Phát Sóng Trực Tiếp Bày Quầy Bán Đồ Ăn Vặt Trong Truyện Cẩu Huyết: Chương 36

Phát Sóng Trực Tiếp Bày Quầy Bán Đồ Ăn Vặt Trong Truyện Cẩu Huyết
Chương 36

Cơm chiên Dương Châu.

Đó chính là di sản văn hóa phi vật thể đấy!

*Tui sệch thì không có thông tin về chuyện di sản văn hóa, thôi đại đại đi.

Các quán vỉa hè hoặc nhiều hoặc ít đều từng bán cơm chiên trứng, cơm chiên với sốt Lão Can Ma linh ta linh tinh gì đó. Thậm chí có nhiều quán ăn vặt còn treo bảng cơm chiên Dương Châu chính tông nhưng thật ra chỉ là cơm trứng chiên có thêm vài loại topping.

Tưởng Nam là thực khách lần đầu tiên tới xếp hàng.

Cô cũng làm việc ở tập đoàn Viễn Châu, đồng nghiệp đã rủ rê không biết bao nhiêu lần, rốt cuộc thì hôm nay cô cũng có thời gian rảnh tới xếp hàng để thử xem chất lượng của món cơm chiên này có danh xứng có thực hay không.

Nghe được ba chữ “cơm chiên Dương Châu”, trong lòng cô lại dâng lên cảm giác khó tả. Là người con lớn lên ở đất Giang Nam, từ lúc chuyển đến thành phố B làm việc, cô vẫn chưa ăn lại cơm chiên Dương Châu chính tông một lần nào nhưng đã gặp phải rất nhiều nơi treo đầu dê bán thịt chó.

Trong khi đó các khách quen, chẳng hạn như Lâm Thiên Thu lại không có chút lo lắng nào.

Cho dù có phải cơm chiên Dương Châu chính tông hay không, chỉ cần là món ông chủ Giản làm thì chắc chắn đều ngon vô cùng tận!

Theo động tác mở nắp nồi nước dùng của Giản Vân Lam, hương thơm nùng diễm thâm hậu cũng tràn ra---

Chỉ thấy, nước hầm ninh bằng lửa nhỏ đã sôi ùng ục, hơi nước lan toả, bày ra một loại trắng sữa mịn màng tinh tế, phủ một tầng váng dầu óng ánh.

Mà trong nồi nước, rất nhiều nguyên liệu nấu ăn đang quay cuồng lặn ngụp: chân giò hun khói Kim Hoa hồng nhạt, thịt gà cắt nhỏ mềm mịn màu trắng sữa, măng non mùa đông nhiễm sắc vàng nhạt, còn có cả hải sâm… Hương vị của từng loại nguyên liệu xen lẫn vào nhau, hoà cùng hơi nước bay lên, chỉ cần nhìn thôi đã là một bữa thịnh yến của thị giác và khứu giác!

“Oa, sao lại có nước canh?” Lâm Thiên Thu hôm nay tới sớm nên đứng ở vị trí rất gần đầu hàng, hắn ta tò mò hỏi: “Không phải bán cơm chiên sao?”

“Cơm chiên Dương Châu, trong lúc chiên phải thêm nước dùng vài lần.” Trong đám đông, Tưởng Nam lập tức lên tiếng

Nhìn vào nồi nước dùng kia, hai mắt cô sáng rực.

Hể, nhìn cũng giống phết đấy! Không nói đến mùi vị, chỉ riêng các loại nguyên liệu nấu ăn trong nồi nước hầm với chân giò hun khói Kim Hoa là đã đủ tiêu chuẩn rồi. Hương thơm cũng đúng vị!

Chẳng lẽ ông chủ này thực sự có vài phần bản lĩnh?

Tuy vậy, Tưởng Nam vẫn không dám kỳ vọng quá nhiều. Dù sao, giống bề ngoài giống thần thái cũng không ít, đối với mỹ thực đặc sắc từ quê nhà, xưa nay cô đều rất bắt bẻ.

“Cơm cũng phải chan nước à?” “Nước canh này mà nấu hoành thánh thì chắc ngon phải biết luôn!” “Ông chủ, lát cho tui liếm đáy nồi dới nha!”

Rất nhiều người đều là lần đầu tiên nghe cơm chiên mà lại thêm nước dùng, cảm thấy mới lạ nên liền rướn cổ mong được Giản Vân Lam lén múc một muỗng canh cho bọn họ nếm thử.

Giản Vân Lam: “…”

“Mọi người tạm thời đừng nóng nảy, ai cũng có phần.” Cậu trấn an. Trong lúc nói chuyện, một cái chảo khác cũng đã nóng lên.

