Phát Sóng Trực Tiếp Bày Quầy Bán Đồ Ăn Vặt Trong Truyện Cẩu Huyết
Chương 45
Kim sắc! Tương vừng đỉnh cấp!
Trong lòng Giản Vân Lam mừng như điên!
Tuy rằng bản thân cậu cũng biết làm tương vừng, kết hợp với trù nghệ mãn cấp, tương vừng làm ra cũng không tệ. Nhưng so với công thức gia truyền chuyên nghiệp của người ta thì chắc chắn vẫn có chút chênh lệch.
Hơn nữa, đó chính là tương vừng đỉnh cấp kim sắc được hệ thống Trù Thần công nhận.
Là một ông chủ quán đồ ăn vặt có yêu cầu cực kỳ cao với quầy hàng, Giản Vân Lam vẫn luôn muốn mang đến cho các thực khách của mình hương vị tuyệt hảo nhất. Ngày hôm qua là lần đầu tiên bày quán nhưng cậu không có cung cấp tương vừng, chính là bởi vì chưa tìm được loại tương vừng hoàn hảo có thể mang đến kinh hỉ cho thực khách.
Nhưng bây giờ, tương vừng đó đã xuất hiện trước mắt cậu.
Đúng là ý trời!
Quầy bán tương vừng đó dường như định giá có hơi cao cho nên không có nhiều khách hàng, chủ quầy ngồi phía trước đang buồn chán mà ngẩn người, ngáp liên miên. Những chủ quầy khác còn đang trêu chọc đối phương:
"Lão Triệu, ông để giá cao quá rồi đấy, làm khách hàng bị doạ chạy hết, giảm giá một chút đi chứ?"
"Công thức gia truyền, bán năm mươi tệ một hủ là rất rẻ rồi." Ông chủ Triệu hầm hừ nói: "Là những người đó không biết nhìn hàng..."
Chỉ năm mươi tệ một hũ. (~180k)
Làm tròn lên thì chẳng phải gần như là cho không à?!
Giản Vân Lam càng thêm phấn khích.
--- Không có nhiều người, điều này có nghĩa là cậu có thể trực tiếp mua sạch tất cả tương vừng trên quầy.
Tương vừng, tất cả đều là của cậu!
Giản Vân Lam đã không thể kìm nén sự kích động trong lòng nữa, hai mắt cậu gắt gao khóa chặt quầy hàng ở nơi xa, cưỡi xe ba bánh lao như bay về phía đó.
Nhưng lúc này, từ phía bắc đột nhiên có vài người đi tới.
Một tràng âm thanh ồn ào huyên náo truyền đến.
"Tránh ra, tránh hết ra." Mấy người đó nhìn như đám đầu gấu xã hội đen ngoài xã hội, hung thần ác sát, trong tay còn xách theo mấy cái lồng sắt lớn, hét lên: "Thịt chó, bán thịt chó đây, mua đâu mổ đó, bảo đảm tươi ngon!"
Từ trong lồng truyền ra tiếng "gâu gâu" dồn dập.
Có mấy con chó đang cố gắng đập vào lồng sắt, nhiều con chó khác thì mệt mỏi nằm tại chỗ, trong đôi mắt to không còn chút sự sống.
Chúng đã chấp nhận số phận.
Trong chợ đồ ăn, không ít chủ quầy đều thay đổi sắc mặt, lộ ra vẻ không đành lòng.
Những con chó bị nhốt trong lồng sắt nhỏ kia trông đáng thương quá...
"Mua đâu mổ đó" càng là tàn nhẫn đến cực điểm!
Nhưng mọi người đều là người buôn bán bình thường, không muốn gây chuyện, không thể trêu vào.
Cho nên tuy là không đành lòng, nhưng phần lớn các chủ quầy trong chợ đều chỉ có thể co rúm mà cúi đầu, không dám nhìn nhiều.
Chỉ có ông chủ họ Triệu bán tương vừng là mạnh dạn đứng lên, chặn trước mặt gã to con, hỏi:
"Các cậu, các cậu lấy thịt chó này lấy từ đâu ra? Không phải là trộm chó nhà người ta chứ?"
Người dẫn đầu là một gã to con xăm mình, gã đi thẳng tới, đẩy ông chủ quầy tương vừng sang một bên: "Liên quan gì đến ông, tránh ra!"
