Phát Sóng Trực Tiếp Bày Quầy Bán Đồ Ăn Vặt Trong Truyện Cẩu Huyết: Chương 38

 Phát Sóng Trực Tiếp Bày Quầy Bán Đồ Ăn Vặt Trong Truyện Cẩu Huyết
Chương 38

Trong tất cả những người đang chạy hùng hục, các thành viên trong fanclub của ông chủ hoành thánh lại là một đoạn phong cảnh rực rỡ xinh đẹp.

Trong đội ngũ, có không ít thực khách hơi lớn tuổi trước kia từng ôm ấn tượng cứng nhắc, cho rằng những thanh niên trẻ nghiện ‘đu idol’ như bọn họ cả ngày chỉ biết ru rú trong nhà xem tivi xem máy tính, mua đủ loại ‘card’ đắt đỏ, thức đêm chơi game v.v… Cơ thể nhất định chẳng ra làm sao.

Nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược.

Sau năm phút chạy bộ, phần lớn thực khách đã bắt đầu thở hồng hộc, thế nhưng nhóm fanclub do Diệp Trà và Đàm Đình Đình dẫn đầu bước chân vẫn vững vàng dẻo dai, ánh mắt vẫn tràn đầy sự chấp nhất như cũ.

“Trời xanh mây trắng! Xông lên nào!!! Cơm chiên của ông chủ Giản ở ngay phía trước thôi ~ đã có thể nhìn thấy chợ sáng rồi!”

"Trời xanh mây trắng, một đường đồng hành ~"

"Cố thêm chút nữa thôi, tới nơi sẽ phát miễn phí vật phẩm nhỏ mới cho mọi người!"

"Trời xanh mây trắng" chính là tên fanclub mà họ tự đặt cho mình.

Ban đầu đã có người đã thở phì phò muốn dừng lại nghỉ, nhưng vừa nghe thấy hai chữ "miễn phí", trong mắt lập tức lóe kim quang. Bọn họ giống như được tiêm m.áu gà vào người, bước chân trở nên nhanh nhẹn mạnh mẽ trở lại.

Nhóm các bạn học ở Kinh Đại xung quanh đều sôi nổi lộ ra ánh mắt khiếp sợ.

--- Đều học cùng một trường đại học, tại sao các cậu lại không giống người thường vậy hả?!

Huấn luyện quân sự ở đại học hàng fake: đứng nghiêm, bước đều, đánh quân thể quyền.

Huấn luyện quân sự ở đại học hàng real: cơm chiên của ông chủ Giản ở ngay phía trước, tới nơi thì phát miễn phí vật phẩm cho mọi người ~

Tuy là vị trí trong hàng chờ hơi ở phía sau, nhưng Diệp Trà lại gần như chạy ở đầu đội ngũ, cô vừa chạy vừa cầm một chiếc máy ảnh mini liên tiếp tách tách tách chụp Giản Vân Lam, mỗi một khung hình đều cực kỳ xinh đẹp, cô nàng vừa chụp vừa gật đầu mãn nguyện:

Ông chủ Giản vừa chạy bộ vừa đảo chảo, sợi tóc bị gió thổi phất ra sau để lộ cái trán trơn bóng, ngũ quan trên khuôn mặt tuyệt mỹ được ánh nắng phác hoạ càng thêm tinh xảo, trong đồng tử phản chiếu một tia xanh lam tựa hư không.

Lại kết hợp với cái chảo đen to đùng trong tay cậu ấy và động tác hất chảo vô cùng hoàn mỹ, trong chút khoa trương mang theo tia mỹ lệ, trong tia mỹ lệ lại ẩn chứa một đống vớ vẩn.

Fans bọn họ chính là thích cái phong cách này!

Đu idol là ông chủ Giản còn dễ hơn cả hít thở nữa.

Không chỉ đẹp trai mà còn có thực lực (tay nghề nấu nướng siêu đỉnh), hơn nữa chưa bao giờ xào couple (vì trong môi trường làm việc không có bạn đồng lứa), không ngược fan, không scandal, không dìm người khác, thậm chí không cần tiêu tiền (món đắt nhất cũng chỉ là cơm chiên 50 tệ một chén)… Đu được một idol như thế này, bọn họ cảm thấy như đang hưởng ké phúc đức từ kiếp trước!

Kể từ ngày đầu tiên ông chủ Giản bày quán ở cổng nam Kinh Đại, Diệp Trà và bạn trai Tạ An Dương đã cùng nhau trở thành fans của cậu ấy, thành lập fanclub. Bài viết đầu tiên trên tường thổ lộ cũng là do cô đăng.

