Phát Sóng Trực Tiếp Bày Quầy Bán Đồ Ăn Vặt Trong Truyện Cẩu Huyết
Chương 31
Khoai tây bên ngoài vàng óng giòn tan, được bọc một lớp bột ớt và thì là, béo ngậy, thơm nức mũi. Cũng như khoai tây, từng hạt cơm tẻ rõ ràng thấm đẫm dầu ớt cay nóng, được sốt sa tế hồng rực bao phủ, ánh lên tầng tầng sắc đỏ đẹp mắt, vị cay nồng đậm xộc vào chóp mũi!
Mà xen lẫn trong phần cơm chiên, còn có thể thấy rõ những lát lạp xưởng đỏ thẫm, hành lá thái nhuyễn xanh tươi, hòa cùng một lớp mè trắng đầy đặn điểm xuyết bên trên từng miếng khoai tây xốp giòn và cơm chiên thấm đẫm sa tế……
Ngay từ lúc cơm chiên vừa ra lò, tiếng trầm trồ kinh hô của hàng người phía trước vang lên không ngớt. Giản Vân Lam nấu thật sự rất nhanh, một nồi to có thể nấu một lần ba phần, không lâu sau đã có sáu bảy người nhận cơm.
Mà những thực khách xếp hàng ở phía sau và những người đến quá trễ căn bản không thể chen vào hàng chỉ có thể dùng ánh mắt hâm mộ ghen tị hận nhìn đám người may mắn kia, nôn nóng nhón chân mong chờ, hy vọng mình cũng có thể xếp được hàng, mua được một phần cơm chiên như vậy.
Trong tiết trời ngày thu mưa dầm hơi se se lạnh, còn gì tuyệt vời hơn được ngồi dưới mái hiên, thưởng thức một chén cơm chiên sốt cay nóng hôi hổi chứ?
“Hít hít! Cay quá, ăn ngon quá!”
“Đây là lần đầu tiên tôi ăn cơm chiên sốt cay đấy! Không ngờ lại ngon thế này ~ vị tương ớt thật đặc biệt, vừa thơm vừa cay, càng ăn càng cuốn.”
“Khoai tây này đúng là cực phẩm, cả đời tui chưa bao giờ được ăn khoai tây ngon như này!”
“Một mình tôi có thể quất luôn ba phần, hehe…”
Những người xếp đầu hàng lấy các bạn học Kinh Đại làm chủ, giống như Ninh Sanh, rất nhiều người bắt chuyến tàu điện ngầm đầu tiên từ lúc rạng sáng, ba bốn giờ trước đã bắt đầu xếp hàng.
Nhưng, những người đã ăn được cơm chiên, không một ai là không giơ ngón tay cái cảm khái: Xứng đáng!
Cơm chiên ngon như vậy, đừng nói ba bốn tiếng, cho dù có chờ ba bốn chục tiếng cũng đáng!
Ở giữa đội ngũ, Cố Hành Chu đứng đó, nghe thấy phía trước vang lên từng đợt kinh hô và tiếng cười hạnh phúc, trong đồng tử đen nhánh lóe lên một tia khinh thường.
Một đám dân thường chưa trải việc đời.
Hắn, Cố Hành Chu, chính là người đã từng ăn qua phần cơm chiên ngon nhất thế giới.
—Không phải cơm chiên Michelin ba sao gì đó, cũng chẳng phải cơm chiên Đường Yến được mọi người ca ngợi khắp phố lớn ngõ nhỏ, mà là một chén cơm chiên trứng vừa mới nấu xong được đưa tới trước mặt hắn ngay khoảnh khắc hắn cùng đường mạt lối.
Hôm nay, mục đích xếp hàng ở chỗ này cũng chỉ vì một lần thất bại mấy ngày trước đã khơi dậy lòng hiếu kỳ của hắn ta.
Hắn cần phải xác nhận lại một chút.
Xác nhận lại… cơm chiên của A Sanh, mới là ngon nhất trên thế giới này.
Hắn không cho phép trong lòng mình có một chút hoài nghi nào.
Cố Hành Chu nhìn xuống đám đông trước mặt, đôi mắt đen sâu thẳm lập loè quang mang tự tin cao ngạo. Từng cái giơ tay nhấc chân của hắn đều tản ra một loại phong thái trầm ổn đáng tin.
Đúng lúc này, có một người ở phía trước vừa mới nhận được cơm chiên đã đột nhiên kêu lên: “A! Tôi làm đổ đồ uống rồi, có ai có khăn giấy không?”