Trong tay mấy người đó xách vài cái lồng lớn, mỗi lồng đều nhét ba bốn con chó, phần lớn là mấy con chó đất nhìn không rõ giống, chỉ có một con có bộ lông màu nâu đen, giống như chó chăn cừu Đức.
Trải qua mấy ngày bôn ba, mấy con chó này đều như ch.ết lặng mà nằm trong lồng, đầu lưỡi vì mất nước mà thè ra ngoài.
Trong một lồng sắt, có một con chó xám lớn đang nằm, trên lỗ tai nó có một vết khuyết, vẫn rất có tinh thần mà sủa "gâu gâu---"
"Chó của chúng tôi đều là chó thịt nuôi chính quy từ trại chó." Gã dẫn đầu lạnh lùng nói: "Giá cả rõ ràng, mua đâu mổ đó!"
Ông chủ họ Triệu bán tương vừng nhìn thân hình khá gầy yếu nhưng không ngờ rất có can đảm.
Cho dù bị đẩy ra, ông vẫn không chịu nhường đường.
Các chủ quầy khác trong chợ đều lặng lẽ kéo ông, khuyên nhủ: "Lão Triệu, thôi đi thôi đi, ông cần gì phải hơn thua với người ta."
"Đúng vậy, đây đều là chó ta, nói không chừng là nuôi để gi.ết thịt thật đấy."
"Đúng rồi, tâm trạng của ông mọi người đều hiểu được..."
Trước đây nhà ông chủ họ Triệu bán tương vừng từng nuôi hai con chó, tuy đều là chó ta, nhưng nuôi nhiều năm rồi, cũng giống như người thân trong nhà vậy, hai con chó đều rất thông minh hiểu chuyện, thường hay giúp lão Triệu bày quầy ở chợ.
Nhưng có một ngày kia, cả hai con chó đều bị kẻ buôn thịt chó trộm đi.
Lão Triệu gấp đến một đêm bạc đầu.
May mắn thay, sau đó bởi vì báo cảnh sát kịp thời, hai con chó đều được tìm lại, nhưng lão Triệu vẫn bị sợ hãi không nhỏ, không còn dám đem chó đến chợ nữa. Kể từ đó ông bắt đầu cảnh giác với tất cả những người tự xưng bán "chó thịt nuôi".
Nhìn mấy người xách cái lồng chó kia, lão Triệu siết chặt nắm đấm, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.
Tuy ông cũng sợ, nhưng tinh thần trượng nghĩa khiến lão Triệu không muốn lùi bước:
"Người... làm sao mấy người chứng minh được mấy người nuôi chính quy? Có giấy phép giấy chứng nhận không?"
Bị chặn đi chặn lại nhiều lần, cơn giận của những người này gần như đã tích tụ đến cực hạn:
"Chỉ có mày là nhiều chuyện phải không, mày nghĩ mày là cái thá gì?"
"Mày muốn chặn đường làm ăn của ông mày à?"
Vài người bọn họ đều bắt đầu hoạt động cổ tay cổ chân, mắt đầy hung quang.
Lão Triệu nghẹn họng: "Nếu... nếu là chính quy thì chắc chắn phải có giấy phép... nếu không có thì các người chính là trộm chó! Kẻ trộm chó!"
Các chủ quầy khác ở chợ thầm hô không tốt trong lòng.
Quả nhiên, giây tiếp theo.
Bị gọi là 'kẻ trộm chó', mấy gã to con kia rốt cuộc không thể nhịn được nữa: "Mày đừng có mẹ nó ăn nói bậy bạ!"
"Nếu như mày muốn nhất quyết muốn cản đường làm ăn của tao thì đừng trách bọn tao ra tay không lưu tình!"
Vài người bọn họ giữ chặt ông chủ Triệu, mấy người khác thì lao về phía quầy hàng của ông, giơ tay lên bắt đầu đập.
Gã to con dẫn đầu nhấc một hũ tương vừng trên quầy lên, chuẩn bị đập xuống đất!
Tình cảnh nhất thời trở nên vô cùng hỗn loạn.
Nhiều người không đành lòng nhìn cảnh tượng thảm khốc này, nhắm mắt lại.
--- Nhưng đột nhiên, gã to con dẫn đầu phát ra một tiếng kêu thảm thiết:
"Á đau đau đau... Ch.ết tiệt, mày là ai?!"
