Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế: Chương 42

Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế
Chương 42

An Tư nhanh chóng mang thuốc mà Phong Bất Yếm yêu cầu đến.

Trước khi rời đi, nàng nhìn đội trưởng nhà mình do dự một lúc, cuối cùng vẫn là nghiêm túc thấm thía nói: "Đội trưởng, thân thể vừa mới khỏe lại, anh vẫn nên kiềm chế một chút đi."

Phong Bất Yếm: "...?"

Kiềm chế cái gì?

Bây giờ nói lời quan tâm người khác cũng phải kỳ quái như vậy à?

An Tư thở dài, nhỏ giọng nói: "Tôi đi trước đây, có cần gì thì tag tên trong nhóm."

Phong Bất Yếm nhướng mày nhìn bóng lưng rời đi của đối phương, không hiểu sao lại cảm thấy hình như có gì đó không đúng.

Sau khi uống thuốc hạ sốt, Sở Thời Thời nhanh chóng hết nóng, ngồi dậy ăn một chút gì đó.

Phong Bất Yếm cầm lọ thuốc tiêu sưng tiêu bầm xem hướng dẫn sử dụng: "Bôi vào vết thương, một ngày ba lần, sau khi sử dụng thuốc, vết thương không được tiếp xúc nước trong vòng nửa tiếng..."

An Tư còn chu đáo mang theo tăm bông và băng gạc để tiện bôi thuốc.

Phong Bất Yếm hỏi: "Em muốn tự bôi hay để tôi giúp?"

"Bôi cái gì?" Sở Thời Thời nhất thời chưa phản ứng kịp, ngơ ngác hỏi lại: "Tui đâu có bị thương đâu?"

"Chỗ này, em quên rồi à? Bị tôi làm." Phong Bất Yếm chỉ chỉ vào cổ mình: "Bôi một chút sẽ lành nhanh hơn."

Sở Thời Thời theo bản năng sờ vào cổ mình, chợt nhớ ra chuyện đã xảy ra trong phòng tắm ngày hôm qua.

...Không xong.

Cậu đã quên béng luôn chuyện này rồi!

Sở Thời Thời nhận cái gương mà Phong Bất Yếm đưa tới, trong gương, thanh niên tóc vàng hơi nâng cằm lên, cần cổ trắng nõn che kín những vệt đỏ loang lổ, trông giống như bị dị ứng da vậy, có chút đáng sợ.

Sở Thời Thời có hơi kinh ngạc.

Rõ ràng hôm qua không có cảm giác gì quá lớn, sao lại để lại nhiều dấu vết như vậy...

Phong Bất Yếm lắc lắc lọ thuốc trong tay: "Hay là để tôi làm? Dù sao cũng do tôi gây ra, coi như là bồi tội đi."

Sở Thời Thời đột nhiên hoàn hồn, vội vàng lắc đầu nói: "Không cần đâu, tui tự làm là được."

"Cũng được." Phong Bất Yếm đưa lọ thuốc cho cậu, cũng không biết có phải ảo giác của Sở Thời Thời hay không, cậu thậm chí còn cảm thấy mình nghe được một chút tiếc nuối trong giọng nói của đối phương.

Thuốc phát huy tác dụng rất nhanh, sau khi bôi một lần, Sở Thời Thời đã cảm thấy những vệt đỏ trên cổ mờ đi không ít.

Cứ theo đà này, không đợi đến lúc cậu hoàn toàn khỏi bệnh, những dấu vết này có lẽ sẽ biến mất trước.

Sở Thời Thời rất hài lòng với chuyện này.

Thời gian trôi qua từng ngày, trên đường trở về Thợ Săn tinh sau đó, mọi người không gặp thêm bất kỳ tình huống ngoài ý muốn nào, rất thuận lợi mà về đến căn cứ Liệt Dương trên Thợ Săn tinh.

Tinh hạm ổn định dừng lại tại trạm không gian của căn cứ, từ rất xa Sở Thời Thời đã nhìn thấy một màu xanh lá nổi bật.

"Đội trưởng! Các anh về rồi!" Phương Luật đi lên chào đón: "Nhiệm vụ thế nào? Có thuận lợi không?"

Phong Bất Yếm liếc mắt nhìn Sở Thời Thời bên cạnh một cái, cười nói: "Thuận lợi, vô cùng thuận lợi."

