Phát Sóng Trực Tiếp Bày Quầy Bán Đồ Ăn Vặt Trong Truyện Cẩu Huyết
Chương 37
Là một con chó vô lo vô nghĩ, nó không biết vì sao mọi người đều chạy, vì sao ngay cả ông chủ bình thường luôn chú trọng dưỡng sinh, hằng ngày đánh Thái Cực quyền cũng thở không ra hơi của mình cũng đang chạy.
Nó chỉ biết---
Hú hú dui quá! Mọi người đều đang chơi đuổi bắt với nó!
Nó cũng thường hay chơi trò này với đám anh chị em bạn dì của mình, đột nhiên hứng lên thì cả bọn cùng nhau phi nước đại, xem thử chó nào chạy nhanh hơn. Đại Hắc hoàn toàn hợp lý khi cho rằng, hoàn cảnh trước mặt cũng như vậy, chỉ là đối tượng thi chạy đã đổi từ nhóm anh chị em bạn dì biến thành các hu mần mà thôi.
Nó nhất định phải chứng minh cho chủ nhân thấy, nó mới là con chó dũng mãnh nhất nhanh chóng nhất!
Vì thế, Đại Hắc vui vẻ lè lưỡi, phi như tên bắn chạy về phía trước, lôi Cố Thiên Thừa đang nắm dây dắt chó như lôi theo một cái bịch nylon bay phần phật sau lưng.
…Hoàn toàn không màng đến ch.ết sống của chủ nhân.
Cố Thiên Thừa bước chân xiêu vẹo, miệng sùi bọt mép.
Ông chỉ cảm thấy mình thở ra thì nhiều hít vào thì ít, cả người chỉ còn treo một hơi tàn, sắp hồn lìa khỏi xác đến nơi.
Bên cạnh, Vương giáo sư và Mộ Dung giáo sư đang thở hổn hển chạy bộ thì đột nhiên vèo một cái xuất hiện một con chó đen lớn, nó vượt mặt bọn họ chỉ trong tích tắc, thứ tự xếp hàng trong đội ngũ mà hai người bọn họ phải cố sống cố ch.ết mới giữ được lập tức bị phá vỡ.
Mộ Dung giáo sư liếc mắt nhìn Vương giáo sư một cái, trào phúng nói: “Chà chà chà, Vương Kiến Hoa, chẳng phải ngày nào ông cũng khoe là mình càng già càng dẻo dai, chạy nhanh hơn mọi người nhiều, sao bây giờ ngay cả một con chó cũng chạy không lại vậy?”
Vương giáo sư chạy đến mức mặt đỏ như gan heo, vừa nghe câu này liền tức giận, thổi râu trừng mắt: “Lão tặc Mộ Dung, ông còn mặt mũi nói tôi? Ông, ông thì hơn gì tôi? Chẳng lẽ ông có thể chạy nhanh hơn chó à? Hừ, cũng chỉ giỏi mạnh miệng nói suông mà thôi!”
“Ai nói, ai nói tôi chạy không lại con chó.” Mộ Dung giáo sư không cam lòng yếu thế, tuy rằng cũng thở không ra hơi nhưng vẫn kiên quyết: “Nãy giờ tôi vẫn chưa dùng hết toàn lực đâu, sợ ông thua quá khó coi nên mới nhường một chút. Giờ thì cho ông xem thử, bản lĩnh thật sự của tôi.”
Ông nghẹn lực ráng sức bùng nổ, lao lên phía trước, thân hình tựa như chim yến, quả thật đã vọt lên một đoạn lớn, vượt qua cả Đại Hắc!
Vương giáo sư cả đời này, cái gì cũng có thể nhịn được, duy chỉ có chuyện thua Mộ Dung giáo sư là không thể nhịn.
Thấy Mộ Dung giáo sư phát lực, ông cũng cắn răng liều cái bộ xương già, hét lớn một tiếng, cả người như phát ra một loại hào quang khi tiểu vũ trụ bùng nổ, điên cuồng tăng tốc chạy về phía trước, vậy mà cũng vượt mặt luôn cả Đại Hắc!
Nghiên cứu sinh Hàn Lâm nhìn thoáng qua, trong lòng run sợ: Tổn thọ, thầy em nổi điên rồi!
Vương giáo sư và Mộ Dung giáo sư lại một lần nữa chạy song song.
“Hừ, ông cũng có chút bản lĩnh đó.”
“Ông cũng không tệ, nhưng vẫn là lão phu lợi hại hơn!”
