Phát Sóng Trực Tiếp Bày Quầy Bán Đồ Ăn Vặt Trong Truyện Cẩu Huyết
Chương 44
Mùi thơm đó, đến từ hộp đồ ăn trong tay dì Tống.
Tống Lan Trân cúi đầu nhìn mới phát hiện, hoá ra hộp đựng lẩu cay tự chọn của dì không được đậy kín, bởi vì cầm hơi nghiêng cho nên cái nắp đã hé ra một khe hở.
Mùi thơm đó toả ra từ cái khe nhỏ này.
Không chỉ Úc Minh mà cả những bác gái khác cũng ngửi thấy mùi thơm này, mọi người đều không nhịn được mà hít một hơi thật sâu:
"Ôi chao, thơm quá."
"Chị Tống, đây là món lẩu cay mà chị nói à?"
"Mua ở đâu vậy..."
Từng đôi mắt xanh lè như sói đói nhìn về phía Tống Lan Trân.
Tống Lan Trân sợ hãi cả kinh, vội vàng đậy nắp hộp đựng lại, cười ngượng ngùng, không nhịn được nói dối một chút: "Ha ha, là, là của Dương Mỗ Phúc ở cổng đó mà, các chị muốn ăn thì có thể đi mua."
Nhóm các bác gái nhìn bà với ánh mắt nghi ngờ.
Đặc biệt là dì Hàn.
"Thật sao... Dương Mỗ Phúc có mùi thơm thế này à? Ngửi như là mùi của nước canh xương bò hầm thủ công bằng lửa nhỏ ấy, những cửa hàng tiện lợi bên ngoài đều là dùng gói gia vị pha thôi, làm gì có mùi này."
Dì Hàn sờ cằm: "Nói mới nhớ, hôm nay tôi đi nhảy quảng trường, hình như có ngửi thấy mùi lẩu cay, rất thơm, khiến người ta cứ nhớ mãi! Chẳng lẽ..."
Tống Lan Trân vẫn khăng khăng một mực: "Dương Mỗ Phúc, chính là Dương Mỗ Phúc, không có gì khác đâu!"
Nhóm các bác gái bán tín bán nghi gật đầu.
Úc Minh không nói gì.
Mặc dù dì Tống đã đậy chặt nắp hộp đồ ăn lại, nhưng mùi thơm đó vẫn còn vương vấn quanh chóp mũi cậu, không thể xua đi...
Khiến người ta không thể yên lòng.
Khi nói chuyện, thang máy đã tới tầng một.
"Vậy con về trước đây." Úc Minh dùng hết toàn bộ ý chí nghị lực của mình để ngăn bản thân tiếp tục nhớ lại mùi thơm nồng nàn kia.
...Mau nhớ lại món lẩu cay đen tối mà mình đã ăn lúc nhỏ đi!
Cậu ấy khó khăn vẫy tay chào tạm biệt các bác gái: "Dì Hàn, dì Lý, dì Ngô, dì Tống, hẹn gặp lại."
Con chó đất Lượng Lượng màu xám tung ta tung tăng đi theo sau cậu ấy, lắc lư cái đuôi, tiến vào thang máy.
Nhóm các bác gái đau lòng dặn dò:
"Lần sau gặp!"
"Lần sau nhất định phải ghé nhà dì ăn cơm nhé! Con đứa nhỏ này, gầy thành cái dạng gì rồi..."
Úc Minh gật đầu.
Cậu ấy đứng rất đĩnh bạt, lưng thẳng tắp như đứng nghiêm quân đội.
...Chỉ là bụng không nhịn được kêu "ọt ọt" hai tiếng.
Cửa thang máy đóng lại.
Sau khi Úc Minh đi rồi, nhóm các bác gái hai mặt nhìn nhau, biểu cảm đều có chút buồn buồn.
"Sao vậy?" Tống Lan Trân không nhịn được hỏi: "Có gì không đúng à?"
"Cũng không có gì không đúng, chỉ là..." Dì Hàn muốn nói lại thôi.
Dì Lý cũng thở dài, tiếp lời: "Đứa trẻ Úc Minh này, thật khiến người ta đau lòng."
Nhóm các bác gái bắt đầu mồm năm miệng mười mà thảo luận xôn xao, vì thế Tống Lan Trân cũng đã nghe được đại khái từ miệng họ.
Nói rằng đứa nhỏ Úc Minh này là một người mệnh khổ. Cha cậu là liệt sĩ, sau khi mẹ mất vì bệnh, Úc Minh vẫn luôn được gửi nuôi trong nhà chiến hữu của cha, lớn lên cùng con của chiến hữu là Phó Trường Phong.
Úc Minh từ nhỏ đã chăm chỉ, thực ra cậu ấy không phải thuộc kiểu thông minh nhất, nhưng học tập cực kỳ khắc khổ, vì vậy thành tích rất tốt.
"Với thành tích của nó thì thực ra thi vào Thanh Đại cũng không khó, nhưng nó và anh trai đều muốn thi vào Học viện quân sự tốt nhất." Dì Hàn bất đắc dĩ giải thích với Tống Lan Trân: "Cô cũng biết đấy, chuyên ngành cốt lõi của học viện quân sự đó chỉ nhận Alpha và Beta."
