Phát Sóng Trực Tiếp Bày Quầy Bán Đồ Ăn Vặt Trong Truyện Cẩu Huyết
Chương 43
Vì mỗi loại nguyên liệu cần thời gian nấu khác nhau cho nên Giản Vân Lam bỏ các loại viên, khoai tây và những nguyên liệu cần nấu lâu hơn vào đầu tiên, sau đó mới cho thịt bò, sách bò, nấm kim châm, và cuối cùng là những loại rau xanh chỉ cần trụng qua một chút là có thể ăn được.
Từ Lệ Quân và Tống Lan Trân chỉ nhìn thấy thao tác của Giản Vân Lam vô cùng thuần thục, mỗi một nguyên liệu cho vào lúc điểm, cậu đều như nắm bắt chính xác đến từng giây, không chút do dự.
"Gia vị có gì cần kiêng không ạ? Muốn hơi cay, trung bình, hay cay đặc biệt?" Giản Vân Lam cầm một chiếc chén lớn, hỏi Tống Lan Trân.
Tống Lan Trân đáp: "Dì không kiêng gì cả, muốn... cay đặc biệt đi, hì hì!"
Những gia vị này nhìn qua đều rất tươi mới, bột tỏi tỏa ra hương thơm nức mũi, hành lá vẫn còn tươi nguyên, ớt cựa gà đỏ rực. Dẫn nhân chú mục nhất chính là sa tế, mùi hương hoàn toàn khác với những loại bán ngoài thị trường, nhìn thế nào cũng thấy rất hấp dẫn.
Tống Lan Trân lâu rồi không ăn cay, nhưng hồi còn trẻ bà vốn là người không cay không vui, bây giờ mới có dịp thì đương nhiên muốn ăn cho đã ghiền.
"Ông chủ, sa tế này cậu tự làm à?" Tống Lan Trân tò mò hỏi.
"Dạ, tự làm, công thức độc quyền có một không hai." Giản Vân Lam mỉm cười: "Gia vị cũng là tự tay xay."
Nghe xong, hai người đều kinh ngạc đến há hốc mồm.
Chén lẩu lớn của cho Tống Lan Trân, Giản Vân Lam thuần thục múc các loại gia vị vào bát, cuối cùng bỏ thêm một muỗng nước lẩu đầy ắp. Dưới ánh đèn lờ mờ, chén canh gia vị lớn kia tỏa hương thơm ngào ngạt, màu đỏ rực rỡ, ớt cựa gà, hoa tiêu, ớt khô trải đầy trên bề mặt chén. Giản Vân Lam vớt những nguyên liệu vừa chín tới từ nồi lẩu ra, đảo nhẹ muôi vớt, các loại nguyên liệu liền trượt vào trong chén.
Lại rưới thêm một lớp nước lẩu, rắc đầy hành thái, rau thơm và mè trắng lên, chén lẩu cay đầu tiên đã hoàn thành.
"Cẩn thận nóng." Giản Vân Lam nói.
"Được."
Tống Lan Trân ruồi bọ xoa tay, gần như gấp không thể chờ mà nhận lấy chén. Nước lẩu đỏ rực trong chén hấp dẫn vô cùng, hơi nóng bốc lên mang theo hương vị đậm đà của nước dùng xương bò và dầu ớt cay ập vào trước mặt, những nguyên liệu trong chén cũng quyến rũ đến lạ:
Thịt bò béo ngậy, sách bò phủ đầy sa tế, đậu phụ thấm đẫm nước lẩu, cùng với rau xanh giòn giòn tươi mới thanh mát...
Lúc chọn món còn chưa cảm nhận được, giờ nhìn kỹ mới thấy, một chén đầy ắp như thế mà chỉ có một trăm tệ, cũng quá là hời đi!
Tống Lan Trân gắp một miếng thịt bò lên, miếng thịt dính đầy dầu ớt đỏ cay nồng và mè trắng, khi bị đũa nhấc lên, dầu đỏ vẫn còn nhỏ giọt chảy xuống.
Bà không kịp thổi cho nguội đã đưa miếng thịt bò nóng hổi này vào trong miệng.
Tống Lan Trân: "!!!"
Miếng thịt bò này vừa mỏng vừa mềm, nấu lửa chín vừa tới. Bản thân thịt bò tươi ngon, còn có lớp mỡ cực kỳ thỏa mãn vị giác, dưới sự phụ trợ của nước dùng xương bò đỏ rực càng thêm ngon miệng, trong lúc nhấm nháp, lớp váng dầu chảy xuôi ra ngoài.
Trời ơi, ngon quá đi mất!
Lúc vừa mới nếm thử sẽ không thấy cay lắm, nhưng càng ăn, cảm giác cay rát kia sẽ dần dần bùng nổ trong khoang miệng, Tống Lan Trân nhanh chóng cảm thấy môi tê rần, đầu lưỡi cũng bị vị cay và nóng đột kích, không nhịn được hít hà mấy hơi.
