Phát Sóng Trực Tiếp Bày Quầy Bán Đồ Ăn Vặt Trong Truyện Cẩu Huyết: Chương 39

Phát Sóng Trực Tiếp Bày Quầy Bán Đồ Ăn Vặt Trong Truyện Cẩu Huyết
Chương 39

Tại quán ăn vặt ở khu chợ sáng.

Vương giáo sư và Mộ Dung giáo sư nhìn Cố Thiên Thừa đầy quan tâm: “Cảm lạnh rồi à?”

Bởi vì sự kiện cùng lái xe ba bánh mà mấy người đã kết nghĩa huynh đệ thành tình hữu nghị cách mạng.

“Không…” Cố Thiên Thừa xoa xoa mũi, trong lòng cứ có cảm giác là lạ: “Không hiểu tại sao, cứ có cảm giác…”

Hình như… con trai ông ở ngoài kia, vừa nhận thêm một ông nội?

Thôi kệ đi.

Chuyện vặt vãnh như vậy làm sao quan trọng bằng cơm chiên được?

Ba người vừa nhận cơm chiên đã lập tức vui vui vẻ vẻ ngồi xuống ăn ngay, không buồn quan tâm đến những việc nhỏ không đáng kể nữa.

--- Cưỡi xe ba bánh cả buổi trời, đây đều là bọn họ nên có được!

Còn bên này, Ninh Sanh vẫn còn đang bưng Cố Hành Chu chạy như điên.

Cậu ấy chạy quá nhanh, đến mức sắp hóa thành một đạo tàn ảnh, cho nên khi trước mặt đột nhiên có một chiếc xe đạp lăn từ trên dốc xuống, Ninh Sanh căn bản không kịp phanh lại, trực tiếp đâm thẳng vào chiếc xe đạp!

Trên xe đạp cũng không có người, chủ xe còn đang đuổi theo đằng sau. Đây là đoạn sườn núi dốc xuống, mà hướng của Ninh Sanh bọn họ là chạy lên trên, rõ ràng là chủ xe đang đi nửa đường thì nhảy xuống, xe đạp không thắng lại, cứ thế một đường trượt xuống như tên bắn.

Thấy người và xe đạp tông nhau, dân tình xung quanh đều há to miệng.

“Oái… cú này chắc gãy xương quá!”

“Nhìn thôi mà cũng thấy đau giùm rồi…”

Trong nháy mắt va chạm với xe đạp, Ninh Sanh đã chuẩn bị xong tinh thần lăn đùng ra đất, cậu ấy nhắm mắt lại, nín thở, trong giây phút rơi vào không trung, các giác quan lập tức trở nên vô cùng nhạy bén ---

Nhưng mà, đau đớn trong tưởng tượng lại không xuất hiện.

Chính xác thì, cậu ấy có cảm giác như mình như rơi trúng một cái đệm thịt nào đó, cái đệm thịt kia giúp giảm xóc một chút, cho nên Ninh Sanh gần như chỉ nhẹ nhàng chạm vào mặt đất một xíu.

Ninh Sanh mở mắt ra, nhìn thấy “đệm thịt” kia.

Trong lòng cậu ấy có chút chấn động.

Cố Hành Chu chủ động chắn cho cậu ấy? Tại sao?

Chủ động dang hết tay chân tứ chi ra làm đệm thịt sống, Cố Hành Chu, trong mắt ánh lên vẻ sâu thẳm, còn cười một cái đầy phong tình: “Nam nhân, em yêu tôi rồi đúng không?”

Ninh Sanh: “……”

“Anh có âm mưu gì?” Hai mắt Ninh Sanh gắt gao nhìn chằm chằm vào đối phương.

Cố Hành Chu đối xử tốt với cậu ấy thì chắc chắn là dụng tâm kín đáo. Đây là nguyên tắc sống mà đáy lòng Ninh Sanh đã cam chịu.

Nhưng biểu cảm của Cố Hành Chu lại có hơi tủi thân.

Hoá ra trong lòng Ninh Sanh, hắn lại là kiểu người như vậy.

Nếu hắn nói, động tác lúc nãy hoàn toàn là phản xạ trong vô thức của hắn, căn bản chưa kịp nghĩ ngợi gì thì sao?

Đương nhiên, suy xét cẩn thận thì…… Cố Hành Chu cũng không phải là hoàn toàn không có mục đích.

Cố Hành Chu thật cẩn thận mà lén lút nhìn biểu cảm của Ninh Sanh, nói: “Tôi giúp em, nên có thể chỉ chia cho em một phần ba cơm chiên thôi được không?”

Ninh Sanh: “Anh nằm mơ giữa ban ngày à.”

Cố Hành Chu: “……” Đáng giận, kế hoạch thất bại!

Nhưng mà, câu hỏi này của đối phương thật ra lại nhắc nhở Ninh Sanh. Cậu ấy trực tiếp bưng Cố Hành Chu lên lại, không rảnh quan tâm dân tình đang bu xung quanh và ánh mắt kinh ngạc của chủ xe đạp bên cạnh, tiếp tục lao đầu chạy như bay về phía trước!

Nếu không nhanh nữa là không thể kịp ăn cơm chiên!

Tại quầy ăn sáng trong chợ, bên cạnh xe ba bánh.

Giản Vân Lam mặc tạp dề, động tác thành thạo mà nấu xong một chảo cơm chiên mới toanh.

Cơm chiên vừa mới ra khỏi nồi, trong đám đông lập tức vang lên tiếng nuốt nước miếng rào rào không ngớt.

