Phát Sóng Trực Tiếp Bày Quầy Bán Đồ Ăn Vặt Trong Truyện Cẩu Huyết: Chương 33

Phát Sóng Trực Tiếp Bày Quầy Bán Đồ Ăn Vặt Trong Truyện Cẩu Huyết
Chương 33


Nhìn kỹ thuật diễn phù phiếm của mọi người, Giản Vân Lam: “……”

Cậu tận mắt nhìn thấy, nắm tay bên kia còn chưa đánh xuống thì bên này đã gào khóc ngao ngao kêu lên.

“Mấy người tỉnh táo lại coi, thật sự xem ông chủ Giản là đồ ngốc à?”

“Haiz, cũng là phận đáng thương cả.”

“Ngô tỷ à, vì một chén cơm chiên mà khí tiết tuổi già cũng khó giữ nổi~”

Ngô Thu Hà trong một mảnh quán ăn vặt vốn nổi tiếng là thủ đoạn quyết đoán, làm việc như sấm rền gió cuốn, thế mà giờ cũng lẫn vào đám thanh niên trẻ tuổi, đi theo họ làm trò hồ nháo.

Nghe vậy, mặt già của Ngô Thu Hà đỏ lên.

Sao nào, khí tiết tuổi già là cái gì? Có ăn được không? Có ngon không?

Mấy người không phải cũng đang ngo ngoe rục rịch đấy thôi!

Cho dù Giản Vân Lam đã leo lên xe ba bánh rời đi, nhưng khu vực xung quanh quán cơm chiên vẫn còn vô cùng náo nhiệt, có người còn chưa từ bỏ hy vọng mong có thể giữ chân ông chủ Giản, chen chúc tụ lại một chỗ xì xào bàn tán tấm tắc thảo luận về màn đánh nhau vừa mới nãy, còn có……

Ăn xin bày sạp ven đường?

Mọi người đưa ánh mắt hiếu kỳ về phía cô bé ở bên lề đường.

Cô bé có diện mạo cực kỳ tinh xảo, làn da trắng nõn, đôi mắt to tròn đen láy như quả nho, mặc một thân đạo bào họa vân, tóc dài buộc thành hai búi nhỏ ở phía sau đầu.

Giản Vân Lam vừa rời đi thì cô bé liền đến đây, hoàn mỹ bỏ lỡ mất quán cơm chiên.

Nàng một bên hít hít chóp mũi như cố ngửi mùi hương còn sót lại trong không khí, một bên bày ra mấy tờ giấy ghi chữ rồng bay phượng múa lên mặt đất.

Bên trái viết: “Ta là Hồ bán tiên của đạo quán Thanh Khâu Sương Nguyệt!”

Bên phải viết: “Hung thú thượng cổ Thao Thiết và ta có huyết hải thâm thù, đưa ta 50, nghe kế hoạch báo thù của ta.”

Nàng còn dựng đứng một bảng đèn nhựa khác trên mặt đất ghi chữ: “Bản nhân tinh thông phong thủy, xem bói xem tướng, làm ppt, chỉnh ảnh, PTS, phiên dịch tiếng Anh (trình độ chuyên môn cấp 8 + chứng chỉ CATTI), phụ đạo IELTS và TOEFL, tư vấn du học – 50 tệ/ lần”

*(CATTI: giấy chứng nhận có trình độ chuyên nghiệp cao trong phiên dịch và biên dịch của bên Trung)

Chính giữa còn dán hai mã QR một xanh một lam, vô cùng chu đáo, WeChat và Alipay đều có.

Mọi người: “?”

Đây là kiểu mà: Ta là Tần Thủy Hoàng, đưa ta 50 tệ, tương lai phong ngươi làm đại tướng quân gì đó đó hả?

Hơn nữa tinh thông phong thuỷ và ppt, chỉnh ảnh, phiên dịch tiếng Anh, tư vấn du học là cái quỷ gì.

Trong đám đông có một sinh viên chuyên ngành tiếng Anh chậm rãi che ngực rồi từ từ ngã xuống, vừa hộc m.á.u vừa miễn cưỡng cười cười:

“Đã sớm nói với các người rồi, sinh viên chuyên ngành tiếng Anh bọn tôi có rất nhiều cơ hội việc làm mà các người không tin……”

Những người khác: “……”

Thật đáng thương!

Có không ít người vây xung quanh sạp của cô bé, ai cũng cảm thấy mới lạ, nhưng phần lớn đều là đến xem náo nhiệt.

