Phát Sóng Trực Tiếp Bày Quầy Bán Đồ Ăn Vặt Trong Truyện Cẩu Huyết: Chương 27

Phát Sóng Trực Tiếp Bày Quầy Bán Đồ Ăn Vặt Trong Truyện Cẩu Huyết
Chương 27

Không phải chứ, anh định livestream ăn cái gì?

Có ngon thì nói rõ ra đi!

Người xem trong phòng livestream dưa lớn của Tiểu Hầu có chút cạn lời.

Nhưng đúng lúc này, ống kính của Tiểu Hầu khẽ động, mơ mơ hồ hồ bắt được một bóng người thân hình cao lớn khoác tây trang giày da.

"Là Cố Hành Chu! Cố Hành Chu cũng xuống lầu rồi!" Tiểu Hầu càng thêm hưng phấn.

Nhìn xem, không chỉ Minh Nhược Côi, ngay cả Cố Hành Chu cũng xuất hiện rồi.

Hơn nữa, không chỉ như thế, Cố Hành Chu cũng đeo khẩu trang và kính râm, che chắn kín mít, rõ ràng là không muốn bị người khác nhận ra.

Chẳng lẽ hắn cũng đến ăn cơm chiên à?!

Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng!

Đây chính là gian tình giữa thanh thiên bạch nhật, giống như sợ mọi người không phát hiện ra, chậc chậc chậc... Mượn nhờ quán cơm chiên đông người hỗn loạn để lặng lẽ gặp lén đúng không? Xen lẫn trong tiếng người ồn ào để nói lời tâm tình là vui vẻ nhất đúng không? Hai vị đúng là biết chơi thật đấy!

Nếu Minh Nhược Côi mà biết đám paparazzi này đang suy diễn cái gì, nhất định sẽ khinh thường mà đánh giá một câu:

"…Thần kinh."

Đừng nói Cố Hành Chu là em họ ruột của cô, cho dù không phải, Minh Nhược Côi cũng sẽ không yêu đương với bất kỳ ai.

Trước đây, đầy đầu đầy óc cô đều là sự nghiệp. Nhưng gần đây, ngoại trừ đua sự nghiệp, phần lớn tinh lực của cô đều bị chén cơm chiên kia chiếm hết. Minh Nhược Côi ngày nào cũng trằn trọc, thậm chí nằm mơ cũng thấy mình đang xếp hàng trước quán cơm chiên.

Chỉ mới ăn qua một lần lại khiến cho cô hồn khiên mộng nhiễu đến tận bây giờ.

Cách nấu cơm chiên hôm nay tương đối đơn giản, cho nên hàng chờ tiến lên cũng rất nhanh, chỉ mới hơn mười phút đã đến lượt Minh Nhược Côi.

Càng tiến về phía trước, hương thơm của cơm chiên càng rõ ràng. Lúc này Minh Nhược Côi đứng trước quầy ăn vặt, nhìn lửa lớn bọc lấy từng hạt cơm chiên lạp xưởng nấm hương, mang theo mùi thơm nồng nàn của lạp xưởng, xen lẫn trong hơi nóng bốc lên từng đợt.

Dưới đáy nồi rực lửa, từng hạt cơm mềm mịn rời rạc dần thấm đẫm lớp dầu béo ngậy của lạp xưởng, hòa quyện với nước sốt đậm đà. Những lát nấm hương sẫm màu xen lẫn trong đó, sáng bóng lại hấp dẫn. Phần ngoài lạp xưởng thái lát được chiên đến mức vàng giòn óng ánh, không ngừng sủi bọt li ti, phát ra những tiếng "xèo xèo", hương thơm quyến rũ đậm đà.

"Ông chủ Giản, tôi muốn một phần cơm chiên lạp xưởng!" Hai mắt Minh Nhược Côi sáng rực, gấp không chờ nổi mà quét mã thanh toán.

"Có ngay!"

Động tác Giản Vân Lam thuần thục mà đảo đều cơm chiên, rắc hành thái lên trên. Rất nhanh, một chén cơm chiên nóng hổi đã ra lò.

Từng hạt cơm no đủ sóng sánh nước sốt, trở nên trong suốt vô cùng hấp dẫn dưới ánh mặt trời. Lạp xưởng đỏ au bóng bẩy nửa nạc nửa mỡ, giòn giòn béo béo, kết hợp cùng nấm hương chen lẫn trong cơm chiên, mùi thơm nồng đậm theo hơi nóng bốc lên ngào ngạt.

Minh Nhược Côi như đạt được chí bảo, ôm chặt chén cơm chiên kim quang lấp lánh, xúc động đến mức suýt rơi nước mắt.

Cuối cùng! Cuối cùng.

Cô đợi ngày này lâu lắm rồi!

