Phát Sóng Trực Tiếp Bày Quầy Bán Đồ Ăn Vặt Trong Truyện Cẩu Huyết: Chương 32

Phát Sóng Trực Tiếp Bày Quầy Bán Đồ Ăn Vặt Trong Truyện Cẩu Huyết
Chương 32


Ninh Sanh ăn còn nhanh hơn cả Cố Hành Chu.

Cậu ấy vốn dĩ đã đứng đầu trong đội ngũ xếp hàng, là người đầu tiên trong đám đông giành được cơm chiên. Nhưng mà bởi vì cơm quá ngon, cậu ấy không nỡ ăn xong quá nhanh, mỗi một miếng đều phải nhấm nháp thưởng thức thật kỹ lưỡng nên mới có thể không kịp phòng ngừa bị cơn mưa to đột nhiên xối ướt.

Rất nhanh, hộp cơm chiên trong tay cậu ấy đã thấy đáy.

Không hề phòng bị mà chạm mặt Cố Hành Chu như vậy, cậu ấy vốn tưởng rằng bản thân sẽ rất để ý, cũng sẽ mất hết khẩu vị, không còn tâm trạng để thưởng thức mỹ thực nữa.

Nhưng không có.

Cơm chiên vẫn rất thơm aaa!

Chỉ ăn một miếng, cậu ấy đã lập tức nhận ra, bột ớt cùng dầu sa tế cay trong cơm chiên đều là do Ninh Mộng Liên làm, đây chính là hương vị cậu ấy ăn từ nhỏ cho đến đến lớn nhưng chưa bao giờ ngán. Một khi nếm đuợc hương vị cay nồng khiến cả người túa mồ hôi này, cậu ấy lại giống như quay trở về thời thơ ấu.

Mà tay nghề của Giản Vân Lam đã kích phát hết toàn bộ tinh hoa của dầu sa tế cay, từng hạt cơm chiên thấm dẫm nước sốt bóng mỡ đan xen cùng khoai tây, vừa cay vừa giòn, thơm lừng, khoai tây bở tơi, lạp xưởng đậm vị, hành lá thanh mát… Tất cả mỹ vị hòa quyện một cách hoàn hảo, quả thực tuyệt diệu.

Mãi đến khi hộp cơm chiên đã nhìn thấy đáy, ngay cả một hạt cơm cuối cùng cũng bị vét sạch sẽ, ý thức thanh tỉnh của Ninh Sanh mới chậm rãi trở về.

Cơm chiên, ăn xong rồi.

Tiếp theo, cần phải giải quyết một số chuyện…… nhỏ nhặt không đáng kể.

Ninh Sanh liếc mắt nhìn Cố Hành Chu bên cạnh một cái.

Cũng giống cậu ấy, Cố Hành Chu không chút nào cố kỵ hình tượng mà ngồi xổm trên mặt đất, ôm cơm chiên, chôn đầu vào hộp đóng gói mà ăn lấy ăn để, cả người nhìn qua có vẻ cực kỳ chất phác bình dân.

Ninh Sanh càng nhìn, lửa giận trong lòng càng bùng lên ngùn ngụt.

Loại người như Cố Hành Chu, sinh ra đã là giai cấp đặc quyền, mỗi ngày treo trên miệng đều là xem thường các quán ăn ven đường, xem thường bình dân bá tánh. Hắn dựa vào cái gì mà có thể ăn được cơm chiên của ông chủ Giản?

Hắn xứng sao?!

Còn có những gì Cố Hành Chu từng làm với cậu ấy, tất cả những thương tổn những khói mù kia thì sao?!

Mắt thấy Cố Hành Chu ăn càng ngày càng ngon, lửa giận trong lòng Ninh Sanh cuối cùng cũng không thể kìm nén được nữa. Cậu ấy vươn tay đẩy Cố Hành Chu ngã xuống đất:

“Anh dựa vào cái gì mà ăn cơm chiên của ông chủ Giản?!”

“Anh không xứng!”

Cố Hành Chu theo bản năng ôm chặt hộp cơm chiên trong tay, đôi mắt đen bùng lên ngọn lửa tức giận không thể tin nổi: “Sao tôi lại không xứng? Tôi không xứng chẳng lẽ em xứng à?!”

“Sao tôi lại không xứng?” Ninh Sanh giận quá hóa cười:

Cậu ấy và cơm chiên của ông chủ Giản là trời sinh một đôi, đã khóa cứng với nhau rồi có được không?

Ai dám nghi ngờ?!

