Phát Sóng Trực Tiếp Bày Quầy Bán Đồ Ăn Vặt Trong Truyện Cẩu Huyết: Chương 34

Phát Sóng Trực Tiếp Bày Quầy Bán Đồ Ăn Vặt Trong Truyện Cẩu Huyết
Chương 34

Cậu đừng nói, thật sự đừng nói nữa.

Cái từ ‘chủ nhân’ và ‘con rùa’ này, thật sự có chút giống!

*‘主人’ và ‘王八’

Thao Thiết an tĩnh một lúc lâu, giống như tự hỏi cái gì.

Một lúc sau, đồng tử ám kim sắc của y hơi nheo lại đầy lười biếng, gã đàn ông cao gần 1m9 sáp lại gần Giản Vân Lam, bóp giọng mà kêu  từng tiếng: “Chủ nhân, ngài đối xử với ta thật tốt nha ~ chủ nhân ~”

Giản Vân Lam: “……”

Ngoài miệng gọi là chủ nhân, trong lòng nghĩ là con rùa đúng không!!!

Quản gia lặng lẽ đứng bên cạnh, kích động đến nỗi ôm lấy cái mặt già của mình, ngượng ngùng cười:

Ôi ôi, thiếu gia với Thao Thiết đại nhân, thật là tình thú quá đi mà.

Đây là kiểu chơi mấy người trẻ tuổi thích sao, chủ tớ play gì đó?

Phải ghi chú vào sổ nhỏ mới được.

Mà bên kia.

Giản Vân Lam lộ ra ánh mắt cá ch.ết, bưng ba món một canh đi tới phòng khách, đặt lên bàn. Thao Thiết vô cùng ‘ngoan ngoãn’ theo sau đối phương, nhắm mắt theo đuôi ngồi xuống bên cạnh bàn.

Giản Vân Lam tự mình xới một bát cơm, yên lặng bắt đầu ăn.

Thao Thiết: “?”

Thao Thiết đao to búa lớn mà ngồi xuống.

Đợi cả nửa ngày, không thấy Giản Vân Lam xới cơm cho mình, y bắt đầu có chút nóng nảy.

“Rùa…… Không phải, chủ nhân,” Thao Thiết ngữ khí kỳ quái nói: “Cơm của ta đâu?”

Giản Vân Lam: “Anh khuyết tật à? Tự đi xới đi.”

Thao Thiết trầm mặc.

Giản Vân Lam ăn thật sự rất nhanh, đôi đũa kia như sắp múa ra tàn ảnh.

Ừm ừm, chua ngọt vừa miệng, ngoài giòn trong mềm, ăn ngon.

Chỉ trong chốc lát, đĩa sườn heo chua ngọt đã bị cậu ăn gần hết.

“Anh không ăn à?” Giản Vân Lam liếc mắt nhìn Thao Thiết một cái: “Đồ ăn hông hợp khẩu vị? Ôi chao ôi chao, đúng là tiếc ghê, vậy tôi ăn nốt nha.”

Thao Thiết tức giận đập bàn, cúi người về phía trước, thú ảnh của y đổ ập xuống, vai giáp ngưu cốt hiện ra, gió lạnh phảng phất như đến từ một thế giới khác thổi tới khiến quần áo Giản Vân Lam bay loạn:

“Nhân loại, ngươi đúng là không biết tốt xấu, bổn tọa đã nhân nhượng với ngươi---”

Giản Vân Lam giống như làm ảo thuật, lấy ra một đĩa sườn xào chua ngọt từ dưới bàn lên: “Cái này là tôi để dành cho anh.”

Thao Thiết thay đổi sắc mặt trong một giây.

“Chủ nhân, sao cậu không nói sớm?” Động tác biến ra nguyên hình vừa nãy của Thao Thiết còn chưa kịp thu thế, tóc dài màu bạc buông xuống, soái ca vẻ mặt thô bạo hung dữ vươn tay, đẩy đẩy bả vai Giản Vân Lam, hờn dỗi nói, “Hư quá.”

Giản Vân Lam: “……”

Thao Thiết: “…………”

Hai người không hẹn mà cùng rùng mình một cái.

Xấu hổ ch.ế.t mất, đáng sợ ch.ế.t mất.

Nổi da gà toàn thân!

Thao Thiết mặt mày đỏ bừng ngồi xuống, tự cầm bát đũa đi xới cơm cho mình, chui đầu vào đồ ăn lặng lẽ nhai nhai.

Giản Vân Lam không biết nên biểu cảm thế nào để trả lời, chỉ có thể tự cầm bát đũa đi xới cơm cho mình, cũng lặng lẽ nhai nhai.