Cũng không phải là phân biệt giới tính, mà vì kỳ phát tình của Omega là một vấn đề rất lớn. Chỉ cần có một Omega tiến vào kỳ phát tình thì Alpha trong phạm vi trăm dặm đều sẽ bị ảnh hưởng, do đó chuyên ngành cốt lõi của học viện quân sự từ trước đến nay đều không tuyển Omega.
Ngay cả khi có thuốc ức chế, ở trong quân đội cũng không tiện lắm.
"Tiểu Minh vẫn chưa phân hóa mà, đúng không."
"Đúng vậy." Dì Hàn gật đầu: "Đứa nhỏ chắc chắn là liều mạng muốn phân hóa thành Alpha, nhưng mà..."
Nhưng Phó gia nơi Úc Minh được gửi nuôi lại không nghĩ như vậy.
Cha mẹ đã mất của Úc Minh là cặp đôi Alpha và Omega, theo lý thuyết thì xác suất phân hóa thành A và O của cậu ấy là 50:50.
Mặc dù Phó gia cũng không nói rõ, nhưng mọi người đều có thể nhìn thấy rõ, Phó gia mong Úc Minh phân hóa thành Omega.
Bởi vì Phó Trường Phong đã phân hóa thành Alpha, nếu Úc Minh có thể phân hóa thành Omega thì hai đứa trẻ chẳng phải là một mối lương duyên trời ban sao?
... Nhưng như vậy, đối với Úc Minh vẫn luôn mong muốn thi vào học viện quân sự để báo đáp đất nước, quá tàn khốc.
Nói đến đây, các dì liền nổi giận:
"Tiểu Minh đang trong thời kỳ mười tám tuổi phân hóa cực kỳ quan trọng mà bảo mẫu Phó gia mỗi ngày nấu cho đứa nhỏ mấy món gì đâu!"
"Đúng đó đúng đó, cái gì mà rau xanh luộc nước trắng, khoai tây hầm, giá đỗ xào, không thấy một chút đồ ăn mặn nào."
"Tiểu Minh là đứa trẻ muốn tham gia quân đội, mỗi ngày ăn những thứ này, làm sao được chứ..."
"Chúng tôi ngày thường đều cố gắng mang chút đồ ăn đồ uống lên cho Tiểu Minh, nhưng đứa nhỏ da mặt mỏng, không muốn nhận đâu. Đứa nhỏ rất cứng đầu, cảm thấy mình đã là người được gửi nuôi rồi, không nên đòi hỏi cái gì, bình thường cũng chỉ có thể tự ra ngoài làm thêm kiếm tiền để cải thiện bữa ăn."
Nói đến đây, Tống Lan Trân cũng hiểu ra.
Trách không được Úc Minh gầy như vậy.
Mặc dù không có căn cứ khoa học, nhưng hiện nay trên thị trường bình thường đều tin rằng, đối với những đứa trẻ có cha mẹ là cặp AO ghép đôi, nếu trong thời kỳ phân hóa ăn nhiều protein và ăn no đủ thì dễ phân hóa thành Alpha, còn ăn càng đạm bạc, ăn không đủ no thì càng dễ phân hóa thành Omega.
Bản thân Úc Minh ở nhà đã không được ăn no, học tập lớp 12 lại bận rộn, còn phải dành thời gian ra ngoài đi làm thêm!
Đứa nhỏ có thể béo lên mới là lạ.
Có lẽ đứa nhỏ này mỗi ngày đều đi ngủ với cái bụng đói...
Tống Lan Trân nghĩ vậy, cũng cảm thấy có chút buồn cho cậu.
...
Phòng phát sóng trực tiếp Vạn Giới.
Trong toàn bộ cuốn sách <Ám Hà Minh Đăng>, nhân vật khiến người thương tiếc nhất chính là vai chính thụ Úc Minh.
Lúc này, hầu hết cốt truyện của các chủ bá đều đã tiến hành đến giai đoạn Úc Minh lên sân khấu, làn đạn tràn đầy những tiếng hét chói tai và đau lòng:
【Aaaaa Minh Minh!! Minh bảo lại đây cho chị hun một cái】
【Xem lại mới phát hiện, Minh bảo lúc này thực sự quá gầy, cảm giác gần như gầy đến mất cả hình, có lẽ sau này cậu ấy phân hóa thành Omega một phần lớn là vì không ăn no nhỉ QAQ】
【Gi.ết cốt truyện】
【Nhưng mà phải phân hóa thành Omega mới tốt lol, ngụy huynh đệ AO tin tức tố tương thích 100%, thích gặm cặp này quá】
【Úc Minh chẳng phải là con dâu nuôi từ bé của Phó gia sao...】
【Tức ch.ết mất, Minh Minh mới không phải con dâu nuôi từ bé, cậu ấy có lý tưởng của riêng mình, có hoài bão, cậu ấy muốn đi đến thế giới lớn hơn để lang bạt 5555】
*số 5 trong tiếng Trung đọc là "wǔ", gần giống với âm "wū" – âm thanh mô phỏng tiếng khóc, cho nên thường mang ý nghĩa là "hu hu hu hu".
