Phát Sóng Trực Tiếp Bày Quầy Bán Đồ Ăn Vặt Trong Truyện Cẩu Huyết: Chương 30

Phát Sóng Trực Tiếp Bày Quầy Bán Đồ Ăn Vặt Trong Truyện Cẩu Huyết
Chương 30

Giản Vân Lam mặc áo mưa, cưỡi xe ba bánh chạy đến chợ đồ ăn.

Vì trời mưa, các quầy hàng trong chợ quả thật thưa thớt hơn hẳn, rất nhiều chủ sạp hàng quen từng nhập nguyên liệu cho Giản Vân Lam đều không mở cửa.

Nhưng cậu vừa mới đi vào chợ, một bóng người mặc áo mưa màu vàng tươi đã vô cùng vui vẻ nhảy lên, cao hứng múa may hai tay gọi cậu: “Ông chủ Giản! Ông chủ Giản!”

Là Đồng Linh.

“Chào buổi sáng.” Thấy người quen, Giản Vân Lam dừng xe ba bánh lại trước mặt cô, quan tâm hỏi: “Mưa lớn thế này mà em vẫn ra chợ bán hàng? Không sợ lỡ giờ học à?”

Đồng Linh phất phất tay: “Kịp mà, kịp mà.”

Cô đã thay một bộ đồng phục mới, áo mưa cũng là loại mới tinh, cả người trông rực rỡ hẳn lên, có vẻ sáng sủa lại tràn đầy sức sống. Cô duỗi tay ra hiệu cho Giản Vân Lam tiến lại gần, đợi cậu ghé sang mới ngồi xổm xuống, vén tấm bạt nhựa che mưa trên quầy hàng lên---

Một sọt khoai tây đầy ắp.

Trước mắt Giản Vân Lam sáng ngời.

—Là trước mắt sáng ngời ý trên mặt chữ, trước mặt cậu là một sọt khoai tây vỏ đỏ cứng cáp, đốm tì vết rất ít, dưới Trù Thần chi nhãn còn phản chiếu một tầng kim quang nhàn nhạt.

Khoai tây đỉnh cấp!


Đây vẫn là lần đầu tiên Giản Vân Lam nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn đỉnh cấp. Kim quang này cho người ta một loại một loại cảm giác vô cùng xa hoa cao quý.

Thậm chí, trong mắt Giản Vân Lam, trên khoai tây còn nổi lơ lửng một dòng đánh dấu:

【※※Khoai tây đỉnh cấp (một sao): khoai tây vỏ hồng ruột vàng siêu ngon, thích hợp nướng BBQ, hầm nấu, chiên xào ~ Nhìn thấy khoai tây chất lượng như vậy, còn không mau nhanh tay ôm hết về nhà?】

Nguyên liệu nấu ăn cao cấp cũng đã ngon đến xuất thần, vậy nguyên liệu nấu ăn đỉnh cấp này sẽ mỹ vị đến cảnh giới nào, Giản Vân Lam không dám tưởng tượng.

Đầu bếp nhìn thấy nguyên liệu thượng phẩm thì chẳng khác gì sói đói nhìn thấy thịt tươi. Giản Vân Lam trực tiếp ôm lấy sọt khoai tây không nỡ buông tay, hơn nữa hai mắt còn lóe lên lục quang tham lam quỷ dị.

Ánh mắt kia trực tiếp dọa Đồng Linh giật mình: “……”

Ông chủ Giản, đáng sợ quá!

Giản Vân Lam nuốt nuốt nước miếng, cố gắng lấy lại một chút lý trí, nói:

“Tiểu Linh, anh lấy hết toàn bộ chỗ khoai tây này, bao nhiêu tiền? Em cứ nói thẳng con số đi, đập nồi bán sắt vay nặng lãi anh cũng phải mua!”

Loại khoai tây đỉnh cấp này chắc chắn không hề rẻ. Cho dù có bán một vạn tệ một củ, Giản Vân Lam cũng nhất định phải mua về!

Đồng Linh lại chỉ cười cười khoát tay: “Không cần tiền đâu, ông chủ Giản, iêm tặng anh miễn phí đấy.”

Giản Vân Lam đã giúp đỡ nhà bọn họ nhiều như vậy, nương theo ngọn gió đông nổi tiếng của cậu ấy ở trên mạng mà dưa chua nhà bọn họ nổ đơn mạnh, cơ bản là tự cấp tự túc, sau này cũng không cần phải thức khuya dậy sớm mỗi ngày để ra chợ bày sạp bán đồ ăn nữa.

Hiện tại, buôn bán dưa chua đã giao cho ông nội và họ hàng quản. Đồng Linh chỉ cần thỉnh thoảng xử lý một chút công việc trên shop online là được, có thể có nhiều thời gian để chuyên tâm học tập hơn. Giấc mộng thi đậu Kinh Đại của cô dường như cũng không còn quá xa vời nữa.