Có người chọc cô bé, cố ý bóp giọng kẹp âm thanh nói: “Tiểu cô nương, em cãi nhau với người trong nhà nên bỏ đi bụi à? Có muốn mọi người giúp em tìm ba mẹ không?”

Tiểu cô nương kỳ quái mà liếc đối phương một cái: “Giọng nói của ngươi không thoải mái à? Như vậy đi, bần đạo viết cho ngươi một phương thuốc, ngươi lập tức đi bốc một đồng cam thảo, trần bì, hai quả la hán, thêm chút hoa cúc, lấy nước sắc uống.”

Người nọ: “……”

Mọi người không biết nên khóc hay cười.

Đám đông phần lớn là tới nhìn náo nhiệt, thấy tiểu cô nương này mặc y phục không giống người thường, đều đoán rằng có lẽ ba mẹ cô bé đang trốn trong góc nào đó quay video ngắn.

Vì thế, mọi người vây xem một lúc rồi cũng lần lượt tản ra.

Tiểu cô nương ôm lấy cái bụng trống rỗng, mếu máo.

Lại đói bụng.

Bữa ăn lần trước cũng đã là chuyện từ rất lâu trước kia, nàng lang thang ở hạ giới, pháp khí bản mạng lại không ở bên người, thật sự rất nhanh đói.

Pháp khí bản mạng của nàng… huhuhuu.

Đang đắm chìm trong bi thương, đột nhiên bên tai nàng vang lên một giọng nói: “Tiểu cô nương, nếu không thì em giúp anh tính thử một chút, xem nhân duyên của anh như thế nào?”

Là Lâm Thiên Thu.

Lâm Thiên Thu cũng là cảm thấy nàng lẻ loi quá đáng thương, muốn giúp tiểu cô nương một phen. Hắn ta vừa mới ăn cơm chiên của ông chủ Giản xong nên tâm trạng cực kỳ tốt, oán khí xã súc của trên người cũng tiêu tán, nhìn toàn bộ thế giới đều cảm thấy vô cùng tốt đẹp.

Có thể giúp thì giúp vậy.

Ai ngờ, tiểu cô nương trừng mắt một cái rồi nói: “Bần đạo không tính nhân duyên.”

Lâm Thiên Thu: “?”

“Nhân duyên, nhân duyên.” Tiểu cô nương đột nhiên nổi nóng, cả khuôn mặt nhỏ trắng nõn đều tức đến đỏ bừng, giận dữ giống như một cái bánh bao: “Thế nhân đều bị nhân duyên làm phiền não, nhưng lại chẳng nhìn thấu, vận mệnh của chính mình thì nên tự nắm chắc trong tay!”

Hồ Đương Quy nàng, đạo cô thanh tâm, sinh ra ở Thanh Khâu, là Cửu Vĩ Hồ nhỏ tuổi nhất Thanh Khâu.

Từ khi sinh ra, Hồ Đương Quy đã không quá giống với những hồ ly khác.

Nhóm các huynh đệ tỷ muội của nàng và các vị tiền bối, tất cả đều sa đà đắm chìm trong chuyện tình ái. Giống như đại sư huynh của nàng và tiểu công tử Long tộc đã dây dưa mấy kiếp, hợp rồi lại tan, tan rồi lại hợp, huynh ấy đường đường là một Cửu Vĩ Hồ đại nhân, thế nhưng lại đi làm nam thiếp cho người ta, thật không ra thể thống gì!

Còn có đại sư tỷ của nàng, từng được ca tụng là đệ nhất mỹ nhân chốn Thanh Khâu, là người được kỳ vọng và có tiềm lực trở thành Thanh Khâu chi chủ đời kế tiếp nhất, nhưng nàng lại đem lòng yêu một tên bạo quân trong nhân gian, vì bày mưu tính kế cho hắn ta mà thậm chí còn phụng hiến yêu đan của mình để cứu mạng hắn, kết quả bị thế nhân chỉ vào xương sống mà mắng, nói nàng là hồng nhan họa thủy!

Càng miễn bàn tới nhị sư huynh của nàng… Rõ ràng cũng từng là một thế hệ kiêu ngạo của Thanh Khâu, lại đi yêu một tên kiếm si, tự nguyện chặt bỏ cửu vĩ chỉ để cùng tên phu quân phàm nhân đó đầu bạc răng long. Ai ngờ, đến đêm tân hôn, lại bị tên phu quân phàm nhân kia một kiếm xuyên tim, bị s.á.t phu chứng đạo!

Từng chuyện từng chuyện, mỗi một lần nhớ lại, Hồ Đương Quy đều cảm thấy hận sắt không thành thép.