Sau đó, ông chủ Giản trở nên nổi tiếng ở dưới toà nhà của tập đoàn Viễn Châu, fanclub của họ cũng càng ngày càng lớn mạnh. Nhìn thấy càng ngày càng nhiều người thích ông chủ Giản, Diệp Trà cảm thấy vô cùng vui vẻ mãn nguyện.

Bản thân ông chủ Giản đã có thể lực siêu lợi hại, có thể đứng giữa cái nắng gắt nhiều giờ liền, còn không ngừng vung chảo xóc chảo nấu nướng bên cạnh bếp lửa nóng hừng hực. Bao nhiêu công việc lao động chân tay nặng nề như vậy mà ông chủ Giản đều làm được, bọn họ là fans của cậu, tất nhiên cũng không cam lòng chịu thua kém.

Ví dụ như bản thân Diệp Trà, mấy ngày gần đây chạy bộ theo ông chủ Giản, cộng thêm kết quả luyện tập ở phòng gym, làn da cô nàng đã rám nắng ra màu lúa mạch, còn có cơ bụng sáu múi rõ ràng, cả người tràn đầy cảm giác lực lượng.

Trước đây cô từng theo đuổi vóc dáng trắng trẻo gầy gò, nhưng bây giờ cô lại cực kỳ hài lòng với thân hình của mình, đi trên đường gặp phải mấy tên biến thái đáng khinh lén chụp dưới váy nữ sinh, cô có thể một đấm dứt luôn ba tên!

Đàm Đình Đình cũng đồng cảm sâu sắc.

Cũng giống như Diệp Trà, cô cũng chạy ở phía trước đội ngũ, trong tay cầm một cuốn sổ phác hoạ nho nhỏ, vừa chạy vừa vẽ. Trên giấy đã xuất hiện một phiên bản chibi của Giản Vân Lam tay cầm chảo rượt theo chiếc xe ba bánh, vừa rượt vừa chiên cơm. Giản Vân Lam trong tranh thân hình chỉ cao khoảng ba cái đầu, tay chân ngắn tũn, trên đầu đội mũ đầu bếp, vô cùng đáng yêu.

Đúng vậy, phần lớn các hàng merch version chibi free trong fanclub đều do Đàm Đình Đình vẽ, ở trong fanclub cô còn được mọi người gọi là "3T đại đại", luôn luôn xông pha nơi tiền tuyến, mang đến cho mọi người những bức tranh đáng yêu nhất.

Nói ra thì, kỹ năng vẽ tranh hạng nhất này, Đàm Đình Đình học được hồi cấp ba, khi đó mỗi ngày cô đều vẽ để trút hết tất cả nỗi lo âu và đau khổ không thể diễn tả thành lời lên trang giấy, cô gần như là nhờ vào việc vẽ tranh để vượt qua giai đoạn khó khăn nhất trước kỳ thi đại học.

Nhưng sau khi thi đại học, dưới sự lì lợm la liếm dưới bám riết không buông của bạn trai cũ thi đậu trung cấp, cô đồng ý yêu cầu của gã, bắt đầu hẹn hò. Kể từ đó, thời gian cá nhân của cô bị chiếm dụng vô thời hạn, bị ép phải cắt đứt liên lạc với rất nhiều bạn bè, thời gian để vẽ tranh cũng càng ngày càng ít đi.

Nhưng mà bởi vì hoành thánh của ông chủ Giản, cô đã nhận rõ bản chất thật của tên bạn trai cũ, thuận tiện nhặt lại kỹ năng vẽ tranh ngày trước.

Quá sung sướng!

Đàm Đình Đình đang thưởng thức tác phẩm của mình thì điện thoại rung lên một chút, có ba người cùng lúc nhắn tin cho cô. Lần lượt có ghi chú là bạn trai cũ "Tra nam", đàn em "Nam thần thể thao cơ bụng 188" và đàn anh "Nghiên cứu sinh phú nhị đại đẹp trai".

"Phiền ch.ết đi được." Đàm Đình Đình lần lượt kéo đen từng người một: "Không thấy tôi đang bận hả."

Sau khi kéo đen xong, thế giới bỗng yên tĩnh lạ thường. Đàm Đình Đình lại lần nữa cầm bút vẽ lên, vẽ lên trên giấy một đóa hướng dương rực rỡ.