Hôm nay Đồng Linh không phải tới bán đồ ăn mà là đặc biệt tới chờ Giản Vân Lam.

Người thân dưới quê làm nghề nông lên nhờ vả gia đình bọn họ, mang theo một sọt khoai tây. Đồng Linh vừa nhìn đã biết đây là khoai tây tốt, chắc chắn ông chủ Giản sẽ thích.

Đồng Linh cũng không có gì nhiều để báo đáp ông chủ Giản, cho nên sọt khoai tây này tặng cho cậu ấy đi, xem như thể hiện lòng biết ơn!

Giản Vân Lam thật sự không ngờ hôm nay mình lại may mắn như vậy. Đầu tiên là dì Ninh đưa tương ớt tới, sau đó lại đến lượt Đồng Linh tặng khoai tây đỉnh cấp? Hai người này đã bàn bạc với nhau từ trước, nhất định muốn tạo cho cậu bất ngờ lớn đúng không?

Mặc dù Đồng Linh vẫn luôn nhấn mạnh là mình không muốn lấy tiền, nhưng cuối cùng Giản Vân Lam vẫn kiên quyết đưa cô năm trăm tệ.

Nói thật, khoai tây chất lượng tốt như vậy ở trên thị trường là vô giá, cho dù trả năm trăm tệ thì Giản Vân Lam vẫn lời to.

Chở một sọt khoai tây đầy ắp cùng với các nguyên liệu nấu ăn khác, Giản Vân Lam vui vẻ phấn khởi quay lại biệt thự. Cậu đã gấp không chờ nổi muốn bắt đầu nấu nướng, chỉ cần tưởng tượng biểu cảm thoả mãn của các thực khách khi ăn được cơm chiên khoai tây đỉnh cấp, Giản Vân Lam liền cảm thấy vô cùng hạnh phúc và kích động.

Vừa đi vào phòng bếp, Giản Vân Lam lập tức bắt tay vào xử lý nguyên liệu nấu ăn.

Từng củ khoai tây tròn trịa, vỏ căng bóng mịn màng ánh lên sắc đỏ hồng nhuận, mang theo hơi thở tươi mát của bùn đất và nước mưa nhàn nhạt phảng phất trong không khí.

Tuy rằng đã có trù nghệ mãn cấp nhưng Giản Vân Lam vẫn không dám chủ quan. Cậu vô cùng cẩn thận rửa sạch lớp bùn đất trên mặt ngoài của khoai rồi mới tỉ mỉ gọt bỏ lớp vỏ bên ngoài, lộ ra phần ruột vàng nhạt óng ánh bên trong.

Giản Vân Lam chọn một con dao tốt, đặt khoai tây trên thớt rồi cắt thành từng khối vuông vức đều đặn. Bên kia lại nấu một nồi nước ấm lớn, thêm vào chút muối. Chờ đến khi nước sôi ùng ục, Giản Vân Lam nhanh tay trút khoai vào chần sơ ba phút, sau đó vớt ra để ráo nước.

Như vậy, bước sơ chế khoai tây coi như hoàn tất.

Phần rìa khoai tây sau khi chần qua có chút mềm mại, mang theo ánh vàng nhạt ấm áp, hơi nước mỏng manh lượn lờ.

Các nguyên liệu khác cũng được xử lý xong rất nhanh, cậu đều đã làm rất thuận tay. Chờ sau khi chuẩn bị xong hết tất cả, Giản Vân Lam chất nguyên liệu nấu ăn lên xe ba bánh, lại cẩn thận phủ thêm một lớp vải chống thấm.

Bày quán!

Nhưng cậu vừa định cưỡi lên xe ba bánh chuẩn bị ra cửa đã bị người gọi lại.

“Khoan đã.” Thao Thiết ôm một chiếc laptop đi ra. Mái tóc bạc của y lòa xòa phủ trên vai, dưới đồng tử có hai quầng thâm thấp thoáng sắc xanh đen, vẻ ngoài tuấn mỹ nhiễm vài phần suy sút.

Thao Thiết: “Nhân loại, bài báo cáo này nhất định phải đủ hai nghìn chữ, một chữ cũng không được thiếu?”

Giản Vân Lam: “…”

Cậu cũng chỉ là thuận miệng nói một câu, ai ngờ Thao Thiết lại nghiêm túc như vậy đâu!

Có hơi chảy mồ hôi lạnh.

Đã từng, cậu chính là người mỗi ngày đều bị lãnh đạo áp bức viết báo cáo, không chỉ phải moi sạch ruột gan để nhét đủ số lượng chữ, còn phải sắp xếp lại bố cục chỉnh chu, chỉnh sửa đi sửa lại, có khi vừa nộp lên đã bị trả về yêu cầu viết lại từ đầu.

Không nghĩ tới, bản thân mình cũng coi như là đồ long giả trở thành ác long.