Cố Hành Chu vô cùng thuần thục móc khăn giấy ra, trên mặt là nụ cười chân thành của dân buôn bán: “Ngài chờ một chút, chỗ tôi có khăn giấy nè, lấy cho ngài liền đây~”
Vừa dứt lời, nụ cười trên mặt của Cố Hành Chu chợt cứng đờ: “……”
Ký ức cơ bắp đáng ch.ết này!
Người kia nhận lấy khăn giấy, vô cùng cảm kích mà nói: “Cảm ơn nha, anh tốt bụng thật đấy!”
Cố Hành Chu cảm thấy trong lòng ấm áp.
…Rốt cuộc là ấm cái gì chứ?!
Rất nhanh, hàng người đã di chuyển đến lượt Cố Hành Chu.
“Tôi muốn một phần cơm chiên.” Hai tay Cố Hành Chu đút trong túi, sắc mặt kiêu căng, trong giọng nói mang theo một tia cười lạnh không dễ phát hiện: “Nam nhân, cho cậu một cơ hội, cố gắng lấy lòng tôi đi.”
Mọi người xung quanh: “???”
Người này… có vẻ như đầu óc có chút vấn đề?
Nhưng Cố Hành Chu một chút cũng không hề cảm thấy xấu hổ, hắn cũng muốn xem thử, món cơm chiên được vô số người tung hô này rốt cuộc có hương vị như thế nào, có thật sự ngon như lời đồn thổi của những người khác hay không.
Hắn chính là kiểu người cực kỳ khó lấy lòng.
---Điểm này, nhóm đầu bếp tư nhân bị nắm đầu dậy giữa đêm khuya để nấu cơm chiên suốt mấy ngày nay vô cùng có quyền lên tiếng. Gần đây Cố tổng giống như phát đ.iên, không chỉ không đi theo quy trình mà còn liên tục thay đổi khẩu vị, một lúc thì muốn thêm chanh, một lúc lại muốn lạp xưởng Quảng Đông loại tốt nhất. Nhưng mỗi lần làm xong, hắn đều chỉ nếm một miếng rồi hất hết tất cả chén bát xuống, vừa hất vừa mắng: “Còn không bằng cả quán vỉa hè!”
Nhóm các đầu bếp tư nhân Cố gia khóc không ra nước mắt.
Giản Vân Lam bày quán từ trước đến nay đều đối xử bình đẳng, bất kể khách hàng là ai, có yêu cầu như thế nào, cậu đều nỗ lực làm tốt nhất. Đối mặt với yêu cầu vô lý như vậy của Cố Hành Chu, cậu cũng chỉ mỉm cười: “Được thôi, quý khách, 55 tệ.”
Cố Hành Chu nhíu mày: “Người khác đều chỉ có 50 tệ, tại sao tôi lại đắt hơn?”
Giản Vân Lam: “Tiền bồi thường tổn thất tinh thần.”
“……”
Cố Hành Chu có thể là tức đến mức suýt ói m.áu, lạnh lùng quét mã thanh toán.
Giản Vân Lam thuần thục đảo dầu, đổ tỏi băm, khoai tây và cơm vào chảo. Sa tế ớt cay nóng vừa mới bỏ vào, chảo nóng đã bốc hơi nước trắng xóa nghi ngút.
*Lúc dầu ớt lúc sa tế ớt là tui đổi cho tinh hoạt á nhe, chỗ tui thì hai cái này như nhau, đổi cho bớt lặp từ.
Mưa mỗi lúc một nặng hạt, tiếng nước rơi tí tách trên tấm bạt che vang lên rõ ràng. Gió lạnh thổi qua từng cơn, nhưng không thể không nói, trong thời tiết thế này, nhìn khung cảnh quán ăn vặt náo nhiệt trước mặt, chảo dầu sôi lăn tăn bọt khí, chóp mũi ngửi được mùi hương cay nồng của cơm chiên khoai tây lan tỏa trong không khí, đúng là một trải nghiệm vô cùng thoải mái.
Vài phút sau, một bát cơm chiên khoai tây sốt cay nóng hổi bốc hơi nghi ngút được đưa đến trong tay Cố Hành Chu.
Những hạt cơm thấm đẫm sốt sa tế, phủ lên một lớp màu tương đỏ óng ánh, rời rạc mà vẫn no đủ, dưới sự điểm xuyết của mè trắng trông có vẻ cực kỳ thơm ngon. Những củ khoai tây cắt khối vuông đều được chiên vàng ruộm vừa đến, lớp vỏ ngoài hơi cháy cạnh, phủ đầy bột ớt và thì là, tỏa ra hương thơm nức mũi, quyện hòa cùng vị cơm và lạp xưởng……
Cố Hành Chu nhịn không được mà hơi nuốt nước bọt một chút.
Hai ngày, suốt hai ngày trời.