Minh Nhược Côi nâng niu cơm chiên, giống như rất nhiều thực khách khác, thậm chí còn không kịp tìm chỗ ngồi xuống mà trực tiếp đứng ăn ngay tại chỗ.

Cô múc một muỗng cơm chiên lạp xưởng thơm ngào ngạt đầy ắp đưa vào trong miệng—

Hương vị đầu tiên xâm chiếm đầu lưỡi là mùi thơm nồng đượm của cơm chiên, ấm áp mềm xốp nhưng lại có độ dai vừa phải, từng hạt gạo dính kết một cách tinh tế. Nước sốt đậm đà, vị ngọt béo của lạp xưởng, chút tươi mát của nấm hương, tất cả đều thấm đẫm trong từng hạt cơm, tạo nên một hương vị cực kỳ phong phú.

Cẩn thận nhấm nháp, Minh Nhược Côi nhanh chóng nhai tới được miếng nấm hương mọng nước mềm mại hấp thu trọn vẹn tinh túy của nước sốt kia. Khi cắn xuống, dòng nước sốt nóng hổi chảy xuôi trong khoang miệng.

Bỗng nhiên, miếng lạp xưởng mỏng mịn khẽ rung động giữa kẽ răng, lớp vỏ ngoài giòn rụm mà bóng bẩy. Cắn xuống một ngụm, lớp mỡ béo ngậy lập tức tan chảy trong khoang miệng, hương vị đậm đà lan tỏa, béo nhưng không ngấy, hòa quyện hoàn hảo với cơm chiên và nấm hương, khiến người ta chìm đắm trong hạnh phúc vô tận…

Minh Nhược Côi ăn quá vội, bị nóng đến mức giật mình nhưng lại luyến tiếc giảm tốc độ. Trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi, cô vừa xuýt xoa thổi hơi nóng vừa nhịn không được mà tiếp tục ăn ngấu nghiến.

Ăn ngon! Ăn ngon quá!

Nếu mỗi ngày đều có thể ăn được cơm chiên ngon thế này… cho dù bắt cô ngày nào cũng phải bước trên thảm đỏ lấy cúp Ảnh Hậu, cô cũng tình nguyện nữa!

Cách đó không xa, Tiểu Hầu nâng camera: "……"

Không phải vậy, cái này không giống với những gì đã nói mà!

Sáu bảy vạn người xem livestream cảm thấy bất mãn.

Đã nói là có dưa lớn, rồi dưa lớn Minh Nhược Côi lén lút gặp Cố Hành Chu đâu.

Suốt nửa tiếng đồng hồ vừa rồi, Minh Nhược Côi thật sự chỉ đơn giản là đứng xếp hàng, chăm chú xếp hàng, toàn tâm toàn ý xếp hàng... Sau đó, ăn cơm chiên, vui sướng thưởng thức cơm chiên, trong lòng không nghĩ đến chuyện gì khác ngoài cơm chiên.

Hơn nữa nhìn biểu cảm của cô, có thể thấy cơm chiên này thực sự rất ngon rất thơm, ăn đến mức quên trời quên đất!

[Ê nha ê nha, đã nói là có dưa lớn dramu lớn gì đó đâu, chỉ như này như này như này thôi á hả?!]

[Minh tỷ ăn ngon thật đấy ha ha ha]

[Má, anti fans cũng bị đáng yêu tới luôn rồi ~]

[Bên ngoài là nữ minh tinh đỉnh lưu cao quý lãnh diễm, thật ra là đồ tham ăn mỗi ngày lén lút tới xếp hàng trước quán ăn vặt Orz Minh Nhược Côi ở đường đua này quả thật là không ai có thể địch lại]

[Cơm chiên đó thật sự ăn ngon như vậy à? (hút nước miếng)]

[Paparazzi ra đây mau @Hầu Miên Bảo, dưa lớn mà anh nói đâu? Ở đâu??]

[Trả tiền đây!]

Tiểu Hầu gấp đến độ mồ hôi đầy đầu.

Nhưng rất nhanh, gã nghĩ tới cái gì, quyết định tiếp tục hành động. Tiểu Hầu nhỏ giọng nói:

“Mấy người gấp cái gì. Bọn họ đã diễn thì nhất định sẽ diễn cho ra trò, xếp hàng ăn cơm chiên tuy chỉ là cái cớ thôi, nhưng dù sao vẫn phải ăn, không ăn thì không phải sẽ bị phát hiện sao……”

"Ăn xong cơm chiên mới là màn kịch lớn cơ!"

"Mấy người để ý đến Cố Hành Chu đi."

Tiểu Hầu không dám lại tiếp tục quay Minh Nhược Côi, quay cô ăn cơm chiên đến quên trời quên đất để làm gì? Gã lập tức chuyển ống kính, nhắm thẳng về phía Cố Hành Chu vừa mới đến.