【Nhìn từ góc độ thượng đế thực sự quá khổ sở, Minh Minh chắc chắn rất muốn phân hóa thành Alpha, thậm chí là Beta cũng được, nhưng cuối cùng cậu ấy lại phân hóa thành Omega】
【Liệu có thể viết lại cốt truyện để Minh Minh phân hóa thành Alpha không nhỉ】
【Về lý thuyết thì có, nhưng trên thực tế...】
【Úc Minh từ nhỏ đã là cô nhi, tính cách rất cứng đầu, bên ngoài trông có vẻ rộng rãi nhiệt tình, nhưng thực ra nội tâm rất quật cường quái gở, không ai có thể thực sự tiến vào trong trái tim cậu ấy, cậu ấy cũng không muốn chấp nhận sự giúp đỡ bố thí của bất kỳ ai, có chủ bá lúc nào cũng cố gắng cho cậu ấy ăn bữa cơm dinh dưỡng, nhưng cậu ấy chưa từng ăn】
【Các chủ bá lớn gì đó tiến độ thế nào rồi? Có ai đã viết lại cốt truyện chưa?】
【Bây giờ mới mở được nửa ngày thôi, ngay cả chủ bá Ly Nguyệt trăm vạn người theo dõi cách vách cũng chỉ mới gặp mặt Minh Minh lần đầu thôi.】
...
【Đây là lần cuối cùng chúng ta nhìn thấy Lượng Lượng đúng không...】
Khi Úc Minh nói chuyện với nhóm các bác gái, con chó xám lớn Lượng Lượng vẫn luôn ngoan ngoãn ở bên cạnh cậu.
Nhưng theo diễn biến cốt truyện tiếp theo của <Ám Hà Minh Đăng>, đây là lần xuất hiện cuối cùng của Lượng Lượng trong toàn bộ cuốn sách.
Cũng chính ngày hôm đó, Lượng Lượng đã đi lạc không biết tung tích.
Trong nguyên tác <Ám Hà Minh Đăng>, việc đại cẩu Lượng Lượng sống nương tựa với Úc Minh đi lạc, đã báo hiệu cuộc đời của cậu ấy bắt đầu trật đường ray từ thời khắc này.
--- Lượng Lượng là một con chó đất, được Úc Minh nhặt về khi còn nhỏ.
Lúc đó, cha mẹ của Úc Minh vừa mới qua đời.
Cậu bé sáu tuổi ngây thơ trốn trong ngõ hẻm, cũng không khóc, chỉ ôm lấy mình nhỏ giọng nói: "Con đang chơi trốn tìm với cha mẹ, con phải trốn đi, đợi hai người đến tìm con"...
Một con chó đất màu xám nhỏ với vành tai thiếu một mảnh xuất hiện bên cạnh đứa nhỏ, liếm liếm ngón tay nhóc.
"Chúng ta đều là cô nhi nhỉ, tớ tên là Minh Minh, còn cậu?" Úc Minh nho nhỏ chớp chớp đôi mắt đen láy nghiêm túc hỏi.
Con chó xám nhỏ rất có tinh thần ngẩng đầu: "Ô, gâu!"
Úc Minh nho nhỏ do dự một chút, cẩn thận hỏi: "Vậy gọi cậu là Lượng Lượng nhé, Minh Minh Lượng Lượng, cậu ở bên tớ, tớ ở bên cậu, được không?"
Con chó đất nhỏ thân mật cọ cọ vào gương mặt đứa nhỏ, chọc cậu bé cười khúc khích, lộ ra hai lúm đồng tiền xíu xiu ở bên má.
Hai đứa nhỏ chơi mệt rồi, liền yên lặng dựa sát vào nhau.
Con chó đất nhỏ yên lặng nằm bên cạnh Úc Minh, ở bên cậu.
Một lần bên cạnh như vậy là hơn mười năm.
Lượng Lượng vẫn luôn được Úc Minh xem là người gia mà cẩn thận nuôi dưỡng, Úc Minh có thể không ăn no nhưng tuyệt đối sẽ không để Lượng Lượng đói.
Nhưng sau khi cốt truyện <Ám Hà Minh Đăng> bắt đầu không lâu, Lượng Lượng đã đi lạc, từ đó bặt âm vô tín.
Sau lại, Úc Minh phân hóa thành Omega, tuyệt vọng tột cùng, phân phân hợp hợp với công chính Phó Trường Phong, dây dưa nhau suốt cả cuốn sách.
Mãi cho đến khi <Ám Hà Minh Đăng> sắp kết thúc, Phó Trường Phong mang về một con chó đất nhỏ màu xám khác tới, trông gần như giống hệt với Lượng Lượng, tai cũng thiếu một mảnh nhỏ.
"Chúng ta gọi nó là Tiểu Lượng đi, để nó thay thế phần của Lượng Lượng, cùng nhau sống tiếp." Phó Trường Phong dịu dàng nói.
Nhưng Úc Minh lại từ chối ôm con chó nhỏ màu xám đó. Trong lòng cậu ấy, không có bất kỳ một con chó nào có thể thay thế sự tồn tại của Lượng Lượng.
Chuyện này, thậm chí gián tiếp dẫn đến kết cục BE thảm khốc của vai chính công thụ về âu.
Trong chuyên khu <Ám Hà Minh Đăng>, trên màn hình lớn phát sóng cốt truyện nguyên tác, bên dưới là hình ảnh các phòng phát sóng trực tiếp của từng người khiêu chiến khác nhau.