Từ sau khi chia tay, rất nhiều người xem tranh của cô đều khen cô vẽ ngày càng có linh khí, đặc biệt là những tác phẩm merch có liên quan đến ông chủ Giản như hoành thánh, cơm chiên, v.v đều sống động như thật, cảm giác không khí tuyệt đỉnh…

Trong lòng không có đàn ông, vẽ tranh tự khắc có thần!

Thế là, các thực khách đông nghịt mặt mày hừng hực nhiệt huyết đuổi theo xe ba bánh của ông chủ Giản, rốt cuộc cũng đến được chợ sáng ở khu Vân Xuyên.

Các ông chủ quán ăn vặt nhỏ đang bày quầy ở chợ sáng ánh mắt ngơ ngác nhìn về phía đám người đang rầm rập kéo đến.

Dẫn đầu chạy từ xa tới gần ở phía trước là một chiếc xe ba bánh đang lao như bay, tốc độ cực nhanh, mà cái chảo phía sau vẫn còn nóng hổi, ông chủ quán ăn vặt đang vừa chạy theo sau xe vừa chiên cơm, thỉnh thoảng còn tung chảo biểu diễn kỹ thuật hất cơm hoa lệ!

Đây là kiểu tinh thần nghề nghiệp kiểu gì vậy trời! Ánh mắt các chủ quán ăn vặt đều thay đổi.

Nhưng mà…

Cái quán ăn vặt thần tiên này rốt cuộc là từ đâu xuất hiện vậy hả!

Quán ăn vặt nhỏ của ông chủ Giản không những tự mang theo thực khách, mà còn tự mang theo cả một đội ngũ fanclub hùng hậu.

Trận thế này, bọn họ thật sự chưa từng thấy qua!

Cố Thiên Thừa cực kỳ đáng tin, ông dừng xe ba bánh đúng ngay chỗ lần trước từng bày quán trong chợ đêm. Giản Vân Lam đã quá quen thuộc với địa hình nơi này, xe vừa dừng lại là cậu lập tức đứng tại chỗ bắt đầu làm nóng chảo, chuẩn bị xào một mẻ cơm chiên mới, dầu nóng phát ra tiếng xèo xèo vang vọng, cơm chiên vàng ruộm đảo qua đảo lại trong chảo...

Hương thơm quen thuộc kia lập tức gợi lại hồi ức trong lòng rất nhiều người, như thể bọn họ lại được trở về cái đêm đặc biệt kia, xuyên qua từng tầng hương vị mạnh mẽ, ngửi thấy được một tia hương chanh thanh mát.

Chẳng hạn như Văn Mạt Lị.

Kể từ lần đó ăn xong chén cơm chiên chanh trong chợ đêm, cô vẫn luôn nhớ mãi không quên. Sau này nhìn thấy ông chủ Giản nổi đình nổi đám trên mạng. Tuy rằng rất muốn ăn lại món cơm chiên thần tiên đó một lần nữa, nhưng nơi cô làm việc cách tập đoàn Viễn Châu quá xa, hơn nữa người lại cực đông, cô thật sự không xếp hàng nổi!

Không ngờ hôm nay đang thong thả đi dạo ở chợ sáng lại tình cờ bắt gặp ông chủ Giản cưỡi xe ba bánh đến tận nơi.

Văn Mạt Lị cực kỳ kích động, lập tức gia nhập đội ngũ xếp hàng, đám người tứ tán xung quanh cũng như thủy triều ùn ùn kéo đến.

Bên cạnh Văn Mạt Lị là một nam sinh đại học lúc trước cũng từng ăn cơm chiên chanh ở chợ đêm, cậu ta tự tin vuốt tóc, còn có rất rất nhiều các thực khách khác cũng phát ra tiếng cảm thán:

“Cậu ấy đến đây bày quán, rõ ràng là trong lòng cậu ấy có tôi~”

“Đây chẳng phải là yêu thầm thì là gì? Hê hê, cơm chiên, anh tới đây!”

"Tình yêu định mệnh đã sắp đặt, tôi còn chưa đi tìm cậu ấy, vậy mà cậu ấy đã tự đến tìm tôi, ái chà chà ái chà chà, đúng là không cản nổi vị đại tiểu thư này..."

Văn Mạt Lị: "..."

Sao bọn họ có thể tự tin như vậy hay thế?!

Khác với các thực khách tự tin tràn đầy kia, nhìn hàng ngũ thật dài trước mặt, Văn Mạt Lị không khỏi có chút bi quan.

Nhiều người thế này… thật sự có thể xếp tới lượt mình sao?