Phương Luật nhìn thoáng qua thanh niên tóc vàng xa lạ: "Vị này là..."

"Đây là phần thưởng của nhiệm vụ lần này." Phong Bất Yếm nói.

Sở Thời Thời: "?"

Sao cậu lại biến thành phần thưởng nhiệm vụ rồi?

"Đùa thôi." Phong Bất Yếm cười ha hả: "Làm quen một chút đi, cậu ấy tên Sở Thời Thời."

Sở Thời Thời thẹn thùng nói: "Xin chào."

Phương Luật lịch sự gật đầu chào hỏi, sau đó nói: "Đội trưởng, Vân đội vừa mới đến căn cứ của chúng ta, nói có việc tìm anh."

Vân đội? Quan Tinh giả Vân Sa?

"Đến còn nhanh hơn cả tôi tưởng." Phong Bất Yếm ngạc nhiên trong nháy mắt: "Cô ấy hiện đang ở đâu?"

"Phòng tiếp khách số 1." Phương Luật nói.

Phong Bất Yếm gật gật đầu, quay lại nói với mấy người Long Nham: "Tôi và hòn đá nhỏ đi là được rồi."

Phòng tiếp khách cách trạm không gian của căn cứ một đoạn, Sở Thời Thời đi bên cạnh Phong Bất Yếm, cảm thấy có hơi căng thẳng.

Không chỉ căng thẳng vì sắp phải chạm mặt một người lạ chưa từng gặp mà còn vì Vân Sa là tộc Tinh Linh, nếu không ngoài dự đoán thì cuộc trò chuyện lát nữa sẽ nhắc đến vấn đề ôn dưỡng linh hồn, hay nói cách khác là bảo dưỡng thể năng lượng đặc biệt.

Sở Thời Thời hy vọng trong tộc Tinh Linh đã từng tiến hành những nghiên cứu liên quan, cũng hy vọng cuộc trò chuyện lần này có thể diễn ra suôn sẻ.

Phong Bất Yếm chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra sự căng thẳng của đối phương: "Đang căng thẳng à?"

Sở Thời Thời mím mím môi, không giấu diếm: "Ừm, một chút."

"Vậy thì dễ thôi." Phong Bất Yếm khẽ cười một tiếng: "Nếu cảm thấy căng thẳng thì cứ nhìn tôi trong suốt quá trình là được."

Lời này nói quá mức trực tiếp, Sở Thời Thời không nhịn được đỏ cả vành tai: "Tại... tại sao phải nhìn anh?"

"Không nhìn tôi thì nhìn ai? Ngoài tôi ra thì chỉ có Vân Sa, chẳng lẽ em muốn nhìn chằm chằm vào cô ấy?" Phong Bất Yếm hơi ngạc nhiên: "Tôi thì không phiền nếu em nhìn mãi đâu, nhưng Vân Sa không thích có người nhìn chằm chằm vào cô ấy lắm."

Cũng... cũng đúng nhỉ...?

Sở Thời Thời bị đối phương vòng đi vòng lại một hồi, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, tại sao cậu phải nhìn chằm chằm vào người khác chứ? Không thể tự nhìn chằm chằm mũi chân mình à?

Phong Bất Yếm nhướng mày: "Chậc, không lừa được em rồi."

Sở Thời Thời trừng mắt nhìn hắn một cái: "Tui có hơi xã khủng thật, nhưng tui không phải đồ ngốc."

"Cái đó thì chưa chắc." Phong Bất Yếm nheo mắt lại: "Lỡ như em thật sự tin thì sao? Lúc đó chẳng phải tôi lời to rồi à."

Sở Thời Thời bĩu môi.

"Vân đội là người không tệ, rất dễ ở chung." Phong Bất Yếm nói: "Nếu em thực sự căng thẳng, có thể trực tiếp về phòng đợi tôi."

Không thể không thừa nhận, Sở Thời Thời thực sự đã động lòng trước đề nghị của hắn trong nháy mắt. Nhưng cậu vẫn lắc đầu nói: "Tui đi cùng anh đi."

Cho dù có thể trốn tránh lần này thì cũng không thể trốn tránh cả đời. Nếu đã là chuyện sớm muộn gì cũng phải đối mặt, Sở Thời Thời cảm thấy, chi bằng từ lúc bắt đầu liền cắn răng chịu đựng đi.