Vì sao mọi người đều muốn trầm mê vào chuyện yêu đương tình ái vậy chứ?

Yên ổn gây dựng sự nghiệp thật tốt thì không thơm à?!

Nếu không phải tất cả những hạt giống tốt để tu đạo kia đều bị tình yêu làm chậm chân thì Thanh Khâu bọn họ đã sớm bành trướng trong vị diện Sơn Hải, trở thành bá chủ của toàn bộ vị diện!

Nhưng hiện tại chỉ còn lại một mình sơn chủ hồ già kia và Hồ Đương Quy, hai hồ bọn họ miễn miễn cưỡng cưỡng làm chút ruộng đất, bán ít nông sản của Thanh Khâu để duy trì sinh kế.

Thật sự là người thấy thương tâm, người nghe rơi lệ.

Sau khi bế quan lĩnh ngộ suốt chín chín tám mươi mốt ngày, Hồ Đương Quy đột nhiên giác ngộ, hiểu ra trọng trách của bản thân:

Nàng sinh ra, chính là để cứu vớt thế nhân khỏi bể khổ của tình yêu, để họ đặt tâm tư vào con đường đúng đắn, sáng tạo một nhân sinh tốt đẹp hơn!

Nàng muốn du ngoạn bốn phương, điểm hóa cho những kẻ đang đắm chìm trong tình ái đó.

Hồ Đương Quy nghe nói, trong vô số tiểu thế giới, có một loại tiểu thế giới gọi là "ABO", cư dân nơi đó tùy thời tùy chỗ đều có thể động dục rồi dan díu với nhau… Mới chỉ nghe nói thôi mà lửa giận trong lòng nàng đã bùng lên phừng phực.

Nếu có thể tới được thế giới ABO, nàng nhất định phải đại thi quyền cước tiến hành một công cuộc cải cách toàn diện!

Nhưng tiếc là, Hồ Đương Quy còn chưa kịp chính thức xuất sư đã thân tử đạo tiêu, vừa mới bước ra khỏi vị diện Sơn Hải, pháp khí bản mạng của nàng đã mất.

Nói là mất, không bằng nói là bị nuốt. Bị cái vị Thao Thiết đại nhân đại danh đỉnh đỉnh kia một ngụm nuốt trọn.

Đây cũng chính là nguyên nhân Hồ Đương Quy xuất hiện ở thế giới này. Nàng một đường truy đuổi theo Thao Thiết mà đến.

Quay lại hiện tại.

“Khụ, cho nên, ngoại trừ bỏ nhân duyên, ngươi còn muốn tính cái gì khác?” Hồ Đương Quy thanh thanh giọng, ra vẻ cao thâm mà vuốt vuốt chòm râu không tồn tại: “Bần đạo pháp lực cao thâm, từ bi vô lượng, có thể giúp ngươi hoàn thành một tâm nguyện.”

Chỉ là, chuyện đối phương không thể tính nhân duyên đã làm Lâm Thiên Thu cảm thấy khó xử, thân là một cái con choá ế tử khi lọt lòng, điều hắn ta tò mò nhất chính là khi nào mới có thể thoát kiếp FA. Nhưng nếu cái này không thể tính… hình như cũng không còn gì đáng để hỏi nữa.

Tiểu cô nương chớp chớp mắt, đôi mắt đen nhánh của nàng tràn đầy vẻ thần bí.

Nàng gắt gao nhìn chằm chằm vào Lâm Thiên Thu, Lâm Thiên Thu cũng ngơ ngác nhìn lại, không hiểu sao hắn lại đột nhiên cảm thấy đầu óc trống rỗng, không thể nào suy nghĩ bất kỳ thứ gì, cứ thế đứng ngẩn người.

Mà Hồ Đương Quy phóng thích một sợi thần thức, bay vào thức hải của Lâm Thiên Thu.

Nàng đắc ý dào dạt nghĩ: Để bần đạo xem thử, người trẻ tuổi ở vị diện này rốt cuộc có cái tâm nguyện gì.

Tiền tài, danh vọng, quyền lực hay là điều gì khác? Thật ra nàng cũng có chút hiếu kỳ, ký ức mà nhân loại trân trọng nhất, người mà bọn họ quý trọng nhất, góc khuất mềm mại nhất trong đáy lòng không thể chạm vào của bọn họ, rốt cuộc là…

Là một chén cơm chiên.

Một chén cơm chiên nóng hôi hổi, hạt cơm tơi xốp, mỗi một hạt đều được phủ dịch trứng vàng óng, tản mạn mùi thơm của củi lửa.

Hồ Đương Quy: “?”