Bắt đầu từ buổi tối bày quán ngày đó, mỗi đêm hắn nhắm mắt lại, trong đầu đều là cơm chiên tỏa sáng dưới ánh đèn lấp lánh.
Mà hiện tại, một chén cơm chiên này, cuối cùng cũng đã nằm trong tay hắn, sức nặng mười phần.
Cố Hành Chu gần như không thể duy trì vẻ ngoài ưu nhã và thỏa đáng của mình nữa. Hắn gấp không chờ nổi mà cầm lấy muỗng, vội vàng xúc một miếng cơm chiên thật đầy đưa vào miệng…
"Cay quá!"
Cố Hành Chu nhịn không được cảm thán ra tiếng. Cay quá, thậm chí còn cay hơn hắn tưởng tượng. Hơn nữa, cơm vừa ra khỏi chảo, nóng hổi, hắn bị nóng đến mức hít hà thật mạnh hai cái.
Cay quá, nhưng mà…
Ăn, ăn ngon quá!
Cơm chiên đỏ rực hoàn toàn thấm đẫm sa tế, phần mỡ lợn béo ngậy của lạp xưởng thơm ngào ngạt cũng tinh quyện vào từng hạt cơm trong quá trình chiên nấu, hòa cùng hành thái và mè trắng. Cắn một miếng, vị cơm mềm xốp nhưng vẫn có độ dai vô cùng ngon miệng, lạp xưởng ngoài giòn trong mềm, từng giọt sa tế lan tràn trong khoang miệng trong lúc nhấm nháp, lập tức lấp đầy vị giác bằng hương cay nồng nàn khiến người ta vừa tê tái vừa lưu luyến muốn ngừng mà không được.
Cố Hành Chu bị cay đến mức phải há miệng thở dốc, nhưng lại cực kỳ thỏa mãn.
Một bút vẽ rồng điểm mắt nữa, chính là khoai tây.
Mỗi một khối khoai đều thấm đẫm bởi hương vị cay nồng của sa tế ớt, hòa quyện với hương thơm nồng nàn của thì là, hoà quyện cùng phần cơm chiên nóng hầm hập cực kỳ bon miệng. Lớp vỏ ngoài của khoai tây được chiên đến sủi bọt, khi vào miệng có chút giòn rụm, nhưng bên trong lại mềm mại như muốn tan chảy nơi đầu lưỡi. Mỗi một lần nhấm nháp đều là mỗi một lần hưởng thụ cực hạn, đan xen lẫn nhau trong khoang, tương thoa cùng cơm sốt cay, mang lại một cảm giác thỏa mãn độc đáo.
Gần như chỉ mới ăn thêm một miếng, Cố Hành Chu đã chấn kinh rồi. Cho dù từ khi sinh ra đã cao quý như hắn, sơn hào hải vị nào cũng đã nếm qua cũng chưa bao giờ được trải nghiệm khoai tây hương vị tuyệt diệu như thế này. Đã từng, hắn vẫn luôn cho rằng, tinh túy của ẩm thực chính là nằm ở những nguyên liệu nấu ăn xa hoa cực hạn như bào ngư, tổ yến, tôm hùm, những loại nguyên liệu chỉ cần giữ nguyên hương vị vốn có là đã đủ hoàn mỹ.
Cố Hành Chu chưa bao giờ ngờ tới hắn sẽ bị một chén cơm chiên khoai tây sốt cay ở đầu đường làm cho kinh diễm như vậy.
Cảm giác… Sau khi đã ăn xong một chén cơm chiên này, có lẽ cả đời hắn sẽ không thể quay lại được.
Cố Hành Chu ôm chén cơm chiên ăn lấy ăn để, chẳng còn chút dáng vẻ của tổng tài cao cao tại thượng ngày thường. Bởi vì cay, mặt hắn đỏ bừng, chóp mũi cũng bị mồ hôi nóng làm ẩm ướt.
Hắn phồng miệng vừa ăn cơm chiên vừa nhấm nháp hương vị, thậm chí có chút luyến tiếc nuốt xuống, bởi vì ăn quá ngon, quá vui sướng, chỉ muốn cố gắng kéo dài cảm giác hạnh phúc này thêm chút nữa, lại thêm chút nữa.
Phần cơm chiên này quá tuyệt vời.
Vị giác nhân loại luôn gắn chặt với ký ức. Đã lâu rồi mới được thưởng thức hương vị tuyệt vời như thế, những ký ức xa xưa phủ bụi trong một góc u ám nào đó cũng được khơi dậy.
Trong khoảnh khắc hoảng hốt, Cố Hành Chu nhìn thấy mẹ mình.