Bước ra một bước đầu tiên là khó khăn nhất, nhưng mà... Bây giờ cậu không phải chỉ có một mình.

Sở Thời Thời lén nhìn thoáng qua người bên cạnh, trong lòng lập tức yên ổn hơn không ít.

Phong Bất Yếm khẽ cong khóe môi, tay lục lọi trong túi rồi đưa đến trước mắt đối phương: "Đây, cảm thấy căng thẳng thì ngậm vào miệng, trong một số tình huống có thể làm dịu cảm giác căng thẳng."

"Đây là cái gì?" Sở Thời Thời nhận lấy gói nhỏ, tò mò hỏi: "Kẹo?"

"Thuốc đặc trị xã khủng." Phong Bất Yếm nói: "Đã được kiểm chứng hiệu quả."

Sở Thời Thời hơi ngạc nhiên: "Kiểm chứng? Trước kia anh cũng là xã khủng ư?"

"Ai cũng có lúc cảm thấy căng thẳng." Phong Bất Yếm cười cười: "Yên tâm mà ăn, không hại em đâu."

Nếu chỉ nhìn bề ngoài thì viên thuốc đặc trị này trông giống như một viên kẹo bình thường, tròn tròn nhỏ nhỏ, bên ngoài được đóng gói bằng túi nhựa trong suốt hết sức bình thường, thậm chí còn không có nhãn hiệu.

Sở Thời Thời xé bao bì ngậm vào miệng, hai mắt lập tức nheo lại: "Lạnh quá."

Hương vị có hơi giống kẹo bạc hà siêu mạnh, khi vào miệng vừa cay vừa lạnh, nhưng sau khi ngậm một lúc và quen với vị này thì có thể nếm được một chút ngòn ngọt.

"Vị bạc hà đương nhiên là lạnh." Phong Bất Yếm hỏi cậu: "Thế nào? Có cảm thấy thư giãn hơn nhiều không?"

Sở Thời Thời giật giật đầu lưỡi, lưỡi bị cay đến có hơi tê, cậu đẩy viên thuốc đặc trị vào má, cẩn thận cảm nhận một lúc rồi nói: "Hình như thật sự đỡ hơn một chút."

Phong Bất Yếm cong cong mắt, không nhịn được dùng ngón tay chọc vào phần má phồng lên của thanh niên, cười nói: "Chỗ tôi còn rất nhiều thuốc đặc trị, ăn hết vẫn còn, nhưng tôi không khuyên ăn quá nhiều một lúc."

Hắn móc từ trong túi ra một nắm nhỏ thuốc đặc trị giống hệt nhau, nhét vào tay Sở Thời Thời.

Sở Thời Thời ậm ừ một tiếng, nhét những viên thuốc đặc trị này vào túi, cảm thấy cảm giác căng thẳng lại tan biến thêm một chút.

Trong lúc trò chuyện, hai người cũng đã đi đến trước cửa phòng tiếp khách.

Phong Bất Yếm đẩy cửa ra, gật gật đầu với người bên trong: "Đã để Vân đội đợi lâu."

"Lâu rồi không gặp, Phong đội." Giọng nói người bên trong rất nhẹ và chậm rãi, nghe có cảm giác tiên khí phiêu phiêu.

Sở Thời Thời theo sau Phong Bất Yếm vào cửa, cuối cùng đã nhìn rõ dáng vẻ của Quan Tinh giả Vân Sa.

Đúng như miêu tả trong nguyên tác, Vân Sa có một mái tóc dài màu tử bạch (tím bạc), đôi tai nhọn của Tinh Linh ẩn trong mái tóc, gương mặt tinh xảo lạnh lùng, điều duy nhất khiến người tiếc nuối chính là, bên ngoài đôi mắt nàng được bao phủ bởi một lớp vải thêu hoa văn phức tạp, che kín mít đôi mắt.

Trong nguyên tác vừa hay đã nhắc đến đôi mắt của Vân Sa, Vân Sa là đệ tử của Đại tư tế tộc Tinh Linh, trời sinh đã có dị năng 'Vận Mệnh', đôi mắt chính là mối liên kết giữa nàng và 'Vận Mệnh'.

Mà trong nguyên tác, Lệ Niên chính là sau một lần vô tình nhìn thấy đôi mắt của Vân Sa mới bắt đầu theo đuổi nàng.