Nàng có chút không thể tin nổi mà dựng lỗ tai lên, tiếp tục dò thấu chấp niệm mãnh liệt nhất, dục vọng điên cuồng nhất không thể nói thành lời trong lòng Lâm Thiên Thu ---

--- “Muốn ăn thêm một chén cơm chiên nữa quááááá!” (vỡ giọng)

Hồ Đương Quy: “???”

Nhân loại mấy người… Có thể nói là vô phương cứu chữa.

Lâm Thiên Thu chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, giống như linh hồn bị hút ra khỏi thân thể trong một cái chớp mắt, nhưng rất nhanh đã khôi phục ý thức.

“Má nó, cái gì thế này.” Hắn ta chớp chớp mắt, nhìn trái nhìn phải, chẳng lẽ mình vừa bị m.a ám?

Tiểu cô nương trước mắt mở to đôi mắt tròn xoe, thần sắc có chút quỷ dị hỏi hắn: “Cơm chiên? Cơm chiên ăn ngon như vậy à?”

“Ngon cực kỳ luôn.” Lâm Thiên Thu ôm má: “Ăn ngon muốn ch.ế.t! Ông chủ Giản chính là chủ quán ăn vặt nấu cơm ngon nhất trên thế giới này!”

“Em không biết đâu, cơm chiên của cậu ấy thơm lắm, ăn cực kỳ ngon, có khi là nấm hương, có khi thêm lạp xưởng, có khi lại chua cay, ăn cực kỳ đã!”

Bị hắn nói đến mức đó, Hồ Đương Quy cũng bắt đầu có chút tâm động lòng.

Đói bụng cả một ngày, nước miếng sắp rớt.

Nhưng mà, Hồ Đương Quy nuốt xuống một ngụm nước miếng, miễn cưỡng đè lại cảm giác thèm ăn, hỏi tiếp:

“Ngươi nói cái người tên ông chủ Giản đó, cậu ấy…… Cậu ấy quan niệm thế nào về việc nam nữ hoặc nam nam yêu nhau?”

Nàng tuyệt đối sẽ không ăn cơm chiên của một kẻ não yêu đương!

“À?” Lâm Thiên Thu gãi gãi đầu.

Vấn đề này thật kỳ quái.

“Chắc là… ủng hộ nhỉ?” Lâm Thiên Thu nói: “Lúc trước có cặp tình nhân nhỏ thành công cầu hôn trước quán cậu ấy, cậu ấy còn chúc phúc rồi tặng riêng cơm chiên cho bọn họ nữa.”

Tuy rằng nhìn bề ngoài thì ông chủ Giản dường như không có hứng thú gì với yêu đương cả.

Hồ Đương Quy: “……Hừ.”

Xem ra, phàm nhân quả nhiên không có ngoại lệ.

Hồ Đương Quy quyết định, ngày mai nàng nhất định phải đi gặp ông chủ quán cơm chiên kia một lần, nàng phải dạy dỗ đối phương, chú tâm vào yêu đương là vô ích, chuyên tâm tu hành mới là chính đạo!

Tuyệt đối không phải bởi vì nàng cũng muốn ăn thử cơm chiên gì đó!

---

Vị diện Vạn Giới.

Tổng bộ công ty phát sóng trực tiếp Vạn Giới là một tòa cao ốc chọc trời, cao ngất trong mây. Chủ quản Cung Tư Xa của phân khu phát sóng trực tiếp xuyên thư ôm một chồng báo cáo bước vào phòng họp. Cô mặc váy bút chì công sở, đeo kính gọng đỏ, toàn thân tỏa ra khí chất gọn gàng chuyên nghiệp.

“Chào giám đốc Cung!”

Cô vừa vào cửa, mọi người lập tức vội vàng đứng lên khom lưng chào hỏi.

Cung Tư Xa khẽ gật đầu, đi thẳng vào chủ đề: “Ngồi đi. Số liệu phát sóng trực tiếp tối hôm qua mọi người đều xem rồi chứ?”

Nàng đảo mắt một vòng, chỉ vào một người: “Tiểu Lý, cậu nói trước.”

“Đã xem rồi ạ.” Tiểu Lý giật mình, vội vàng đứng lên: “Tối hôm qua trong vị diện《Cố Chấp độc chiếm》của khu tiểu thuyết đam mỹ cẩu huyết, có một chủ bá biểu hiện cực kỳ nổi bật, một đường xông thẳng vào trước top 10 bảng xếp hạng hằng ngày của phân khu xuyên thư.”