“Đến lượt số sáu tám sáu chín rồi.” Giản Vân Lam lên tiếng: “Đây là cơm chiên của ai, ra nhận cơm một chút.”

Trong đám người lập tức bắt đầu ngo ngoe rục rịch, mỗi một lần cơm chiên của Giản Vân Lam ra khỏi nồi là nhân tính của bọn họ ít nhiều gì cũng có hơi bay màu, người có ý định nhận vơ không hề ít.

Nhưng đại cẩu tên là Mao Mao kia, không biết có phải có thần thông gì hay không mà cho dù thứ tự xếp hàng của mọi người bởi vì chạy bộ nên bị đảo lộn hết, nó vẫn có thể chính xác nhận ra ai chen hàng, ai không có.

Giản Vân Lam gọi ba lần, nhưng mà người nhận cơm chiên vẫn chưa thấy đâu.

Không lẽ… bị rớt hàng?

Trong mắt Giản Vân Lam thoáng hiện lên một tia tiếc nuối, nhưng hai mắt của đám đông xung quanh lại như nhìn thấy mùa xuân.

Tốt quá, giảm bớt hai đối thủ cạnh tranh!

Nhưng mà, ngay lúc Giản Vân Lam chuẩn bị hắng hắng giọng gọi vị thực khách tiếp theo.

Từ trong đám đông, có một bóng dáng nhất kỵ tuyệt trần xông ra như một cơn lốc.

Thanh niên ấy dung mạo tuấn mỹ, ngũ quan thanh lãnh mà mỹ lệ, nơi đuôi mắt có một nốt lệ chí rực rỡ lấp lánh.

Trong tay cậu ấy, còn bưng theo một… người mặc tây trang thân hình cao lớn?

Kỳ lạ, tại sao bọn họ lại dùng từ ‘bưng’ này nhỉ?

Tổ hợp kỳ quặc này, trong cái vớ vẩn lại toát ra một chút hài hòa, trong một chút hài hòa lại lộ ra một tia thái quá… Khiến mọi người trơ mắt đứng hình.

“Ông chủ Giản, cơm chiên…” Nam thanh niên tuyệt mỹ kia đứng yên trước Giản Vân Lam, ánh mắt dao động, trong thanh âm ẩn chứa sự cuồng nhiệt: “Là của em!”

Giản Vân Lam hơi hơi mỉm cười, đưa hộp cơm chiên qua: “Chúc ăn ngon miệng.”

Ánh mắt Ninh Sanh lập tức như bị đốt cháy bởi ngọn lửa mãnh liệt.

Hộp cơm chiên kia màu sắc vàng ruộm mê người, hạt cơm tơi đều, điểm xuyết bởi những con tôm nõn và lạp xưởng, lớp dầu óng ánh, tản mạn hương thơm ngào ngạt thơm nức!

Trong mắt cậu ấy lúc này, đã không còn chỗ cho bất kỳ người nào hay việc nào khác. Trong toàn bộ đầu óc cậu ấy, trong toàn bộ thế giới cậu ấy, chỉ còn lại một mình hộp cơm chiên này, còn có vị thần cơm chiên đang mỉm cười trao hộp cơm chiên cho cậu ấy, Giản Vân Lam!

Ninh Sanh trực tiếp quăng đồ vật đang bưng trong tay xuống đất, để rảnh cả hai tay, kích động nhận lấy hộp cơm chiên phát sáng lấp lánh kia.

Cậu ấy gắt gao ôm chặt hộp cơm vào trong ngực, chỉ cảm thấy trái tim chưa từng vui vẻ, bình yên và hạnh phúc như bây giờ.

Bị Ninh Sanh trực tiếp quăng thẳng xuống đất không chút thương tiếc, Cố Hành Chu: “???”

Hơn nữa do lúc nãy Ninh Sanh bưng hắn theo tư thế úp mặt xuống dưới, nên lúc bị quăng, hắn trực tiếp đáp đất bằng mặt, “rầm” một tiếng dập thẳng xuống đất, ngũ quan bay loạn, khuôn mặt vặn vẹo.

Cố Hành Chu: “……”

Có ai quan tâm đến sống ch.ết của hắn không vậy!!!

Nhưng chưa được mấy giây, Ninh Sanh lại nhớ ra sự tồn tại của Cố Hành Chu.

Cũng không phải bởi vì cậu ấy đột nhiên thức tỉnh lòng trắc ẩn hay gì đâu.

Mà là…

“Số sáu mươi chín đâu?” Trong tay Giản Vân Lam còn đang cầm thêm một phần cơm chiên: “Số sáu mươi tám có người nhận rồi, sáu mươi chín là của ai? Không ai nhận thì hoãn lại cho người kế tiếp nhé.”

Nghe vậy, Ninh Sanh nhanh chóng bứng Cố Hành Chu từ dưới mặt đất lên, ‘vô cùng dịu dàng’ mà phủi bụi trên người đối phương, như thể đang hiến vật quý mà đẩy hắn ta tới trước mặt Giản Vân Lam, nói:

“Là cơm chiên của bạn tôi, chúng tôi xếp hàng cùng nhau.” Cậu quay sang nhìn về phía Cố Hành Chu, trong mắt bất động thanh sắc chứa đầy đ.e d.ọa: “Anh nói có đúng không, bạn tốt?”

Cố Hành Chu: “……Đúng vậy.”

Thế là, Cố Hành Chu cũng nhận được một hộp cơm chiên.