Sở Thời Thời thầm nghĩ, không hổ là tộc Tinh Linh có thể nhìn thấy 'Vận Mệnh, không chỉ nhìn mệnh vận chính xác mà nhìn người cũng rất chuẩn.

Sở Thời Thời chỉ liếc nhìn Vân Sa một cái rồi thu hồi tầm mắt, lấy hết can đảm chủ động chào hỏi: "Chào Vân đội."

"Chào cậu." Vân Sa hơi hơi nghiêng đầu, đôi mắt bị băng vải che kín dường như nhìn về phía cậu: "Tôi biết cậu, người bạn đến từ tộc nhân ngư."

Sở Thời Thời hơi sững người.

"Không cần ngạc nhiên, là tinh không đã nói với tôi." Vân Sa mỉm cười: "Tôi nhìn thấy quỹ đạo của những vì sao thay đổi vì cậu, cậu và Phong đội---"

Cô dừng lại, không nói hết câu, chỉ lộ ra một nụ cười có chút ý vị thâm trường.

Sở Thời Thời bị nàng nhìn đến có chút không được tự nhiên, mặc dù cậu cũng không chắc liệu Vân Sa bị che kín đôi mắt có thực sự nhìn thấy cậu hay không.

Phong Bất Yếm ho nhẹ một tiếng: "Vậy Vân đội lần này đến đây là có việc gì?"

"Để cảm ơn sự chi viện của mọi người với đội viên của chúng tôi." Vân Sa thuận theo chủ đề của đối phương mà nói.

"Lời khách sáo như vậy thì không cần thiết." Phong Bất Yếm lắc đầu, trong mắt hiện lên một tia ý cười: "Tôi nghe Cửu Tùng nói, là cô đã đề nghị cậu ấy mang theo nhiều thuốc say xe một chút khi ra ngoài?"

Vân Sa gật đầu: "Đúng vậy."

"Thuốc say xe quả thật rất hữu dụng." Phong Bất Yếm nhìn thoáng qua thanh niên bên cạnh, giọng mang ý cười.

Sở Thời Thời trong lòng giật mình, hóa ra thuốc say xe là do Vân Sa đề nghị Cửu Tùng mang theo... Cho nên cậu có thể phá xác nhanh như vậy, trong đó cũng có một phần công lao của Vân Sa?

Trong một khoảng thời gian ngắn, Sở Thời Thời cảm thấy tâm trạng có hơi phức tạp, không biết mình có nên cảm tạ sự giúp đỡ tiện tay của nàng hay không.

Vân Sa cũng cười cười: "Tinh không còn nói với tôi rằng, vấn đề khó khăn của tôi có thể được giúp đỡ ở đây."

Phong Bất Yếm hỏi: "Chuyện gì? Có liên quan đến tộc Tinh Linh không?"

"Không, đây là chuyện riêng của tôi." Vân Sa lắc đầu: "Nói ra thật xấu hổ, ái sủng của tôi gần đây có chút không khỏe, tính tình lại càng bạo táo khác thường, thuốc đặc hiệu mà trị liệu sư kê cho nó thì không chịu uống, điều này khiến tôi rất phiền não."

Phong Bất Yếm: "Vậy ý của Vân đội là..."

"Ái sủng của tôi là một dị thú đến từ biển rộng." Vân Sa lại nhìn về phía Sở Thời Thời: "Không ai có thể càng hiểu rõ, cũng càng am hiểu việc an ủi sinh vật biển rộng hơn nhân ngư đúng không?"

Sở Thời Thời "ồ" một tiếng trong lòng, hóa ra là đến tìm cậu giúp đút thuốc.

"Tất nhiên, tôi sẽ không để cậu giúp tôi mà không có đáp lại." Vân Sa nói: "Các cậu chắc cũng có việc cần nhờ tôi, đúng không?"

Phong Bất Yếm khẽ cười một tiếng: "Không ngờ Vân đội ngay cả điểm này cũng tính đến rồi."

"Không phải tính toán, mà là nhắc nhở từ Tinh Không." Vân Sa lắc đầu: "Đáng tiếc là những chuyện chi tiết hơn tôi cũng không thấy được."

"Em có muốn giúp chuyện này không?" Phong Bất Yếm nhẹ giọng hỏi người bên cạnh, không có chút kiêng dè nào: "Nếu không muốn cũng không sao, có thể từ chối."