Giữa hàng.

Lý Vân trong lòng cũng có cùng một nỗi lo lắng, nhưng nhiều hơn là sự tức giận với một trận khẩu chiến đang diễn ra trước mặt.

Đúng vậy, khẩu chiến.

--- Phía giữa đội ngũ, ranh giới rõ ràng mà chia làm hai phe phái. Bên trái là ‘phe Ninh Sanh’ do Lý Vân, Lý Minh Hi và các bạn học ở khoa Máy Tính của Kinh Đại dẫn đầu, bên phải là ‘phe Cố Hành Chu’ do thư ký và các cấp dưới thân tín của Cố Hành Chu dẫn đầu.

Ngày hôm qua, Ninh Sanh và Cố Hành Chu đánh nhau giữa ban ngày ban mặt, bị bắt ngay tại chỗ dưới sự quan sát của đám đông, đến giờ vẫn chưa được thả ra.

Mà về nguyên nhân và diễn biến vụ ẩu đả này, ai đúng ai sai, đến giờ vẫn là chủ đề gây tranh cãi không thôi trong nhóm các thực khách.

Là bạn học kiêm bạn cùng phòng suốt ba năm của Ninh Sanh, đám người Lý Minh Hi đương nhiên đứng về phía cậu ấy.

--- Ninh Thần tuyệt đối không có khả năng chủ động ra tay đánh người, nhất định là cái tên họ Cố gì kia đã làm gì quá đáng trước, chẳng hạn như cướp cơm chiên gì đó linh tinh, thật là đê tiện vô sỉ, còn Ninh Thần chẳng qua chỉ là thay trời hành đạo!

Mà các cấp dưới của Cố Hành Chu lừa nhận tiền lương cao nhiều năm như vậy, đương nhiên cũng phải đứng về phía ông chủ của mình.

--- Ai trả tiền thì người đó là đại gia, bọn họ cũng không thể cầm tiền lương của Cố tổng lại không nói đỡ cho Cố tổng được, vậy thì sau này ông chủ vừa giàu vừa ngốc coi tiền như rác… à không, ông chủ tốt như vậy, tìm ở đâu ra đây?

Ôm theo mục đích hoàn toàn đối lập, hai phe phái đứng trong đội ngũ, từng người khoanh tay trước ngực, trợn mắt trừng háy lẫn nhau.

Lý Minh Hi hùng hổ doạ người: "Ninh Sanh nhà chúng tôi trước khi ra cửa vẫn còn đang bình thường, tới quán cơm chiên liền đánh nhau với Cố Tổng gì đó nhà mấy người, nhóm 'cấp dưới đắc lực' các người, chính là trông coi sếp như vậy đấy hả?"

Đoàn đội chuyên nghiệp của Cố Hành Chu ấp úng không nói gì, một lát sau, thư ký mới đứng ra nói:

"Chào mẹ của Ninh Sanh ạ, chuyện là như thế này... Hai người bọn họ đều là lứa tuổi huyết khí phương cương, à thì, bởi vì cơm chiên quá ngon, có chút tranh cãi bằng lời nói cũng là..."

Về mặt khí thế đã lép vế hẳn một đoạn.

Tuy là bọn họ cũng không biết đầu đuôi câu chuyện ra sao, nhưng mà Cố tổng mỗi ngày đều điên điên như lên cơn, làm ra mấy chuyện điên khùng chọc giận con ngoan nhà người ta thì cũng không phải là chuyện lạ.

Nhìn Lý Minh Hi đánh đòn phủ đầu đã chiếm được thế thượng phong, nhóm người phe Ninh Sanh thừa thắng xông lên.

Lý Vân bắt đầu liệt kê sự thật, đưa ra bằng chứng: "Ninh Sanh nhà chúng tôi thành tích ưu tú, nhân phẩm càng khỏi phải nói, từ khi còn bé tí ở tiểu học đã biết giúp bà cụ băng qua đường, ở Kinh Đại là tiếng lành đồn xa. Còn Cố gì đó nhà mấy người --- hừ, hắn có điểm tốt gì không?"

Thư ký căng thẳng nói: "Cố tổng nhà chúng tôi... trả tiền lương rất cao."

Các bạn học khoa máy tính ở Kinh Đại dựng mày trừng mắt: "Ninh Sanh nhà chúng tôi là học sinh giỏi được quốc gia chứng nhận hẳn hoi, ba năm liền đạt học bổng quốc gia!"