Bởi vì con dâu không thích ăn cay, Tống Lan Trân cũng chiều ý nên đã rất lâu bà không ăn đồ cay, lúc này dạ dày của bà cuối cùng cũng được thỏa mãn với vị cay đã lâu không được nếm, chỉ một từ thôi: sướng!
Một miếng thịt bò xuống bụng, Tống Lan Trân lại gắp một miếng khoai tây. Miếng khoai tây này được cắt lát rất dày, thấm đẫm dầu ớt đỏ, cắn một ngụm vào miệng, ngay lập tức tan vỡ với độ mịn không ngờ, ăn vào sần sật.
Cũng không biết Giản Vân Lam làm thế nào để kiểm soát lửa, miếng khoai tây này vẫn còn nguyên vẹn, thậm chí khi gắp lên cũng không hề vỡ vụn nhưng lại có thể tan ngay khi vào miệng, được nấu trong nước dùng đến nóng hổi, hương vị tuyệt hảo.
"Trời ơi, ngon quá!" Tống Lan Trân bị cay đến đỏ bừng mặt, ăn liên tục từng miếng một, thậm chí còn bưng chén lên uống một ngụm nước lẩu.
Tuy cay, nhưng không cưỡng lại nổi, uống quá ngon!
Hương vị xương bò đậm đà hoàn toàn không có cảm giác của bất kỳ chất phụ gia công nghiệp nào, vừa đậm vừa thơm.
Nhìn Tống Lan Trân ăn ngon lành như vậy, Từ Lệ Quân cũng đứng ngồi không yên.
Có hơi thèm.
Nhưng mà, thật sự ngon như vậy sao? Từ Lệ Quân bình thường rất ít khi ăn những món ăn vặt đầu đường như thế này, bây giờ vẫn còn vài phần nửa tin nửa ngờ.
"Ông chủ, phần của dì vẫn chưa xong à?"
"Dì ơi, viên gân bò của dì cần phải nấu lâu một chút, sắp được rồi." Giản Vân Lam nói, cầm lấy chén: "Dì có kiêng gì không? Muốn cay mức nào?"
"Dì không ăn rau thơm." Từ Lệ Quân nói, "Ngoài ra không kiêng gì cả. Cho cay vừa thôi nhé, cảm ơn ông chủ~"
"Được." Giản Vân Lam gật gật đầu.
Rất nhanh sau đó, chén lẩu cay nóng hổi của Từ Lệ Quân cũng được bưng ra.
Từ Lệ Quân là người mê sách bò, vì vậy, vừa nhận được chén, bà đã không chút do dự gắp một đũa sách bò lên. Miếng sách bò tươi còn to hơn cả bàn tay, nặng trĩu run rẩy, bên ngoài phủ lớp dầu đỏ trong vắt, dính bột tỏi và mè trắng, vẫn còn đang nhỏ giọt nước lẩu.
Một ngụm sách bò vào bụng, Từ Lệ Quân cũng sững sờ rồi.
Trời ơi, sao có thể giòn nộn như vậy!
Miếng sách bò tươi rói lại mỏng như vậy, độ lửa cực kỳ khó khống chế, mỗi lần Từ Lệ Quân tự mình nhúng khi đi ăn lẩu, sách bò đều hoặc là còn sống hoặc là đã chín quá.
Nhưng miếng sách bò này lại cực kỳ giòn mềm, một ngụm là có thể dễ dàng cắn đứt, hơn nữa còn thấm đẫm nước lẩu xương bò dầu ớt. Nước lẩu cay tê càng làm nổi bật vị tươi rói của sách bò, trong lúc nhấm nháp, nước lẩu đậm đà cùng nước sốt sách bò tràn đầy khoang miệng, hương vị cực kỳ đàn hồi, nhai vào là một loại hưởng thụ cực hạn.
Mlem mlem mà nuốt miếng sách bò nóng hổi xuống bụng xong, Từ Lệ Quân lại gắp một viên gân bò lên.
Viên gân bò này hoàn toàn khác với loại viên đông lạnh bán trong siêu thị, hương vị chắc nịch, cắn xuống một miếng, bên trong vậy mà lại bắn tung tóe nước sốt. Viên gân bò dai giòn, dầu trơn chảy xuôi ra ngoài, dưới sự phụ trợ của dầu ớt đỏ càng trở nên mỹ vị.
Viên gân bò này thật sự là làm thủ công!
Từ Lệ Quân bưng chén, càng ăn càng kinh ngạc. Ăn thịt có hơi ngấy thì gắp một đũa rau xanh lên, rau tươi thanh mát sảng khoái lại nhiều nước, nhai kêu sần sật giòn rụm, bởi vì rau xanh hút nước, cho nên khi ăn cũng có thể nếm được hương vị đậm đà của nước lẩu, thật sự còn thơm hơn cả thịt.
"Tuyệt quá!" Từ Lệ Quân giơ ngón cái về phía Giản Vân Lam: "Ông chủ Giản, chỉ riêng tay nghề này của cậu thôi cũng đã đáng giá một nghìn tệ rồi."
Từ Lệ Quân nhìn Giản Vân Lam, càng nhìn càng ưng cái bụng.