“À, cũng không phải là không thể châm chước một chút.” Ánh mắt Giản Vân Lam hơi mơ hồ nói.

Thao Thiết gắt gao nhìn thẳng vào đối phương, trong mắt dần dần mang theo chút nghi ngờ: “Châm chước một chút? Có ý gì?”

Sao cách nói này nghe có chút quái quái?

Thao Thiết chưa bao giờ viết cái gọi là ‘báo cáo’ theo như lời của nhân loại, nhưng nghĩ đến Giản Vân Lam sẽ làm một bữa Mãn Hán toàn tịch cho y, Thao Thiết lại có vô vàn động lực.

Vì viết phần báo cáo này, y đã thức suốt đêm suốt sáng.

Đến lúc đó nhân loại này sẽ không tìm cớ mà trả lại cho y đâu nhỉ?

Thượng cổ hung thú cảm nhận được một chút hỏng mất của xã súc trong nhân gian.

“Nhân loại, ngươi dám chơi bổn tọa?!”

Thao Thiết tới gần Giản Vân Lam, từ trên cao nhìn xuống đối phương, tóc bạc không gió tự bay. Thao Thiết thật sự áp rất sát, bóng đen của y hoàn toàn bao phủ Giản Vân Lam, khoảng cách gần đến mức Giản Vân Lam có thể ngửi thấy hương gỗ nhàn nhạt trên người y.

Kim đồng của Thao Thiết híp lại, gắt gao khóa chặt lấy Giản Vân Lam.

Lúc trước không phát hiện, lông mi của nhân loại này thật dài, hệt như lông vũ, đuôi mắt hơi hơi rũ xuống, mang theo vẻ vô hại của cún con.

Nhưng đôi mắt cún con nhìn như vô tội này vĩnh viễn chất chứa tâm tư xấu xa.

Xoay đường đường là Thao Thiết đại nhân như chong chóng!

Thao Thiết tức giận đến ngứa răng, nhịn không được vươn tay nhéo nhéo nhéo hai má Giản Vân Lam, kéo đuôi mắt cậu hướng lên trên.

Cái gì mà đôi mắt cún con vô tội, rõ ràng chính là ánh mắt giảo hoạt của hồ ly.

Quả nhiên, tròng mắt đen tới mức ánh xanh lam của hồ ly đảo đảo, lại bắt đầu mang theo ý xấu.

Giản Vân Lam chớp chớp mắt, nói với Thao Thiết: “Vậy thì, anh cứ viết trước đi, viết xong thì nộp lại bản báo cáo hai ngàn chữ, tôi sẽ xem xét trong vòng năm ngày làm việc và sẽ phản hồi lại cho anh, được chứ?”

Thao Thiết: “……”

Thao Thiết nửa tin nửa ngờ mà nhìn đối phương: “Năm ngày sau là có thể ăn Mãn Hán toàn tịch đúng không?”

Giản Vân Lam một bộ lão làng nói:

“Về tình hình cụ thể, tôi sẽ tiến hành đưa ra một phán đoán mang tính khoa học và logic. Đến lúc đó, anh sẽ cần phối hợp với tôi một chút. Sau đó, chuyện này không phải là tôi sẽ không làm, mà là tôi sẽ nói cho anh biết phải làm thế nào và tiến hành ra sao. Anh có thể tìm ra cách để đạt được kết quả để cho đôi bên đều hài lòng, đúng không?”

Thao Thiết: “???”

Đại não của Thao Thiết bị một vòng lý lẽ vô nghĩa này xoay đến mơ hồ, giống như có một cánh tay kéo hết tế bào não và hệ thống phản xạ của y ra ngoài rồi thắt thành một nút kết.

Nhân lúc Thao Thiết bị treo máy không load nổi, Giản Vân Lam nhanh chóng quyết định nhảy lên xe ba bánh rời đi: “Vậy anh cứ cố gắng trước đi nhé, tôi còn phải đi bày quán, chuyện khác trở về rồi lại nói!”

Thao Thiết: “Khoan đã, ngươi nói rõ ràng---”

Nhưng bóng dáng Giản Vân Lam cưỡi xe ba bánh đã giống như dẫm lên Phong Hỏa Luân, biến mất bên trong màn mưa.

…...

Buổi sáng 8 giờ rưỡi, dưới toà nhà tập đoàn Viễn Châu.

Còn chưa đến 9 giờ, xe ba bánh của Giản Vân Lam vẫn chưa đến nơi, trời thì lất phất mưa nhưng nơi này dùng từ biển người tấp nập để miêu tả cũng không quá chút nào.

