Phát Sóng Trực Tiếp Bày Quầy Bán Đồ Ăn Vặt Trong Truyện Cẩu Huyết: Chương 41

Phát Sóng Trực Tiếp Bày Quầy Bán Đồ Ăn Vặt Trong Truyện Cẩu Huyết
Chương 41

Rất nhanh, Giản Vân Lam đã làm xong thủ tục xuất viện.

Mặc dù bác sĩ mạnh mẽ ám chỉ một cách lộ liễu, uyển chuyển lại chân thành đề nghị Giản Vân Lam nên ở lại bệnh viện thêm hai ngày tĩnh dưỡng thật tốt, cũng để quan sát một chút, nhưng Giản Vân Lam lại từ chối.

Một giây cũng không thể nhịn được nữa, cậu muốn đi bày quán!

Cách lần cuối cùng cậu bày quán đã ba tiếng năm mươi phút sáu mươi hai giây rồi, linh hồn bày quán trong người cậu đang bùng cháy dữ dội, gào thét thúc giục cậu mau chóng quay về chiến trường của mình…

Ngoài cổng bệnh viện, một chiếc Lamborghini vô cùng quen thuộc đang đậu chờ.

Tài xế có gương mặt cũng vô cùng quen thuộc cười tươi vẫy tay với cậu: “Thiếu gia, cuối cùng cậu cũng xuất viện rồi, mọi chuyện đều ổn chứ?”

“Cũng ổn.” Giản Vân Lam nhìn đối phương, ánh mắt có chút kỳ lạ.

Sau khi lên xe, Lamborghini phóng nhanh như bay trên đường, phong cảnh bên ngoài cửa sổ càng lúc càng quen thuộc, sau đó, chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự quen đến không thể quen hơn.

Quản gia mặc áo đuôi tôm cung kính tiến lên nghênh đón: “Thiếu gia, chào mừng cậu trở về! Thao Thiết đại nhân và Cửu Vĩ Hồ đại nhân đang chờ cậu bên trong!”

Giản Vân Lam: “?”

Từ từ, không phải cậu đã xuyên qua một vị diện khác rồi sao?

Tại sao biệt thự cậu ở, tài xế và quản gia của cậu vẫn giống y như đúc vị diện trước vậy hả! Hơn nữa từ giọng điệu của quản gia mà đoán, ngay cả Thao Thiết cũng tới rồi.

Nhưng mà Cửu Vĩ Hồ là ai?

Giản Vân Lam chợt thấy hoảng hốt, có loại cảm giác như thể không rõ rốt cuộc mình đang ở đâu.

Nhưng mà, cậu ngửi thấy trên người mình có một mùi hương nhàn nhạt của lẩu cay.

Ừm, cậu thật sự đã tiến vào thế giới ABO rồi, là một Alpha có tin tức tố là lẩu cay.

Giản Vân Lam gật gù, chỉnh đốn lại tâm trạng một chút rồi bước vào biệt thự.

--- Cửa vừa mới mở ra, một cô bé búi tóc hai bên chớp đôi đen to tròn đen láy đã nhào tới như tên bắn:

“Chủ nhân, anh về rồi~”

Cô bé mặc một thân đạo bào xanh lơ thêu vân văn, sau lưng cõng một thanh kiếm gỗ đào, trong tay nâng một trản đèn hình hoa sen. Dáng vẻ nàng đặc biệt tinh xảo đáng yêu, làn da trắng mịn như tuyết, cả người hệt như một con búp bê sứ.

Chỉ là trong đôi mắt nàng mang theo vẻ từng trải không hợp tuổi, còn ẩn ẩn xen lẫn một tia mị hoặc khiến người khác không tự chủ được muốn tin tưởng nàng.

Giản Vân Lam: “……Em là?”

Cậu không nhớ nhà mình có đứa trẻ như này mà.

Cô bé đứng yên trước mặt Giản Vân Lam, đôi mắt to tròn lấp lánh lấp lánh, chớp chớp nhìn về phía cậu: “Chủ nhân, em là Hồ Đương Quy nè, anh nhớ không? Hôm trước anh còn cho em một phần cơm chiên, còn gọi em là ‘bé’ nữa~”

Ngày thường Hồ Đương Quy nói chuyện cũng không dùng giọng điệu này, nhưng vì muốn để lại ấn tượng tốt trong lòng Giản Vân Lam, nàng đặc biệt bóp giọng cho mềm, cố gắng làm ra chất giọng ngọt lịm như mấy bé gái mà mọi người đều bảo là đáng yêu.

Đúng vậy, trong nháy mắt ăn xong chén cơm chiên kia, Hồ Đương Quy liền ngộ đạo.

Hiện tại, pháp khí bản mạng của nàng đã tìm được rồi, không còn m cái gì có thể trói buộc nàng lên đường đi vân du tứ phương…… Nhưng mà, so với việc mỗi ngày lưu lạc thiên nhai nay đây mai đó bữa no bữa đói như vậy, còn không bằng tìm một chỗ dựa cho đàng hoàng.

Mà ông chủ Giản nấu cơm ngon như vậy, chẳng phải là một chỗ dựa to đùng viết hoa lấp lánh kim quang sao.

Thú nhân vĩnh viễn không làm nô, trừ phi bao ăn bao ở.

Đi theo Giản Vân Lam, vốn dĩ cậu cũng sẽ xuyên qua các vị diện cẩu huyết văn để bày quán, hoàn toàn không mưu mà hợp với mục đích ‘giáo hóa tất cả các não yêu đương trên toàn bộ thế giới’ của Hồ Đương Quy. Đương nhiên quan trọng nhất chính là, đi theo Giản Vân Lam, nàng sẽ có mỹ thực ăn không hoài không hết!

Hehe, kế hoạch thông qua.

…Chỉ là, lúc này Hồ Đương Quy vẫn chưa biết, người trước mặt mình rốt cuộc là một cái hố sâu cỡ nào.