Sau một lúc lâu, Giản Vân Lam vừa ăn cơm vừa giả vờ lơ đãng nói:

“Sau này, vẫn là đừng gọi tôi là chủ---”

Thao Thiết: “Câm miệng.”

Giản Vân Lam không dám nói nữa. Cậu sợ nếu nói tiếp, Thao Thiết lại nghĩ không thông thì khổ.

Một bữa cơm cứ thế xấu hổ kết thúc.

Sau khi ăn xong.

Hôm nay vẫn còn sớm, nhưng ngày mai là ngày bày quán cuối cùng, Giản Vân Lam muốn lấy ra trình độ tốt nhất của mình để dâng lên một bữa thịnh yến trên đầu lưỡi thật hoành tráng cho các thực khách.

Vậy thì…… làm món gì đây?

Nói tới cơm chiên, có một món cơm chiên cực kỳ kinh điển nhưng Giản Vân Lam vẫn chưa từng bán.

--- Cơm chiên Dương Châu!

Đã làm thì nhất định phải làm cho chính tông nhất.

Rất nhiều người đều nghĩ cơm chiên Dương Châu là cơm chiên trứng bình thường thêm chút gia vị, nhưng thật ra không phải vậy. Món này có kỹ thuật chế biến rất đặc biệt, yêu cầu khả năng kiểm soát chi tiết của đầu bếp cực kỳ cao. Đương nhiên, đối với Giản Vân Lam có trù nghệ mãn cấp thì ở phương diện này tất nhiên là không thành vấn đề.

Nhưng điều cậu không chắc chắn chính là, cơm chiên Dương Châu chính tông có thích hợp để bày bán ở đầu đường hay không, còn có, liệu có thể gom đủ toàn bộ nguyên liệu cần thiết trong một ngày hôm nay hay không.

Muốn làm cơm chiên Dương Châu chính tông, chỉ riêng nguyên liệu đã có hơn mười mấy loại, rườm rà lại phức tạp.

Nhưng đó cũng chính là lạc thú của việc bày quán.

Không ngừng thử thách giới hạn của bản thân!

Nếu đã quyết định làm cơm chiên Dương Châu, vậy thì không thể đợi đến rạng sáng ngày mai mới thức dậy mua đồ được. Giản Vân Lam thu dọn một chút, buổi chiều liền ra cửa, đi đến chợ thực phẩm một chuyến.

“Mao Mao, anh đi với tôi một chuyến đi. Hôm nay phải mua rất nhiều đồ ăn, một mình tôi chắc không kham nổi.”

Giản Vân Lam nắm Thao Thiết đã trở lại hình thái cún to đang ngủ trưa dậy.

Thao Thiết lười biếng ngáp dài một cái rồi đứng lên, lắc lắc bộ lông: “……”

Được thôi, chủ nhân.

Giản Vân Lam: “Có phải trong lòng anh đang thầm mắng tôi là đồ con rùa không.”

Thao Thiết: “?”

Không phải, một nhân loại như cậu sao lại biết thuật đọc tâm?!

Chẳng bao lâu sau, một người một chó đã đến chợ thực phẩm. Thấy chiếc xe ba bánh quen thuộc, các chủ sạp trong chợ đều nhiệt tình nhìn qua rồi vẫy tay chào hỏi, còn bắt chuyện rôm rả:

“Ông chủ Giản! Hôm nay tới sớm thế!”

“Chỗ tôi vừa có thịt gà tươi đó, là gà thả vườn nuôi tại nhà, mua một ít không? Tôi ưu đãi riêng cho ông chủ Giản nha~”

“Ủa, chẳng phải Mao Mao đây sao? Ha ha ha, hoá ra Mao Mao là cún cưng của ông chủ Giản à!”

Không ít người vẫn còn nhớ Thao Thiết, dù sao lần trước y một mình tới chợ mua đồ ăn giúp chủ nhân quả thật khiến ai nấy đều ấn tượng sâu sắc. Rất nhiều người xúm lại gần khen lấy khen để: “Đẹp trai quá đi mất!”, “Thông minh ghê á!”, “Nhìn oai phong phết nhỉ!”

Thao Thiết lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, bộ dạng kiêu ngạo không gì sánh bằng.

“Ông chủ Giản muốn mua cái gì? Để bọn tôi nhìn thử giúp cậu, đỡ mất công phải đi lòng vòng cả buổi trời cũng chưa mua được gì hết!” Lão Lý chủ quầy thịt tươi hớn hở nói.

Nhóm các chủ sạp đồ ăn trong chợ ai cũng quý mến Giản Vân Lam, không chỉ vì cậu trả tiền hào sảng, chưa bao giờ mặc cả mà còn bởi vì cậu thật sự đã giúp đỡ không ít người trong chợ.

