Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế
Chương 78
Trên làn đạn trong phòng phát sóng trực tiếp trôi qua chuỗi dấu hỏi dài màu sắc rực rỡ.
Phong Bất Yếm cười đến mức thấy răng không thấy mắt, nụ cười trên khóe miệng và giọng điệu đều cực kỳ muốn ăn đòn, khiến người ta trong lòng bốc hỏa: "Đã nói là chỉ nhìn một cái, tôi không thất hứa đúng không?"
Hắn vừa nói vừa dùng áo khoác đã cởi ra che camera lại thật chặt, còn thắt một cái nút kết, phòng ngừa camera thông minh chui ra từ trong đống quần áo.
【???】
【Phong Bất Yếm anh không sao chứ Phong Bất Yếm???】
【Mẹ nó, cười như này cũng quá muốn ăn đòn đi [tức đến phun lửa.gif]】
【Phong Bất Yếm tôi &*#%¥ [bởi vì chửi quá bậy nên đã bị tắt tiếng.jpg]】
【Quá chó đi! Sao có thể có người chó như vậy a a a】
【Huhuhu đuôi cá xinh đẹp của bà xã! Tôi muốn xem đuôi cá xinh đẹp của bà xã!!! [nước dưới biển Đỏ là nước mắt tôi rơi.jpg]】
Camera bị quần áo bao lấy nhưng quầng sáng phía trên vẫn lộ ra bên ngoài. Phong Bất Yếm không bỏ sót một chữ nào của làn đạn trong phòng phát sóng trực tiếp, nụ cười trên khóe miệng lại càng lớn hơn mấy phần.
Sau khi xác định camera sẽ không dễ dàng tuột ra, hai chân hắn đung đưa, bơi về điểm sáng hệt như đom đóm màu xanh lam kia.
Sở Thời Thời ở đằng xa căn bản không hề biết Phong Bất Yếm đã làm gì, cậu đã mấy ngày không đến biển rồi, cả người từ tóc đến chóp đuôi nhòn nhọn đều nhớ nhung nước biển đến mức, đừng nói là phát sóng trực tiếp, ngay cả Phong Bất Yếm cũng bị cậu tạm thời ném ra sau đầu.
Đương nhiên, chỉ là tạm thời.
Đợi Sở Thời Thời vẫy đuôi cá bơi nhanh một vòng, phát hiện Phong Bất Yếm vậy mà vẫn chưa theo kịp, cậu nghi ngờ liếc mắt về hướng bờ biển một cái.
Phong Bất Yếm vẫn còn ở nơi cách cậu rất xa, Sở Thời Thời run run vây tai, đuôi cá quẫy một cái, cả người liền chuyển hướng.
Nhân ngư tóc vàng bơi về phía nhân loại của cậu.
"Phong Bất Yếm!" Sở Thời Thời từ xa xa hô về phía bóng dáng màu đen kia.
Nhân ngư ở trong nước có thể nói chuyện, âm thanh nghe không giống ở ngoài nước, càng thêm thanh thoát kỳ ảo, là thanh tuyến tuyệt mỹ nghe qua sẽ không quên.
【Âm thanh của bà xã nhân ngư!】
【Mẹ nó, lỗ tai muốn mang thai rồi a a a】
【Khó trách đều nói tiếng ca của nhân ngư là sự mê hoặc đến từ biển sâu】
【Cái này thì ai mà chịu nổi chứ [bịt miệng khóc.jpg]】
【Bà xã Sở Sở nhìn chúng tôi đi huhuhu, thả chúng tôi ra đi】
【Quản chồng của cậu đi! Chúng tôi đến là để cắn CP đấy! Không phải đến để bị nhốt trong phòng tối đâu [chảy xuống những giọt nước mắt hèn mọn.jpg]】
Phong Bất Yếm từ xa đã nghe được âm thanh của nhân ngư, hắn dán miếng thở dùng một lần mỏng manh dưới mũi, miếng thở hình thành một bong bóng không khí xung quanh đầu hắn.