Nếu như Thao Thiết vừa mới thức trắng đêm viết xong báo cáo biết được suy nghĩ của nàng, chắc chắn sẽ cười nhạo một tiếng, bảo nàng thật sự quá ngây thơ không rành thế sự.

Nhưng mà, trên đời này có vài cái hố, không tự mình té vào thì không bao giờ biết được.

“Chủ nhân, em muốn làm công cho anh, em rất chăm chỉ, bưng trà đổ nước bóp vai đấm lưng gì em cũng làm được.” Hồ Đương Quy đếm đếm ngón tay: “Anh cũng không cần trả lương cho em đâu, chỉ cần bao ba em một ngày ba bữa là được~”

Một ngày ba bữa do Giản Vân Lam đích thân làm, đó chính là đồ tốt vạn lượng hoàng kim cũng không đổi được đấy!

Nghe vậy, Giản Vân Lam lại có chút khó xử.

Cho dù cậu là một ông chủ lòng dạ hiểm độc thì cũng có vài nguyên tắc không thể vượt qua. Giản Vân Lam thở dài, nghiêm túc nói: “Nhưng mà, anh không thuê lao động trẻ em.”

Hồ Đương Quy: “……”

Giây tiếp theo, trước mắt Giản Vân Lam loé lên một đạo kim quang.

Cô bé búi tóc củ tỏi đã biến mất.

Thay vào đó là một mỹ nhân mặc cung trang phức tạp. Nàng diễm lệ đến mức không phân rõ giới tính. Mỹ nhân nghiêng người lười biếng tựa trên sofa, tóc đen dài buông xõa, yêu kiều mị hoặc, trong tay cầm một ống tẩu.

Sau lưng mỹ nhân, chín cái đuôi hồ ly đong đưa tựa sương khói. Mỹ nhân mị nhãn như tơ mà nhìn về phía Giản Vân Lam, bên khóe môi cong lên một độ cong minh diễm động lòng người, nàng ngọt ngào nói: “Chủ nhân, nô gia mới chín ngàn tuổi*, ngài có thể yên tâm thuê nha.”

*Lúc trước tui edit nhanh quá nên nhầm là chín trăm, tại đọc thấy ẻm cũng con khá non, thật ra là chín ngàn tuổi nhe.

Tuy thân là Cửu Vĩ Hồ, Hồ Đương Quy từ trước đến nay vẫn luôn khinh thường dùng mị hoặc chi thuật, đây cũng là lý do vì sao ngày thường nàng vẫn luôn lấy hình thái trẻ con xuất hiện.

Nhưng khinh thường, không có nghĩa là không dùng.

Ngược lại, Hồ Đương Quy chính là hậu bối Cửu Vĩ Hồ có thiên phú mạnh nhất thế hệ này ở Thanh Khâu, ba tuổi ngưng kết yêu đan, mọi loại mị thuật nàng đều học một lần là thành thạo. Một trăm tuổi hạ phàm du lịch thế gian, còn từng không cẩn thận khiến vô số quân vương vì sắc đẹp mà khởi binh chinh chiến, tiêu diệt mấy quốc gia.

Cho nên, đối với mị thuật của bản thân, Hồ Đương Quy luôn rất tự tin.

Để bảo đảm mình có thể bám được vào cái chỗ dựa vàng là Giản Vân Lam, nàng còn dùng năng lực mị thuật tinh vi nhất của mình, nàng tin chắc trên thế gian này không có phàm nhân nào có thể cưỡng lại nổi.

Sau khi nói xong câu kia, Hồ Đương Quy liền tràn đầy tin tưởng mà chờ mong Giản Vân Lam gật đầu đồng ý, đợ khi đối phương quỳ rạp xuống dưới váy màu thạch lựu của mình, dâng lên cơm chiên thần thánh…

A a a! Chỉ cần nghĩ tới cơm chiên kia, nàng đã muốn chảy nước miếng rồi, độ cong khóe miệng cũng tăng thêm một chút.

Nhưng mà, đời không như là mơ.

Giản Vân Lam vẫn đứng tại chỗ, không chỉ không bị mê hoặc, mà ánh mắt còn có chút xấu hổ.

Mỹ nhân: “?”

Giản Vân Lam hít sâu một hơi, rồi lại hít thêm hơi nữa, giống như đang do dự gì đó rất lâu, hồi sau mới thật cẩn thận mở miệng:

“Kẽ răng cô còn dính lá cải.”

Mỹ nhân: "???"

Hồ Đương Quy vội vàng biến về hình dạng tiểu cô nương, chạy bằng đôi chân ngắn vọt vào phòng vệ sinh, nhe răng nhìn kỹ: “……”

Huhuhu, đúng là có một miếng lá cải.

Đều tại cơm chiên ăn quá ngon, nàng ăn đến quên trời quên đất, thậm chí có rau kẹt vào kẽ răng cũng không phát hiện!

“Huhu, huhuhu.” Hồ Đương Quy bẹp miệng, khóc không ra nước mắt: “Xong rồi, tất cả đều xong rồi, thanh danh mỹ nhân đệ nhất Thanh Khâu của tôi……”

Nàng đã gần nghìn năm không sử dụng thuật mị hoặc, bởi vì mỗi một lần, thuật mị hoặc đều gây ra nhân quả rất lớn, nào là phụ tử phản bội, nào là diệt quốc, nào là bách niên hỗn chiến.

Nhưng không ngờ tới, lần này, cách một nghìn năm nàng mới tái xuất giang hồ, lại gặp phải cảnh xuất sư bất lợi!

Toàn bộ Thanh Khâu, có lẽ nàng là Cửu Vĩ Hồ duy nhất khi thi triển thuật mị hoặc đỉnh cấp lại bị nói là 'kẽ răng có lá cải' nhỉ.