Chẳng hạn như cô bé học sinh cao trung Đồng Linh, lúc trước từng bày quán ở góc chợ bên kia cùng ông nội. Cô nàng rất chăm chỉ, nhưng cuộc sống lại vất vả, mọi người đều xem ở trong mắt. Bọn họ muốn hỗ trợ, nhưng vì tự thân cũng khó bảo toàn mà lực bất tòng tâm. Vậy mà sau đó, Đồng Linh nương theo nhiệt độ của ông chủ Giản, mở một cửa hàng online, từ đó có thể tập trung vào việc học.

Còn có cả dì Ninh, nghề chính của nàng là làm nội trợ nhưng cũng thường xuyên đến chợ rao bán tương ớt. Từ khi Giản Vân Lam bắt đầu nhập hàng tương ớt từ chỗ nàng, dì Ninh cuối cùng cũng không cần mỗi ngày phải vất vả bôn ba hơn một nửa thành phố, nghe nói còn nàng đã tích góp đủ tiền để chuyển nhà, cuộc sống của gia đình ngày một khấm khá.

Mọi người đều thật lòng vui thay cho bọn họ.

Hoàn cảnh nhà lão Lý bán thịt cũng tương tự. Sau khi con trai út trong nhà ông được chẩn đoán mắc bệnh nan y, ông phải cật lực buôn bán, ngày nào cũng mệt đến kiệt sức ở chỗ sạp hàng, liều mạng để kiếm đủ tiền mua thuốc, nhưng tiền thuốc men giá trên trời kia đâu phải bán thịt là có thể xoay sở nổi?

Lúc bọn họ gần như sắp đi vào đường cùng, người phụ trách Căn tin số hai của nhà ăn ở phía Nam Kinh Đại tìm đến chỗ ông, nói rằng các sinh viên trong trường đều đang mãnh liệt yêu cầu muốn ăn thịt heo của nhà mà ông chủ Giản quán ăn vặt nhập hàng. Ông chủ Giản lão liền cho đối phương phương thức liên hệ của lão Lý quầy thịt.

Nhờ ký được hợp đồng với một khách hàng lớn như căn tin số hai của Kinh Đại, gánh nặng sinh hoạt của lão Lý nháy mắt nhẹ nhàng hơn không ít, tiền thuốc cũng đủ xoay sở, không còn phải liều mạng hy sinh sức khỏe để làm việc như trước, tươi cười trên mặt cũng ngày càng nhiều. Mỗi lần Giản Vân Lam đến chợ, lão Lý đều là người đầu tiên chào đón.

Những chuyện này, mọi người trong đều xem ở trong mắt.

Bọn họ cũng chẳng giúp được gì nhiều, nhưng ít nhất mỗi lần ông chủ Giản đến mua đồ ăn, dù rằng biết cậu không thiếu tiền, nhưng bọn họ ai nấy đều âm thầm bớt giá cho cậu, cậu muốn mua cái gì đều lựa nguyên liệu tươi ngon nhất để riêng cho cậu.

“Ngày mai con muốn làm cơm chiên Dương Châu, có lẽ thật sự cần mọi người hỗ trợ tìm kiếm một chút.” Giản Vân Lam có hơi ngượng ngùng mà cười cười, nói tiếp: “Con muốn mua thịt gà, mề gà, măng mùa đông, hải sâm, nấm hương, cồi sò…”

*(Cồi sò là phần thịt được tách ra của sò điệp)

Nhóm các chủ quầy lúc đầu còn nghiêm túc lắng nghe, cố gắng nhớ kỹ.

Nhưng chẳng bao lâu sau mọi người đều túa mồ hôi đầy đầu.

Trời đất, ai mà nhớ cho nổi mớ nguyên liệu này chứ?!

“Ông chủ Giản, cậu nhắc lại lần nữa đi.”

Thế là cả mọi người sôi nổi lục lọi sổ tay hoặc mở ghi chú trong điện thoại ra, sắc mặt nghiêm túc.

Giản Vân Lam cực kỳ cảm động, cậu thật sự không ngờ mọi người lại thật lòng muốn giúp cậu gom đủ nguyên liệu nấu ăn như vậy. Đây chính là một ân tình lớn.

---Nếu để cậu tự mình tìm, có lẽ mất một ngày một đêm cũng chưa chắc đã tìm đủ, mà tìm đủ cũng chưa chắc đã là nguyên liệu nấu ăn tốt nhất cao cấp nhất.

Cho nên Giản Vân Lam lặp lại một lần nữa.