Nghe thấy âm thanh của người yêu nhà mình, đáy mắt Phong Bất Yếm mang theo ý cười, dang hai tay đón lấy nhân ngư tóc vàng đang bơi nhanh về phía mình.
"Chơi vui không?" Hắn hỏi.
Sở Thời Thời cong cong mắt, đuôi cá xanh lam nhẹ nhàng lay động trong nước biển để giữ thăng bằng cơ thể, tần suất vây tai run rẩy không hề kém lúc cậu thẹn thùng.
Rõ ràng là vui vẻ đến hỏng rồi.
Mắt Sở Thời Thời rất sáng: "Đi theo em, em tìm được một nơi rất xinh đẹp."
Phong Bất Yếm cúi đầu hôn hôn lên tiểu nhân ngư của mình, nắm tay cậu, mặc cho đối phương dẫn theo hắn xuyên qua đáy biển.
Nhân ngư tóc vàng mang theo hắn xuyên thủng đáy biển hắc ám, vòng qua một tảng đá ngầm thật lớn, phía trước xuất hiện một mảng san hô lấp lánh ánh huỳnh quang.
Phong Bất Yếm nheo mắt nhìn một chút: "Hải huỳnh trùng?"
Sở Thời Thời gật đầu: "Mấy ngày trước đến đây vẫn chưa có, hẳn là vừa mới di chuyển tới."
Cậu vừa nói vừa quay đầu nhìn thoáng qua người bên cạnh một cái, dư quang khóe mắt cuối cùng cũng nhìn thấy được một bóng đen kỳ quái cách đó không xa ở đằng sau.
Sở Thời Thời í một tiếng: "Kia là cái gì?"
Phong Bất Yếm liếc mắt một cái: "Camera."
Sở Thời Thời: "?"
Cậu bơi đến gần hơn một chút, rốt cuộc nhìn rõ bộ mặt thật của bóng đen.
Đó là áo khoác của Phong Bất Yếm, bên trong áo khoác dường như bọc cái gì đó, bao bọc cực kỳ kín mít. Từ ánh sáng trong phòng phát sóng trực tiếp thỉnh thoảng phát ra từ trong áo khoác có thể thấy, đồ vật trong áo khoác quả thật là camera của tổ chương trình.
Sở Thời Thời: "..."
Phương, phương pháp xử lý thật là đơn giản thô bạo!
【Bà xã! Bà xã mau nhìn bọn tôi!!!】
【Bé cưng Sở Sở mau thả bọn tôi ra đi huhuhu】
【Tôi cũng chưa từng nhìn thấy san hô ở nơi hải huỳnh trùng cư trú í, nghe nói là rất đẹp [mắt trông mong.jpg]】
【Hải huỳnh trùng rất ít khi phát ra ánh sáng thành từng mảng, nghe nói người tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, tiếp theo sẽ vô cùng may mắn】
Sở Thời Thời khẽ sửng sốt, chọc chọc cánh tay Phong Bất Yếm hỏi: "Còn có cách nói này nữa à?"
Phong Bất Yếm suy nghĩ một chút: "Quả thật là có cách nói nayg."
Nhân ngư tóc vàng mắt sáng lên, cười nói: "Vậy vận may chúng ta thật là tốt!"
Cậu lại lần nữa nắm tay Phong Bất Yếm, vui mừng vì cảnh tượng này là bọn họ cùng nhau nhìn thấy, cho dù là cách nói về may mắn là thật hay giả, Sở Thời Thời đều cảm thấy, giờ khắc này bọn họ rất may mắn.
Có thể cùng người yêu nhìn ngắm thấy cảnh tượng như vậy đã là may mắn khó gặp rồi.
Phong Bất Yếm dường như cảm giác được suy nghĩ của Sở Thời Thời, nắm chặt tay cậu hơn một chút.
Hải huỳnh trùng rất mẫn cảm với cảm xúc bên ngoài, Sở Thời Thời sợ dọa bọn chúng chạy mất nên không dám tiếp xúc quá gần, nên tìm một tảng đá ngầm thật lớn ở xa, kéo Phong Bất Yếm ngồi lên tảng đá ngầm.
