Phát Sóng Trực Tiếp Bày Quầy Bán Đồ Ăn Vặt Trong Truyện Cẩu Huyết: Chương 40

 Phát Sóng Trực Tiếp Bày Quầy Bán Đồ Ăn Vặt Trong Truyện Cẩu Huyết
Chương 40

<Ám Hà Minh Đăng> - Hiện đại /ABO/ ngược luyến tình thâm.

Lần trước có dịch là <U Hà Lưu Quang>, thật ra <Ám Hà Minh Đăng> là sông sâu đèn sáng, sát nghĩa hơn nên toi đổi lại nhé, iu.

-----

Trong nháy mắt, có hơn trăm ngàn khán giả dũng mãnh tràn vào phòng phát sóng trực tiếp của Giản Vân Lam, số lượng người xem và làn đạn bùng nổ đột nhiên tăng vọt, súyt chút nữa đã khiến hệ thống phát sóng trực tiếp Vạn Giới cháy máy.

Vô số người xem không thể tin nổi mà đặt câu hỏi trên làn đạn:

【Thông quan rồi?! Cái gì mà thông quan rồi??! Làm sao thông quan được? Áaaaaaa!!!】

【Vãi, ngay cả người vẫn luôn theo dõi phát sóng trực tiếp của ông chủ Giản như tui cũng sốc tận óc, pls để tui từ từ coi bản ghi phát lại cái đã……】

【Tôi nói rồi mà, Giản thần đều có an bài (ánh sáng thánh khiết) (mỉm cười) Tặng phi thuyền vũ trụ x1】

【Bắt được phú bà tỷ tỷ Matthew!!】

【Fan nguyên tác <Cố Chấp Độc Chiếm> nghe tin mà kéo tới đây (^▽^) phấn khích quá ò!!! CP nhỏ Chu Sanh của tui cuối cùng cũng có thể ngọt ngọt ngào ngào tương thân tương ái HE rồi ư, kích động quá kích động quá, tối nay tui sẽ cày cho bằng sạch tất cả bản ghi hình của chủ bá Giản Vân Lam này.】

【……】

【Mấy người nên cẩn thận đó, chủ bá này không phải người bình thường đâu, phát sóng trực tiếp của cậu ấy không khuyến khích coi vào nửa đêm đâu nha】

【Lầu trên nói xàm cái gì vậy ~~ hoan nghênh nhảy hố, giản giản đơn đơn, trời xanh mây trắng, một đường đồng hành (bảng đèn) (gào thét cổ vũ) ~~ mỗi ngày đều có chủ bá đẹp trai (trái tim) phát sóng trực tiếp (trái tim) đẩy (trái tim) cốt truyện (trái tim), nhấn follow để vào fanclub nha, phát sóng trực tiếp mỗi ngày đều gay cấn nghẹt thở, căng như dây đàn】

Vì chênh lệch thời gian giữa Vạn Giới và các tiểu vị diện, cho nên khi bên trong vị diện <Cố Chấp Độc Chiếm> đang là ban ngày, ở vị diện Vạn Giới lại là hai giờ sáng.

Mà ngay lúc hai giờ sáng, tin tức động trời <Cố Chấp Độc Chiếm> được thông quan như một quả bom nổ tung lan truyền khắp toàn bộ vị diện Vạn Giới. Kéo theo đó, độ hot phòng phát sóng trực tiếp của Giản Vân Lam bay cao như diều gặp gió.

Tuy bản thân cậu vốn dĩ đã rất nổi tiếng, nhưng bây giờ, không chỉ các khán giả cũ mà tất cả fan nguyên tác của <Cố Chấp Độc Chiếm>, thậm chí cả đống người qua đường bị tin tức hấp dẫn cũng ào ạt đổ xô vào, trực tiếp đẩy độ nổi tiếng phòng phát sóng trực tiếp của Giản Vân Lam lên vị trí top 1 tuyệt đối trong tất cả các phòng khiêu chiến xuyên thư của vị diện <Cố Chấp Độc Chiếm>!

Thậm chí còn nghiền nát rất nhiều chủ bá khiêu chiến lâu năm có cơ sở fans cứng hùng hậu.

Không chỉ fan nguyên tác, các khán giả cũ một đường theo dõi đến tận bây giờ và các chủ bá khác… Mà ngay cả Tổng bộ công ty phát sóng trực tiếp Vạn Giới nắm trong tay toàn bộ biến động số liệu lẫn Tổng giám đốc phân khu xuyên thư Cung Tư Xa đều bị tin “thông quan” bất thình lình này làm cho có chút choáng váng.

Sao lại thông quan rồi?

“Giám đốc Cung, chị sắp livestream ăn '¥##@#@%' chưa?” Một cấp dưới tò mò nhìn cô hỏi.

