Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế: Chương 60

Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế
Chương 60

Thay vì nói thẻ Thần Súng là một phòng huấn luyện, chi bằng nói là một không gian hoàn chỉnh độc lập.

Trung tâm không gian là phòng huấn luyện bắn súng cơ bản nhất, trên vách tường một bên là bia ngắm, có thể tự mình điều chỉnh khoảng cách và hình thức của bia, trên bàn dài ở bên còn lại thì bày đầy súng ống.

Sở Thời Thời tiện tay cầm một khẩu súng lên nghiên cứu một chút, phát hiện cấu tạo của khẩu súng này không giống với cấu tạo của súng ở hai thế giới mà cậu biết. 

Linh Linh Bá nói: "Những khẩu súng này đến từ các vị diện khác nhau, mỗi một tháng sẽ cập nhật chủng loại súng ống một lần."

Nói cách khác, ở đây cậu không chỉ có thể học bắn súng của thế giới hiện tại mà còn có thể học lén kỹ thuật của các thế giới khác.

Sở Thời Thời nhìn những khẩu súng kia, hai mắt phát sáng: "Đẹp! Đặt một mục tiêu nhỏ, tui muốn tháo dỡ hết những khẩu súng này trong vòng một tháng!"

Linh Linh Bá nghẹn họng: "..."

Không hổ là ký chủ của nó, mục tiêu nhỏ đặt ra cũng không giống với người khác.

Hai bức tường còn lại của phòng huấn luyện là những cánh cửa tò vò ảo.

Sở Thời Thời đi tới gần một trong số những cánh cửa đó, trên tường bên cạnh cửa có một màn hình ánh sáng nhỏ giới thiệu phương pháp sử dụng. Phía sau những cánh cửa này là chiến trường giả thuyết, có thể tự mình lựa chọn bối cảnh chiến trường trên màn hình, sau đó đi vào để tiến hành huấn luyện trong chiến trường giả thuyết.

Sở Thời Thời nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Phòng huấn luyện này có thể dẫn người khác vào không?"

"Thẻ bài không có giới hạn về số lượng người." Linh Linh Bá trả lời: "Chỉ cần ký chủ đưa ra lời mời và đối phương đồng ý thì có thể cùng nhau tiến vào."

Sở Thời Thời hài lòng gật gật đầu, yêu thích không buông tay mà sờ soạng mấy khẩu súng trên bàn dài, cuối cùng đem tầm mắt đặt trên người con rối ở chính giữa phòng huấn luyện. 

Con rối chưa qua tạo hình điêu khắc nhìn giống như hình tượng nhân vật ban đầu trong game, chờ đợi có người đến điều chỉnh số liệu cơ thể.

Chế tác con rối vô cùng đơn giản, Sở Thời Thời xem xong thuyết minh, nhắm mắt lại bắt đầu phác họa hình dáng Phong Bất Yếm trong đầu.

Tóc, ngũ quan, kẹp vành tai của Phong Bất Yếm... nốt ruồi đỏ trên cổ không thể quên, tám múi cơ bụng cộng thêm tuyến nhân ngư, bắp tay có sức bật cực mạnh, đôi chân thon dài hữu lực, còn có ---

Mặt Sở Thời Thời đỏ bừng, từ khi cậu bắt đầu chế tác con rối, Linh Linh Bá đã vô cùng tự giác và có tầm nhìn xa mà tự mình che chắn, cho nên cũng không nhìn thấy đống rác rưởi màu vàng trong đầu Sở Thời Thời.

Sau khi chế tác con rối kết thúc, Sở Thời Thời lúc này mới mở mắt, nhìn con rối đã thành hình trước mắt.

Khuôn mặt đẹp trai giống y như đúc, vóc dáng sao chép theo tỷ lệ, không hổ là thẻ SSR do hệ thống sản xuất, năng lực phục chế của con rối có thể nói là một trăm phần trăm, ngay cả từng chi tiết cũng không sai một ly, ít nhất Sở Thời Thời không nhìn ra nửa điểm khác biệt.

Nhưng mà...