“Ninh Sanh, em là cái đồ không biết tốt xấu, lão tử tốt với em như vậy!” Cố Hành Chu đứng bật dậy, giọng nói vừa oan ức vừa phẫn nộ, bá đạo lại chân thành đáng tin mà nói: “Tôi tốt với em, thiên địa chứng giám! Em muốn ngôi sao, lão tử cũng không hái mặt trăng cho em……”

“…… Nhưng hiện tại tôi chỉ muốn yên ổn ăn hết phần cơm chiên trân quý này thôi, vậy mà em cũng không thành toàn, em đúng là đồ lòng lang dạ sói!”

“Anh tốt với tôi?!” Đôi mắt từ trước đến nay luôn lãnh đạm của Ninh Sanh cũng bốc lên lửa giận, ngay cả viên lệ chí phong tình vạn chủng ở đuôi mắt cũng tản ra quang mang sắc bén đầy tính công kích. “Ha ha, anh tốt với tôi như thế nào? Anh nói thử xem?”

“Nhốt tôi trong phòng rồi còng tay lại là tốt với tôi?! Cưỡng ép tôi làm việc ở hội sở là tốt với tôi?”

“Dùng người nhà để uy hiếp tôi khuất phục, đó cũng là tốt với tôi?!”

Khí thế của Cố Hành Chu ngay lập tức lùn xuống một đoạn.

Hắn ta thực sự đã làm ra những chuyện quá đáng.

Rốt cuộc là tại sao lúc trước hắn ta lại làm như vậy? Bây giờ Cố Hành Chu cũng có chút không thể nào hiểu nổi, hắn giống như bị một bàn tay to lớn vô hình nào đó thao túng, khi đó hắn cảm thấy tiền tài và quyền lực là vạn năng không gì làm không được, cảm thấy người sinh ra trong giới thượng lưu như hắn có quyền áp bách những kẻ chật vật giãy giụa ở tầng lớp thấp kém.

Tình yêu của Cố Hành Chu dành cho Ninh Sanh cũng giống như một loại bố thí. Hắn chưa từng nghĩ đến việc Ninh Sanh sẽ không chấp nhận cái "tình yêu cao quý" của hắn. Vì vậy hắn đã làm ra rất nhiều chuyện sai lầm trong lúc tức giận.

Một lúc lâu sau, hắn nhìn Ninh Sanh, ánh mắt sâu thẳm, nói: “Tôi sai rồi……Xin lỗi.”

Hắn dừng lại một chút rồi nói thêm, trong mắt cất chứa thâm tình và dung túng: “Nếu em thật sự tức giận, vậy cứ đánh tôi đi, mắng tôi đi, cho đến khi nào em hả giận mới thôi.”

BỐP!

CHÁT! CHÁT!

Chỉ thấy Ninh Sanh dứt khoát lại lưu loát vung tay lên, lực đạo cực mạnh, hai bên trái phải hợp lại thành ba cái tát vang dội đánh trên mặt Cố Hành Chu.

Khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp của Ninh Sanh và cánh môi hình dáng yêu kiều vậy mà lại bắt đầu bắn ra những lời nói rác rưởi hoàn toàn không tương xứng với vẻ ngoài của mình:

“Mày là cái đồ ngu ngốc, vô duyên vô cớ tìm đến trêu chọc lão tử làm gì? Khi còn nhỏ nhất thời đại phát thiện tâm đưa cho mày một bát cơm, mày còn chưa chịu dứt, đồ chó được một tấc lại muốn tiến một thước, lúc đó đáng lẽ tao nên quẳng mày vào thùng rác chôn luôn cho rồi.”

“Cho nhiều thể diện quá nên mày còn tưởng rằng bản thân mình là người tử tế à?! Mày nghĩ tao không dám đánh mày mắng mày? Nếu mày nghe không rõ, ông đây có thể khắc thẳng lên bia mộ cho mày! Chờ mày chết rồi, tao là người đầu tiên mặc đồ tang đến trước mộ mày nhảy Disco---”

“Mày là cái đồ toàn ý xấu, đúng là làm ô uế cơm chiên của ông chủ Giản, mày mau nhổ hết số cơm chiên đã ăn ra! Nhổ ra ngay!”

Cố Hành Chu: “?”

Cố Hành Chu: “???”

Không phải, thật sự đánh à?!