Mọi người theo tiếng nhìn lại.
Cánh tay giơ lên của gã to con bị người ta vặn chặt.
"Dừng tay."
Người trẻ tuổi bóp chặt tay gã to con, nói với giọng ôn nhuận.
Đám đông lập tức yên lặng.
Gã to con đau đớn kêu lớn, đồng thời lộ ra ánh mắt phẫn nộ và khó có thể tin, cắn răng một cái, muốn rút tay ra...
Lại không thể rút ra được!
Người trẻ tuổi bóp cổ tay gã có bộ dáng yên tĩnh dịu dàng, nhưng bàn tay lại giống như có sức mạnh quái dị, cổ tay gã như bị xi măng bọc lại, hoàn toàn không thể nhúc nhích, đau đến ch.ết đi được.
Mọi người đều không nhịn được mà trợn tròn mắt, nhìn về phía người trẻ tuổi kia.
--- Người trẻ tuổi thoạt nhìn chỉ khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, dung mạo cực kỳ anh tuấn, đôi mắt xanh thẳm đến mức gần như nhiễm đen, nhìn vào lại có vài phần sâu không lường được.
Một tay cậu lười biếng cắm túi, tay kia bóp tay gã to con, tư thế cực kỳ ưu nhã.
Tạo thành sự tương phản rõ rệt với gã to con đang liều mạng giãy giụa kia.
Ánh mặt trời rơi xuống khuôn mặt của người trẻ tuổi, soi rõ hàng mi dày dặn đầy lưu luyến của cậu, khung cảnh đẹp đến mức kinh tâm động phách.
Phòng phát sóng trực tiếp Vạn Giới.
Trong phòng sóng trực tiếp của Giản Vân Lam, hàng vạn người cùng lúc ào ạt xông vào, bình luận trực tiếp nổ mạnh!
【Bị ảnh bìa hấp dẫn tiến vào, xin hỏi đây có phải là hiện trường nam chính tiểu thuyết nhiệt huyết đại chiến phản diện không?】
【Đệt đệt đệt đệt ông chủ Giản, đẹp trai quá!!!】
【Có ai hiểu không, tôi nhìn thấy hào quang nhân vật chính trên người một ông chủ quán ăn vặt... Có cảm giác y hệt nam chính trong tiểu thuyết giả heo ăn thịt hổ, vân đạm phong khinh mà vượt cấp hạ gục cường giả trong nháy mắt, ai hiểu không】
【Ông chủ Triệu bán tương vừng cũng rất dũng cảm, thả like】
【Tôi xin lỗi vì trước đây đã nói xấu ông chủ Giản, ông chủ Giản đúng là trâu bò nhất aaa, Giản môn.jpg】
【(Chắp tay trước ngực), ông chủ Giản là người có thể nhẹ nhàng tung chảo sắt nặng hơn chục cân lên, các người không nên nghi ngờ thực lực của cậu ấy hahaha】
Mà có rất nhiều người xem kích động phát hiện ra manh mối.
Con chó lớn màu xám trong lồng sắt kia rõ ràng chính là Lượng Lượng của vai chính thụ Úc Minh!
【Tôi nhận ra vết khuyết trên vành tai Lượng Lượng, hóa ra Lượng Lượng bị kẻ trộm chó bắt đi bán thịt, thật quá đáng QAQ】
【Thì ra là vậy! Tôi hiểu rồi! (mắt lấp lánh) (hưng phấn)】
【Chủ bá chắc chắn đã phát hiện ra Lượng Lượng trong lồng chó cho nên mới ra tay ngăn cản đám trộm chó này đúng không】
【Không bị loại nữa rồi, hay quá! @Anh trồng cây chuối uống lẩu, chuẩn bị cái nồi nước lẩu siêu cay của anh đi】
【Tôi đã nói mà, chủ bá dù sao cũng là Tử Vi Tinh đã công lược <Cố Chấp Độc Chiếm>, không thể nào chỉ bày quán mà không đẩy tuyến cốt truyện được aaa, chỉ là chưa đến lúc thôi】
Nhưng không ít khán giả cũ nhìn vào màn hình, sinh lòng nghi hoặc.
--- Ông chủ Giản, thật sự vì Lượng Lượng mới ra tay sao?