Nhưng không chờ hai người bọn họ đắc ý về thành tựu của mình được bao lâu, Đại Hắc vừa bị vượt mặt đã gào lên, ‘gâu’ một tiếng rồi lao vọt về phía trước:
Hề hề, hai tên nhân loại này muốn thi chạy với nó?
Được lắm! Nó không đời nào chịu thua đâu! Nó phải chứng minh cho chủ nhân biết: Nó mới là tay đua cừ khôi nhất!
Đại Hắc cũng chạy song song với hai người.
Thế là, Vương giáo sư, Mộ Dung giáo sư, Đại Hắc, ba “người” bắt đầu thi đấu với nhau, chẳng ai chịu nhường ai, chẳng ai chịu yếu thế. Hai vị giáo sư bộc phát toàn bộ sức mạnh giữ nhà của mình, Đại Hắc cũng dốc hết năng lượng cả người, ba bên gắt gao tranh đua chạy về phía trước, nhiệt huyết sôi trào, rất có một loại cảm giác như anh hùng gặp anh hùng, thưởng thức lẫn nhau.
Đây quả thực là một trận đấu thú vị!
Đó là nếu như, bỏ qua cảnh chủ tịch Cố nắm dây dắt chó ở phía sau Đại Hắc, bị túm chạy như cánh diều giấy bay loạn trên không.
Cố Thiên Thừa: “……”
Có ai quản giùm cái không vậy trời?!
Viết thư cho Liên Hợp Quốc, ông phải viết thư cho Liên Hợp Quốc!
Từng ánh mắt đầy đồng cảm sôi nổi ném về phía ông.
Trong đó còn có cả các nhân viên của tập đoàn Viễn Châu. Bọn họ vô cùng khiếp sợ mà trơ mắt nhìn chủ tịch nhà mình giống như cánh diều tả tơi bị Đại Hắc kéo bay phất phơ trong gió.
Cả người chủ tịch đều đã phai màu, khóe môi treo một nụ cười an tường, quanh người như bao phủ một tầng thánh quang.
“……”
Nhóm nhân viên tập đoàn Viễn Châu sợ hãi cả kinh.
Xong rồi, chủ tịch sắp ẹo rồi!!!
Cũng may, đúng lúc này, chiếc xe ba bánh ở phía trước đột nhiên dừng lại.
Giản Vân Lam nhảy xuống xe ba bánh, ngó trái ngó phải. Bọn họ đã quẹo vào một con hẻm nhỏ, thoạt nhìn thì có vẻ, hình như… đã cắt đuôi được quản lý đô thị?
Không thể lãng phí dù chỉ một giây, Giản Vân Lam lập tức vung chảo, bắt đầu chiên cơm.
“Nấu rồi! Cậu ấy bắt đầu nấu rồi kìa!”
Mọi người vui mừng đến phát khóc, nắm tay nhau mà run run: “Chúng ta làm được rồi, chúng ta đã mở ra được một vùng trời của chính mình, lại có thể ăn cơm chiên rồi!”
Còn Cố Thiên Thừa cuối cùng cũng thở được một hơi, ông chống vách tường, cũng vui mừng đến phát khóc: “Tôi làm được, tôi sống sót rồi, khụ khụ…”
Vương giáo sư và Mộ Dung giáo sư thì vẫn đang trừng mắt nhìn nhau, chẳng ai chịu nhường ai: “Là tôi chạy nhanh hơn!” “Xàm xí, rõ ràng là lão phu chạy tới vạch đích trước!” “Kiếm đâu ra cái vạch đích? Ông bịa chứ gì!”
Cả hai người bọn họ đồng loạt quay sang nhìn Đại Hắc: “Cún cưng, mày nói coi, ai chạy nhanh hơn?”
Đại hắc chớp chớp đôi mắt to vô tội: “Gâu?”
Dọc theo sợi dây dắt chó của Đại Hắc, tầm mắt hai vị giáo sư đồng loạt di chuyển lên trên, thấy được gương mặt trắng bệch như quỷ của Cố Thiên Thừa.
“Á!”
Hai vị giáo thụ tức khắc cả kinh.
Ở đằng sau... còn có người khác hả?
Vậy thì đúng là có hơi xúc phạm rồi!
“Ông chủ Giản, cơm chiên của tụi tôi~”
“Quản lý đô thị bị cắt đuôi rồi, có thể ăn cơm chiên chưa QAQ”
“Đói quá, chạy xong đói dữ thần, giờ tôi có thể gặm sống một người luôn á!”
Các thực khách đều mặt mày đầy mong chờ mà bu lại xung quanh.