Cố Hành Chu không thể tin nổi, ôm mặt đầy bàng hoàng. Lực tay của Ninh Sanh cực mạnh, hai má hắn ta đã lập tức sưng đỏ lên, hằn năm dấu ngón tay rõ ràng. Lỗ tai còn ong ong vang vọng, một khắc cũng không dừng mà tràn vào những lời này, Ninh Sanh chỉ mắng thôi vẫn chưa đủ, cậu ấy nhanh chóng h.ành h.ung, tay đấm chân đá, một cú đấm trái, một chiêu móc phải, thêm một cái quét chân, hơn nữa……

Cậu cũng không phải đang đùa giỡn, mỗi quyền đều đến thịt!

Lúc đầu Cố Hành Chu còn vô cùng thâm tình bất đắc dĩ mà nghĩ, còn có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể cưng chiều thôi.

Nhưng về sau lại bị đánh đến mức trợn mắt há mồm, hắn cũng dần dần không nhịn được nữa, ngọn lửa trong lòng bắt đầu phựt lên.

Ninh Sanh có phải mẹ nó từng tham gia giải đấu ngầm hay đánh quyền đen gì đó không, sao ra tay lại đau như vậy!

Cuối cùng, ngay khi một chân Ninh Sanh đá thẳng vào mông hắn, Cố Hành Chu trầm giọng quát:

“Đủ rồi!”

“Em đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước! Đây đúng là một trò hề, nực cười, vớ vẩn! Tôi biết tôi đã làm sai, nhưng tôi cũng đã rất tốt với em! Lão tử đối với em là hữu cầu tất ứng, vậy mà em lại đối xử với tôi còn tệ hơn một con chó…! Tôi cũng đã xin lỗi rồi, nói xin lỗi sau đó sẽ sửa sai bù đắp! Em không nghe được à?!”

“Cơm chiên của ông chủ Giản, tôi tuyệt đối sẽ không nhường cho em dù chỉ một miếng! Tôi tự mình xếp hàng mua, đây là thứ tôi nên có, em đừng mơ mà cướp đi!”

“Ai hiếm lạ cái ‘hữu cầu tất ứng’ của anh?” Ninh Sanh gắt gao nhìn chằm chằm Cố Hành Chu, khuôn mặt tuyệt mỹ trở nên vặn vẹo vì ghen tị --- Cơm chiên của cậu ấy đã ăn xong rồi, nhưng Cố Hành Chu vãn còn hơn non nửa chén: “Tôi nói lại một lần cuối cùng, anh không xứng ăn cơm chiên của ông chủ Giản!”

Cố Hành Chu lại đắc ý dào dạt mà nâng hộp cơm chiên lên: “Tôi cứ xứng, em mới không xứng đấy. Haha, có giỏi thì đi xin ông chủ Giản bán cho em thêm một phần nữa đi!”

Hai người trừng mắt nhìn nhau, giống như hai con trâu đực nổi điên.

Sau một lúc lâu, bọn họ đột nhiên gầm lên một tiếng, lao vào nhau rồi đánh đấm túi bụi!

Anh tung một cú, tôi quất một cước, anh dùng sức kéo tóc tôi, tôi dùng sức cắn chặt cổ tay anh.

Trong lúc đó còn không quen chửi tục với đối phương:

“Nhổ ra, mày mau nhổ hết cơm chiên ra!”

“Phi, tôi không nhổ đấy, cái đồ sói mắt trắng.”

“Ông chủ Giản đáng nhẽ không nên bán cơm chiên cho loại chó như mày!”

Mọi người xung quanh: “……”

Ban đầu, đám đông còn tưởng hai người bọn họ chỉ là bạn thân lắm mồm lắm miệng đùa giỡn cãi nhau ầm ĩ nên mắng hai ba câu.

Xung quanh thậm chí còn có mấy chị gái dân văn phòng đang lặng lẽ gặm CP của hai người họ --- Hai người kia đều rất đẹp trai, một người đẹp theo kiểu bá đạo cường thế, người còn lại thì đẹp theo kiểu lạnh lùng thanh lãnh, nhìn kiểu gì cũng thấy xứng đôi!

Mãi cho đến khi bọn họ cãi nhau, các cô còn ôm mặt nghĩ, cặp đôi gà bông cãi nhau ấy mà, rất bình thường.

Mãi cho đến khi bọn họ một bên  mạnh mẽ chửi tục chửi thề, một bên ra tay đánh nhau, người mặc tây trang trong đó còn bị đấm đến mặt mũi bầm dập……

Bọn tôi muốn nhìn công thụ đánh nhau theo kiểu không thể miêu tả ở trên giường chứ không phải là kiểu đánh nhau này!