【Cho nên có ai biết Lượng Lượng đã đi đâu không?】
【Không biết nữa, trước đây có một chủ bá từng phát hiện tung tích của Lượng Lượng, nhưng lúc đó Lượng Lượng đã không còn nữa】
【Trời ơi, thảm thương quá...】
Trong hầu hết các phòng phát sóng trực tiếp, khán giả đều nhiệt tình thảo luận về diễn biến cốt truyện nguyên tác, thảo luận về tiến độ của các chủ bá khác nhau.
Hiện tại chủ bá đứng đầu bảng xếp hạng nhiệt độ của chuyên khu là một y nữ Ly Nguyệt đến từ vị diện võ hiệp.
Cô là thần y của một vị diện võ hiệp, nổi tiếng với một tay y thuật xuất thần nhập hoá, lần trước khi khiêu chiến <Ám Hà Minh Đăng> đã từng chữa khỏi tất cả vết thương trên cơ thể và tâm lý của vai chính thụ Úc Minh, suýt nữa đã tạo ra kết cục HE, nhưng cuối cùng vẫn không đấu lại với sự chuyển biến thần kỳ của cốt truyện, khiêu chiến đáng tiếc mà thất bại.
Nhưng Ly Nguyệt cũng là một trong những thí sinh có hy vọng có thể thông quan <Ám Hà Minh Đăng> nhất.
Trong phòng phát sóng trực tiếp của cô, mọi người đều đang thảo luận về chuyện của Lượng Lượng, thúc giục Ly Nguyệt nhanh chóng giúp Úc Minh lấy lại tinh thần, sinh hoạt tích cực.
Nhưng độ khó khăn rất cao rất cao, dù sao tính cách Úc Minh quật cường lại quái gở, không dễ tin người khác, thành công lần trước của Ly Nguyệt cũng có một phần rất lớn là do yếu tố may mắn, rất khó phục chế.
...Mà trong tất cả những phòng phát sóng trực tiếp này, chỉ có một phòng phát sóng trực tiếp rất kỳ lạ.
Rõ ràng có hơn mười vạn khán giả trực tuyến, nhưng bình luận lại đang thảo luận về những chủ đề hoàn toàn khác:
【Má ơi, lẩu cay này nhìn ngon quá!】
【Giấc mơ tối nay chọn cái này vậy... Trong mơ hãy cho tôi hồn xuyên vào dì Tống để nếm thử món sách bò tươi mới lớn hơn cả bàn tay này đi (chảy nước miếng)】
【Tôi muốn ăn! Viên thịt bò làm thủ công của ông chủ Giản! Aaaaa bực quá không ăn được qua màn hình, tôi muốn cho Trái Đất nổ tungg】
【@Chính phủ phòng phát sóng trực tiếp Vạn Giới, làm sao để truyền tống ông chủ Giản về vị diện <Cố Chấp Độc Chiếm>?Online chờ, rất gấp. Người dùng [Ninh Sanh] tặng chủ bá [Giản Vân Lam] phi thuyền vũ trụ x1】
【Cùng câu hỏi, gấp gấp gấp! Người dùng [Cố Hành Chu] tặng chủ bá [Giản Vân Lam] du thuyền xa hoa x1】
【...】
Trong làn đạn thỉnh thoảng lại xẹt qua quang mang màu vàng kim, sau khi mỗi quyển cẩu huyết văn được công lược đến mở khóa, nhân vật trong sách sẽ có được quyền hạn tham gia vào phòng phát sóng trực tiếp Vạn Giới, những làn đạn họ đưa lên đều có màu vàng.
Và ngay cả những làn đạn màu vàng này, cũng đang thảo luận về mỹ thực!
Trong phòng phát sóng trực tiếp Vạn Giới, khán giả có thể tặng quà cho chủ bá bất cứ lúc nào, nhưng chủ bá đang khiêu chiến xuyên thư sẽ không thể nhìn thấy hay nhận được những món quà này, chỉ có thể chờ khi họ kết thúc một vị diện, trở lại vị diện Vạn Giới mới có thể nhận được toàn bộ số tiền quy đổi từ quà tặng.
Mặc dù vậy, người xem của vị diện 'Cố Chấp Độc Chiếm' vẫn bám riết không tha mà đập tiền, chỉ để Giản Vân Lam trở về làm hoành thánh và cơm chiên!
Cuối cùng, có một làn đạn nhẹ nhàng xẹt qua, đại diện cho tiếng lòng của những khán giả mới:
【Tôi đang ở chuyên khu xuyên thư cẩu huyết văn đúng không, không đi nhầm chứ?】
Có không ít khán giả mới đều có cùng một nghi vấn.
Đây chính là chủ bá đã công lược <Cố Chấp Độc Chiếm> à??
Đây chính là chủ bá khiến toàn bộ vị diện <Cố Chấp Độc Chiếm> mê mẩn đến ch.ết đi sống lại, thậm chí còn khiến vai chính công thụ cách không kêu gọi phòng phát sóng trực tiếp Vạn Giới, yêu cầu đưa Giản Vân Lam trở về vị diện của mình đó hả??!
Tại sao cứ cảm giác phong cách có chút không đúng!