"Tôi không sống nữa, tôi muốn ch.ết ngay bây giờ, tôi đã làm mất mặt Thanh Khâu." Hồ Đương Quy khóc đến nhăn cả khuôn mặt nhỏ lại, đôi mắt to nước mắt lưng tròng: "Tôi có thẹn với sư môn!"

Giản Vân Lam lịch sự gõ cửa.

Hồ Đương Quy hít hít chóp mũi: "Ông chủ Giản, anh không cần an ủi em, em sẽ đi ch.ết ngay bây giờ."

Giản Vân Lam: "..."

"Hay là ăn xong bữa trưa rồi hãy ch.ết?" Giản Vân Lam nói: "Trưa nay tôi làm mao huyết vượng."

*Mao huyết vượng (毛血旺) là món lẩu cay đặc trưng của Tứ Xuyên, Trung Quốc, do một đầu bếp họ Mao sáng tạo ra. Món ăn gồm huyết heo/vịt, nội tạng, thịt cá, rau củ và nước dùng cay tê đậm đà từ ớt và tiêu Tứ Xuyên.

Tiếng nức nở trong phòng vệ sinh biến mất.

Ngay khi Giản Vân Lam nghi ngờ nàng có lẽ không nghe thấy, cánh cửa đã yên lặng mở ra.

Cô bé mặc đạo bào đi ra từ bên trong cánh cửa, một đôi mắt to ngập nước long lanh, đầy cõi lòng hy vọng nhìn Giản Vân Lam: "Phần của em có thể thêm nhiều tỏi không?"

Giản vân lam gật gật đầu: “Có thể.”

"Tuyệt quá!" Cô bé hoan hô reo lên, ôm lấy đùi Giản Vân Lam: "Anh là chủ nhân tốt nhất trên thế giới!"

Giản Vân Lam lại nhớ tới không lâu trước đây khi vừa mới bị thu phục, Thao Thiết một bên hùng hùng hổ hổ một bên ăn mì hoành thánh ngấu nghiến .

... Các đại yêu vị diện Sơn Hải các người, thật dễ lừa gạt.

Trong phòng bếp.

"Nếu em đã chín nghìn tuổi rồi, thuê em cũng được thôi." Giản Vân Lam nhấn mạnh: "Nhưng mà, em phải chứng minh giá trị của mình, không thể ăn cơm không, biết chưa?"

"Đương nhiên!" Hồ Đương Quy ngồi trên ghế, hai cẳng chân trắng nõn đung đưa giữa khoảng không, gật đầu đáp lời.

Mao huyết vượng, mao huyết vượng, thật phấn khích!

Nhưng mà, nàng muốn chứng minh giá trị của mình.

Hồ Đương Quy nghĩ nghĩ, lấy pháp khí bản mạng của mình ra.

Đó là một chiếc trản đèn hoa sen bằng lưu ly được làm thủ công vô cùng tinh xảo, mỗi cánh hoa đều mỏng như cánh ve, chạm khắc hoa văn phức tạp. Trong bấc đèn, ánh sáng vàng nhạt lập lòe chợt tắt chợt sáng.

"Chủ nhân, đây là pháp khí bản mạng của em, ann có thể sử dụng bất cứ lúc nào... Khi anh bày quán, em cũng có thể ẩn thân trong trản đèn."

Cùng lúc đó, điện thoại của Giản Vân Lam rung lên một chút.

Là thông báo của app Trù Thần:

【Đã nhận được [Thanh Tâm Như Ý Đăng] x1】

Ghi chú: Thanh Tâm Như Ý Đăng, pháp khí bản mạng của Cửu Vĩ Hồ. Hồ Đương Quy dốc lòng tu luyện gần vạn năm, cuối cùng đã ngộ đạo, nhận ra tình tình ái ái gì đó đều là mây khói thoảng qua, chỉ có làm sự nghiệp mới là chính đạo! Có hiệu quả kỳ diệu trong thế giới ABO khắp nơi đều là não yêu đương đấy nha, mau thử xem đi~

【Bạn có nhân viên mới, có thể xem trong [Danh sách nhân viên]!】

Giản Vân Lam thuận tay click mở danh sách nhân viên, quả nhiên bên trong đã nhiều thêm một mục:

【Nhân viên số 2】

Tên thật: Hồ Đương Quy

Chủng tộc: Cửu vĩ hồ (vị diện Sơn Hải)

Tuổi: 9981 tuổi

Trách nhiệm: Ủy viên kỷ luật (Bắt hết tất cả những người lén lút hẹn hò lại!)

Kỹ năng: Thuật mị hoặc (lv.999), đọc tâm (lv.999), đoán mệnh xem tướng (lv.99), làm PPT (lv.9), dịch tiếng Anh (lv.9), lập kế hoạch du học (lv.9), đào tạo IELTS TOEFL (lv.9), ???, ??? (chờ mở khóa)

Pháp khí bản mạng: Thanh Tâm Như Ý Đăng

Giản Vân Lam: "..."

"Phiên dịch tiếng Anh, lập kế hoạch du học, đào tạo IELTS TOEFL?" Giản Vân Lam nhìn Hồ Đương Quy.

Đều là những kỹ năng kỳ kỳ quái quái gì vậy!

Hồ Đương Quy ngại ngùng gãi gãi đầu: "Hê hê, một chút nghề phụ thôi, bổ sung chi tiêu trong nhà mà."

Nàng còn nghĩ, nếu Giản Vân Lam không cần nàng giúp đỡ ở quán đồ ăn vặt, nàng có thể đi sang vỉa hè bên cạnh bày sạp, bán mấy loại dịch vụ như đoán mệnh phiên dịch tiếng Anh gì đó, ít nhiều cũng có thể kiếm được chút đỉnh. Muỗi dù nhỏ cũng là thịt mà.

Cửu Vĩ Hồ tuổi còn trẻ đã phải lưu lạc trong xã hội loài người, có được một bộ kỹ năng sinh tồn nhỏ riêng của mình.