Lời này vừa rơi xuống, toàn bộ phòng họp yên tĩnh trong một giây, sau đó mấy chục cặp mắt sáng rực đồng loạt đổ dồn về phía cô.

Cung Tư Xa: “……”

Có hơi đổ mồ hôi hột.

Cung Tư Xa hắng hắng giọng, đứng dậy: “Tôi đi đón nhóm các chủ bá vừa kết thúc khiêu chiến đây, các cậu cứ tiếp tục họp đi.”

Cung Tư Xa bước nhanh tới trước thang máy huyền phù chuyên dụng, ấn nút.

Các nhân viên lúc này mới phản ứng lại, đập bàn bật dậy, vươn tay: “Không được! Chị ấy định chuồn, mau bắt lại ---”

Nhưng Cung Tư Xa đã bước vào máy huyền phù trước một bước, cửa lập tức khép lại.

“Đáng giận!”

Bị nhốt ở bên ngoài thang máy huyền phù, các nhân viên đấm tường tiếc hùi hụi.

Lại để chị ấy trốn mất rồi!

Vị diện Vạn Giới, nơi hội tụ cá tinh anh đứng đầu từ vô số vị diện khác, là nơi có trình độ khoa học kỹ thuật, văn hoá, pháp thuật và nhiều loại phương diện khác… tất tần tật đều ở tiêu chuẩn đứng đầu trong các vị diện. Mà phong cách nơi này cũng muôn hình vạn trạng, như một cái nồi lẩu thập cẩm.

Cung Tư Xa đứng trên thang máy huyền phù, thang máy hoàn toàn trong suốt nhanh chóng xuyên vút qua không trung bầu trời thành phố, thông qua vách thang trong suốt, có thể nhìn thấy cảnh đêm bên ngoài ---

Biển quảng cáo neon khổng lồ sáng rực, trên đó hiện quảng cáo của công ty phát sóng trực tiếp Vạn Giới, đủ loại màu sắc nhấp nháy liên tục. Cho dù đang là đêm khuya, cả thành phố vẫn sáng đèn như ban ngày, vô số thiết bị huyền phù kéo theo vệt sáng chói mắt xẹt qua, hệt như đàn cá vàng màu sắc rực rỡ bơi giữa rừng thép.

Thang máy huyền phù vượt qua hơn một nửa thành phố, chỉ mất đúng một phút đã đi đến trạm trung chuyển xuyên không của Vạn Giới.

Cung Tư Xa hít sâu một hơi, một lần nữa treo lên nụ cười tiêu chuẩn, bước ra khỏi thang huyền phù.

Trạm trung chuyển xuyên không Vạn Giới, gọi là trạm nhưng thật ra đây là một quảng trường trống trải siêu rộng. Quảng trường này mênh mông vô bờ, mặt đất lát đá cẩm thạch trắng tinh, ngoài ra không còn bất kỳ chi tiết trang trí thừa nào. Phía sau là bầu trời đêm mênh mông kéo dài đến vô tận.

Trên quảng trường, nhóm các chủ bá cũng lục tục được truyền tống về từ vị diện <Cố Chấp Độc Chiếm>.

Ai nấy đều bày ra vẻ mặt ngơ ngác.

Thấy các chủ bá bên cạnh cũng ngơ ngác như mình, mọi người như thể tìm được đồng râm, lập tức châu đầu ghé tai:

“Sao lại thế này, sao tự nhiên lại kết thúc rồi?!”

“Tôi đã khiêu chiến vị diện <Cố Chấp Độc Chiếm> mười lần, một nửa trong số đó cái nào cũng có tiến độ phá giải cốt truyện kẹt ở mốc 59%, tôi còn tưởng cái vị diện này vốn không thể thông quan nổi…”

“Rốt cuộc là thông quan kiểu gì vậy, hệ thống cũng không nói, tôi tò mò ch.ết mất!”

Trương Cẩm Lý cũng là một trong số những chủ bá đang ngơ ngác.

Cậu ta làm chủ bá khiêu chiến xuyên thư cũng đã hai ba năm, tuy không tính là hot nhưng cũng lục tục tích lũy được một lượng nhỏ fan hâm mộ. Bàn tay vàng của cậu ta vô cùng tuyệt vời, đó là giá trị may mắn mãn cấp!

Tuy đây là lần đầu tiên thử sức với <Cố Chấp Độc Chiếm> nhưng cậu ta đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng từ trước, không chỉ cẩn thận đọc lại nguyên tác, còn tìm xem cả đống bản ghi hướng dẫn đáng giá tham khảo của những người đi trước. Sau khi xuyên vào vị diện, cậu ta làm việc vô cùng chăm chỉ, tiếp cận từ phía Ninh Sanh, vừa vào ngày đầu là đã bắt chuyện được với đối phương rồi.