Ban đầu bọn họ thấy chủ bá tên Giản Vân Lam này có nhiệt độ không thấp, hơn nữa làn đạn rất sôi nổi, còn tưởng rằng Giản Vân Lam có kỹ thuật công lược cẩu huyết văn đặc biệt nào đó.
Khi Giản Vân Lam cưỡi xe ba bánh bày quán bán đồ ăn vặt, họ vẫn còn đang 'ngồi chờ plot twist'.
Chờ rồi chờ, lại phát hiện đã bị lừa...
Đây đâu phải cái gì mà phòng phát sóng trực tiếp công lược cẩu huyết văn, rõ ràng đây là phòng phát sóng trực tiếp đầu độc đêm khuya thì có!
【Plot twist ở đâu vậy, tui thực sự không thấy!!!】
【Giản thần đều đã an bài (Mathew tỷ tỷ thần bí mỉm cười)】
【Tuy lẩu cay thoạt nhìn rất ngon, nhưng chẳng lẽ chủ bá định đi theo lộ tuyến mỹ thực để công lược công thụ chính à? Nhưng sao không thử đi tiếp cận Úc Minh đi? Nơi bày quán của cậu có hơi xa con đường mà Minh Minh phải đi ngang qua khi tan học ấy...】
【Còn nữa, vì bóng đen thời thơ ấu, Úc Minh tuyệt đối không bao giờ ăn lẩu cay đâu! Muốn dùng lẩu cay để chinh phục Úc Minh, suy nghĩ của chủ bá có phải có hơi kỳ lạ không (nhướng mày)】
【Nghĩ nhiều rồi】
【Có thể ông chủ Giản thậm chí còn không biết tên của công thụ chính orz】
<Cố Chấp Độc Chiếm> chính là ví dụ tốt nhất.
Người xem mới: ???
Xong rồi, bọn họ đã lên nhầm thuyền giặc rồi.
Có khán giả mới muốn bỏ chạy.
Nhưng, phòng phát sóng trực tiếp này không biết có ma lực gì, khiến cho bọn họ xem rồi xem mãi mà không thể rút chân ra.
Cái gì mà cẩu huyết văn, cái gì mà ngụy huynh đệ đều bị ném ra sau đầu, hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu khi họ nhấp vào, trước mắt chỉ có... lẩu cay! Lẩu cay nóng hôi hổi, thơm ngào ngạt, dầu ớt đỏ quyến rũ!
Đáng giận, đói bụng.
Mà nền tảng phát sóng trực tiếp Vạn Giới tinh quái còn nhằm đúng lúc này mà đề xuất đồ ăn vặt, lời giới thiệu là:
"Đêm khuya đói bụng, muốn ăn lẩu cay của ông chủ Giản? Hãy thử nồi lẩu tự sôi này đi, do phòng phát sóng trực tiếp Vạn Giới đặt hàng sản xuất. Đặt hàng ngay bây giờ, giao hàng theo thời gian thực đến vị diện nơi ngài đang ở, hương vị của ông chủ Giản, chúng tôi đều biết~"
Không chỉ khán giả mới, ngay cả khán giả cũ cũng không vượt qua được cửa ải này!
Biết rõ đây là cái bẫy tiêu dùng của phòng phát sóng trực tiếp, biết rõ nồi lẩu tự sôi này chẳng có chút quan hệ gì với ông chủ Giản, chỉ đơn thuần là cọ nhiệt độ của cậu, nhưng khán giả vẫn không thể kiềm chế bàn tay đặt hàng của mình.
Hơn nửa đêm rạng sáng, nhìn thấy món lẩu cay ngon như vậy mà không thể ăn được, nỗi thống khổ này quá tr.a t.ấn người rồi...
Bụng khán giả kêu ùng ục, không nhịn được mà nhấp vào đặt hàng nồi lẩu tự sôi, đặc biệt là những khán giả từ vị diện <Cố Chấp Độc Chiếm> đã từng nếm qua tay nghề của ông chủ Giản.
Tằng kinh thương hải nan vi thủy*, đã từng ăn cơm của ông chủ Giản rồi, cái khác cũng không còn thơm nữa!
* "Tằng kinh thương hải nan vi thủy" (曾经沧海难为水): Đã từng thấy biển cả mênh mông thì nước khác không còn là gì, thường dùng để nói về tình cảm sâu nặng, sau khi yêu một người thật lòng thì khó rung động với ai khác.
Nhưng mà lỡ như, lỡ như nồi lẩu tự sôi này thực sự giống như họ quảng cáo, có hương vị của ông chủ Giản thì sao?
Khán giả: Hèn mọn.
Vì vậy, đêm đó.
Trong phòng phát sóng trực tiếp của Giản Vân Lam, sản phẩm nồi lẩu tự sôi do hệ thống tự động đề xuất, nổ đơn...
...
Sáng sớm hôm sau.
Tuần trước bày quán bán hàng dưới trụ sở tập đoàn Viễn Châu, Giản Vân Lam mỗi ngày đều phải dậy từ ba bốn giờ sáng để đi mua rau, vì vậy đã hình thành đồng hồ sinh học dậy sớm. Hôm nay còn chưa tới bảy giờ, cậu đã tự nhiên thức giấc.
Giản Vân Lam không biết ở một không gian xa xôi khác, có rất nhiều người đang lo lắng cho cậu.