“Mọi người đợi một chút, ai cũng có phần cả.” Giản Vân Lam lau lau mồ hôi trên trán, trong ánh mắt cũng mang theo cảm giác vui mừng như sống sót sau tai nạn.
Cậu đổ dầu, đập trứng gà, mùi thơm ngào ngạt lập tức lan tỏa. Ngay sau đó là cơm trắng, dưới từng lần đánh trứng dứt khoát, cơm và dịch trứng hòa quyện đều đặn vào nhau, hiện lên sắc vàng kim mịn màng, xinh đẹp lại ngon miệng!
Nhưng đúng lúc này, biến cố lại lần nữa xảy ra.
“Báo ---”
Một giọng nữ vang dội mà bi tráng từ xa truyền đến.
Là Ngô Thu Hà, bà chủ tiệm bánh bao đang cưỡi xe điện lao như bay từ xa đến, cả đám người đều tự phát mà nhường ra một con đường cho nàng. Ngô Thu Hà thắng xe cái ‘két’, dừng ngay trước mặt Giản Vân Lam, chắp tay một cái: “Bệ hạ... không, ông chủ Giản, quản lý đô thị lại đến nữa rồi!”
“Chúng ta, chúng ta căn bản không cắt đuôi được bọn họ, bọn họ vẫn còn đang đuổi theo phía sau, nếu quẹo vào hẻm sẽ lập tức phát hiện ra cậu.”
Giản Vân Lam cũng có chút luống cuống: “A, vậy phải làm sao bây giờ?!”
Ánh mắt Ngô Thu Hà sắc như dao, trên gương mặt hiện ra một loại túc sát chi khí.
Nàng dường như đã hạ quyết tâm, nắm lấy tay Giản Vân Lam, trịnh trọng mà bi tráng nói: “Tôi và các anh em sẽ đi đánh lạc hướng bọn họ. Ông chủ Giản, cậu hãy dẫn theo mọi người ---”
“Chạy đi!”
“Sao có thể hy sinh mọi người được.” Mắt Giản Vân Lam đỏ hoe, chảy xuống lệ nóng.
“Không cần nói nhiều,” Ngô Thu Hà chỉ cười khẽ, lắc đầu: “Ông chủ Giản, lần sau giang hồ tương phùng, nhớ để dành cho tôi một chén cơm chiên là được.”
Mà chồng nàng, Bao Mãn Mãn, mặc đồng phục đầu bếp đội mũ cao trắng, lưu luyến không rời, dịu dàng như nước mà rúc vào bên người nàng: “Bà xã, em nhất định phải bình an trở về. Sau khi em trở về, chúng ta sẽ kết hôn.”
Ngô Thu Hà trầm giọng nói: “Ừ.”
“Nếu có thể sống sót trở lại, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, không bao giờ rời xa nữa.”
Mọi người: “……”
Hai người lập flag gì vậy hả?!!
Hơn nữa, hai người không phải đã kết hôn hơn hai mươi mấy năm rồi sao??!
Không còn thời gian để dây dưa, Ngô Thu Hà và nhóm các ông chủ quán ăn vặt khác sôi nổi rút từ túi áo ra một dải băng đỏ. Trên đó viết mấy chữ: ‘Gian hàng ăn vặt dưới trụ sở tập đoàn Viễn Châu’.
Bọn họ buộc dải băng đỏ lên đầu, lộ ra đôi mắt kiên định nhuốm màu tang thương.
Phong tiêu tiêu hề, Dịch thủy hàn.
*Trọn câu là: Phong tiêu tiêu hề, Dịch thủy hàn/ Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn.
=>Nghĩa là: Gió lạnh rít gào, sông Dịch nước lạnh / Tráng sĩ một đi, không trở về. Kinh Kha, một hiệp khách nước Yên, chuẩn bị lên đường sang Tần để ám sát Tần Thủy Hoàng. Trước khi lên đường, Kinh Kha cùng bạn bè tiễn biệt bên bờ sông Dịch. Câu thơ gợi lên không khí bi tráng, cô đơn, lạnh lẽo nhưng đầy hào hùng của người anh hùng ra đi vì nghĩa lớn, dù biết chuyến đi là một đi không trở lại.…
--- “Các anh em, xông lên! Vì ông chủ Giản mở ra một con đường m.áu!!!”
Ngô Thu Hà gào lên.
Nhóm các chủ quán ăn vặt lần lượt cưỡi lên xe điện, xe ba bánh, xe đẩy nhà mình, từ trong ngõ nhỏ lao ra ngoài, mang theo khí thế thấy ch.ết không sờn, xông thẳng về phía quản lý đô thị, hô lớn:
“Bánh kẹp! Bánh kẹp đây, mười tệ một phần, sạch sẽ ngon miệng lại vệ sinh!”