Thư ký khô khốc đáp: "Cố tổng nhà chúng tôi... trả tiền lương rất cao."

Lý Minh Hi hoàn tất bước cuối cùng, tung ra đòn kết liễu: "Ninh Sanh nhà chúng tôi được chính ông chủ Giản công nhận, đã từng bóc vỏ tôm giúp ông chủ Giản, hơn nữa mỗi lần xếp hàng đều đứng ở vị trí đầu tiên! Nghị lực kiên cường đó không phải ai cũng có thể so sánh được!"

Người qua đường xung quanh lúc đầu còn giữ thái độ trung lập, nghe đến đây lập tức trào dâng sự kính nể với người tên "Ninh Sanh" kia.

Hơ, cậu ấy đã từng bóc tôm cho ông chủ Giản ư?!!

Được ông chủ Giản công nhận.jpg

Hơn nữa mỗi lần cậu ấy xếp hàng đều có thể đứng ở vị trí đầu tiên?!

Phân lượng này nặng cỡ nào, chỉ có những người ngày ngày xếp hàng ở quán cơm chiên bọn họ mới hiểu được.

Đám đông bắt đầu bàn tán xôn xao, một cú đánh này hạ xuống, hoàn toàn khiến phe phái Cố Hành Chu thua đến không ngóc đầu dậy nổi.

Thư ký mặt xám mày tro nói: "Cố tổng nhà chúng tôi... trả tiền lương rất cao."

Ầm!

Thắng bại đã định.

Người sáng suốt đều có thể thấy rõ, phe Cố Hành Chu hoàn toàn bị phe Ninh Sanh đè bẹp mà đánh, không hề có sức phản kháng.

Ngay cả người qua đường vây xem cũng lên tiếng: "Tôi chỉ là người qua đường thôi nhé, nhưng mà xin phép nói một câu công bằng, chuyện này nghe kiểu gì cũng thấy là lỗi của Cố Hành Chu."

Mọi người sôi nổi gật đầu.

Thư ký và đoàn đội chuyên nghiệp mồ hôi ướt đẫm.

Bọn họ tụ lại bàn bạc, nhỏ giọng thảo luận gì đó, lí nhí thì thầm một hồi lâu, thậm chí còn lấy giấy bút sổ con ra ghi ghi chép chép.

Phe Ninh Sanh ôm ngực chờ, còn tưởng đối phương định liều ch.ết phản công, vẫn còn tuyệt chiêu sát thủ gì đó chưa tung ra.

Phe Ninh Sanh vẫn duy trì trạng thái, căng chặt người chuẩn bị chiến đấu, vận sức chờ phát động.

Ai dè, thư ký và đoàn đội chuyên nghiệp sau khi bàn luận một hồi lâu, vỗ sổ con một cái, ánh mắt đều thay đổi: "Các cậu nói đúng!"

Phe Ninh Sanh: "??"

Thư ký và đoàn đội chuyên nghiệp lau một phen nước mắt: "Các cậu có biết mấy năm nay chúng tôi sống khổ thế nào không? Hu hu hu!"

"Hắn hất bay cơm chiên trứng văng tứ tung đầy ra đất, mỗi một lần đều là tôi đi dọn sạch!"

"Hắn ngày nào cũng nói bậy nói bạ rồi làm mấy chuyện thần kinh, tôi còn bị bắt phụ họa, còn phải đọc thoại nữa cơ, nào là 'Tổng tài đã lâu không cười như vậy', nào là 'Đây là ân huệ của tổng tài ban cho cậu, đừng có mà không biết tốt xấu ’!”

"Hắn không có việc gì là cứ hơn nửa đêm gọi tôi dậy, bắt tôi đi hội sở với hắn, thưởng thức cảnh sinh viên đại học vô tội bị ép đi làm thêm ca đêm ở hội sở..."

Từng câu lên án của đoàn đội chuyên nghiệp như m.áu nhỏ chữ rơi, ai nghe cũng rơi lệ đầy mặt.

Phe Ninh Sanh vừa nãy còn khí thế cường ngạnh, giờ cũng có chút không biết làm sao. Sao cứ có cảm giác... hình như mấy người này còn đáng thương hơn vậy?

Phe Ninh sanh bất đắc dĩ mà nhìn nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng, xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, chỉ có thể đi qua vỗ vỗ vai bọn họ, đưa khăn tay an ủi:

"Hzzz, thôi thôi, đừng khóc đừng khóc."

"Mọi người cũng là mệnh khổ cả… đều là người làm thuê, đều không dễ dàng.”