Chảo nóng dầu lạnh, Giản Vân Lam đập vào 6–7 quả trứng gà ta đầy đặn rồi đánh đều lên. Trứng vàng sánh quyện trong dầu nóng phát ra tiếng xèo xèo, mép trứng lượn sóng rồi đông lại, hương trứng thơm ngào ngạt dần dần lan tỏa.

Lúc này, không ít người đã bắt đầu nuốt nước miếng

Động tác của Giản Vân Lam cực kỳ thuần thục lại nhanh nhen, căn bản không chờ trứng đông lại hoàn toàn đã trực tiếp cho cơm vào chảo.

Cậu cầm muôi, gõ mạnh từng nhịp vào cơm chiên, lực đạo rất lớn, đánh đến mức đáy chảo loảng xoảng rung động, quần chúng vây xem đều rất kích động!

Cơm và trứng được đảo đều tơi xốp, hòa quyện trong chảo. Chẳng mấy chốc, từng hạt cơm rời rạc đều được bọc một lớp trứng vàng bóng bẩy. Hơn nữa theo động tác xoay cổ tay nhẹ nhàng của Giản Vân Lam, chiếc chảo sắt nặng nề được hất lên, cơm chiên vàng ruộm tung bay tạo thành một đường cong parabol hoàn hảo trên không trung rồi vững vàng rơi chính xác xuống chảo.

Hất chảo, chính là tuyệt chiêu đặc trưng của Giản Vân Lam.

Trong đám người lập tức vang lên tiếng kinh hô rôm rả.

“Woa, hất chảo đẹp ghê! Đỉnh nóc kịch trần bay phất phới! Nhìn đã con mắt ghê luôn!”

“Ủa, mà tại sao phải đập cơm? Chọc cho nó giận hả?”

“Haha, đập cơm gọi là ‘phá trứng’, để cơm và dịch trứng hoà quyện đều hơn, cơm tơi hơn. Mọi người nhìn đi, không có bất kỳ hạt cơm nào dính vào nhau cả, đây chính là đỉnh cao của cơm chiên Dương Châu!”

Tưởng Nam ban đầu còn có chút do dự, nhưng cái chảo này hất một phát, trong mắt cô lập tức chỉ còn lại có bội phục.

“Kim bọc bạc!”

Kim sắc rực rỡ của trứng gà đều đặn mà bao trọn lấy từng hạt cơm tơi xốp, không sót bất kỳ hạt nào, hơn nữa bề ngoài lên màu rất xinh đẹp lại đồng nhất.

Ông chủ cơm chiên này, đúng là có chút tay nghề.

Lúc này, cơm chiên đã hiện ra một loại màu sắc vô cùng quyến rũ, Giản Vân Lam dùng muôi múc một muỗng nước dùng Kim Hoa trong nồi bên cạnh ra, muỗng canh đầy đặn được hầm đến nhiễm sắc trắng sữa, sánh mịn đặc sệt hoà cùng các loại nguyên liệu nấu ăn được rưới lên trên cơm chiên rồi bắt đầu đảo đều.

Chờ đến khi nước canh đã thấm đẫm hết vào cơm, cậu lại rưới thêm một muỗng nữa, cứ thế lặp lại thêm vài lần.

“Hoá ra là chan nước dùng vào lúc này à.” Lâm Thiên Thu mắt không rời khỏi chảo, cảm giác nước miếng trong miệng đều sắp trào ra ngoài: “Tôi cứ tưởng là chan vào cơm như cơm chan canh cơ, haha.”

Giản Vân Lam rất hiếm khi lên tiếng nói chuyện, vậy mà hôm nay lại giải thích: “Phải đảo cho phần cốt nước dùng ngấm dần vào từng tầng cơm. Mỗi một tầng là một hương vị xúc cảm khác nhau, xếp chồng lên nhau mà thành.”

Đời trước khi còn là blogger ẩm thực, Giản Vân Lam đã từng nghiên cứu cơm chiên Dương Châu, còn mất suốt ba tháng trời cố gắng phục chế cho bằng được mỹ thực tuyệt đỉnh này.

Đương nhiên, thêm vào trù nghệ mãn cấp và《Bách Khoa Toàn Thư Cơm Chiên》do hệ thống Trù Thần tặng, có thể nói cậu vô cùng nắm chắc món cơm chiên dương châu này.

Oa, nghe thật là cao thâm! Lâm thiên thu mắt sáng lấp lánh nghĩ.

Tưởng Nam thì cứ gật đầu lia lịa.

Chuẩn bài rồi! Kỹ thuật này chính xác, cách nói cũng không sai.

Cơm chiên thoạt nhìn thì đẹp mắt, cũng không biết ăn có ngon như vậy hay không?