“Bánh bao, bánh bao nóng hổi thơm ngào ngạt đây ~ bánh bao nhân thịt, bánh nhân bắp cải, nhân đậu đỏ đầy đủ đây ~!”
“Hey hey ch-check it out, bánh rán giò cháo quẩy đây ~ năm tệ một phần mười tệ hai phần héy ~!”
Nhóm quản lý đô thị đang rượt theo Giản Vân Lam quả nhiên lập tức bị nhóm chủ quầy ăn vặt khí thế ngất trời này làm cho chấn động rồi --- bọn họ thật sự không sợ bị phạt tiền cũng không sợ bị tịch thu xe sao?
Ngay lập tức có người đi đến chặn từng người một trong nhóm các chủ quầy ăn vặt lại: “Giấy phép kinh doanh, đưa ra xem một chút.”
Ở phía xa, Ngô Thu Hạ đang vừa đạp xe chạy ngược chiều vừa quay đầu lại, ánh mắt gửi gắm tâm sự như phó thác cả sinh mạng cho Giản Vân Lam:
Ông chủ Giản, bảo trọng!
Người qua đường: “……”
Lần đầu tiên thấy bày một quầy ăn vặt mà lại có khí thế y như Kinh Kha hành thích Tần Vương.
Bên cạnh quán ăn vặt của Giản Vân Lam.
Các thực khách dùng ánh mắt tiễn biệt anh hùng nhìn theo bóng lưng của nhóm các chủ quầy ăn vặt đang dần đi xa.
Anh hùng, nhất định sẽ được lịch sử khắc ghi mãi mãi.
Chúng tôi sẽ không quên sự hi sinh của mọi người.
Giản Vân Lam thu lại tầm mắt, ánh mắt cũng trở nên vô cùng kiên nghị. Cậu không còn là một ông chủ quầy ăn vặt bình thường nữa, trên vai cậu, là gánh nặng ước mơ của các chị em bạn dì!
“Tiếp tục chạy, mọi người bám sát vào!” Giản Vân Lam sải bước nhảy lên ghế lái, hô: “Chiến thắng ở ngay phía trước!”
Nhưng phía sau lại có người gọi cậu lại: “Ông chủ Giản, cơm chiên của cậu mới vừa nấu được một nửa kìa, làm sao bây giờ.”
Giản Vân Lam: “……”
Giản Vân Lam lập tức phanh gấp.
Cậu xuống xe, đi đến chỗ ghế sau xe ba bánh, nơi đang đặt hai cái nồi lớn.
Bên cạnh nồi to, một đám thực khách đang vây quanh, lo lắng thảo luận.
Trong số đó, lấy ba người Vương giáo sư, Mộ Dung giáo sư và chủ tịch Cố Thiên Thừa dẫn đầu, bọn họ là những người đức cao vọng trọng nhất nơi này, bọn họ làm chủ quyết định trông giữ nồi, đợi ông chủ Giản đến xử lý.
Giản Vân Lam nhanh chóng lại quyết đoán nói:
“Để tôi nấu cơm chiên, Cố lão tiên sinh, Vương giáo sư, Mộ Dung giáo sư, mọi người giúp tôi lái cái xe ba bánh này một chút.”
Ba vị đại lão: “???”
Không đúng, lái xe ba bánh… bọn họ không biết nha?!
Cố Thiên Thừa cả đời này từng lái qua Maybach, Maserati, Lincoln, nhưng thật sự chưa từng lái qua xe ba bánh.
Chỉ là…
Giản Vân Lam đã lau mồ hôi xong, thuần thục cầm chảo muôi lên chiên cơm, ánh mắt chuyên chú, mang theo quyết tâm được ăn cả ngã về không.
Vương giáo sư, Mộ Dung giáo sư và chủ tịch Cố hai mặt nhìn nhau.
Rất nhanh sau đó, ba người nghiến răng một cái, gật đầu.
Liều vậy!
Tiểu Giản đều đã cố gắng như vậy, bọn họ cho dù phải đánh cược thanh danh nửa đời này cũng phải lái cái xe ba bánh này cho bằng được!
Ba người đi tới phía trước, Cố Thiên Thừa trèo lên ghế lái của xe ba bánh, Vương giáo sư và Mộ Dung giáo sư vây quanh hai bên mân mê, nhỏ giọng thảo luận cái gì đó.
Vài giây sau, xe ba bánh bắt đầu chạy!