Bà vốn đã nghĩ thông, cảm thấy mình không nên nhọc lòng chuyện yêu đương và hôn nhân của con gái nữa. Nhưng khi thưởng thức món lẩu cay ngon như vậy, Từ Lệ Quân lại không kìm được nghĩ...
Nếu con gái bà và ông chủ Giản có thể thành đôi, thì với tư cách là mẹ vợ, chẳng phải là bà sẽ được ăn món lẩu cay ngon như này mỗi ngày sao?
Ôi, thật là khiến người ta ngo ngoe rục rịch..
Bên kia, Tống Lan Trân vừa ăn xong một chén đầy, đang cầm khăn giấy lau mồ hôi. Vừa lau mồ hôi vừa nói: "Ăn ngon quá đi, ông chủ Giản, dì muốn mua thêm một phần nữa, mang về cho cháu gái Hạ Hạ của dì ăn!"
"Được ạ." Giản Vân Lam lấy ra hộp đựng mang đi.
Mặc dù lẩu cay tương đối thích hợp ăn tại chỗ, nhưng Giản Vân Lam hiểu có rất nhiều thực khách đều có nhu cầu đóng gói mang đi, về nhà vừa xem phim vừa ăn, đây cũng là một loại hưởng thụ mà?
Tống Lan Trân lại bắt đầu chọn đồ ăn, con bé trong nhà thích ăn trứng cút, lấy vài xiên, thịt bò này... Mặc dù nhóc con không thích ăn thịt bò, nhưng bà nội nó thích mà, lấy vài xiên, đậu phụ chiên cũng phải có.
Chọn tới chọn lui, Tống Lan Trân đã không thể phân biệt được là mình đang chọn cho bản thân hay đang chọn cho cháu gái nữa.
Lúc này, lại có thêm vài người qua đường bị thu hút tham gia vào đội ngũ chọn thức ăn.
Có người là vì thấy hai vị bác gái ăn quá ngon lành, bản thân cũng không nhịn được. Cũng có người muốn ăn lẩu cay nhưng đã chán ngấy hương vị nghìn bài một điệu của lẩu cay Dương mỗ Phúc và Trương mỗ, muốn nếm thử chút mới mẻ khác biệt.
Tất nhiên, còn có hai ba Omega ở trường trung học vừa mới tan tiết tự học buổi tối trà trộn trong đám đông, chỉ đơn giản là muốn nói chuyện vài câu với anh chàng Alpha đẹp trai.
Bọn họ đều mặc đồng phục thể thao màu xanh lam của trường, có nam có nữ, trông chừng mười bảy mười tám tuổi, tràn đầy sức sống tuổi thanh xuân, mặt đỏ hồng, nhỏ giọng thầm thì:
"Hiếm khi thấy Alpha theo phong cách như này í, vừa nhẹ nhàng lại còn đẹp trai!"
"Các cậu nói xem, ông chủ đẹp trai hay là anh Minh đẹp trai hơn?"
"Khó so sánh lắm! Vả lại anh Minh vẫn chưa phân hóa mà, nếu anh Minh mà phân hóa thành Alpha thì tui là người đầu tiên theo đuổi."
"Đến lượt cậu chắc? Tớ là bạn trai bí mật của Minh ca đây nè... Nhưng ông chủ cũng đẹp trai quá đi, làm nấu cay thơm quá, rối rắm dữ thần áaa!"
Nhìn bộ dạng này, 'anh Minh' chắc hẳn là nam sinh đẹp trai nhất trong trường của bọn họ.
Mấy Omega nói chuyện một hồi, vậy mà đã bắt đầu chọn bạn trai ở đây rồi.
Đúng là độ tuổi rung động của thanh xuân mà...
Mọi người không khỏi cảm khái.
Rất nhanh, người xếp hàng trước quán lẩu cay đã xếp thành một hàng dài.
Ngoại trừ nhóm các học sinh trung học kia, có không ít người cũng rất tò mò về Giản Vân Lam, vừa xếp hàng vừa bắt chuyện:
"Ông chủ, cậu mới bắt đầu bày quán bán gần đây thôi đúng không? Trước đây không thấy cậu bao giờ."
"Mấy nguyên liệu này nhìn tươi ghê!"
"Hương vị cay nồng ngửi mùi đã khiến người khác ngứa ngáy! Dầu ớt này là tự làm à?"
Trong lúc nhúng lẩu cay, Giản Vân Lam dành chút thời gian trả lời từng người.
Mỗi thực khách sau khi nhận được giỏ rồi chọn topping muốn ăn xong, đều sẽ được một chú chó lớn màu bạc kéo nhẹ vạt áo.
Chú chó kia trông rất oai phong đẹp trai, nhưng một chút cũng không hề đáng sợ, có một kiểu phong thái thanh lịch thong dong. Trên cổ nó đeo một giỏ nhỏ, nó vươn móng ra, nho nhã lễ độ đưa cho người đã chọn xong đồ ăn một tấm thẻ số.
"Ha ha ha, con chó đẹp trai ghê!"
"Trông nó lễ phép ghê lun~"
"Sao nó phân biệt được tôi là số mấy hay vậy, thông minh quá."