Không thể không nói, cơm chiên này đúng là thần phẩm. Vừa mới ra khỏi chảo nên vẫn còn bốc hơi nghi ngút, mỗi một hạt cơm được phủ đều lớp trứng vàng óng, bóng loáng bắt mắt. Múc lên một muỗng thôi, cơm chiên hơi run run lên xuống, mùi thơm nồng nàn của trứng, của hải sản xộc thẳng vào chóp mũi!

Nước dùng đậm đà đặc sệt màu trắng sữa từ chân giò hun khói Kim Hoa được hầm kỹ đến sánh mịn, toàn bộ tinh túy đều đã thấm vào từng hạt cơm, khiến cơm chiên vừa căng mọng vừa bóng bẩy.

Tôm nõn tươi rói, đậu Hà Lan xanh mướt, những miếng chân giò hun khói cháy cạnh vàng giòn, cả hải sâm nữa, đều hiện ra vô cùng rõ ràng.

Mùi hương nóng hổi quyến rũ ấy thanh khiết lại hấp dẫn, khiến người khác chỉ mới ngửi thôi đã thấy bụng réo lên ùng ục, muốn lập tức xúc ngay một thìa đầy cơm chiên bỏ vào miệng, mồm to nhấm nháp đểbcảm nhận hạnh phúc tràn đầy lan tỏa từ đầu lưỡi đến tận tim…

Cố Hành Chu không ngừng chảy nước miếng.

Nếu nói Ninh Sanh có thể vì cơm chiên mà hy sinh tất cả, Cố Hành Chu sao có thể không phải như vậy?

Đây cũng chính là cơm chiên mà hắn hồn khiên mộng nhiễu biết bao ngày đêm mà!

Nhưng.

Cố Hành Chu hạ quyết tâm, cắn răng, nhắm mắt lại, đưa hộp cơm chiên kia cho Ninh Sanh: “Ninh Sanh, phần này của tôi đều để cho em ăn. Vốn dĩ, nếu không có em, tôi cũng không mua được phần cơm chiên này. Là tôi nợ em.”

Cố Hành Chu khẽ cười một cách thê lương.

Hắn chính là không xứng.

Có thể được ngửi mùi hương của cơm chiên, được cảm nhận hơi ấm của cơm chiên trong tay, hắn cũng đã mãn nguyện rồi.

Đúng là khiến cho người nghe thương tâm, người thấy rơi lệ.

Một bá đạo tổng tài từ trước đến nay nói một không hai, giờ đây lại hèn mọn mà tự hạ thấp mình tới mức này, người bình thường nghe xong đều sẽ không nhịn được sinh ra tâm đồng tình mà nói với hắn: “Cơm chiên này, anh ăn đi, tôi còn một phần nữa mà.”

Vì thế, Cố Hành Chu gắt gao nhắm tịt mắt lại, chờ rồi lại chờ.

Nhưng Ninh Sanh lại rất dứt khoát nhận lấy cơm chiên trong tay đối phương:

“Cảm ơn nha.”

Rồi bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Cậu ấy ăn từng miếng từng miếng to, trên mặt là nụ cười hạnh phúc không chút nào che giấu: “Ăn ngon quáa!”

Cố Hành Chu: “……”

Cố Hành Chu nhìn hộp cơm chiên trong tay Ninh Sanh bằng ánh mắt cực kỳ hâm mộ.

Chần chừ một lúc lâu, hắn bật cười tự giễu một tiếng, xoay người rời đi.

Chỉ để lại cho thế nhân một bóng lưng cô đơn.

Cố Hành Chu nghĩ, hắn đúng là nên rời đi, nơi này vốn dĩ không có chỗ cho hắn.

Hắn không thuộc về nơi này, cũng hoàn toàn không thuộc về nơi nào cả, cẩn thận suy nghĩ thì, tuy rằng hắn sinh ra đã ngậm thìa vàng, dễ dàng có được hết thảy những thứ khiến thế nhân ghen tị, nhưng cũng không có người nào thật lòng thích hắn.

Những người tụ tập vây quanh hắn tâng bốc nịnh nọt đều có mục đích riêng; cấp dưới bày mưu tính kế là cho hắn là vì kính sợ d.âm uy; ba hắn không thích hắn; mà Ninh Sanh càng là như vậy, từ trước đến nay đều chưa từng che giấu chán ghét và oán hận với hắn.

Sau khi mẹ hắn qua đời, hắn cũng không còn nhà nữa.

Cố Hành Chu đã từng tưởng tượng trong một giấc mơ nào đó, liệu có thể có một ngày nọ, hắn và Ninh Sanh không còn là kiểu quan hệ dị dạng như thế này, bọn họ có thể thẳng thắn đối diện lẫn nhau, không tranh cãi, chỉ là bình bình đạm đạm mà ngồi xuống uống một ly rượu, tâm sự dăm ba câu.

Nhưng mà không có khả năng, Ninh Sanh hận hắn.

Cảnh tượng vô cùng náo nhiệt vui vẻ như vậy, hắn nên tránh xa mới phải.

(Background vang lên tiếng đàn cello trầm lắng)

Bóng lưng của Cố Hành Chu, dần dần chìm vào bên trong đám đông.

Ninh Sanh đang cắm mặt vào hộp cơm chiên như bị ma xui quỷ khiến mà ngẩng đầu lên, nhìn về bóng lưng càng lúc càng xa kia.

Từng dòng ký ức trong quá khứ đột nhiên hiện lên, tất cả bất an, đau lòng, bao nhiêu đêm trằn trọc khó ngủ.

Cũng có những khoảnh khắc vui vẻ, sảng khoái.

Thời gian qua, từ đánh nhau viết bản kiểm điểm đến bị ép ôm nhau nắm tay, rồi lại cùng rượt đuổi theo xe ba bánh của ông chủ Giản, vượt qua ngàn vạn mưa gió hiểm trở gian nan để tới được nơi đây.