Trong lúc nói chuyện, món mao huyết vượng của Giản Vân Lam đã sắp xong, dầu đỏ nổi trên bề mặt, nồi nước nóng hổi sôi sùng sục, phủ đầy ớt cay và hoa tiêu, bên trong là những miếng huyết heo, lòng bò, giá đỗ quay cuồng..

"Ực, ực." Hồ Đương Quy nuốt nước bọt mấy cái, ánh mắt đờ đẫn.

Nhưng ngay khi nàng định nâng đũa, một lực lượng vô hình đã chặn lại trước mặt nàng.

"Tiểu yêu gì đó, cũng dám giành đồ ăn của bản tọa?" Một giọng nói cao ngạo tự phụ vang lên.

Thao Thiết mặc một thân đồ bộ ở nhà, tóc bạc buộc cao, kim đồng hơi nheo lại, có một loại khí thế vô cùng áp người.

Trong tay y còn đang cầm điện thoại, là cái mà y mang theo từ vị diện trước. Vừa rồi, Thao Thiết đang dùng điện thoại tìm kiếm thông tin liên quan trong vị diện này.

“Thao Thiết, anh đi đâu vậy?” Nhìn thấy Thao Thiết, Giản Vân Lam mới nhận ra vừa rồi y không ở trong phòng khách mà đang ở trên lầu.

Vừa bước xuống cầu thang đã nhìn thấy Giản Vân Lam vậy mà lại làm món ngon cho một con nhóc loi choi không biết từ đâu chạy ra, Thao Thiết tức đến nghẹn một ngụm m.áu trong lồng ngực.

Dựa vào cái gì! Tiểu yêu quái không biết từ đâu chui ra, tại sao Giản Vân Lam phải làm mao huyết vượng cho nàng ta!

Y đường đường là Thao Thiết đại nhân, vậy mà muốn ăn vài món do Giản Vân Lam nấu còn phải thức đêm viết báo cáo đặt trước.

Thao Thiết cảm thấy chua lè.

Vì vậy, lời nói ra cũng mang theo ý châm chọc mỉa mai, Thao Thiết hừ lạnh một tiếng: "Bổn tọa tất nhiên là đang chăm chỉ cần cù làm việc, thu thập thông tin, không như một số người..."

Ánh mắt y đảo qua Giản Vân Lam và Cửu Vĩ Hồ, ý tứ trong đó không cần nói cũng hiểu.

"Anh đang tìm kiếm thế giới này có đặc sản nào ngon đúng không?" Giản Vân Lam không chút nào lưu tình vạch trần.

Thao Thiết: “……”

Mắt thấy món mao huyết vượng mà Giản Vân Lam nấu sắp xong, Thao Thiết vội vàng đi tới, trực tiếp bê toàn bộ cái nồi lên, ôm vào trong ngực: “Của ta.”

Thấy mao huyết vượng của mình sắp đến miệng đã muốn bay đi, Hồ Đương Quy lập tức lóe cảnh báo trong lòng.

Mao huyết vượng của cô!

Hồ Đương Quy có chút nóng nảy, nghĩ, thuật mị hoặc của nàng không có tác dụng với Giản Vân Lam, nhưng biết đâu lại có tác dụng với Thao Thiết đại nhân thì sao?

Nghĩ là làm, Hồ Đương Quy cũng không biến thân, nhưng trong đôi mắt nàng hiện lên quang mang màu tím nhạt, giọng nói cũng trở nên mềm nhẹ, nàng nhìn Thao Thiết, hơi thở như hoa lan: "Thao Thiết đại nhân, đó là mao huyết vượng của nô gia ~”

Thao Thiết: “……”

Thao Thiết nổ tung:

"Viết tên ngươi vào đó chưa? Sao lại nói là của ngươi?"

Toàn thân Thao Thiết phừng phực ngọn lửa phẫn nộ, kim đồng hơi trầm xuống, áp sát Giản Vân Lam, cách một khoảng rất gần mà nhìn chằm chằm vào mắt Giản Vân Lam: "Ngươi nói, mao huyết vượng này rốt cuộc là của ai?"

"..." Giản Vân Lam chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt.

Cậu cũng không né tránh, ngược lại khiến Thao Thiết đứng gần như vậy cảm thấy có hơi không thích ứng.

Thao Thiết vốn dĩ chỉ muốn đ.e d.ọa Giản Vân Lam, nhưng đứng gần, nhìn thấy đôi mắt đen đến ánh xanh của Giản Vân Lam và hàng mi dày rậm. Bản thân Giản Vân Lam không phải là người đứng đắn, nhưng khi cậu không nói lời nào mà chỉ đứng nhìn chằm chằm vào Thao Thiết như vậy, không hiểu sao lại có vẻ có vài phần thâm tình.

Thao Thiết vô cớ cảm thấy vành tai nóng lên.

Nói chuyện cũng lắp bắp:

"Nhân loại, ngươi, ngươi học thuật mị hoặc từ nơi nào? Có phải tiểu yêu này dạy không?!"

Giản Vân Lam: "???"

Thao Thiết không biết tại sao mình lại biểu hiện bất thường, vừa kéo giãn khoảng cách xã giao với Giản Vân Lam vừa nghĩ, chắc hẳn là tiểu yêu quái này đã dùng yêu pháp gì đó!

Nghĩ đến đây, Thao Thiết lập tức càng tức giận hơn, y trực tiếp đập bàn đứng dậy, giơ tay xách sau cổ cô bé rồi nhấc lên.

Hồ Đương Quy dưới uy áp của đại lão hung thú đỉnh cấp không chỉ không thể dùng thuật mị hoặc mà ngay cả hình người cũng không giữ được, trực tiếp lộ ra chân thân ---

Một con hồ ly nhỏ toàn thân ánh vàng, lông mượt mà óng ánh, trệ mặt có hoa văn màu đỏ xinh đẹp. Nó bị Thao Thiết túm sau gáy nhấc lên, đáng thương vô cùng, chín cái đuôi buồn bã ỉu xìu mà rũ xuống sau lưng.