Trong đầu cậu có lúc nào có sự tồn tại của nội dung cốt truyện đâu?
Khán giả cũ bỗng nhiên có một loại dự cảm bất ổn.
【Khoan đã...】
...
Chợ đồ ăn.
Hàng chục đôi mắt đều tập trung trên người Giản Vân Lam.
Mọi người vô cùng kinh ngạc, đặc biệt là ông chủ Triệu bán tương vừng, không nhịn được mà lau mắt nhìn Giản Vân Lam---
Người trẻ tuổi này nhìn cũng không quá vạm vỡ, nhưng vừa ra tay đã trực tiếp chế ngự được gã to con nhất trong đám người!
Xem ra cậu cũng là một người tốt có tinh thần trượng nghĩa.
Nhóm các chủ quầy trong chợ đều vô cùng cảm động.
Hiển nhiên, đám người bán chó kia cũng nghĩ như vậy, bọn họ thậm chí còn tưởng Giản Vân Lam và ông chủ Triệu bán tương vừng là một nhóm.
"Mày rốt cuộc là ai?" Bị Giản Vân Lam nắm cổ tay không thể động đậy, gã to con chỉ cảm thấy vô cùng mất mặt, thẹn quá hoá giận nói:
"Mày cũng muốn ra vẻ anh hùng phải không! Tao đã nói rồi, thịt chó bọn tao bán đều là nuôi chính quy, không phải trộm, mày dựa vào cái gì..."
"Thịt chó?"
Giản Vân Lam bối rối chớp chớp mắt: "Thịt chó gì."
Tất cả mọi người đều sững sốt.
Gã to con kia cũng nghẹn lời: "Mày, mày đừng có giả ngu, mày chẳng phải là cùng một đám với tên ngu họ Triệu kia à, muốn ngăn cản bọn tao---"
Lời của gã mắc kẹt trong cổ họng.
Giây tiếp theo.
Tất cả mọi người đều trơ mắt nhìn Giản Vân Lam tay chân nhẹ nhàng mà đỡ lấy hũ tương vừng suýt chút bị đập xuống đất từ trong tay gã to con.
Giản Vân Lam trân trọng ôm hũ tương vừng kia vào lồng ngực, nghiêng mặt, hạnh phúc cọ cọ vào hũ tương vừng.
... Xuyên qua lọ thủy tinh trong suốt, có thể nhìn thấy tương vừng bên trong lộ ra màu nền mịn màng, là một loại màu nâu nhàn nhạt cực kỳ bóng bẩy, cách một lớp bình vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm nồng đậm.
Không hổ danh là nguyên liệu đỉnh cấp.
Thấy nhóm tương vừng đỉnh cấp vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, Giản Vân Lam xúc động đến muốn khóc.
"Tiểu Mỹ, Tiểu Minh, Nhạc Nhạc." Giản Vân Lam lại ngồi xổm xuống, ôm luôn cả mấy hũ tương vừng được đặt trên quầy, giọng nói dịu dàng đến mức không thể tưởng tượng:
"Đừng sợ, anh đến cứu các em đây, anh sẽ đuổi hết tất cả những kẻ xấu đi, các em an toàn rồi!"
--- Cậu, thậm chí còn đặt tên cho mỗi hũ tương vừng.
Gã to con: "?"
Các chủ quầy trong chợ: "...?"
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp Vạn Giới: "......?"
Nhóm chó bị nhốt trong lồng sắt đang nhìn Giản Vân Lam bằng ánh mắt sùng kính: "...... Gâu gâu?"
Phòng phát sóng trực tiếp Vạn Giới.
【???】
【?????????? Em nhắc anh!】
【Bà nội cha nó (lật bàn)!!! Đây không phải là chuyên khu cẩu huyết văn à, ba chủ bá ơi, ba dắt con đi đâu vậy】
【Trước mắt khán giả mới sáng rực rồi đen thui rồi đen thui rồi đen thui rồi đen thui】
【Đây là cái thuyền giặc gì vậy, tôi muốn xuống thuyền, tôi muốn xuống thuyền!!!】
【Tương vừng: Đứng bên cạnh vây xem cảnh anh hùng cứu mỹ nhân nửa ngày, kết quả mỹ nhân lại chính là mình, hê hê (tinh nghịch lè lưỡi)】
【Đó chính là tương vừng đỉnh cấp, các người có hiểu giá trị của tương vừng đỉnh cấp không hả!!! (giọng ông chủ Giản) (gào thét) (đập bàn)】
【Điên rồi, đều điên hết rồi...】
...