“Được!” Lão Lý nhớ kỹ hết mọi nguyên liệu, sau đó bắt đầu phân task:

“Lão Vương, dì Trương, hai người đi hỏi mấy cái này. Tôi nhớ ở phía Nam có sạp của bà Vương chuyên bán đồ tươi ngon nhất.”

“Dì Hà, Tiểu Trần, mấy món này giao cho hai người…”

“Lão Từ, Tiểu Lục Lạc, mấy thứ kia nhờ hai người tìm giúp.”

Mọi người đều đồng loạt đáp ứng, mỗi người nhận nhiệm vụ của mình sau đó nhanh chóng hoà lẫn vào chợ bán thứ ăn để tìm kiếm.

Vậy là, ở khu chợ thực phẩm này đã xuất hiện một cảnh tượng thần kỳ như vậy.

Nhóm các khách hàng đi chợ mua đồ ăn đều sôi nổi ghé mắt, rất nhiều chủ sạp đồ ăn trong chợ đều đang nhiệt tình vây quanh một chàng trai trẻ, giúp chàng trai trẻ này thu gom đủ nguyên liệu nấu ăn trong khắp chợ.

Thậm chí, ông chủ sạp hàng một giây trước còn đang tiếp đón bọn họ, giây sau đã hô một tiếng, đứng dậy, chạy mất?

Trong đội ngũ đi tìm nguyên liệu nấu ăn, nổi bật nhất là một con chó lớn lông bạc trên cổ đeo ví tiền, dáng đi ưu nhã cao ngạo nhìn trái một chút rồi nhìn phải một chút, rất có linh tính, thỉnh thoảng lại dùng móng chỉ vào nguyên liệu nào đó rồi thanh toán.

“Đây là khách VIP của chợ đồ ăn à?” Mọi người ngưỡng mộ nhìn Giản Vân Lam.

...Chờ đã, chợ đồ ăn cũng có thể có khách VIP nữa hả?!

Nhờ sự giúp đỡ của các chủ sạp hàng trong chợ, chưa tới một tiếng đồng hồ, Giản Vân Lam đã gom đủ mọi nguyên liệu cần thiết.

Dưới Trù Thần chi Nhãn, có thể thấy tất cả những nguyên liệu chất lượng cao này đều cực kỳ tươi ngon. Thậm chí còn có cả chân giò hun khói là hàng chính tông Kim Hoa hiếm thấy, dưới Trù Thần chi Nhãn, nó tỏa ra quang mang màu tím rực rỡ.

Thao Thiết kiêu ngạo ngẩng đầu: Chân giò hun khói chính tông là bổn tọa tìm đấy!

Nhìn từng gương mặt bình dị chất phác đang nở nụ cười ấm áp của các chủ sạp hàng trong chợ, Giản Vân Lam hận không thể ôm hôn mỗi người một cái: “Cảm ơn mọi người, thật sự… vô cùng cảm ơn.”

“Ui chao, chuyện nhỏ không tốn sức gì ấy mà!”

“Ông chủ Giản nhớ thường xuyên ghé qua chợ nha, mấy ông già bà già tụi tui nhìn thấy cậu là vui cả ngày đấy!”

“Đúng đó, ông chủ Giản giữ gìn sức khỏe nghen, đừng làm việc quá mệt mỏi.”

Hầu hết các chủ sạp trong chợ đều lớn tuổi hơn Giản Vân Lam, bọn họ nhìn cậu ít nhiều gì cũng mang theo chút yêu quý như người lớn quan tâm đứa nhỏ trong nhà.

Lớn lên ở cô nhi viện, Giản Vân Lam hiếm khi cảm nhận được sự quan tâm chân thành từ người lớn như vậy, vì thế trong lòng ấm áp, có hơi muốn khóc.

Mọi người giúp cậu bưng từng sọt từng sọt nguyên liệu lên trên xe ba bánh, lại đứng trước cửa chợ đồ ăn nhìn theo bóng lưng cậu rời đi. Đến khi xe ba bánh đã ngoặt khỏi ngã ba, bọn họ vẫn còn vẫy tay:

“Ông chủ Giản, đi đường cẩn thận nhé!”

“Ngày mai nhớ quay lại nghen!”

“Tụi tui chờ cậu đó!”

Về tới biệt thự, dưới sự hỗ trợ của Thao Thiết và quản gia, Giản Vân Lam nâng mười mấy loại nguyên liệu nấu ăn xuống từng cái một, phân loại rồi sắp xếp gọn gàng.

Khác với phần lớn các loại cơm chiên thông thường, cơm chiên Dương Châu phải nấu kèm nước dùng.