Ấy vậy mà, cốt truyện vẫn chưa đi được bao nhiêu, giống như các chủ bá khác, cậu ta đột nhiên bị đá bay ra khỏi vị diện!

Ngay một giây trước khi bị đá ra, Trương Cẩm Lý còn đang thử cố gắng cứu Ninh Sanh. Lúc đó là một đoạn ngược tâm ngược thân siêu kinh điển mà Ninh Sanh bị Cố Hành Chu giày vò. Trương Cẩm Lý tận dụng bàn tay vàng may mắn mãn cấp để cứu Ninh Sanh ra ngoài, dẫn tới nơi an toàn, còn đưa cho đối phương một bát cháo nóng do chính tay mình nấu.

Nhưng Ninh Sanh chỉ lạnh nhạt nhìn cậu ta, đáy mắt không chút gợn sóng, thậm chí cháo cũng không uống.

Ninh Sanh chỉ trầm giọng nói một câu: “Tôi mệt mỏi.” Sau đó cẩn thận bọc chăn lông cuộn lại trong một góc, một bộ kháng cự giao tiếp với bất kỳ ai, tựa như một con sói cô đơn tự mình liếm láp vết thương, cứng đầu giương lên móng vuốt.

Không hổ là đỉnh cao của mỹ nhân thụ thanh lãnh trong motip ngược văn kinh điển, Trương Cẩm Lý cảm khái nghĩ.

--- Bởi vì toàn bộ hành trình đều diễn ra trong vị diện, cho nên bọn họ không hề thấy nội dung trong phòng phát sóng trực tiếp của các chủ bá khác, cũng không thấy được spoil trong bình luận. Bởi vậy, bọn họ hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra trong phòng phát sóng trực tiếp của Giản Vân Lam.

Nếu Trương Cẩm Lý mà biết được 'mỹ nhân thụ thanh lãnh' kinh điển Ninh Sanh, ở phòng phát sóng trực tiếp của người khác, chỉ vì ăn một chén cơm chiên mà bể nát cả nhân thiết, thậm chí còn vung tay đánh nhau với công chính… cũng không biết sẽ có cảm tưởng gì.

Mọi người vừa giao lưu một lúc thì phát hiện trải nghiệm của bọn họ đều hao hao giống nhau.

“Tiến độ phá giải cốt truyện của tôi chỉ mới đẩy được tới 30%.”

“Tôi cũng vậy, trước khi bị đá ra khỏi vị diện, tôi còn đang họp với Cố Hành Chu. Trời má, khí thế trên người hắn thật sự rất đáng sợ, hoàn toàn không đoán nổi hắn định làm gì tiếp theo, chỉ mới nói chuyện với hắn thôi mà tim tôi như muốn ngừng đập luôn á… quả nhiên là bá tổng điên phê danh xứng với thực.”

“Nói mới nhớ, khiêu chiến của mọi người hẳn là đã kết thúc hết rồi, mà sao vẫn chưa thấy Giản Vân Lam, chính là tân chủ bá đã thông quan ấy?”

“Chẳng lẽ cậu ấy trực tiếp khiêu chiến vị diện tiếp theo rồi??!”

“Cho nên, tôi thật sự rất tò mò, rốt cuộc tân chủ bá đó đã thông quan kiểu gì vậy trời? Đây chính là lần đầu tiên có người thông quan trong suốt hơn ba mươi năm đó!”

--- “Tò mò, vậy thì tự đi hỏi các nhân vật trong sách đi.”

Một giọng nữ trầm ổn giỏi giang vang lên.

Cung Tư Xa mặc trang phục công sở, đeo kính gọng đỏ mỉm cười bước vào: “Chào mọi người, tôi là Tổng giám đốc phân khu xuyên thư công ty phát sóng trực tiếp Vạn Giới --- Cung Tư Xa. Chào mừng các bạn đã tiến vào Vạn Giới.”

Rất nhiều người khiêu chiến cũng giống như Giản Vân Lam, đều là các tân chủ bá được chọn từ các vị diện nhỏ tiến vào tham gia khiêu chiến xuyên thư. Vì vậy, đây là lần đầu tiên bọn họ đặt chân đến Vạn Giới.

Theo chân Cung Tư Xa bước vào thang huyền phù, nhóm các tân chủ bá ghé sát vào tường pha lê, tò mò quan sát bên ngoài, không ngừng phát ra tiếng kinh hô cảm thán:

“Trời ơi, trình độ khoa học kỹ thuật ở đây đỉnh thiệt!”

“Cảm giác như đang ở thế giới cyberpunk vậy í.”

*Cyberpunk là một thể loại con của khoa học viễn tưởng, nói về thế giới tương lai xoay quanh sự "kết hợp giữa đời sống bần hàn và công nghệ cao".

“Cảm giác như vừa xuyên tới tương lai!”