Tối qua trở về biệt thự, Giản Vân Lam thực sự rất mãn nguyện.
Bày quán thật là vui vẻ!
Hơn nữa, quán lẩu cay khác với các quán ăn vặt khác, bởi vì bản chất của món lẩu cay, quầy lẩu cay sẽ náo nhiệt hơn hầu hết các quầy đồ ăn vặt khác, các thực khách cũng có xu hướng ăn tại chỗ thay vì đóng gói mang đi.
Niềm vui của Giản Vân Lam đều đến từ biểu cảm thoả mãn của thực khách sau khi thưởng thức mỹ thực.
"Có lẽ cần chuẩn bị một ít bàn ghế." Giản Vân Lam suy tư.
Một chén lẩu cay lớn như vậy, cầm trên tay rất nóng, khách hàng chỉ có thể ngồi xổm bên đường ăn, trông rất đáng thương.
Nếu có thể chuẩn bị một ít bàn ghế đơn giản, sẽ cải thiện đáng kể tình trạng này.
Hơn nữa, tối hôm qua Thao Thiết và Hồ Đương Quy đều biểu hiện rất tốt, thẻ số của Thao Thiết đã giúp đỡ rất nhiều, trản đèn hoa sen của Hồ Đương Quy cũng hỗ trợ không ít khách hàng giảm bớt mệt mỏi, rất nhiều người đều đánh giá tốt.
Mặc dù cũng có khách hàng phàn nàn rằng, không biết tại sao mà thỉnh thoảng lại nghe thấy có giọng nói ở một góc âm u nào đó nói "đừng yêu đương nha", "người yêu đương không có kết cục tốt đẹp"... Hôm nay phải nhắc nhở hồ ly nhỏ chú ý đúng mực.
Ngáp một cái, Giản Vân Lam bước ra cửa, nhìn thấy một tiểu cô nương được bao phủ bởi một tầng bạch quang ôm một thùng gỗ đi ngang qua.
Giản Vân Lam: "?"
Giản Vân Lam dụi dụi hai mắt, rồi lần nữa mở mắt ra.
Trên người của Hồ Đương Quy được bao phủ bởi một lớp ánh sáng trắng giống như mosaic, nàng thấy Giản Vân Lam, vui vẻ phấn khởi vẫy tay với cậu: "Chủ nhân, chào buổi sáng~"
Giản Vân Lam không nhìn nhầm. Tầng ánh sáng trắng đó siêu thực đến mức giống như sản phẩm của một chiều không gian khác.
"Chào buổi sáng." Giản Vân Lam biểu cảm mê man nhìn về phía nàng: "Cái này là sao?"
"Ồ, cái này à." Hồ Đương Quy gãi gãi đầu, mỉm cười ngượng ngùng: "Em chỉ có một bộ quần áo, chính là bộ đạo bào này, cho nên mỗi ngày em đều phải tự giặt quần áo rồi phơi khô, khi giặt quần áo không có gì để mặc, nên tự làm cho mình một cái mosaic."
Sau khi lăn lê bò lết ở nhân gian, Hồ Đương Quy có một bộ kỹ thuật sinh tồn nhỏ của riêng mình. Vì thường xuyên ăn không no, tiền không đủ, cô không chỉ khai sáng các loại kỹ năng mềm khác nhau mà còn thực hiện việc tiết kiệm tiền đến mức tối đa.
Chẳng hạn như chỉ mua một bộ quần áo rồi giặt phơi mỗi ngày, chẳng hạn như một tờ khăn giấy xé làm ba miếng để từ từ sử dụng, chẳng hạn như thu thập hộp giấy phế liệu có thể dùng để sưởi ấm, chẳng hạn như khi thực sự không có nhà để về có thể đến bệnh viện thuê một cái giường cho người chăm sóc với giá hai mươi tệ...
Mỗi ngày một mẹo nhỏ khi lưu lạc.jpg
Là một Cửu Vĩ Yêu Hồ gần vạn tuổi, trên gương mặt Hồ Đương Quy lại lộ ra nụ cười chất phác như người lao động.
Nếu bỏ qua lớp mosaic trên người nàng, đây là một bức tranh cảm động và hồn nhiên biết bao.
Giản Vân Lam: "..."
"Quản gia, tìm cho nàng một bộ quần áo." Giản Vân Lam thở dài.
Quản gia thần không biết quỷ không hay xuất hiện, gật đầu đáp lời.
Quản gia có chút ảo não --- đây hoàn toàn là một vết nhơ trong sự nghiệp quản gia của ông, ông rõ ràng đã chuẩn bị phòng cho Hồ tiểu thư nhưng lại không phát hiện ra nàng căn bản không có quần áo để thay!
"Thiếu gia, tôi sẽ cử người đi chuẩn bị quần áo cho Hồ tiểu thư ngay."
Giản Vân Lam vừa định gật đầu, nghĩ nghĩ, lại gọi ông lại: "Thôi, hôm nay con vừa vặn ra ngoài mua một số thứ, dẫn nàng và Thao Thiết cùng đi chọn quần áo mới, ông chuẩn bị xe cho bọn con đi."
Quản gia: "Thưa vâng."