Canh Kim Hoa ăn kèm được nấu từ canh gà, nên Giản Vân Lam bắt đầu hầm nước dùng từ thịt gà trước, hầm bằng lửa nhỏ suốt một đêm, đến sáng mai thức dậy là có thể bắt đầu nấu canh Kim Hoa ngay. Ngoài ra, thịt gà, mề gà, măng mùa đông, nấm hương, v.v,… đều cần thái hạt lựu, tôm cũng cần phải bóc vỏ, rút chỉ.

Kỹ năng dùng dao của Giản Vân Lam rất lợi hại. Miếng thịt gà vừa mới đặt lên thớt, con dao trong tay cậu khẽ xoay một vòng, hư ảnh lướt qua trong thoáng chốc, thế là đã cắt ra một chồng thịt gà xắt hạt lựu đều tăm tắp, nhỏ nhắn tinh xảo, nhìn thôi cũng thấy đẹp mắt.

Thao Thiết nhìn chằm chằm không chớp mắt hồi lâu, mãi vẫn không thể hiểu nổi, rốt cuộc cậu ấy làm cách nào cắt được miếng thịt vụn đều đặn như vậy.

Thậm chí còn chính xác và tinh xảo hơn cả máy móc.

Đây chính là sức mạnh của trù nghệ mãn cấp!

Sáng hôm sau.

Giản Vân Lam dậy từ rất sớm. Trước tiên, cậu đem thịt gà đã cắt nhỏ sẵn, mề gà, nấm hương, măng mùa đông và hải sâm đã chuẩn bị sẵn ra, chờ chảo nóng rồi đổ dầu nguội vào tráng đều, sau đó cho nguyên liệu vào nồi để làm nóng. Hành lá được thái nhỏ, xào lên cho thơm nức.

Nồi canh gà đã được hầm suốt cả một đêm, lúc này mùi hương thuần khiết vô cùng, bề mặt sánh nhẹ một lớp sữa trắng tinh tế, nóng hổi nghi ngút khói, thoang thoảng bay lên từng đợt.

Cậu đổ canh gà vào nồi nguyên liệu nấu ăn đã được làm nóng sẵn, lại cho thêm từng miếng tôm nửa trong suốt và cồi sò vào hầm thêm nửa tiếng, đến lúc này, một nồi nước dùng kim hoa thượng hạng chính thức ra lò.

Mọi thứ đã chuẩn bị đâu vào đấy, Giản Vân Lam bưng hai chiếc chảo gang to đùng mà hôm nay phải dùng lên xe ba bánh, sau đó xách theo Thao Thiết đang mang xích chó lên, cũng nhét nó lên ghế sau xe. Làm mọi thứ xong xuôi mới tự mình leo lên yên, phóng xe rời đi.

Bày quán!

....

Quay ngược thời gian lại một chút

Đồn công an khu Vân Xuyên.

Đồn công an này của bọn họ ngày thường chủ yếu xử lý vài chuyện vặt như mâu thuẫn láng giềng, tranh cãi vì nhạc quảng trường ồn ào làm phiền người dân, vợ chồng cãi nhau linh tinh, thỉnh thoảng cũng tiếp nhận vài vụ thanh thiếu niên đánh nhau ẩu đả cần giáo dục tư tưởng.

Nhưng hôm nay, đồn công an tiếp hai vị khách quý rất hiếm thấy.

Dạo gần đây đang vào mùa ế hàng, chẳng có bao nhiêu chuyện để làm, rất nhiều cảnh sát nhân dân đều buồn chán đến ch.ết mà lật hồ sơ linh tinh ra đọc chơi chơi hoặc tụm ba tụm bảy tán gẫu gi.ết thời gian. Nhưng từ khi hai người kia bước vào, mọi người như có sức sống hẳn lên, ngẩng đầu nhìn, ai nấy đều dỏng tai hóng chuyện.

Đặc biệt là nữ cảnh sát mới đến tên Tiểu Tiếu, thỉnh thoảng lại chạy tới chạy lui bưng trà rót nước, hết sức ân cần, thực ra chỉ là muốn nhìn hai anh đẹp trai thêm mấy lần.

“Ui chao!”

Cảnh sát lão Trương ngồi trên ghế, tay cầm chén trà, lật xem hồ sơ của hai người:

“Lý lịch của các cậu đúng là oách thật đấy. Một người là Trạng nguyên tỉnh, học bá ba năm nhận học bổng quốc gia ở Học Viện Máy Tính của Kinh Đại; một người là tổng tài của tập đoàn Viễn châu, còn trẻ tuổi thế này đã được đề tên lên bảng Forbes? Giỏi thật đấy.”

Lão Trương nhấp một ngụm trà, liếc mắt nhìn thoáng qua hai người.