Nhưng trong số đó, có một tân chủ bá vẫn đang cân nhắc tới câu cuối cùng của Cung Tư Xa, tò mò mở miệng:

“Giám đốc Cung, ‘tự mình đi hỏi nhân vật trong sách’ là có ý gì? Chẳng phải khiêu chiến đã kết thúc rồi sao? Chẳng lẽ…… Chẳng lẽ bọn tôi còn có thể đối thoại với nhân vật trong sách?!”

Bọn họ chính là mới vừa bị đá khỏi vị diện <Cố Chấp Độc Chiếm> không bao lâu, bởi vì xuyên qua vị diện quá đột ngột nên không ít người hiện tại vẫn còn đầu váng mắt hoa, bước chân phù phiếm.

Chẳng lẽ muốn bọn họ quay lại trong sách rồi đi hỏi nhân vật trong đó à?

Nghe vậy, khóe môi Cung Tư Xa khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười thần bí.

...

Vị diện <Cố Chấp Độc Chiếm>.

Một giây cuối cùng trước khi Giản Vân Lam thông quan, Đàm Đình Đình đang bưng cơm chiên tụ tập cùng các bạn nhỏ trong fan club, mọi người vui vẻ sảng khoái ăn cơm chiên.

Đột nhiên, không khí ngưng đọng lại, tất cả cảnh vật trước mắt hoàn toàn đứng yên.

Lá cây đang bay lượn dừng lại giữa không trung, tươi cười, kinh ngạc, hưng phấn trên mặt mọi người cũng bị đóng băng trong nháy mắt.

Mà cũng ngay trong khoảnh khắc này, cũng như tất cả những người trong vị diện <Cố Chấp Độc Chiếm>, trong đầu cô vang lên một âm thanh máy móc rõ ràng:

"Đinh đong! Chủ bá [Giản Vân Lam] đã thành công thông quan vị diện của bạn. Tuyến thời gian của phòng phát sóng trực tiếp này sẽ trở thành ‘thế giới chân thật' trong vị diện của ngài, đang tiến hành thay đổi…”

Hiện tượng quá sức siêu nhiên này khiến não bộ Đàm Đình Đình lập tức quá tải.

Mà chưa dừng lại ở đó, ngay sau âm thanh máy móc kia vang lên, vô số ký ức thi nhau hiện về trong đầu ---

Thì ra, thế giới mà cô đang sống chỉ là một quyển tiểu thuyết.

Độ dài tuyến thời gian của quyển sách này chỉ có một năm, cho nên, cô và tất cả mọi người nơi đây đều bị mắc kẹt trong một năm ngắn ngủn, lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần!

--- Trước khi ông chủ Giản xuất hiện, một năm của cô đều là dây dưa lôi kéo với tên bạn trai cũ cặn bã, cả thể xác lẫn tinh thần đều mỏi mệt.

Mà ngay lúc cuối năm, khi cô thật vất vả mới đá được tên bạn trai cũ kia, chuẩn bị bắt đầu cuộc sống mới…

Vai chính công thụ Ninh Sanh và Cố Hành Chu, BE.

Cho nên, tuyến thời gian khởi động lại, cô lại bị đưa về điểm xuất phát ban đầu, mất hết ký ức, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt đáng ghét của tên tra nam kia đang vênh lên, hất hàm sai khiến nói: “Em học nghiên cứu sinh thì có ích lợi gì? Còn không mau thôi học nhanh lên rồi theo anh về quê kết hôn. Ngoài anh ra, còn ai cần em nữa?”

Đàm Đình Đình: “……”

Cuộc sống kiểu này, cô đã phải lặp lại lặp lại hơn ba mươi lần rồi!

Đàm Đình Đình bấm huyệt nhân trung, cảm thấy bản thân cần được hồi sức tim phổi gấp.

Cùng hỏng mất, còn có Đồng Linh đang ngồi trong lớp học cao trung nghe giảng toán. 

--- Cái gì, cô đã lặp lại năm học này hơn ba mươi lần á?!

Cô chính là học sinh lớp 12 đấy!!!

Lặp lại năm cuối cấp hơn ba mươi lần, nói thật chứ, đây chẳng khác gì luyện ngục trần gian a a a!

Ký ức của các vòng lặp trước trở về, Đồng Linh suýt chút nữa ngất xỉu tại chỗ.

Càng thảm hơn Đàm Đình Đình chính là, suốt cả một năm này, cô vừa cần cù chăm chỉ giúp người nhà bán hàng ở ngoài chợ, vừa học tập siêng năng, ôn luyện cày đề không biết ngày đêm để thi đại học, ôn tới mức không còn thời gian thở. Mà ngay khi cô thật vất vả mới thi xong đại học, đậu được vào trường mơ ước là Kinh Đại, chuẩn bị bước vào cuộc sống đại học như mơ thì…

Vai chính công thụ BE, tuyến thời gian reset.

