Phát Sóng Trực Tiếp Bày Quầy Bán Đồ Ăn Vặt Trong Truyện Cẩu Huyết: Chương 35

Phát Sóng Trực Tiếp Bày Quầy Bán Đồ Ăn Vặt Trong Truyện Cẩu Huyết
Chương 35

Cái bản kiểm điểm này, không viết không được!

Nếu hiện tại còn không động bút, trước sáu giờ sáng không viết xong năm nghìn chữ, vậy thì cơm chiên của bọn họ sẽ bay theo gió!

Chuyện này không giỡn được đâu QAQ

Sau khi ý thức được vấn đề, cả người Cố Hành Chu cứng đờ, lập tức cầm bút lên, vội vàng viết lấy viết để trên giấy:

“Tôi tên là Cố Hành Chu, năm nay 27 tuổi…”

Một tiếng sau, Cố Hành Chu đặt bút xuống, xoa xoa cổ tay đau nhức.

Hắn miệt mài múa bút thành văn lâu như vậy, ít nhất gì cũng phải được năm sáu nghìn chữ rồi chứ?

Cố Hành Chu nhàn nhã đắc ý, bắt đầu ngạo nghễ đếm số lượng chữ---

574 chữ.

Không…Chuyện này không có khả năng!

Cố Hành Chu run rẩy cầm tờ giấy lên, dí sát vào ánh đèn, đếm lại lần nữa.

574 chữ.

Con số kia giống như một cú tát trời giáng vào mặt hắn, Cố Hành Chu không thể tin nổi mà nhìn đi nhìn lại, cả người y như một tác giả web T.giang nào đó sắp đến hạn update mà gõ hoài vẫn không đủ chữ, biểu cảm thì như sắp hỏng mất.

Ngay lúc này, hắn vô thức liếc sang Ninh Sanh cách đó không xa. Ninh Sanh cũng vừa buông bút, mặt mày thanh lãnh tràn đầy vẻ trào phúng. Cậu ấy dùng ngón tay ra dấu một con số rồi dùng khẩu hình miệng nói:

“Tôi viết được hai nghìn chữ, anh thì sao?”

Cố Hành Chu: “……”

Cố Hành Chu ‘gào’ một tiếng rồi bật dậy như sắp phát rồ. Vừa mới đứng lên đã bị lão Trương hùng hổ xông vào từ ngoài cửa ấn trở lại, tay ông vung cảnh côn:

“Ồn ào cái gì? Năm ngàn chữ viết không đủ đúng không, có cần tôi tăng lên gấp đôi lên thành mười ngàn chữ cho cậu không?!”

Sắc mặt Cố Hành Chu liên tục đổi sang màu xanh đỏ đen trắng một lúc lâu.

Cuối cùng hắn hậm hực ngồi xuống:

“Viết! Tôi viết còn không được à?”

Ba tiếng tiếp theo, Ninh Sanh và Cố Hành Chu đều không ngừng chăm chú múa bút thành văn. Ninh Sanh dù sao cũng là Trạng Nguyên toàn tỉnh, viết kiểm điểm còn nhanh hơn cả chép phạt, tốc độ soạt soạt cứ như vẽ bùa.

Vì thế, lâu lâu Ninh Sanh lại ngẩng đầu lên khoe số lượng chữ với Cố Hành Chu, khoé môi nhếch lên mang theo ý cười đầy khiêu khích.

Ban đầu, Cố Hành Chu còn bị chọc tức, sau đó lại nhận ra đây là qu.ỷ kế tinh thần của Ninh Sanh, thế là hắn bơ đẹp, một lòng một dạ chuyên tâm viết. Hừ, hắn cũng không tin, đường đường là tổng tài một tập đoàn lớn, phú hào lọt vào bảng Forbes lại đi thua một sinh viên nghèo rớt mồng tơi?

Vậy là hai người bắt đầu điên cuồng cày chữ.

Cố Hành Chu gần như viết hết tất cả mọi thứ có thể nghĩ đến, viết đến cạn kiệt vốn từ, đầu tiên là miêu tả một lượt cuộc đời của mình, ăn năn hối lỗi, đào sâu phân tích nguyên nhân rốt cuộc tại sao lại dẫn tới cuộc ẩu đả có “hậu quả nghiêm trọng” này, sau đó kể đến tầm nhìn tương lai, sâu sắc rút kinh nghiệm, thề sẽ rửa tay gác kiếm…

Viết một hồi, ngay cả bản thân Cố Hành Chu cũng hoảng hốt, viết tới mức tự mình cũng thấy xúc động.

Đúng vậy, hắn nhất định phải thay đổi triệt để, cải tà quy chính làm một công dân tốt, làm một con dân tốt cống hiến cho xã hội, không thể tiếp tục làm một sâu mọt mỗi ngày chỉ biết ỷ vào đặc quyền để gây chuyện!

Năm giờ sáng.

Lão Trương mới ngủ được một giấc ngáp dài bước vào: “Hai cậu xong chưa đấy?”