Thao Thiết vốn đã rất phẫn nộ, sau khi thấy chân thân của Hồ Đương Quy thì càng không thể nhịn được nữa.

Kim đồng của y thoáng lóe lên một tia ấm ức, khó hiểu nhìn về phía Giản Vân Lam: "Ngươi không phải đã có chó rồi sao? Tại sao còn phải nuôi thêm một con khác?!"

Có y còn chưa đủ sao.

Giản Vân Lam không thể không nhắc nhở đối phương: "Thao Thiết đại nhân, ngài là hung thú uy phong lẫm liệt của vị diện Sơn Hải, ngài anh minh thần võ, uy chấn bát phương, làm sao lại là chó được!"

Giản Vân Lam hết lời ca ngợi, khen Thao Thiết tới mức suýt bay lên trời.

Rất nhanh, Thao Thiết cũng từ trong cơn phẫn nộ ban đầu chuyển sang dần dần được vuốt lông, lại chuyển sang miễn cưỡng chấp nhận, sau đó sắc mặt chuyển từ âm sang dương, đến cuối cùng là đắc ý ngẩng đầu ưỡn ngực, thậm chí còn hồng hồng cả vành tai.

Thao Thiết: "Cũng không phải không có đạo lý, nhân loại ngươi tuy rằng ngu dốt, nhưng cũng coi như có mắt nhìn."

Nhân loại này nói nhiều lời hay ý đẹp như vậy, không phải là có hảo cảm với Thao Thiết đại nhân y chứ?

Hừ.

Thao Thiết tùy tiện thả con hồ ly nhỏ ra, hồ ly nhỏ kêu "áu áu" một tiếng rồi rơi xuống bàn.

Thao Thiết ôm Mao huyết vượng lên: "Thôi được, bản tọa tạm tha cho ngươi lần này, món mao huyết vượng này coi như là đền bù."

Món mao huyết vượng của mình bị bê đi mất, trong đôi mắt to của hồ ly nhỏ long lanh nước mắt, chỉ cảm thấy tất cả hy vọng trong sinh mệnh mình cũng bị cướp đi luôn.

Hồ Đương Quy đáng thương hề hề nhìn Giản Vân Lam, móng chân nhẹ nhàng chạm vào đối phương: "Chủ nhân, nô gia đói quá..."

Nói đến cũng kỳ lạ.

Hồ Đương Quy căn bản không hề dùng thuật mị hoặc, nhưng Giản Vân Lam lại như thể bị trúng thuật mị hoặc vậy, ánh mắt thẳng băng: "Thao Thiết, anh đặt chén xuống cho Hồ Hồ đi, lát nữa tôi sẽ làm thêm một nồi cho anh sau."

--- Một nhóc hồ ly nho nhỏ mềm mại như vậy, ngẩng đầu nhìn ngươi, đôi mắt ướt dầm dề, còn có móng vuốt mềm như bông, lay lay vào ngươi.

Quá đáng yêu!

Hỏng bét, Trụ Vương thì ra chính là mình.

Hồ Đương Quy: "?"

Hồ Hồ là ai?

Hơn nữa, nàng còn tưởng thuật mị hoặc của mình không có tác dụng, hoá ra là do chọn sai hình dạng?!

Thao Thiết: "???"

Sự phẫn nộ trong mắt y như sắp tràn ra ngoài.

Tên nhân loại ch.ết tiệt này, cậu ấy rốt cuộc có ý gì!

Thao Thiết nhịn không được biến thành hình thái Mao Mao, một thân lông bạc ưu nhã, dáng người mạnh mẽ.

Thao Thiết đại nhân y không bằng một con tiểu hồ yêu ngôn hoặc chúng vô sỉ chỗ nào chứ!

"Mao Mao, đừng ghen tị." Giản Vân Lam sờ sờ nó đầu chó của đối phương: "Nhìn này, Hồ Hồ nhỏ như vậy, đáng yêu như vậy, chẳng phải giống như con gái của anh sao? Anh phải chung sống hòa thuận với nàng."

Tiểu hồ ly phối hợp mà chớp chớp mắt: “Cha ơi~”

Thao Thiết giận giữ gầm ra tiếng: “Gào ---”

Giản Vân Lam vui mừng gật đầu: "Xem, y cười vui vẻ biết bao!"

Trong kim đồng của Thao Thiết, ngọn lửa giận dữ bùng cháy dữ dội.

Không nhịn nổi nữa, hôm nay nhất định phải cho trái đất nổ tung!

Mà ở một bên, quản gia vây xem toàn bộ quá trình, xúc động lấy khăn tay ra lau một chút nước mắt:

Tốt quá, thiếu gia không chỉ có soái ca da đen lông trắng mà mình yêu thích, giờ ngay cả con gái cũng có.

Người làm quản gia như ông cũng có thể an tâm rồi...

Cuối cùng, Giản Vân Lam làm cho mỗi người một nồi mao huyết vượng, Thao Thiết lúc này mới miễn cưỡng nguôi giận.

Nhưng đối với Cửu Vĩ Hồ Hồ Đương Quy, y vẫn giữ một loại thái độ kiêu ngạo.

Sau khi ăn xong, Giản Vân Lam ngồi trên ghế sofa, mở điện thoại ra.

Ứng dụng Trù Thần đã bắn lên mấy thông cái báo.