“Ừm,” Cung Tư Xa gật đầu, “Thảo luận tình huống này một chút đi.”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, sau khi thấp giọng trao đổi vài câu mới bắt đầu lần lượt lên tiếng:

“Số liệu của chủ bá này có phải đã bị làm giả hay không? Khoảng 2 giờ sáng, phòng phát sóng trực tiếp của cậu ấy đột nhiên xuất hiện lượng lớn người xem đến từ nền tảng bên ngoài, chuyện này rất khả nghi.”

“Không đâu, tôi đã kiểm tra xu hướng số liệu của chủ bá ‘Giản Vân Lam’ trong vòng nửa tháng qua, hoàn toàn là số liệu thật.”

“Những chủ bá khác chủ yếu là dựa vào lưu lượng đề cử từ nền tảng để lên bảng, nhưng chủ bá này là tân binh, lần đầu tiến vào vị diện... Không ký hợp đồng với công ty nào, tức là không có slot đề cử, vậy mà cũng có thể leo lên vị trí thành đệ nhất bảng nhiệt độ của《Cố chấp độc chiếm》!”

“Rất có tiềm năng, có vẻ là người có giá trị thương mại cao, chúng ta có thể cân nhắc kiểu quảng cáo phù hợp với cậu ấy một chút.”

“Phong cách và chủ đề phòng phát sóng trực tiếp của cậu ấy là gì?”

Vừa dứt lời, trong mắt các đồng sự trong tổ hạng mục của tiểu Lý dần dần xuất hiện sự giãy giụa.

Tiểu Lý là người đầu tiên lên tiếng, môi hơi hơi run rẩy, đáp: “Bày quán bán… mỹ thực?”

Mọi người trầm mặc.

Giống như những người xem khác, Tiểu Lý lúc đầu cũng hơi nghi ngờ, tại sao các chủ bá khác đều đang đẩy cốt truyện mà chủ bá này cứ bày quán mãi? Chẳng lẽ cậu ấy có chiến lược đặc biệt nào đó?

Nhưng không có.

Chủ bá này thực sự chỉ đi bày quán, không có bất kỳ động tác dư thừa nào khác, vậy mà vẫn luôn có thể trời xui đất khiến đẩy được cốt truyện.

Hiện tại tiến độ phá giải cốt truyện của《Cố Chấp Độc Chiếm》 đã bị cậu ấy đẩy lên tới 49%!

Còn cao hơn nhiều so với các chủ bá đang cẩn thận đi từng bước cốt truyện khác.

Nhìn thấy sự nghi hoặc rõ rệt trong mắt các đồng sự, Tiểu Lý gãi gãi đầu, mở một đoạn clip lên màn hình: “Mọi người xem VCR đi.”

Đoạn video này chính là đoạn video lan truyền chóng mặt trên mạng vào ngày hôm qua: “Vai chính công thụ đánh nhau kịch liệt, thở dốc va chạm”, hiện tại đã có hàng chục triệu lượt xem, gần như đã chiếm top trending trên các nền tảng video.

Xem xong đoạn video, mọi người lại rơi vào sự trầm mặc xấu hổ gấp bội.

“...”

“Ý cậu là... Ninh Sanh và Cố Hành Chu, vì một chén cơm chiên mà đánh nhau…?”

Tiểu Lý run rẩy gật gật đầu.

Sắc mặt các đồng sự trở nên nghiêm trọng.

Mọi người làm việc ở phân khu xuyên thư lâu như vậy, ai cũng biết《Cố chấp độc chiếm》là một khối xương cứng trong hàng loạt các tiểu thuyết đam mỹ cẩu huyết, bao nhiêu năm nay chưa từng có chủ bá nào công lược nổi.

Điểm nổi bật nhất của《Cố Chấp Độc Chiếm》chính là bi kịch xoắn xuýt yêu hận dây dưa ngược tâm ngược thân giữa công thụ chính, khiến vô số người đọc vừa khóc xem vừa đập quà cho chủ bá đang sửa chữa cốt truyện, đồng thời mua sắm cả tá merch của hai vai chính.

*Từ "merch" là viết tắt của "merchandise" trong tiếng Anh, có nghĩa là hàng hóa, sản phẩm. Trong cộng đồng fans thì "merch" thường dùng để chỉ những món đồ liên quan đến nhân vật trong phim, truyện được bán ra cho người hâm mộ như là card,... Tui không đu nên cũng không quá rành, có gì sai sót mọi người nhắc tui nhe.

Đúng vậy, không chỉ một mình《Cố Chấp Độc Chiếm》mà các mặt hàng đề cử ở đa số các phòng phát sóng trực tiếp trong phân khu xuyên thư chính là các loại merch liên quan đến nguyên tác.