Đúng lúc này, đầu bút của Ninh Sanh xẹt nhanh, gấp gáp đến mức như muốn tóe lửa, cậu rồng bay phượng múa mà chốt hạ một dấu chấm câu cuối cùng vô cùng hoàn mỹ, quyết đoán mười phần mà cầm cầm tờ giấy lên:

“Đồng chí cảnh sát! Tôi viết xong rồi!”

Mà cùng lúc đó, Cố Hành Chu cũng không cam lòng yếu thế. Hắn vừa hít mũi thút thít vừa lệ nóng doanh tròng đặt bút xuống: “Tôi cũng viết xong rồi, đồng chí cảnh sát…”

Lão Trương: “Chà, hiệu suất của hai người các cậu cũng không tệ lắm.”

Nhìn xem, viết kiểm điểm đến mức khóc lóc thế kia, xem ra hiệu quả tự cảnh tỉnh không tệ?

*Toi lên hỏi AI rồi, nó bảo là một người bình thường nếu vừa viết tay vừa nghĩ nội dung của bản kiểm điểm theo tiếng Trung sẽ mất khoảng từ 6 tiếng trở lên và khoảng 10-15 trang A4. Thì tính ra sau 12h, năm tiếng viết được 5k chữ cũng giỏi á quý dị.

Lão Trương cầm hai bản kiểm điểm lên, chắp tay sau lưng vừa đi đi lại lại vừa đọc.

Không tồi, không tồi.

Tuy là nét chữ nhìn có hơi qua loa nguệch ngoạc, nhưng đúng là thật sự sâu sắc nhìn lại bản thân, từng câu từng chữ đều giống như viết ra từ tận đáy lòng. Quý giá nhất chính là --- trong hai bản kiểm điểm này, lão Trương có thể đọc ra được một loại cảm xúc, một loại cảm xúc vô cùng mãnh liệt và gấp gáp, như thể đang vội vàng muốn làm chuyện gì đó.

Sự giác ngộ khi tự kiểm điểm, ý chí muốn trở thành người tốt có ích cho xã hội – đều là thật sự! Chân thành! Nhiệt tình!

Lão Trương hài lòng gật gật đầu.

Dưới ánh mắt đầy trông mong của Ninh Sanh và Cố Hành Chu, lão Trương gật gật đầu: “Được.”

Trong mắt hai người họ bừng sáng đầy kích động.

Kịp rồi, bọn họ kịp rồi!

Bây giờ mới năm giờ sáng, chạy qua đó xếp hàng liền thì vẫn có thể ăn được cơm chiên!

“…Nhưng mà.” Lão Trương đột ngột đổi giọng: “Trước khi được thả ra, còn một chuyện cuối cùng yêu cầu hai cậu phối hợp một chút.”

Ninh Sanh: “Đồng chí cảnh sát, chú cứ nói.”

Cố Hành Chu cũng không chịu thua: “Tôi đã ăn năn hối cải rồi, tổ chức có yêu cầu gì cần tôi phối hợp, tôi nhất định dốc sức hợp tác.”

Lão Trương: “Ừ, vậy hai người các cậu bắt tay làm hòa đi, xin lỗi lẫn nhau, cởi bỏ khúc mắc, chuyện này coi như kết thúc.”

Ninh Sanh: “…”

Cố Hành Chu: “…”

Khuôn mặt Ninh Sanh tối sầm.

Khuôn mặt Cố Hành Chu trắng bệch.

Bắt tay xin lỗi, cởi bỏ khúc mắc?!

Ninh Sanh nghĩ thầm, cái tên Cố Hành Chu kia đã làm nhiều chuyện sai trái như vậy, giờ chỉ cần đơn giản bắt tay một cái là có thể được tha thứ sao? Nằm mơ giữa ban ngày.

Cố Hành Chu thì nghĩ, thật ra hắn không phải là không muốn xin lỗi, nhưng mà… Ninh Sanh hẳn là sẽ không chấp nhận đâu.

Không chấp nhận cũng không sao.

Nhưng nhìn dáng vẻ này của cảnh sát Trương, rõ ràng là nếu bọn họ không bắt tay giảng hòa thì đừng hòng bước ra khỏi cục.

Cố Hành Chu cắn răng, huy động toàn bộ sự tự chủ mà hắn luôn lấy làm tự hào, trên mặt nặn ra một nụ cười chân thành mang theo chút méo mó vặn vẹo, đưa tay về phía Ninh Sanh:

“Ninh tiên sinh, tôi thật sự rất xin lỗi em về mọi hành vi không đúng trong quá khứ của mình. Tương lai tôi sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh với em, tôi thật sự đã thay đổi.”

Ninh Sanh lại quay mặt sang một bên, ánh mắt lạnh nhạt.

Từ chối hợp tác.

Lão Trương: “…”

Lão Trương nói: “Tôi đi rót chén trà, hai cậu suy nghĩ cho kỹ vào.”

Lão Trương vừa mới rời khỏi, Cố Hành Chu liền có chút nóng nảy, hắn nhìn thoáng qua đồng hồ, nhỏ giọng nói: “Cơm chiên.”

Còn không đi thì sẽ không kịp mất!

Trong lòng Ninh Sanh bắt đầu giãy giụa kịch liệt.