Cố Hành Chu nhất định có gì đó mờ ám.

Trời nóng bức như vậy mà lại ăn mặc kín mít, bộ dạng khả nghi, lại còn hành động lén lút, chắc chắn hắn đang làm gì đó không muốn bị người khác phát hiện...

Trên màn hình, Cố Hành Chu kéo khẩu trang lên cao, quan sát xung quanh, xác định không có ai chú ý đến mình.

Hắn không muốn bị nhân viên nhận ra.

Nếu như bị nhân viên phát hiện hắn đang lén lút xếp hàng trong đội ngũ ăn cơm chiên thì đúng là quá mất mặt!

Bởi vì Cố Hành Chu đã từng vô số lần tàn nhẫn tuyên bố—

Ngoại trừ A Sanh, cơm chiên người khác nấu, hắn tuyệt đối không bao giờ ăn.

Cơm chiên của A Sanh ở trong lòng hắn là đặc biệt.

Cố Hành Chu lại nhớ lại chuyện tối hôm qua.

Tối qua bày quán vốn là do bất đắc dĩ. Sau đó, bởi vì hắn giúp đỡ ở quán cơm chiên, biểu hiện không tồi, Cố Thiên Thừa đã quyết định sẽ quan sát thêm một thời gian nữa, vị trí tổng tài ở tập đoàn Viễn Châu của hắn tạm thời được bảo vệ.

Sau khi giải quyết chuyện lửa xém lông mày này xong, những chuyện như bày quán, đáng lẽ hắn phải ném hết ra sau đầu mới đúng.

Vốn dĩ những thứ này chẳng liên quan gì đến nhân sinh của hắn cả.

Nhưng tối hôm qua, sau khi bày quán xong, chén cơm chiên trứng chân giò hun khói với hương chanh thanh mát lại giống như vẫn luôn quanh quẩn ngay chóp mũi hắn không thể tan đi được.

Thậm chí ngay cả khi Cố Hành Chu đã nằm trên giường, trong đầu hắn vẫn không ngừng hiện lên cảnh tượng mọi người vui vẻ hạnh phúc tươi cười, cùng với cơm chiên bóng dầu lấp lánh, hương chanh hoà cùng mùi thơm của chân giò hun khói……

Giống như bị hạ cổ vậy.

Hơn nữa, chén cơm chiên cuối cùng đó rõ ràng là Giản Vân Lam nấu cho hắn, nhưng lại bị người khác chiếm mất.

To gan lớn mật!

Ngay lúc nửa đêm, Cố Hành Chu cực kỳ phẫn nộ mà bật dậy, gọi tất cả mười mấy đầu bếp tư nhân tới, ra lệnh:

"Nấu cơm chiên cho tôi!"

Nhóm đầu bếp tư nhân của Cố Hành Chu đã quá quen, tổng tài lâu lâu sẽ nổi điên một lần như vậy, hơn nữa mỗi lần nổi điên đều theo một quy trình rất giống nhau.

Hắn sẽ yêu cầu mọi người nấu cơm chiên trứng cho hắn, sau khi nấu xong, hắn lại không ăn một ngụm nào mà chỉ ngơ ngẩn nhìn chằm chằm những đĩa cơm chiên trứng đó, lộ ra vẻ mặt điên khùng như khóc như cười, lẩm bẩm: "A Sanh, không ai có thể làm cơm chiên trứng ngon như em..." Sau đó hắn sẽ hất hết tất cả cơm chiên trứng xuống sàn nhà, bày ra biểu cảm nhạt nhẽo vô vị rồi bỏ đi.

Một quy trình này làm vô cùng nước chảy mây trôi.


Bởi vì quá mức quen thuộc với quy trình này, nhóm đầu bếp đã đọc thuộc làu làu, thậm chí còn có thể phán đoán chính xác quy trình này sẽ đi đến bước nào theo từng giây một.

Ví dụ như mười phút sau, Cố tổng sẽ bắt đầu ngây người nhìn chằm chằm cơm chiên.

Hai mươi phút sau, Cố tổng sẽ bắt đầu tự lẩm bẩm nói chuyện với ‘A Sanh’.

Lại thêm năm sáu phút nữa, Cố tổng sẽ bắt đầu phát điên, quét sạch mặt bàn, hất tất cả cơm chiên trứng xuống sàn nhà.

Là những đầu bếp tư nhân có tu dưỡng chức nghiệp, bọn họ đương nhiên sẽ không lắm lời, hơn nữa cũng không cần thiết phải lắm lời.

Cố tổng trả lương cho bọn họ rất cao.