Đáy biển một mảnh đen nhánh, bởi vì đám hải huỳnh trùng này mà có thêm vài phần sắc thái tươi sáng, san hô ngũ thải ban lan rực rỡ được ánh sáng tinh tế của hải huỳnh trùng chiếu rọi, in ra một thế giới đáy biển rực rỡ muôn màu.
Cho dù là đã nhìn thấy biển vô số lần như Sở Thời Thời cũng vẫn cảm thấy cảnh tượng như vậy đẹp đến kinh ngạc.
Hai người yên lặng tựa sát vào nhau ngồi một lát, Sở Thời Thời lại lần nữa chú ý đến camera bị che kín kia.
Cho dù bị áo khoác của Phong Bất Yếm bọc đến kín mít, camera vẫn cứ tận chức tận trách đi theo bên cạnh bọn họ.
Có một nháy mắt, Sở Thời Thời cảm thấy nó thoạt nhìn có chút uất ức. Ồ không, uất ức hẳn không phải là camera mà là khán giả bị áo khoác nhốt vào 'phòng tối'.
Sở Thời Thời suy nghĩ một chút, đột nhiên đưa tay bắt lấy ống tay áo đang phiêu đãng trong nước biển, cởi bỏ chiếc áo đó.
Phong Bất Yếm có chút kinh ngạc: "Sao lại đột nhiên cởi ra?"
Sở Thời Thời nâng camera lần nữa được nhìn thấy ánh sáng lên, thật cẩn thận để ống kính tránh đuôi cá của mình, nhắm ngay mảng san hô hải huỳnh trùng xinh đẹp kia.
Sở Thời Thời cười nói: "Chia sẻ may mắn."
San hô dưới đáy biển sáng lấp lánh xông vào ống kính, giống hệt một phiến tinh hà rơi xuống đáy biển.
【Má ơi má ơi má ơi】
【Đây là phong cảnh thần tiên gì vậy tôi khóc nổ 555】
【Còn đẹp hơn ảnh người khác chụp trên tinh võng nữa a a a】
【Huhuhu cảm ơn bé cưng Sở Sở chia sẻ may mắn, quá vui sướng [kích động xĩu.jpg]】
【Nhưng mà tôi vẫn muốn xem đuôi cá của bà xã [rơi lệ hèn mọn.jpg]】
【Đuôi cá của bà xã nhân ngư nhất định đẹp hơn biển san hô này một vạn lần!】
Sở Thời Thời bị làn đạn khen ngợi có chút ngượng ngùng, ở chỗ ống kính không nhìn thấy, đôi vây tai tựa ve sầu kia run rẩy, rồi lại run rẩy.
Phong Bất Yếm đột nhiên nhéo đầu ngón tay của cậu một cái, nhẹ giọng mở miệng nói: "Hòn đá nhỏ, mau nhìn."
Sở Thời Thời thuận theo phương hướng hắn chỉ mà nhìn lại, liền bắt gặp vài điểm sáng huỳnh quang đột nhiên bay lên từ rặng san hô, lung lay bơi về phía tảng đá ngầm nơi bọn họ đang ngồi.
Ánh huỳnh quang xuyên qua tầng nước biển u trầm, loạng choạng bơi đến bên cạnh nhân ngư tóc vàng, cuối cùng nhẹ nhàng rơi trên đầu ngón tay trắng nõn của cậu.
Sở Thời Thời nín thở, sợ mình làm kinh sợ mấy nhóc con nhỏ to gan này chạy mất.
Hải huỳnh trùng rất sợ người, chưa từng có ai có thể tiếp xúc gần gũi với hải huỳnh trùng như vậy.
-- Nhưng hòn đá nhỏ của hắn không phải là người, Phong Bất Yếm thầm nghĩ, tiểu nhân ngư của hắn là con cưng của hải thần, tất cả sinh vật đáy biển, cho dù là nhóm hải huỳnh trùng nhỏ bé sợ người cũng sẽ đưa ra tín hiệu thân mật hữu hảo với nhân ngư.