Thu hút sự chú ý nhất là những fans hâm mộ kéo đến sau buổi livestream của paparazzi ngày hôm qua, hoặc là nhóm choá nhan sắc nhìn thấy video trên mạng rồi nhảy hố,  song kiếm hợp bích với fanclub của ông chủ quán hoành thánh ở Kinh Đại, bọn họ giơ cao các bảng đèn LED, bên trên viết ‘Ông chủ Giản (trái tim) debut liền đi (trái tim)’; ‘Hoành thánh~ Cơm chiên~’, blah blah…

Trưởng fanclub này là sinh viên năm ba của Học viện Cơ Khí ở Kinh Đại, Diệp Trà. Cô mặc áo thun in ảnh chụp Giản Vân Lam, cầm bảng đèn LED, trên túi xách trang trí rất nhiều các vật phẩm liên quan đến Giản Vân Lam như quạt nhỏ phiên bản chibi, búp bê, huy hiệu, v.v. Đứng trong đám đông như một cảnh sắc rực rỡ xinh đẹp.

Bởi vì trong tay Diệp Trà có ảnh chụp độc quyền của Giản Vân Lam thời còn bày quán ở Kinh Đại, cho nên không ngừng có người ồ ạt tìm đến mua các phụ kiện liên quan, đơn mua nổ liên tục. Sau khi mưa bắt đầu nặng hạt, cô còn bắt đầu phát miễn phí ô che mưa in ảnh Giản Vân Lam:

“Ô che mưa còn nhiều lắm, mọi người cứ lần lượt tới, đừng chen chúc!”

“Cùng nhau gia nhập thần giáo Hoành Thánh nào ~ Có soái ca có mỹ thực ~ Nhảy hố không lỗ vốn~”

“Bây giờ nhảy hố còn được tặng phúc lợi miễn phí đó nha!”

Mọi người: “……”

Vượt mức pickle ball rồi đó nhaaaa!

Có người qua đường tùy tiện liếc mắt sang bên này một cái rồi lập tức phun ra một tiếng ‘vãi lòn’: “Đây là bãi chiến trường gì thế?! Có minh tinh nào đang tổ chức concert ở đây à?!”

Người đi cùng cũng bày ra vẻ mặt khiếp sợ, nhìn kỹ một chút:

“Hình như… bọn họ đang đợi một… quán ăn vặt??”

Đây thật sự còn ở trong phạm trù quán ăn vặt à?!

Ngoại trừ fanclub, hiện trường còn có mấy bóng người thần thần bí bí mặc áo khoác gió màu đen. Họ đều là người đại diện của các công ty quản lý lớn phái đến, vì bọn họ đã lục tung tất cả thông tin rồi mà vẫn không thể tìm được phương thức liên hệ của Giản Vân Lam nên đành phải dùng biện pháp đơn giản nhất: trực tiếp ngồi xổm đợi ở nơi Giản Vân Lam bày quán.

Mấy vị người đại diện này ngày thường đều là đối thủ cạnh tranh đấu đá nhau như đao quang kiếm ảnh, lúc này lại như hổ rình mồi, không ai nhường ai, cảnh giác nhìn nhau.

Về phần những thực khách vốn dĩ xếp hàng chờ ăn cơm chiên, họ cũng bắt đầu cảm thấy có chút không quen.

Lâm Thiên Thu vốn dĩ đã có hơi xã khủng, tuy là trước đây quầy hàng của ông chủ Giản rất hot, nhưng mức độ hot hôm nay đã trực tiếp bay lên lên mấy cấp số nhân. Có không ít người quay sang hỏi hắn ta: “Ơi, anh là khách quen ở đây đúng không? Trước giờ ông chủ Giản bán cơm chiên gì thế? Có ngon không?”

Bị buộc phải giao tiếp với quá nhiều người, Lâm Thiên Thu lộ ra một nụ cười yếu ớt: “Tôi vẫn chưa chớt :)”

Nhóm các chủ quán ăn vặt khác còn đỡ, vì dòng người này cũng mang lại lượng khách đáng kể. Mọi người xếp hàng mệt mỏi nhìn thấy bên cạnh có bánh rán giò cháo quẩy, bánh bao bánh quẩy gì đó bên cạnh liền tiện tay mua một ít, nhưng thời gian vừa đến đúng 8 giờ rưỡi, lấy Ngô Thu Hà dẫn đầu, nhóm các chủ quán đều nhanh nhẹn treo biển ‘Tạm ngừng buôn bán’ lên rồi vô cùng ăn ý hòa vào đội ngũ xếp hàng.

Buôn bán thì buôn bán, nhưng mà không thể chậm trễ ăn cơm chiên được!

Thực khách: "?"

Về phần Minh Nhược Côi, cô trực tiếp không thèm cải trang nữa. Nếu mọi người đều biết cô là đồ tham ăn thì còn giả bộ làm gì nữa! Minh Nhược Côi mặc đồ thể thao thoải mái, một đầu tóc đen dài như thác nước được cột cao lên.

Càng khó tin hơn chính là, cho dù Minh Nhược Côi là một đỉnh lưu đi qua đi lại xung quanh, nhưng ở nơi này, một paparazzi cũng không có.