Đó chính là cơm chiên của ông chủ Giản, cậu cặm cụi múa bút thành văn viết bản kiểm điểm suốt cả một đêm cũng chỉ để đổi lấy cơ hội được ăn cơm chiên… Nhưng mà, để cho cậu bắt tay làm hòa với Cố Hành Chu dễ dàng như vậy, cậu không chấp nhận nổi.

Cố Hành Chu nghiến răng một cái, tung ra đòn sát thủ: “Phần cơm chiên tôi mua hôm nay chia cho em một nửa, em cứ giả vờ chấp nhận lời xin lỗi của tôi đi, được chứ?”

Ninh Sanh: “!!!”

Nửa phút sau, lão Trương vừa mới bước vào cửa đã nhìn thấy tay Ninh Sanh và Cố Hành Chu gắt gao nắm chặt lấy nhau.

Hai người bọn họ nhìn chằm chằm lẫn nhau đầy nhiệt (hung) tình (ác), khóe miệng treo nụ cười cực kỳ chân (rủa) thành (xả), trông vô cùng hòa thuận, vô cùng thân thiện.

Cố Hành Chu nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi xin lỗi rồi.”

Ninh Sanh ngoài cười trong không cười nói: “Tôi chấp nhận rồi.”

Lão Trương: “…”

Tuy là thoạt nhìn có hơi là lạ, nhưng hai người đúng là đã bắt tay xin lỗi.

Lão Trương nửa tin nửa ngờ liếc nhìn hai người.

Sau một lúc lâu, ông thở dài: “Được rồi, như thế mới phải chứ. Thanh niên mà, đường đời ngày sau còn dài lắm, chẳng có khúc mắc nào là không vượt qua được đâu.”

“Đi thôi.”

Lão Trương tháo còng tay cho hai người.

Vừa được tháo còng, hai người liền lập tức buông tay ra như bị điện giật.

Vừa bước ra khỏi đồn cảnh sát, Ninh Sanh lập tức lôi rượu sát trùng từ trong túi ra, nghiêm túc cẩn thận lau sạch chỗ bàn tay bị Cố Hành Chu nắm lấy của mình, vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ cùng khinh thường.

Cố Hành Chu có chút tổn thương.

Lại có chút phẫn nộ.

Coi thường người ta đến mức đó luôn hả!

Đích đến của hai người đều là tập đoàn Viễn Châu. Từ nơi này đi bộ tới đó mất hơn mười mấy phút. Ninh Sanh hiển nhiên không muốn đi cùng đối phương, nhưng con đường cũng chỉ có một, bọn họ cũng không có khả năng chỉ vì tránh xa nhau mà vòng cả một vòng lớn.

Thế nên, cả hai cứ giữ khoảng cách không xa không gần như vậy mà đi cùng nhau, bầu không khí vừa xấu hổ vừa kỳ cục.

Cố Hành Chu nhìn bóng lưng của Ninh Sanh, càng nhìn càng cảm thấy trong lòng hụt hẫng.

Đúng là hắn sai trước.

Ninh Sanh là người tốt, chỉ là bị hắn ép đến đường cùng, nóng nảy lên mới phải phản kháng lại thôi… Nhưng, mấy cú đánh đó em ấy xuống tay không hề có chút lưu tình nào, nửa người dưới của Cố Hành Chu đến giờ vẫn còn đau âm ỉ đây!

Vì thế vẻ áy náy trên mặt Cố Hành Chu nhất thời vặn vẹo méo mó, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi đã thay đổi cả chục biểu cảm.

Đến tận bây giờ, Cố Hành Chu cũng không rõ ràng lắm, rốt cuộc cảm xúc của hắn với Ninh Sanh là gì.

Như bị ma xui quỷ khiến, Cố Hành Chu đuổi kịp Ninh Sanh: “Ninh Sanh, tôi có chuyện muốn nói với em.”

Khuôn mặt Ninh Sanh lãnh đạm, tướng mạo quá mức tuấn mỹ nhưng khóe mắt đuôi mày đều viết đầy chán ghét và khinh thường. Cậu ấy nói: “Chuyện gì?”

Nhưng ngay giây tiếp theo, sắc mặt cậu ấy lập tức thay đổi.

Trong đồng tử của cậu ấy loé lên tia sáng, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng, ngay cả khóe môi vốn mím chặt cũng không nhịn được mà lộ ra một chút ý cười.

--- Bởi vì, Cố Hành Chu móc ra từ trong lồng ngực, một hộp cơm chiên.

Để qua nguyên một đêm, phần cơm chiên kia hiển nhiên đã trở nên nguội lạnh, nhưng mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy những hạt cơm tơi đều rõ ràng, thấm đẫm sốt dầu ớt, còn có khoai tây vàng ruộm thơm lừng…

Đảm bảo chính là cơm chiên khoai tây sốt cay của ông chủ Giản hàng thật giá thật!

“Anh……” Ninh Sanh nuốt nước miếng một chút: “Sao anh vẫn còn dư một phần cơm chiên?”