Chợ.
Giản Vân Lam tay chân nhẹ nhàng mà di chuyển tất cả hủ tương vừng từ quầy hàng lên xe ba bánh của mình, dùng vải bông bọc lại từng lớp.
Động tác kia, còn cẩn thận tỉ mỉ hơn cả với trẻ sơ sinh.
Nhìn nhóm các hũ tương vừng, đôi mắt Giản Vân Lam nhu tình như nước.
Đúng vậy, kể từ giây phút tương vừng đỉnh cấp loé sắc vàng rực rỡ này xuất hiện trong tầm mắt của Giản Vân Lam, trong đầu cậu đã không còn bất kỳ đồ vật nào nữa.
Cậu cũng không biết những người khác rốt cuộc đang ồn ào chuyện gì.
Thứ duy nhất cậu nhìn thấy chính là, có kẻ xấu, muốn đập tương vừng của cậu xuống đất.
Lớn mật!
Giản Vân Lam đương nhiên đã dứt khoát ra tay.
...Tất cả mọi người đều nhìn Giản Vân Lam bằng ánh mắt như nhìn kẻ điên.
Ông chủ Triệu bán tương vừng chỉ cảm thấy không thể hiểu nổi: "Không phải chứ anh em???"
Hình như ông còn chưa bán mà?
Ting.
Giản Vân Lam quét mã QR trên quầy rồi chuyển sang một vạn tệ. (~35tr515k)
Ánh mắt ông chủ Triệu xoay chuyển 180 độ, trở nên đầy ngưỡng mộ và tin phục, chắp tay: "Tự cổ anh hùng xuất thiếu niên!"
Những người khác: "..."
Mấy tên trộm chó bị lờ đi cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, lại bùng nổ:
"Hai đứa bọn mày định đùa giỡn tụi tao đúng không!!! Khinh thường tụi tao?!!!"
Bọn họ hét lớn một tiếng rồi lao về phía Giản Vân Lam.
Bốp..
Giản Vân Lam một tay che chở tương vừng, một tay khác giống như đang quạt ruồi mà tát bay một người.
Mấy người còn lại khó lòng tin tưởng: "Các anh em, chúng ta nhiều người như vậy, không thể nào đánh không lại một mình nó, xông lên!!!"
"Đường Đường, đừng sợ." Giản Vân Lam dịu dàng nói với tương vừng trong lồng ngực: "Anh bảo vệ em."
Rồi cậu ngẩng đầu lên, mặt không biểu cảm mà nâng tay, tát qua tát lại:
Bốp.
Bốp bốp bốp.
Trước thần lực trời sinh, đám to con kia không chịu nổi một đòn, hệt như những cánh diều đứt dây bay tứ tán.
Tất cả mọi người trong chợ đều tròn mắt há hốc mồm: "..."
"Cậu, cậu rốt cuộc là thần thánh phương nào? Xưng hô thế nào?" Nhóm các chủ quầy trong chợ không nhịn được mà run rẩy hỏi.
Giản Vân Lam hơi hơi mỉm cười: "Tôi tên Giản Vân Lam, chỉ là một ông chủ quán đồ ăn vặt bình thường mà thôi."
Các chủ quầy trong chợ trợn tròn mắt, hít hà một hơi: "Hít---"
--- Bạn vĩnh viễn không bao giờ biết được, ông chủ quán ăn vặt nấu đang lẩu cay cho bạn rốt cuộc ẩn giấu thực lực kinh khủng thế nào!
Gã to con cuối cùng nhìn thấy tình hình không ổn, hoảng hốt muốn chạy trốn.
Nhưng lại bị một tay của Giản Vân Lam tát bay đi.
"Tôi hối hận rồi, tôi sẽ không bao giờ trộm chó nữa hu hu hu!" Gã to con đó khóc lóc nói.
Gã vẽ thành một đường parabol trong không trung.
Xoẹt --- Bộp.
Rơi xuống đất, không cử động nữa.
Tất cả bọn trộm chó đều đã bị giải quyết.