Ba cái bánh xe xoay tròn lao vù vù về phía trước, toàn bộ chiếc xe ổn định vững vàng bắt đầu chạy đi.
Bọn họ đã không phụ lòng mong đợi của mọi người.
Nhưng trong đám đông, nhóm các nhân viên của Tập đoàn Viễn Châu, còn có các bạn học khoa máy tính ở Kinh Đại, nhìn thấy chủ tịch/giáo sư nhà mình đang mồ hôi đầy đầu mà cưỡi xe ba bánh, chỉ cảm thấy...
“Kỳ kỳ lạ lạ.”
“Cậu nhéo tui một cái coi, chắc tui đang nằm mơ phải hong.”
“Ảo ma Canada thật sự, hu hu hu.”
Khi xe ba bánh khởi động, đám người lại lần nữa bắt đầu chạy theo.
Khiến người khác kinh ngạc nhất vẫn là Giản Vân Lam.
Các thực khách vẫn luôn biết tay nghề nấu ăn của ông chủ Giản rất đỉnh, nhưng không ngờ là thể lực của cậu ấy cũng bá đạo như vậy!
--- Xe ba bánh lao vút về phía trước, nhưng tốc độ chạy của Giản Vân Lam lại không hề thua kém, vừa chạy theo vừa không ngừng động tác trên tay, cậu ưu nhã lại lưu loát xào trứng gà, đánh trứng, liên tục múc nước canh rưới vào chảo, đảo đều, hất chảo điêu luyện…
Ngầu quá!
Không hổ là người dùng một chén cơm chiên đã có thể khiến bọn họ tâm phục khẩu phục!
Chạy vội được một đoạn như vậy, Giản Vân Lam vậy mà đã nhanh chóng nấu xong một chảo cơm. Mùi thơm của cơm chiên nóng hôi hổi khuếch tán khắp nơi, hương khói từ nồi củi lửa, mùi trứng thơm, mùi cơm cháy, còn có mùi mỡ thơm của chân giò hun khói xốp giòn và tôm bóc vỏ sần sật…
“Vãi ò, thơm quá đi mất!”
“Ông chủ Giản luyện thần công gì vậy trời? Vừa chạy vừa chiên cơm? Cái chảo nặng thế mà cậu ấy trực tiếp bưng chạy như không?! Thần lực trời sinh à???”
“Hu hu hu, phải làm sao đây, vốn dĩ đã đói ẻ rồi, ngửi thấy mùi này xong nước miếng tui không ngừng chảy luôn.”
Ở đây có rất nhiều người không ăn gì mà xếp hàng từ rất sớm, chỉ vì muốn được ăn một chén cơm chiên hoàn mỹ khi bụng đói meo kêu ọt ọt. Nhưng bởi vì một chuỗi biến cố này, chẳng những không ăn được cơm chiên mà còn bị bắt vận động buổi sáng cả một vòng lớn.
Cho nên, khi mùi thơm này thoang thoảng bay đến, rất nhiều người đều không nhịn được nữa.
Có người chảy nước miếng ròng ròng, mắt sáng như đèn pha, cố gắng ghé sát vào nồi của Giản Vân Lam, há to miệng mong chờ hứng được vài hạt cơm rơi ra.
Mọi người: “……”
Ê bạn tôi ơi, hơi mất vệ sinh rồi đấy!
Còn có vài người nhân cơ hội này để chen hàng, rõ ràng dựa theo thứ tự xếp hàng như cũ thì bọn họ không nằm trong top 100, nhưng lợi dụng mình chạy nhanh, một đường này cố ý đẩy người phía trước ra sau, như vậy bản thân liền có thể chen lên hàng đầu.
Thế nhưng, không đợi âm mưu của những người chen hàng gian lận này thành công.
Một đại cẩu lông bạc tư thế ưu nhã nhảy vào đám đông, thân hình nó linh hoạt như rồng lướt nhanh giữa đám người, hễ gặp ai chen hàng sẽ lập tức cắn vào ống quần đối phương rồi kéo người ra khỏi đội ngũ.
Nói đến cũng kỳ lạ, sau khi bị nó ngăn lại, những người kia thật sự không dám làm lại trò cũ, chỉ biết run run rẩy rẩy đứng ở một bên, không dám tới gần thêm chút nào nữa.
“Mao Mao!”
“Mao Mao tuy muộn nhưng vẫn đến~”
“Đẹp trai quá đi Mao Mao ơi!”