---Bởi vì lần livestream tin đồn tình ái lần trước, rất nhiều paparazzi dạo gần đây đều sống không dễ dàng, bản thân còn đang trong nước sôi lửa bỏng, nào dám không biết xấu hổ đến chọc vào tòa đại Phật Minh Nhược Côi này!

Paparazzi Hầu Miên Bảo lúc trước dám làm như thế, bây giờ kết cục thế nào, mọi người ai nấy đều rõ như ban ngày.

Vì thế, Minh Nhược Côi cũng ung dung hơn rất nhiều, thậm chí cô còn không trang điểm gì mà cứ thế đi thẳng đến, chú trọng vẻ đẹp tự nhiên, mang theo nét thuần khiết không cần đến son phấn.

Đương nhiên, tuy rằng không có paparazzi bám theo, nhưng ánh mắt hiếu kỳ của những người xung quanh cũng không thể tránh được. Có người từng xem video trên mạng, vừa nhìn thấy Minh Nhược Côi liền cười trêu chọc:

"Chị Minh, chị lại chuẩn bị quỳ xuống dập đầu cầu xin Ông chủ Giản làm đầu bếp tư nhân cho chị nữa à?"

Minh Nhược Côi mở to mắt: "Sao mấy người có thể bôi nhọ trong sạch của người khác như vậy chứ..."

"Trong sạch cái gì cơ? Mấy ngày trước em tận mắt chứng kiến, chị ngồi bệt xuống đất quỳ xin ông chủ Giản, khóc lóc om sòm, mất mặt chết đi được."

Mặt Minh Nhược Côi lập tức đỏ bừng, vội vàng giải thích cái gì mà "Chỉ là ôm đùi cậu ấy cầu xin một cách yếu đuối đáng thương, dung nhan khuynh thành mà thôi, hoàn toàn không có chuyện quỳ xuống dập đầu!”; “Chuyện ăn cơm chiên, không thể tính là mất mặt được!”. Sau đó còn lẩm bẩm vài câu khó hiểu kiểu "Chi, hồ, giả, dã" với "Cơm chiên thật thơm" linh tinh gì đó.

Quần chúng vây xem: “...”

Gì mà Khổng Ất Kỷ* vậy trời?

("Khổng Ất Kỷ" là nhân vật chính trong truyện ngắn cùng tên của nhà văn Lỗ Tấn. Nhân vật này được miêu tả là một nhà nho lỗi thời, ăn mặc rách rưới, thường xuyên nói những câu chữ Hán cổ như "chi hồ giả dã" mà người nghe khó hiểu. Do đó, trong văn hóa đại chúng, "Khổng Ất Kỷ" trở thành biểu tượng cho những người thích sử dụng ngôn ngữ cao siêu, khó hiểu, khiến người khác không nắm bắt được ý nghĩa.)

Minh Nhược Côi đã đến, đương nhiên Bối Thi cũng tới.

Trương Mặc và Bối Thi, đôi tình nhân nhỏ này vừa lo chuẩn bị hôn lễ vừa cẩn thận tới xếp hàng. Nhìn biển người đông nghịt xung quanh, trong lòng hai người sợ hãi không thôi.

Không vì lý do gì khác, mà bởi vì…… Ở đây có nhiều đàn em quáaa!

Khoảng cách từ Kinh Đại đến đây ít nhất cũng phải mất một tiếng ngồi tàu điện ngầm, vậy mà mấy người này đều chạy tới  hết là sao! Rốt cuộc thì mị lực của ông chủ Giản kinh khủng đến mức nào chứ!

Trương Mặc và Bối Thi đều là cựu sinh viên Kinh Đại, nói đến, lúc trước hai người cũng là quen nhau ở đó. Chuyện tình yêu của bọn họ bắt đầu từ giáo phục cho đến váy cưới, ở Kinh Đại cũng là một đoạn giai thoại trong trường, thậm chí cả hai còn được mời về trường làm đại biểu diễn thuyết với tư cách là cựu sinh viên xuất sắc.

Nhưng ở chỗ này gặp được nhiều học đệ học muội như vậy, lự kính đàn anh đàn chị cao quý của hai người bọn họ có thể sẽ lập tức sụp đổ đó!

Bên ngoài là cặp đôi học bá ưu tú, nhân viên nòng cốt của công ty lớn và người đại diện kim bài, nhưng trên thực tế… Lại là hai xã súc bị cuộc sống vùi dập đến thương tích đầy mình, mỗi ngày chỉ có thể dựa vào cơm chiên để tìm một chút an ủi mà thôi QAQ.

Trương Mặc và Bối Thi đều lặng lẽ đeo khẩu trang lên, hạ thấp ô che mưa, không muốn bị phát hiện.

Nhưng vẫn có người nhận ra.