Vài người trẻ tuổi bị cảnh tượng chó cưng đi làm công này đáng yêu tới rồi, tâm hoa nộ phóng lấy điện thoại ra chụp ảnh quay video.
Quá đáng yêu luôn!
"Ông chủ, con chó này là của anh nuôi à?" Một nữ sinh trung học tò mò hỏi.
"Là nhân viên." Giản Vân Lam nói: "Không được tùy tiện sờ nhân viên nhé."
"A a a!"
Là nhân viên!
Cảm giác, càng đáng yêu hơn!
Nhìn ông chủ đẹp trai nghiêm túc và soái cẩu, nữ sinh trung học ôm mặt, bị dễ thương đến mức m.áu mũi cũng sắp chảy ra.
Trong đội ngũ cũng vang lên tiếng cười thiện ý.
Rất nhanh, nụ cười này lại bị những tiếng kinh hô ngạc nhiên thay thế.
"Trời ơi, nước lẩu thơm quá, tôi chưa bao giờ uống nước lẩu cay mà cũng đã nhịn không được uống mấy ngụm rồi."
"Mọi người đã ăn đậu phụ chưa? Đậu phụ ngon quá, vừa mềm vừa trơn, tuyệt!"
"Nấm kim châm mới là chân ái, càng nhai càng có hương vị, trời ơi... còn cả sách bò, biết vậy mình lấy nhiều sách bò hơn, đây mới thật sự là sách bò tươi chứ, trước đây tôi ăn sách bò có mùi thuốc tẩy ở cửa hàng tiện lợi kia đến mức bị ám ảnh tâm lý luôn."
Một trăm tệ cho món lẩu cay, không ít người khi trả tiền vẫn cảm thấy đau lòng, nhưng khi thực sự ăn vào trong miệng, bọn họ lập tức nhận ra một trăm tệ này đáng giá thế nào.
Không nói cái khác, những nguyên liệu đều tươi ngon tuyệt vời, chưa kể đến hương vị của nước lẩu, tay nghề của ông chủ vô cùng đỉnh cao, nắm bắt độ lửa cực kỳ vừa phải, quả thực là lẩu cay trong lẩu cay, vương giả, bậc thầy, đỉnh cao!
Một chén lẩu cay ngon như vậy, cũng đâu phải muốn ăn là có thể tùy tùy tiện tiện ăn được đâu.
Càng lúc càng nhiều người bị thu hút bởi đám đông náo nhiệt vừa đổ mồ hôi vừa hít hà ăn lẩu cay này, sau đó tham gia vào đội ngũ xếp hàng.
...Vì vậy, khi Phùng Đan Thanh quay lại chỗ lẩu cay, nhìn thấy quán lẩu cay nửa giờ trước không có một bóng người, giờ đây đã có một đội ngũ dài đang xếp.
Có người bưng chén đứng ăn ngay bên đường, có người còn đang nhón chân ngóng trông.
Phùng Đan Thanh: "..."
Ch.ết tiệt, tại sao mình lại do dự chứ!
Là một người mắc chứng khó đưa ra lựa chọn nặng, sau khi bị giá cao một trăm tệ ở bên này đẩy lùi, Phùng Đan Thanh đã đi đến cửa hàng Dương mỗ Phúc. Nhưng cô tiếp tục do dự giữa Dương mỗ Phúc và Trương mỗ, trong lúc nhất thời không biết chọn ai.
Hơn nữa, mùi thơm của nước lẩu xương bò dầu ớt đỏ vẫn còn vấn vương không tan bên chóp mũi cô, thậm chí càng ngày càng nồng đậm.
Nhìn những món ăn chế biến sẵn trong tủ đông của cửa hàng, viên thịt đông lạnh, thịt tổng hợp, Phùng Đan Thanh càng nhìn càng không có cảm giác ngon miệng, nhưng bụng thì đang kêu ọc ọc nhắc nhở cô cần ăn uống.
Cuối cùng, Phùng Đan Thanh quyết định, một trăm tệ thì một trăm tệ, cô nhất định phải nếm thử lẩu cay kia có mùi vị gì!
Mắt thấy hàng người càng xếp càng dài, Phùng Đan Thanh không còn do dự nữa, vội vàng tham gia vào đội ngũ.
Sự mệt mỏi, đói khát và buồn ngủ sau một ngày làm việc đều ùa tới.
Trước mắt là làn gió ấm áp thổi tới từ quầy lẩu cay, xung quanh là đám đông đang ăn đến khí thế ngất trời, khiến Phùng Đan Thanh càng cảm thấy mệt mỏi và đói bụng, hàng người phía trước dài đến mức dường như không nhìn thấy điểm cuối...
Haizz, mệnh người làm thuê cũng chính là như vậy, không còn cách nào khác.
Mỗi ngày đều khổ như vậy, mệt như vậy, không thể nghỉ ngơi dù chỉ một giây.
Mà đúng lúc này, cô bỗng nhìn thấy trản đèn hoa sen treo trên quầy ăn vặt cách đó không xa chợt lóe sáng một chút như đom đóm.