"Sắp tới lượt chúng ta ăn cơm chiên rồi, vui lên nào, sắp có cơm chiên thiệc đó!"

"Nói tới cơm chiên, hôm nay Ninh Sanh và Cố Hành Chu không tới à?" Có người ở bên cạnh thuận miệng hỏi một câu: "Chẳng lẽ vẫn còn trong trại tạm giam?"

Mọi người lập tức rơi vào im lặng.

Đúng rồi.

Từ trước đến nay đều là fan trung thành số một của cơm chiên, thậm chí còn có thể vì cơm chiên mà đánh nhau, Ninh Sanh và Cố Hành Chu……

Sao hôm nay lại không tới?

Về nguyên nhân tại sao Ninh Sanh và Cố Hành Chu không thể xếp ở vị trí đầu của đội ngũ, còn phải quay thời gian ngược lại một chút.

Nói đến cảnh sát Lão Trương.

Sau khi ăn xong cơm chiên (?), Lão Trương yêu cầu Ninh Sanh và Cố Hành Chu cùng đưa mình đi tới quán cơm chiên xếp hàng mua. Nhưng vừa mới đi được một đoạn, Lão Trương liền có chút không hài lòng.

(?), khúc này không hiểu sao tác giả lại viết hơi vô lý, nhưng mà tui vẫn giữ nguyên nhe 

“Các cậu cũng đã làm lành rồi mà sao mặt mày vẫn lạnh như tiền thế?" Lão Trương nhìn trái nhìn phải, cảm thấy không quá thích hợp. Ông trầm tư suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng đập tay lên trán, nghĩ ra một chủ ý tuyệt diệu: "Hay là, hai cậu nắm tay nhau đi tới đây đi."

Ninh Sanh và Cố Hành Chu: "???"

Chú có biết mình đang nói cái quỷ gì không đấy?!

Lão Trương: "Bạn tốt mà, tay nắm tay cùng nhau đi mua cơm chiên, có gì đâu?"

"Hay là... mấy cậu thật ra chỉ gạt tôi, các cậu căn bản không có thật sự bắt tay làm hòa?"

Hai người trầm mặc: “……”

Một lúc sau, Ninh Sanh sắc mặt cứng đờ, ngoài cười nhưng trong không cười vươn tay ra. Cố Hành Chu cũng nặn ra một nụ cười giả tạo, nghiến răng nghiến lợi nắm lấy cái tay đó.

Cả hai người đều nắm thật sự rất chặt.

Cảm giác có loại khí thế nếu như không bóp ch.ết đối phương thì không chịu bỏ qua.

Bóp gãy tay phải của hắn, xem hôm nay hắn làm sao ăn cơm chiên! Ninh Sanh nghĩ.

Cái tên nhóc này sao lực tay khỏe ghê vậy, định thi đấu bẻ tay với ông mày hả? Ông mày không thua đâu! Cố Hành Chu nghĩ.

Hoạt động tay trong tay quỷ dị này vẫn luôn kéo dài cho đến khi quản lý đô thị xuất hiện.

Nhìn thấy người của ban quản lý, lại nhìn quán ăn vặt đang hoảng loạn cách đó không xa, Lão Trương châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi: "Tôi đi thương lượng với bọn họ."

Ông đi tới chỗ quản lý đô thị mặc áo khoác phản quang kia, đưa qua một điếu thuốc, hạ giọng nói: "Anh em, cậu xem chuyện này có thể châm chước một chút được không.”

“Quán ăn vặt kia bán cơm chiên cực kỳ ngon, cậu chờ tôi mua một phần cơm chiên rồi hẵng qua xử lý có được không?”

Quản lý đô thị: "???"

Ông là cảnh sát pha kè đúng không hả?!

Mà bên kia, Lão Trương vừa rời đi, Ninh Sanh và Cố Hành Chu đã lập tức buông tay ra, nhanh còn hơn điện giật.

“Nếu không phải vì cơm chiên, tôi mới không thèm nắm tay anh.”

“Cậu tưởng tôi thích nắm tay cậu chắc?”

Ninh Sanh đã lấy cồn lau tay ra, bắt đầu chà lau từng ngón một.

Cố Hành Chu mặt đen như than, không cam lòng yếu thế, đảo mắt tìm khắp nơi... Không tìm thấy gì, chỉ có thể oán hận lấy tay xoa mạnh vào áo khoác.

Xem thường ai hả.