Ninh Sanh nhấm nuốt mỹ vị tuyệt vô cận hữu, nóng hổi thơm ngon trong miệng, nghĩ.

Món ngon như vậy, Cố Hành Chu cũng nên được nếm thử một miếng.

Nhưng chỉ một miếng thôi.

Nếu chỉ một miếng thì, cậu cũng không phải là không thể chia cho đối phương.

Vì vậy, Cố Hành Chu cô đơn buồn bả cụp đuôi rời đi, bụng một trận lại một trận đói khát mà kêu liên tục.

Đột nhiên, hắn nghe thấy có người gọi tên mình:

“Cố Hành Chu.”

Cố Hành Chu hơi hơi mở to hai mắt, xoay người lại.

Ninh Sanh đứng giữa nắng mai rực rỡ, bầu trời xanh ngắt trải dài sau lưng, cả thế gian dường như trở thành một khung tranh thủy tinh phủ vây lấy cả người cậu ấy.

Mà Ninh Sanh đứng ở giữa, lấp lánh rực rỡ hẳn lên, gọi Cố Hành Chu lại.

…Nhìn kỹ lại thì, thực ra lấp lánh rực rỡ không phải là bản thân Ninh Sanh.

Mà là cái muỗng trong tay cậu ấy.

Muỗng cơm chiên ấy nặng trĩu, cơm chiên đựng đầy cả một muỗng.

Muỗng cơm chiên ấy vừa mới ra khỏi nồi, bốc hơi nóng nghi ngút, mỗi một hạt cơm đều no đủ mà bóng loáng, kim sắc rực rỡ, thơm lừng mùi trứng, tôm bóc vỏ tươi ngon, nước dùng đậm đà!

Muỗng cơm chiên ấy giống như ngọn hải đăng lấp lánh nhất trong đêm tối, dẫn lối mọi kẻ hành khất đói khát đang lạc lối, chỉ đường cho bọn họ đi tiếp. Hơi thở của Cố Hành Chu khựng lại, thế giới trong mắt hắn đều rút đi mọi sắc màu, chỉ còn lại một sợi ánh sáng từ muỗng cơm chiên.

Xuyên qua đám đông, Cố Hành Chu nhìn thấy một chút ý cười nhàn nhạt đến gần như biến mất bên khoé môi Ninh Sanh.

Cậu ấy nói:

“Cơm chiên này, cho anh ăn một miếng.”

Ở chợ sáng, quầy cơm chiên nằm trong một góc nhỏ vô cùng đặc biệt.

Nơi này cách rất xa so với tất cả các quầy hàng khác, không nằm ở trung tâm náo nhiệt nhất của khu chợ sáng mà yên lặng núp bóng dưới một gốc cổ thụ nơi góc chợ. Thế nhưng chính tại trong cái góc nho nhỏ vắng vẻ này, rất rất nhiều người ôm lấy hộp cơm chiên, vừa ăn vừa mỉm cười vô cùng hạnh phúc, có người cùng bạn học tụ tập ở bên cạnh, có người cùng người thương kề bên nhau, có người cùng gia đình chia sẻ đầm ấm, cũng có người mất mà tìm lại được, bắt đầu quý trọng hết thảy cùng cận kề.

--- Chẳng hạn như Vương giáo sư và Mộ Dung giáo sư.

Hai người bọn họ đều không kịp tìm chỗ ngồi, cũng bất chấp thể diện của giáo sư Kinh Đại, giống như các sinh viên khác, ngồi thụp ở bên lề đường, bưng cơm chiên lên ăn luôn.

Hai đối thủ một mất một còn tranh giành hơn cả nửa đời người e rằng cả cuộc đời cũng chỉ có vài khoảnh khắc ngắn ngủi như thế này, có thể yên yên tĩnh tĩnh, an nhiên dễ chịu mà ngốc bên cạnh nhau, vai kề vai, cùng nhau ăn một chén cơm chiên thơm phức tâm tâm niệm niệm đã lâu.

“Ăn ngon, ăn ngon thật đấy,” Mộ Dung giáo sư cảm khái: “Những món cơm chiên từng ăn trước đây đem ra so với tay nghề của Tiểu Giản đều chẳng đáng nhắc tới.”

Vương giáo sư thì lặng lẽ liếc vào hộp cơm chiên của Mộ Dung giáo sư: “Mộ Dung Thanh Hòa à, cho tôi một con tôm bóc vỏ trong hộp của ông đi, tôi đổi cho ông miếng thịt gà thái nhỏ.”

Mộ Dung giáo sư nhướng mày: “Thế ông năn nỉ tôi đi!”

Vương giáo sư: “Ông---”

Ông muốn đập đồ đứng dậy, nhưng lại chợt nhớ tới hộp cơm chiên đang cầm trên tay, vội vàng sốt ruột ngồi xổm xuống, đau lòng kiểm tra: “Ây da, cơm chiên của tôi, bảo bối của tôi, đừng có đổ mất…”

Mộ Dung giáo sư ngồi bên cạnh cười nhìn ông.

Cười đối phương già đầu rồi, đều đã năm mươi sáu mươi tuổi mà vẫn cứ như sinh viên nghèo mười mấy tuổi.

Ngày xưa, khi nhà ăn cũ của Kinh Đại chưa bị dỡ bỏ, bọn họ từng chắt bóp từng ngàn, tiết kiệm rất lâu mới dành dụm được hai đồng rưỡi, mua hai chén cơm chiên. Khi đó, Vương Kiến Hoa cũng từng muốn dùng mấy miếng thịt gà thái nhỏ trong chén mình để đổi một con tôm bóc vỏ trong chén Mộ Dung Thanh Hòa.