Cô lại quay về… ngày khai giảng năm lớp 12.

Mở mắt ra đã thấy giáo viên đang phát tài liệu ôn thi đợt một: “Các bạn học hãy cố gắng lên, khổ cũng chỉ khổ một năm này thôi, cắn chặt răng chịu đựng, kiên trì học tập, thời gian sẽ không phụ lòng công sức của các em!”

…Nhưng thời gian thật sự phụ lòng công sức của cô mà hu hu hu.

Trời xanh phụ ta!

Đồng Linh thống khổ mà ngửa mặt lên trời gào thét.

Cùng khiếp sợ còn có, Bối Thi Thi và Trương Mặc đã chuẩn bị kết hôn hơn ba mươi lần, Lâm Thiên Thu làm công hơn ba mươi lần, Lý Minh Hi viết đi viết lại cùng một bài luận lớn chuyên ngành máy tính hơn ba mươi lần…

Đương nhiên, còn có Ninh Sanh và Cố Hành Chu dây dưa lôi kéo, lặp đi lặp lại dùng vô số cách khác nhau để đi đến kết cục BE.

Có thế giới, bọn họ lưu lạc đến mức rơi vào hoàn cảnh thê thảm, một thân lăng vân tráng chí bị người ta dẫm nát dưới chân.

Có thế giới, bọn họ cùng nhau ch.ết chùm, bởi vì thù hận không cách nào hóa giải mà đồng quy vu tận.

Có thế giới, bọn họ một ch.ết một mất trí nhớ, người rời đi còn tốt, nhưng người ở lại thì điên điên khùng khùng, sống chẳng khác gì cái x.ác không hồn…

Ninh Sanh và Cố Hành Chu nhìn nhau, cả hai đều thấy được sự khiếp sợ và hỗn loạn trong mắt đối phương.

Nhưng rất nhanh sau đó, âm thanh máy móc kia lại vang lên lần nữa ---

“Tuyến thế giới tại thời điểm chủ bá [Giản Vân Lam] thông quan đã trở thành thế giới chân thật của vị diện <Cố Chấp Độc Chiếm>! Thay đổi thành công! Chúc ngài có cuộc sống vui vẻ!”

“Vị diện của ngài đã được mở khóa, ngài đã nhận được quyền hạn truy cập vào phòng phát sóng trực tiếp Vạn Giới~”

“Là cư dân bản địa của vị diện <Cố Chấp Độc Chiếm>, hiện tại ngài có quyền xem lại toàn bộ nội dung nguyên tác, có thể triệu hồi điểm sáng lơ lửng của phòng phát sóng trực tiếp Vạn Giới bất kỳ lúc nào, bấm vào ‘Thông tin cụ thể của vị diện hiện tại’ để tra cứu~”

“Hoan nghênh ngài đến với phòng phát sóng trực tiếp Vạn Giới!”

Cùng với câu “Tuyến thế giới thay đổi thành công”, tất cả những ký ức hỗn loạn trong đầu mọi người đều trở nên nhạt dần, cho đến khi biến mất, tựa như chưa từng xảy ra.

Trong lớp học, Đồng Linh hoảng hốt tỉnh táo lại.

Ủa, nãy giờ có chuyện gì xảy ra ư? Tại sao cô lại cảm thấy vừa có chút bi phẫn vừa có chút hỏng mất?

Đồng Linh lắc lắc đầu, ném những cảm xúc kỳ quái kia ra sau đầu, nghiêm túc nhìn lên bảng, bắt đầu ghi chép.

Bên cạnh quán cơm chiên, trong mắt Đàm Đình Đình thoáng hiện lên một tia mê mang. Cô nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, Diệp Trà ở bên cạnh đã lên tiếng hỏi: “Về merch lần này, cậu có ý tưởng gì không?”

Đàm Đình Đình không hiểu tại sao vừa nãy mình lại vừa thất thần một chút, cô xoa xoa huyệt thái dương, đáp: “Tớ cảm thấy… nên thêm yếu tố cơm chiên Dương Châu vào!”

Dưới gốc cây lớn, Ninh Sanh và Cố Hành Chu nhìn nhau.

Sự hỗn loạn trong ánh mắt hai người dần tan biến, thay vào đó là hoang mang hiện lên.

Một giây sau, Cố Hành Chu đầy mặt kinh hoảng bật dậy, hét to một tiếng: “Em đứng gần tôi như vậy làm gì?! Em yêu tôi rồi?! Tôi khuyên em đừng như vậy, chúng ta vẫn nên bắt đầu làm lại từ kẻ thù, cùng nhau hướng tới tình đồng minh cơm chiên, được không?”