Đó là khi nàng vừa mới mắc bệnh, vào một buổi sáng vô cùng bình thường. Ngoài cửa sổ, mưa to xối xả, trên TV đang chiếu phim hoạt hình cảnh sát trưởng Mèo Đen. Ba hắn đang đun sữa bò cho hắn, còn mẹ thì đứng trước bếp, cũng nấu một phần cơm chiên vô cùng đơn giản giống như thế này.
Một nhà ba người bọn họ quây quần bên bàn ăn, bị cay đến mức mồ hôi đầy đầu, không ngừng hít hà. Ba ôm hắn vào lòng bật cười ha hả, lau đi mồ hôi trên trán cho hắn. Cố Hành Chu đến tận bây giờ vẫn còn nhớ rõ hương vị cay nồng lại đậm đà ngày ấy của cơm chiên, còn có mẹ. Nàng cười cười, duỗi tay cọ nhẹ lên chóp mũi hắn, nói:
"Nhóc con tham ăn này, ngày nào cũng la hét đòi ăn cơm chiên, mẹ làm cho con, không được lãng phí đâu đấy."
Khi đó, ngoài trời cũng mưa to tầm tã không dứt, nhưng Cố Hành Chu một chút cũng không hề cảm thấy lạnh lẽo, ngược lại, là vô cùng ấm áp.
Như có một vòng tay dịu dàng ôm lấy, có một bờ vai vững chắc để tựa vào, không cần phải suy nghĩ gì cả, chỉ cần làm một đứa nhỏ vô tư vô lự, nhét từng muỗng từng muỗng cơm chiên thơm lừng vào miệng, nuốt xuống cùng với tất cả buồn bã, bất an và mông lung trong lòng.
Ấm áp như vậy, mấy chục năm sau khi mẹ qua đời, hắn chỉ cảm nhận qua một lần.
Chỉ một lần ấy, khiến cho hắn nhớ mãi không quên.
Chính là lần bị trục xuất khỏi gia tộc, khi hắn cùng đường mạt lối, bị cơn mưa tầm tã xối ướt toàn bộ quần áo trên người, khi hắn đang không ngừng run rẩy dưới đất trời u ám. Trong con hẻm nhỏ chợt sáng lên một ngọn đèn, một cậu bé kéo hắn vào trong căn nhà nhỏ bé nhưng ấm cúng, đưa cho hắn một chiếc khăn lông, và một chén cơm chiên trứng nóng hổi, vàng ruộm.
Có lẽ chén cơm chiên ấy cũng không ngon như vậy, nhưng nó lại là cực hạn ấm áp khiến hắn đời này không thể nào quên được, cho dù có chút nóng, nóng đến mức rung động đến tận tâm can.
---"Ngươi phải dùng mọi thủ đoạn, bất chấp hậu quả, trói buộc ngọn lửa kia, để ngọn lửa kia chỉ có thể rực cháy vì ngươi."
Một cơn gió mạnh thổi qua, bên tai Cố Hành Chu lại lần nữa vang lên âm thanh kia. Trong đầu hắn xuất hiện một quyển sách, trang giấy bị gió lạnh lật tung từng trang, trên bìa hiện rõ bốn chữ《Cố Chấp Độc Chiếm》.
"Quất phòng tối luôn đi!"
"Cố chấp thêm chút nữa đi! Tra công sao có thể nương tay dễ dàng như vậy được?"
"Có người ngoài miệng thì kêu quá ngược, nhưng thật ra lại rất thích xem…"
Đủ loại âm thanh ồn ào vang lên, sắc bén lại hỗn loạn.
Cố Hành Chu giống như một con rối gỗ bị giật dây, bị một ý chí tối cao không biết đến từ nơi nào điều khiển. Hết lần này đến lần khác đẩy Ninh Sanh rơi xuống vực sâu, khiến mọi chuyện trở nên không thể cứu vãn.
Hắn vô cùng hối hận, vô cùng tiếc nuối.
Trong khi hết lần này đến lần khác rơi xuống vực sâu cùng Ninh Sanh, Cố Hành Chu đã vô số lần tưởng tượng, nếu như không có thứ ý chí tối cao này thao túng, có lẽ bọn họ đã không phải đi đến kết cục như vậy, m.áu chảy đầm đìa, vết th.ương chồng chất.
Nhưng hôm nay, lại có một sợi tơ nhện mỏng manh nhẹ nhàng níu chặt lấy hắn.
… Ấm áp quá.
Độ ấm nóng hổi từ cơm chiên trong miệng, hương vị lan tỏa, khiến dòng m.áu đóng băng trong toàn bộ cơ thể hắn dần dần lưu thông trở lại.
Cố Hành Chu từng cho rằng, cảm giác ấm áp này, hắn sẽ không bao giờ cảm nhận được nữa.