Sau khi ổn định trật tự xong, Mao Mao nhẹ nhàng thoải mái nhảy lên xe ba bánh, thân hình mạnh mẽ dẻo dai, một thân lông dài màu bạc rực rỡ lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Nhưng rất nhiều người lén lút có ý đồ không tốt sau khi nhìn thấy đôi mắt vàng kim kia lại có cảm giác như có một cái miệng rộng như bồn m.áu che kín mít đầy răng cưa đang há ra ngay trước mặt mình --- là ánh mắt của kẻ săn mồi đỉnh cấp nhìn chăm chú, thú đồng kim sắc lóe lên tia cảnh cáo.
“Vãi beep!”
Một gã trung niên vừa nãy còn định lặng lẽ đẩy tiểu cô nương gầy bé yếu ớt phía trước ra để bản thân chen lên trực tiếp bị doạ sợ tè ra quần, trốn vào góc run bần bật.
Các thực khách cũ đã tập mãi thành quen với cảnh này, già dặn lại bình tĩnh giải thích:
“Người chen hàng, Mao Mao sẽ vĩnh viễn nhìn anh, vĩnh viễn…”
Rất nhiều người đều nhìn về phía đại cẩu kia bằng ánh mắt khâm phục.
Nhưng trong đám đông, lại có một ánh mắt đầy sợ hãi pha lẫn phẫn nộ đang khóa chặt lấy Thao Thiết.
Là Hồ Đương Quy.
Khi nhìn thấy Thao Thiết --- vị đại lão từng vang danh tại vị diện Sơn Hải, Hồ Đương Quy liền run lên theo bản năng, nhưng đồng thời, mối hận mất đi pháp khí bản mạng lại trỗi dậy trong lòng…
Thao Thiết tất nhiên cũng cảm nhận được trong đám đông có người đang nhìn chằm chằm mình.
Ánh mắt hờ hững không chút để ý của y lướt qua, kim đồng nheo lại, nhìn thấy một cô gái nhỏ búi tóc củ tỏi, mặc một thân đạo bào trong đám đông.
Là ai?
Ánh mắt hận thù như vậy y rất quen thuộc, nhưng lần này lại là vì lý do gì đây?
Hồ Đương Quy đến xếp hàng từ rất sớm, cũng xếp ở vị trí rất trước trong đội ngũ, chảo cơm chiên tiếp theo là sẽ đến lượt nàng.
Nhưng Hồ Đương Quy nghĩ, phần cơm chiên này, có lẽ nàng không ăn được.
Nhìn về phía Thao Thiết, trong mắt Hồ Đương Quy thiêu đốt ánh sáng quyết tuyệt.
Cho dù có phải đồng quy vu tận với Thao Thiết, nàng cũng phải báo thù cho mối hận bị cướp đoạt pháp khí bản mạng!
Tiểu cô nương bộc phát dũng khí khó có thể tưởng tượng được, rút thanh kiếm gỗ đào giấu trong lòng ngực ra, xông về phía Thao Thiết: “Thao Thiết vô sỉ, trả cho ta ---”
“Cơm chiên nấu xong rồi, ba vị khách tiếp theo xin hãy giơ tay lên!” Giản Vân Lam vừa chạy vừa múc cơm chiên ra khỏi nồi, bỏ vào hộp đóng gói.
Tiểu cô nương phanh gấp một cái.
Bối Thi và Trương Mặc đã vọt lên, vui mừng hớn hở nhận lấy cơm chiên: “Là của bọn em, hê hê, cảm ơn ông chủ Giản.”
“Phần cơm thứ ba là của ai?”
Thấy mãi mà vẫn chưa có ai lên nhận, có vài người trong đám đông bắt đầu ngo ngoe rục rịch, định chen hàng nhận vơ, nhưng lại bị khí thế của Mao Mao dọa cho không dám động đậy.
Mà đúng lúc này.
Hồ Đương Quy bước ra khỏi đám đông, treo thanh kiếm gỗ đào ở sau lưng, lí nhí nói: “Là… là của tôi.”
Đáng ghét, thật là mất mặt.
Báo thù cực kỳ quan trọng.
Nhưng, nhưng mà cơm chiên, thật sự quá thơm rồi!
“Của em đây.” Giản Vân Lam hơi hơi mỉm cười, đưa phần cơm chiên cho đối phương: “Phải cẩn thận nha bé ơi, đừng để bị sặc.”
Ch.ết tiệt, sao cậu ấy lại dịu dàng như vậy!
Là một Cửu Vĩ Hồ chín ngàn tuổi, Hồ Đương Quy lập tức cảm thấy bản thân đã được vuốt lông. Tuy vẫn muốn báo thù, nhưng mà…
Nhưng mà cậu ấy gọi mình là bé ơi kìa!