Chớp mắt một cái, bốn mươi năm đã vội vã trôi qua.

--- Lúc này, Bối Thi và Trương Mặc đang ở bên nhau.

Bối Thi ôm hộp cơm chiên trong tay, vẻ mặt thỏa mãn, ăn đến mê mẩn, mọi thứ xung quanh đều tạm thời bị quăng ra sau đầu. Hai người ngồi dưới bóng cây, Trương Mặc nửa quỳ nửa ngồi, nhẹ nhàng xoa mắt cá chân bị trẹo của cô.

“Ông chủ Giản đúng là tốt thật, hộp đựng của chúng ta lúc nào cũng là hình trái tim.” Bối Thơ vừa ăn vừa nói, “Này, nhóc mọt sách, há miệng nào.”

Trương Mặc theo bản năng mở miệng ra, kết quả bị Bối Thơ nhét thẳng vào một muỗng cơm chiên đầy ụ. Cơm vẫn còn hơi nóng, nhưng hương vị thì vô cùng tuyệt vời, từng hạt cơm tơi đều thơm dẻo, nhai kỹ còn có vị ngọt tự nhiên, cộng thêm tôm bóc vỏ giòn sần sật, ăn một miếng chỉ muốn ăn thêm miếng nữa.

Thỏa mãn nuốt xong muỗng cơm đầy đặn, Trương Mặc mới phản ứng lại đây: “Bà xã à, sao em lại gọi anh là mọt sách nữa rồi!”

Bối Thi vùi đầu vào hộp cơm chiên, khóe môi cong lên một nụ cười tinh nghịch.

Mười năm trước, trong buổi đón tân sinh viên của khoa Kinh tế Kinh Đại, cô nhìn thấy Trương Mặc đang ngồi đọc sách bên khung cửa sổ. Không hiểu sao lại buột miệng gọi một câu: “Nhóc mọt sách!” Khi đó, Trương Mặc ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cô, rồi đột nhiên đỏ mặt.

Mọi thứ đều đã đổi thay, mà dường như cũng chẳng thay đổi gì cả.

--- Lý Vân và Lý Minh Hi cũng cùng nhau.

Hai người bọn họ mỗi người cầm một hộp cơm chiên, vừa đi vừa ăn, trên mặt đều là nụ cười rạng rỡ hạnh phúc giống nhau như đúc. Nhưng Lý Vân lại là người không chịu ngồi yên, vừa ăn được vài miếng trong hộp của mình đã nhịn không được nghiêng đầu ngó sang hộp Lý Minh Hi:

“Anh ơi, sao cơm chiên của anh lại nhìn ngon hơn của em thế nhỉ?”

Lý Minh Hi bất đắc dĩ mà đẩy nhẹ trán em gái: “Em cứ luôn như vậy, rõ ràng là hai phần của chúng ta giống hệt nhau.”

Họ là anh em sinh đôi, từ nhỏ đến lớn ăn mặc chi tiêu đều giống nhau như đúc. Nhưng Lý Vân vẫn luôn tò mò với phần của Lý Minh Hi, cơm chiên của Lý Minh Hi, cô muốn nếm thử một miếng, gấu bông của Lý Minh Hi, cô lén lút ôm ngủ, balo của Lý Minh Hi, cô cũng phải treo thêm nơ bướm nhỏ của mình lên mới chịu.

Mà Lý Minh Hi thì chưa bao giờ ngăn cản.

Hắn muốn nhường nhịn cô.

Lúc còn ở nhà trẻ, một Lý Vân bé xíu như vậy từng nhắm mắt theo đuôi lẽo đẽo sau lưng hắn từng bước, giống như một cái đuôi nhỏ, không ngừng gọi anh ơi, anh ời.

Có một chuyện Lý Minh Hi chưa từng kể với Lý Vân chính là, năm năm tuổi ấy, Lý Minh Hi thiếu một chiếc răng cửa có bao nhiêu kiêu ngạo, tự hào khoe khoang với các bạn học: “Đây là em gái tui, dễ thương đúng không? Cho dù có là sao sáng trên trời, tui cũng sẽ hái xuống cho con bé!”

--- Cố Thiên Thừa và Đại Hắc ở cạnh nhau.

Cố Thiên Thừa tinh tế nhấm nháp từng muỗng cơm chiên, ông lấy từ trong ngực ra một tấm ảnh. Người vợ trong ảnh chụp đang vô âu vô lo mà tươi cười rạng rỡ, nụ cười ấy cho đến tận bây giờ vẫn không phai nhạt theo thời gian.

“Đại Hắc à…” Cố Thiên Thừa nhẹ nhàng sờ sờ đầu chó bên cạnh.

Đại Hắc ghé vào bên người ông, vội vàng ngẩng đầu lên, vuốt chó gác lên đầu gối ông.

“Ta cứ tưởng rằng mình đã quen rồi, sẽ không còn buồn vì cô ấy đã rời đi nữa…” Cố Thiên Thừa cười cười, lấy khăn tay ra lau khóe mắt: “Nhưng mà hôm nay… ta ăn được một phần cơm chiên ngon như vậy, tự dưng lại nghĩ.”

“Ta nghĩ, nếu A Nguyệt còn ở đây, cơm chiên ăn ngon như vậy, cô ấy nhất định sẽ rất thích.”

Đại hắc ngửa đầu khẽ kêu ‘gâu gâu’ hai tiếng, không biết chủ nhân tại sao lại khóc.