Rất nhanh, sau nhiều lần đảo đều, nước canh đã hoàn toàn thấm đẫm vào cơm chiên.

Giản Vân Lam cho tôm tươi và đậu Hà Lan vào cuối cùng. Thịt tôm chắc nịch nửa trong suốt ở dưới đáy chảo nhanh chóng nhuộm màu hồng nhạt hấp dẫn, kết hợp với đậu Hà Lan phủ sắc xanh ngọc, xen lẫn điểm xuyết trong cơm chiên. Sau đó, cậu rắc thêm một lớp hành lá lên rồi trộn cùng các loại nguyên liệu nấu ăn trong phần nước dùng Kim Hoa, cuối cùng đảo trên lửa lớn, hoàn thành!

Trong ánh mắt hâm mộ của tất cả mọi người, phần cơm chiên nóng hổi thơm nức đầu tiên được trao tận tay Tưởng Nam.

Ực. Cô nàng không nhịn được mà nuốt nước miếng một chút.

Để cô ấy thử xem, món cơm chiên Dương Châu này, có đủ tư cách hay chưa!

Tưởng Nam cầm muỗng, múc một muỗng cơm thật đầy. Cơm chiêm rung rinh trong muỗng, hạt nào hạt nấy chắc nịch, vàng ruộm óng ánh, được phủ lớp nước dùng và dầu bóng lưỡng, điểm xuyết thêm đủ loại nguyên liệu ăn kèm, tôm hồng bóc vỏ trong veo, chân giò hun khói Kim Hoa ngoài giòn trong mềm, đậu Hà Lan căng tròn xanh mướt, măng mùa đông ngả sắc vàng, nấm hương…

Tưởng Nam gấp không chờ nổi mà đưa muỗng cơm chiên thật đầy này vào trong miệng.

---Điều đầu tiên cảm nhận được chính là vị chảo đậm đà. Cơm tơi xốp được chiên đảo đến tách biệt từng hạt, thơm nức mùi lửa củi quen thuộc. Mỗi một hạt cơm đều thấm đẫm dịch trứng và nước canh, vừa béo ngậy vừa đậm đà, càng nhấm nháp càng cảm nhận được vị ngọt sâu thẳm khó có thể miêu tả lan tỏa trong khoang miệng. Quả nhiên, đúng như lời ông chủ nói, mỗi một ngụm cơm là một tầng vị giác với hương vị và sự tinh khiết khác nhau, xếp chồng lên trên, khiến người khác càng ăn càng thấy ghiền, béo mà không ngấy!

Cơm chiên nóng hổi vừa mới da lò, nóng đến mức Tưởng Nam nhịn không được nhảy dựng lên vì bị bỏng, nhưng vẫn không nỡ dừng lại.

Ngoài cơm chiên, mỗi một lần nhai nuốt còn có thể cảm nhận được vô vàn loại nguyên liệu khác, tôm bóc vỏ thơm ngon, chút dai ngọt tương hợp cùng cơm chiên càng tăng thêm mỹ vị, còn có chân giò hun khói Kim Hoa chính tông kia, bên ngoài giòn, bên trong thì tươi mới, mặn mà lại quyến rũ. Thỉnh thoảng cắn phải đậu Hà Lan chen chúc bên trong, lập tức có nước sốt đậm đà nóng bỏng trào ra, hòa cùng hương rau thanh mát khiến và cơm chiên mỹ vị bùng nổ…

Một ngụm cơm này quá mức chuẩn vị, Tưởng Nam cảm giác mình như đã trở về quê nhà, đang bồi hồi bên bếp lò của bà, vây quanh cùng các anh chị em thân thiết, vừa bị nóng đến nhe răng trợn mắt lại vừa nhét từng muỗng từng muỗng cơm chiên vào miệng.

Cô thậm chí còn ngửi được mùi khói bếp và hương vị của bùn đất sau cơn mưa, tiếng leng keng rao hàng của người bán rong kẹo mạch nha nơi xa truyền đến.

“Ăn ngon, ăn ngon quá!” Tưởng Nam kích động mà vừa ăn vừa nói, cô làm bên truyền thông của tập đoàn Viễn Châu, ngày thường cũng hơi có chút chữ nghĩa trong người, lúc này nhịn không được cảm khái: “Liệu nhung hao duẩn thí xuân bàn, nhân gian hữu vị thị thanh hoan.”

*Dịch nghĩa: “Rau non, măng mới dọn mâm xuân/ Mùi vị trần gian, là thanh nhã.”

Dịch thơ: Măng hao rau đắng hưởng mâm xuân/ Nhân gian thú vị đời hân hoan.