Nhóm nữ nhân viên văn phòng: “……”

Hai người kia, từng câu từng chữ đều không hề nhắc đến tình yêu, mà đúng là từng câu từng chữ cũng chẳng liên quan gì đến tình yêu.

Các chị em phân tích đi phân tích lại, chỉ thấy trong lời nói của hai người bọn họ tất cả đều tràn ngập hai từ --- ‘cơm chiên’!

Chà, có lẽ đây lại là hai kẻ đáng thương bởi vì cơm chiên không đủ ăn mà phát điên đánh lộn.

Cũng đến lúc này, mọi người mới ý thức được, à, hai người kia thật sự đánh nhau rồi.

Bọn họ lập tức vội vàng nhào tới cố gắng can ngăn:

“Này này này, người trẻ tuổi, có chuyện gì thì nói cho đàng hoàng, sao phải đánh nhau om sòm lên chi!”

“Đúng vậy, buồn bực vì không đủ cơm chiên để ăn, mọi người đều hiểu cả, ngày mai lại đến sớm để xếp hàng là được mà.”

“Mà nhắc tới cơm chiên… Anh hai, tụi mình làm anh iem ruột suốt hai mươi năm, tại sao hôm nay anh lại không để dành cho em một miếng cơm chiên nào là sao?!”

“… Ờm, đó là chuyện ngoài lề được không, có liên quan gì tới cái này đâu.”

“Sao lại không liên quan chứ?!”

Hai kẻ cơ bắp trừng mắt nhìn nhau, càng nói càng kích động, cuối cùng cũng gia nhập đội ngũ đánh nhau.

Mọi người: “……”

Xong rồi, khuyên can ngăn một hồi lại khuyên thêm hai người khác nhào dô uýnh lộn.

Lúc này, với tư cách là nữ hiệp xứng đáng nhất trong một dãy các quán ăn vặt, trong đám đông ồn ào nhốn nháo, Ngô Thu Hà tự đứng ra chủ trì công đạo, nàng hắng hắng giọng nói:

“Các cậu xem, các cậu đều anh tuấn đẹp trai như vậy, khí chất xuất chúng như vậy… tại sao lại không thể hòa thuận ở chung, chia sẻ cơm chiên với nhau chứ?”

--- “Với hắn?! Chia sẻ cơm chiên??!”

Hai người quay sang nhìn Ngô Thu Hà, tức đến bật cười.

Ninh Sanh trừng mắt nhìn Cố Hành Chu, Cố Hành Chu cũng trừng mắt nhìn lại, trăm miệng một lời quát lên: “Tôi thà ch.ết còn hơn!!!”

Sau đó lại bắt đầu một vòng động tay động chân mới.

Mưa tạnh dần, Lý Minh Hi và Lý Vân vừa nãy bị dòng người và cơn mưa to tách ra đã một đường đuổi tới đây để tìm Ninh Sanh, vừa tới liền nhìn thấy cảnh Ninh Sanh và một nam nhân soái khí mặc tây trang giày da đang quấn lấy nhau vật lộn, Ninh Sanh hình như còn chiếm thế thượng phong.

Lý Vân: “???”

Khoan đã… đây thật sự là giáo thảo học bá thanh lãnh kiêu ngạo của Kinh đại bọn họ à?

Mà bên cạnh nàng còn vang lên một tiếng reo hò: “Đánh hay lắm! Đá xuống dưới háng của hắn đấy, đúng đúng đúng đúng!”

Nghe vậy, Ninh Sanh đang ẩu đả bên trong lập tức đá một cước vào hạ bộ. Mặt mày Cố Hành Chu tái mét.

“Quá đã!” Âm thanh ủng hộ kia lại vang lên lần nữa: “Quá đẹp! Phải cho hắn một bài học nhớ đời!”

Lý Vân: “……”

Quay đầu nhìn lại, người vừa mới nói chuyện bên cạnh cô chính là một đại mỹ nhân buộc tóc đuôi ngựa, diện mạo xinh đẹp lạnh lùng. Đối phương đang mặc đồ thể thao, hai tay nắm thành quyền hóng chuyện, trong tay thậm chí còn cầm mớ hạt dưa nhai nhai cho vui.

Là Minh Nhược Côi aaaa!

Đồng tử Lý Vân chấn động.

Minh Nhược Côi liếc nhìn Lý Vân một cái, đưa qua cho đối phương một nắm hạt dưa: “Cắn không?”