Trong lòng Giản Vân Lam nghĩ chính là, phúc lợi nhân viên, cậu là một ông chủ tâm huyết như vậy, dẫn nhân viên ra ngoài mua một ít quần áo cũng rất bình thường.
Mà trong lòng quản gia nghĩ chính là.
Ôi, thiếu gia sắp cùng Thao Thiết đại nhân và Hồ tiểu thư ra ngoài, thực hiện một số hoạt động của một nhà ba người rồi!
Nghe nói Giản Vân Lam sẽ đi mua quần áo cho mình, Hồ Đương Quy cảm động đến đến nước mắt lưng tròng: "Chủ nhân, ngài đối với tôi thật tốt, chưa từng có ai đối xử với tôi tốt như vậy..."
Mà Thao Thiết cũng đồng dạng nghe nói Giản Vân Lam sẽ mua quần áo cho mình, nhưng phản ứng lại là: "Mua quần áo cho bản tọa? Tự cân nhắc bản thân mình trước đi."
Kim đồng của y nhàn nhạt liếc nhìn Giản Vân Lam, không biết nghĩ tới cái gì, cười khẩy một tiếng: "Nhóc lùn."
Giản Vân Lam: "."
Thao Thiết tiến lại gần hơn một chút, cúi người quan sát Giản Vân Lam, mái tóc bạc rủ xuống trước mắt Giản Vân Lam, có mùi đàn hương nhàn nhạt.
Giây tiếp theo, Thực Thiết trực tiếp kẹp dưới nách Giản Vân Lam rồi nhấc bổng đối phương lên, nheo mắt lại, ác liệt bình luận: "Nhân loại, bổn tọa trước đây không phát hiện, ngươi lùn như vậy --- không phải, đáng yêu vậy."
Giản Vân Lam trong nhân loại đã tính là cao, hơn một mét tám, nhưng trong mắt hung thú cao hàng trăm mét hiển nhiên không đủ để coi trọng.
"Nếu bổn tọa mua quần áo cho ngươi, có phải phải chọn từ quần áo trẻ sơ sinh không?" Thực Thiết càng nói càng hăng, khóe môi cong lên, đuôi mắt hẹp dài lưu chuyển một tia trêu chọc.
Giản Vân Lam bị nhấc lên, cậu khẽ rũ mắt, cúi đầu đối diện với Thao Thiết.
Trong đồng tử của Thao Thiết phản chiếu gương mặt của Giản Vân Lam.
Tuy Giản Vân Lam là một cuồng ma bày quán nhưng gương mặt này quả thực không chút tì vết, đồng tử long lanh, ánh lên một tầng xanh thẳm như biển sâu.
Trong màu xanh thẳm ấy phản chiếu ảnh ngược của Thao Thiết.
...Giản Vân Lam đang nhìn y rất chăm chú.
Thao Thiết đột nhiên cảm thấy hô hấp không quá thông suốt.
Đột nhiên, Giản Vân Lam lộ ra nụ cười thần bí: "Hì, anh đoán xem?"
Thao Thiết: "?"
Thao Thiết có linh cảm không ổn.
--- Hỏng rồi.
Nửa giờ sau, trong khu thương mại lớn của thành phố A.
"Một nhà ba người" vô cùng bắt mắt ra cửa, khiến đám đông xung quanh bàn tán xôn xao.
"Oa, một nhà ba người giá trị nhan sắc đỉnh cao!"
"Đúng đúng, đứa nhỏ kia nhìn dễ thương ngoan ngoãn quá, còn có ba của nàng, khí chất trên người tựa như tiên nhân ấy, tuyệt."
"Hú hú! Mỹ nam tóc bạc da đen! Đây là thứ mà tui có thể thấy trong thế giới thật à?!"
"Khoan đã, sao y lại đeo thiết bị chống cắn."
Trong thế giới ABO, thiết bị chống cắn là thứ chỉ những Alpha phạm lỗi mới bị bắt buộc phải đeo lên.
Mà trong "một nhà ba người" thu hút sự chú ý kia, soái ca tóc bạc thân cao rõ ràng đang đeo một thiết bị chống cắn. Biểu cảm của y trông rất bất mãn, cộng với những đường nét cơ bắp lưu sướng kia, mái tóc bạc buộc đuôi ngựa cao, làn da màu đồng cổ, cả con người y tỏa ra vẻ hung lệ và ngạo mạn.
Trong khi đó, anh đẹp trai bên cạnh y lại có khí chất hoàn toàn tương phản, tựa như một bức tượng thần mỉm cười trên điện thờ, ôn hòa dịu dàng, lại đẹp đến kinh tâm động phách.
Hai người đứng cạnh nhau, kết hợp thêm thiết bị chống cắn kia, mọi người nhìn trái nhìn phải, nhìn kiểu gì cũng thấy có một loại sức hút thâm sâu vô cùng thú vị.
"Hai người này đều là Alpha đúng không aaa! Tổ hợp song A thật là thơm quá đi!"
"Sao không thể là cường cường chứ"
"Ra ngoài có hung dữ đến đâu, trở về bên cạnh bà xã cũng phải ngoan ngoãn đeo thiết bị chống cắn ~~"
Thao Thiết: "..."
Bà xã gì chứ!
Đúng là vô căn cứ!
Bọn họ mới không... mới không phải loại quan hệ này.
