Phát Sóng Trực Tiếp Bày Quầy Bán Đồ Ăn Vặt Trong Truyện Cẩu Huyết: Chương 42

Phát Sóng Trực Tiếp Bày Quầy Bán Đồ Ăn Vặt Trong Truyện Cẩu Huyết
Chương 42

Bảy giờ tối, chiếc xe ba bánh của Giản Vân Lam đúng giờ đi đến cổng tiểu khu Hà Đường.

Tiểu khu Hà Đường nằm ở khu chung cư cũ, các tòa kiến trúc khá cũ kỹ, nhưng vì tuyến đường tốt, nằm gần trung tâm thành phố, hơn nữa tiền thuê lại rẻ, cho nên người qua lại cũng rất đông đúc. Lúc này đang là thời điểm nhiều người trẻ tuổi vừa mới tan làm, cổng tiểu khu Hà Đường đã lác đác dựng lên không ít quán ăn vặt, có bán que nướng, bánh rán, bạch tuộc viên nhỏ.

Đối diện cổng chính tiểu khu còn có một quảng trường nhỏ, lúc này nhóm các bác gái nhảy quảng trường đã vào vị trí, cũng không có ít người đang đi dạo bên cạnh, dắt chó, nói chuyện phiếm.

Người nhiều lại náo nhiệt như vậy, thực khách có lẽ sẽ không ít.

Chỉ cần nhìn qua hoàn cảnh xung quanh một lần, trái tim Giản Vân Lam đã vững vàng rồi.

Chọn xong vị trí, Giản Vân Lam dừng xe ba bánh lại, bắt đầu bày quán tại chỗ.

Bởi vì bán lẩu cay cần rất nhiều nguyên liệu để thực khách có thể tự do lựa chọn, Giản Vân Lam còn mang theo một cái bàn mở rộng. Các loại nguyên liệu nấu lẩu bị xiên bằng que tre được đặt ngăn nắp trên bàn theo từng loại, có thịt bò béo tươi ngon, các loại viên, sách bò, còn có khoai tây, ngó sen, đậu phụ chiên, nấm kim châm v.v., dưới ánh đèn màu vàng ấm, lập tức trở nên thật ấm áp và sáng sủa, tỏa ra hào quang hấp dẫn.

Còn có các loại gia vị đủ màu sắc như bột ớt, sa tế, dầu mè, hành gừng tỏi v.v., cũng được sắp xếp gọn gàng trong từng đĩa sứ nhỏ xinh xảo.

Trong lúc Giản Vân Lam đang tất bật dọn hàng, Thao Thiết biến thành hình thái đại cẩu cũng không ngồi yên.

Dường như sự gia nhập của Hồ Đương Quy đã mang lại cảm giác nguy cơ cho y, Thao Thiết từ trước vốn luôn cật lực tìm cách tránh né làm việc, hôm nay cũng trở nên tích cực hẳn lên. Y thậm chí còn đi khảo sát một vòng các quầy ăn vặt ở đầu đường, khi quay về thì mang theo vòng tay số thứ tự không biết lấy từ đâu ra, từ số một đến số một trăm, khách hàng nhận vòng tay số, ai xếp số mấy vừa nhìn là biết ngay, cũng tránh được tranh chấp.

Lúc này, trên cổ đại cẩu Thao Thiết treo một cái rổ nhỏ, y cúi đầu, vẻ mặt kiêu ngạo chỉnh lý các thẻ số trên rổ nhỏ.

Về phần Hồ Đương Quy, bởi vì là ngày đầu tiên đi làm, Giản Vân Lam để bà đợi trong Thanh Tâm Như Ý Đăng để quan sát trước.

...Trong lúc Giản Vân Lam đang bận rộn như vậy, đã có thực khách chú ý đến quán ăn vặt mới tới này.

Phùng Đan Thanh vừa mới tan tầm, cô kéo lê cơ thể mệt mỏi đi về nhà, chỉ muốn ăn đại một chút gì đó lấp bụng rồi mau chóng nằm nghỉ. Dù chỉ mới thứ Hai nhưng cô đã mệt mỏi đến mức sống không còn gì luyến tiếc.

Cái công việc quỷ tha ma bắt này, thật sự không phải để cho con người làm!

"Lẩu cay? Trông có vẻ ngon." Nhìn thấy quán ăn vặt mới tới ở cổng tiểu khu, Phùng Đan Thanh lập tức động lòng.

Quán ăn vặt kia khá sạch sẽ, ánh đèn ấm áp nguyên liệu rõ ràng, vừa nhìn đã thấy tươi ngon hấp dẫn.