--- Một làn gió mát thoáng qua gương mặt, như thể có một bàn tay dịu dàng êm ái xoa xoa huyệt thái dương của cô, bên tai cũng như vang lên một giọng nói mềm mại ấm áp:
"Chị gái, làm việc cả ngày vất vả rồi, nghỉ ngơi thật tốt nhé ~ À mà, nhớ là đừng có yêu đương nha!"
Nàng gọi mình là chị gái kìa!
...Khoan đã, 'đừng có yêu đương' là cái quỷ gì.
Phùng Đan Thanh chớp chớp mắt, ý thức mơ hồ chợt tan biến, tầm nhìn từ mờ mịt dần dần trở nên rõ ràng.
Thần kỳ chính là, cảm giác mệt mỏi trong người cô đã hoàn toàn biến mất, đôi mắt trở nên thanh tỉnh, các giác quan cũng nhạy bén hơn trước, có thể cảm nhận được làn gió đêm của ngày thu, sao trời lập loè trên không trung, và cả tiếng ồn ào xôn xao của đám đông nơi xa.
Tất cả điều này khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái tự tại, như thể được ánh đèn từ vạn nhà nhẹ nhàng nâng đỡ, bước chân như đang đi trên mây. Quán lẩu cay phía trước cũng càng trở nên ấm áp náo nhiệt.
Mọi người xung quanh cũng bàn tán:
"Mọi người có cảm thấy cả người đột nhiên có tinh thần hẳn lên không!"
"Thật thoải mái."
"Tôi đột nhiên cảm thấy eo không đau vai không mỏi nữa."
"Tôi vốn là não yêu đương lại đột nhiên không muốn nhắn tin cho crush nữa nè..."
"Đúng vậy, chẳng lẽ đây chính là sức mạnh của mỹ thực?!"
Cách đó không xa, Hồ Đương Quy ngồi trong trản đèn hoa sen hơi hơi mỉm cười: Kế hoạch thành công.
Sau khi sự mệt mỏi biến mất, mọi người xếp hàng càng kiên nhẫn hơn, mùi thơm của lẩu cay phảng phất trên chóp mũi cũng trở nên hấp dẫn hơn.
Phùng Đan Thanh nhìn nồi nước lẩu bốc hơi nóng và những nguyên liệu tươi ngon mới mẻ dưới ánh đèn kia, nước miếng không ngừng tiết ra trong miệng.
Đây là lần đầu tiên trong đời, xếp hàng khiến cô thư giãn, cảm giác như cô có thể xếp hàng thêm một trăm năm nữa!
Nhưng mà, cô cũng muốn được nhanh chóng ăn lẩu cay.
Đều tại cô, nếu lúc đó không do dự thì có khi giờ này cô đã ăn xong lẩu cay từ lâu rồi...
May mắn thay, Giản Vân Lam nấu cũng rất nhanh, không lâu sau đã đến lượt Phùng Đan Thanh. Cô cầm giỏ tre chọn xong nguyên liệu rồi kiên nhẫn chờ đợi, rất nhanh, một chén lẩu cay đầy ắp bốc hơi nóng hổi đã được đưa vào tay cô.
Phùng Đan Thanh gắp một miếng đậu phụ chiên trước.
Miếng đậu phụ chiên hút đầy nước lẩu, mềm mềm, cắn một miếng, nước lẩu đặc sánh bên trong lập tức tràn ra. Vừa nóng hổi vừa cay thơm, xúc cảm của miếng đậu phụ chiên còn tuyệt hơn, rất dễ nhai, càng ăn càng ghiền.
Tiếp theo là một đũa trứng cút, trứng cút này rất nhỏ, nhưng lòng đỏ bên trong lại cực kỳ mịn màng, chảy ra hệt như chất lỏng sền sệt, nóng đến mức người ta phải hít hà, thấm đẫm dầu ớt cay đỏ, đúng là ngon tuyệt.
"Trời ơi, ngon quá, vị cay này thật là chính tông." Giống như nhiều thực khách khác, Phùng Đan Thanh cũng nhanh chóng đắm chìm trong niềm vui hưởng thụ mỹ thực, hoàn toàn quên trời quên đất: "Hu hu hu, sao mình không đến xếp hàng sớm hơn một chút..."
Người tụ tập ở trước quán lẩu cay càng lúc càng đông, rõ ràng Giản Vân Lam chỉ mới bày quán ngày đầu tiên, thế nhưng đã trở thành một trong những quầy ăn vặt đông khách nhất trước cổng tiểu khu Hà Đường.
Vì vậy, tám giờ rưỡi tối.
"Lẩu cay hôm nay đã bán hết rồi." Giản Vân Lam nâng giỏ nguyên liệu trống rỗng lên, tiếc nuối thông báo: "Tuần này sẽ bán ở trước cổng tiểu khu, mỗi tối bảy giờ đúng giờ bày quán."
Có hai người qua đường bị mùi thơm hấp dẫn ghé vào, vừa định mua thì nghe tin đã bán hết:
"A, đến muộn rồi."