Lúc trước Cố Hành Chu muốn nhờ cô hỗ trợ hủy bỏ offer của Ninh Sanh ở khoa học kỹ thuật Hồng Đồ, Minh Nhược Côi từ chối, kể từ đó cô đã nhìn đối phương không quá thuận mắt, vẫn luôn muốn tìm cơ hội dạy dỗ một trận.

Chậc, không nghĩ tới, cô còn chưa kịp động thủ đã có người ra tay luôn rồi.

Nhìn động tác gọn gàng dứt khoát không có một chút sơ hở nào của Ninh Sanh, Minh Nhược Côi càng xem càng hài lòng.

Đúng là anh hùng xuất thiếu niên!

Có người cổ vũ cho Ninh Sanh, đương nhiên cũng có người bí mật bày mưu tính kế cho Cố Hành Chu.

Chẳng hạn như ‘đoàn đội chuyên nghiệp’ do Cố Hành Chu dùng lương cao mời về, nhóm thư ký và vài nhân viên nòng cốt đang nôn nóng quan chiến. Không có ai tình nguyện xông lên giúp Cố tổng đánh nhau, nhưng đã thu tiền lương, hò hét vài câu thì vẫn làm được:

“Cố tổng! Anh phải khí thế lên! Đánh mặt cậu ta… Khoan khoan, không, đừng, mau bụm mặt lại, đừng để bị đánh quá thảm.”

“Anh mau né sang trái!”

“Không đúng, đáng lẽ phải né sang phải mới đúng, Cố tổng, từ từ, để chúng tôi lập bảng số liệu phân tích chiến lược một chút trước đã!”

Cố Hành Chu: “……”

Một đám chỉ biết ăn cơm trắng.

Còn không mau nghĩ cách, hắn đều sắp bị Ninh Sanh đánh chớt!!!

Lý Vân ngơ ngác nhận hạt dưa từ trong tay Minh Nhược Côi, nhìn toàn bộ khung cảnh hỗn loạn lại vớ vẩn trước mắt, mờ mịt cắn.

Trước mắt, một bên vì chén cơm chiên mà đánh nhau rồi phun tục; còn có ở một bên đang thử khuyên can, khuyên khuyên một hồi lại nghĩ không thông, cũng nhào vào đánh luôn. Có người cắn hạt dưa reo hò, có người mở cuộc hội nghị khẩn cấp để phân tích chiến lược……

Đúng là địa ngục vẽ thành tranh.

Lý Vân sống hai mươi năm mà chưa từng thấy một trận chiến nào hoang đường như này.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía Giản Vân Lam còn đang cẩn trọng nấu cơm chiên cách đó không xa với ánh mắt kính nể. Bởi vì thực khách vẫn còn đang chờ nên dù biết bên này loạn như vỡ chợ, cậu vẫn không thể rời tay.

--- Vì cơm chiên của ông chủ Giản cũng không phải là cơm chiên bình thường. Một chén cơm chiên vô cùng đơn giản lại có sức mạnh khổng lồ, có thể khơi dậy dục vọng và tham niệm ẩn sâu trong nội tâm con người.

Nói là cơm chiên nhan họa thủy hại nước hại dân cũng không quá!

Lý Vân hướng về phía Giản Vân Lam, trịnh trọng cúi đầu, hành một cái đại lễ cúng bái vô cùng cung kính.

Minh Nhược Côi: “?”

Có vẻ như mọi người đều điên hết rồi.

Cũng may là, trò hề này cũng không kéo dài quá lâu.

Rất nhanh, một nhóm cảnh sát nhân dân cầm cảnh côn lao tới, mạnh mẽ tách Ninh Sanh và Cố Hành Chu đang vật lộn ra khỏi nhau.

Cho dù cảnh sát nhân dân đã tới, hai người vẫn chưa chịu thôi, còn cách không mà vẫn gào mắng lẫn nhau:

“Mày không xứng ăn cơm chiên!”

“Nói cái gì như cứt ấy, lắc não lại đi rồi hẵng mở mồm nói chuyện với ông mày!”

“Mày mới không xứng ăn cơm chiên! Còn không mau cút đi, người thu gom rác thải sắp tới bắt mày rồi đấy!”

Cảnh sát già lão Trương: “……”

Ai là người thu gom rác thải hả?

Là cảnh sát nhân dân lâu năm trong khu dân cư, ông đã từng hoà giải đủ trường hợp cãi nhau kỳ lạ với đủ nguyên nhân hoa hoè loè loẹt, nào là chồng ngoại tình, nào là mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, thậm chí kỳ quái nhất còn có lần hai sinh viên cãi lộn vì tranh nhau chiến lợi phẩm trong game.