Sở Thời Thời gật gật đầu: "Nếu là dị thú từ biển rộng... Tui có lẽ có thể."

"Tốt." Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Phong Bất Yếm tiếp tục nhìn về phía Vân Sa, kể cho cô ấy về chuyện liên quan đến vị lão giả nhân ngư.

"Thuật pháp liên quan đến linh hồn sao?" Vân Sa trầm ngâm một lúc: "Tộc Tinh Linh quả thật có nghiên cứu sâu về phương diện linh hồn, nhưng mà phần lớn thuật pháp cưỡng chế giữ linh hồn lại trần gian đều là cấm thuật có tác dụng phụ cực mạnh. Hơn nữa theo suy đoán của tôi, vị lão giả nhân ngư mà các cậu nói, thực ra cũng không phải là hình thái hồn phách."

Sở Thời Thời có chút kinh ngạc: "Không phải linh hồn sao?"

"Đúng vậy, nói một cách nghiêm khắc, ông ấy chỉ là một loại năng lượng thể đặc biệt sở hữu toàn bộ ký ức của mình, cũng không phải là linh hồn thực sự." Vân Sa nói.

Sở Thời Thời hồi tưởng lại rồi gật đầu: "Ông ấy quả thật đã nói mình là năng lượng thể."

Là sự hiểu biết của cậu đã xuất hiện sai lệch, vô thức nghĩ rằng đó là một vong hồn.

Vân Sa nói: "Vậy thì dễ giải quyết hơn nhiều, phương thức bảo tồn năng lượng thể không nằm trong danh sách cấm thuật, tôi sẽ sắp xếp lại tài liệu liên quan sau đó báo cho các cậu."

Sở Thời Thời cảm kích nói: "Cảm ơn."

"Không cần nói lời cảm ơn, đây chỉ là trao đổi ngang giá." Vân Sa lắc đầu nói: "Các cậu cũng giúp tôi, không phải sao?"

"Giao dịch" đạt thành, Vân Sa và Phong Bất Yếm đã hẹn thời gian đi đến chỗ nàng để chữa trị cho ái sủng, sau đó rời đi trước.

Sở Thời Thời thở phào nhẹ nhõm một hơi, trái tim vẫn luôn treo lơ lửng cuối cùng cũng đã hoàn toàn được đặt xuống.

"Giờ thì an tâm rồi chứ?" Phong Bất Yếm cười nói, ánh mắt nhìn thoáng quá hai má đã xẹp xuống của đối phương: "Thế nào, thuốc đặc trị có hữu dụng không?"

Sở Thời Thời gật gật đầu.

Sau khi vượt qua sự chút không được tự nhiên lúc đầu, cuộc trò chuyện sau đó đều diễn ra rất suôn sẻ, gen xã khủng của cậu chưa bao giờ ngoan ngoãn như vậy.

Nhưng mà... cậu luôn cảm thấy thứ thực sự có hiệu quả không phải là viên thuốc đặc trị giống như kẹo bạc hà này, mà là Phong Bất Yếm vẫn luôn đứng cùng cậu.

Phong Bất Yếm khẽ cười một tiếng: "Nếu chuyện này đã được giải quyết, vậy tiếp theo... Đi thôi, cùng đến tổng bộ Hiệp Hội Thợ Săn để giao nhiệm vụ, tiện thể giải quyết luôn vấn đề về Lan Ni Đặc Tinh và thẻ thân phận của em."

Một hơi của Sở Thời Thời vẫn chưa hoàn toàn thở xuống, nghe hắn nói vậy, lập tức lại nín đến tận cổ họng.

"Hiệp... Hiệp Hội  Thợ săn ---" Cậu nuốt nuốt nước miếng, nhớ lại cảnh tượng mà mình từng thấy khi còn ở trong xác đá: "Bây giờ đến đó có phải sẽ có... rất rất nhiều người không?"

"Bất kể đến đó vào lúc nào, dù là nửa đêm hay rạng sáng mười hai giờ đi nữa, người ở Hiệp Hội Thợ săn đều rất nhiều." Phong Bất Yếm nhún vai: "Không có cách nào, ai bảo chín phần mười người trong toàn Tinh Tế đều muốn trở thành thợ săn chứ."