Quan trọng nhất chính là, chủ quán trông đẹp trai quá! Cậu ấy đeo khẩu trang trong suốt, thắt tạp dề hoa nhỏ bình thường, chỉ đơn giản mà đứng đó tựa như một bức họa.

Alpha trẻ tuổi đẹp trai thế này, sao lại đến cổng tiểu khu bày quán bán lẩu cay nhỉ? Phùng Đan Thanh có hơi tò mò.

"Ông chủ, lẩu cay này bán thế nào vậy?" Phùng Đan Thanh không nhịn được, đi tới hỏi.

"Vẫn chưa chuẩn bị xong, có lẽ phải đợi thêm một lát nữa." Giản Vân Lam mỉm cười nói: "Một phần một trăm, nguyên liệu tự chọn." (100 tệ ~ 355k)

"???"

Cái gì???

Phùng Đan Thanh trợn tròn mắt, một trăm tệ một phần lẩu cay, cô thực sự không nghe nhầm chứ?!

Ánh mắt nhìn về phía ông chủ quầy ăn vặt cũng lập tức thay đổi.

Ông chủ trông thì đẹp trai thật, nhưng đẹp trai cũng đâu có ăn với cơm được, bán đắt thế này, tộc đi làm bình thường như cô thật sự chịu không nổi.

"Chà." Phùng Đan Thanh ngượng ngùng dời mắt đi, cười gượng hai tiếng, nói: "Vậy để tôi xem xét lại ha."

"Ừm." Giản Vân Lam gật gật đầu.

Cậu có thể hiểu được sự boăn khoăn trong lòng các thực khách.

Định giá của hệ thống Trù Thần, Giản Vân Lam không có quyền thay đổi, hơn nữa dựa theo định giá thực sự của hệ thống, một phần lẩu cay này bán hơn một ngàn tệ (~3tr5) cũng không quá. Nhưng bởi vì giá không thể sửa, để các thực khách có thể ăn vui vẻ thỏa mãn, Giản Vân Lam đã nghĩ ra chiêu 'nguyên liệu tự chọn' này. Đưa cho mỗi vị khách một cái giỏ tre, có thể nhét vào giỏ bao nhiêu thì nấu bấy nhiêu.

Có nhiều quán ăn vặt đường phố trông có vẻ mỗi món đều rất rẻ, nhưng cộng lại với nhau thì số tiền rất dễ vượt quá ba đơn vị, thực ra còn không có lợi ích thực tế bằng phương thức này.

Nhưng Phùng Đan Thanh hiển nhiên không nghĩ đến điểm này.

Một trăm tệ một phần lẩu cay, mà đây chỉ là một quán ăn vặt, dù nghĩ thế nào cũng quá đắt đi!

Ngoài miệng cô nói là 'xem xét lại', nhưng trên thực tế đã xoay người đi về một hướng khác rồi.

Cách vách hai trăm mét đã có lẩu cay của Trương Mỗ và lẩu cay Dương Mỗ Phúc, hương vị tuy bình thường nhưng có thể dùng phiếu giảm giá, ba bốn mươi tệ là có thể ăn đến no căng rồi. (~107k-143k

Đây cũng là lý do tại sao khu vực gần đây không có quán ăn vặt lẩu cay nào, cách đó không xa đã có hai ông lớn thần tiên cầm đầu chuỗi lẩu cay đánh nhau, loại hộ bán lẻ giống như bọn họ, thực sự không cạnh tranh nổi!

Thái độ của Phùng Đan Thanh, Giản Vân Lam thực ra cũng đã đoán trước được, vì vậy không ảnh hưởng quá nhiều đến tâm trạng của cậu.

Giản Vân Lam tiếp tục chuẩn bị những công đoạn cuối cùng để mở quán.

Bán lẩu cay đường phố, quan trọng nhất chính là nồi nước dùng lớn kia. Giản Vân Lam đã nhờ quản gia đi mua một nồi sắt lớn, lúc này cậu dựng nồi lên, bắt đầu làm nóng, bên trong là nước dùng xương bò đã chậm rãi hầm trong nhiều giờ, trộn với dầu ớt đỏ Giản Vân Lam tự làm, tạo ra một loại kết cấu tinh tế đậm đà, đỏ rực hấp dẫn, còn có rất nhiều hoa tiêu và ớt khô chìm nổi trong đó.



Trong nháy mắt mở nắp nồi, một làn khói trắng bốc lên, hương thơm của nước lẩu xương bò dầu ớt cũng lan tỏa khắp nơi.