Lương tháng đều là sáu con số. (Giả sử thấp nhất là 100.000 tệ cũng đã~350tr VNĐ)

Cầm tiền lương cao như vậy, đừng nói Cố Hành Chu chỉ là thỉnh thoảng túm bọn họ ra nhìn hắn nổi điên, cho dù Cố Hành Chu có muốn bọn họ cầm ảnh ‘A Sanh’ vừa múa cột vừa nấu cơm, bọn họ cũng sẽ không từ chối.

Kiếm tiền mà.

Ông chủ tốt (dễ bị lợi dụng) trả lương cao như thế, không dễ kiếm đâu!

Nhưng lần này, nhóm đầu bếp bị kéo dậy để làm cơm chiên trứng lúc rạng sáng lại nhận ra có gì đó không đúng lắm.

Cố Hành Chu không đi theo quy trình thường lệ.

Hơn nữa, hắn còn đưa ra một yêu cầu vô cùng đặc biệt: "Cơm chiên phải thêm chân giò hun khói và trứng gà, còn phải có chanh."

Nhóm đầu bếp: "?"

Yêu cầu vô cùng cụ thể.

Hoặc phải nói là, cụ thể đến mức quá đáng.

Giống như Cố Hành Chu đang yêu cầu bọn họ bắt chước lại một đĩa cơm chiên trứng nào đó.

Từ trước tới nay, Cố Hành Chu chưa bao giờ yêu cầu cụ thể về thành phần của cơm chiên trứng, bởi vì hắn cũng đâu có ăn đâu! Hắn chỉ là mượn nó làm đạo cụ nổi điên mà thôi!

Nhóm đầu bếp trong lòng vô cùng run sợ mà nấu nướng, dùng 120 nghìn phần trăm công lực, cẩn thận làm ra năm phần cơm chiên trứng chân giò hun khói chanh với hương vị khác nhau.

Mà lần này, Cố Hành Chu phá lệ không đi theo quy trình, hắn vậy mà lại cầm muỗng lên, mỗi một phần cơm chiên đều thử một miếng.

Nhóm đầu bếp không ngừng run rẩy.

Chẳng mấy chốc, Cố Hành Thuyền đặt mạnh muỗng xuống, sắc mặt tối sầm, kìm nén lửa giận nói: “Khó ăn!”

“Ngay cả... Ngay cả cơm chiên vỉa hè cũng ngon hơn các người làm! Mỗi tháng tôi trả cho các người tiền lương cao như vậy để các người ăn không ngồi rồi thôi à?!”

Cơm chiên vỉa hè còn ngon hơn bọn họ làm?

Nhóm đầu bếp cảm thấy oan ức không thôi.

Lúc trước Cố tổng so sánh bọn họ với ‘A Sanh’ nào đó chưa từng gặp mặt không biết là ai thì thôi, sao bây giờ đã giáng cấp, trực tiếp so sánh bọn họ với quán ăn vặt bên đường rồi?

Bọn họ đều đã từng là đầu bếp Michelin ba sao đấy, được mời về với mức lương cao ngất, cho dù làm không ngon đi nữa thì cũng không lưu lạc đến mức thua cả quán ăn vặt ven đường chứ?!

Hơn nữa, Cố Hành Chu làm sao biết hương vị của cơm chiên vỉa hè như thế nào?

Hắn đã từng ăn qua?

Làn đạn trong lòng nhóm đầu bếp b.ắn rầm rầm, đã thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Cố Hành Chu, ngoài mặt vẫn vâng vâng dạ dạ, nhỏ giọng nhận lỗi:

“Vâng, xin lỗi Cố tổng, chúng tôi sẽ cố gắng nâng cao tay nghề.”

Cố Hành Chu tức đến mức hộc m.áu, hất hết toàn bộ cơm chiên xuống đất: “Cút! Cút hết đi!”

Hốc mắt hắn đỏ lên, nhìn chằm chằm những đĩa cơm chiên đã đổ, lẩm bẩm: “A Sanh, quả nhiên, không ai có thể làm ngon hơn em...”

Thấy hắn như vậy, nhóm đầu bếp lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Được, bắt đầu quay về đúng quy trình rồi.

Đi theo quy trình là dễ xử lý nhất! Đến bước này rồi, bọn họ chỉ cần thu dọn cơm chiên trên sàn rồi lặng lẽ rời khỏi, không quấy rầy ông chủ tưởng niệm là được.

Bọn họ không sợ Cố Hành Chu nổi điên, chỉ sợ hắn không đi theo quy trình mà làm bậy, lại giao thêm đề khó nào đó cho bọn họ.

Haiz, đúng là tiền khó kiếm cức khó nhai.

Nói tóm lại, đó là những chuyện đã xảy ra vào tối qua.