"Ngày mai tan làm sớm một chút, bảy giờ tối chúng ta lại đến mua!"
"Ừ."
Mà nhiều thực khách đã được ăn lẩu cay rồi cũng âm thầm nhớ kỹ mốc thời gian này.
Bảy giờ...
Ăn xong một chén lẩu cay đầy ắp, Phùng Đan Thanh ngẩng đầu lên, ợ một cái no nê.
Cô quyết định, ngày mai tan làm không cần phải rối rắm nữa, trực tiếp thẳng tiến đến quán ăn vặt này!
...
Tống Lan Trân xách theo túi lẩu cay đóng gói về cho cháu gái, đi vào tòa Thanh Hòa số ba của tiểu khu.
Tiểu khu Hà Đường là một khu chung cư cũ hai mươi năm tuổi, diện tích rất lớn, được chia thành nhiều khu vực khác nhau. Tống Lan Trân và chồng sống ở khu biệt thự, rất gần cổng chính của tiểu khu, nhưng đi bộ đến khu Thanh Hòa bên này cũng phải mất bảy tám phút.
Thanh Hòa từ tòa một đến tòa ba đều là tòa nhà cao tầng có thang máy, khu vực này gần phố thương mại ở cổng Bắc và trường học, có rất nhiều người trẻ tuổi sinh sống, có sinh viên đại học thuê nhà ở đây, cũng có những cặp tình nhân trẻ vợ chồng trẻ thuê nhà. Con trai con dâu của Tống Lan Trân cùng với cháu gái Hạ Hạ ba tuổi cũng sống ở khu này.
Ra khỏi cổng Bắc không xa là Trường Trung học Số Một của thành phố, vì vậy có nhiều học sinh trung học đều thuê nhà ở đây.
Trong số những học sinh trung học này, có người tự thuê nhà ở một mình, cũng có phụ huynh đi cùng để chăm con học tập, bây giờ là chín giờ tối, là thời gian tan tiết tự học buổi tối. Có không ít học sinh mặc đồng phục trung học đeo những chiếc cặp sách to, vẻ mặt mệt mỏi đi vào tòa nhà.
Tống Lan Trân vừa đi vào đại sảnh tòa nhà đã nhìn thấy nhóm mấy cô mấy dì đang đứng cắn hạt dưa nói chuyện phiếm.
Gần đây thời tiết chuyển lạnh, mọi người cũng không thích tụm năm tụm ba bên ngoài nên đều chọn gặp mặt trong tòa nhà, nhìn thấy Tống Lan Trân, nhóm các bác gái vẫy tay mời bà tới nói chuyện:
"Chị Tống, hôm nay cũng đến thăm Hạ Hạ à? Lại mang món gì ngon cho Hạ Hạ đấy?"
"Lẩu cay đóng gói." Tống Lan Trân mỉm cười, giơ hộp đựng trong tay lên: "Mang một chút cho Hạ Hạ nhà tôi."
"Ôi ôi, lẩu cay..."
"Có đảm bảo vệ sinh không vậy?"
Mấy bác hái hai mặt nhìn nhau, có chút nghi hoặc.
Lẩu cay đóng gói ở bên ngoài ăn có ngon không vậy?
Mọi người ở nhà đều là chủ lực nấu ăn của gia đình, bình thường rất chướng mắt những thứ đồ ăn bên ngoài không vệ sinh như cơm hợp đóng gói, cửa hàng tiện lợi, hàng quán vỉa hè, Tống Lan Trân trước đây còn phàn nàn với bọn họ mà, sao bây giờ lại đổi tính thế này.
Tống Lan Trân nhìn ra sự nghi hoặc trong mắt mọi người, nhưng cũng không giải thích nhiều.
Bà còn mừng vì mấy cô mấy dì khác không hiểu đấy chứ.
Món lẩu cay ngon như vậy, càng nhiều người biết thì càng nhiều đối thủ cạnh tranh!
Tốt nhất là đừng nên tạo thêm rắc rối cho mình.
...Đúng vậy, mặc dù mới chỉ ăn một lần nhưng Tống Lan Trân đã nảy sinh ý thức cạnh tranh.
Nhóm các bác gái cũng không rối rắm vấn đề này quá lâu, rất nhanh đã chuyển sang bàn tán đề tài mới:
"Gần đây đứa nhỏ nhà tôi lên lớp 12, mỗi ngày đều mệt như chó."
"Chị Hàn, chị phải nấu chút canh sườn gì đó cho Tiểu Lâm bồi bổ. À đúng rồi, lúc trước chị nói ống nước nhà chị bị vỡ, giờ thế nào rồi?"
Người được hỏi là dì Hàn.
Dì Hàn có mái tóc bob, tay dắt một chú chó Teddy đáng yêu, gãi đầu trả lời:
"Vụ ống nước đó may mà có Tiểu Minh giúp đỡ..."
Trong lúc nói chuyện, dì Hàn nhìn về phía cách đó không xa, hai mắt sáng lên.
Bà vui vẻ vẫy tay: "Vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Tiểu Minh về rồi à!"