Cổng tiểu khu vừa lúc là một ngã tư đường, thông gió rất tốt, gió nhanh chóng mang mùi thơm này lan xa.

Phùng Đan Thanh vừa mới xoay người, bước chân đã lập tức không thể di chuyển.

--- Đệt, thơm quá!

Nhưng mà một trăm tệ một phần, Phùng Đan Thanh khẽ cắn môi, dùng hết sức nhẫn nại mạnh nhất của đời mình, buộc bản thân đi về phía Dương Mỗ Phúc...

Hu hu, có một loại cảm giác bi thương thân bất do kỷ.

Không chỉ Phùng Đan Thanh, toàn bộ nhóm dân cư ra vào cổng tiểu khu, nhóm những người đi đường, còn có những thím khiêu vũ trên quảng trường cách đó không xa, tất cả đều ngửi thấy mùi thơm này.

Mùi thơm đậm đà này chính là hương vị kinh điển của lẩu cay Tứ Xuyên, mang theo sự thơm ngon tinh khiết của nước hầm xương bò, hòa quyện với hương vị cay nồng của hạt tiêu, dầu ớt đỏ, theo gió thu lan tỏa, khiến người ta chỉ ngửi thôi, khoang miệng đã như nếm được vị cay nồng nóng bỏng kia.

Rất nhiều người đều không nhịn được mà nhìn quanh khắp nơi, bắt đầu tìm kiếm nguồn gốc của mùi thơm đó.

Từ Lệ Quân và Tống Lan Trân mặc đồ thể thao vừa mới bước ra từ trong tiểu khu đã ngửi thấy mùi thơm này, cũng có chút không nhịn được.

"Thơm quá, là lẩu cay phải không?" Ánh mắt dì Tống bắt đầu mơ hồ, dần dần hiện lên một tia dao động.

Tuy bà vừa mới ăn cơm chiều xong, nhưng mùi lẩu cay thơm như vậy, bà ngửi ngửi liền một lúc lại thấy có hơi đói bụng.

Từ Lệ Quân và Tống Lan Trân năm nay đều đã sáu mươi, tuổi tác xấp xỉ, lại ở gần nhau, cho nên tự nhiên đã kết thành bạn nhảy quảng trường. Hai người đều đã ăn cơm tối xong mới xuống dưới tham gia nhảy quảng trường để rèn luyện, thề rằng sẽ giảm khoảng mười cân trong ba tháng tới, làm gương cho con cháu trong nhà.

"Những thứ như lẩu cay gì đó, không vệ sinh chút nào." Dì Từ cũng bị mùi thơm kia cám dỗ trong thoáng chốc, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại, ý chí kiên định nói: "Ngửi thì thơm, nhưng cũng không biết đã bỏ thêm bao nhiêu chất phụ gia, toàn là dầu bẩn..."

Dì Tống: "Đúng vậy đúng vậy."

Bị dì Từ khuyên một hồi như vậy, dì Tống cũng thanh tỉnh một chút, lau nước miếng, hai người cùng tham gia vào đội hình nhảy quảng trường.

Vừa hay đang phát đến bài sở trường của dì Tống, bình thường mỗi lần nhảy bài này, dì đều rất hưng phấn, nhưng hôm nay lại cứ nhớ đến mùi thơm không thể xua đi kia, cho nên có hơi không theo kịp động tác.

Hóa ra hoàng đế trong sách bị yêu phi mê hoặc xao nhãng triều chính là cảm giác thế này ư QAQ

Tống Lan Trân khóc không ra nước mắt mà nghĩ.

Từ Lệ Quân không nhận ra Tống Lan Trân đang không tập trung.

"Haiz, chị Tống," Từ Lệ Quân vừa nhảy vừa ưu sầu lo lắng nói: "Đứa nhỏ nhà tôi quá không để tôi bớt lo. Mắt thấy nó sắp ba mươi rồi mà vẫn chưa tìm được đối tượng, mỗi tháng đều phải uống thuốc ức chế tác dụng mạnh để vượt qua..."

Con gái của Từ Lệ Quân là một Omega, trong xã hội này Omega thưa thớt lại trân quý, đáng lẽ bà không phải lo lắng về chuyện tìm đối tượng.

Nhưng con gái bà là một tiểu thuyết gia trên mạng, mỗi ngày đều ru rú trong nhà gõ chữ, có thể ngồi lì trong nhà thì mấy tuần liền sẽ không ra cửa, như vậy sao có thể tìm đối tượng được? Chẳng lẽ phải mong chờ cuộc tình từ một vụ đột nhập trộm cắp à?