Tầm mắt Sở Thời Thời quét qua chỗ tám múi cơ bụng ở eo của con rối, lướt qua tuyến nhân ngư tràn đầy sắc tình, tiếp tục nhìn xuống dưới, hai mắt lại đột nhiên trừng lớn: "... Cây hàng khủng của Phong ca của tui đâu?"

Linh Linh Bá không trả lời, nó vẫn đang vui vẻ ăn thanh năng lượng trong phòng tối.

Sở Thời Thời thở dài, vô cùng tiếc nuối vỗ vỗ bả vai con rối nói: "Uất ức cho mày rồi." 

Cậu lại hỏi: "Tiểu Bá, con rối có tự mặc quần áo được không?"

Linh Linh Bá vẫn đang tự mình che chắn, Sở Thời Thời không đợi được phản hồi. Cậu thử phác họa quần áo mà Phong Bất Yếm bình thường hay mặc trong đầu, khi mở mắt ra lần nữa, con rối vốn tr.ần tr.uồng đã bị quần áo chiến đấu bao bọc kín mít. 

Sở Thời Thời thầm than một tiếng đáng tiếc trong lòng.

Cậu nhét vào tay con rối một khẩu súng bắn tỉa, thử khởi động chức năng xạ kích của đối phương, phát hiện nó không chỉ có kỹ thuật bắn giống Phong Bất Yếm mà ngay cả tư thế và một vài thói quen nhỏ cũng giống y như đúc.

Nhưng Sở Thời Thời càng nhìn càng cảm thấy, dáng vẻ con rối và Phong Bất Yếm tuy rằng không khác nhau lắm, nhưng tóm lại vẫn là Phong Bất Yếm người thật đẹp trai hơn một chút.

Sau khi huấn luyện viên con rối chạy xong chương trình liền đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Sở Thời Thời tạm thời không cần dùng con rối giảng dạy, nên đã để nó đứng yên ở một bên làm tấm phông nền rồi tự mình cầm súng bắt đầu luyện tập xạ kích.

Tốc độ dòng chảy thời gian của không gian huấn luyện rất chậm, Sở Thời Thời yên tâm tập luyện rất lâu mới buông súng, chuẩn bị trở về thế giới hiện thực.

Trước khi đi, cậu liếc nhìn con rối đang đứng ngốc bên tường, cuối cùng vẫn không nhịn được đưa tay ra, xuyên qua quần áo chọc một cái vào bụng con rối.

Chọc xong còn thầm đánh giá trong lòng, vẫn là cơ bụng của Phong Bất Yếm người thật sờ thích hơn.

Hì hì hì.jpg

Linh Linh Bá vừa mới giải phóng bản thân khỏi che chắn: "..." Huấn luyện viên con rối không phải dùng để làm cái này mà, lật bàn!!! 

---

Sau khi Sở Thời Thời và Phong Bất Yếm trở về căn cứ Liệt Dương lại bắt đầu huấn luyện đặc biệt ngày qua ngày.

Mặc dù Lệ Niên đã đưa ra lời mời, nhưng kỳ thật thời gian đến tiệc sinh nhật của gã ta còn gần một tháng nữa.

Thợ săn tiền thưởng cấp S mỗi năm đều có chỉ tiêu nhiệm vụ tối thiểu phải hoàn thành, Phong Bất Yếm đã sớm đủ chỉ tiêu, khoảng thời gian này liền dứt khoát không chuẩn bị nhận nhiệm vụ mà ở lại căn cứ làm giáo quan cho Sở Thời Thời. 

Mọi người trong căn cứ Liệt Dương từ lúc bắt đầu kinh ngạc hiếm lạ, đến sau đó cũng đã chậm rãi tập mãi thành quen, thậm chí nhìn thấy đầu gấu trúc đi một mình trong căn cứ, bọn họ còn sẽ nhiệt tình tiến lên chào hỏi một tiếng chị dâu.

Sở Thời Thời tiến bộ rất nhanh, đặc biệt là tiến bộ trong kỹ thuật bắn súng, nhanh đến mức Phong Bất Yếm cũng có chút kinh ngạc. 