Nhóm các bác gái cũng nhìn lại theo tầm mắt bà:
Cửa tự động ở sảnh lớn kêu 'tích' một tiếng rồi mở sang hai bên, một thiếu niên bước vào.
Đang trong lúc nảy nở của tuổi mười tám, vóc dáng cậu ấy có nét cao gầy đặc trưng của những cậu trai ở độ tuổi này, đồng phục hơi rộng, tay áo xắn đến chỗ khuỷu tay. Thiếu niên dáng người thẳng tắp, trên vai vác một bao gạo, để lộ đường cong cơ bắp rõ ràng trên cánh tay.
Mở rộng năm ngón tay, có thể nhìn thấy những vết chai sạn trên lòng bàn tay cậu ấy, đây là đôi tay đã quen làm những công việc nặng nhọc.
Làn da thiếu niên là màu lúa mì được hun đúc bởi ánh mặt trời.
Bên cạnh thiếu niên có một con chó lớn xám cao khoảng nửa người, không thể nhận ra chủng loại, có vẻ như là một con chó đất, rũ đuôi ngoan ngoãn đi theo bên cạnh cậu ấy.
"Tiểu Minh, bên này bên này!" Dì Hàn vui vẻ gọi cậu ấy tới: "Chuyện giúp sửa ống nước lần trước dì vẫn chưa cảm ơn cháu cho đàng hoàng nữa, lát nữa cháu lên nhà dì uống canh, dì vừa mới nấu canh bổ, cũng mang về cho anh trai cháu một ít."
Úc Minh đến gần hơn, cho nên Tống Lan Trân cũng thấy rõ khuôn mặt cậu.
Điểm hấp dẫn sự chú ý nhất trên người thiếu niên chính là đôi mắt.
--- Úc Minh mười tám tuổi có một đôi mắt sắc bén không tương xứng với vẻ ngoài thanh tú.
Đôi mắt ấy đen láy lại sáng rực, khiến người khác chỉ nhìn một cái đã liên tưởng đến nhóc sói con lớn lên trong cô độc, hung dữ, mang theo dã tính, nhưng khi đối diện với người lớn lại ngoan ngoãn cất đi nanh vuốt.
"Anh con... anh con hai ngày nay không ở bên này, anh ấy đi tham gia trại hè rồi." Thiếu niên hạ mi mắt, nhẹ nhàng trả lời dì Hàn: "Dì à, canh bổ để lại cho Tiểu Lâm đi, con về còn phải ôn tập cho kỳ thi tháng một chút."
Úc Minh nói chuyện với các bác gái, con chó lớn bên cạnh cậu ngoan ngoãn nằm xuống đất, cũng không sủa, chỉ mở to đôi mắt ướt dầm dề nhìn các bác gái.
Con chó rất dễ thân người, bởi vì là lần đầu gặp Tống Lan Trân, nó còn đến gần ngửi ngửi lòng bàn tay của bà, rồi ngoan ngoãn liếm liếm, không muốn xa mà dụi dụi vào người bà, cổ họng phát ra tiếng ư ử nhỏ: "Au au."
"Con chó này ngoan quá!" Tống Lan Trân tâm hoa nộ phóng nói.
Nhìn chú chó, bà lại nhớ đến con chó lớn ở quán lẩu cay hôm nay, đại cẩu màu bạc tuy rằng oai phong nhưng có chút cao lãnh, không quá thân cận người.
Có lẽ bởi vì nó là nhân viên chó nên mới vậy nhỉ.
"Vâng, nó tên là Lượng Lượng." Úc Minh mỉm cười, tiện tay xoa xoa đầu Lượng Lượng.
Lượng Lượng vui vẻ nghiêng đầu cọ vào người cậu ấy.
"Thật sự không uống canh dì nấu sao?" Dì Hàn hơi buồn buồn, vỗ vỗ vai Úc Minh, vô cùng đau lòng: "Tiểu Minh, mỗi ngày con học hành chăm chỉ như vậy, nhưng lại không ăn uống tử tế phải không, cảm giác con gầy đi không ít..."
Dì Hàn vừa nói thế, Tống Lan Trân cũng nhận ra.
Thiếu niên trước mặt quả thật hơi quá gầy, một phần là bởi vì tuổi dậy thì, mặt khác cũng khiến người khác cảm thấy cậu ấy có phần thiếu dinh dưỡng.
Úc Minh lắc lắc đầu, ánh mắt sáng rực: "Lần sau nhé, cảm ơn dì ạ."
"...À đúng rồi, lúc nãy con đi ngang qua trạm chuyển phát bên kia, họ nói đây là gạo của nhà dì Lý, con thuận đường vác về, đợi lát nữa để trước cửa nhà dì."
Úc Minh chỉ chỉ vào bao gạo đang vác trên vai.
Dì Lý vội vàng nói: "Tốt, tốt, đứa nhỏ này, đã nói bao nhiêu lần rồi, không cần phiền cháu như vậy! Vốn dĩ học tập đã vất vả rồi."
Những bác gái khác cũng vây xung quanh Úc Minh, nói:
"Đúng vậy, trước đây Tiểu Minh cũng giúp chúng tôi khuân vác rất nhiều đồ đạc, thật là vất vả cho con."