Cách một lối đi nhỏ, Ninh Sanh và Cố Hành Chu mỗi người ôm đầu ngồi xổm, cả hai bọn họ đều cao trên 1m8, khí chất toàn thân nổi bật, vừa nhìn liền biết không phải người thường. Một cặp chân dài cuộn lại có phần hèn nhát, trên mặt tràn ngập vẻ không tình nguyện và phẫn nộ.

Cậu ấy vô tội, cậu ấy chỉ là có thù báo thù, có oán báo oán mà thôi. Rõ ràng Cố Hành Chu mới là kẻ phạm pháp! Ninh Sanh tức giận nghĩ.

Hắn mới là nạn nhân, Ninh Sanh đánh hắn thê thảm đến mức này, hắn suýt chút nữa thì mất luôn nhân quyền! Cố Hành Chu thầm gào lên trong lòng, tủi thân muốn khóc.

Lão Trương nhìn vẻ mặt hai người là biết ngay trong bụng bọn họ còn đang ầm ĩ cãi nhau om sòm, không ai chịu nhường ai:

“Bây giờ mới thấy khó chịu à. Lúc trước dám lao vào đánh nhau giữa bàn dân thiên hạ mà, sao lúc đó không thấy biết xấu hổ hả? Đều lớn tướng to đầu cả rồi, có phải con nít nữa đâu.”

“Ngày hôm qua bọn tôi cũng xử lý một vụ ẩu đả tập thể, là mấy đứa học sinh tiểu học với trung học đánh lộn để tranh nhau trang bị trong game. Lôi hết về đây cho uống trà rồi dạy bảo một hồi, cho từng đứa viết bản kiểm điểm hai ngàn chữ.”

Lão Trương chỉ vào hai vị thiên chi kiêu tử trước mặt, hận sắt không thành thép:“Còn các cậu thì sao? Các cậu còn không bằng lũ học sinh nhỏ nữa à? Nói đi, các cậu tính viết kiểm điểm bao nhiêu chữ đây?”

“Đồng chí cảnh sát!” Cố Hành Chu cuối cùng cũng nhịn không nổi nữa, hắn ngẩng đầu chỉ thẳng vào Ninh Sanh, trong đồng tử đen thẳm tràn đầy vẻ không thể tin tưởng, không phục mà biện minh: “Là cậu ta đánh tôi trước! Tôi chỉ là phòng vệ chính đáng mà thôi! Cậu ta ghen tị vì tôi có cơm chiên ăn, chửi tôi, còn đánh tôi, nếu tôi không tự bảo vệ bản thân thì cậu ta đã--”

Nói tới đây, sắc mặt Cố Hành Chu trắng bệch, lập tức ôm chặt lấy nửa người dưới của mình: "Đồng chí cảnh sát, anh có hiểu nỗi đau của tôi không? Bắt cậu ta đi, tôi thật sự vô tội!"

Ninh Sanh lúc này cũng không nhịn được nữa, mặt mày thanh lãnh tuấn tú giờ đây tràn đầy lệ khí, liếc Cố Hành Chu một cái như dao cắt: "Đồ tiểu nhân vô liêm sỉ! Đồng chí cảnh sát, đừng tin lời dối trá của hắn! Loại người như hắn căn bản không xứng được ăn cơm chiên của ông chủ Giản!"

"Tôi mới là người vô tội, là hắn ta ỷ vào đặc quyền của mình mà làm rất nhiều chuyện khinh nam bá nữ!"

Lão Trương đứng bên cạnh nghe mà phải tấm tắc bảo lạ.

Không thể không nói, người có học thức có văn hóa cãi nhau đúng là khác biệt, thành ngữ dùng như suối, lưu loát thật đấy.

“Cơm chiên? Cho nên nguyên nhân hai người đánh nhau thật sự là bởi vì một chén cơm chiên?” Lão Trương không thể tin nổi mà hỏi lại, lúc đầu ông còn tưởng bọn họ đang nói giỡn.

Cơm chiên này chẳng lẽ là dát vàng vào hay sao mà hai người kia phải đến mức tranh nhau thành như vậy?!

"Đó cũng không phải là cơm chiên bình thường đâu!" Ninh Sanh vừa nhắc tới cơm chiên liền tỉnh táo hẳn, mặt mày tinh xảo lập tức rút đi lửa giận, nhu tình như nước: “Cơm chiên của ông chủ Giản là đặc biệt, đương nhiên hoành thánh của cậu ấy cũng cực kỳ ngon... Tóm lại, tôi và cơm chiên là trời sinh một đôi, sinh ra đã định sẵn nên ở bên nhau!"