Cùng lúc đó, Lâm Thiên Thu xếp hàng ngay sau cô cũng ăn được cơm chiên rồi. Hắn cũng vô cùng kích động, vừa ăn vừa nhịn không được cảm khái:

“Trời đất quỷ thần ơi, ăn ngon quá! Ngon như là…” Moi hết cõi lòng cũng không nghĩ ra phép so sánh văn thơ nào, Lâm Thiên Thu dùng hết sở học cả đời mình chốt hạ một câu: “……Ngon như cơm chiên của ông chủ Giản.”

Đối lập vô cùng rõ ràng.

Trong đám đông vang lên tiếng cười thiện ý.

Một người mẹ bèn giáo dục con trai nhỏ của mình: “Thấy chưa, mẹ bảo con phải đọc sách cho giỏi, ngoan ngoãn học văn học thơ, nếu không sau này chỉ có kết cục này!”

---“Người ta dùng thơ là ‘nghi thị ngân hà lạc cửu thiên’, còn con chỉ biết nói quào, cái thác nước này mạnh dữ!”

*Nghi thị ngân hà lạc cửu thiên: Ngỡ là Ngân Hà rơi khỏi chín tầng mây, trong bài thơ "Vọng Lư sơn bộc bố" của Lý Bạch, ai quan tâm thì sệch nhe, sốp làm biếng quá

Thằng bé cái hiểu cái không mà nắm chặt tay, gật đầu thật mạnh: “Con sẽ cố gắng! Con muốn làm người có văn hóa! Như vậy mới xứng được ăn càng nhiều cơm chiên của ông chủ Giản!”

Lâm Thiên Thu: “……Hu hu hu.”

Làm sao vậy, bộ thất học thì không được ăn cơm chiên à? Mấy người kỳ thị người thất học!

Tuy lời là nói như vậy, nhưng tâm trạng Lâm Thiên Thu thật ra không hề bị ảnh hưởng một chút nào. Trong miệng nhai cơm ngon thế này, ai mà buồn cho nổi? Hắn ta ôm chặt cơm chiên ăn chẹp chẹp chẹp vô cùng thơm ngon, để lại bóng lưng thất học dễ thương cho mọi người.

Giản Vân Lam cũng cười rất rạng rỡ.

Không vì cái gì khác, mà vì nhìn thấy Tưởng Nam và Lâm Thiên Thu đều cơm chiên vui vẻ thỏa mãn như vậy, ăn xong còn ợ một cái, trên mặt là biểu cảm vui sướng hạnh phúc… Đây chính là lý do cậu làm chủ quán quán ăn ăn vặt mà!

Nhìn mọi người vui vẻ, động tác dưới tay Giản Vân Lam vô cùng thuần thục, lại đổ dầu vào chảo nóng, bắt đầu xào mẻ cơm chiên thứ hai.

Hiện tại, một chảo của cậu có thể xào ra năm phần cơm chiên, nhưng vì quy trình nấu cơm chiên Dương Châu khá phức tạp, cần phải đánh trứng nhiều lần rồi thêm nước dùng hầm xương từng đợt một, cho nên tốc độ ra món có hơi chậm một chút so với bình thường.

May mắn là, đối với mỹ thực đỉnh cao, các thực khách luôn có một loại kiên nhẫn vô tận. Có người từ lúc rạng sáng năm sáu giờ đã đến xếp hàng, sao có thể để ý mười mấy phút này đâu? Mọi người đều vô cùng nhiệt tình chờ mong mà nhìn chằm chằm vào chảo cơm chiên, đơn đặt hàng cũng như tuyết bay đầy trời mà rơi xuống:

“Ông chủ Giản, tôi muốn một phần cơm chiên, không hành nhé~”

“Tôi với con trai tôi mỗi người một phần, nhiều hành một chút, hề hề!”

“Một phần cơm chiên!”

“Có ngay!”

Giản Vân Lam lần lượt gật đầu đáp ứng, mẻ cơm chiên thứ hai vừa vặn ra lò, mấy vị thực khách hai mắt lập tức sáng rực, cực kỳ phấn khích mà nhận lấy cơm chiên.

Giản Vân Lam lau mồ hôi, định tiếp tục chuẩn bị xào mẻ thứ ba.

Bối Thi và Trương Mặc hôm nay cũng đến rất sớm, tuy không kịp ăn hai mẻ cơm chiên đầu, nhưng mắt thấy mẻ tiếp theo là tới lượt bọn họ. Cặp gà bông nhỏ nắm tay nhau, ánh mắt tràn đầy hy vọng mà nhìn Giản Vân Lam, chờ đợi cơm chiên của bọn họ.

Nhưng mà, biến cố chợt xảy ra trong nháy mắt này.