Chẳng hạn như Lý Vân và Đàm Đình Đình, cặp mắt sắc bén của hai người lập tức phát hiện ra Bối Thi:

"A! Đàn chị Bối Thi!!! Chị còn nhớ bọn em không? Lần trước chị về trường diễn thuyết bọn em còn xin kết bạn WeChat nữa đó! Bọn em cực kỳ hâm mộ chị luôn! Mới ngắn ngủn mấy năm mà chị đã trở thành người đại diện kim bài, còn lăng-xê được Minh Nhược Côi thành nữ minh tinh đỉnh lưu như vậy, thật là lợi hại!”

"Chị cũng đến xếp hàng ăn cơm chiên của ông chủ Giản sao?!"

Đàm Đình Đình vốn tràn ngập ảo tưởng về người đại diện kim bài với Bối Thi, cảm thấy chắc chắn đối phương là một nữ cường khoác một thân âu phục gọn gàng, trang điểm tinh tế, sấm rền gió cuốn, tràn ngập khí thế mạnh mẽ nói một không hai.

Nhưng Bối Thi Trước mặt có hơi không giống với tưởng tượng của cô.

Bối Thi đang mặc một bộ đồ thể thao rộng thùng thình, đeo kính mắt, cầm một cây quạt tròn in hình Giản Vân Lam che nửa mặt, ánh mắt trốn tránh.

Bối Thi: "..."

Ông chủ Giản, mau đến đây đi!

Cậu mà không đến, tôi sẽ hỏng luôn đấy huhuhu!!!

Cho dù đang giữa biển người tấp nập, Ninh Sanh vẫn vô cùng xuất chúng. Cậu ấy che một cây dù trong suốt đứng dưới mưa, toàn thân được bao phủ trong ánh sáng mặt trời, giống như một cây cổ thụ sừng sững vững vàng.

Rất nhiều người không kìm được mà sôi nổi ghé mắt.

"Đẹp trai quá!"

"Trai đẹp như lày mà cũng bị cơm chiên mê hoặc ư?"

"Cảm giác nhan sắc không phân cao thấp với ông chủ Giản..."

Khí chất của Ninh Sanh vẫn thiên lạnh nhạt như trước nhưng lại không còn vẻ cô độc.

Bên cạnh cậu ấy có Lý Minh Hi, có mấy người bạn cùng khoa máy tính khác. Đám nam sinh tự nhiên quây quanh cậu ấy cười nói vui vẻ. Có người thỉnh thoảng nhắc tên Ninh Sanh, cậu ấy cũng sẽ đáp lại một hai câu. Mỗi khi cậu ấy lên tiếng, hơi thở hờ hững xa cách ngàn dặm quanh thân lại tản đi, có vẻ sinh động hơn hẳn.

Bên cạnh có một nữ sinh đỏ mặt trộm nhìn cậu ấy hồi lâu, dựng tai lên nghe ngóng cậu ấy nói chuyện.

Chỉ nghe thấy Ninh Sanh thoáng cười nhạt, nói: “Trình của các cậu gà thế này, chơi game đừng có rủ tôi. Tôi sợ mất mặt, ảnh hưởng đến tâm trạng ăn cơm chiên.”

Nữ sinh: "..."

Cảm giác có gì đó sai sai với nhân thiết mỹ nhân thanh lãnh lạnh lùng mà cô tưởng tượng.

Trong hàng ngũ dài vô cùng tận, Ninh Sanh đứng rất gần phía trước, gần như là đầu hàng.

---Dưới sự cật lực khuyên can của Lý Minh Hi, Ninh Sanh miễn cưỡng từ bỏ kế hoạch mười giờ tối xuất phát rồi chạy suốt đêm tới xếp hàng trước. Nhưng dù vậy, cậu ấy vẫn bắt chuyến tàu điện ngầm đầu tiên vào lúc rạng sáng 5 giờ và đến nơi sớm hơn tất cả mọi người.

Nhất định phải cẩn thận tuyệt đối! Phải nghiêm túc tuyệt đối!

Cậu không thể chịu nổi  dù chỉ một chút nguy cơ không thể mua được cơm chiên!

Cho dù địa điểm bày quán của ông chủ Giản là dưới tòa nhà tập đoàn Viễn Châu, điều này khiến trong lòng Ninh Sanh có chút không thoải mái.

Tập đoàn Viễn Châu, chỉ nghe bốn chữ này đã đủ gợi lên vô số ký ức bất kham trong lòng cậu ấy.

Văn phòng trên tầng cao nhất kia, cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh thành phố, còn có ánh mắt điên cuồng của Cố Hành Chu, hai tay bị còng tay lại...

Trước đây chỉ cần nghĩ đến cái tên đó, Ninh Sanh sẽ theo bản năng mà cảm thấy buồn nôn.

Nhưng hiện tại thì khác.