Ví dụ như ảnh couple hỗ động ám muội giữa Ninh Sanh và Cố Hành Chu, ví dụ như áo sơ mi giống với cái mà Cố Hành Chu từng tặng Ninh Sanh, hay chiếc lắc tay bạc vừa cấm dục lại mê người trên cổ tay Ninh Sanh...

Nhưng xem xong đoạn video công thụ chính vì một chén cơm chiên mà ẩu đả kia, đừng nói là khán giả, ngay cả bản thân bọn họ cũng không còn chút dục vọng mua sắm merch nào nữa!!

Chưa kể nhân thiết của công thụ chính cũng đã hoàn toàn sụp đổ, thế này không phải đập chiêu bài thì là cái gì?!

“Cảm giác là... tuy phòng phát sóng trực tiếp của Giản Vân Lam có nhiệt độ cao, nhưng giá trị thương mại không tương xứng. Bởi vì tỷ lệ chuyển đổi mua sắm rất thấp, tốt nhất vẫn là nên hạn chế mức độ hấp thụ ánh sáng.”

Có người đề xuất.

Cẩu huyết văn chính là một trong những chiêu bài chủ lực của phân khu xuyên thư bọn họ. Nhiều năm qua, tuy là không có thành tích quá mức xuất sắc gì, nhưng vẫn luôn đều đặn tạo ra dòng tiền ổn định.

Làm thế này, tuy thất thoát kha khá lưu lượng, nhưng ít nhất vẫn còn giữ được căn cơ.

Nhưng...

Cung Tư Xa trầm ngâm một lát, nói: “Không được. Lưu lượng tám ngày qua của cậu ấy còn khoa trương hơn tưởng tượng của các anh nhiều, hơn nữa tiềm lực tương lai là vô hạn.”

Nếu ngay cả miếng bánh vàng rơi đến bên miệng mà cũng không dám nuốt, phân khu của bọn họ sau này còn làm ăn cái gì?

Cung Tư Xa vung tay lên, trong mắt thoáng hiện tinh quang:

“Cậu ấy thích bày quán thì cứ để cậu ấy bày quán. Merch nguyên tác trong phòng phòng phát sóng trực tiếp không bán được thì thôi, đổi ý tưởng khác là được.”

“……Trong lúc khán giả xem phát sóng trực tiếp mỹ thực, chẳng lẽ không cảm thấy đói bụng sao?”

Lời này vừa thốt ra, mọi người liền như được khai sáng.

Chậc, thì ra còn có chiêu này!

Đúng vậy, phòng phát sóng trực tiếp của Giản Vân Lam tuy không bán được merch nguyên tác, nhưng có thể bán đồ ăn vặt mà! Khán giả xem phát sóng trực tiếp đến đói bụng, đồ ăn vặt lại rẻ, giao hàng đến tận nhà cũng nhanh, chắc chắn sẽ luôn có người mua, còn lo không kiếm được tiền?

Dùng cẩu huyết làm vỏ bọc, nhưng thực tế là kinh doanh đồ ăn vặt, một chiêu này quả thật là dẫn dụ lừa vào bẫy rồi móc tiền.

Có chút thú vị.

Quả nhiên, càng già càng gừng càng cay, mọi người ngước nhìn Cung Tư Xa đầy kính nể.

“Giám đốc Cung, có vài công ty quản lý liên hệ muốn ký hợp đồng với chủ bá Giản, chị xem có cần chuẩn bị danh sách một chút, chờ khi khiêu chiến ở vị diện《Cố Chấp Độc Chiếm》kết thúc thì đề cử cho cậu ấy một vài công ty quản lý không?”

Có người hỏi.

Cung Tư Xa lại trầm ngâm một lát, nói: “Chưa cần. Tôi định đợi sau khi cậu ấy hoàn thành khiêu chiến ở《Cố Chấp Độc Chiếm》sẽ trực tiếp đưa cậu ấy tới vị diện tiếp theo rèn luyện, xem thử mô hình thương mại này có thể vận hành đến đâu.”

Còn về phần vị diện tiếp theo, trong lòng Cung Tư Xa đã có chủ ý.

《U Hà Lưu Quang》, ABO, ngụy huynh đệ, là kinh điển thịnh mãi không suy trong phân khu xuyên thư cẩu huyết văn.