Gương mặt trắng nõn của tiểu cô nương đỏ bừng, ôm lấy hộp cơm chiên, đôi mắt to tròn long lanh ánh lên vẻ thèm thuồng, nàng không nhịn được mà liên tục nuốt nước bọt.
Trước mặt là một hộp cơm chiên Dương Châu bốc khói trắng nghi ngút, mỗi một hạt cơm đều hấp dẫn mơ màng, mùi thơm ngào ngạt xộc thẳng vào chóp mũi! Trong hương cháy khét hòa quyện chút mùi trứng gà thanh thanh, mùi biển của hải sản từ tôm bóc vỏ, lòng đỏ trứng đều đặn bao bọc lấy từng hạt cơm, bên trong còn có hương thơm đậm đà của nước hầm từ chân giò hun khói Kim Hoa, khiến người khác không cưỡng lại được.
Hồ Đương Quy gắt gao nhìn chằm chằm vào phần cơm chiên này, tuyến nước bọt bắt đầu tiết ra, dạ dày cũng réo lên từng tiếng ọt ọt ọc ọc.
Cuối cùng, nàng không nhịn nổi nữa, múc một muỗng cơm chiên to nhét vào trong miệng.
Vừa mới ăn vào, một hương vị tươi ngon không thể tưởng tượng nổi đã nổ tung bên trong khoang miệng! Cơm được chiên bằng lửa lớn, vàng ươm thơm giòn, không ăn trúng trứng gà, nhưng lại có thể nếm được hương trứng ngập tràn, từng lớp cơm chiên đều được ngấm đều nước canh, hạt nào hạt nấy tơi xốp rõ ràng, không hề có chút khô khan nào, ngược lại rất mềm mại thơm ngon, nước canh và mỡ lợn tương hoà cùng nhau, chảy xuôi qua từng kẽ răng trong lúc nhấm nháp.
Nóng quá. Hồ Đương Quy bị nóng đến mức vừa hít hà vừa thổi hơi. Trong phần cơm chiên mềm dẻo dày dặn ngon miệng còn có thể nếm được từng miếng tôm bóc vỏ giòn sần sật, nhấm nuốt được chút nước cốt tôm chảy ra, tương giao cùng vị thơm hỗn hợp của chân giò hun khói, vị thanh khiết thoải mái của đậu Hà Lan, vị thơm nức của măng mùa đông và nấm hương……
Quả thực là khiến người khác muốn ngừng mà không được!
“Trời, trời địu.”
Hồ Đương Quy lẩm bẩm, là một hồ yêu ngàn năm, ở vị diện Sơn Hải, nàng ăn toàn là linh thực linh quả tràn ngập linh khí, nàng thậm chí còn từng cho rằng, nhân giới không có bất kỳ món ăn nào có thể khiến nàng kinh diễm.
Nhưng chén cơm chiên này, làm được rồi.
Hồ Đương Quy chìm đắm trong mỹ thực, gần như có chút quên mất bản thân, không biết bây giờ là năm nào tháng nào. Nàng ăn ngấu nghiến như hổ đói, mãi cho đến khi đáy chén trống trơn, mới chợt nhớ ra.
…Báo thù!
Hồ Đương Quy ngẩng đầu, còn chưa kịp rút kiếm gỗ đào ra đã nhìn thấy không trung trước mắt đảo lộn, trôi nổi một cái đầu thú khổng lồ của Thao Thiết. Đây là bản thể Thao Thiết chỉ người có linh lực mới có thể thấy được, những người khác hoàn toàn không biết gì cả, đang chạy theo xe ba bánh, vội vàng vọt lên phía trước.
Hồ Đương Quy cảm thấy chân mình có hơi mềm nhũn.
Nếu thật sự bàn về về chiến lực, nàng căn bản không địch nổi một ngón tay út của Thao Thiết.
Nhưng không giống với tưởng tượng của nàng, Thao Thiết cũng không hề xông đến, một ngụm nuốt chửng nàng vào bụng.
Ngược lại, có một đạo âm thanh truyền thẳng vào tai, giọng nói cao quý mười phần xen chút uể oải và kiêu ngạo vang lên trong đầu Hồ Đương Quy:
“Bổn tọa nuốt cái gì của ngươi?”
Hu Đương Quy: “……”
Sao cứ cảm thấy… Thao Thiết đại nhân hỏi câu này thật sự rất thuần thục.
Tại sao y lại thuần thục như vậy chứ!
Đó là chuyện đương nhiên.
Trong cuộc sống của Thao Thiết, cứ cách vài ngày lại có người giống như Hồ Đương Quy tìm đến trả thù, nói y nuốt cái này cái kia của bọn họ.