Dù điều kiện để trở thành thợ săn rất khắt khe, nhưng không chịu nổi số lượng cơ bản quá lớn, tỷ lệ thông qua dù có thấp đến đâu cũng có rất nhiều người trở thành thợ săn.

Nghe hắn nói vậy, Sở Thời Thời vốn đã có chút hoảng lại càng thêm căng thẳng, lòng bàn chân như bị bôi keo siêu dính vậy, gắt gao bám chặt lấy mặt đất.

"Sao vậy? Lại căng thẳng rồi à?" Phong Bất Yếm suy nghĩ một chút: "Hay là, em biến thành tiểu nhân ngư mini, tôi mang em đi?"

Mắt Sở Thời Thời sáng lên: "Như vậy được không?"

"Được thì được." Phong Bất Yếm kéo dài giọng: "Nhưng mà, khi tiến hành xác minh thân phận phải trải qua một ít bài kiểm tra, chắc chắn vẫn phải biến trở lại bản thể."

Sở Thời Thời: "..."

Để cậu biến về bản thể ngay trước mọi người, so với việc để cậu múa thoát y ngay giữa đám đông --- còn là loại cởi sạch bong, có gì khác nhau không?

Nghĩ đến cảnh tượng đó, Sở Thời Thời không nhịn được run lập cập, tai "biu" một cái biến thành vây tai.

"Ồ, vây tai cũng ra luôn rồi à?" Phong Bất Yếm chớp mắt một chút: "Có muốn ăn một viên thuốc đặc trị để trấn tĩnh không?"

Không cần Phong Bất Yếm nhắc nhở, Sở Thời Thời đã đưa tay vào túi, ngậm một viên thuốc đặc trị trong miệng.

Cảm giác lạnh lẽo cay cay khiến cậu an tâm hơn một chút, Sở Thời Thời nghĩ nghĩ, lại nhét thêm một viên vào miệng.

Hai bên má của thanh niên đều phình lên, Phong Bất Yếm xoa xoa tóc cậu, nói: "Đã chuẩn bị xong chưa?"

Sở Thời Thời như dũng sĩ ra trận gật gật đầu: "Được rồi." Cậu nói lí nhí: "Chỉ có hai chúng ta thôi sao? Long Nham và Thanh Âm bọn họ không đi à?"

"Chỉ là giao nhiệm vụ thôi, hai chúng ta là đủ rồi." Phong Bất Yếm nói.

Sở Thời Thời suy nghĩ một chút: "Khoan đã, tui muốn ghé cửa hàng tiện lợi mua một thứ."

"Được thôi." Phong Bất Yếm liền dẫn đường ở phía trước, nhanh chóng đưa thanh niên tóc vàng đến cửa hàng tiện lợi trong căn cứ.

Ông chủ linh dương của cửa hàng tiện lợi nhiệt tình chào hỏi: "Phong đội, đã hoàn thành nhiệm vụ trở về rồi à?"

"Ừm, đã về rồi." Phong Bất Yếm gật đầu: "Chúng tôi tự đi dạo, không cần đi theo."

"Được thôi, Phong đội các cậu cứ tự nhiên." Ông chủ linh dương tò mò liếc nhìn Sở Thời Thời một cái, cho rằng cậu là thành viên mới gia nhập căn cứ, cũng không hỏi gì thêm.

Phong Bất Yếm nhẹ giọng hỏi: "Muốn mua cái gì?"

Sở Thời Thời cũng nhỏ giọng nói: "Cái túi đầu gấu trúc lần trước của anh mua ở đâu vậy?"

Bước chân Phong Bất Yếm hơi khựng lại: "Em cũng muốn một cái à?"

Sở Thời Thời gật đầu, không biết nghĩ tới cá gì, trên mặt bỗng hiện lên một nụ cười có hơi kỳ quái: "Lát nữa có thể sẽ gặp một người, muốn cho gã một niềm vui bất ngờ."

Người gặp ở căn cứ thợ săn, lại còn muốn tặng một 'niềm vui bất ngờ' có thể không phải là niềm vui...

Phong Bất Yếm gần như lập tức hiểu ra, dẫn Sở Thời Thời đến khu vực bán túi: "Được thôi, vậy lúc đó túi của tôi đựng vỏ trứng của em, túi của em ---"

"Đựng cái này!" Sở Thời Thời cổ tay vừa lật, một viên đá xấu xí đến mức kinh thiên động địa đã xuất hiện, rõ ràng chính là xác đá bọc bên ngoài vỏ trứng của cậu trước đây: "Gã chắc chắn rất nhớ viên đá này!"