Thấy thái độ quay phắt một trăm tám mươi độ của Ninh Sanh, trong lòng Cố Hành Chu vừa phức tạp vừa có chút hụt hẫng.

Lại có chút cạn lời.

“Ngày hôm qua, thư ký của tôi cũng đi xếp hàng, mua được một phần.”

Cố Hành Chu kiêu ngạo mà nói, dù sao đoàn đội chuyên nghiệp của hắn cũng không phải để trưng. Tất nhiên, lúc hắn lấy đi phần cơm chiên từ trong tay thư ký thì trong mắt đối phương đã bắn ra ánh sáng như bà mẹ kế ác độc muốn ăn tươi nuốt sống hắn… Chuyện này thì không cần phải nhắc tới.

“Tôi vẫn luôn cất kỹ, vốn định để tối qua ăn.” Cố Hành Chu nói, bụng cũng kêu lên từng tiếng. Hắn quả thật đã nhịn đói suốt một đêm không ăn gì, có thể nghĩ, dụ hoặc của phần cơm chiên này với hắn lớn cỡ nào: “Nhưng mà…”

Ninh Sanh nhìn hắn đầy chờ mong: “Nhưng mà?”

Cố Hành Chu cau chặt mày, ánh mắt thâm trầm, quanh thân lộ ra khí thể bá đạo nói một không hai.

Cố Hành Chu vô cùng khó khăn mở miệng: “Nếu như… tôi nói là nếu thôi, nếu tôi đưa phần cơm chiên này cho em, em có thể tha thứ cho tôi không?”

“Là loại thật lòng tha thứ ấy.”

Ninh Sanh: “…”

Ch.ết tiệt!

Chiêu này đánh thẳng vào chỗ hiểm của cậu ấy, thật sự khó mà đỡ nổi!

Nhìn phần cơm chiên kia, Ninh Sanh người từng thề độc cả đời này vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho Cố Hành Chu chợt dao động dữ dội.

Đây cũng không phải là cơm chiên bình thường mà là cơm chiên của ông chủ Giản đấy, ăn ngon đến mức khiến cậu ấy và Cố Hành Chu đánh nhau một trận. Cho dù để qua một đêm đã trở nên nguội lạnh, nhưng hương vị chắc chắn không suy giảm bao nhiêu.

Hơn nữa, cậu ấy cũng thật sự là… để bụng rỗng suốt một đêm.

Phải tha thứ cho Cố Hành Chu sao?

Cẩn thận suy kỹ lại, Cố Hành Chu tuy là nhốt cậu mấy ngày, nhưng thật ra cũng chẳng gây ra thương tổn gì nghiêm trọng cho cậu ấy. Người thân của cậu ấy vẫn bình an, kế hoạch thực tập ở khoa học kỹ thuật Hồng Đồ cũng thuận lợi, không hề bị cản trở.

Về mấy ngày bị giam đó, cậu cũng đã đánh cho Cố Hành Chu một trận ra trò, cộng thêm chén cơm chiên này… cũng coi như là thu lại đủ cả vốn lẫn lời rồi.

Ánh mắt của Ninh Sanh giằng co mãnh liệt.

--- Trong đầu cậu ấy như thể đã trôi qua một thế kỷ dài đằng đẵng, hàng vạn suy nghĩ hỗn loạn đánh nhau ầm ầm như động đất sóng thần. Đây quả thật là một quyết định quá mức thống khổ.

Nhưng trong hiện thực, chỉ mới trôi qua chưa tới nửa giây.

Từ thị giác của Cố Hành Chu, ngay sau khi hắn vừa đưa ra lời đề nghị kia, chỉ trong vòng nửa giây, Ninh Sanh đã nhanh như chớp gật đầu đồng ý: “Được.”

“Anh đưa cơm chiên cho tôi, tôi sẽ tha thứ cho anh.”

Ninh Sanh nhìn chằm chằm vào hộp cơm chiên, trong mắt lập loè lục quang.

Cố Hành Chu: “…”

Em đồng ý nhanh gọn quá rồi đấy?!

Cố Hành Chu: “Thật lòng?”

Ninh Sanh: “Thật lòng.”

Cố Hành Chu không nói gì nữa.

Ninh Sanh vươn tay, định lấy hộp cơm chiên đi, nhưng Cố Hành Chu lại vung tay né đi.

“…” Nhìn nét mặt của Cố Hành Chu, Ninh Sanh đột nhiên có một linh cảm chẳng lành.

Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, Cố Hành Chu đã ôm hộp cơm chiên xoay người, nở nụ cười gian xảo như âm mưu thực hiện thành công, mở hộp đóng gói ra, múc một muỗng tràn đầy cơm: “Ha ha, đùa em thôi ~ Tôi mới không đưa cơm chiên cho em ăn đâu~”

Cơm chiên, cơm chiên của ông chủ Giản, tất cả đều là của hắn, một hột cũng không chia cho người khác.

Làm trò khốn nạn này thật là sảng khoái!

Ninh Sanh: “…”

Ninh Sanh: “???????????”