Cố Hành Chu ở bên cạnh cười lạnh một tiếng: “Hay cho câu trời sinh một cặp, sao quốc gia không lấy da mặt cậu đi nghiên cứu chế tạo áo chống đạn nhỉ?”

Ninh Sanh: "..."

Giây tiếp theo.

Trong mắt Ninh Sanh lộ ra hung quang quay phắt sang nhìn Cố Hành Chu, Cố Hành Chu cũng trừng mắt đáp trả.

Lửa giận vất vả lắm mới lụi tắt, "phụt" một cái lại bốc cháy!

Ninh Sanh đột nhiên bùng nổ, thù mới hận cũ lại lần nữa cùng lúc ùa về trong đầu, cậu xông thẳng đến trước mặt Cố Hành Chu, vung tay tát liền ba cái: “Mày tưởng tao sợ mày à? Tao chích vắc-xin phòng bệnh chó dại rồi con!”

“?” Cố Hành Chu dại ra nửa giây mới giật mình phản ứng lại, lập tức giận tím mặt, tựa như một con sư tử phẫn nộ, vừa gào lên đỡ đòn vừa thử phản kích lại: “Cậu mới là chó điên! Gâu gâu gâu, sủa tiếp đi con!"

Nói xong, hắn lại quay đầu nhìn về phía Lão Trương: “Đồng chí cảnh sát, ông có nhìn thấy chưa? Là cậu ta ra tay trước! Cậu ta sắp đánh ch.ết tôi luôn rồi!”

"Hay lắm, mày đúng là cái đồ mách lẻo!" Ninh Sanh nghiến răng nghiến lợi tung ra một cú móc trái cực mạnh: “Sao không ai phong chức cho mày lên làm đại đội trưởng đội thiếu niên tiền phong luôn đi!”

Cố Hành Chu xoay người tránh được, tiện thể dứt thêm một cú quét chân, cho dù khoé môi rỉ ra m.áu tươi nhưng vẫn phong độ nhẹ nhàng mà nở nụ cười tà mị như cũ: "Sao em biết tôi không phải?"

Lão Trương: "..."

Toàn bộ đồn cảnh sát đều bị động tĩnh này làm cho chấn kinh rồi.

Kẻ thù gặp mặt, có oán hận gì thì cũng có hạn thôi chứ, chưa từng thấy ai ở trong đồn công an cũng đều có thể lao vào đánh nhau thế này. Đúng là diễn cũng không thèm diễn.

Lão Trương giơ cảnh côn lên: “Tách ra, ôm đầu ngồi xổm xuống hết cho tôi!”

Sau một trận binh hoang mã loạn long trời lở đất.

Ninh Sanh và Cố Hành Chu bị tách ra xa hơn lúc nãy, mỗi người bị còng vào một bên tường.

Lần này thì thật sự yên tĩnh.

…Nếu xem nhẹ việc bọn họ đang dùng khẩu hình miệng cách không chửi nhau.

Lão Trương đỡ trán, chỉ cảm thấy não mình đang ong ong như bị chày gõ, đau đầu vô cùng.

Đúng là tổn thọ mà!

"Kiểm điểm, năm nghìn chữ, một chữ cũng không được thiếu!" – Lão Trương giận giữ trừng mắt nhìn hai người, phát giấy phát bút cho bọn họ: "Không được viết nhảm, phải viết chân thành tình cảm bằng cả trái tim!"

---"Khi nào viết xong thì mới được ra ngoài!"

Nói xong, Lão Trương đặt mạnh ly trà xuống bàn rồi rời đi.

Ninh Sanh: "..."

Cố Hành Chu: "..."

Phiền ch.ết đi được.

Ninh Sanh từ nhỏ đến lớn đều là học sinh giỏi đứng đầu khối, phẩm hạnh ưu tú, học sinh ba tốt toàn diện, đời này chưa bao giờ viết kiểm điểm! Cũng không phải là không biết viết, mà là… Quá mất mặt!

Tay trái cậu ấy còn đang bị còng vào tường, tay phải cầm bút, mực viết thấm vào trang giấy nhưng vẫn chậm chạp không thể đặt bút xuống.

Tất cả là tại cái tên Cố Hành Chu kh.ốn ki.ếp kia!

Ninh Sanh ngẩng đầu, cách một khoảng không xa, hung tợn mà trừng mắt lườm đối phương một cái.

Cố Hành Chu không chịu lép vế chút nào, cũng vô cùng âm u mà lườm lại.

Tay phải của hắn bị còng vào tường, bộ dạng chật vật, trong lỗ mũi còn nhét cục khăn giấy --- hậu quả của một quyền vừa nãy từ Ninh Sanh, khiến hắn chảy m.áu mũi.