--- Minh Nhược Côi và các fans hâm mộ ở cùng nhau.

“Chị Minh ơi, cơm chiên ăn ngon quá à!” Các fans nước mắt lưng tròng cầm chén cơm chiên mà nói: “Tụi em đã nói rồi mà, đi theo chị kiểu gì cũng có lộc ăn!”

Minh Nhược Côi giơ ngón tay cái lên, tạo hình chữ V siêu khí thế.

“Chị Minh ơi, sau này chị có kế hoạch gì chưa?”

Minh Nhược Côi ngẩng đầu nhìn về phía không trung xanh thẳm, gió mát khẽ lướt qua sợi tóc cô, trong mắt là một khoảng trời sáng rực ánh lên khát vọng không chút giấu giếm.

Bầu trời này rốt cuộc cao đến đâu, cô muốn tự mình đi xem.

“Sau này à…” Minh Nhược Côi ăn xong một muỗng cơm chiên thật to, nở nụ cười.

Trước mặt cô là một bức tường sắt dày đặc, rào cản văn hóa, phân biệt chủng tộc, những lời chê bai và phản đối, bao nhiêu ngón tay chỉ thẳng vào sống lưng cô muốn cô phải bỏ cuộc.

Nhưng cô lại càng muốn đập vỡ vách tường này.

Cô muốn nhìn xem khung cảnh phía sau bức tường kia, có phải là trời xanh mênh mông vô ngần hay không.

--- Lâm Thiên Thu và đồng nghiệp ở cùng nhau.

“Ăn xong phần cơm chiên này, lát nữa mọi người cùng đi xem phim điện ảnh không? Tôi xin được vé miễn phí từ chỗ của sếp!” Lâm Thiên Thu vừa nhồm nhoàm nhai cơm chiên vừa vui vẻ đề nghị.

“Ok đó!” Mọi người đồng thanh nở nụ cười.

Còn nhớ lúc trước, ngày đầu tiên Lâm Thiên Thu mới vào công ty, vừa nhát gan còn mắc chứng xã khủng, ngượng ngùng đến mức nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.

Chớp mắt một cái, giờ hắn đã là một người trưởng thành có thể tự mình đảm đương một phía.

Năm lon coca cụng vào nhau, tiếng gas sủi bọt xì xì vang lên, bong bóng tung tóe lên không trung, bay tự do giữa tiếng cười giòn tan.

--- Ngô Thu Hà và nhóm các chủ quán ăn vặt ở cùng nhau.

Bọn họ thở hổn hển phịch xuống ven đường, mồ hôi đầy đầu, ngửa mặt nhìn trời.

“Giờ này, hẳn là mọi người đều đang ăn cơm chiên rồi nhỉ.” Ngô Thu Hà cảm khái nói: “Cơm chiên hôm nay nhất định ăn rất ngon.”

Mọi người chỉ cười cười. Đúng vậy, bọn họ đã bỏ lỡ phần cơm chiên hôm nay.

Nhưng mà... không hối hận.

Từ xa xa có một bóng người chạy tới.

Trong tay ông chủ quán bánh kẹp bưng tám chín hộp cơm chiên, phân phát cho mọi người: “Ông chủ Giản để dành phần cho mọi người nè!”

Ánh mắt mọi người sáng rực lên, vội vàng nhận lấy cơm chiên, đưa mắt nhìn nhau.

“Đứa nhỏ này, lúc đầu đúng là không nên nghi ngờ cậu ấy.”

“Phải đó, hồi đầu tôi còn bày sắc mặt cho Tiểu Giản nữa chứ.”

“Haiz... người già rồi, dễ cố chấp mà.”

Mọi người mồm năm miệng mười mà lên tiếng, nhưng đều không động muỗng.

Mọi người bật cười, ánh mắt thúc giục nhìn về phía Ngô Thu Hà: “Chị Ngô, chị là chiến sĩ tiên phong của chúng ta, chị ăn trước đi!”

Ngô Thu Hà cũng không khách sáo, mở hộp cơm chiên ra ăn một miếng thật to, rồi giơ ngón cái lên.

Ngô tỷ tán thành!

Mọi người túm tụm lại ông một câu tôi một câu mà tám chuyện rôm rả, ăn đến quên trời quên đất.

Mười năm trước, Ngô Thu Hà lần đầu bày quán bán bánh bao dưới toà nhà tập đoàn Viễn Châu, khi đó chỉ có một mình nàng.

Rồi dần dần sau này, càng ngày càng nhiều người tới, lão Trần bánh rán giò cháo quẩy tới, sau đó là A Ngô bán bánh kẹp, Tiểu Lượng bán sữa đậu nành bánh quẩy…...

Bọn họ vô cùng náo nhiệt, đồng cam cộng khổ cùng nhau suốt bao nhiêu năm như thế.

“Một năm mới, lại phải trông cậy chị Ngô chỉ giáo thêm!”

“……”

Giản Vân Lam vẫn điêu luyện múa may nồi sạn đảo chảo vung giá như cũ.

Thao Thiết uy phong lẫm liệt bảo hộ bên cạnh cậu.

Giản Vân Lam được hết thảy mọi hạnh phúc và thỏa mãn vây quanh, trên người cũng tựa như được phủ đầy ánh sáng pháo hoa chốn nhân gian. Đôi mắt cậu cong cong, trong đồng tử chất chứa cả bầu trời xanh ngắt.

Những tiếc nuối của kiếp trước, những tâm nguyện chưa thể hoàn thành, giờ phút này đều được xoa dịu, đều được buông xuống.