Gương mặt xinh đẹp của Ninh Sanh chợt toát ra quỷ khí dày đặc, sau lưng dường phừng phực thiêu đốt địa ngục luyện hoả, khiến những người xung quanh đều có chút rợn người mà sôi nổi ghé mắt sang.







Như Diêm Vương trở về từ địa ngục, trong mắt Ninh Sanh cũng tràn đầy sát ý mãnh liệt:

“Cố Hành Chu!Tao! Gi.ết! Mày!”

Cậu đột nhiên nhào lên như cơn bão, giơ tay định tát Cố Hành Chu thêm vài phát nữa.

Ninh Sanh thề, lần này phải tát cho bản mặt của Cố Hành Chu sưng vù lên, không sưng thành đầu heo thì tên cậu sẽ viết ngược lại!

Đúng lúc này, cảnh sát nhân dân lão Trương ra ngoài mua đồ ăn sáng đi ngang qua, vừa lúc nhìn thấy hai người bọn họ bèn dừng lại: “Ế, Tiểu Ninh, Tiểu Cố, hai cậu vẫn còn chưa đi à? Đứng đây làm gì thế?”

Nhìn thấy hộp cơm chiên trong tay Cố Hành Chu, ánh mắt của lão Trương đầy nghi ngờ: “…Hai người các cậu lại chuẩn bị đánh nhau vì cơm chiên à?”

Ninh Sanh và Cố Hành Chu đồng loạt sợ hãi cả kinh.

Tay của Ninh Sanh đang vung lên lập tức dừng lại giữa không trung rồi mạnh mẽ cưỡng ép biến thành một cái ‘ôm dịu dàng vô bờ bến’. Còn Cố Hành Chu nhanh chóng rút lại cái chân đang định bỏ chạy, cũng vô cùng ‘thâm tình’ ôm lại Ninh Sanh đầy mặt đều là sát ý.

Hai người bọn họ xấu hổ lại cứng đờ ôm lấy nhau:

“Không có, không có gì đâu mà, cảnh sát Trương, bọn tôi chỉ là quan tâm lẫn nhau thôi, ha ha...”

Lão Trương nheo mắt đầy nghi ngờ nhìn hai người.

Một lúc lâu sau, có vẻ như ông ấy miễn cưỡng tin là thật.

Đúng lúc này, ở bên cạnh có một cậu nhóc đi ngang qua, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn chằm chằm vào hộp cơm chiên Cố Hành Chu đặt ở một bên: “Anh trai lớn ơi, em đã nhịn đói suốt một ngày một đêm rồi... Cơm chiên này, em có thể ăn thử một miếng được không ạ?”

Ninh Sanh và Cố Hành Chu lập tức trợn mắt trừng cậu bé, đôi mắt phẫn nộ như muốn đốt người.

Quần áo cậu nhóc rách rưới tả tơi, trông có vẻ là bỏ nhà đi bụi. Lão Trương xoa xoa đầu nhóc con, quay sang nhìn về phía hai người kia.




Lão Trương: “Hai cậu giờ đều đã trưởng thành hiểu chuyện rồi, chắc không đến nỗi keo kiệt không chia sẻ một chút cơm chiên với một đứa trẻ con đâu đúng không?”

Ninh Sanh & Cố Hành Chu: “…”

Ch.ết tiệt!

Trong ánh mắt chăm chú đầy bi thống và phẫn nộ của hai người, cậu nhóc cầm lấy hộp cơm chiên, múc một muỗng đưa vào miệng.

Hai người bọn họ cũng đã nhịn đói cả một đêm, còn cậu nhóc thì bỏ nhà đi lang thang từ sáng đến giờ, vừa đói vừa mệt.

Thật ra nhóc con cũng chẳng mong chờ gì vào hộp cơm chiên đã nguội tanh nguôi tao kia, chỉ là thật sự quá đói bụng, tìm chút gì đó lót dạ mà thôi.

Nhưng mà sau khi một muỗng cơm vừa vào miệng, cậu bé chợt sững người.

— Hương vị của cơm chiên kia ngon tuyệt, hạt nào hạt nấy giòn thơm tơi xốp tới mức bùng nổ, ngập trong lớp dầu đỏ của sa tế ớt và nước sốt đậm đà. Cắn một miếng, còn xen lẫn lạp xưởng mỡ nạc đan xen, dai dai vừa miệng, thơm ngào thơm ngạt.

Khiến người kinh diễm nhất chính là khoai tây! Mặc dù đã nguội, nhưng lại có một loại phong vị như món salad trộn, vỏ ngoài vẫn giòn tan vàng ruộm như cụ, bên trong lại là mềm mại tinh tế, vừa vào miệng là tan ra, kết hợp với cơm thì đúng là…

“Uầy, cái gì thế này?! Cơm chiên gì mà ngon khủng khiếp vậy!”

Đã nguội rồi mà còn ăn ngon thế này, thế nếu là nóng hôi hổi vừa mới ra lò thì còn ngon đến cỡ nào nữa? Cậu bé thật sự không dám tưởng tượng.

Đói bụng cả một đêm, tự nhiên được ăn một món cơm ngon thần thánh như vậy, nhóc con căn bản không tài nào kiềm chế nổi, một muỗng tiếp một muỗng, rất nhanh đã chén sạch cả hộp cơm chiên chỉ trong chớp mắt.