Ninh Sanh: “……”

Cứ cảm giác như có một lượng thông tin khổng lồ vừa mạnh mẽ tràn vào đầu, nhưng rất nhanh đã biến mất.

Loại cảm giác bị người khác xâm nhập đại não này… thật sự không quá dễ chịu.

…Nhưng, cuộc sống của bọn họ quả thật đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Ánh mắt Ninh Sanh hơi trầm xuống, nhìn vào vật thể đang lơ lửng trước mặt mình, nhìn thế nào cũng không giống sản phẩm khoa học kỹ thuật thuộc về thế giới này:

Một màn hình nửa trong suốt.

Trên đó hiển thị năm chữ lớn【Phòng phát sóng trực tiếp Vạn Giới】

Cố Hành Chu lúc này cũng nhìn thấy một màn hình như vậy, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, y hệt như phản ứng của rất nhiều người xung quanh.

“WTF, cái quái gì đây?!”

“Mọi người cũng thấy cái này à? Tôi còn tưởng chỉ có mình tôi thấy được, sợ ch.ết khiếp! Người Trisolaris xâm lược Trái Đất rồi sao?! Tấn công bằng sophon á?!”

*Trisolaris là một nền văn minh ngoài hành tinh trong tiểu thuyết Tam Thể, lên kế hoạch xâm lược Trái Đất. Sophon là hạt siêu nhỏ do người Trisolaris tạo ra để giám sát và ngăn cản sự phát triển khoa học của loài người.

“Cảnh này y như trong phim khoa học viễn tưởng ấy…”

Xung quanh cũng không ngừng vang lên kinh hô và bàn luận xôn xao

Trên màn hình, làn đạn đã bắt đầu lướt qua:

【Hoan nghênh các cư dân vị diện <Cố Chấp Độc Chiếm> gia nhập phòng phát sóng trực tiếp Vạn Giới (trái tim) (trái tim)~】

【Hehe, cuối cùng cũng có vị diện mới được mở khoá rồi, vui quá!】

【WTF WTF WTF, <Cố Chấp Độc Chiếm cũng được mở khóa rồi á?! Là chủ bá thần tiên nào làm được vậy --- A a a Ninh Bảo iem yêu anh iem yêu anh, anh bé mau tới đây cho iem hôn một cái ==333】

【Cố Cẩu, Cố Cẩu, tôi là fans của anh nè Cố cẩu ơi! Hành Chu dũng cảm bay, có chuyện tự mình gánh~~~】

【Ninh bảo! Một cái Ninh bảo long lanh đáng yêu lớn như vậy của tui!! Nghĩ tới việc bây giờ Ninh bảo có thể nhìn thấy được lời tui nói là tui kích động muốn khóc luôn hahaha】

【Chị Côi ơi chị có thấy không? Hoa hồng nhỏ tụi em vẫn luôn ở đây ủng hộ chị QUQ】

【Thương thương em gái Đồng Linh chiến đấu hăng hái thi đại học hơn ba mươi lần】

Mọi người trong vị diện <Cố Chấp Độc Chiếm> đều cực kỳ kinh ngạc mà nhìn từng làn đạn lần lượt bay qua.

Cái gì…… Phòng phát sóng trực tiếp?

Trong đám đông vang lên tiếng nghị luận sôi nổi.

Nhưng ngay sau đó, tất cả kinh ngạc và âm thanh bàn tán đều bị một đợt tiếng khóc thê lương lại khó hiểu xé nát---

“Ông chủ Giản đâu rồi??!”

Hàn Lâm vô cùng khiếp sợ nhìn về phía vị trí ban đầu của chiếc xe ba bánh.

Ở đó, ông chủ Giản một giây trước vừa mới múa may nồi sạn đưa cho cô phần cơm chiên vừa ra nồi cuối cùng, một giây sau đã đột nhiên biến mất không dấu vết.

Cùng biến mất còn có chiếc xe ba bánh của cậu ấy, đại cẩu Mao Mao của cậu ấy, cả nồi niêu xoong chảo…

Trong không khí vẫn còn lưu lại mùi thơm cơm chiên của ông chủ Giản.

Mọi người ngơ ngác mà nhìn vào nơi đó.

Nước mắt, rơi rồi.

“Tôi không tin, cậu ấy không thể cứ thế mà bỏ rơi chúng ta được hu hu hu!”

“Đồ bội tình bạc nghĩa… cái gì mà hệ thống phát sóng trực tiếp Vạn Giới chứ, mau trả ông chủ Giản lại cho tụi tôi!!”

“Ông chủ Giản!!! Cậu quay về đi!!!!! Trong làng đang phát vàng thỏi đó!!!”