…….Quả nhiên, bày quán, chính là chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới!

Hôm nay trời nắng đẹp gió nhẹ.

Ánh nắng mùa thu rải xuống trần gian, gió lướt qua những bóng cây lay động, lá cây châu đầu ghé ta thì thầm kể chuyện nhau.

Một chiếc lá bám theo làn gió, lướt qua đám đông đang cười nháo rộn rã. Nó bay lượn vòng quanh rồi xoay tròn, vương vấn trong vòng tay của những gia đình sum họp, nhẹ nhàng xuyên qua ống tay áo của đôi bạn thân sóng vai nhau, chợt đậu lại trong bàn tay của những người thương yêu thân mật, lưu luyến chẳng xa rời.

Nhưng đến cuối cùng, chiếc lá rụng ấy cũng bay thật xa, xa hơn tất cả mọi thứ, xuyên qua hết thảy mọi náo nhiệt nơi đám đông, xuyên qua ông chủ quán cơm chiên đang được vây quanh ở giữa, xuyên qua cả đại cẩu màu bạc đứng bên cạnh cậu, xuyên qua hết thảy náo nhiệt, tĩnh lặng và pháo hoa…

Rồi rơi xuống lòng bàn tay Ninh Sanh.

“Em nói cho tôi ăn một miếng... là nghiêm túc?” Cố Hành Chu nhịn không được hỏi đi hỏi lại.

Tim hắn đập thình thịch vang dội, tốc độ chảy của m.áu huyết trong người đều nhanh hơn hẳn bình thường.

Ninh Sanh thật sự tình nguyện chia cho hắn một ngụm cơm chiên?

Hắn thật sự… không phải đang nằm mơ đó chứ?

“Thật sự.”

Ninh Sanh đưa cái muỗng cho đối phương.

Cố Hành Chu kích động nhận lấy cái muỗng, một giây cũng không nhịn được mà lập tức đưa vào trong miệng.

Cơm chiên mềm dẻo mà vẫn có độ xốp giòn, một miếng vào miệng, hương thơm khó thể miêu tả nổ tung khắp khoang miệng.

Từng hạt cơm vàng óng mê người, từng chút lại từng chút thấm đẫm nước dùng, mỗi một ngụm đều lại mang một hương vị riêng, có vị hải sản của tôm bóc vỏ, vị đậm đà của chân giò hun khói, còn có tầng tầng lớp lớp hương vị quyện chồng lên nhau. Trong lúc nhấm nháp, lớp nước thịt đậm đà hòa quyện cùng mỡ lợn mằn mặn chảy xuôi mang theo chút nóng hổi.

Khiến người khác cực kỳ thoả mãn.

Vào một ngày thu như như vậy, xen lẫn đám đông náo nhiệt hân hoan, được ăn một muỗng cơm chiên siêu cấp mỹ vị---

“Ăn ngon, ăn ngon quá đi.”

Cố Hành Chu tinh tế nhấm nháp một muỗng cơm chiên kia, hốc mắt có chút chua xót .

Trong hương vị ấm áp ấy, tựa như có một bàn tay dịu dàng, vững vàng nắm lấy Cố Hành Chu đang dằn vặt trong bóng đêm, dẫn lối hắn xuyên qua bão tuyết, xuyên qua đêm muộn dài đằng đẵng ngày mẹ hắn ly thế, xuyên qua quá khứ nơi mưa to không nhà để về, đi đến một ngày trời trong nắng đẹp rực rỡ chói mắt như hôm nay.

Ninh Sanh đứng dưới bầu trời nắng ấm ấy.

Bên cạnh Cố hành Chu, Ninh Sanh và hắn vai kề vai ngồi xuống, trong tay cũng ôm cơm chiên, vô cùng thỏa mãn mà ăn, khóe mắt đuôi lông mày đều viết đầy hai chữ 'hạnh phúc'.

Cố Hành Chu đã ăn hết một muỗng kia của mình rồi, nhưng vẫn còn cẩn thận cảm nhận chút dư vị còn vương vấn giữa răng môi, ánh mắt trông mong nhìn về phía Ninh Sanh đang hưởng thụ mỹ thực.

"Cơm chiên của ông chủ Giản, thật sự ăn quá ngon, sao có thể ngon như vậy nhỉ?” Cố Hành Chu không nhịn được cảm khái: “Ngày mai, cũng cùng nhau xếp hàng được không?”

Cố Hành Chu nhìn nhìn Ninh Sanh, đột nhiên nghĩ thầm.

Có lẽ bọn họ không thích hợp để làm người yêu thân mật, bọn họ còn quá nhỏ, còn quá non trẻ, bản thân vẫn chưa trưởng thành, cả người đều là gai nhọn, ôm nhau một cái cũng đầy thương tích.

Bọn họ cũng không thể trở thành bạn bè. Bởi vì Ninh Sanh không muốn, cũng không thích, Cố Hành Chu thì ấu trĩ hay giận dỗi.

Nhưng… Cố Hành Chu không muốn làm kẻ thù với Ninh Sanh cả đời.

Nếu như có thể kết thành một kiểu “đồng minh cơm chiên” đặc biệt như vậy, có lẽ cũng không tồi?

Cơm chiên của ông chủ Giản khó giành như vậy, hai người họ hợp tác, nhất định cũng có thể đột phá vòng vây, cướp được cơm chiên!

Ninh Sanh suy nghĩ một chút. Nếu quả thật có thể được ăn thêm một phần cơm chiên thì tại sao lại không làm, cậu rất nhanh đã đồng ý rồi: “Ngày mai cũng cùng nhau.”