Hồ Đương Quy cực kỳ biết điều, đưa hai tay ra, cười ngọt ngào nói: "Cha, con đi mệt rồi, ôm con~"
Có thể nhìn thấy Thao Thiết đại nhân bị chê cười, cơ hội thế này hiếm có lắm đấy.
Thao Thiết giận tới mức bật cười "Cút."
Mà Giản Vân Lam nhìn thoáng qua Thao Thiết và Hồ Đương Quy một cái, hài lòng nghĩ.
Nhìn này, cậu là một ông chủ thiện lương biết mấy, đối xử với nhân viên tốt biết bao.
Nhìn hai người bọn họ kìa, cười vui vẻ quá trời!
Hai giờ chiều.
Giản Vân Lam đúng giờ dẫm lên xe ba bánh đi chợ.
Có kinh nghiệm từ ngày hôm qua, hôm nay cậu trực tiếp vòng qua những quầy bán hàu sống, nhung hươu, thẳng tiến đến khu thực phẩm tươi sống.
Từ trước đến nay cậu vốn không thiếu tài chính cho nên tiền không phải vấn đề, thực phẩm mua về đều phải là loại tươi ngon nhất, chất lượng cao nhất.
Tuy nhiên, điều khiến Giản Vân Lam hơi thất vọng chính là, không biết có liên quan đến vị diện ABO hay không mà hai ngày nay cậu đều không tìm được loại nguyên liệu nấu ăn nào được Trù Thần Chi Nhãn đánh giá là "ưu tú".
Dĩ nhiên, cho dù là nguyên liệu nấu ăn bình thường thì dưới bàn tay nấu nướng của Giản Vân Lam cũng có thể trở nên vô cùng ngon miệng.
Ngược lại, khi sắp ra khỏi chợ thức ăn, khi tới gần một quầy hàng ở bên cạnh cổng, Giản Vân Lam nhìn thấy một chút ánh sáng vàng rất nhạt rất nhạt.
Vàng, ánh sáng màu vàng!
Nguyên liệu nấu ăn đỉnh cấp!
Tập trung nhìn kỹ, nguyên liệu nấu ăn đỉnh cấp kia là tương vừng, còn có ghi chú của Trù Thần Chi Nhãn:
[※※Tương vừng đỉnh cấp (một sao): Tương vừng làm thủ công theo công thức gia truyền của ông chủ Triệu, vừng tốt xay ra tương tốt ~ Rưới một lớp tương vừng này lên trên lẩu cay nóng hổi, chậc chậc chậc, thơm ch.ết mất!]
"!!!"
Ánh mắt Giản Vân Lam lập tức loé lên quang mang sáng rực.
...
Phòng phát sóng trực tiếp Vạn Giới.
Vì có quy tắc nếu trong vòng 48 giờ không đẩy tiến độ phá giải cốt truyện lên đến 5% sẽ bị đào thải, mà hiện tại kể từ lúc tiến vào vị diện, đã trôi qua một ngày.
Trong chuyên khu <Ám Hà Minh Đăng>, phần lớn các chủ bá đều đang liều ch.ết liều sống cố gắng đẩy tiến độ để tránh kết cục bị đào thải. Tuy nhiên...
【Tốt, ông chủ Giản yêu quý của chúng ta lúc này vẫn đang đi mua đồ ăn】
【Có ai nhớ không, những chủ bá khác ít nhất cũng có 1%, ông chủ Giản thì vẫn là 0%, aaa làm sao đây, sẽ bị loại ư?!】
【Lùi một vạn bước mà nói, ông chú Giản đến vị diện nào mà không bày quán? Loại thì loại đi, trực tiếp đến vị diện tiếp theo tiếp tục bày quán】
【Xin phòng phát sóng trực tiếp Vạn Giới trả ông chủ Giản về vị diện <Cố Chấp Độc Chiếm> không điều kiện, cảm ơn.】
Trong khi Giản Vân Lam thản nhiên mua đồ ăn, làn đạn trong phòng phát sóng trực tiếp của cậu đã loạn thành một nồi cháo heo.
...
【Lẩu cay của chủ bá này nhìn có vẻ rất ngon, nhưng không thể so với nồi lẩu cũ của tôi [hình ảnh], nếu chủ bá này có thể trụ qua 48 giờ đầu tiên mà không bị loại, tôi sẽ trồng cây chuối rồi bỏ thêm một giá nước dùng vào nồi lẩu siêu cay! Nói được làm được!】
【Hú hú, anh trồng cây chuối uống lẩu cũng đến xem ông chủ Giản ư】
【Xong rồi xong rồi xong rồi anh lẩu đừng tùy tiện thêm debuff cho ông chủ Giản mà, tôi vẫn muốn mỗi tối đều có thể nhìn thấy quán lẩu cay của cậu ấy mò QAQ】
Sự xuất hiện của anh trồng cây chuối uống lẩu có thể nói là đổ thêm dầu vào lửa.
Anh lẩu đi đến đâu cũng tự mang theo lưu lượng, trong chớp mắt một làn sóng khán giả mới đã vào tham gia để xem náo nhiệt, ngồi chờ chủ bá bị loại.
Trong khi đó, những khán giả và fans của Giản Vân Lam thì đã sốt ruột đến mức bắt đầu ấn huyệt nhân trung...
0 Nhận xét