Những người cùng tuổi với bà như Tống Lan Trân đều đã được ẵm cháu gái rồi, con gái không biết cố gắng nhà Từ Lệ Quân lại vẫn còn độc thân từ trong bụng mẹ, gần đây, mỗi khi nghĩ đến chuyện này, Từ Lệ Quân lại lo lắng sốt ruột.

--- Trong xã hội này, đối với Alpha và Omega mà nói, tìm đối tượng chính là chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời của họ!

Nếu trước ba mươi tuổi vẫn không tìm được bạn đời đánh dấu vĩnh viễn, bất kể một người có sự nghiệp thành công đến đâu, anh ta hoặc cô ta đều sẽ là kẻ thất bại trong mắt mọi người.

Đây là điều mà xã hội mặc nhiên công nhận từ lâu, thậm chí bởi vậy còn phát sinh ra một loạt bệnh trạng, chẳng hạn như 'xấu hổ vì thuốc ức chế'. Ý chỉ bất kỳ A hoặc O nào có tuổi khá lớn mà còn đang sử dụng thuốc ức chế, đều sẽ cảm thấy xấu hổ vì bản thân vẫn cần mua thuốc ức chế chứ không phải dựa vào đánh dấu tin tức tố của bạn đời để vượt qua kỳ phát tình.

"Nhãi ranh nhà tôi cũng đã 29 tuổi rồi." Từ Lệ Quân mặt ủ mày ê nói, ngay cả nhảy quảng trường bà cũng không nhảy nổi  nữa, ủ rũ đi sang một bên: "Thật sự sẽ bị bỏ lại sao?"

Tống Lan Trân cũng không biết phải an ủi đối phương thế nào, chỉ có thể cùng bà rời khỏi đội ngũ nhảy quảng trường, vừa đi vừa nói chuyện: "Chuyện này không thể gấp được, suy nghĩ của bọn trẻ bây giờ ấy mà, khác với thế hệ cũ của chúng ta lắm. Chị nhìn Tiểu Từ xem, viết tiểu thuyết thành công như cậy, bản thân nó cũng sống rất tự tại, như vậy không phải rất tốt sao?"

"Tốt ở đâu chứ?" Từ Lệ Quân nói: "Mấy bạn học cấp ba của nó, con cái trong nhà người ta đều đã biết đi mua nước tương hết rồi, còn nó thì ngay cả tay Alpha cũng chưa nắm qua. Tôi thực sự không biết phải đi đâu để tìm một Alpha cho nó..."

Vừa dứt lời, Từ Lệ Quân liền nhìn thấy ông chủ quán lẩu cay trước mặt--- 

Sống, đẹp trai, Alpha!

Trước mắt Từ Lệ Quân sáng rực.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, nói nói một hồi không biết sao lại đi đến trước quán lẩu cay này rồi.

Nhưng thứ thu hút ánh mắt của Từ Lệ Quân không phải là những nguyên liệu nấu lẩu rực rỡ muôn màu kia, cũng không phải là nồi nước lẩu to tỏa hương thơm cay nồng, mà là ông chủ quán ăn vặt đang đứng sau quầy.

Trong thời đại này, xuất phát từ lý do an toàn, tất cả các Alpha và Omega đều có nghĩa vụ tiết lộ giới tính của mình ở nơi công cộng. Vào thời điểm phân hóa thành A hoặc O, bệnh viện sẽ cấy ghép một biểu tượng huỳnh quang nhỏ ở một bên phía sau gáy, A là ánh sáng xanh, còn O là ánh sáng cam.

Ông chủ quán ăn vặt kia, thân hình cao gầy, khuôn mặt tuấn tú, bên cạnh gáy rõ ràng mà lập loè ánh sáng màu xanh lam.

Từ Lệ Quân lập tức động lòng.

Gần đây, bà gần như bị ám ảnh bởi chuyện 'con gái mình là một Omega độc thân sắp 30 tuổi', ngày ngày đêm đêm trằn trọc không ngủ được, miệng nổi đầy mụn nước vì lo lắng, lúc này nhìn thấy một Alpha tuổi tác phù hợp, tướng mạo anh tuấn xuất hiện trước mắt, Từ Lệ Quân thậm chí không rảnh quan tâm đến đối phương có thật sự là ông chủ bày bán đồ ăn vặt hay không nữa, chỉ muốn tiến lên xin phương thức liên lạc của đối phương cho con gái.