Hắn nhịn không được mà chậc một tiếng: "Nếu không phải tận mắt chứng kiến, anh còn tưởng em là đại lão nào đó khoác da tiểu bạch thỏ tới đây."

Đầu gấu trúc: thiệc là ngại quá đi mà.jpg 

Sở Thời Thời trong lòng nghĩ, nếu không có công lao của phòng huấn luyện SSR, có lẽ cậu thật sự không thể tiến bộ nhanh như vậy.

Nói đến phòng huấn luyện SSR... Sở Thời Thời cảm thấy, mình nên tìm thời gian mang Phong Bất Yếm cùng vào.

Rối Phong Bất Yếm tuy nói dùng rất tốt, nhưng Sở Thời Thời luôn cảm thấy có chút không được thoải mái, vẫn là cách giảng dạy của Phong Bất Yếm người thật thì cậu càng dễ thích ứng hơn.

Tốc độ dòng chảy thời gian trong phòng huấn luyện chậm hơn, nếu để Phong Bất Yếm dạy cậu bắn súng trong phòng huấn luyện, Sở Thời Thời cảm thấy tiến độ của mình còn có thể nhanh hơn một chút.

Cậu nghĩ như vậy, liền nói với Phong Bất Yếm: "Lát nữa em dẫn anh đi một chỗ." 

Phong Bất Yếm khẽ nhướng mày: "Kỳ lạ, hòn đá nhỏ giấu anh đi chỗ tốt nào à?"

Sở Thời Thời thẹn thùng cười một tiếng: "Chờ đến rồi thì anh sẽ biết."

Đáng tiếc kế hoạch của Sở Thời Thời cũng không thể thuận lợi thực hiện, huấn luyện được một nửa, cậu đã nhận được điện thoại của Nghiêm Thu Hồ.

Nghiêm Thu Hồ nói, sau khi tin tức về tộc nhân ngư được công bố lần trước, phản ứng của toàn Tinh Tế rất lớn.

Mặc dù phần lớn mọi người đều tin vào lý do thoái thác của Hiệp Hội Thợ Săn, nhưng cũng có một bộ phận đưa ra nghi ngờ, cho rằng tộc nhân ngư không có khả năng tái xuất hiện.

"Cho nên chúng tôi hy vọng cậu có thể đến Hiệp Hội một chuyến, phối hợp quay một đoạn video với chúng tôi." Nghiêm Thu Hồ nói: "Đương nhiên, quyền quyết định ở chỗ cậu, nếu cậu không muốn thì từ chối cũng không sao cả."

Sở Thời Thời hỏi: "Video có cần lộ mặt không?"

Nghiêm Thu Hồ: "Có thể không lộ mặt, nhưng tốt nhất nên dùng hình thái nhân ngư."

"Không lộ mặt thì không sao cả." Sở Thời Thời nói.

Cúp điện thoại, Sở Thời Thời về phòng tắm tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ, lúc này mới xuất phát cùng Phong Bất Yếm. 

Sở Thời Thời vẫn đội đầu gấu trúc của cậu, từ khi có đầu gấu trúc, ngay cả thuốc đặc trị chứng xã khủng mà Phong Bất Yếm cho, cậu cũng không dùng nữa. 

Nghiêm Thu Hồ đang đợi bọn họ ở bên ngoài Hiệp Hội Thợ Săn.

"Sau khi quay video thì không phải công việc của Bộ công vụ." Cô nói: "Để tăng tính chân thực của video, chúng tôi chuẩn bị đi ra biển quay."

Nghe cô nói như vậy, trong lòng Sở Thời Thời lại nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Cậu vẫn chưa từng chính thức quay video đàng hoàng, nói thật, cho dù mang theo đầu gấu trúc, cậu cũng có một chút khẩn trương, lo lắng hiệu quả của video sẽ không tốt, không đạt được mục tiêu dự kiến.