Đột nhiên, từ phía sau đội ngũ vang lên tiếng hô hoán của mọi người, kèm theo một trận xôn xao binh hoang mã loạn, có người tê tâm liệt phế hét to:

“Quản lý đô thị tới! Quản lý đô thị tới!!! Ông chủ Giản chạy mau!!!!!!”

Ngoảnh đầu nhìn lại, quả nhiên thấy ở phía xa xa có một đám người mặc sơ mi màu xanh lam và khoác gile phản quang đang hùng hổ tiến về phía này.

Các thực khách: “?”

Giản Vân Lam: “???”

Bối Thi và Trương Mặc: “?????”

Bối Thi dùng ánh mắt đầy trông mong nhìn Giản Vân Lam, thật cẩn thận hỏi: “Ông chủ Giản, cậu có giấy phép kinh doanh đúng không?”

Giản Vân Lam trầm mặc.

Sự im lặng của cậu, như sấm nổ bên tai.

Mọi người bắt đầu trở nên hoảng loạn, hốc mắt Trương Mặc dần dần tích tụ nước, một tên đàn ông cao lớn một mét tám lại giống hệt một đứa nhỏ lạc đường, ôm lấy tia hy vọng cuối cùng, run rẩy hỏi:

“Ông chủ Giản, giấy, giấy phép kinh doanh của cậu, là bị mất ở đâu rồi đúng không, cậu tìm lại đi, biết đâu vẫn có thể tìm thấy?”

Trong vô số ánh mắt trông mong của mọi người.

Khuôn mặt tuyệt mỹ đến động lòng người của Giản Vân Lam vẫn giữ nguyên biểu cảm bình tĩnh, hàng mi dài cụp xuống, đôi mắt đen láy đến mức loé sắc xanh cũng tràn ngập một loại thiền ý thần bí.

Cậu chắp tay trước ngực, làm động tác Phật thủ liên hoa.

*Phật cầm một bông hoa trong tay.


——“Quán ăn vặt gặp phải quản lý đô thị, hôm nay tôi mới biết tôi là ai.”

Cậu nhẹ giọng nói xong, nhắm mắt lại, quanh thân bao phủ một tầng khí chất siêu phàm thoát tục nhàn nhạt.

Trông như thể, người đã siêu thoát một lúc lâu.

Các thực khách: “?????”

Không phải chứ, ông chủ Giản đang tọa hóa viên tịch tại chỗ luôn hả???!! Cái này là Lỗ Trí Thâm bản chợ đêm sao?!

*Viên tịch: Có nghĩa là trở về với sự tịch diệt viên mãn, tức là thoát khỏi sinh tử luân hồi, không còn tái sinh nữa, đạt đến Niết bàn,...

*Lỗ Trí Thâm là một võ tướng xuất gia làm hòa thượng trong tiểu thuyết Thủy Hử, tính cách nóng nảy, thích ra tay nghĩa hiệp dù đã tu hành. Trong văn hóa mạng Trung Quốc, ông thường bị đem ra làm meme để đùa về những người ngoài mặt hiền lành, miệng niệm Phật nhưng trong lòng thì sẵn sàng "xuống núi đánh nhau" bất cứ lúc nào…. Theo Chat GPT =))

Không đượccccc!

Cơm chiên của bọn họ, cơm chiên ngon miệng thơm phức nóng hổi của bọn họ!!!

“Ông chủ Giản, cậu đừng bỏ cuộc mà!” Bối Thi và Trương Mặc muốn hỏng mất mà nhào lên, điên cuồng lắc lắc người đối phương, vài thực khách xếp ở hàng đầu cũng ba chân bốn cẳng vươn tay bóp nhân trung cho Giản Vân Lam: “Vẫn còn hy vọng mà, bây giờ cậu chạy vẫn còn kịp! Chúng tôi sẽ chạy cùng với cậu!”

Nhưng Giản Vân Lam đã mềm nhũn mà ngã xuống, như thể thật sự đã đi sang một thế giới yên bình khác.

Đây rõ ràng là một thế giới xuyên thư, tại sao lại có quản lý đô thị hả?

Giản Vân Lam đương nhiên không có giấy phép kinh doanh gì cả, chuyện đầu tiên cậu làm khi tỉnh lại ở thế giới này chính là đi chợ mua đồ rồi sau đó bày quán. Cậu nhìn giống người sẽ đi làm giấy phép kinh doanh lắm ư?!

Chơi đùa với lửa chính là cảm giác kích thích như thế này.

Giản Vân Lam với trạng thái tinh thần vô cùng tốt đẹp tỏ vẻ: không có quản lý đô thị thì cậu vui vẻ bày quán, quản lý đô thị tới thì cậu... thì cậu lập tức lui giới.

Lui khỏi giới sinh vật luôn.

Rất tốt, một kế hoạch hoàn mỹ.