“Cơm chiên ngày mai, anh có thể ăn hai muỗng.” Ninh Sanh đại phát từ bi nói.

Ánh mắt Cố Hành Chu lập tức sáng rực: “Vậy ngày mốt có thể ăn ba muỗng?”

“Không, ngày mốt là bốn muỗng.”

“Ngày kia... tám muỗng?”

Ninh Sanh: “Ừm, nếu tiếp tục dựa trên tần suất này, ba mươi ngày sau anh có thể ăn được bao nhiêu muỗng?”

Cố Hành Chu cứng họng: “…”

Em đang ra đề toán cho tôi đấy hả?!

Ninh Sanh nhìn thoáng qua Cố Hành Chu đang trầm mặc, có chút kỳ quái mà nói: “Là 1,073,741,824 muỗng đó. Cấp số nhân, cái này mà anh cũng không tính được à?”

Cố Hành Chu: “???”

Không phải, cấp số nhân thì hắn hiểu, nhưng là cái con số rốt cuộc là tính nhẩm kiểu gì mà ra được vậy hảaa!!

Biểu cảm hỏng mất hiện rõ trên mặt Cố Hành Chu.

Ninh Sanh thoải mái bật cười, trên mặt mày thanh lãnh tràn đầy vui vẻ, ánh mặt trời du đãng rơi xuống gò má cậu, có hơi loang lổ, tựa như những con đom đóm bay lượn lấp lánh.

Ninh sanh ôm cơm chiên, vui vui vẻ vẻ tiếp tục ăn.

Cố Hành Chu cúi đầu. Hắn ngửi được hương cơm chiên thơm lừng, khoang miệng cũng nhịn không được mà bắt đầu tiết nước bọt, nhưng mà… trong lòng hắn còn có một thỉnh cầu càng quan trọng hơn.

Cố Hành Chu không dám nhìn Ninh Sanh, chỉ cúi đầu nhỏ giọng hỏi: “Vậy đến ngày thứ mười nghìn, em sẽ tha thứ tôi chứ?”

“…Tôi sẽ cố gắng xin lỗi, cố gắng chuộc tội. Đến ngày thứ mười nghìn, chúng ta có thể trở thành cộng sự hợp tác, thậm chí là bạn bè bình thường, đừng làm kẻ thù nữa, được không?”

Ninh Sanh yên tĩnh một lát.

“Một nghìn ngày thì không được.” Cậu ấy nói.

Ánh mắt Cố Hành Chu lập tức trở nên ảm đạm.

Nhưng mà ngay giây tiếp theo ---

Ninh Sanh nghiêm túc nói: “Dựa trên tốc độ hiện tại, còn cần phải mười nghìn không trăm tám mươi chín phẩy sáu tám ngày nữa.” (10,089,68)

Cố Hành Chu: “…”

Nhất định phải chính xác đến tận hai chữ số sau dấu phẩy luôn đúng không!

“Được, vậy thì mười nghìn không trăm tám mươi chín phẩy sáu tám ngày.”

Cố Hành Chu nhìn về phía Ninh San, dường như hắn chưa từng như vậy, chưa từng nghiêm túc lại bình thản nói chuyện cùng Ninh Sanh như vậy.

Cố Hành Chu hỏi: “Một lời đã định?”

“Ừm.” Ninh sanh gật gật đầu.

Phiến lá rụng kia, khẽ khàng rơi xuống lòng bàn tay cậu ấy. Ninh Sanh rũ mi xuống, nhẹ nhàng khép tay lại.

“Một lời đã định.”

Mà cùng lúc đó.

Phòng phát sóng trực tiếp Vạn Giới, toàn bộ hình ảnh trước mặt các chủ bá đang khiêu chiến vị diện <Cố Chấp Độc Chiếm> đều đột nhiên dừng lại.

Ấm nước rơi vỡ dừng lại giữa không trung, bàn tay đang nâng lên cũng ngừng di chuyển, câu thoại sắp nói bị kẹt trong cổ họng.

Một luồng ánh sáng mở ra, bao trùm trước mắt hàng nghìn phòng phát sóng trực tiếp và hàng trăm triệu người xem.

Tại tổng bộ công ty phát sóng trực tiếp Vạn Giới, tổng giám đốc phân khu xuyên thư Cung Tư Xa không thể tin nổi mà trợn mắt nhìn chằm chằm quang bình, cùng với dòng chữ xuất hiện trên đó:

“Đinh đong! Chúc mừng chủ bá [Giản Vân Lam] đã thông quan vị diện <Cố Chấp Độc Chiếm>, tiến độ phá giải cốt truyện đạt 69%, thành công thay đổi kết cục BE. Kết cục HE mới nhất ‘Ninh Sanh và Cố Hành Chu kết thành đồng minh cơm chiên’ đã mở khóa, chuẩn bị thay thế tuyến thời gian hiện tại.”

“Chủ bá [Giản Vân Lam] chính thức trở thành người khiêu chiến đầu tiên thông quan vị diện <Cố Chấp Độc Chiếm>, tên của cậu ấy, sẽ được khắc vào sử sách.”

“Tuyến thời gian của vị diện <Cố Chấp Độc Chiếm> được mở khóa, toàn bộ cư dân trong vị diện chính thức có được quyền hạn đăng nhập vào phòng phát sóng trực tiếp Vạn Giới, hãy để chúng ta chào mừng bọn họ ---”

Sau nửa giây trầm mặc.

Toàn bộ phòng phát sóng trực tiếp Vạn Giới, nổ tung!

Chương Trước

Chương Sau

Đăng nhận xét

0 Nhận xét