Cơn tức giận vì không được ăn được cơm chiên vẫn luôn kéo dài đến tận sáng hôm nay, sau khi Cố Hành Chu rời giường, hắn lái xe đến công ty, nhìn thấy quán ăn vặt chói mắt ở dưới lầu kia, còn chưa đến 9 giờ nhưng thực khách đã xếp thành hàng dài dằng dặc...

Một đám người không có phẩm vị, mới sáng sớm đã lãng phí thời gian ở quán ăn vặt, có lẽ cả đời này cũng chỉ đến thế mà thôi.

Thế nhưng theo kim đồng hồ dần đi đến 9 giờ, Cố Hành Chu càng lúc càng nôn nóng, càng lúc càng đứng ngồi không yên.

Cơm chiên.

Cơm chiên nóng hổi thơm ngon.

9 giờ 10 phút, Cố Hành Chu rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, đeo khẩu trang và kính râm đi xuống lầu.

Hắn không phải là muốn ăn cơm chiên hay gì hết. Hắn chỉ là muốn xác nhận cơm chiên trứng của A Sanh là ngon nhất, chỉ thế mà thôi!

Phía trước Cố Hành Chu, nhìn lướt qua mà ước chừng cũng đã có hơn sáu, bảy chục người.

"Giới hạn một trăm phần, nếu may mắn thì chắc là vẫn kịp đến lượt chúng ta." Người xếp trước Cố Hành Chu vẻ mặt ưu sầu mà nói: "Nếu không có lẽ sẽ giống như hôm qua, xếp hàng cả tiếng đồng hồ, kết quả đã bán hết."

Cố Hành Chu: "Hửm?"

Người nọ thấy hắn đáp lại, càng nói càng hăng.

Nói tới chuyện này, Hạ Hồng quả thật muốn rớt một phen nước mắt chua xót, hắn ta là một người thích nói nhiều, dù sao xếp hàng cũng không có chuyện gì khác để làm nên liền tán gẫu với Cố Hành Chu: “Cơm chiên ông chủ Giản nấu thật sự rất ngon, quá nhiều người mua, mấy ngày rồi mà tôi chỉ mới ăn được một lần, ăn xong thì cứ nhớ mãi không quên, nuốt cái khác cũng không thấy ngon…”

“Chỉ nói ngày hôm qua thôi, vốn dĩ tôi đã tính giờ để tới xếp hàng, kết quả lại bị gọi về sửa số liệu nên không ăn được cơm chiên.” Hạ Hồng phẫn nộ nói:

“Ngày nào cũng tăng ca sửa phương án, tôi sắp chuyển nhà tới ở trong công ty luôn rồi! Cố tổng trong công ty của bọn tôi đúng là không phải người, còn không bằng cả súc sinh!”

Cố Hành Chu: "..."

“Còn không bằng cả súc sinh?” Cố Hành Chu đẩy đẩy kính râm.

“Đúng vậy.” Hạ Hồng bẻ ngón tay, tính số lần mình phải tăng ca trong tuần này: “Mấy kẻ có tiền như bọn họ mỗi ngày đều bày ra dáng vẻ kiêu ngạo, khà khà…… Nhưng dù sao bọn họ cũng không hạnh phúc bằng chúng ta.”

Cố Hành Chu: "Vậy sao?"

Hạ hồng kiêu ngạo ưỡn ngực: “Chỉ nói cơm chiên trứng của ông chủ Giản thôi, những kẻ có tiền như Cố Hành Chu chắc chắn khinh thường ăn quán ven đường, cho nên cả đời này cũng không thể ăn được món ngon như này! Bọn họ đã định sẵn là phải trải qua một cuộc đời tương đối thất bại!”

Cố Hành Chu không nói gì.

“Đúng rồi, anh bạn, trời nóng như thế này mà sao cậu còn mang khẩu trang với kính râm chi vậy?” Hạ Hồng tò mò nhìn đối phương.

Cố Hành Chu nhướng mày.

Từng động tác giơ tay nhấc chân đều tản ra hơi thở bá đạo nói một không hai, Cố Hành Chu lười biếng kéo kính râm xuống: “Cậu nói, ai đã định sẵn phải trải qua một cuộc đời tương đối thất bại?”

Hạ Hồng: “……”

Hạ Hồng: “…………”

Môi Hạ Hồng run rẩy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Xong rồi xong rồi xong rồi xong rồi.

Hạ Hồng hận không thể vả vào miệng mình mấy cái, sao hắn ta lại miệng tiện như vậy, sao nhất quyết phải nói nhiều như vậy, sao hắn ta lại thích nhiều chuyện như vậy!

Giờ thì hay rồi.

Ngày mai nhất định sẽ bị sa thải vì bước chân trái vào công ty!

Hạ Hồng thất hồn lạc phách mà rũ đầu, đội ngũ thong thả tiến tới, chờ đến lượt hắn ta, nguyên liệu nấu ăn của Giản Vân Lam đã sắp thấy đáy.