Nhưng nếu đi đến biển cả, nước biển sẽ tự nhiên sẽ mang đến cho Sở Thời Thời một cảm giác an tâm, có lẽ có thwet khiến việc quay chụp càng thuận lợi hơn.

Hiệp Hội Thợ Săn tọa lạc ở trung tâm lục địa, khu vực biển gần nhất cũng phải mất gần một giờ đi xe.

Sở Thời Thời vẫn ngồi trên xe Phong Bất Yếm, ngón tay buông thõng trên chân vô thức nắm chặt quần.

Phong Bất Yếm nhìn cậu một cái, thiết lập xe huyền phù ở chế độ đi theo xe phía trước rồi đột nhiên vươn tay nắm chặt tay Sở Thời Thời.

Từ sau khi hai người chính thức ở bên nhau, Phong Bất Yếm đã không còn để Phương Luật đi theo, mỗi lần ra ngoài đều do hắn tự mình lái xe.

Sở Thời Thời bị động tác đột nhiên của hắn làm cho giật mình, nhưng cũng không thu tay về mà nắm chặt lại. Cậu hỏi: "Chỗ anh còn có thuốc đặc trị chứng xã khủng không?" 

"Còn." Phong Bất Yếm duỗi tay còn lại, cổ tay lật một cái, trong lòng bàn tay hiện ra mấy viên thuốc đặc trị bọc bao bì trong suốt: "Đoán được em có thể cần cho nên đã mang cho em một chút."

Sở Thời Thời bỏ một viên vào trong miệng. 

Thật ra cậu cũng không quá mức khẩn trương, dù sao trên người cậu còn có buff trâu bò của đầu gấu trúc, nhưng hiện tại cậy chính là muốn ăn chút thuốc đặc trị.

Vị bạc hà, rất giống hương vị trên người Phong Bất Yếm, làm cho Sở Thời Thời cảm thấy vô cùng an tâm.

Xe huyền phù rất nhanh đã đến đích.

Nơi này là một vùng biển công cộng có phong cảnh không tồi, bây giờ lại đúng lúc hoàng hôn, người đến bãi biển đi dạo ngắm cảnh rất nhiều.

Phong Bất Yếm dừng xe, kéo Sở Thời Thời đuổi kịp bước chân Nghiêm Thu Hồ, lên một chiếc du thuyền tư nhân nhỏ.

"Nơi này có nhiều người quá, chúng ta đi đến chỗ xa hơn, một lát nữa cậu có thể vào phòng thay quần áo biến đổi hình thái." Nghiêm Thu Hồ dừng một chút, lại bổ sung: "Đương nhiên, nếu cậu muốn trực tiếp biến đổi hình thái ở trong biển cũng không có vấn đề."

Sở Thời Thời suy nghĩ một chút, vẫn quyết định làm ở trong phòng càng ổn hơn. 

Biến đổi hình thái dù sao cũng phải cởi quần, ở đây là bãi biển công cộng, lỡ như có người nhìn thấy...

Không được không được, tuyệt đối không được!

Tốc độ của du thuyền rất nhanh, chẳng bao lâu đã bỏ đám đông bên bờ biển lại phía sau.

Sở Thời Thời biến thành hình thái nhân ngư ở trong phòng, được Phong Bất Yếm chặn ngang ôm ra ngoài. Hai người đã rất quen với tư thế này, Sở Thời Thời thậm chí còn tìm được kỹ xảo làm cho đuôi cá của mình không bị trượt xuống.

Nghiêm Thu Hồ cười hiểu ý với hai người, chỉ chỉ cầu thang nhỏ ở bên cạnh nói: "Có thể xuống nước từ nơi này, nếu Phong đội không yên tâm thì có thể xuống biển cùng Tiểu Sở, lúc chúng tôi quay chụp sẽ không quay cậu."

Phong Bất Yếm nhìn Sở Thời Thời, thấy biểu cảm đầu gấu trúc của đối phương biến thành mong đợi, bèn xoay người về phòng thay đồ để mặc đồ lặn.