Ninh Sanh và Cố Hành Chu nhìn cậu bé, trong lòng như đang nhỏ m.áu.

Hai đôi mắt của bọn họ đều gấp đến đỏ hoe lên rồi.

Cơm chiên, cơm chiên của bọn họ…

Hu hu hu hu…

Nhìn cậu bé ăn say sưa ngon lành như vậy, lão Trương cũng bắt đầu có chút nhịn không được, mắt lập loè lục quang.

Ai ngờ, cậu bé vừa ăn xong hết một phần cơm chiên lại đột nhiên ngã vật xuống đất.

Cả ba người đại kinh thất sắc, vội vàng đỡ cậu dậy, mới nhìn thấy trên gương mặt nhóc con vẫn vẫn giữ nguyên nụ cười hạnh phúc, hai má hồng hồng.

…Đói bụng mấy ngày được ăn phần hộp cơm chiên mỹ vị như vậy, trực tiếp bị ngon xĩu.

Lão Trương vội vàng liên lạc với người trong đội, đưa nhóc con vào bệnh viện để cấp cứu gấp, rồi mới xử lý vụ lạc nhà của nhóc ta, liên hệ phụ huynh này kia.

Xử lý xong xuôi tất cả, lão Trương mới thở phào nhẹ nhõm một cái, ngẩng đầu lên: “Hai cậu đánh nhau là vì hộp cơm chiên này đấy à?”

Ninh Sanh và Cố Hành Chu gật đầu như gà mổ thóc.

Lão Trương: “Ừm…”

Hình như cũng… không phải không thể thông cảm?

Một hộp cơm chiên vàng ruộm thơm lừng có thể trực tiếp khiến người ta ngon xĩu… giá trị của nó, chậc chậc chậc.

Lão Trương trực ban suốt một đêm, lúc này bụng cũng đói meo đói mốc.

Ông thật sự rất muốn tự đi mua một hộp về ăn thử, xem xem thử cơm chiên này có đúng là ăn vào ngon tới mức lên đồng như lời đồn không.

Tiện thể cũng có thể làm công tác tư tưởng thêm một chút cho hai người này, dạy dỗ một chút, giáo dục giáo dục ấy mà.

Ừm, một công đôi việc.

“Cơm chiên đó mua ở đâu thế?” Trên mặt lão Trương lộ ra nụ cười hiền hòa, vỗ vai cả hai người, trái một phát phải một phát, “Giờ hai cậu tính đi mua cơm chiên à? Dắt theo chú đi luôn nhé.”

Lão Trương: “Giờ hai cậu đều đã làm hòa nhau rồi, cũng coi như là bạn tốt, chắc là không ngại đâu đúng không?”

“…”

Khóe miệng Ninh Sanh co rút, quay sang nhìn về phía Cố Hành Chu, cười như không cười, ngữ khí lạnh tanh ẩn chứa chút sát khí: “Đương nhiên không ngại, có đúng không, ‘bạn tốt’?”

“Sao tôi lại ngại được, tôi còn trông mong được ở bên cậu lâu hơn ấy chứ.” Trên mặt Cố Hành Chu treo một nụ cười dối trá, cũng không chịu thua kém, nghiến răng nghiến lợi: “Chúng ta nên vui vẻ ngồi lại tâm sự nhiều hơn, đúng không, ‘bạn tốt’!”

Lão Trương hài lòng gật gật đầu: “Rất tốt, rất có tinh thần!”

Phòng phát sóng trực tiếp Vạn Giới

【Vãi ò】

【Vãi ò ò ò ò】

【Nói thế nào nhỉ, thật sự là điên quá rồi, điên tới mức tui thấy quen luôn rồi hahah (cười yếu ớt)】

【Chú cảnh sát Trương này, hahahahahah, tôi cười muốn xĩu, đỉnh vãi luôn í, công chính thụ chính đều bị ông ấy quản tới ngoan ngoãn ngồi viết bản kiểm điểm! Nhưng mà dù đỉnh cỡ nào cũng không thắng nổi sự cám dỗ từ cơm chiên của ông chủ Giản (ΩДΩ)】

【Về tình hình hiện tại của hai nhân vật chính trong《Cố Chấp Độc Chiếm》, cư dân mạng thân ái gửi tặng lời chúc phúc, đồng thời cũng gọi họ là: Hai đứa thần kinh】

【Ai nói Ninh bảo nhà tụi tui thần kinh! Ninh bảo nhà tụi tui không sai gì hết á~ Đáng đời tên Cố chó kia!】

【Bá đạo tổng tài suýt chút nữa bị nhân loại hủy diệt giống như vậy, mấy người còn có thể thấy ở đâu nữa……】

【Mọi người ơi ai hiểu được cảm giác này không, tui chỉ là người qua đường, chưa từng gặm cơm chó của CP chính trong nguyên tác《Cố Chấp Độc Chiếm》, cảm thấy vừa gượng gạo vừa dầu mỡ. Nhưng mà trong cái phòng phát sóng trực tiếp này, tui lại gặm rất nhiệt tình】

【Hiểu chút chút rồi】

【+1, tình yêu bệnh hoạn cố chấp thì đúng là có chút sức hút, nhưng tình anh em yêu hận đấu đá ngáng chân nhau chỉ vì giành lộn một hộp cơm chiên lại có một loại phong vị khác, cười xỉu】

…..