Có một cái là thông báo từ mấy giờ trước:

【Sau một tuần lao động chăm chỉ cần cù, ngài đã mang đến mỹ thực an ủi tâm hồn cho vô số thực khách, hệ thống Trù Thần một đường đồng hành cùng ngài, đồng cam cộng khổ~

【Chúc mừng ngài! Đã hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến ‘Bày quán dưới tòa nhà tập đoàn Viễn Châu’.】

【Ngài có phần thưởng nhiệm vụ mới đang chờ nhận!】

Bởi vì đã đã làm một lần rồi nên Giản Vân Lam rất thành thạo nhấn vào 'phần thưởng nhiệm vụ', màn hình lập lòe:

【Đã nhận được [Tương ớt của Ninh Mộng Liên] x không giới hạn】

Ghi chú: Muốn ăn tương ớt của dì Ninh, chỉ cần hô to tại chỗ "Dì Ninh ơi! Tương ớt của con đâu!", dì Ninh sẽ xuyên qua thời không giao tương ớt tới tận tay cậu~ Mau dâng sự tôn kính cao cả tới tương ớt chi thần - dì Ninh!

【Đã nhận được [Chấp niệm của Ninh Sanh] x1】

Ghi chú: Đến từ vai chính thụ Ninh Sanh trong <Cố Chấp Độc Chiếm>, cậu ấy nói: ông chủ Giản, em sẽ luôn nhìn anh, nhìn anh... Mãi cho đến khi anh quay lại làm hoành thánh và cơm chiên cho em!

【Đã nhận được [Hào quang tổng tài bá đạo] x1】

Ghi chú: Đến từ vai chính công Cố Hành Chu trong <Cố Chấp Độc Chiếm>. Mang lên hào quang tổng tài, ngài cũng có thể trở thành bá tổng nắm giữ mạch máu kinh tế toàn cầu, ngài có thể nhếch môi, cười tà mị, toàn thân tỏa ra khí chất nói một không hai ~ Trời lạnh rồi, nên cho Vương thị phá sản thôi ~

Phần thưởng đầu tiên, rất hữu ích!

Giản Vân Lam vui như hoa nở. Sau khi rời khỏi vị diện <Cố Chấp Độc Chiếm>, điều tiếc nuối lớn nhất của cậu chính là không còn tương ớt của dì Ninh. Nhưng phần thưởng này lại trực tiếp cho cậu nguồn cung tương ớt không giới hạn của dì Ninh!

Nhưng hai phần thưởng phía sau.

Giản Vân Lam cầm điện thoại, xem đi xem lại hai phần thưởng nhiệm vụ này.

Chấp niệm của Ninh Sanh, hào quang bá tổng của Cố Hành Chu... hai phần thưởng này, thật kỳ lạ.

Cũng không nói cách dùng.

Thôi, tạm thời chắc cũng không dùng đến đâu.

Giản Vân Lam thu cả hai phần thưởng vào trong ba lô.

Cũng chính là vào lúc này, hệ thống Trù Thần lại lần nữa thông báo:

【Nhiệm vụ chủ tuyến: Trong vòng sáu ngày, trước 9 giờ tối mỗi ngày, bày quán bán một trăm phần lẩu cay trước tại cổng tiểu khu chung cư Hà Đường nơi nhân vật chính thụ Úc Minh sinh sống, mỗi phần giá 100 tệ.】(~355k)

【Đã nhận được [Bách Khoa Toàn Thư Thực Đơn Nấu Lẩu Cay] x1】

【Ngài có muốn chấp nhận nhiệm vụ chủ tuyến này không? Đồng ý/Từ chối】

Giản Vân Lam không chút do dự nhấn đồng ý.

Cuối cùng, lại có thể bày quán rồi!!!

Lúc này vừa mới ăn cơm trưa xong, khoảng 1 giờ chiều. Muốn bán hết trước 9 giờ tối, vậy muộn nhất phải bắt đầu bày quán lúc 7 giờ, bây giờ ra ngoài mua đồ ăn, vẫn kịp.

Không có thời gian chần chừ, Giản Vân Lam thuần thục ngồi lên xe ba bánh của mình, xuất phát đi chợ.

Chợ đồ ăn ở thế giới ABO cũng không khác biệt nhiều so với chợ hiện đại thông thường, có lẽ chỗ khác nhau lớn nhất chính là, sau khi phát hiện Giản Vân Lam là Alpha, nhóm các chủ quầy đồ ăn trong chợ đều bắt đầu ra sức hét to rao hàng:

“Nhung hươu, nhung hưu thượng hạng đây ~ tráng dương bổ khí huyết, Alpha nào ăn cũng khen ngon!”

*鹿鞭: nhung hưu là dương vật của các loài hươu nai.

"Ông chủ có mua hàu sống không? Rất phù hợp với Alpha tinh lực tràn đầy như các cậu đấy~"

"Uống trà kỷ tử nhà tui xong, đảm bảo cậu sẽ tìm được đối tượng Omega thơm tho mềm mại trong vòng ba ngày!"

Giản Vân Lam: "..."

Có một chút, sốc văn hóa.

Giản Vân Lam đi dạo một vòng quanh chợ thức ăn, nhìn thấy rau tươi chất lượng tốt đều mua hết, hoàn toàn không sợ nhiều. Lẩu cay mà, cái gì cũng có thể cho vào, Giản Vân Lam quyết định chuẩn bị nhiều nguyên liệu một chút, để thực khách tự do lựa chọn.

Chở đầy nhốc các nguyên liệu nấu ăn trở về biệt thự, Giản Vân Lam bắt đầu quá trình xử lý đồ ăn.

Lẩu cay chú trọng việc để các thực khách tự do lựa chọn nguyên liệu muốn ăn, sau đó nấu chín ngay tại chỗ. Nhưng tất cả các nguyên liệu đều phải được phân loại và rửa sạch sẽ, như bắp cải, nấm kim châm, lòng bò, thịt bò béo, tất cả đều phải được cắt gọn hết, đặt trong giỏ nhỏ.

Ngoài ra, Giản Vân Lam còn hầm một nồi nước dùng nguyên chất.