Ninh Sanh không còn nhìn hắn, thỉnh thoảng nếu bị ép buộc phải liếc mắt một cái, trong mắt cũng chỉ tràn đầy chán ghét và căm hận. Nhưng Cố Hành Chu chỉ là muốn được ăn lại chén cơm chiên trứng như ngày đó mà thôi. Chỉ là một tâm nguyện đơn giản như vậy, lại phải đi qua một con đường vòng vèo khúc chiết.
Mãi cho đến hôm nay, mãi cho đến khi trận mưa lớn kéo dài suốt hơn hai mươi năm qua lại một lần nữa trút xuống, mà bên cạnh một quán ăn vỉa hè bên đường giản dị, thậm chí có phần đơn sơ như vậy, bị đám đông vô cùng náo nhiệt vây quanh, một ông chủ thoạt nhìn quá mức trẻ tuổi, muôi vung lên, nồi sạn xào qua, đã thực hiện toàn bộ chấp niệm nhiều năm qua của hắn, tương hoà cùng một chén cơm chiên khoai tây dầu ớt béo ngậy cay nồng.
Hốc mắt Cố Hành Chu cay xè, hắn cúi đầu thật thấp, chôn mặt vào chén cơm chiên. Trong miệng còn nếm được một chút đắng nhàn nhạt.
Rõ ràng ngon như thế này.
Tại sao hắn lại rơi nước mắt chứ?
Đột nhiên, bầu trời vang lên một tiếng sấm rền, mưa càng lúc càng lớn.
Tiếng hô hoán hết đợt này đến đợt khác vọng lại:
“Chèn ơi, mọi người mau đi tránh mưa đi!”
"Bên kia có mái hiên!"
“Bên kia có cái mái hiên có thể trốn, bạt che mưa bên này cũng được đấy.”
"Bảo vệ cơm chiên! Đừng để bị ướt!"
Đám đông đột nhiên xảy ra một trận binh hoang mã loạn. Mọi người đều cực kỳ ăn ý, bọn họ ôm chặt cơm chiên, bảo vệ trong ngực, chen chúc khắp nơi tìm chỗ trú mưa.
Mưa to khiến ai nấy đều trở nên vô cùng chật vật, tóc mái bị xối ướt nhẹp, ngay cả mũ áo hoodie cũng nhỏ nước tí tách.
Có người xắn cao ống quần, một tay thật cẩn thận ôm chặt hộp cơm chiên vào lòng, một tay cố gắng vắt khô vệt nước trên cổ tay áo. Có người thì hùng hùng hổ hổ, miệng không ngừng mắng, nhưng vẫn nhanh chóng vội vã xúc từng muỗng cơm nhét vào miệng, trông có vẻ rất buồn cười. Có người lại chỉ im lặng, ánh mắt vẫn đầy khao khát mà nhìn về phía nơi xa, dưới tấm bạt che mưa kia, nơi quán ăn vặt đang chật kín những người tránh mưa, Giản Vân Lam vẫn đang nấu thêm một phần cơm chiên.
Mọi người anh nhìn tui tui nhìn anh, bọn họ làm gì còn chút dáng vẻ của người trưởng thành ổn trọng chín chắn nào, ngược lại chẳng khác gì một đám nít quỷ lén trốn cha trốn mẹ chạy ra ngoài ăn hàng ở quán, kết quả không cẩn thận bị trận mưa lớn xối ướt sũng đến dơ hầy.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, bật cười, chỉ vào nhau trêu chọc:
“Ha ha ha, trên mặt cậu còn dính hạt cơm kìa~”
“Cậu còn nói tôi, bản thân cậu đều bị cay đến đỏ bừng cả mặt, lại còn bị mưa xối thành gà rớt vào nồi canh.”
“Vì cơm chiên của ông chủ Giản, đáng giá!”
Mọi người đều ôm bụng cười rộ lên.
Bị công việc và xã hội vắt kiệt quá lâu, đã rất nhiều năm rồi, bọn họ chưa từng được cười nháo thoải mái như vậy.
Ngay trước khi trời vừa mưa lớn, Cố Hành Chu đã lập tức phản ứng kịp: Cơm chiên! Cơm chiên hắn phải thật vất vả mới được ăn, tuyệt đối không thể để cơn mưa ch.ết tiệt này phá hỏng được!
Cố Hành Chu phục hồi tinh thần từ trong cơn hoảng hốt, vừa rồi, hắn dường như lại nhìn thấy bí mật nào đó đã bị phủ đầy bụi bấy lâu nay, lại không kịp nhìn rõ.
Nhưng, bảo vệ cơm chiên mới là quan trọng nhất!