Dưới toà nhà tập đoàn Viễn Châu, kim đồng hồ từng chút từng chút một tiến gần đến chín giờ.

Hôm nay không mưa, trời quang mây tạnh, nắng đẹp rực rỡ. Cho nên đám người xếp hàng so với ngày hôm qua chỉ có hơn chứ không kém.

Trong đám đông, cũng giống như ngày hôm qua, vẫn là nhóm fanclub giơ bảng đèn, cầm banner in hình chibi phiên bản hoạt hình của Giản Vân Lam. Vì hôm nay không mưa nên bọn họ không phát ô nữa mà phát quạt giấy, bởi vì trời nắng nóng, mọi người đều vui vẻ cầm một cái để quạt mát.

Lý Vân đang tìm Đàm Đình Đình, tìm nửa ngày cũng không thấy đâu, cuối cùng mới phát hiện cô nàng trốn trong nhóm fanclub, mắt sáng như đèn pha, tay cầm bút vẽ hí hửng vẽ hình chibi của Giản Vân Lam.

“Đáng yêu quá, dễ thương quá, khà khà khà~”

Lý Vân: “…”

Tiến sĩ Hàn Lâm của Kinh Đại cũng có mặt.

Thực ra ngày hôm qua cô đã nhìn thấy tin tức rồi, nhưng vì không thể rời tay công việc trong phòng thí nghiệm được nên hôm nay mới lật đật chạy tới. Ai ngờ đâu nói trùng hợp cũng trùng hợp……

Ngay trong hàng người, cô nhìn thấy giáo sư hướng dẫn của mình, hu hu hu.

Tại sao chứ! Có phải cô bị trúng lời nguyền nào đó mà cứ mỗi lần đến xếp hàng mua đồ ở quán của ông chủ Giản là lại đụng mặt giáo sư Vương không?!

May là, trong đội ngũ xếp hàng, Vương giáo sư đang cãi nhau chí chóe với Mộ Dung giáo sư, tạm thời không để ý đến người khác.

“Lão tặc Mộ Dung! Hôm qua ông dám giở trò hèn hạ!” Giáo sư Vương giận dữ đến nỗi tóc tai dựng đứng, tức sùi bọt mép: “Rõ ràng không có cuộc họp nào, ông lại lừa tôi là có việc gấp, chính là để độc chiếm phần cơm chiên!”

“Đúng vậy thì sao.” Mộ Dung giáo sư mặt dày như không, tỏ vẻ ‘ông làm gì được tôi’.

Chuyện là ngày hôm qua, ngay trước khi Vương giáo sư chạy đi xếp hàng 1 giây, lại bị một cuộc điện thoại nói có việc gấp hiệu trưởng gọi qua, thế là ông bỏ lỡ mất cơm chiên.

Nhưng giáo sư Mộ Dung thì ăn được.

Tuy bị mưa to xối ướt như chuột lột, nhưng ông vẫn ăn được! Hơn nữa ông còn biết rõ: Giản Vân Lam mỗi ngày bày quán bán hàng đều không trùng lặp, hôm nay không mua được thì ngày mai cũng chẳng ăn lại được món giống nhau như đúc món cũ.

Bởi vậy, sau khi trở lại Kinh Đại, Mộ Dung giáo sư dẫn theo đám học trò cưng Tạ An Dương của mình, tay bưng hộp cơm chiên đi ngang qua trước mặt Vương giáo sư mà khoe khoang: “Ôi trời, cơm chiên đây, cơm chiên khoai tây sốt cay thơm ngào ngạt đây! Để tôi xem xem là ai không được ăn nhỉ?”

Vương giáo sư suýt chút nữa thì tức giận xỉu.

Cho nên hôm nay, ông rút kinh nghiệm xương máu, năm giờ sáng đã xuất phát từ nhà, thề rằng nhất định phải mua cơm chiên cho bằng được!

Cũng thật là oan gia ngõ hẹp, lại xếp hàng trúng ngay chỗ lão tặc Mộ Dung, hừ.

Lần sau ra cửa nhất định phải xem phong thủy trước.

Ngoại trừ giáo sư và sinh viên Kinh Đại, trong hàng người tất nhiên còn có cả các dân địa phương của tập đoàn Viễn Châu.

Dạo gần đây, cuộc sống của họ không quá tốt, vốn dĩ, trước khi ông chủ Giản nổi tiếng trên mạng, cơm chiên tuy rằng có hơi khó mua một chút nhưng vẫn còn mua được. Giờ thì độ khó mua cơm chiên trực tiếp tăng lên thẳng một cấp số nhân luôn rồi!

Nhóm các chủ sạp đồ ăn vặt dẫn đầu là Ngô Thu Hà, hiện tại tám giờ đã bắt đầu dẹp quầy, hết sức chuyên tâm xếp hàng, còn phụ trách giữ trật tự, dùng đôi tay bảo vệ mộng tưởng của chính mình.