Thông thường ở nhà tự mình ăn lẩu cay thì trực tiếp dùng gói gia vị lẩu là được, nhưng bày quầy bán lẩu cay ở ngoài đường, Giản Vân Lam có yêu cầu rất cao với bản thân.

Nước dùng nguyên chất cậu chọn hầm từ xương bò. Nước dùng hầm từ xương bò tươi với lửa nhỏ, thêm vào một chén sữa lớn và gia vị, toàn bộ nồi nước dùng sẽ dần dần hiện ra một màu trắng sữa đậm đà.

Mặc dù vị cay là mấu chốt của lẩu cay, nhưng một nồi nước dùng xương bò đậm đà thơm ngon chính là nền tảng linh hồn.

Còn về dầu ớt cay và sa tế quan trọng nhất cũng có thể trực tiếp dùng tương ớt của dì Ninh, nhưng tương ớt của dì Ninh thích hợp để xào nấu hơn, cho nên Giản Vân Lam vẫn tự mình mua nguyên liệu. Ớt cay đỏ, hoa tiêu, mè trắng nghiền thành bột, sau đó đổ dầu nóng vào xào thơm, làm ra dầu ớt đỏ, linh hồn của lẩu cay.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi tất cả, Giản Vân Lam khí thế hào hứng cưỡi lên xe ba bánh.

Còn chưa kịp cưỡi ra khỏi biệt thự, xe ba bánh của Giản Vân Lam đã bị giữ lại, Hồ Đương Quy tóc búi hình củ tỏi vô cùng đáng thương nhìn cậu: "Chủ nhân, mang theo em đi, em rất hữu dụng~"

Thao Thiết càng là không cam lòng yếu thế, hừ lạnh một tiếng, trực tiếp tuyên bố chủ quyền mà ngồi lên ghế sau xe ba bánh.

Giản Vân Lam: "..."

Được rồi, mọi người đã đủ.

Bày quán thôi!

.

Lúc này, phòng phát sóng trực tiếp Vạn Giới.

Cùng với một nhóm người khiêu chiến xuyên thư mới tiến vào vị diện <Ám Hà Minh Đăng>, khán giả cũng sôi nổi ồ ạt đổ vào các phòng phát sóng trực tiếp.

Có người trực tiếp nhấn vào các chủ bá lớn mà họ đang theo dõi, cũng có người lang thang trong chuyên khu phát sóng trực tiếp, tìm kiếm những chủ bá thoạt nhìn có vẻ tương đối thú vị để gi.ết thời gian.

Là một tác phẩm cẩu huyết văn kinh điển của phân khu xuyên thư trong phòng phát sóng trực tiếp Vạn Giới, nguyên tác của <Ám Hà Minh Đăng> vô cùng đau đớn chua xót, chủ đề ABO ngụy huynh đệ kinh điển, truy thê hỏa táng tràng, cưỡng chế yêu. Vai chính công thụ từ hai đứa trẻ thanh mai trúc mã vô tư, đến sau này lại hoàn toàn quyết liệt, hai người giãy giụa giữa luân lý và bản năng, BE đến oanh oanh liệt liệt.

Đã mở khiêu chiến xuyên thư gần trăm năm, có chủ bá lớn mỗi năm đều sẽ định kỳ tới khiêu chiến <Ám Hà Minh Đăng>, nhưng đến nay vẫn chưa có người thông quan.

Độ hot của <Ám Hà Minh Đăng> còn cao hơn <Cố Chấp Độc Chiếm> mấy chục lần.

Dù sao <Cố Chấp Độc Chiếm> chỉ là một bộ cẩu huyết văn đô thị độ dài ngắn, cốt truyện tương đối đơn giản, nhưng <Ám Hà Minh Đăng> lại có phong cách tả thực tinh tế hơn, viết một đường từ tuổi thơ của hai nhân vật chính đến khi trưởng thành, thậm chí có độc giả còn nói: "Đọc cẩu huyết văn đam mỹ mà không đọc <Ám Hà Minh Đăng> cũng giống như đọc danh tác mà không đọc Hồng Lâu"...

Vì vậy, khi chuyên khu khiêu chiến <Ám Hà Minh Đăng> lần này vừa mở ra, đã có gấp bội người xem ào ạt tràn vào các phòng phát sóng trực tiếp, kéo theo lưu lượng của toàn bộ phòng phát sóng trực tiếp Vạn Giới cũng nước lên thì thuyền lên.

【Hê hê, để tui xiem xiem lần này các tân chủ bá có gì thú vị đây!!】

【Mấy chủ bá lớn đều đến hết rồi, chờ mong chờ mong (*ω)】

【Tôi đến giờ vẫn nhớ rõ một đoạn hồi tưởng ở phần sau của <Ám Hà Minh Đăng>, Phó Trường Phong nho nhỏ cõng Úc Minh vẫn còn bé xíu, hai nhóc tì đi dọc theo con đường hoàng hôn trở về nhà, Úc Minh gọi tên Phó Trường Phong, câu được câu không kể những chuyện mình muốn làm trong tương lai, còn Phó Trường Phong chỉ im lặng dịu dàng lắng nghe... QAQ trời ơi】

【Đúng vậy, còn có lúc sau Phó Trường Phong đã hoàn toàn phát điên, trong buổi họp mặt gia tộc đóng cửa lại, bịt miệng Vũ Minh, cưỡng ép cậu ấy---】

【Đó là sức nặng của ngụy huynh đệ đấy, ai hiểu!】

【Aaaaa người yêu thanh mai trúc mã tôi thích】

【Tại sao tôi lại thấy thật là kinh khủng =口=, Úc Minh từ đầu đến cuối đều chưa từng thích Phó Trường Phong, chỉ xem hắn ta như anh cả... còn Phó Trường Phong vì muốn có được Úc Minh, thậm chí còn hủy hoại ước mơ của cậu ấy. Úc Minh vẫn luôn muốn tham gia quân đội để đền đáp tổ quốc, Phó Trường Phong trực tiếp xé nát giấy báo trúng tuyển của cậu ấy, nh.ốt cậu ấy lại. Úc Minh đã từng là một thiếu niên ánh mắt nồng nhiệt rạng rỡ như vậy, cuối cùng trở thành một chú chim hoàng yến yếu ớt ở trong lồng không nhìn thể thấy ánh mặt trời】