Phong Bất Yếm có chút ngạc nhiên: "Em đã dán nó lại rồi à?"

Sở Thời Thời chớp chớp mắt: "Ừm."

Linh Linh Bá trong đầu cậu không chịu: "Rõ ràng là hệ thống tui cực cực khổ khổ dán lại mà! Là tui đấy!"

Sở Thời Thời an ủi nó: "Mua cho cậu một thanh năng lượng, có muốn ăn không?"

Âm thanh máy móc khựng lại một chút: "Hai thanh."

Sở Thời Thời: "Được, hai thanh."

Linh Linh Bá lúc này mới hài lòng rút lui vào chỗ sâu trong đầu Sở Thời Thời.

Sở Thời Thời nhắc nhở nó: "Nhớ giúp tui gửi tin nhắn cho Lệ Niên, nói Phong Bất Yếm sẽ đến Hiệp Hội Thợ săn để giao nhiệm vụ ngay!"

Hệ thống kêu một tiếng: "Thêm một thanh năng lượng nữa."

Sở Thời Thời: "...Thôi vẫn là để tui tự làm đi."

Nói xong cậu mở màn hình ánh sáng ảo trong đầu ra, gửi tin nhắn cho Lệ Niên: [Chuẩn bị xuất phát đến Hiệp Hội Thợ săn.]

Lệ Niên không phản hồi, Sở Thời Thời không có ngồi canh tin nhắn trả lời của gã, lực chú ý quay trở lại túi nhung bông trước mặt, nhanh chóng tìm thấy mục tiêu.

Sau khi nhìn thấy túi mà Sở Thời Thời chọn, giọng Phong Bất Yếm mang theo ý cười: "Đã chắc chắn chưa?"

"Chính là cái này." Sở Thời Thời xách túi lên, để Phong Bất Yếm có thể nhìn rõ hia văn trên đó: "Thế nào? Có phải cũng đáng yêu như túi của anh không?"

Trên túi, đầu gấu trúc đen trắng nhíu mày, biểu cảm nửa kinh ngạc nửa châm biếm: Mày có ổn hông.jpg

Phong Bất Yếm cười nói: "Ừm, đáng yêu như nhau."

Hai người cầm túi chuẩn bị đi thanh toán, khi đi ngang qua khu quần áo, Phong Bất Yếm đột nhiên dừng bước: "Có muốn mua một bộ quần áo không?"

Sở Thời Thời cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo trên người mình, cậu vẫn còn đang mặc quần áo có kích cỡ của Phong Bất Yếm, ống quần đã được Phong Bất Yếm hỗ trợ cắt ngắn đi một chút, cho nên bộ đồ này ngoại trừ trông hơi rộng thùng thình thì cũng không gây bất tiện gì khi di chuyển.

Cậu suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: "Không cần đâu."

"Thật sự không cần à?" Phong Bất Yếm nhướng mày, không đợi Sở Thời Thời từ chối, hắn đã lấy một chiếc áo từ móc treo xuống, rồi lặp lại câu hỏi: "Thật sự thật sự không cần ư?"

Mắt Sở Thời Thời hơi trợn tròn.

Đó là một chiếc áo khoác kiểu áo choàng cực kỳ rộng rãi, chiều dài gần như đến mắt cá chân của Sở Thời Thời, có thể dễ dàng bọc trọn cả người cậu vào trong.

Quan trọng nhất chính là, áo choàng này có kèm theo một cái mũ trùm đầu siêu to.

Nếu mặc cái áo choàng này đến Hiệp Hội Thợ săn, rồi đội mũ trùm đầu lên... Còn ai có thể nhìn thấy được dáng vẻ của cậu? Hỏi xem ai có thể nhìn thấy?

Có lẽ ngay cả việc cậu là nam hay nữ béo hay gầy cũng khó có thể nhìn ra! Đúng là cái áo hoàn hảo nhất trong mắt xã khủng!

Ý cười trong hắc mâu càng sâu hơn, Phong Bất Yếm ho nhẹ một tiếng, lông mày hơi nhíu lại làm bộ phiền não, làm động tác đặt áo choàng này trở lại giá treo: "Đã không muốn thì thôi vậy, hừm, tôi vốn tưởng em sẽ rất thích cơ."