Cố Hành Chu nhanh chóng quyết định, hắn đậy kín nắp hộp cơm lại, nhét vào bên trong áo khoác rồi kéo khóa lên, sau đó giữ tư thế khom người bảo vệ cơm chiên một đường chạy chậm về phía mái hiên kế bên nơi mọi người đang trú mưa.
Bên cạnh hắn, một người đang mặc áo mưa cũng giữ tư thế y hệt, thật cẩn thận mà bảo vệ hộp cơm chiên trong ngực. Mọi người tụm ba tụm bảy giúp đỡ lẫn nhau. Trên đường, Cố Hành Chu sơ ý dẫm trúng một vũng nước, may mà người bên cạnh kéo hắn một cái, đỡ hắn đứng dậy.
Thật vất vả chạy tới dưới mái hiên, chuyện đầu tiên mọi người làm cũng không phải là vắt khô quần áo bị mưa xối ướt, cũng không phải lau mặt lau tay, mà là……
Kiểm tra cơm chiên!
Nhìn thấy cơm chiên vẫn nguyên vẹn không tổn hao gì, được bảo vệ rất tốt, không dính dù chỉ một giọt nước mưa nào, Cố Hành Chu mới như trút được gánh nặng mà nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Người bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, hiển nhiên cơm chiên của đối phương cũng được bảo vệ hoàn hảo không tổn hao gì.
Cố Hành Chu không rảnh vắt khô ống quần của mình, trực tiếp mở nắp hộp cơm, xúc một muỗng đầy ắp đưa vào trong miệng, lúc này mới thỏa mãn đến mức than thở ra tiếng.
Giữa trời mưa to như vậy, chen chúc cùng một đám người xa lạ dưới mái hiên chật hẹp, ánh đèn mờ mờ nhàn nhạt, dường như tách biệt bọn họ khỏi thế giới vội vã náo nhiệt bên ngoài.
Dưới mái hiên này, bọn họ chẳng cần bận tâm đến công việc hay những chuyện lặt vặt phiền phức, chỉ cần vô cùng hạnh phúc hưởng thụ chén cơm chiên nóng hổi, bọn họ bị cay đến toát mồ hôi, thi thoảng lại xuýt xoa ra tiếng, nhưng mỗi một ngụm nhấm nháp đều ngon lành đến mức thỏa mãn tận tâm can…
Quá đã!
Cố Hành Chu vừa mồm to nhai cơm chiên vừa thuận tay đưa một tờ giấy ăn cho người bên cạnh:
“Cảm ơn anh em, nếu không phải lúc nãy cậu kéo tôi một cái, cơm chiên của tôi đã tiêu đời rồi. Cậu đúng là ân nhân cứu mạng của tôi, có thể gọi cậu là gì?”
Người nọ nhận lấy khăn giấy, lau mồ hôi trên trán, trong miệng còn đang nhai cơm chiên, mơ hồ đáp: “Chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi, đều là bạn bè cả, cần gì phải nói cảm ơn. Tôi tên Ninh Sanh, ngài họ gì?”
Cố Hành Chu vẫn vùi mặt vào trong chén cơm chiên, đầu cũng không nâng lên mà nói: “Kẻ hèn họ Cố, Cố Hành Chu.”
Ninh Sanh: "……"
Cố Hành Chu: "……"
Hai người đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt chạm nhau.
Khóe miệng Ninh Sanh còn dính một hạt cơm, quanh miệng vương một vòng đỏ rực của sa tế, trong mắt lộ ra vẻ ngơ ngác trong suốt của một sinh viên chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cố Hành Chu thì nhét đầy cơm chiên trong quai hàm, động tác nhai nuốt dần dần dại ra mà chậm lại, nhịn không được ợ một cái;
Ninh Sanh: "…………"
Cố Hành Chu: "…………"
Dừng khoảng chừng là hai giây.
Xấu hổ quá đi mất, làm sao bây giờ!!!!!
……
---Cứu mạng cứu mạng cứu mạng cứu mạng.
Đầu óc Ninh Sanh xoay chuyển với tốc độ cực cao, nhưng càng nghĩ lại càng giống như mắc kẹt trong một mớ bòng bong, hoàn toàn không thể tìm ra lời giải thích hợp lý nào.
Tại sao Cố Hành Chu lại ở đây? Tại sao hắn lại trú mưa chung mái hiên với mình? Quan trọng nhất chính là, tại sao… Trong miệng hắn cũng toàn là cơm chiên?!
Người đàn ông trước mặt, hai má căng phồng vì nhồi đầy cơm chiên, ăn uống hoàn toàn không màng hình tượng, đến mức ợ hơi một cái…
Đó chính là Cố Hành Chu, tổng tài tập đoàn Viễn Châu tối tăm cố chấp sấm rền gió cuốn kia ư?