“Quý khách, ngài không sao chứ?” Nhìn thấy sắc mặt Hạ Hồng trắng bệch, ấn đường biến thành màu đen, Giản Vân Lam quan tâm hỏi: “Cơ thể không thoải mái?”

"Tôi không sao." Hạ Hồng cười khổ.

Đã mất việc rồi, còn có thể thế nào nữa đây?

Cho nên chén cơm chiên này, hắn ta nhất định phải ăn cho bõ!

“Ông chủ Giản, cho tôi một phần cơm chiên lạp xưởng.”

“Được.”

Giản Vân Lam đổ dầu vào chảo, bắt đầu xào hành tây, nấm hương và lạp xưởng...

Rất nhanh, một phần cơm chiên lạp xưởng nóng hổi được đưa vào tay Hạ Hồng.

Dưới ánh mặt trời, từng hạt cơm rời rạc hiện ra một loại bóng bẩy vàng ươm khiến người thèm nhỏ dãi. Những lát lạp xưởng đỏ hồng nạc mỡ đan xen, ánh lên lớp dầu tinh khiết, hương thơm đậm đà ập vào mặt, mang theo chút ngòn ngọt đặc trưng của lạp xưởng Quảng Đông, nóng hổi đến mức có chút phỏng tay.

Không biết là may mắn hay vẫn là bất hạnh, ngay sau khi Hạ Hồng vừa nhận cơm chiên, Giản Vân Lam kiểm tra lại nguyên liệu nấu ăn một chút rồi tiếc nuối thông báo: “100 phần cơm chiên hôm nay đã bán hết rồi, cảm ơn mọi người đã ủng hộ!”

Xếp hàng ngay sau Hạ Hồng, Cố Hành Chu: “...”

“Tôi trả tiền!” Cố Hành Chu vung tay lên, ánh mắt lạnh lùng quyết đoán. “Một nghìn tệ!” (~3tr500k)

Các thực khách xung quanh lập tức lên tiếng:

“Đừng có mà trả giá ác ý!”

“Ông chủ Giản cậu tuyệt đối đừng nghe lời hắn! Một nghìn tệ là quá khoa trương rồi!”

“Ông chủ Giản đã bảo hết thì chính là đã hết, đừng cố chấp giãy giụa nữa!”

Đúng như dự đoán, Giản Vân Lam lắc đầu: “Xin lỗi, đã bán hết rồi.”

Những thực khách thường xuyên đến bên này xếp hàng đều biết, một khi Giản Vân Lam tuyên bố hết thì thật sự đã bán hết rồi, cho dù có là ông trời đến cũng không thể làm cậu bán thêm dù chỉ một phần. Cũng không phải cậu không muốn, mà là hệ thống Trù Thần không cho phép!

Cố Hành Chu nghiến răng nghiến lợi.

Đột nhiên, hắn nhìn về phía Hạ Hồng vừa mới mua được phần cơm chiên cuối cùng, híp híp mắt.

Hạ Hồng đang nuốt nước bọt, ánh mắt tràn đầy mong chờ, đã nắm muỗng chuẩn bị sẵn sàng xúc một miếng.

Hạ Hồng: “?”

Cố Hành Chu đột nhiên có một ý tưởng.

Hắn nhìn chằm chằm Hạ Hồng, môi khẽ nhếch, cười tà mị: “Cậu cũng không muốn ngày mai vì bước chân trái vào công ty mà bị sa thải đâu nhỉ?”

Hạ Hồng: “...”

Không, hắn ta không thể đối xử với tôi như vậy được.

Trong mắt Hạ Hồng hiện lên một tia tuyệt vọng.

Tôi liều mạng với đám nhà giàu này!

Sĩ khả sát bất khả nhục!

Sau khi thầm hỏi thăm mười tám đời liệt tổ liệt tông nhà Cố Hành Chu trong đầu xong, trải qua một hồi giãy giụa vô cùng kịch liệt, Hạ Hồng run rẩy, mặt mày xám như tro tàn mà đưa phần cơm chiên tới trong tay Cố Hành Chu:

“Cố tổng, phần cơm này tôi nhường ngài, ngài ăn, ha ha.”

Đây chính là nỗi bất đắc dĩ của người trưởng thành.

Nếu hắn ta trẻ thêm năm tuổi nữa thì có khi đã trực tiếp nổi giận gào lên một tiếng rồi ôm phần cơm chiên này rời đi.

Nhưng bây giờ không giống vậy, lưng hắn đang cõng khoản vay nợ mua nhà, trên có cha mẹ già, dưới có con thơ ba tuổi, công việc này hắn ta không thể đánh mất được!