Nhưng, vì một chén cơm chiên mà đánh nhau, trong tất cả mọi trường hợp thái quá mà ông từng gặp, đúng là có thể cầm cờ đi trước.

Cả hai người này thoạt nhìn rất sáng sủa tử tế, sao đầu óc lại như con nít thế?

“Đừng cãi nữa đừng cãi nữa.” Lão Trương thở dài, tách hai người ra: “Im miệng hết đi, ôm đầu! Ngồi xổm xuống!”

Hai người vẫn còn cách không trừng mắt nhìn nhau, cực kỳ không cam lòng mà ôm đầu ngồi xổm xuống.

“Tốt, đều áp giải về đồn công an hết cho tôi.”

Lão Trương hận sắt không thành thép mà lắc lắc đầu, giới trẻ bây giờ thật chẳng ra làm sao.

Trong tầm mắt của đám đông, hai người Ninh Sanh và Cố Hành Chu xám xịt mà bị áp giải lên xe cảnh sát. Trước khi leo lên xe vẫn còn đang mắng lẫn nhau.

“Đồng chí cảnh sát! Ông bắt hắn đi! Hắn là kẻ phạm pháp, ông điều tra sổ sách công ty hắn chắc chắn có trốn thuế l.ậu thuế!”

Bên kia cũng không chịu thua: “Ông bắt cậu ta mới đúng, tôi là công dân tốt chính hiệu, từng đi làm từ thiện quyên tiền. Là cậu ta ra tay trước, còn tát tôi nữa QAQ”

“Cãi cái gì mà cãi, còn cãi nữa là tôi nhốt cả hai vào trại tạm giam hết bây giờ!” Lão Trương vung cảnh côn.

Hai người lúc này mới ngượng ngùng câm miệng.

Mọi người: “……”

Thư ký của Cố Hành Chu thì ướt đẫm mồ hôi.

Công ty bọn họ không có trốn thuế l.ậu thuế đâu!

Nhưng mà…

Hắn và mấy cấp dưới nòng cốt của Cố Hành Chu chạm mắt, hai mặt nhìn nhau:

Tổng tài bị bắt rồi… Vậy hôm nay bọn họ… Có phải là có thể tan ca sớm không?

Tuyệt vời!

Phòng phát sóng trực tiếp Vạn Giới.

【Điên rồi, toàn bộ đều điên hết rồi.】

【Thế giới này nói chung vẫn là điên thành bộ dáng vượt xa sức tưởng tượng của tôi】

【Ha ha… Fans của Cố tổng lại tăng thêm một người leo lên sân thượng】

【Ê nha ê nha, khó nha pro???! Cẩu huyết đâu?! Cẩu huyết ngược tâm tôi muốn xem đâu? Còn cuộc đấu trí đấu dũng giằng co 18+ sau khi gặp lại thì sao?】

Bởi vì cốt truyện trong phòng phát sóng trực tiếp điên tới cảnh giới mà mọi người không thể nào tưởng tượng nổi, đám người xem cũng dần hóa điên theo.

--- Không, bọn họ không điên, điên chính là thế giới này!

Tại sao mỹ nhân thụ thanh lãnh thuần khiết không tì vết trong cảm nhận của bọn họ sẽ nói ra những lời như ‘ông mày khắc lên trên bia mộ cho mày’ chứ? Tại sao cậu ấy lại đánh nhau giỏi như vậy, tát người lại mạnh mẽ hữu lực như vậy?

Tại sao bá đạo tổng tài cố chấp u ám lại bị đánh cho co giò lên cổ chạy trối ch.ết? Hơn nữa còn vừa bị đánh vừa ôm chặt nửa chén cơm chiên chưa ăn hết?

Cái khí chất tổng tài lạnh lùng của hắn đâu rồi?!

Và quan trọng nhất là…

Tại sao vai chính công thụ trong một bộ đam mỹ cẩu huyết lại đánh nhau chỉ vì một chén cơm chiên vậy hả?!

Tất nhiên, nguyên nhân bọn họ ẩu đả lẫn nhau còn có các loại nhân tố khác như thù mới hận cũ chồng chất lên. Nhưng nguyên nhân trực tiếp dẫn đến, chính là, Ninh Sanh sau khi ăn xong cơm chiên, nhìn thấy hộp cơm chiên của Cố Hành Chu vẫn còn hơn một nửa… càng nhìn càng thấy khó chịu, bởi vì mình đã ăn hết cơm chiên rồi còn đối phương thì chưa nên ghen tị vặn vẹo, và cuối cùng, chính thức khai chiến.