Là một kẻ sinh ra đã ngậm thìa vàng, đời này của Cố Hành Chu muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, mặc dù ba hắn nghiêm khắc với hắn nhưng những người xung quanh đều cung phụng hắn. Ngay cả lúc còn ở đi học hắn cũng hoành hành ngang ngược quen rồi, nhưng cũng chưa từng có ai! Chưa từng có ai dám bắt hắn viết kiểm điểm cả!

Đều tại Ninh Sanh!

…Cố Hành Chu đã quên mất, chỉ mới cách đây không lâu, bản thân còn mở miệng đóng miệng đều là “A Sanh”, thâm tình biết mấy, ngày ngày tương tư, còn muốn ôm người về chiếm làm của riêng.

Hoá ra hắn chưa bao giờ nhìn rõ gương mặt thật của Ninh Sanh.

Ninh Sanh căn bản không phải đóa bạch liên thanh lãnh quật cường không rành thế sự gì cả, mà là một con nhím tàn nhẫn bướng bỉnh thô bạo. Cố hành Chu hắn kỹ không bằng người, hôm nay gần như bị Ninh Sanh đè ra mà đánh, chỗ nào cũng đau, mặt mũi thì mất sạch!

Tổng tài bá đạo nhà ai lại bị tiểu bạch liên đè đầu đánh tơi tả chứ!

Cố Hành Chu gác bút trên miệng, giả vờ thành bộ dáng cà lơ phất phơ không thèm để ý.

Kiểm điểm này ai muốn viết thì viết, dù sao hắn không có lỗi, hắn không viết.

Hắn cực kỳ tự tin với “đoàn đội chuyên nghiệp” của mình, hắn chính là tổng tài của tập đoàn Viễn Châu, giờ phút này, các trợ lý đắc lực của hắn hẳn là đang nôn nóng tìm mọi cách để chuộc hắn ra ngoài rồi.

...Mà cùng lúc đó, thư ký đã sớm tự xin nghỉ phép, đang vô cùng vui vẻ ăn lẩu cay: "Hắt xì!" Ai đang nhắc mình thế?

Thư ký chợt nhớ đến Cố tổng, không biết giờ này Cố tổng thế nào rồi, ở đồn cảnh sát có được ăn no mặc ấm không... Nhưng Chủ tịch Cố đã dặn dò nên để Cố tổng ra ngoài rèn luyện một phen. Hơn nữa, thư ký cũng không muốn lãng phí cuối tuần quý giá của mình để đi tăng ca không công.

Cố tổng à, Phật Tổ sẽ phù hộ cho anh.

Thư ký chắp tay trước ngực, lòng tràn đầy thành ý.

Lại chuyển cảnh về đồn cảnh sát:

Hừ, đợi hắn ra ngoài rồi, nhất định phải để thiên hạ biết thế nào gọi là lợi hại……

Cố Hành Chu đắc ý nghĩ thầm.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây.

Bầu trời ngoài cửa sổ chuyển dần từ ban ngày sang chiều tối, màn đêm đã buông xuống. Lão Trương cứ cách nửa tiếng lại ghé vào xem bọn họ một lần, nhìn thấy cả hai vẫn chưa viết một chữ nào, tức đến bật cười: “Được, được lắm. Không chịu viết kiểm điểm phải không?”

“Vậy thì thì cứ ngồi đấy đi!”

Ninh Sanh vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh lạnh nhạt, như thể mọi thứ đều nằm trong dự liệu.

Nhưng Cố Hành Chu thì bề ngoài cố làm ra vẻ trấn định, trong lòng lại bắt đầu có chút luống cuống.

Từ từ, người đến bảo lãnh hắn đâu?

Đoàn đội chuyên nghiệp của hắn đâu??!

Cho đến khi kim giờ xẹt qua con số 12, bước vào một ngày mới.

Ngay cả Ninh Sanh cũng bắt đầu có chút bất an.

Cậu ấy nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, vẻ mặt giãy giụa một lát, cuối cùng cắn răng cầm bút lên, bắt đầu sột soạt sột soạt viết kiểm điểm.

Cố Hành Chu vẫn luôn lén lút quan sát Ninh Sanh, ngay từ đầu còn thầm cười nhạo đối phương không có cốt khí.

Cho đến khi vô thức nhìn đồng hồ, Cố Hành Chu cũng lập tức đại kinh thất sắc:

---Còn chưa đầy chín tiếng nữa, là đến giờ bày quán của ông chủ Giản!

Đại sự bất ổn!!!

Chương Trước

Mục Lục

Chương Sau

Đăng nhận xét

0 Nhận xét