"Mau nhìn!" Sở Thời Thời đè thấp giọng, lại không giấu được sự kinh hỉ trong giọng nói: "Bọn nó thật xinh đẹp!"
Khác với đom đóm, hải huỳnh trùng toàn thân trong suốt trắng ngần, mọc ra hai đôi vây trong suốt, tựa như cánh chim nhỏ, tia sáng huỳnh quang kia chính là phát ra từ trên cánh của bọn chúng.
"Cũng rất xinh đẹp." Phong Bất Yếm nói: "Nhưng mà không đẹp bằng em."
Tất cả sự chú ý của Sở Thời Thời đều dừng trên người hải huỳnh trùng trên đầu ngón tay, cũng không nghe thấy giọng nói đè thấp của Phong Bất Yếm, nhưng lời của hắn lại bị camera bắt được rõ ràng.
【Phong đội nhà tui thật sự là lời tình tứ há miệng là có mà [đầu chó.jpg]】
【Rốt cuộc là ai đồn! Đồn Phong đội là thẳng nam sắt thép?! Sắt thép đâu ra? Rõ ràng là rất biết tán tỉnh bà xã!!!】
【Tôi không đồng ý, trừ phi để tôi xem đuôi cá của bà xã [mèo con rình coi.jpg]】
【Tôi không đồng ý, trừ phi để tôi sờ đuôi cá của bà xã [hít hà hít hà.jpg]】
Sở Thời Thời nâng cánh tay lên, trong lam mâu ánh lên vài điểm huỳnh quang rơi trên đầu ngón tay, ngay sau đó, trong biển san hô nơi xa xa càng có nhiều huỳnh quang di chuyển hơn.
Nhóm hải huỳnh trùng giống như đã nhận được triệu hồi thần kỳ gì đó, đột nhiên nhao nhao rời khỏi san hô mà bọn chúng cư ngụ, bơi về phía Sở Thời Thời và Phong Bất Yếm.
Nhóm hải huỳnh trùng vây quanh nhân ngư tóc vàng đuôi lam và cả nhân loại tóc đen ngồi bên cạnh cậu, một vòng lại một vòng, tựa như những vì sao thất lạc ở đáy biển.
Huỳnh quang ở đầu ngón tay chớp chớp cánh nhỏ, gia nhập vào tinh hải.
Sở Thời Thời có chút không nhịn được mà cuộn chóp đuôi lại, đột nhiên rất muốn gia nhập vào mảng tinh hải tuyệt mỹ kia, kéo theo người yêu của mình cùng nhau khiêu vũ trong đợt múa phụ họa của những vì sao.
Nhóm ánh huỳnh quang tụ tập cùng một chỗ, soi chiếu một phương đáy biển, cũng rơi xuống đôi mắt của nhân ngư tóc vàng, tựa như đang phát sáng.
-- Phát sáng có lẽ không phải là đôi mắt, mà là tình yêu mà bất kỳ ngôn ngữ nào cũng khó có thể hình dung ẩn chứa trong đáy mắt.
Có lẽ là nước biển quen thuộc đã cho cậu dũng khí, cũng có lẽ là hải huỳnh trùng đã phá vỡ thiên tính sợ người vây quanh cậu và Phong Bất Yếm đã cho cậu dũng khí.
Sở Thời Thời đột nhiên buông camera trong tay ra, gắt gao nắm chặt tay Phong Bất Yếm, đuôi cá xinh đẹp đong đưa, mang theo hắn gia nhập vào mảng tinh hải kia.
Camera trong nước biển loạng choạng, rất nhanh đã điều chỉnh vị trí ngay ngắn, để ống kính đối diện với mục tiêu nhiệm vụ của nó.
Xa xa là đáy biển u ám, cạnh bên là biển sao oánh bạch lấp lánh.
Mà nhân ngư tóc vàng càng thêm chói mắt hơn phiến tinh hải kia, đang lay động đuôi cá xinh đẹp đến mức nhân thần thất ngữ, kéo nhân loại duy độc thuộc về cậu khiêu vũ ở trong tinh hải.
Đó là sự lãng mạn và tình yêu cực hạn hơn cả thủy triều.
0 Nhận xét