*U Hà Lưu Quang: Ánh sáng trong dòng sông đen tối

Độ khó khăn của《U Hà Lưu Quang》 còn cao hơn gấp mấy lần so với《Cố Chấp Độc Chiếm》, mỗi năm đều có cuồn cuộn không dứt người khiêu chiến hăng hái tiến vào rồi bị ch.ém dưới mã đài.

……Nhưng lại rất thích hợp với kiểu tân nhân tiềm lực vô hạn như Giản Vân Lam.

Cô muốn xem thử, Giản Vân Lam là chó ngáp phải ruồi, hay là thật sự có vài phần bản lĩnh.

Đột nhiên, có đồng sự xung quanh nhỏ giọng nói một câu: “Mấy người có từng nghĩ tới không, lỡ như cậu ấy đẩy tiến độ phá giải cốt truyện lên tới 60%, trực tiếp công lược luôn vị diện《Cố Chấp Độc Chiếm》thì sao?”

Nếu độ phá giải của《Cố Chấp Độc Chiếm》bị đẩy vượt quá 60%, vị diện này sẽ lập tức kích hoạt lệnh cấm, gia nhập vào các vị diện Vạn Giới, thời gian bắt đầu đồng bộ lưu động, không còn tiếp nhận bất kỳ một xuyên thư giả nào tiến vào.

Nói cách khác, một khi cốt truyện《Cố Chấp Độc Chiếm》bị công lược thì sẽ không thể tiếp tục tiến hành bất kỳ loại phát sóng trực tiếp hay khiêu chiến gì nữa, cũng sẽ bị xóa khỏi danh sách tuyển chọn trong phân khu xuyên thư của bọn họ.

Lời này vừa nói ra, mọi người đồng loạt sững sờ một chút.

Quả thật, Giản Vân Lam đẩy tiến độ cốt truyện quá nhanh, mới nửa tháng đã lên tới 49%! Cứ tiếp tục theo đà này, đúng là không phải không có nguy cơ bị công lược.

Nhưng, mọi người liếc mắt nhìn nhau một cái, rất nhanh lại dập tắt chút nghi ngờ kia.

“Trước kia đâu phải không có chủ bá nào từng đẩy lên tới 59%, nhưng 60% là một cái hố.”

“Mấy người có biết không? Lúc trước ngay cả đoàn đội chuyên nghiệp nhất tới khiêu chiến cũng bị mắc kẹt ở mốc 59%…… Chỗ khó nhất chính là, Ninh Sanh và Cố Hành Chu hai người bọn họ không thể hòa giải, cũng không có khả năng hòa giải.”

“Cho dù có cố gắng thế nào, cũng chỉ có kết cục BE.”

…… Sau đó tuyến thế giới lại bị thiết lập lại, trở về điểm ban đầu.

Vòng này nối tiếp vòng kia.

Những người sống trong vị diện《Cố Chấp Độc Chiếm》cũng không biết, thật ra bọn họ căn bản không hề có tương lai, cuộc sống của bọn họ chỉ có thể luẩn quẩn trong một vòng tuần hoàn, bị nhốt trong một năm ngắn ngủi, lặp đi lặp lại mà diễn mãi cho người ta xem.

Thời gian của bọn họ, đã hoàn toàn bị đóng băng.

“Trong phòng phát sóng trực tiếp của cậu ấy, Ninh Sanh và Cố Hành Chu còn đang đánh nhau đấy, hòa giải như thế nào đây?” Cung Tư Xa cũng cười cười, giọng điệu nhẹ nhàng thoải mái mà nói: “Nếu như cậu ấy thật sự công lược được《Cố Chấp Độc Chiếm》, tôi……”

“Tôi livestream ăn ¥##@#@%!”

Các đồng sự: “?”

Không phải chứ, cô định livestream ăn cái gì? 

Có ngon thì nói rõ ra đi!

….

Giản Vân Lam cưỡi xe ba bánh trở về biệt thự.

Hôm nay trời mưa, tuy rằng có tấm vải che mưa nhưng trên người Giản Vân Lam vẫn bị xối không ít.

Cho nên, vừa mới bước vào biệt thự, quản gia đã quan tâm ra đón: “Thiếu gia, nước tắm đã chuẩn bị xong, cậu mau đi tắm một cái, cẩn thận cảm lạnh nha~”

Giản Vân Lam cầu còn không được. Không thể không nói, sinh hoạt của kẻ có tiền đúng là hưởng thụ.

Ngâm bồn nước nóng xong, cảm giác mỏi mệt khắp người đều tan biến. Giản Vân Lam tâm trạng rất tốt, hơn nữa mấy ngày nay bày quán rất thuận lợi, cậu cảm thấy toàn thân mình đều tích cực hướng về phía trước hơn rất nhiều, ngay cả thi đốm cũng mờ đi không ít.