Nhân ngư của hắn đang ngồi trên bậc thang dưới cùng, đuôi cá xanh lam xinh đẹp ngâm trong nước biển, hơn phân nửa đuôi cá chìm vào mặt nước, vây đuôi xinh đẹp như lụa nương theo dòng nước mà chậm rãi đong đưa, thoạt nhìn cực kỳ tuyệt mỹ.

Phong Bất Yếm không đi cầu thang mà trực tiếp từ bên cạnh nhảy xuống nước một cái bõm.

Phong Bất Yếm bơi cũng rất giỏi, sau khi xuống nước lập tức ngoi đầu lên, bơi đến trước cầu thang mà du thuyền thả xuống, vươn tay với nhân ngư của mình rồi nói: "Lại đây."

Sở Thời Thời nắm lấy bàn tay đưa tới của Phong Bất Yếm, thuận theo lực đạo của đối phương mà trượt xuống nước.

Lúc này sắc trời đã tối, nước biển lạnh buốt trong nháy mắt đập về phía hai người, suýt nữa đã hất tung đầu gấu trúc trên đầu Sở Thời Thời.

Nghiêm Thu Hồ vẫy vẫy tay với hai người: "Bơi xa bao nhiêu cũng được, coi như đang ra biển chơi đi! Không cần để ý đến thiết bị của chúng tôi, chúng tôi sẽ tự chụp!"

Sở Thời Thời đỡ đầu gấu trúc gật gật đầu, buông tay Phong Bất Yếm ra, đuôi cá xanh lam hơi lay động trong nước biển, cả người đã lặn xuống dưới mặt nước.

Trong khoảng thời gian này cậu chìm đắm trong huấn luyện đặc biệt, đã có một khoảng thời gian chưa được thoải mái đi biển rồi. 

Mặc dù Phong Bất Yếm cố ý xây dựng một hồ bơi lớn cho cậu ở trong căn cứ, còn sử dụng công nghệ toàn tức giống với khách sạn Biển Bỉ Ngạn trước đó, nhưng nước biển mô phỏng trong hồ bơi dù sao cũng không phải là biển lớn chân chính.

Nước biển bao bọc toàn thân làm cho Sở Thời Thời trong nháy mắt đã thả lỏng. 

Nhân ngư đuôi xanh vẫy vẫy đuôi cá, bơi về phía sâu dưới đáy biển, mái tóc vàng óng phần lớn bị đầu gấu trúc che khuất, nhưng vẫn có một bộ phận lộ ra bên ngoài, thuận theo nước biển nhẹ nhàng đung đưa.

Sở Thời Thời lại vươn tay đỡ đầu gấu trúc. 

Đầu gấu trúc không thấm nước, nước biển tràn vào trong đầu lông, đầu lông vốn không có cảm giác tồn tại lúc này lại trở nên vô cùng nặng nề, Sở Thời Thời bất đắc dĩ phải thả chậm tốc độ bơi lội để tránh đầu gấu trúc bị dòng nước cuốn đi.

Phong Bất Yếm không xa không gần theo sau nhân ngư, nhìn nhân ngư của mình vui vẻ tùy ý vẫy vẫy đuôi cá, đuôi cá màu lam xinh đẹp dường như có thể phát sáng dưới đáy biển tối tăm.

Sở Thời Thời chơi đùa dưới đáy biển rất lâu, cho đến khi Phong Bất Yếm đuổi kịp nói: "Bộ trưởng Nghiêm nói video đã quay xong rồi."

Sở Thời Thời kinh ngạc nói: "Nhanh vậy à?"

Phong Bất Yếm cười nói: "Không nhanh, đã gần một tiếng đồng hồ rồi."

Thật ra video đã quay xong khi Sở Thời Thời xuống nước chưa đến mười lăm phút đồng hồ, nhưng Sở Thời Thời ở trong nước chơi quá vui vẻ, Phong Bất Yếm không đành lòng quấy rầy cậu nên lại xin gia hạn thời gian.

Nhân ngư tóc vàng vẫy vẫy đuôi cá, có chút chưa đã thèm.

Chờ một người một cá trở lại mặt nước, trời đã hoàn toàn tối sầm.