Rất nhanh, đám đông lập tức bắt đầu nhanh chóng chạy như bay về phía trước, đuổi theo xe ba bánh.

Ninh Sanh và Cố Hành Chu cũng không cam lòng bị tụt lại, liền chạy bộ theo. Tuy nhìn bề ngoài trông không rõ lắm, nhưng thật ra từ nhỏ Ninh Sanh đã quen với việc giúp đỡ chuyện đồng áng trong nhà, nhìn thì gầy yếu nhưng thật ra toàn thân đều có một tầng cơ bắp hơi mỏng, đường nét xinh đẹp, thể lực và sức bền đều rất không tệ.

Nhưng Cố Hành Chu thì không giống vậy.

Làm một bá đạo tổng tài đạt chuẩn, hắn trời sinh đã sở hữu tám múi cơ bụng đẹp mắt, nhưng từ nhỏ đến lớn hắn đi đâu cũng có siêu xe đưa rước, trước nay chưa bao giờ gặp qua loại hoạt động yêu cầu phải tự thân ra trận chạy bộ như thế này!

Đơn giản mà nói, Cố Hành Chu…

Có hơi yếu.

Năm phút đầu còn ổn, lúc chạy đến phút thứ sáu, Cố Hành Chu bắt đầu cảm thấy màng tai căng lên, bước chân loạng choạng, trời đất quay cuồng, thở không ra hơi.

Hôm nay là một ngày trời trong xanh, lại là lúc chín giờ sáng, ánh nắng chiếu rọi, tuy có bóng cây râm mát, nhưng toàn thân hắn vẫn bị nắng thiêu cho đổ đầy mồ hôi, tim đập thình thịch.

Đến phút thứ mười, Cố Hành Chu đã là thở ra thì nhiều hít vào thì ít.

“Dừng lại ở đây sao?”

Cố Hành Chu ngẩng đầu nhìn về phía trời xanh, ánh mắt tuyệt vọng. Trong ảo giác cận kề cái ch.ết, trước mắt hắn xuất hiện……

Một chén cơm chiên.

Một chén cơm chiên nóng hôi hổi, vàng óng bóng bẩy thơm ngào ngào.

Chén cơm chiên từ trong tay mẹ, được đưa đến trong tay thiếu niên Ninh Sanh mười năm trước, cuối cùng lại do ông chủ quán ăn vặt kia cầm xẻng lên, đứng dưới quầy ăn vặt náo nhiệt ầm ỉ nấu ra một phần cơm chiên tràn đầy hơi lửa.

Bấy nhiêu lâu nay, phiêu bạt nhiều năm như vậy, tìm kiếm, chấp nhất, cũng chỉ vì muốn được nếm lại một ngụm hương vị nóng hổi kia, chỉ vì cảm giác hạnh phúc trào dâng trong khoảnh khắc nhấm nuốt đó mà thôi.

“Cơm chiên ngon như vậy, rốt cuộc sau này sẽ không được ăn nữa.” Cố Hành Chu cười đầy thảm thiết, trong nụ cười chất chứa vô vàn bi thương và trào phúng: “Ha ha, ha ha, cơm chiên này mọi người ai cũng được ăn, cũng chẳng phải chỉ có mình tôi, hoá ra là do tôi không xứng.”

Hắn ngẩng đầu, xuyên qua những kẻ lá loang lổ ánh nắng, nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm.

Ánh sáng chạm nhẹ trên khuôn mặt hắn. Nhưng Cố Hành Chu lại cảm thấy rất lạnh, lạnh lẽo như thể hắn đang đứng giữa cánh đồng tuyết giá rét cực hàn, bước chân hắn dần dần chậm lại.

Đám đông đang chạy vội từng người từng người lướt nhanh qua bên cạnh hắn, ai nấy đều cười nói vui vẻ, tràn đầy mong chờ mà đuổi theo chiếc xe ba bánh chở đầy hy vọng đang đi xa dần kia.

Cuối cùng, chỉ còn lại một mình Cố Hành Chu, thở hổn hển, sức cùng lực kiệt, bị bỏ lại nơi góc tối âm u không chút ánh sáng.

“Cả đời của tôi, vốn dĩ không đáng…”

Cố Hành Chu kéo kéo khóe môi, từ bỏ giãy giụa, một chút sức lực cuối cùng cũng tan biến sạch, hắn nhắm mắt lại, ngã người về sau---

Nhưng lại bị một đôi tay giữ chặt.

Xúc cảm của đôi tay đó rất quen thuộc, mang theo chút hương cồn, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, lòng bàn tay còn có vết chai do gõ bàn phím thường xuyên.