Khoác áo choàng tắm dài, vừa bước ra khỏi cửa, Giản Vân Lam liền cảm thấy chân mình đá phải thứ gì.

Cúi đầu nhìn kỹ---

Trước cửa phòng tắm, nằm ngang một cái thi thể.

Thi thể kia có mái tóc dài màu bạc xõa tung, quần áo xộc xệch nửa mở để lộ hình dáng cơ bắp rõ ràng. Nhưng trên gương mặt tuấn tú lại tràn đầy vẻ ch.ế.t lặng, nhìn kỹ, còn có vài phần siêu thoát.

Thoạt nhìn, đã đi đời được một lúc lâu.

Giản Vân Lam: “……”

Không đúng, không phải thi thể, là Thao Thiết!

Bên cạnh Thao Thiết còn đặt một cái notebook, trên màn hình là một phần báo cáo. Góc trái bên dưới báo cáo hiển thị số lượng thống kê ký tự, các từ tiếng Anh và dấu chấm câu lộn xộn ghép lại, vừa vặn đúng hai ngàn chữ.

Lại nhìn nội dung:

“Bổn tọa thân là Thao Thiết, gánh vác trọng trách, thuở còn bé du ngoạn tứ phương……”

Để tích đủ số lượng chữ, Thao Thiết hận không thể bắt đầu viết từ lúc Bàn Cổ khai thiên lập địa, vô cùng có phong phạm năm đó của Giản Vân Lam.

Nhìn thấy thi thể nửa sống nửa ch.ế.t kia của Thao Thiết, Giản Vân Lam tức khắc cảm thấy sống lưng lạnh lẽo.

Toang rồi, nếu Thao Thiết biến thành qu.ỷ hồn, có khi nào sẽ tới đòi mạng cậu không, éc.

Chuyện đã tới nước này, cho dù là ông chủ lòng dạ hiểm độc như Giản Vân Lam cũng ngượng ngùng chống chế. Cậu xoay người đi vào bếp làm ba món một canh rồi mới thật cẩn thận đánh thức Thao Thiết:

“Thao Thiết đại nhân, anh tỉnh táo lại đi!”

Thao Thiết mơ mơ màng màng mở to mắt, tầm mắt dần dần lấy lại tiêu cự.

Đập vào mi mắt là khuôn mặt của Giản Vân Lam. Trên khuôn mặt Giản Vân Lam hiếm khi hiện lên vẻ quan tâm, trong mắt còn có ánh nước (sợ hãi), ướt dầm dề mà nhìn y.

Trên tay Giản Vân Lam, còn bưng ba món một canh.

Sườn chua ngọt, thịt lợn xào, trứng chiên cà chua, còn có canh sườn rong biển……

Tuy đều là cơm nhà bình thường, nhưng dưới kỹ thuật trù nghệ thần cấp của Giản Vân Lam, từng món đều tỏa ra mùi hương vô cùng mê người, phảng phất kim quang lấp lánh.

Nhìn hình ảnh siêu thực trước mắt, Thao Thiết an nhiên mà nghĩ:

Bổn tọa chắc là thật sự tèo rồi.

Đây là thế giới sau khi tèo sao?

Rất tốt, rất tốt.

Nếu đã chết rồi, vậy thì tất nhiên y muốn làm gì thì làm. Thao Thiết ngồi dậy, đồng tử kim sắc lập loè ánh sáng cuồng nhiệt, y một bên cầm đũa bắt đầu ăn ngấu nghiến, một bên nói với Giản Vân Lam:

“Nhân loại, bổn tọa còn muốn ăn lẩu, ăn đồ nướng BBQ, ăn thịt chua ngọt.”

“Bổn tọa muốn nghỉ phép, không đi làm nữa, bổn tọa muốn đi biển du lịch, ăn dưa hấu, phơi nắng.”

“Ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời bổn tọa, hữu cầu tất ứng, phục vụ bổn tọa --- đúng rồi, bổn tọa muốn uống mật tuyết băng thành, ngươi đi mua ngay bây giờ.”

…… Đường đường là hung thú thượng cổ, nguyện vọng sau khi ch.ết lại hèn mọn như vậy.

Sau một lúc trầm mặc.

Giản Vân Lam nghiêm túc nói: “Anh nhìn cho rõ, tôi là chủ nhân của anh, không phải con rùa trong hồ ước nguyện.”

Thao Thiết: “?”



Chương Trước

Mục Lục

Chương Sau

Đăng nhận xét

0 Nhận xét