Chính là kẻ điên Cố Hành Chu một khi đã lên cơn thì cái gì cũng dám làm, thậm chí từng nhốt cậu ấy trong phòng suốt bốn năm ngày không buông tha, không bao giờ ra bài theo lẽ thường kia???
Là Cố Hành Chu u ám đã giày vò cậu ấy suốt bao nhiêu năm qua, luôn luôn xuất hiện trong ác mộng của cậu ấy, khiến cậu ấy chỉ cần nhớ đến liền sợ hãi đến mức buồn nôn???
Vẻ mặt Ninh Sanh trống rỗng.
Cảm giác như, thế giới này… có bug nặng.
----Vãi thật vãi thật vãi thật.
Đại não Cố Hành Chu cũng hoàn toàn dừng hoạt động, trong miệng hắn còn đang máy móc mà nhai nuốt cơm chiên, nhưng bởi vì một ngụm lúc nãy nhét thật sự quá nhiều, hắn phải dùng sức một lúc lâu mới nuốt xuống được.
Vì thế, không nhịn được lại ợ thêm một cái nữa, mang theo hương khoai tây cay nồng quanh quẩn.
Ngon ghê.
……Nhưng đó không phải trọng điểm!
Trọng điểm chính là, tại sao Ninh Sanh lại ở đây? Tại sao cậu ấy lại trú mưa chung mái hiên với mình? Quan trọng nhất chính là, tại sao… cậu ấy cũng đang ăn cơm chiên?!
Cố Hành Chu đã từng mời nhiều đầu bếp cao cấp như vậy, mang mọi sơn hào hải vị từ khắp nơi trên thế giới đến trước mặt Ninh Sanh. Nhưng lúc đó, Ninh Sanh vẫn luôn lãnh đạm dời mắt đi, ngay cả liếc cũng chẳng thèm liếc một cái.
Nhưng người trước mặt, khóe miệng còn dính một hạt cơm, quanh miệng vương một vòng đỏ rực của sa tế….
Đó chính là học bá Ninh Sanh, đoá hoa lạnh lùng thanh lãnh quật cường ở Kinh Đại kia?
Chính là Ninh Sanh hờ hững lại mỹ lệ, hệt như băng tuyết không thể nào tan chảy, bất kể tiền tài quyền lợi vừa đ.e dọa vừa d.ụ d.ỗ cũng không thể làm cậu ấy khuất phục kia sao??
Là người đã khiến khiến Cố Hành Chu hồn khiên mộng nhiễu mong mỏi suốt bao năm luôn âm mưu mọi thủ đoạn để giam cầm đối phương bên người, muốn đôi mắt lãnh đạm kia vĩnh viễn chỉ có thể nhiệt liệt nhìn chăm chú vào một mình hắn…. Ninh Sanh???
Vẻ mặt Cố Hành Chu cũng là trống rỗng.
Nhất định là có gì đó không đúng!
Lần gặp lại của bọn họ, không thể nào thành ra như thế này được!
Lẽ ra bọn họ phải gặp lại nhau trong một nhà hàng Tây sang trọng nào đó, hoặc ở một con hẻm mưa rơi tí tách rêu xanh bò kín tường. Lần trùng phùng đột nhiên không kịp phòng ngừa ấy, hẳn là phải mang theo sự chua xót, xúc động, rồi lại vô cùng ngược tâm, căng thẳng đến nghẹt thở.
Ninh Sanh có lẽ sẽ khoác lên mình một chiếc sơ mi trắng, phác họa nên dáng người mảnh khảnh nhưng tuyệt mỹ. Đôi mắt hơi ửng đỏ, vô thố dời mắt đi. Mà Cố Hành Chu hẳn sẽ diện bộ âu phục được định chế riêng, cắt may tỉ mỉ, nơi cổ tay là chiếc cúc áo khảm đá quý lấp lánh, ánh mắt hắn nên nặng nề, môi mỏng mím chặt, trong mắt chứa ba phần lạnh lùng, ba phần trào phúng, còn có bốn phần hờ hững không chút để ý……
Cố Hành Chu sẽ siết chặt cổ tay Ninh Sanh, ép cậu ấy phải nhìn thẳng vào chính mình. Mà đáy mắt hắn thì đỏ bừng, bên trong tràn ngập dục vọng chiếm hữu đến mức sắp tràn ra, tựa như hận không thể nuốt trọn Ninh Sanh đến mức ngay cả xương cũng không chừa lại.
Trong một trận hỗ động kịch liệt không thể miêu tả, cuối cùng bọn họ sẽ dịch chuyển chiến trường, phát sinh một số hành vi không được kiểm duyệt trên các trang web.