Cũng không biết đây là lần thứ bao nhiêu, người xem đặt ra một câu hỏi từ tận sâu linh hồn.

Món cơm chiên kia, rốt cuộc là ngon cỡ nào hảaaa?!

【Loại đồ tốt như này tất nhiên phải chia sẻ cho chị em cây khế cùng nhau thưởng thức chứ, hì hì, hì hì hì ~~】

Một làn đạn sâu kín lướt qua.

Người xem đều là linh quang chợt lóe.

--- Không thể chỉ có một mình bọn họ bị h.ành h.ạ được, loại chuyện tốt này, đương nhiên phải gọi bạn bè thân thích cùng nhau đến xem!

Thế là, đêm nay, vô số cư dân ngây thơ của Vạn Giới, dưới sự giới thiệu đầy nhiệt tình và đủ loại khen ngợi bằng mọi ngôn từ của bạn bè thân thích, đã tiến vào phòng phát sóng trực tiếp ID 6666.

Ngoài ra, vị bác chủ từng làm video lần trước cũng dùng lại chiêu cũ, cắt nối biên tập một đoạn ghi hình ngắn, còn kèm theo tiêu đề cực kỳ bắt mắt:【Vai chính công thụ kịch liệt dây dưa, mỹ nhân thanh lãnh cường thế chiếm quyền chủ động, tổng tài bá đạo bị cưỡng ép đáp lại, độ nét cao không làm mờ, thở gấp, va chạm, dirty talk.】

Chiêu này thử lần nào linh lần đó.

Người xem nhân tâm hoảng sợ click mở video, tốc độ cực nhanh.

Sau khi nhấn vào: “……”

Các người nói kịch liệt dây dưa, thở dốc va chạm, ý chỉ loại đánh nhau vật lý từng quyền đều đánh vào thịt này đúng không?

Các người nói mỹ nhân thanh lãnh chủ động, ý chỉ mỹ nhân thanh lãnh trực tiếp vung tay tát tra công ba bạt tai hú hồn trước đúng không?

Còn cái gọi là độ nét cao không làm mờ, vãi cả độ nét cao không làm mờ, cái này có gì đâu mà đòi làm mờ??!

Kỳ quái nhất chính là cái dirty talk kia.

Đây không phải loại dirty talk mà bọn họ tưởng tượng mà! Cái gì mà mặc đồ tang nhảy Disco trên mộ phần cũng có thể nói ra được!! Chửi người kiểu này cũng quá tục rồi đi!!

【Ha ha, lại bị lừa, đốt thuốc】

【Tui hận hai cái tay này của tui, tại sao lần nào cũng không biết rút kinh nghiệm, rõ ràng là âm mưu mà vẫn đâm đầu vào!】

【Phòng phát sóng trực tiếp hay như rứa, tui không chỉ muốn muốn xem một mình mà còn muốn giới thiệu cho những người bạn chí cốt thân thiết nhất nhất của tui, mọi người cùng nhau thưởng thức (cười tà mị)】

Vì vậy, tối hôm nay, dưới sự ‘chia sẻ thân thiện’ càng ngày càng nhiều của mọi người.

Nhiệt độ phòng phát sóng trực tiếp của Giản Vân Lam một đường thế như chẻ tre mà bay lên ầm ầm, liên tiếp vượt mặt mấy chủ bá lớn có lượng fans khổng lồ.

Ba giờ sáng, năm vạn người đồng thời online xem trực tuyến, leo lên trước top 10 bảng nhiệt độ toàn khu xuyên thư trong ngày, đồng thời đứng đầu bảng nhiệt độ ở phân khu《Cố chấp độc chiếm》!

……

“Ông chủ Giản, ở bên kia có người đánh nhau rồi!”

Ngay khi Ninh Sanh và Cố Hành Chu vừa động thủ đã có thực khách hóng chuyện chạy tới báo với Giản Vân Lam.

Giản Vân Lam có chút khiếp sợ lại có chút lo lắng, cậu liếc mắt nhìn thoáng qua hướng hai người đánh nhau nhưng động tác dưới tay vẫn không dừng, vẫn thuần thục đảo chảo như cũ.

“Bọn họ đánh nhau vì cơm chiên?” Giản Vân Lam do dự nói: “Nếu không thì tôi làm thêm cho bọn họ một phần…… Mọi người chạy qua nói với bọn họ một tiếng, đừng đánh nhau nữa?”