“Ngài, không, ngươi… ngươi đã nuốt… đèn Thanh Tâm Như Ý của ta!”
Hu Đương Quy run rẩy trả lời.
Pháp bảo bản mạng của nàng, chín trăm năm tu vi của nàng. Tất cả đều vì một lần nuốt đó của Thao Thiết mà hủy trong một sớm.
Nàng mặc kệ, bây giờ nàng phải liều mạng với Thao Thiết!
Ai ngờ, giây tiếp theo.
“Trả lại ngươi là được.” Thao Thiết tặc lưỡi một tiếng.
Sau đó, cái miệng to như bồn m.áu kia há to, từ trong đó nhổ ra…
Một trản đèn.
Một trản đèn khắc hoa sen và vân mây, phát ra ánh sáng yếu ớt mong manh.
Pháp bảo bản mệnh của nàng!
Hồ Đương Quy vừa định nhào lên, nhưng trên trản đèn kia lại dính đầy m.áu, thịt thối và một số chất lỏng không rõ khác, thế nên bị đánh một lớp mosaic dày cộp.
Hu Đương Quy: “……???”
Không biết nên dui hay nên buồn nữa.
Vui là bởi vì, pháp bảo bản mạng và tu vi của nàng vẫn còn.
Buồn là bởi vì… dơ quá đi áaaaa!
Tuy rằng rất dơ, nhưng nàng nhìn ra được, bởi vì từng bị hung thú vạn năm tu vi nuốt vào, Thanh Tâm Như Ý Đăng của nàng đã trở nên sắc bén và cường đại hơn.
Nhưng mà cái đèn này còn có thể dùng không??!
Tiểu cô nương vừa vui mừng vừa đau lòng ngồi xổm trên mặt đất, nhìn trản đèn của mình lúc cười lúc khóc, biểu cảm trên mặt thay đổi liên tục.
Nhưng mà…
Nàng cúi đầu bái lạy về phía Thao Thiết: “Đa tạ Thao Thiết đại nhân!”
Thao Thiết lười tiếp tục dây dưa, khẽ gật gật đầu, ngáp một cái, lại nằm vào xe ba bánh. Thứ mà y nuốt quá nhiều, có đôi lúc chỉ là nuốt chơi, cũng không có nhấm nuốt tiêu hóa xuống, có người đến đòi thì trả lại cho bọn họ là được.
Một đoạn nhạc đệm nhỏ, không đáng nhắc đến.
Giản Vân Lam thậm chí còn không để ý đến chuyện vừa xảy ra ở bên này, bởi vì mãn tâm mãn nhãn cậu đều chỉ có cơm chiên!
Vừa chạy vừa xào cơm, đối với thể lực và kỹ thuật nấu nướng đều là một thử thách rất lớn, phải chú ý khống chế tốt độ lửa, còn phải điều chỉnh tốc độ chạy, không thể vì chạy bộ mà phạm sai lầm trong tiểu tiết…
Cuối cùng, cuộc chạy đường dài này cũng đi đến hồi kết.
Vương giáo sư, Mộ Dung giáo sư và chủ tịch Cố quả nhiên không hổ là đại lão, tuyến đường mà họ quy hoạch cực kỳ tuyệt diệu, đi theo lộ trình tối ưu, đến được nơi tụ tập các quán ăn vặt trứ danh của khu Vân Xuyên.
“Phương thức trốn tránh tốt nhất, chính là đem một giọt nước giấu vào trong biển rộng.”
Ba vị đại lão lộ ra nụ cười đầy tự tin.
Không có nơi nào trốn quản lý đô thị tốt hơn chỗ này!
Giản Vân Lam vẫn còn nhớ nơi này, lần trước lúc huấn luyện Cố Hành Chu bày quán, cậu đã từng bày quán bán cơm chiên chanh ở đây. Hiện tại đúng vào giờ chợ sáng, tuy không náo nhiệt bằng chợ đêm, nhưng cũng có không ít chủ quầy đang bán đồ ăn.
Thế là, các chủ sạp đang bày hàng ở chợ sáng ngẩng đầu lên, nhìn thấy từ đằng xa xa có một chiếc xe ba bánh đang lao tới, phía sau xe là cả đoàn hàng trăm thực khách mênh mông cuồn cuộn chạy theo tới…
“???”
Nhóm các chủ quầy trợn tròn mắt:
“Mẹ nó, cái quầy đồ ăn vặt gì thế này, còn tự mang theo khách hàng nữa chứ??!!!”
0 Nhận xét