Ngày hôm sau, hai người bọn họ mở to mắt trên chiếc giường lớn lộn xộn, Cố Hành Chu sẽ ngậm một điếu thuốc, thần sắc lười biếng, mà Ninh Sanh thì khuất nhục dời tầm mắt.
Nhưng tất cả những điều này…
Tất cả đều! Không hề! Xảy ra!
Cho dù thế nào đi chăng nữa, lần gặp lại của bọn họ không nên là cái dạng này, không nên diễn ra bên cạnh một quán ăn vặt náo nhiệt ven đường, trong tay mỗi người bọn họ không nên ôm một chén cơm chiên khoai tây sốt cay, lại càng không nên vui sướng nhấm nháp như vậy, thậm chí còn ăn đến mức ợ hơi….
Bá đạo tổng tài và mỹ nhân thanh lãnh, rốt cuộc tại sao lại có thể ăn đến mức ợ hơi hả?
Tan vỡ, tất cả đều tan vỡ.
Cố Hành Chu nhìn vào khoảng không xa xăm với ánh mắt trống rỗng. Bên dưới mái che kia, trong ánh mắt chờ mong của những người xung quanh, Giản Vân Lam đang rất thuần thục mà đảo muôi, quanh thân như thể tỏa ra tầng hào quang của cơm chiên chi thần.
Nam nhân nghiệp chướng nặng nề này, chính là nguồn cơn tội ác của mọi sự tan vỡ!
Nhưng bọn họ sao có thể nhẫn tâm trách cậu được, cậu chính là Giản Vân Lam, chính là nam nhân có thể làm ra món cơm chiên ăn ngon đến mức nhân tâm tan nát. Sao cậu có thể sai được, nếu có sai, vậy nhất định là thế giới này sai…… Không, là người trước mắt sai!
Cố Hành Chu và Ninh Sanh vô cùng ăn ý mà đồng thời đưa ra kết luận—
Mới không phải ông chủ Giản sai! Là Ninh Sanh/ Cố Hành Chu sai!
Hắn dựa vào cái gì mà dám nhúng chàm cơm chiên ngon như vậy, hắn xứng sao? Ninh Sanh khó tin mà nghĩ.
Cậu ấy dựa vào cái gì mà cũng muốn yêu cơm chiên của ông chủ Giản? Rõ ràng cơm chiên đã rất khó mua! Cố Hành Chu cực kỳ nan kham mà nghĩ.
Hai người trầm mặc đối diện nhau.
Trong lòng bọn họ bắn bùm bùm ngàn vạn câu chửi rủa, thân thiết thăm hỏi tổ tông mười tám đời nhà đối phương, nhưng trong hiện thực, ai cũng không mở miệng.
Nửa phút sau.
Cố Hành Chu hít sâu, do dự một lát, sau đó chỉ chỉ vào cơm chiên nói: "Hay là… ăn xong cơm chiên đã rồi tính?"
Nếu không ăn nữa thì sẽ nguội mất.
Cơm chiên ngon như vậy, bọn họ cẩn thận ôm vào lòng bảo vệ, không nỡ để nước mưa làm ướt dù chỉ một hạt cơm. Nếu để nguội… chẳng phải quá phí phạm của trời sao!
Ninh Sanh không đáp, chỉ lặng lẽ ôm cơm chiên xoay người, yên lặng ăn.
Để lại cho Cố Hành Chu một bóng lưng lạnh nhạt nhưng tham ăn.
Cố Hành Chu thở dài, cũng cúi đầu, từng ngụm từng ngụm tiếp tục ăn cơm chiên.
Hắn vốn tưởng rằng, sau khi trải qua sự kiện kịch tính như vậy, hắn tâm sự nặng nề, cơm chiên sẽ trở nên tẻ nhạt vô vị, không còn ngon miệng chút nào nữa.
Nhưng thực tế lại hoàn toàn trái ngược.
Mặc dù hiện thực tát cho ngươi một cái bạt tai thật đau, nhưng cơm chiên vẫn rất thơm mà!
Cơm chiên to tròn, từng hạt rõ ràng no đủ bọc đầy sa tế. Tuy không còn nóng hổi như lúc trước, nhưng vị cay nồng vẫn có cảm giác ngon miệng như cũ, hơn nữa khoai tây vàng óng xốp giòn sau khi hơi hơ nguội đi lại càng ngon hơn, có một loại phong tình đặc biệt, tan ngay trong miệng, kết hợp với phần lạp xưởng giòn dai tạo thành một hương vị mới lạ khó cưỡng.
Đáng ghét, sao lại có thể ăn ngon như vậy được?!
0 Nhận xét