"Đẹp trai quá, không biết cậu ấy có người yêu chưa nhỉ?" Từ Lệ Quân nhìn chủ quán kia, mắt sáng rực như đèn pha, lẩm bẩm.

"Đúng vậy, ngửi cũng thơm nữa, không biết bao nhiêu tiền một phần nhỉ?" Tống Lan Trân nhìn nồi lẩu cay kia, mắt sáng rực như đèn pha, lẩm bẩm.

Phương thức giao lưu của hai người hoàn toàn không cùng một tần số, thế nhưng vẫn có thể tiếp tục nói chuyện.

"Chúng ta lên hỏi thử xem?"

---"Được!"

Hai người ăn nhịp với nhau, lập tức hăm hở tiến lên phía trước.

"Ông chủ, lẩu cay này bao nhiêu tiền một phần?"

Tống Lan Trân lên tiếng trước, nhìn những nguyên liệu nấu ăn dưới ánh đèn màu vàng ấm, miếng thịt bò chắc nịch này vừa nhìn là biết hảo hạng, vân như hoa tuyết, nửa nạc nửa mỡ, nhìn đã thấy mới mẻ tươi ngon.

Càng miễn bàn đến sách bò kia, được xiên bằng que tre và ướp lạnh, gai nhỏ no đủ đàn hồi, một miếng dạ dày tươi rói to đến nỗi gần bằng cả bàn tay của bà!

Trong nồi nước lẩu thật lớn kia, nước dùng tử xương bò và dầu ớt đỏ đặc sệt đang sôi ùng ục, trên bề mặt nước dùng tinh tế thơm nồng phủ một tầng dầu ớt sáng lấp lánh, còn có ớt khô và hoa tiêu tràn đầy, hơi nước trắng bốc lên...

Bà thật sự không dám tưởng tượng món lẩu này ăn ngon như thế nào!

"Một trăm tệ một phần, tự chọn nguyên liệu." Giản Vân Lam cầm một cái giỏ tre lên, nói: "Chỉ cần có thể bỏ vào cái giỏ này, bao nhiêu đồ ăn cũng đều một trăm tệ."

Nghe thấy cái giá đó, Tống Lan Trân thoạt đầu còn cảm thấy có hơi đắt một chút, nhưng vẫn có thể chấp nhận được, bà là người biết nhìn hàng, liếc mắt một cái đã nhận ra thịt bò béo và sách bò kia chất lượng cực tốt, chỉ có thể ăn được ở những nhà hàng lẩu cao cấp, một phần lẩu cay một trăm tệ, thực ra chỉ cần ăn hai miếng thịt bò là đã đủ vốn rồi.

Mà sau khi Giản Vân Lam nói ra mấy chữ 'tự chọn nguyên liệu', bà càng là trực tiếp trợn tròn mắt!

Một cái giỏ tre lớn như vậy, gần như bằng cả một cái chậu rửa mặt nhỏ mà chỉ cần có thể bỏ vào được thì tất cả đều là một trăm tệ?

Ông chủ bán kiểu này không sợ phá sản à?!!

"Vậy tôi lấy một phần!" Tống Lan Trân nói, hoàn toàn không thể đợi được nữa, trực tiếp lấy điện thoại quét mã QR thanh toán: "Ông chủ cho tôi cay nhiều nhé."

"Được~"

Lúc này mới chỉ bày quán được hai mươi phút thôi mà đã có khách hàng tới cửa, tâm trạng Giản Vân Lam rất tốt, cười tủm tỉm đưa giỏ tre cho Tống Lan Trân.

Bụng Tống Lan Trân đã bắt đầu sôi ùng ục, bà nhận lấy giỏ tre, tâm hoa nộ phóng mà bắt đầu chọn. Lấy ba xiên thịt bò, bà thích ăn sách bò, lấy năm xiên, ngó sen này nhìn cũng rất tươi, lấy một chút, nấm kim châm tất nhiên cũng phải lấy năm sáu xiên...

Cảm giác ăn lẩu cay tự chọn nguyên liệu cũng quá sung sướng đi!

Giỏ tre của Tống Lan Trân nhanh chóng chất thành một đống nhỏ.

"Chị Tống, bà thật sự định ăn à?"

Từ Lệ Quân nhìn hành động của Tống Lan Trân, cực kỳ khiếp sợ. Bà cứ tưởng Tống Lan Trân chỉ là đi chung với bà để hỏi phương thức liên lạc của ông chủ thôi, nào ngờ đối phương đã nhanh chóng thanh toán trả tiền, còn bắt đầu chọn đồ ăn rồi.