Sau đó, Giản Vân Lam dẫm lên xe ba bánh, mang theo Tiểu Mỹ, Tiểu Minh, Nhạc Nhạc và Đường Đường cùng một nhà tương vừng của cậu hạnh phúc rời khỏi chợ.
Để lại cho mọi người một bóng lưng tiêu sái như thế ngoại cao nhân.
Toàn bộ chợ thức ăn, đã hoàn toàn bị chinh phục.
--- Hiện trường bùng nổ những tiếng hò reo như sấm rền thủy triều:
"Ông chủ Giản, ông chủ Giản lợi hại!!!"
"Aaaa tôi tuyên bố từ hôm nay trở đi ông chủ Giản đến nhà tôi mua đồ ăn đều miễn phí!!!"
"Giản môn-------"
Khi cảnh sát đuổi đến hiện trường, nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy.
Các cảnh sát trợn mắt há hốc mồm.
...Đây đâu phải chợ đồ ăn, nói là hiện trường buổi biểu diễn ca nhạc nghe còn hợp lý!
Trương đội dẫn đầu vung cảnh côn nói:
"Chúng tôi nhận được báo cáo có người tụ tập đánh nhau ẩu đả, buôn bán trái phép chó cưng bị bắt trộm ở nơi này. Người đâu?"
Mọi người nhiệt tình chỉ chỉ xuống mấy kẻ đang nằm dưới đất.
Mấy kẻ đó mặt mũi bầm dập, quỷ khóc sói gào, vẫn còn đang hấp hối giãy giụa: "Chúng tôi không trộm chó mà, chúng tôi đều là trại nuôi dưỡng chính quy..."
Một trong số các cảnh sát nhìn thấy con chó chăn cừu Đức trong lồng, ánh mắt đột nhiên trở nên vô cùng kích động, ngồi xổm xuống khóc ròng nói:
"Đây là Đại Tráng, đội trưởng, đây là Đại Tráng mà!!!"
Cảnh sát Tiểu Lương mở lồng sắt, thả con chó chăn cừu Đức đó ra.
Con chó chăn cừu Đức oai phong lẫm liệt bước ra ngoài, khí phách hiên ngang đạp qua mặt mấy tên trộm chó, đi đến bên cạnh các cảnh sát.
Cảnh sát Tiểu Lương kích động mặc đồng phục vào cho nó: "Đại Tráng, mấy ngày nay cả đồn bọn tao tìm mày đến phát điên rồi, không ngờ là bị bọn trộm chó bắt đi..."
Chó chăn cừu Đức Đại Tráng ngẩng đầu lên, một bọ dáng vẻ công chức, tư thế đứng nghiêm chỉnh: "Gâu gâu!"
Bọn trộm chó: "..."
Lần này hoàn toàn xong rồi.
Sắc mặt bọn trộm chó xám xịt.
Các ông chủ sạp đồ ăn trong chợ bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ:
"Chậc chậc chậc, thật là, toàn làm chuyện xấu!"
"Xem ra lão Triệu nói không sai"
"May mà có ông chủ Giản ra tay, không thì đã để bọn chúng thành công rồi!"
Mà ánh mắt nhóm cảnh sát nhìn về phía bọn trộm chó đã mang theo sự căm hận.
--- Tốt lắm, cảnh khuyển mà các ngươi cũng dám động.
Thực sự quá là ngông cuồng!
"Còng lại hết đi." Đội trưởng Trương thiết diện vô tư mà nói.
"Những chú chó bị trộm này đều đưa hết đến bệnh viện thú y kiểm tra sức khỏe, tìm được thẻ chó thì liên hệ chủ nhân, không tìm được thì tạm thời gửi nuôi tại bệnh viện thú y."
Các cảnh sát đều bắt đầu nhanh nhẹn hành động.
Mở lồng sắt ra, thấy các chú chó đều không sao, nhiều nhất cũng chỉ là mất nước hoặc đói bụng, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Những chú chó đói bụng suốt mấy ngày, lúc này cuối cùng cũng có thể thả lỏng: "Au au..."
Lão Triệu mở lồng sắt ra, cho con chó lớn màu xám đang nằm bên trong uống chút nước.
Con chó lớn màu xám trên vành tai khuyết một góc rất ngoan.