"Muốn! Muốn!" Sở Thời Thời vội vàng ngăn hắn lại: "Tui rất thích! Siêu siêu thích luôn!"

Phong Bất Yếm bật ra một tiếng cười trầm thấp từ trong mũi, xách theo túi và áo choàng đi về phía quầy thanh toán.

Ông chủ linh dương cười tủm tỉm nhìn họ: "Phong đội đã chọn xong rồi, để tôi xem lần này các vị ---"

Đầu gấu trúc quen thuộc đập vào trước mặt, ông chủ linh dương hơi hơi nghẹn lại: "Ồ, ồ, lại là túi đầu gấu trúc à."

Cho nên gần đây đầu gấu trúc thực sự rất thịnh hành sao? Ông chủ linh dương tự nói thầm trong lòng.

Sau khi chuẩn bị xong, Phong Bất Yếm và Sở Thời Thời cuối cùng cũng chính thức xuất phát.

Ở một nơi khác, Lệ Niên cũng đã xuất phát sau khi nhận được tin báo từ 'Cơ giáp giáp điệp'.

Sau khi kết thúc liên lạc với cơ giáp giáp điệp lần trước, mặc dù trong lòng cảm thấy khó chịu, nhưng gã vẫn làm một tiên đoán huyết vụ cho chính mình.

Lệ Niên rất tự tin vào bản thân, hơn nữa tiên đoán huyết vụ tốn khá nhiều công sức, cho nên thực ra gã rất hiếm khi tiến hành tiên đoán như vậy.

Nhưng không hiểu sao, kể từ khi cơ giáp cấp S Bạch Kình rơi vào trong tay Phong Bất Yếm, Lệ Niên luôn có một loại cảm giác rất kỳ quái.

Giống như sự phát triển của mọi chuyện sắp vượt ra khỏi tầm kiểm soát của gã.

Kết quả của huyết vụ cũng khiến Lệ Niên rất kinh ngạc khó hiểu, vấn đề gã dự đoán là danh tính của người mà Phong Bất Yếm đưa về từ tân tinh cầu, còn huyết vụ hiển thị, là hình dạng của một con cá.

...Điều này có nghĩa là gì?

Phải chăng đây là đang nói với gã, cư dân bản địa của tinh cầu mới đó là một con cá?

Hay là, tiên đoán của huyết vụ đã sai?

Lệ Niên cảm thấy rất có thể là trường hợp sau.

Tiên đoán huyết vụ có một khả năng nhất định sẽ xuất hiện sai sót, Lệ Niên quyết định đơn giản bỏ qua kết quả tiên đoán này, chuẩn bị món quà gặp mặt đầu tiên cho 'người bạn mới' đó theo sở thích của người bình thường.

Chẳng hạn như những bức tranh trân quý, kim cương đẹp mắt, vân vân.

Gã tin tưởng, so với 'hòn đá xinh đẹp' trong gu thẩm mỹ kỳ quái của Phong Bất Yếm, người kia chắc chắn sẽ thích món quà gã chuẩn bị hơn.

Dù sao thì người 'bạn mới' đó không thể nào cũng thích những viên đá xấu đến mức kinh thiên động địa kia được, Lệ Niên thầm nghĩ, gã không thể xui xẻo đến mức đó, tuyệt đối không thể.

Tác giả có lời muốn nói:

Lệ Niên sau này: Tôi cảm ơn các người [hai mắt vô thần tinh thần hỏng mất.jpg]

-----

Mọi người đọc truyện mà thấy ảnh bị chèn vào giữa có khó chịu hông, tui thì hông =)) Híc, nói chứ níu có ai cảm thấy hông thích thì thui mình hoan hỉ cho vui nà, chủ íu là tui muốn đưa hình vào nhiều cho mọi người không bị nhàm chán, ảnh độc quyền của blog đó nhe, tui không in logo vào thui chứ chỗ khác hông có để ngắm đâu. Đây cũng là lý do tui tạo blog để edit í, chèn ảnh dễ hơn, mấy chỗ khác chèn ảnh vào khó quá. Nên là, công sức của tui cả, hy vọng mọi người sẽ thích, chúc mọi người đọc truyện dui dẻ nheee.




Chương Trước

Chương Sau

Đăng nhận xét

2 Nhận xét