Hiện tại, mẹ và bà ngoại cậu đã ổn, nhờ có hoành thánh của ông chủ Giản, cậu ấy có bạn bè, có cuộc sống của riêng mình, từng chút một bước ra ánh sáng. Nhân sinh của cậu ấy không còn bị vây hãm trong những ngày mưa dầm triền miên nữa.

Nếu cậu ấy đã nhìn thấy ánh mặt trời rồi thì sẽ không tiếp tục thỏa hiệp nữa, sẽ không bao giờ cho phép bất kỳ kẻ nào kéo cậu ấy quay lại căn phòng tối tăm ẩm mốc giam cầm sự trưởng thành của cậu ấy kia nữa.

Cho dù có gặp lại Cố Hành Chu, Ninh Sanh sẽ không sợ hãi, cũng sẽ không lùi bước.

Vì cơm chiên của Giản Vân Lam, cậu ấy có thể xếp hàng ở bất cứ nơi nào, kể cả bên dưới tòa nhà tập đoàn Viễn Châu.

Hơn nữa, Ninh Sanh đã không còn sợ Cố Hành Chu, thậm chí chỉ cần tưởng tượng đến ba chữ này thì răng liền cảm thấy ngứa ngáy.

Ninh Sanh đã nghĩ kỹ rồi.

...Nếu gặp lại Cố Hành Chu, cậu ấy nhất định phải nhằm vào mặt đối phương, trực tiếp giáng hai cái bạt tai!

Sau đó là một cú đấm trái, một chiêu móc phải, thêm một cái quét chân!

Quan trọng nhất chính là, phải nhắm thẳng vào giữa háng dưới mà đá một cú thật mạnh!

Ninh Sanh mỉm cười, siết chặt nắm tay một chút.

Lý Minh Hi run bần bật: "......"

Biểu cảm của Ninh Thần thật đáng sợ, giống như đang nghĩ đến một kế hoạch hủy di.ệt khủng kh.iếp nào đó.

Không biết kẻ xui xẻo bị Ninh Thần theo dõi là ai.

Tóm lại, xin phép mặc niệm 2 giây. Amen.

Bởi vì đến xếp hàng từ rất sớm, vị trí của Ninh Sanh gần như ở đầu hàng. Cho nên cậu ấy không nhìn thấy bóng dáng Cố Hành Chu trang bị đến tận kẽ răng đang đứng giữa dòng người phía sau.

Để ăn cơm chiên, lần này Cố Hành Chu đã chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng.

Không chỉ triệu tập mấy cấp dưới đắc lực nhất của mình để lên kế hoạch hoàn mỹ, hắn ta còn tự mình cải trang, bảo đảm không có bất kỳ một ai có thể nhận ra--- ngay cả cha ruột của hắn ta cũng tuyệt đối không thể nhìn xuyên qua lớp ngụy trang này để cướp đi suất cơm chiên mà hắn khó khăn lắm mới giành được!

“Cố tổng... À không, khụ khụ, Tiểu Chu.” Thư ký ho khan một chút dưới ánh mắt sắc bén của Cố Hành Chu, hạ giọng báo cáo: "Còn năm phút nữa, sắp đến giờ rồi.”

Lúc này, kim đồng hồ đã chỉ 8 giờ 55 phút.

Căn cứ vào số liệu của những ngày trước, bọn họ đã lập ra một bản báo cáo chi tiết, trong đó sử dụng các mô hình thống kê để phân tích thời gian bày quán của Giản Vân Lam, lượng khách dự kiến, trung bình thời gian bán hết cơm và vân vân,..

Kết quả phân tích cho thấy, mỗi ngày Giản Vân Lam đều bày quán vô cùng đúng giờ, cơ bản luôn là 9 giờ đúng, thời gian chênh lệch không vượt quá một phút.

Ngay cả vị trí xếp hàng hiện tại của Cố Hành Chu cũng là kết quả sau khi trải qua tính toán tinh vi của đoàn đội chuyên nghiệp.

Không sớm cũng không muộn, vừa vặn xếp thứ 50!

Không quá thu hút sự chú ý như người thứ nhất, cũng sẽ không vì xếp hàng ở vị trí quá sau cùng mà bỏ lỡ cơ hội ăn cơm chiên, vừa vặn đứng ở vị trí thứ 50, hoàn toàn không gây nổi bật. Hơn nữa, sau khi cải trang giả dạng, cũng sẽ không còn nguy hiểm bị người quen phát hiện.

Ừm, hoàn mỹ.

Cố Hành Chu hài lòng gật đầu.

Những cấp dưới đắc lực mà hắn bỏ tiền ra thuê cũng không phải chỉ để ăn không ngồi rồi.

Thế là, thời gian từng giây từng phút trôi qua, rất nhanh, trong ánh mắt vô cùng mong đợi lại khẩn trương của mọi người, bóng dáng quen thuộc cưỡi xe ba bánh kia, nương theo ánh sáng, rốt cuộc cũng xuất hiện!