Nghiêm Thu Hồ đưa cho bọn họ mỗi người một chiếc khăn tắm lớn: "Vất vả rồi, trên du thuyền có chuẩn bị dụng cụ tắm rửa sạch sẽ, hai người có thể tắm rửa rồi hãy trở về." 

Phong Bất Yếm trèo lên du thuyền trước rồi lập tức xoay người ôm lấy nhân ngư tóc vàng lên.

Một vị thợ săn công vụ trẻ tuổi đi cùng nói: "Phòng tắm ở bên này, Phong đội."

Tầm mắt của anh ta vô thức dừng lại ở trên đuôi cá xinh đẹp của nhân ngư, nhưng rất nhanh đã cưỡng ép mình thu hồi ánh mắt, vành tai lại hơi hơi phiếm hồng.

Phong Bất Yếm thấy vậy, ngón tay bất động thanh sắc móc lấy khăn tắm, che khuất đuôi cá xinh đẹp của nhân ngư trong lòng.

Sở Thời Thời cảm nhận được động tác rất nhỏ của hắn, đuôi cá lay động, cố ý xốc mép khăn lên, để đuôi cá lại lộ ra bên ngoài một chút.

Ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt cười như không cười của Phong Bất Yếm. 

Sở Thời Thời cười hì hì trong lòng, đầu gấu trúc: Ngoan ngoãn.jpg.

Thợ săn trẻ tuổi nói: "Hai gian phòng tắm đều đã có sẵn nước nóng, trong phòng tắm có khăn lông và sữa tắm sạch sẽ." 

Anh ta vừa nói, vừa chỉ chỉ vào hai gian phòng tắm.

Phong Bất Yếm ừ một tiếng, ôm Sở Thời Thời đi vào một trong số các gian phòng tắm, cạch một tiếng đóng cửa lại.

Thợ săn trẻ tuổi tưởng rằng Phong Bất Yếm chỉ là đưa nhân ngư đến phòng tắm, thế nhưng anh ta ở bên ngoài chờ một hồi, lại chờ thế nào cũng không thấy Phong Bất Yếm đi ra, liền buồn bực lẩm bẩm: "Bọn họ định tắm chung à..."

"Chuyện của mấy cặp tình nhân, cậu đừng quản nhiều như vậy." Nghiêm Thu Hồ vỗ vỗ bả vai anh ta nói: "Đi với tôi."

Thợ săn trẻ tuổi ngơ ngác mà a một tiếng, sau đó đại kinh thất sắc nói: "Tình, tình nhân?!"

Nghiêm Thu Hồ cười cười, cũng không có ý giải thích nhiều, thợ săn trẻ tuổi nhịn không được quay đầu nhìn cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt một cái, trong lòng lạnh như đá.

Đáng thương cho trái tim thiếu niên vừa rung động trong chốc lát của anh ta, chưa được bao lâu đã tan nát thành một đống.

Mà lúc này trong phòng tắm, nhân ngư tóc vàng bị nam nhân chế trụ trong ngực, hung hăng hôn.

Phong Bất Yếm vừa hôn vừa tranh thủ hỏi: "Cố ý để lộ đuôi cá cho anh ta xem? Hửm?" 

Sở Thời Thời bị hôn đến mức thở không ra hơi, hốc mắt cũng hơi nóng lên: "Em không, không có --"

"Không có?" Phong Bất Yếm cười khẽ một tiếng: "Để tôi đoán xem, em là muốn tôi ghen?"

Sở Thời Thời cố gắng giãy giụa: "Không phải..."

"Ha." Phong Bất Yếm hơi buông lỏng cậu ra, liếm liếm môi nói: "Nếu em đã muốn xem, vậy thì tôi ghen cho em xem."

Hắn nói, cả người đột nhiên trượt xuống, hôn lên vảy cá màu lam xinh đẹp bên eo nhân ngư.

Cả người Sở Thời Thời đánh cái rùng mình: "Đừng hôn chỗ này--" 

Cậu theo bản năng muốn biến lại thành hình người, tránh đi nụ hôn quá phận này, Phong Bất Yếm lại nhỏ giọng nói: "Em xác định muốn biến thành hình người vào lúc này?"