*Giải thích: Khi thảo luận trên phần mềm xã hội, có người phát hiện địa chỉ IP của một số cư dân mạng là địa chỉ IP nước ngoài nên gửi cho họ tin nhắn như kiểu "Làng đang phát vàng thỏi đó, hãy quay lại sớm nhé", thường kèm theo biểu tượng cảm xúc khóc ở cuối. Một cái joke vô nghĩa =))

Trong âm thanh của đám đông xen lẫn sự không thể tin nổi và bi thương tuyệt vọng, gần như gào rống thành tiếng.

Ngay cả Ninh Sanh luôn luôn bình tĩnh đạm nhiên cũng đột nhiên đứng bật dậy, siết chặt nắm tay, các khớp xương trắng bệch. Cậu ấy khẽ lẩm bẩm: “Ông chủ Giản… cậu thật sự không luyến tiếc chút nào sao?”

Cố Hành Chu càng là phát điên, hắn giống như một con chó điên phẫn nộ đảo mắt khắp nơi, muốn lôi cho bằng được cái xe ba bánh không biết giấu ở nơi nào ra ngoài.

Hắn ôm đầu, cười rồi lại khóc: “Ông chủ Giản, không có cơm chiên của cậu, tôi phải sống sao đây!!”

Phòng phát sóng trực tiếp Vạn Giới.

Vị diện <Cố Chấp Độc Chiếm> vừa mới được cấp quyền hạn truy cập vào phòng phát sóng trực tiếp Vạn Giới, khán giả cực kỳ phấn khích, điên cuồng thổ lộ, kêu tên rồi đập quà cho các nhân vật trong nguyên tác hoặc những người đã lên sân khấu trong phòng phát sóng trực tiếp.

Nhưng hồi lâu vẫn không nhận được hồi âm.

Mãi cho đến năm phút sau.

Trong sự mong chờ xen lẫn khẩn trương của các khán giả, cuối cùng làn đạn đầu tiên từ vị diện <Cố Chấp Độc Chiếm> cũng xuất hiện.

Nội dung là ---

[Ninh Sanh]: Ông chủ Giản Giản Vân Lam giản đang ở đâu? Chúng tôi cần cậu ấy.

Khán giả Vạn Giới: ????

Khoan đã, hình như… không giống như bọn họ tưởng tượng lắm thì phải?

....

【Đang tiến vào vị diện <Ám Hà Minh Đăng> hiện đại/ đam mỹ ảo tưởng/ ABO/ cẩu huyết/ngụy huynh đệ/ ngược luyến tình thâm…】

【Tiến vào thành công!】

Mùi thuốc khử trùng nồng nặc xộc vào chóp mũi.

Trên giường bệnh chuyên khoa về tin tức tố của bệnh viện số ba thành phố A, Giản Vân Lam lờ mờ mở to mắt, đập vào mắt là màn hình ánh sáng quen thuộc.

<Ám Hà Minh Đăng> chính là vị diện thứ hai của cậu?

…Không lâu trước đó, ngay khi Giản Vân Lam vừa nấu xong phần cơm chiên cuối cùng, bên tai cậu đột nhiên vang lên một âm thanh máy móc ---

Âm thanh máy móc đó hỏi cậu, muốn đến vị diện Vạn Giới nghỉ ngơi để thể xác lẫn tinh thần của mình được thư giãn thoải mái một chút, hưởng thụ phúc lợi cùng công nghệ cao cấp của vị diện Vạn Giới.

Hay là trực tiếp tiến vào vị diện tiếp theo, tiếp tục khiêu chiến nhiệm vụ xuyên thư?

Về phần đáp án của Giản Vân Lam ấy hả---

Này còn cần phải hỏi nữa à?

Giản Vân Lam “vèo” một cái ngồi bật dậy từ trên giường bệnh, trong mắt lập loè ánh sáng hưng phấn.

Cậu lại tiến vào vị diện mới rồi, hê hê!

Phát hiện adrenaline của ký chủ đang tăng vọt, hệ thống lập tức chu đáo bật cửa sổ thông báo:

【Giới thiệu: <Ám Hà Minh Đăng> là một quyển cẩu huyết văn hiện đại ABO ngụy huynh đệ. Hắn, Phó Trường Phong, là Alpha trưởng thành trầm mặc thâm tình; cậu, Úc Minh, là Omega từ nhỏ đã sống nương nhờ trong Phó gia. Trước năm mười tám tuổi, hai người bọn họ sống dưới một mái nhà, hứa hẹn sẽ cùng nhau thi đậu vào trường quân đội, cống hiến cho đất nước.

【Nhưng, năm mười tám tuổi ấy, tuyến thể của Úc Minh bị tổn thương, ngoài ý muốn mà phân hoá thành Omega, từ đây vô duyên với trường quân đội. Tình cảm của Phó Trường Phong dành cho thanh mai trúc mã bắt đầu biến chất, trở nên cố chấp bệnh hoạn. Vì muốn chiếm hữu đối phương, Phó Trường Phong không ngại dùng hết tất thảy mọi thủ đoạn ti tiện, bao gồm cả cưỡng chế đánh dấu……】

【Xin hỏi có muốn xem toàn bộ thông tin của <Ám Hà Minh Đăng> không? Có/ Không】

Giản Vân Lam lưu loát nhấn vào ‘Không’.