"Cậu ấy tới rồi! Cậu ấy tới rồi áaaa!"

"Ông chủ Giản, cuối cùng cậu cũng tới rồi! Tụi tôi chờ lâu quá trời luôn nè!"

"Ông chủ Giản, đã lâu không gặp QvQ!"

"Hôm nay bán cơm chiên gì vậy? Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi~"

Hàng trăm hàng ngàn người đổ xô xúm quanh, hệt như tang thi triều vây thành. Rất nhiều người nhiệt tình giơ tay ra lay lay xe ba bánh. Giản Vân Lam còn chưa kịp đến chỗ bày quầy đã bị đám đông chen lấn đến chật như nêm cối.

Cuối cùng, vẫn là Minh Nhược Côi đứng ra, khí tràng mạnh mẽ phi phàm chỉ huy duy trì trật tự, đám đông mới miễn cưỡng tách ra một con đường---

"Hôm nay đông người như vậy à?" Giản Vân Lam mở to hai mắt, có chút khiếp sợ. Cậu chỉ bán một trăm phần cơm chiên, vậy mà nơi này nói thế nào cũng phải có tới hơn một ngàn người xếp hàng lận?

Bởi vì không chú ý đến mấy tin tức trên mạng, Giản Vân Lam vẫn hoàn toàn không biết gì về độ nổi tiếng của mình.

Cậu tuyên bố: "Hôm nay là cơm chiên khoai tây cay, giới hạn một trăm phần."

Ninh Sanh đứng ngay đầu hàng lập tức quét mã thanh toán, mới một giây trước còn tối sầm mặt mày nghĩ đến chuyện của Cố Hành Chu, giây tiếp theo biểu cảm đã thay đổi, con ngươi ánh lên sóng nước long lanh, giống như một chú cún nhỏ ướt nhẹp dưới mưa:

“Ông chủ Giản, em là khách quen đó, lúc trước còn giúp anh bóc vỏ tôm nữa, có thể bán thêm cho em một phần không?”

Lý Minh Hi: “Ninh thần, cậu---” lại muốn gian lận nữa hả!

Ninh Sanh: "Câm miệng."

Lý Minh Hi: "......"

Giản Vân Lam nhìn Ninh Sanh một lúc lâu mới nhận ra, vui vẻ nói: "Tôi nhớ cậu rồi! Còn có mấy bạn học nữa... Mọi người từ Kinh Đại tới đây à? Rất xa đấy, vất vả cho mọi người rồi."

Nghe vậy, các bạn học trong Kinh Đại lập tức như được tắm mình trong gió xuân, ngượng ngùng che mặt.

Cậu ấy thật tốt.

Trong lòng cậu ấy có chúng ta!

Có chuyện gì hạnh phúc hơn thế này không?!

“Mỗi người giới hạn mua một phần.” Với câu hỏi của Ninh Sanh, Giản Vân Lam tiếc nuối đáp.

“Nhưng mà.” Cậu vỗ vỗ ngực, bảo đảm nói: “Tôi nhất định sẽ cho mọi người ăn no nê, yên tâm đi!”

Chăn nuôi viên chuyên nghiệp.jpg

Các bạn học ở Kinh Đại hoảng hốt trong chớp mắt, dường như nhìn thấy thánh quang tỏa ra từ trên người Giản Vân Lam.

Trong lúc nói chuyện, Giản Vân Lam đã làm nóng chảo sắt trên bếp, đổ dầu vào, tiếp đó là bỏ vào một nắm tỏi băm đầy.

Lềnh bềnh trong dầu nóng, tỏi băm nhanh chóng được phi vàng đến thơm ngào ngạt, hương tỏi nồng nàn không ngừng bốc lên theo hơi nóng. Ngay sau đó, lạp xưởng cũng được bỏ vào trong nồi, từng miếng lạp xưởng nửa nạc nửa mỡ màu đỏ tươi bị chiên đến ngoài giòn trong mềm.

Tiếp theo, Giản Vân Lam đổ vào một tô khoai tây thái sợi đầy ắp vào. Khoai tây kia có bề ngoài bóng bẩy, phần rìa mềm mại, phủ sắc vàng nhạt óng ánh xinh đẹp, có người sáng suốt liếc mắt một cái liền nhìn ra đây là loại khoai tây chất lượng thượng hạng.

Dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, khoai tây nhanh chóng được chiên đến vàng ruộm, xèo xèo chìm nổi, bóng loáng mịn màng, trông vô cùng hấp dẫn…


Chỗ em Ninh đối thoại với bé Giản, nghe dễ thương ha 🤣 kiểu bé là ngoại lệ của tui, tui có thể cứng rắn với cả thế giới, chỉ nhõng nhẽo với mình bé.

Chương Trước

Mục Lục

Chương Sau

Đăng nhận xét

0 Nhận xét