Một tay Phong Bất Yếm cố định ở thắt lưng của nhân ngư, tay còn lại đặt trên đuôi cá màu lam, ngẩng đầu nhìn thanh niên đuôi mắt phiếm hồng. Rõ ràng là tư thế ngửa đầu có vẻ yếu thế hơn, Sở Thời Thời lại nhìn ra ý vị xâm lược cực hạn ở trong đó. 

Lúc này mà biến về hình người--

Cả người Sở Thời Thời cứng đờ, nhất thời không dám động đậy, chỉ có thể bịt miệng dựa vào vách bồn tắm, mặc cho nam nhân ôm đuôi cá của mình không buông tay.

Chờ đến khi mọi chuyện kết thúc, Sở Thời Thời đã gần như sắp khóc thành tiếng, cậu đỏ mắt hung hăng trừng Phong Bất Yếm một cái, hiển nhiên là bị bắt nạt rất thảm.

Đuôi của cậu! Lớn như vậy, một cái đuôi cá lớn như vậy! Phong Bất Yếm một tấc cũng không buông tha!!!

Phong Bất Yếm nổi lên hôn hôn mắt cậu nói: "Lần sau còn dám không?"

Sở Thời Thời không muốn để ý đến hắn, đuôi cá vô lực rũ xuống nước trong bồn tắm, lại bị dùng sức mà xoa nhẹ một cái, cậu vội nói: "Không dám nữa, không có lần sau nữa."

Phong Bất Yếm lúc này mới vừa lòng mà thu tay về.

Hai người nhanh chóng tắm xong rồi rời khỏi phòng tắm, du thuyền đã cập bến ở bờ biển.

Vị thợ săn công vụ trẻ tuổi kia nhìn bọn họ từ xa, nhân ngư tóc vàng còn đội đầu gấu trúc, nhưng không khó nhìn thấy trên cần cổ lộ ra bên ngoài của đối phương, in mấy dấu hôn.

Trước khi vào phòng tắm vẫn chưa có... 

Thợ săn công vụ hít hít cái mũi, trái tim thiếu niên hoàn toàn vỡ thành tro bụi, bay theo gió.

Sắc trời đã sớm tối đen, người trên biển lại không thấy giảm.

Sở Thời Thời lưu luyến không rời mà vẫy tay với biển lớn, trong lòng nói chờ đặc huấn của cậu kết thúc, cậu nhất định phải lôi kéo Phong Bất Yếm đi biển chơi một trận cho đã.

Trên đường trở về căn cứ Liệt Dương, Sở Thời Thời nhận được tin tức của Nghiêm Thu Hồ: "Video đã biên tập xong rồi, đưa cho cậu xem trước, nếu có chỗ nào không vừa lòng thì chúng tôi còn có thể sửa đổi."

Sở Thời Thời vừa định mở video, Phong Bất Yếm liền nhắc nhở: "Chúng ta cùng xem."

Video được chiếu lên màn hình lớn phía trước xe huyền phù, mở đầu video là một mảnh đại dương sâu thẳm, có đàn cá bơi qua làn nước biển, gần như che khuất toàn bộ màn hình.

Sau khi đàn cá mênh mông cuồn cuộn rời đi, phía sau xuất hiện một vệt lưu quang màu lam. Giữa nước biển tối tăm, ánh sáng lam hiện lên chói mắt như vậy, chỉ trong khoảnh khắc đã hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của mọi người.

Ống kính dần dần đến gần, vệt ánh sáng màu lam cuối cùng hiện ra bộ mặt thật của nó.

Đó là một cái đuôi cá màu lam cực kỳ xinh đẹp, phần vây ở cuối đuôi xòe ra trong nước biển, giống như khăn trùm đầu bị tân nương xinh đẹp bỏ quên.

Đuôi cá kia nhẹ nhàng lay động trong nước biển, nhanh chóng bơi ra xa một đoạn rất dài.