Hệ thống: “……”

Thôi vậy, tuy rằng có chút buồn bực, nhưng cũng không bất ngờ cho lắm.

Giản Vân Lam động tác nhanh nhẹn mà tắt quang bình.

Cốt truyện nguyên tác gì đó, cậu mới không để bụng đâu!

--- Cậu muốn đi bày quán!

Nhưng mà, ở đây là đâu vậy?

Mãi đến lúc này, Giản Vân Lam cuối cùng cũng có tâm tư quan sát xung quanh. Vừa nhìn liền phát hiện, hoá ra cậu đang ở trong một phòng bệnh của bệnh viện, thậm chí trên cổ tay còn đang treo ống truyền dịch.

Một bác sĩ mặc áo blouse trắng đẩy cửa bước vào, thân thiện nói: “Cậu tỉnh rồi à? Ca phẫu thuật rất thành công!”

Giản Vân Lam: “?”

Trong lòng đột nhiên có một loại linh cảm không ổn, giản vân lam hỏi: “Phẫu thuật gì ạ?”

“Phẫu thuật xử lý tuyến thể bất thường ấy.” Bác sĩ vừa lật hồ sơ bệnh án vừa cười hớn hở nói: “Trường hợp trên người có nhiều tin tức tố cùng tồn tại như vậy, cậu là ca đầu tiên bệnh viện chúng tôi tiếp nhận đấy. Giờ thì ổn rồi, chúng tôi đã thành công cố định tin tức tố biến động của cậu, hiện tại, cậu đã là một Alpha có tin tức tố bình thường rồi.”

Giả thiết ABO, Giản Vân Lam cũng hiểu sơ sơ.

Nhưng mà… thân phận cậu được sắp xếp  vậy mà lại là Alpha?

Giản Vân Lam có chút buồn rầu nhíu mày. Nếu đã vào thế giới ABO, cậu thật ra càng hy vọng mình là một Beta. Như vậy thì bày quán sẽ thuận tiện hơn nhiều.

Nghe nói Alpha có thời kỳ mẫn cảm, hay dễ bị kích thích xao động, còn chịu đủ loại nhân tố ảnh hưởng.

Nhưng mà… cho dù cậu là Alpha…

Chuyện nhỏ.

Không có bất kỳ thứ gì trên đời có thể ngăn cản cậu đi bày quán, cho nên, tất cả đều là chuyện nhỏ..

Dù sao thế giới ABO chắc chắn có thuốc ức chế, tiêm một mũi ức chế là xong, cho dù là Alpha, cậu cũng có thể bày quán đến bay lên!

Biểu cảm của bác sĩ rất vi diệu, đối phương nhìn Giản Vân Lam, tiếp tục nói: “Tin tức tố của cậu, thật sự rất đặc biệt đấy.”

Giản Vân Lam: “Tin tức tố gì cơ?”

“Tin tức tố của cậu là vị lẩu cay.” Bác sĩ tặc lưỡi cảm thán: “Tôi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy loại tin tức tố đặc biệt thế này. Hiện giờ loại tương đối phổ biến nhất vẫn là mùi cỏ xanh, cam quýt, mùi hoa hồng…”

Nói đến đây, ánh mắt bác sĩ nhìn về phía Giản Vân Lam cũng có thêm một tia thương hại.

Mùi tin tức tố đặc biệt kiểu này, lại còn từng bị rối loạn tuyến thể, chắc hẳn khó tìm đối tượng lắm nhỉ. Người trẻ tuổi đẹp trai thế kia mà bị tin tức tố làm liên lụy, thật là đáng tiếc... Chậc chậc chậc.

Đúng vậy, ở vị diện ABO <Ám Hà Minh Đăng>, chuyện quan trọng nhất trong đầu phần lớn mọi người chính là tìm đối tượng.

Nếu không có đối tượng, cho dù sự nghiệp có thành công cỡ nào thì người đó cũng là một kẻ thất bại!

Nhưng mà, nghe thấy mùi tin tức tố của mình, Giản Vân Lam không những không lộ ra vẻ mặt thất vọng, ngược lại hai mắt còn sáng rực lên, dần dần hiện ra một loại hưng phấn quỷ dị, cậu lẩm bẩm nói:

Cậu lẩm bẩm: “Lẩu cay…”

Thực đơn bày quán, chẳng phải đã có rồi sao?

Chương Trước

Chương Sau

Đăng nhận xét

0 Nhận xét