【+1, dùng thị giác của Úc Minh chỉ thấy hít thở không thông】

【Đã nói cả ngàn lần rồi, đây là cẩu huyết văn thời xưa lắc xưa lơ, lúc đó chỉ thịnh hành kiểu này, xem nguyên tác chính là để cảm nhận vị chua xót vặn vẹo này, không thích xem thì rẽ sang chuyên khu ngọt văn cách vách đi】

【Hy vọng lần này có chủ bá có thể thông quan <Ám Hà Minh Đăng>, để Úc Minh được tự do đi, cậu ấy đã trầm luân trong cái thế giới bi thảm tuyệt vọng này quá lâu rồi.】

【Nghĩ nhiều quá, lầu trên kia ơi, có lẽ bà không biết bốn chữ <Ám Hà Minh Đăng> này có ý nghĩa gì đâu…… Nói được thì làm được, lần này nếu có chủ bá có thể thông quan, tôi có thể trồng cây chuối uống hết toàn bộ cái nồi này!!! [hình ảnh]】

【……Ngay cả anh trồng cây chuối uống lẩu cũng đến rồi】

'Anh trồng cây chuối uống lẩu' là một tồn tại vô cùng đặc biệt trong phân khu xuyên thư cẩu huyết văn.

Anh ta thường xuyên lảng vảng trong làn đạn của các bộ cẩu huyết văn, đưa ra những lời tiên đoán hùng hồn "Nếu có chủ bá có thể nào đạt được xxx tôi sẽ trồng cây chuối uống hết nồi lẩu cay cũ này".

Mà thần kỳ chính là, anh ta đã đi vào phân khu xuyên thư khu 5 năm rồi, tất cả những lời tiên đoán của anh ta, toàn bộ đều trở thành sự thật!

Vì thế, cái nồi lẩu cay cũ của anh ta cũng càng ngày càng lớn, càng ngày càng đỏ, từ bức ảnh anh ta đăng lên liền có thể thấy rõ, một nồi lẩu to đỏ rực bốc khói nghi ngút, có thể tưởng tượng nếu trồng cây chuối uống cạn cả cái nồi này sẽ là chuyến du lịch một ngày đến khoa hậu môn trực tràng vui sướng sảng khoái biết bao...

Mọi người cũng càng ngày càng mong chờ đến ngày Anh trồng cây chuối uống lẩu thực sự bị vả mặt rồi uống cạn nồi lẩu đó, đã có hàng trăm vạn người đều lục tục theo dõi Anh trồng cây chuối uống lẩu, cho nên anh ta nghiễm nhiên đã trở thành một linh vật nổi tiếng trên mạng.

Cho đến nay, lời tiên đoán của anh lẩu luôn bách phát bách trúng, gọi đối phương là nhà tiên tri cũng không quá.

【Anh trồng cây chuối uống lẩu cũng đã xuất hiện, có lẽ lần này thực sự không còn hy vọng nữa, hay là nhìn xem có chủ bá bảo tàng nào khác đáng khai quật không thì hơn】

......

Rất nhanh, đã có không ít người phát hiện ra một tồn tại không quá thích hợp trong nhóm các chú bá:

【Đệt, sao ở đây có một chủ bá mới có độ hot cao quá vậy?? Đây mới là quyển sách thứ hai của cậu ấy thôi đúng không, sao lại có tới hơn mười mấy vạn người xem trực tuyến rồi, thậm chí nghiền nát rất nhiều chủ bá tầm trung rồi đó =口=】

【Tôi nhớ rõ vị này vừa xuất đạo đã là đỉnh cao, trực tiếp thông quan vị diện <Cố Chấp Độc Chiếm>】

【Không chỉ thông quan mà còn khiến mọi người trong vị diện Cố Chấp Độc Chiếm điên hết rồi, bây giờ bọn họ đều đang khóc lóc kêu gào đòi cậu ấy quay lại đấy】

【Đẹp trai quá!!! Liếm liếm liếm, đã thành fans rồi hê hê hê, lộ tuyến xuyên thư của chủ bá này là gì vậy?】

Sau khi hưng phấn click mở phòng phát sóng trực tiếp của chú bá tên là [Giản Vân Lam] ra, các khán giả mới chờ mãi đợi mãi cũng không thấy đối phương công lược cốt truyện nguyên tác.

Ngược lại, bọn họ chờ được khúc chủ bá cưỡi xe ba bánh đi chợ thức ăn mua nguyên liệu, sau đó về nhà chuẩn bị sơ chế, rồi đi bày quán, cực kỳ liền mạch lưu loát.

Trên đỉnh đầu các khán giả mới, dần dần xuất hiện mấy cái dấu chấm hỏi.

Nhưng rất nhanh, các khán giả mới bắt đầu tự thôi miên bản thân---

【Dù sao cũng là chủ bá từng thông quan một quyển sách mà, chắc là không thực sự đi bày quán bán đồ ăn vặt đâu đúng không?!】

【Những hành động này của cậu ấy nhìn thì tưởng như vô lý, nhưng sau lưng chắc chắn ẩn chứa ý nghĩa sâu xa! Chủ bá nhất định đang giả vờ bán đồ ăn vặt, thực chất là âm thầm tạo quan hệ tốt với công thụ chính, từ đó tìm cách công lược cốt truyện】

【Ngồi chờ plot twist~】


Chương Trước

Chương Sau

Đăng nhận xét

0 Nhận xét