Quầy ăn vặt ở đầu đường, cũng không biết dùng nguyên liệu gì để nấu, nói không chừng tất cả đều là thịt tổng hợp và dầu bẩn thì sao.

Mặc dù ngửi thì thơm nhưng Từ Lệ Quân hoàn toàn không dám cho vào miệng.

Hơn nữa, đầy bụng bà đều là nôn nóng chuyện hệ trọng trong đời của con gái mình, không buồn ăn uống, sao có thể nuốt trôi lẩu cay được!

So với việc này, bà vẫn là quan tâm đến tình hình của ông chủ quán ăn vặt hơn:

"Ông chủ, cậu tên gì vậy? Năm nay bao nhiêu tuổi? Có người yêu chưa?"

Từ Lệ Quân trực tiếp hỏi liên tiếp ba câu.

Khi nghe thấy mấy vấn đề này, Thao Thiết vốn dĩ đang ghé vào một bên phân loại thẻ số chợt giả vờ lơ đãng dựng tai lên.

...Hừm, đường đường là Thao Thiết đại nhân, quan tâm tình hình sinh hoạt của đầy tớ một chút, cũng rất bình thường mà nhỉ?

Nghe vậy, Giản Vân Lam chớp chớp mắt, chỉ trả lời câu hỏi đầu tiên: "Con tên Giản Vân Lam, dì có thể gọi con là Tiểu Giản hoặc ông chủ Giản đều được."

Nghe thấy vậy, tai của Thao Thiết lại buồn bã ỉu mà rũ xuống.

Nhàm chán.

"Ồ, ồ." Từ Lệ Quân không cam lòng, lại tiến thêm một bước lên trước: "Là thế này, nhà dì có một đứa con không nên thân, là Omega, trông cũng không tệ, tính tình hiền lành..."

Thao Thiết lại lần nữa dựng lỗ tai lên.

Cái gì, có người muốn giới thiệu đối tượng cho Giản Vân Lam?

Kim đồng liếc mắt nhìn Giản Vân Lam một cái.

Thế giới này hình như phân thành Alpha, Beta, Omega, trong đó Alpha và Omega là một cặp.

Thao Thiết biết thân phận của Giản Vân Lam ở thế giới này là Alpha, nhưng nghĩ đến chuyện có người muốn ghép đôi Giản Vân Lam với một Omega xa lạ, trong lòng Thao Thiết cảm thấy hơi quái quái, có chút nói không ra.

Nhưng Giản Vân Lam tên cuồng ma bày quán kia chắc sẽ không đồng ý đâu nhỉ?

Còn không đợi Giản Vân Lam trả lời.

Trản đèn hoa sen lưu ly treo phía trên quán ăn vặt đột nhiên lập loè một chút, tỏa ra một đợt quang mang xinh đẹp màu sắc rực rỡ.

Như bị ma xui quỷ khiến, ánh mắt của Từ Lệ Quân lập tức bị thu hút bởi quang mang này.

Bà không tự chủ được mà đến gần trản đèn hoa sen kia, ngẩng đầu cẩn thận quan sát.

"Oa, trản đèn đẹp quá." Từ Lệ Quân không nhịn được mà cảm thán: "Người mini ở bên trong giống như thật vậy, cái đèn này có lẽ không rẻ đâu nhỉ."

Trản đèn có dáng vẻ cổ kính, mỗi một cánh hoa sen đều vô cùng tinh xảo, được chạm khắc những hoa văn xinh đẹp, quả thực giống như tác phẩm nghệ thuật chỉ có thể nhìn thấy trong viện bảo tàng. Mà giữa bấc đèn màu ấm, ngồi một người mini tinh xảo, xuyên qua lớp lưu ly của trản đèn, có thể nhìn thấy người mini đang mặc đạo bào, búi hai búi tóc to tròn đáng yêu, khuôn mặt nhỏ trắng nõn mượt mà hệt như gốm sứ cực kỳ đáng yêu.

Từ Lệ Quân nhìn người mini kia, bất tri bất giác đã nhìn đến mê mẩn, cũng quên mất bản thân mình vừa nói gì.

Trong đầu bà bất chợt vang lên một giọng nói đáng yêu mềm mại: "Mục tiêu đầu tiên của cuộc đời không phải yêu đương mà là thực hiện ý nghĩa của sinh mệnh! Dì Từ à, dì nghĩ lại xem, con gái dì khỏe mạnh hạnh phúc lại vui vẻ, tại sao cứ một hai phải ép cô ấy đi yêu đương?"