Hạ Hồng bụm mặt khóc thút thít rời đi.

— Một chiêu này, gọi là “bọ ngựa bắt ve sầu”.

Cố Hành Chu nâng chén cơm chiên nóng hôi hổi trong tay.

Tự chủ mà hắn lấy làm tự hào…… Lúc này có thể tạm thời offline một chút.

Hầu kết Cố hành Chu nâng lên trượt xuống một chút, hắn cầm muỗng, đầy mặt chờ mong.

Đột nhiên, bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc mà uy nghiêm: “Sáng sớm thế này, anh không ở công ty mở họp mà chạy ra đây làm gì?”

Cố Thiên Thừa cau mày nhìn Cố Hành Chu.

Nhìn Giản Vân Lam đang chuẩn bị dọn hàng trên xe ba bánh, rồi lại nhìn chén cơm chiên trên tay Cố Hành Chu, Cố Thiên Thừa lập tức hiểu ra tất cả.

Hay thật, cái tên nhãi ranh này.

Dám lén ba mày đi ăn mảnh đúng không!

Cố Thiên Thừa nhìn Cố Hành Chu, híp híp mắt, đột nhiên có một ý tưởng.

Cố Thiên Thừa môi khẽ nhếch, cười tà mị: “Con trai, con cũng không muốn ngày mai bởi vì bước chân trái vào công ty mà mất vị trí tổng tài đâu nhỉ?”

Cố Hành Chu: “...”

Không, ông ấy không thể đối xử với mình như vậy được.

Trong mắt Cố Hành Chu hiện lên một tia tuyệt vọng.

Hai phút sau.

Cố Hành Chu bụm mặt khóc thút thít rời đi.

Cố Thiên Thừa hơi hơi mỉm cười.

— Một chiêu này gọi là, “chim sẻ rình phía sau”.

Cố Thiên Thừa nâng chén cơm chiên nóng hôi hổi trong tay.

Ông múc một muỗng cơm chiên đưa vào trong miệng, hạt cơm mềm dẻo, nhai rất vừa miệng. Nước sốt đậm đà thơm ngon, trong cái ấm nóng lại mang theo chút vị ngọt thanh xen lẫn mùi thơm nồng. Lạp xưởng chiên trong dầu giòn rụm, rất mọng nước, còn có cả nấm hương mềm mượt trơn tuột nơi đầu lưỡi...

Ừm, ngon thật.

Cố Thiên Thừa giơ ngón cái lên.

Cố Thiên Thừa vui vẻ, có người lại không vui vẻ nổi.

Ví dụ như paparazzi Tiểu Hầu.

Phòng livestream đã bùng nổ rồi, đều đang nháo nhào chất vấn gã ta lãng phí thời gian của mọi người:

[Dưa đâu??? Dưa đâu??? Dưa lớn đâu???]

[Mới sáng sớm như vậy đã tụ tập cả đám lại đây, cuối cùng chốt lại ba sự kiện chấn động: 1, Minh Nhược Côi rất thích ăn cơm chiên; 2, Cố Hành Chu rất thích ăn cơm chiên; 3, Cơm chiên thực sự rất ngon.]

[Tài khoản marketing vô lương tâm dẫn lưu lượng, cút đi!]

[Ngay cả Cố đổng cũng rất thích ăn cơm chiên (⁠・⁠o⁠・⁠)]

[Hahaha ha ha, cứ tưởng thật sự đào ra được dưa lớn yêu đương của nữ minh tinh đỉnh lưu và tổng tài tập đoàn, hóa ra chỉ là dưa nhỏ cơm chiên quả thật ăn ngon……】

[Rốt cuộc là ngon đến mức nào? Tui cũng muốn ăn thử một lần! Tại sao lại có nhiều người vì một chén cơm chiên mà xếp hạng rồi giành giật nhau quá vậy!]

Lúc đầu, Minh Nhược Côi ở chỗ này xếp hàng cả buổi sáng, cuối cùng mua được một phần cơm chiên thì mừng rơn mà ăn từng miếng.

Khi đó Tiểu Hầu vẫn còn ôm hy vọng mọi chuyện vẫn còn đường cứu vãn.

Biết đâu chừng chờ Cố Hành Chu xuất hiện, hai người bọn họ sẽ lặng lẽ tiếp xúc rồi liếc mắt đưa tình thì sao?

Cho đến khi Tiểu Hầu quay được cảnh Cố Hành Chu cũng thành thành thật thật xuống lầu xếp hàng. Không chỉ xếp hàng, vì ăn cơm chiên, hắn còn tranh giành với người khác. Khó khăn lắm cơm chiên mới tới tay thì lại bị Cố đổng cướp mất, bị cướp thì thôi đi, hắn lại còn ôm mặt khóc lóc bỏ chạy…

Hắn, một bá đạo tổng tài! Ôm mặt! Khóc lóc bỏ chạy!