Phong Bất Yếm đã tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng khi xem trong video một lần nữa, hắn vẫn có cảm giác rất khác. 

Đều nói tộc nhân ngư trời sinh là tinh linh dưới đáy biển, câu này một chút cũng không giả.

Chỉ có một chỗ đáng tiếc chính là, tinh linh xinh đẹp như vậy lại đội theo một cái đầu gấu trúc, nhưng làm như vậy lại càng khiến người ta muốn khám phá đến cùng hơn, muốn biết dung nhan phía dưới đầu gấu trúc đó là bộ dạng gì.

"Anh thấy sao? Em thấy cũng được, gần như không thấy có chỗ nào không ổn." Sở Thời Thời đánh giá: "Cũng khá đẹp."

"Anh thấy không được." Phong Bất Yếm lại nói.

Sở Thời Thời nhất thời có chút khẩn trương: "Chỗ nào không được? Có phải là tư thế bơi lội của em còn quá cứng nhắc không? Lên hình không đẹp."

"Đều không phải." Phong Bất Yếm nói: "Đoạn video này quay quá đẹp."

Sở Thời Thời khó hiểu: "Quá đẹp?"

"Quá đẹp." Phong Bất Yếm thì thầm, trong đầu hiện lên bộ dạng thẹn thùng khi đuôi cá xinh đẹp hơi cuộn cuộn phần chóp nhòn nhọn lại: "Vừa nghĩ đến người khác cũng sẽ nhìn thấy, anh liền rất khó chịu."

Sở Thời Thời nhất thời bật cười: "Anh ghen rồi!"

Phong Bất Yếm hào phóng thừa nhận: "Ừ, anh ghen rồi."

Sở Thời Thời cười khì khì một tiếng, vươn tay an ủi sờ sờ tay Phong Bất Yếm nói: "Bị người ta nhìn thấy thì không sao, cũng đâu phải cho người khác sờ."

Phong Bất Yếm nheo mắt: "Em còn muốn cho người khác sờ đuôi của mình?"

"Làm sao có thể!" Sở Thời Thời trừng lớn mắt, theo bản năng buột miệng thốt ra: "Đuôi của em chỉ cho một mình anh sờ!" 

Nói xong cậu liền cảm thấy dường như có chút không đúng, cẩn thận nhìn Phong Bất Yếm, quả nhiên bắt được nụ cười lóe lên rồi biến mất trên khóe miệng đối phương.

"... Anh cố ý!" Sở Thời Thời giận dữ.

"Ai do do, đã bị em phát hiện rồi." Phong Bất Yếm cười nói: "Vậy cũng không có cách nào, đuôi của em vẫn chỉ có một mình anh có thể chạm vào."

Sở Thời Thời tức giận: "Không cho anh chạm nữa!"

Phong Bất Yếm nhướng mày: "Thật sự không cho chạm nữa? Lời nói trước đó không tính?"

Sở Thời Thời: "Không tính nữa!"

"Thật sao?" Phong Bất Yếm truy vấn, trước khi thanh niên tiếp tục mở miệng, đột nhiên tiến lên chặn môi cậu.

Một nụ hôn kết thúc, Phong Bất Yếm khàn giọng hỏi: "Có cho chạm không?"

Sở Thời Thời thở phì phì mạnh miệng: "Không cho."

Thấy Phong Bất Yếm có xu hướng hôn xuống dưới, Sở Thời Thời vội vàng ấn vai hắn, liên thanh nói: "Tính, tính! Cho anh chạm!" 

Phong Bất Yếm lúc này mới buông tha cho cậu.

Sở Thời Thời trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vây tai đã sớm không khống chế được mà biến ra, đang không ngừng run rẩy.

Lão lưu manh, cậu thầm nghĩ.

Tác giả có lời muốn nói:

Sở Thời Thời: Tôi thích, tới nhiều hơn đi [hì hì.jpg]

-----

Lời edit: tinh linh biển cả tới đâyyy

Chương Trước

Chương Sau

Đăng nhận xét

0 Nhận xét