Trong đám người còn có một nhân vật chói lóa.

“Má ơi, kia chẳng phải là Chủ tịch Cố sao?!” Lâm Thiên Thu đang đứng trong hàng thì nhìn thấy Cố Thiên Thừa, chỉ cảm thấy như hai mắt chó của mình sắp bị ánh sáng chiếu mù luôn rồi.

Hắn có tài đức gì, lại có thể ăn cùng một phần cơm chiên với sếp tổng của công ty nhà mình.

Cố Thiên Thừa thật ra lại tương đối hòa nhã, ông mặc âu phục, trong tay còn dắt theo chó cưng Đại Hắc của mình, mặt mày hiền từ tươi cười chào hỏi nhóm nhân viên: “Chào mọi người, mọi người làm việc vất vả rồi.”

Có người tốt bụng nhắc nhở: “Chủ tịch Cố, ông biết là mỗi người chỉ được mua một phần thôi đúng không, cho dù có dắt theo Đại Hắc chiếm chỗ cũng không được mua hai phần đâu.”

Nghe vậy, Cố Thiên Thừa lập tức không kìm được, lã chã chực khóc: “……”

Hu hu hu, tại sao chứ!

Đại Hắc chính là con trai bảo bối của ông mà!

Thầy bói còn nói thú cưng cũng là con cái cơ mà, ông mua thêm một phần cơm cho con trai của mình thì có gì sai?!

Trong đám đông vẫn còn xì xào bàn tán:

“Mấy người nghe tin gì chưa? Hôm qua có hai người đánh nhau vì cơm chiên đó!”

“Đúng đúng, nghe nói một người là học bá của Kinh Đại, một người là tổng tài của tập đoàn Viễn Châu ấy.”

“Mọi người không hiểu được à? Tôi cũng sẵn sàng đánh nhau vì cơm chiên của ông chủ Giản, không chỉ đánh đâu, cơm chiên ăn ngon như vậy, chỉ có thể thuộc về một mình tôi thôi, những người khác… đều phải bị móc lưỡi…”

Mọi người khiếp sợ quay sang nhìn về phía người vừa nói chuyện cuối cùng kia, là một nữ sinh bề ngoài văn văn tĩnh tĩnh.

Nữ sinh cười “hì hì” một tiếng, rồi lặng lẽ âm u bò sát rời đi.

Mọi người: “…”

Khoan đã, cái cảnh này hình như từng xảy ra rồi thì phải?

Bọn họ đụng phải quỷ đả tường à?!

Mà ở phía sau đám đông, hai người ngày hôm qua vì cơm chiên mà đánh nhau đang trầm mặc đứng đó.

Lão Trương còn vui tươi hớn hở mà nghiêng tai hóng chuyện, hóng xong còn quay sang hỏi: “Nổi tiếng rồi, cảm giác thế nào?”

“……”

Ninh Sanh liếc mắt ngó Cố Hành Chu một cái: “Hỏi anh đấy, ‘bạn tốt’ của tôi, cảm giác nổi tiếng thế nào?”

“Tất nhiên là rất tuyệt vời rồi.” Cố Hành Chu giả mù sa mưa nói: “Tôi thích nhất là nổi tiếng cùng với ‘bạn tốt’ của mình mà, đúng không?”

Cả hai người đều không nói chuyện nữa.

…Thật sự là… có hơi mất mặt.

Cuối cùng, trong ánh mắt mong chờ cháy bỏng của mọi người, bóng dáng cưỡi xe ba bánh từ nơi xa kia, xuất hiện rồi!

“Ông chủ Giản tới rồi!” “Aaaa cuối cùng cũng tới, đợi suốt ba tiếng đồng hồ rồi đó!” “Trời má ơi, mọi người có ngửi thấy không, thơm ghê luôn~”

Có người vừa thốt ra như vậy, cả đám cũng phát hiện ra.

Một làn hương lảng bảng như có như không theo gió lan đến từ phương xa.

Hương thơm ấy đậm đà quyến rũ, xen lẫn vị ngọt thanh khó diễn tả bằng lời, hệt như nước hầm xương ống heo, nhưng lại nồng nàn sâu sắc hơn rất nhiều.

Thơm xĩu luôn!

Đặc biệt là các bạn học ở Kinh Đại, nghe mùi nước dùng tươi ngon ấm á này, bọn họ như được quay ngược thời gian trở về quán hoành thánh canh gà trước cổng nam trường ngày nào. Chẳng lẽ là…

Bạch nguyệt quang ngày xưa, đã quay lại?

“Để mọi người đợi lâu rồi.” Giản Vân Lam dừng xe lại, hai chiếc nồi to đặt trên xe ba bánh rất nổi bật, cậu mở nắp nồi nước dùng, chắp tay hơi hơi mỉm cười với nhóm các thực khách:

“Hôm nay bán, cơm chiên dương châu!”

Chương Trước

Mục Lục

Chương Sau

Đăng nhận xét

0 Nhận xét