Các con chó khác nhìn thấy người đều sẽ kích động sủa, nhưng chó xám dường như biết vóc dáng mình quá lớn, nhảy lên sẽ khiến người khác sợ, cho nên lúc này chỉ ngoan ngoãn nằm yên tại chỗ, mở to đôi mắt ướt dầm dề nhìn mọi người.
Lão Triệu cũng là một người nuôi chó, liếc mắt nhìn con chó này một cái đã biết, đây là một chú chó cưng được chủ nhân trân quý yêu thương.
"Ít nhiều cũng nhờ ông chủ Giản cứu tụi mày." Lão Triệu nhỏ giọng nói: "Đừng lo, tụi mày sẽ sớm được trở về với chủ nhân."
Trong tay đám trộm chó kia có dao chuyên gi.ết m.ổ động vật.
Giống như bọn chúng hô hào, bọn chúng định 'mua đâu mổ đó', gi.ết những chú chó này để bán thịt ngay tại chỗ này.
Thật sự quá tàn nhẫn.
May mà có ông chủ Giản ra tay.
Người khác có thể không phát hiện, nhưng lão Triệu thấy được --- tuy ông chủ Giản ngoài miệng nói mình chỉ quan tâm đến tương vừng nhưng khi cậu đến gần nhìn thấy chó và con dao gi.ết m.ổ, hành động đầu tiên là đá bay con dao gi.ết m.ổ đi thật xa.
Khi tát bay những tên trộm chó kia cũng đều là tát về hướng cách xa những con chó, sợ bọn chúng làm tổn thương chó.
Ông chủ Giản, cũng là người yêu chó!
Lão Triệu cảm động nghĩ.
Con chó lớn màu xám nằm bò xuống, dựng tai an an tĩnh tĩnh lắng nghe, đôi mắt to tròn cực kỳ thanh triệt.
Ngoài lão Triệu, các ông chủ sạp đồ ăn khác trong chợ cũng tự nguyện tiến lên đút chút nước cho mấy con chó, còn có vài ông chủ ở nhà nuôi chó thì móc từ trong ngực ra vài hộp đồ ăn cho chó, chia cho chúng.
Đội trưởng Vương nhìn những ông chủ nhiệt tình, trong lòng cảm động, nói:
"Cảm ơn mọi người, mọi người đều là những công dân nhiệt tình. Mấy tên trộm chó này cũng là do mọi người cùng nhau khống chế phải không?"
Có vẻ như những ông chủ sạp đồ ăn trong chợ này đều là những người hiệp can nghĩa đảm.
Mấy tên trộm chó đang nằm dưới đất đều bị đánh đến mặt mũi bầm dập, có vẻ không phải tác phẩm của một người.
Chắc chắn là các chủ sạp trong chợ vì tinh thần trọng nghĩa trong lòng nên đã liên thủ lại, phải không?
Nghe vậy, các ông chủ sạp đồ ăn trong chợ đều cười cười, vội vàng xua tay:
"Không phải bọn tôi đâu!"
"Không phải đâu, là ông chủ Giản đấy, mấy người bọn tôi, ngoại trừ lão Triệu ra thì đều là kẻ nhát gan..."
"Đúng vậy đúng vậy, nếu không phải nhờ có ông chủ Giản thì mấy chú chó này có thể thực sự không cứu được."
Các cảnh sát đều lấy làm lạ.
Nhiều người to cao khỏe mạnh như vậy mà lại bị một người khống chế?
Các cảnh sát tò mò hỏi: "Ông chủ Giản mà mọi người nói là thần thánh phương nào vậy, hôm khác bọn tôi đến tặng đối phương một cái cờ thưởng."
Không nói gì khác, chỉ riêng việc cứu được cảnh khuyển cũng đã đáng để họ cảm ơn một phen.
Lấy lão Triệu dẫn đầu, nhóm các chủ sạp đồ ăn trong chợ đều hơi hơi mỉm cười.
Bọn họ trăm miệng một lời nói:
"Cậu, chỉ là một ông chủ quán ăn vặt bình thường mà thôi!"
....
Phòng phát sóng trực tiếp Vạn Giới.
Số người online trong phòng phát sóng trực tiếp của Giản Vân Lam, hiển thị rõ ràng con số '159012', đã có gần mười lăm vạn khán giả đang xem trực tiếp.
Con số này, còn đang không ngừng tăng lên.