"Còn cả lần trước giúp nhà tôi dắt chó, khuân sofa!"
"Con út nhà tôi khi bị bệnh cũng là Úc Minh tự mình cõng đến trạm y tế khu phố đấy."
Con trai và con dâu của Tống Lan Trân vừa mới chuyển đến, thêm vào đó bản thân Tống Lan Trân cũng không sống ở đây, cho nên không quá hiểu rõ về Úc Minh.
Nhưng theo lời các bác gái, dường như Úc Minh rất được hoan nghênh ở toà Thanh Hà số ba này.
--- Cậu ấy rất nhiệt tình, những nhà khác cần giúp đỡ cậu ấy đều sẽ chủ động giúp một chút, những việc nặng nhọc bẩn thỉu như khuân gạo, sửa ống nước, dắt chó đi dạo, cậu ấy luôn âm thầm giúp đỡ, chưa bao giờ tranh công.
Thêm vào đó, Úc Minh còn học hành rất chăm chỉ, thành tích ở trường cũng là cầm cờ đi trước, điển hình của "con nhà người ta".
Một đứa trẻ như vậy, nào có bác gái nào không thích chứ?
"Chỉ là việc nhỏ không tốn sức thôi mà ạ." Úc Minh cười nói.
Đang ở giai đoạn phát triển cơ thể quan trọng, vậy mà Úc Minh lại gầy như thế.
Nhóm các bác gái không có gì để đáp lễ cậu ấy, nên đều muốn mời cậu đến nhà mình ăn cơm, muốn nấu riêng cho cậu:
"Ngày mai dì sẽ nấu canh xương sườn với ngô, Tiểu Minh cháu cũng đến uống nhé, phải bổ sung chút dinh dưỡng mới cao lên được."
"Đúng vậy, đang là thời kỳ phân hóa quan trọng, cần phải bồi bổ kỹ... Tiểu Minh, ngày mai dì sẽ làm bánh trứng hấp cho cháu, mang qua cho cháu."
"Bảo mẫu nhà tôi ngày mai sẽ nấu cháo đậu Trạng Nguyên, nhiều thịt cá lắm, Tiểu Minh cháu đến nhà của dì ăn tối nhé!"
Úc Minh từ chối từng người một, nhưng mà nhóm các bác gái quá nhiều, vì vậy trong lúc nhất thời cậu có chút từ chối không xuể.
Tống Lan Trân thấy mọi người đều đang nói chuyện, chỉ mình bà im lặng, trông có vẻ không quá hòa hợp với tập thể.
Bà cảm thấy có hơi ngượng ngùng, đột nhiên đầu óc nóng lên, đưa hộp lẩu tự chọn trong tay ra phía trước rồi nói:
--- "Lẩu cay tự chọn này của dì, thơm ngon cay nồng, sách bò còn to hơn cả mặt, thơm phức béo ngậy, ngon lắm đấy, Úc Minh, cháu có muốn thử không?"
Không khí bỗng im lặng.
Úc Minh: "..."
Các bác gái khác: "......"
Bọn họ muốn nấu riêng cho Úc Minh, nấu đều là canh sườn, bánh trứng hấp, cháo hầm ngon lành.
--- Rồi sao lại có một hộp lẩu cay tự chọn trà trộn vào thế này.
Thật không lành mạnh chút nào!
Nhóm các bác gái nhìn Tống Lan Trân bằng ánh mắt khiển trách, chị Tống à, chị đúng là khác người quá đấy.
Vẻ mặt của Úc Minh dường như cũng có chút ngoài ý muốn.
Úc Minh không thích ăn cay.
Cũng không có lý do đặc biệt gì, chỉ là sinh ra ở vùng sông nước Giang Nam, từ nhỏ cậu ấy đã quen với khẩu vị thanh đạm, thích ăn những món như cá chẽm hấp, cháo đậu đỏ gì đó.
Lẩu cay tự chọn... cậu ấy đã từng ăn một lần khi trường tổ chức dã ngoại mùa thu, đó thực sự là món ăn đến từ địa ngục, khiến Úc Minh nho nhỏ bị cay đến nỗi nước mắt chảy ròng ròng, cổ họng như bốc lửa, để lại ám ảnh tâm lý nặng nề cả đời.
Sau đó cậu ấy đã thề, đời này dù có đói cách mấy cũng không bao giờ ăn lẩu cay nữa.
Úc Minh cụp mắt xuống, nói: "Xin lỗi, dì Tống, cháu không ăn lẩu cay đâu."
Vừa dứt lời, cậu ấy đột nhiên ngẩn người.
--- Không biết từ đâu, một hương thơm phảng phất bay đến.
Hương thơm đó rất nồng nàn, mang theo mùi vị cay nồng của nước dùng từ xương bò dầu ớt, hoà cùng các của các loại nguyên liệu tươi mới, khiến người ta ngửi thấy đã không nhịn được chảy nước bọt.
...Có chút, hấp dẫn lạ thường.
0 Nhận xét