Là Ninh Sanh.

Ninh Sanh kéo mạnh hắn dậy, vác lên vai, rồi cứ thế khiêng Cố Hành Chu bắt đầu chạy về phía trước.

Cố Hành Chu bỗng mở to mắt: “?”

Ánh mặt trời nhảy nhót trên người bọn họ, ấm áp dễ chịu, bóng cây lay động, cảnh sắc xung quanh cũng nhanh chóng lùi dần về sau. Ninh Sanh chạy bộ cực nhanh, trong chớp mắt đã lướt qua mấy người, ở trong đám đông giống như một luồng gió lướt vun vút về phía trước.

Nhìn sườn mặt của Ninh Sanh, nhìn hàng mi dày rậm và ánh mắt tĩnh lặng ấy, trong lòng Cố Hành Chu chấn động.

Hắn thậm chí cảm thấy tim mình cũng đập nhanh hơn vài nhịp, chẳng lẽ Ninh Sanh là cố ý quay lại cứu hắn?

Trong lòng Ninh Sanh, thật sự có hắn?

“Em… Sao em lại giúp tôi?” Cố Hành Chu mím môi, khó khăn hỏi: “Chẳng lẽ em vẫn còn ---”

Ninh Sanh cau mày, lạnh như băng mà liếc mắt nhìn hắn một cái: “Anh đã hứa với tôi, cơm chiên của ann phải chia cho tôi một nửa, anh quên rồi? Muốn nuốt lời?!”

Cố Hành Chu: “……”

Bị Cố Hành Chu làm chậm tiến độ, Ninh Sanh thật ra đang vô cùng tức giận, đến mức vừa chạy vừa hùng hùng hổ hổ mắng: “Nếu anh hại tôi không ăn được cơm chiên, tuần sau tôi sẽ cho anh ăn đầu thất!”

Cố Hành Chu: “…………”

Hắn! Biết! Ngay! Mà!

Quả nhiên vẫn là vì cơm chiên của ông chủ Giản hu hu hu.

Cố Hành Chu muốn xuyên không về mười giây trước, đ.ập n.át cái đầu choá đang tự mình đa tình của bản thân.

Tư thế mà Ninh Sanh vác Cố Hành Chu thật sự không có tí nào gọi là ưu nhã. Nếu phải nói cho đúng thì hoàn toàn là vác bao tải, dạ dày của Cố Hành Chu lại vừa vặn tì vào trên vai Ninh Sanh, cứ như vậy bị xóc lên xóc xuống một hồi, hắn suýt nữa thì bị xóc đến ói ra.

“Chậm một chút đi, tổ tông của tôi ơi…” Cố Hành Chu bị xóc đến mức hai mắt đờ đẫn vô thần: “Tôi say xe… à không, tôi say người!”

Ninh Sanh tặc lưỡi:

“Lắm chuyện thật đấy.”

Cậu kéo Cố Hành Chu xuống dưới, thay đổi tư thế.

Nhìn sơ qua thì giống như bế công chúa.

Nhưng mà so với bế công chúa, lại có một chỗ khác biệt rất vi diệu ---

Bởi vì mặt Cố Hành Chu là… úp ngược xuống dưới.

Cho nên hiệu quả thị giác thu được chính là, Ninh Sanh giống như đang bưng một gã đàn ông cao hơn mét tám mấy như bưng một cái mâm, lao nhanh như bay về phía trước.

Dân tình xung quanh lập tức bắn ánh mắt kính nể tới:

“Trời ơi đỉnh dữ vậy mom ơi, gánh sức nặng như này mà còn chạy được, sao không đi thi Thế vận hội Olympic gì đi?”

“Vì ăn được một miếng cơm chiên, mọi người thật là liều mạng…”

“Cụ ông hơn tám mươi tuổi tai biến nửa người, con trai không rời không bỏ, còn bưng ông cụ đi ăn cơm chiên…”

Cụ ông hơn tám mươi tuổi  tai biến nửa người --- Cố Hành Chu: “……”

Mà bị gọi là ‘con trai’, Ninh Sanh càng khó chịu hơn: “Tôi là ông nội hắn ta!”

Cách đó không xa, Cố chủ tịch Cố Thiên Thừa đột nhiên mọc thêm một ông cha, hắt xì một cái: “Hắt xì!”

Ai đang nhắc tới ông thế?


Chương Trước

Chương Sau

Đăng nhận xét

0 Nhận xét