Làn đạn thảo luận đến mức sắp điên lên rồi:
【……】
【…………】
【Người đâu, nói chuyện đi】
【Tuy là hơi điên! Nhưng ông chủ Giản thực sự đẹp trai quá! Quá đẹp trai!!! Một tay đã khống chế gã to con gì đó, một tay còn ôm ấp tương vừng aaaaa, hôm nay tui muốn hồn xuyên vào tương vừng được ông chủ Giản anh hùng cứu mỹ nhân】
【Cảm giác cái này có thể cắt thành kiểu video hiểu lầm, ông chủ Giản, nhận kịch bản nam chính (gật đầu)】
【Có lý, tôi đi cắt đây】
Càng nhiều khán giả khác lại đang thảo luận về con chó xám lớn Lượng Lượng.
【Tôi không quan tâm, ông chủ Giản chắc chắn là có dự mưu, cậu ấy nhất định đã sớm biết Lượng Lượng ở đó nên mới đi cứu, chắc chắn là... tương vừng chắc chắn chỉ là cái cớ của cậu ấy... Aaaa... ,(múa may điên cuồng)】
【Ai nói không phải đâu】
【Không thể nào, trước đó có rất nhiều chủ bá đều đã thử cứu Lượng Lượng rồi, ngay cả khi có người cách một ngày tìm được tung tích của Lượng Lượng thì lúc đó Lượng Lượng cũng đã qua đời, chưa từng có ai phát hiện tung tích của nó đã từng ở đâu trước khi qua đời, bởi vì mọi chuyện xảy ra quá nhanh】
【Tôi bắt đầu hơi tin vào lời Mathew tỷ tỷ nói rồi đấy, Giản Thần đều đã an bài (.)】
【Không dám tưởng tượng đến lúc đó Minh Minh gặp lại Lượng Lượng hoàn hảo vô sự sẽ vui đến mức nào =o=】
【Trong nguyên tác, Minh Minh bởi vì sự ra đi của Lượng Lượng mà hậm hực cả suốt cả quyển sách... Cứ như vậy, được giải quyết?!】
【@Anh trồng cây chuối uống lẩu, anh, nước cốt lẩu cay đậm đặc của anh sắp đầy rồi nhé =w= Không ngờ anh cũng có một ngày tiên đoán thất bại hahaha】
Nói ra, anh trồng cây chuối uống lẩu cũng đúng là một kẻ tàn nhẫn.
Anh ta nói được là làm được, bây giờ đã mở camera livestream, bắt đầu đứng chổng ngược thêm một muỗng nước cốt cay đậm đặc vào nồi lẩu - màu của nồi lẩu cũ đó ngay lập tức đỏ đến phát đen, thoạt nhìn cực kỳ kh.ủng bố.
"Anh em, lần này là ông chủ Giản quá mạnh, tôi cam tâm tình nguyện chịu thua."
Anh trồng cây chuối uống lẩu nhăn mặt nói: "Nhưng mà, tôi để lại câu này ở đây, tôi vẫn kiên định tin rằng không ai có thể công lược được cốt truyện của <U Hà Lưu Quang>, không ai có thể chữa lành cứu rỗi được Úc Minh... ngay cả ông chủ Giản!"
"Nếu có người có thể công lược." Anh ta lao lực đảo đảo cái nồi lẩu to đùng kia: "Cả nồi lẩu cũ này tôi đã nấu năm năm, nói được làm được ---"
"Một hơi dốc cạn!"
Làn đạn nháy mắt vô cùng vui vẻ.
Cho dù anh uống lẩu vẫn chưa hoàn toàn bị vả mặt, nhưng nói ra, đây vẫn là lần đầu tiên trong nhiều năm anh lẩu bị ăn mệt đấy!
Ông chủ Giản này, có chút bản lĩnh.
...
【Mọi người có phát hiện không, tiến độ phá giải cốt truyện của ông chủ Giản đang điên cuồng tăng lên---】
Đúng vậy.
Một chủ bá đầy đầu đầy óc đều là bày quán ăn vặt.
Bởi vì trời xui đất khiến cứu được chó cưng của vai chính thụ Úc Minh, hiện tại tiến độ phá giải cốt truyện của cậu, đã dẫn đầu cả nhóm chủ bá lớn...
Trực tiếp trở thành người đứng đầu chuyên khu <U Hà Lưu Quang>!
0 Nhận xét