Các thực khách lập tức cảnh giác.

Được lắm, đám người đánh nhau này chắc chắn là có mưu đồ, định giở trò để cướp cơm chiên đúng không!

Hơn nữa ông chủ Giản lại thiện lương như vậy, quả nhiên đã dao động rồi!

Bọn họ tuyệt đối sẽ không để đám người dụng tâm kín đáo kia đạt được mục đích.

Các thực khách lập tức mồm năm miệng mười lên tiếng:

“Cậu ngàn vạn lần đừng cho bọn họ cơm chiên, nếu không thì chính là khuyến khích cái ác, nếu sau này ai cũng vì ăn cơm chiên mà đánh nhau thì phải làm sao?!”

“Không phải chuyện gì lớn đâu, chỉ là đánh qua đánh lại một chút thôi, ha ha.”

“Bọn tôi bảo đảm sẽ khuyên can bọn họ, dù cơm chiên ăn ngon đến đâu thì cũng không thể đánh nhau được!”

“Ông chủ Giản, cậu cứ chuyên tâm nấu cơm chiên, chuyện khác cứ giao cho bọn tôi!”

Từng người một ngoài miệng đều nói là muốn đi khuyên can, nhưng mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không có một ai nhúc nhích.

……Giỡn hả, bây giờ mà đi thì chẳng phải là công sức xếp hàng lâu như thế của bọn họ đều uổng phí sao?!

Phía sau còn bao nhiêu người mắt sáng như đèn pha như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm kia kìa.

Không thể đi, cho dù là trời long đất lở cũng không thể đi!

Giản Vân Lam: “……”

Có hơi khoa trương.

Nhưng mà, mọi người thích cơm chiên của cậu như vậy, cậu thật sự cảm động!

Niềm vui, chính là đơn giản như thế.

Trong mắt Giản Vân Lam tràn đầy cảm động, cậu nghiêm túc múa may nồi sạn, hất chảo một cách vô cùng thuần thục. Mọi người mong ngóng cơm chiên như vậy, cậu nhất định phải xào thật nghiêm túc, lấy ra trạng thái tốt nhất của bản thân!

Rất nhanh, lại thêm một phần cơm chiên nóng hôi hổi ra lò, sa tế đỏ rực, hạt cơm tơi đều, khoai tây thơm lừng toả khắp bốn phía……

Người may mắn Lâm Thiên Thu nhận lấy phần cơm chiên trong ánh mắt ghen ghét của mọi người.

Thất phu vô tội, hoài bích có tội. Lâm Thiên Thu cảnh giác nhìn trái nhìn phải, tìm một góc ngồi xổm xuống lặng lẽ ăn.

“Đó là phần cuối cùng.” Giản Vân Lam lưu luyến không rời mà nói: “Một trăm phần của ngày hôm nay đã bán hết, cảm ơn mọi người ủng hộ!”

Trong đám đông vang lên tiếng than qu.ỷ khóc sói gào, bọn bọn chen lên lắc lắc xe ba bánh:

“Ông chủ Giản, đừng mà, đừng đối xử với tôi như vậy, tôi cầu xin cậu……”

“Hu hu, sao cậu nỡ lòng nào bỏ rơi cô nhi quả phụ bọn tôi mà đi chứ!”

“Cậu thật tàn nhẫn, hu hu hu……”

Nhưng trong đám đông, có mấy đứa nhỏ lanh lợi liếc nhìn nhau, nghĩ ra chủ ý:

“Tổ đội không?”

Bọn họ không tiếng động gật gật đầu.

Thế là, Ngô Thu Hà, nhóm các chủ quán ăn vặt, Trương Mặc và Bối Thi, Lý Minh Hi cùng các bạn học…… mọi người vô cùng ăn ý mà khua tay múa chân, kỹ thuật diễn xuất phù phiếm, giả vờ đánh nhau:

“Ông chủ Giản, bà xã tôi đánh tui kìa, huhuhu, tôi bị thương!”

“Đau quá, ái, đầu gối tui xước da rồi!”

“Mau cho tui một phần cơm chiên để an ủi linh hồn bị tổn thương của tui!”

“Ông chủ Giản, cậu cũng không muốn mọi người tụ tập kéo bè kéo lũ đánh nhau trước quán cơm chiên của cậu bị quản lý đô thị biết đâu đúng không~”


Chương Trước

Mục Lục

Chương Sau

Đăng nhận xét

0 Nhận xét