Âm thanh kia tiếp tục nói, nãi thanh nãi khí nhưng lại khó hiểu mà khiến người khác tin phục: "Lúc đầu dì đưa sinh mệnh ấy đến thế giới này, không phải là hy vọng cô ấy một đời bình an hạnh phúc sao?"

"Trên thế giới này, không có chuyện tuổi đó là phải làm việc đó, ba mươi tuổi bắt buộc phải kết hôn cũng là một mệnh đề giả..."

...Từ Lệ Quân chỉ cảm thấy, linh hồn của mình dường như mơ mơ màng màng bay đến một tiên cảnh cách biệt với thế nhân, nơi đó có núi cao nước chảy, hệt như bức tranh thủy mặc tả ý, mà một tiên nhân mặc đạo bào đang uống rượu nói chuyện phiếm với bà.

Khi linh hồn lần nữa trở lại thân thể, Từ Lệ Quân chỉ cảm thấy toàn bộ tâm linh đều đã được gột rửa một lượt.

Bà mở to mắt, mọi lo âu và mê muội bên trong đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự bình yên và mãn nguyện.

"Đại sư, tôi đã ngộ ra rồi!"

Từ Lệ Quân nói, mở điện thoại ra, gửi cho con gái mình một tin nhắn trên WeChat: 

【Nhóc con à, chừng nào thì con yêu đương, có yêu đương hay không, mẹ đều không nhúng tay nữa, con vui vẻ là quan trọng nhất [mỉm cười]

Sau đó bà bỏ điện thoại xuống, chỉ cảm thấy bản thân chưa từng vui vẻ và hạnh phúc như bây giờ.

Tại sao không lâu trước đây bà lại bận tâm rối rắm về những chuyện nhỏ nhặt không quan trọng này, đến nỗi không thể an ổn mà tận hưởng hạnh phúc trước mắt vậy?

Giờ đây bình tĩnh lại, Từ Lệ Quân chỉ cảm thấy thế giới rực rỡ hẳn lên, ngay cả món lẩu cay bên lề đường mà trước đây bà ghét bỏ cũng trở nên thơm ngon cay nồng đầy hấp dẫn...

Khoan đã, không phải ảo giác.

Thực sự là rất thơm!

Từ Lệ Quân nhìn chằm chằm vào nồi nước lẩu, dầu ớt đỏ sôi ùng ục quay cuồng, loáng thoáng có thể nhìn thấy những khúc xương to bên trong, đây cũng không phải là dầu cống ngầm bẩn gì cả, mà là nước dùng được chậm rãi hầm từ xương bò tươi, màu sắc tinh tế, lớp váng dầu này, chậc chậc chậc.

"Ông chủ Giản, tôi cũng muốn một phần lẩu cay!" Từ Lệ Quân lên tiếng.

"Được." Giản Vân Lam hơi hơi mỉm cười, đưa cho bà một cái giỏ tre.

"......" 

Bên kia, Tống Lan Trân đã chọn xong đồ ăn, một rổ to đầy ắp nguyên liệu nấu lẩu.

Đúng lúc này, bà cảm thấy có gì đó đang kéo kéo góc áo của mình.

“Ai u!” Tống Lan Trân cúi đầu nhìn xuống, là một con chó bự đẹp trai lại oai phong lẫm liệt, có bộ lông dài màu bạc.

Con chó đứng đầy ưu nhã, vừa nhìn là biết được huấn luyện tử tế. Tống Lan Trân thậm chí còn nhìn ra vài phần khí chất kiêu ngạo quân lâm thiên hạ từ đôi mắt vàng kim của nó.

Đáng yêu quá đi mất!

Đại cẩu rụt rè vươn móng vuốt, trên móng vuốt là một cái vòng đeo số, thẻ số kia trông cực kỳ sạch sẽ xinh đẹp, giống như làm từ bạch ngọc, khắc "số 1".

"Ông chủ Giản, đây là chó của cậu à?" Tống Lan Trân ngẩng đầu nhìn Giản Vân Lam. "Đáng yêu ghê, lại còn oai phong nữa, nuôi dạy tốt quá."

Thao Thiết kiêu ngạo ngẩng cao đầu.

"Vâng, nó đưa cho dì số thứ tự đó, đợi nấu xong sẽ gọi tên." Giản Vân Lam giải thích.

"Hehe." Tống Lan Trân vui vẻ, quán lẩu cay này không nhiều khách hàng lắm mà còn dùng cả bảng số thứ tự, rất ra hình ra dáng, xem ra ông chủ này rất tự tin vào đồ ăn của mình.