Đám người rộn ràng nhốn nháo, rất nhiều thực khách như hỏng mất xông lên lắc người cậu, nhưng Giản Vân Lam đã rời đi trong yên bình, tai không còn nghe thấy âm thanh nào nữa, cảm giác như mình đã đi đến một thế giới khác, tĩnh lặng và hạnh phúc.

Cũng chính là vào lúc này.

Một giọng nói xuyên thẳng qua đám đông, đánh thức Giản Vân Lam khỏi mộng đẹp.

Giọng nói đó uể oải lười biếng, mang theo vài phần cao ngạo nhưng lại hệt như một hồi chuông vang dội rung lên trong đầu cậu:

“Nhân loại, bày hàng không phải là dục niệm chi hỏa trong lòng ngươi sao?”

“Hừ, dục niệm chi hỏa của ngươi dễ dàng dập tắt như vậy sao?”

“Thực khách của ngươi, còn đang đợi kìa!”

Không chỉ Giản Vân Lam, người xung quanh cũng nghe thấy giọng nói này.

“Ai đang nói chuyện thế?” “Oa, giọng nói hay ghê, vừa nghe đã biết là đẹp trai!” “Cho nên rốt cuộc là ai đang nói chuyện vậy trời?!”

Mọi người ngó đông ngó tây, nhưng thật sự không biết ai đang nói, chỉ thấy trên chiếc xe ba bánh có một… con chó lớn oai phong lẫm liệt, nhẹ nhàng ưu nhã nhảy tới bên cạnh ông chủ Giản…

Là Mao Mao đang nói chuyện sao?!

Một cái móng chó lông xù xù, đè lên trên mặt Giản Vân Lam, sau đó...

Xoa nắn lung tung.

Giản Vân Lam xoa đến tỉnh lại, chạm phải đồng tử kim sắc bốc lửa của Thao Thiết.

Trong đôi mắt ấy, viết vô vàn cảm xúc cực kỳ nóng bỏng, chấp niệm, cùng tham lam mãnh liệt---

‘Bổn tọa! Muốn ăn! Cơm! Chiên!’

Giản Vân Lam: “……”

Đúng rồi, các thực khách của cậu.

Những ánh mắt mong chờ kia, những cái miệng gào khóc đòi ăn kia, vẫn đang chờ cậu.

Cậu cũng đã từng ch.ết qua một lần, mà ý nghĩa của lần này sống lại này, chính là để không quan tâm ánh mắt người đời, làm chuyện mình muốn làm nhất---

Bày quán!

Các thực khách tay nắm tay, ánh mắt sáng rực nhìn về phía cậu:

“Cậu từng hứa với chúng tôi, sẽ trở thành nhân viên chăn nuôi vương bài mà.”

“Ông chủ Giản, cậu phải gắng gượng lên! Cậu nói chiến, chúng tôi sẽ cùng cậu chiến tới cùng, tuyệt đối không đầu hàng!”

“Yêu em bước đi nơi tối tăm~ yêu em dáng vẻ không quỳ gối~ yêu em từng đối diện với tuyệt vọng, chẳng chịu rơi lệ! Một! Giọt!” 

~(Bài Warrior of the Darkness)

Mọi người đồng loạt hát vang.

Trong đám đông, Giản Vân Lam nhìn thấy những gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ: Minh Nhược Côi, Bối Thi và Trương Mặc, Ngô Thu Hà, Cố Thiên Thừa, Ninh Sanh, Cố Hành Chu, Vương giáo sư, Mộ Dung giáo sư, Lý Vân, Đàm Đình Đình… bọn họ đều đang nhìn cậu, truyền sức mạnh cho cậu từ xa.

Bọn họ đều tin tưởng cậu.

Bọn họ đều đang chờ cơm chiên của cậu!

--- Chiến không? Chiến chứ! Vì giấc mộng nhỏ bé kia!

Giản Vân Lam chỉ cảm thấy cả người trong nháy mắt tràn đầy sức mạnh, bùng cháy!

Cậu siết chặt một tay giơ lên trời, phía sau dường như có một chiếc áo choàng màu đỏ bay phấp phới, cậu nói: “Ai nói đứng trong ánh sáng mới là anh hùng?”

Anh hùng thật sự, là người có gan lái xe ba bánh, trốn chạy sự truy bắt của quản lý đô thị.

Ông chủ Giản, đã tỉnh lại rồi!

Mọi người xúc động đến rơi nước mắt.

Không có thời gian để lãng phí, Giản Vân Lam lập tức xoay người nhảy lên ghế lái xe ba bánh, bật chế độ chạy bằng điện: “Mọi người chạy theo tôi, bám sát vào!”

Vừa dứt lời, xe ba gác vèo vèo xé gió, nhanh chóng lao về phía trước như tên bắn.