Từ đầu đến cuối, Minh Nhược Côi và Cố Hành Chu căn bản không hề liếc mắt nhìn đối phương một cái, bọn họ thậm chí còn không biết sự tồn tại của đối phương. Dù sao, bọn họ chỉ đơn giản là đến đây để mua một phần cơm chiên, tận hưởng mỹ vị, sau đó phất tay áo rời đi, ẩn sâu công danh lợi lộc.

Tiểu Hầu vốn nghĩ có thể dựa vào tin nóng lần này để đưa bản thân lên hàng top paparazzi của Hoa Quốc, trực tiếp đăng cơ trở thành vương giả của giới săn tin.

Ai ngờ, gã ta lại rớt máy bay thẳng cánh. Giờ thì hay rồi, chính gã ta lại trở thành trò cười!

Tiểu Hầu hoàn toàn hỏng mất, gã ta giữ nguyên tư thế nâng camera, thấy ch.ết không sờn mà trực tiếp đi thẳng về phía quán ăn vặt vẫn chưa rời đi kia…

Gã ta ngược lại muốn tận mắt nhìn thử xem, chén cơm chiên ch.ết tiệt này, chén cơm chiên khiến nữ minh tinh đỉnh lưu và chủ tịch tập đoàn Viễn Châu đều hồn khiên mộng nhiễu này rốt cuộc ngon đến mức nào!

Tiểu Hầu nâng camera giống như một quả pháo nổ lao vào đám đông, rất nhiều người bị hắn chen lấn, nhìn thấy hắn ta định xông thẳng về phía Giản Vân Lam, bọn họ lập tức vội vã la lên:

"Không xong rồi! Có người không mua được cơm chiên nên nổi điên rồi!!!"

“Ông chủ Giản, mau chạy đii!”

"Có cần báo cảnh sát không? Cái hắn vác trên vai chắc không phải lựu đạn đâu nhỉ? Không ăn được cơm chiên thì luẩn quẩn trong lòng, định đồng quy vu tận với ông chủ Giản sao? =口="

"Nhưng mà, hình như tôi có thể hiểu rõ loại tâm trạng này… Cơm chiên ăn ngon như vậy, không chiếm được thì phải hủy diệt nó, đúng không~”

Mọi người lập tức nhìn về phía nữ sinh bên ngoài văn văn tĩnh tĩnh vừa nói ra câu nói này: “???”

Nữ sinh cười hì hì, âm u bò sát rời đi.

Mọi người: "……"

Thật đáng sợ.

Rốt cuộc bình thường bọn họ đã phải cạnh tranh với dạng người gì để giành cơm chiên vậy hả?!

Bên này, Tiểu Hầu một đường chen lấn lung tung, rất nhanh đã đi tới trước quán ăn vặt.

Vốn dĩ khán giả trong phòng livestream đã định rời đi, nhưng nhìn thấy biến cố này, nháy mắt đã tràn đầy hứng thú trở lại.

Bọn họ thật sự cũng có chút tò mò, đầu bếp đã làm ra món cơm chiên chinh phục được cả Minh Nhược Côi và Cố Hành Chu, rốt cuộc là người như thế nào?

Ông chủ quán ăn vặt trong ấn tượng của mọi người đều thường là hình tượng mập mạp hiền lành, tuổi hơi lớn một chút, nói chuyện mang theo chút khẩu âm địa phương. Người có thể làm ra món cơm chiên ngon như vậy vậy, chắc hẳn đã phải trải qua năm tháng lắng đọng, kinh nghiệm đầy mình…

Trong đầu bọn họ hình dung ra một ông chú trung niên bụng bia, đội mũ đầu bếp cổ điển.

Sau đó, Giản Vân Lam đang cởi tạp dề xuất hiện trên màn ảnh.

Ánh mặt trời vàng nhạt dịu dàng bao phủ quanh người cậu, trong làn hơi nước chưa tan hết, đường nét khuôn mặt cậu trở nên mông lung, mỹ lệ đến kinh tâm động phách, đặc biệt là đôi mắt kia, đồng tử đen sâu thẳm tựa như ánh lam, lưu luyến khôn cùng.

Người xem: “……”

Người xem: “!!!”

Mẹ ơi, con nhìn thấy thần tiên rồi!!!

Khoan đã, từ từ…

Ông chủ quán ăn vặt đẹp trai như vậy, nhiều khách hàng đến xếp hàng dài như vậy, vậy mà chỉ muốn mua cơm chiên của cậu ấy?

……Rồi không còn suy nghĩ gì khác nữa à??!

Chương Trước

Mục Lục

Chương Sau

Đăng nhận xét

0 Nhận xét