Người trẻ mà, tự tin một chút là chuyện tốt.

....Lúc này, Tống Lan Trân không thể nào ngờ được rằng, cái thẻ số thứ tự này trong tương lai sẽ bị bao nhiêu người điên cuồng tranh giành, và bao nhiêu trận ch.ém gi.ết tinh phong huyết vũ sẽ diễn ra chỉ vì cái thẻ số nhỏ bé này.

Từ Lệ Quân cũng đã quét mã thanh toán xong, cầm giỏ tre đứng bên cạnh chọn đồ ăn. Tống Lan Trân thấy cả người đối phương đã vượt qua thời kỳ rũ rượi mệt mỏi lúc trước, liền hỏi với vẻ tò mò: "Lệ Quân à, chị nuốt trôi lẩu cay luôn à? Tôi cứ tưởng chị không màng ăn uống chứ."

"Sao lại không ăn vào?" Từ Lệ Quân nở nụ cười thanh thản, cả người bỗng chốc trẻ đi vài tuổi: "Giờ tôi ăn uống tốt lắm nha, đừng quan tâm mấy chuyện lặt vặt nữa, cuộc đời vui vẻ là được ~"

Tống Lan Trân: "......"

Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, Từ Lệ Quân giống như vừa thoát thai hoán cốt vậy.

Nhưng Tống Lan Trân không rối rắm với vấn đề này lâu.

Rất nhanh, tầm mắt bà đã bị nồi lẩu kia thu hút.

Giản Vân Lam nhận lấy rổ của hai người, cho nguyên liệu vào muôi vớt, nhúng vào nồi nước lẩu dầu ớt đỏ. Nước lẩu xương bò đã được ninh tới sôi ùng ục, dầu ớt đỏ bóng lưỡng mê người, ùng ục ùng ục sủi bọt, hơi nước trắng xóa bốc lên từng đợt.

Chỉ nhìn cảnh tượng này, chỉ nghe âm thanh này thôi, đúng là chữa lành mà!

Những miếng bò tươi ngon nhanh chóng chuyển màu trong nồi nước dùng, cuộn lên, thấm đẫm sa tế đỏ au...

Phòng phát sóng trực tiếp Vạn Giới.

Chuyên khu <Ám Hà Minh Đăng> đã mở được nửa ngày, những chủ bá hành động nhanh đã gặp mặt nhân vật chính công Phó Trường Phong hoặc nhân vật chính thụ Úc Minh.

Tiểu khu Hải Đường này chính là nơi ở của hai nhân vật chính công thụ, cho nên phạm vi hoạt động của phần lớn các chủ bá đều loanh quanh khu vực này, hoàn cảnh của mọi người đại đồng tiểu dị.

Có người thì trà trộn vào trại hè của vai chính công Phó Trường Phong, nhận lời làm giáo viên thực tập, nương theo chuyện này để tiếp cận hắn ta;

Có người đứng đợi trước cổng tiểu khu Hải Đường chờ khi Úc Minh tan học thì bắt chuyện với cậu ấy, muốn làm quen trước;

Còn có người bày quán trước cổng tiểu khu Hải Đường...

Từ từ, bày quán?

【......】

【Plot twist đâu??! Plot twist của ông đây đâu???!!!】

【Không phải, thật sự đi bày quán luôn hả? Ngay cả cọng lông của vai chính công thụ cũng không nhìn thấy? Mười vạn người xem mấy người mấy ngày này rốt cuộc đang xem cái gì vậy……】

【Mọi người không thấy xem phát sóng trực tiếp ông chủ Giản bày quán bán lẩu cay rất chữa lành à, chỉ cần nhìn nồi nước lẩu xương bò sôi ùng ục kia thôi đã thấy thư giãn hẳn ~ (mê mẩn)】

【Nhìn được mà không ăn được, chữa lành chỗ nào, nhìn mà tui đói muốn chớt ọt ọt ọt ọt ọt!!】

【<Ám Hà Minh Đăng> có điều kiện đào thải cực kỳ khắc nghiệt, trong vòng 48 giờ nếu tiến độ đẩy cốt truyện không đạt đủ 5% sẽ bị đào thải ngay lập tức, chủ bá này thật sự chỉ đơn giản bày quán thôi, chắc cũng sắp bị đào thải rồi】

【Giản lão bản: Vậy thì sao? Cậu thấy tui quan tâm không? (điên cuồng bày quán.jpg)】

Chương Trước

Chương Sau

Đăng nhận xét

0 Nhận xét