“Được!!”

“Chúng tôi sẽ theo cậu, cho dù chân trời góc bể cũng đi!!!”

“Cậu sẽ dựng nên thành trì của mình, giữa hoang tàn đổ nát~”

Trương Mặc và Bối Thi còn đang nghẹn ngào mà hát, quay đầu nhìn lại thì thấy đám đông đã bắt đầu chạy đi, hai người bọn họ cũng lập tức nghiến răng, gia nhập hàng ngũ, cùng nhau chạy!

Nhưng hôm nay Bối Thi không chuẩn bị gì cả, mang giày cao gót, vừa mới chạy hai bước thì suýt nữa đã trẹo chân.

“Anh yêu, anh… Anh cứ đi đi,” Bối Thi hai mắt rưng rưng: “Không cần để ý đến em, ít nhất anh có thể ăn được cơm chiên, như vậy là được rồi.”

“Em đang nói gì vậy.”

Trương Mặc trực tiếp bế cô lên, ôm theo kiểu công chúa mà cắm đầu chạy như điên về phía trước: “Lúc cầu hôn, anh đã hứa rồi, cơm chiên sau này, đều để cho em!”

“Oa, đây chính là tình yêu sao?”

Mọi người nhìn họ với ánh mắt hâm mộ và chúc phúc.

Hai anh em cơ bắp Vương Đại Song và Vương Tiểu Song cũng không cam lòng yếu thế, Vương Tiểu Song một thân cơ bắp ôm ngang anh trai lên theo tư thế công chúa, thâm tình dịu dàng nói: “Không sao chứ, tiểu thư của tôi?”

“Dĩ nhiên là không sao.” Nam cơ bắp thẹn thùng nép vào trong lòng ngực em trai mình.

Đám đông: “???”

Mọi người ném ánh mắt đầy mê mang nghi hoặc tới.

Mà cách đó không xa, Minh Nhược Côi cũng đang xếp hàng trong đội ngũ. Trước khi quản lý đô thị tới, cô còn đang đĩnh đạc nói chuyện sôi nổi với các fans: nào là “Minh Nhược Côi không có quỳ gối cầu xin ông chủ Giản”, nào là “tình yêu cơm chiên, người người đều có”, nào là “khuôn mặt xinh đẹp mỹ lệ của Minh Nhược Quỳ đẫm lệ, cầu xin một phần cơm chiên của ông chủ Giản”.

Hôm nay cô cũng mặc một thân váy dài, đi giày cao gót, xinh đẹp động lòng người.

Sau khi quản lý đô thị tới, người đại diện của cô là Bối Thi được Trương Mặc bế lên chạy, còn Minh Nhược Côi lại chỉ có một mình.

Các fans xung quanh đau lòng hỏng rồi: “Chị Minh, chị nhìn chị xem, bao nhiêu năm rồi mà không chịu yêu đương gì cả, giờ chỉ có thể tự mình chạy theo.”

Ai ngờ, Minh Nhược Côi lại khẽ cười tà mị.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh!

Cô giống như đã có chuẩn bị từ trước, trực tiếp cởi giày cao gót, vứt cái vèo vào thùng rác bên cạnh, không biết moi từ đâu ra một đôi giày thể thao, lập tức xỏ vào, đồng thời xé toạc váy dài, lộ ra chiếc quần thể thao bên trong, động tác nước chảy mây trôi liền mạch lưu loát.

Sau đó cô khom người, khuỵu gối, hai tay chống xuống đất bày ra tư thế chuẩn bị xuất phát chạy:

Xoạc --- Vút!

Bối Thi và Trương Mặc: “??”

Cái bóng đen nhanh như tên bắn vừa phóng qua là gì thế?!

Mọi người há hốc mồm, cằm sắp rớt hết xuống đất.

Chỉ thấy Minh Nhược Côi động tác dứt khoát gọn gàng, đường nét bắp chân lưu sướng hữu lực, hệt như một cơn gió xuyên qua đám đông, vượt mặt mọi người, không chỉ lướt qua đôi tình nhân Bối Thi Trương Mặc đang khanh khanh ta ta, thậm chí còn vượt cả hai anh em cơ bắp, trực tiếp chạy một mạch lên đội ngũ dẫn đầu!

Ánh mặt trời rơi xuống người cô, Minh Nhược Côi đã dùng thực lực không tiếng động mà chứng minh một điều:

Nam nhân, chỉ làm chậm tốc độ rút kiếm của cô!

Mà cũng chính là vào lúc này, bởi vì Giản Vân Lam lái xe ba bánh quá nhanh, một túi thịt gà cắt nhỏ từ ghế sau xe văng ra ngoài.

Minh Nhược Côi lập tức bật người nhảy lên, tư thế ưu nhã mà đón lấy túi thịt gà kia, bế ngang theo tư thế công chúa, thâm tình dịu dàng nói: “Không sao chứ, đại tiểu thư của tôi?”

“Dĩ nhiên là không sao.” Thịt gà thẹn thùng nép vào trong lòng ngực Minh Nhược Côi.

Mọi người: “?!”

Ê khoan, thịt gà biết mở miệng chuyện?!

Từ phía sau đội ngũ vang lên tiếng thét chói tai của rất nhiều nữ sinh:

“A a a chị Minh! Chị Minh ngầu quá trời quá đất!”

"Tại sao tui không phải là túi thịt gà cắt nhỏ đó hu hu hu..."

"Đi ngang qua mà cũng bị chụp đầu, tui quá là bất lực luôn…” (?)

Minh Nhược Côi kiêu ngạo hất tóc một cái, phất tay nói: "Cơm chiên, tôi nhất định sẽ giành được, các em yên tâm."

Các nữ sinh tức khắc không thét chói tai nữa.

Chị Minh cũng đến giành cơm chiên với các cô.

Không cười nổi luôn á.

Nhưng ở một góc khác, một tiểu cô nương mặc đạo bào màu xanh ngọc, dung mạo tinh xảo lại nhìn Minh Nhược Côi bằng ánh mắt đầy thưởng thức.

--- Nữ trung hùng hào kiệt, chính là phải như vậy!

Hồ Đương Quy vốn định chỉ đứng một bên xem trò vui, nhưng khi thấy Minh Nhược Côi lộ ra khí tiết như vậy, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà ra tay.

Phía xa xa, các quản lý đô thị gần như sắp bắt được Giản Vân Lam, nhưng đột nhiên trước mắt bọn họ lóe lên một cảnh tượng như… Hải thị thận lâu?

Cái ảo ảnh kia trông giống như một mảnh rừng đào, lại giống như hàng trăm thế giới thiên kỳ bách quái cùng lúc xuất hiện trước mặt, tuy rằng chỉ xảy ra trong chớp mắt, nhưng khi bọn hắn tỉnh táo lại, thì phát hiện cái xe ba bánh phía trước đã chạy mất dạng!

"Đáng ch.ết."

Đám quản lý đô thị cắn răng một cái, tăng tốc đuổi theo.

Còn Hồ Đương Quy thì chen qua đám đông, chạy đến bên cạnh Minh Nhược Côi.

Gương mặt trắng trẻo như búp bê sứ của nàng đỏ ửng, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh: "Cô gái, bần đạo rất thưởng thức khí tiết của cô. Làm phụ nữ thì phải như thế! Phụ nữ không có đàn ông, cũng giống như cá không có xe đạp!"

Minh Nhược Côi không rõ nguyên nhân: "Bé con, em cũng đến mua cơm chiên à? Tôi sẽ không thua em đâu!"

Hai người mỗi người ông nói gà bà nói vịt, ai hiểu người nấy, vậy mà chạy cùng nhau cũng rất hài hòa.

Ở giữa đội ngũ.

Cố Thiên Thừa bị Đại Hắc kéo đi, thở hồng hộc mà chạy. Tuy rằng bình thường ông rất siêng năng vận động, nhưng tuổi tác rốt cuộc cũng bày ra đó, thật sự không chạy nổi đám người trẻ tuổi mà!

Giống như ông còn có Vương giáo sư và Mộ Dung giáo sư.

Hai người một bên chạy một bên cãi nhau chí chóe, ai cũng không chịu thua ai, chạy đến mồ hôi đầy đầu……

Tiểu Giản à, muốn ăn một chén cơm chiên của cậu, cũng thật không dễ dàng!

Mạch não của ba vị đại lão cách không mà đồng loạt nhảy tới cùng một tần số.

Vào một buổi sáng thứ bảy bình thường như bao ngày khác.

Người qua đường ở khu Vân Xuyên được chiêm ngưỡng một cảnh tượng vô cùng thần kỳ:

Một chiếc xe ba bánh bán đồ ăn chạy băng băng phía trước, phía sau là nhóm quản lý đô thị đang liều mạng rượt theo.

Đằng sau xe ba bánh, còn có một đoàn người đông nghịt chạy nối đuôi.

Không chỉ có học bá Kinh Đại, minh tinh đỉnh lưu Minh Nhược Côi, mà thậm chí còn có chủ tịch tập đoàn Viễn Châu và các viện sĩ giáo sư của Kinh Đại?!

Người qua đường trợn mắt há hốc mồm.

Quá… quá điên rồ rồi!


Chương Trước

Mục Lục

Chương Sau

Đăng nhận xét

0 Nhận xét