Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế
Chương 57
Mặc dù cậu đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe Phong Bất Yếm chính miệng nói ra lời tỏ tình, đại não Sở Thời Thời vẫn là một mảnh trống rỗng, trong đầu chỉ còn lại câu nói vừa rồi của đối phương, giống như bị nhấn nút phát đi phát lại, một lần lại một lần không ngừng lặp lại.
Sự rối rắm lo lắng lúc trước đã sớm tan thành mây khói, hiện tại trong lòng Sở Thời Thời chỉ còn lại vui mừng và vô hạn rung động.
Cậu há miệng muốn nói chuyện, lại phát hiện bản thân đã kích động đến mức nói không nên lời.
Sở Thời Thời ngẩng đầu nhìn người trước mặt, biểu cảm của đối phương là kiên nhẫn và dịu dàng xưa nay chưa từng có.
Đột nhiên Sở Thời Thời rất muốn hôn đối phương.
Cho dù xung quanh có nhiều người vây xem như vậy, cho dù phải tháo mũ đầu gấu trúc xuống, không còn buff xã ngưu thì cậu cũng rất muốn hôn hắn, rất muốn rất muốn.
Phong Bất Yếm còn đang đợi Sở Thời Thời đáp lại thì nhìn thấy thanh niên trước mặt đột nhiên giơ tay tháo đầu gấu trúc xuống, lộ ra gương mặt tinh xảo dị thường cùng với đôi vây tai xinh đẹp run rẩy giống như trang bị máy rung.
Phong Bất Yếm theo bản năng giơ tay, dị năng lam quang hiện ra trong lòng bàn tay, nhanh chóng phủ quanh sườn mặt thanh niên, che lại tầm nhìn của mọi người.
Giây tiếp theo, thanh niên vươn tay về phía hắn, một tay đặt trên vai hắn, một tay khác câu lấy cổ hắn, lớn mật hôn tới.
Đây là một nụ hôn khá ngây ngô mang theo một tia cẩn thận, cùng với càng nhiều là vội vàng và gấp không chờ nổi.
Phong Bất Yếm hơi mở to mắt, nói thật thì hiện tại hắn cảm thấy có chút kinh ngạc, hắn biết rõ hòn đá nhỏ không quen tháo mũ trùm đầu trước mặt nhiều người như thế nào, huống chi là làm ra hành động lớn mật như vậy trước sự vây xem của đám đông.
Nhưng em ấy vẫn làm như thế.
Ngón tay Phong Bất Yếm khẽ cuộn lại, giơ tay ấn lên sau cổ của thanh niên, đảo khách thành chủ mà hôn lại thật sâu.
Nụ hôn ngây ngô tràn đầy tình yêu này, trong chớp mắt đã biến đổi hương vị, Sở Thời Thời lúc đầu còn miễn cưỡng có thể cho Phong Bất Yếm một chút đáp lại, nhưng rất nhanh đã lực bất tòng tâm, không khí xung quanh dường như cũng loãng đi không ít.
Sở Thời Thời có chút thở không ra hơi, giơ tay nhẹ nhàng đẩy Phong Bất Yếm một chút, đối phương rất nhanh đã nhận được tín hiệu 'nhận thua' của cậu, hơi lui lại cho cậu một chút không gian thở dốc.
Phong Bất Yếm nâng tay sờ sờ môi, nơi đó có một dấu răng nhàn nhạt, hắn trêu chọc nói: "Em là cún à? Sao hôn người lại giống như gặm xương thế."
Mặt Sở Thời Thời bạo hồng, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Không phải là chưa quen lắm sao..."
Ý cười của Phong Bất Yếm càng sâu: "Vậy sau này luyện tập nhiều thêm nhé?"
Sở Thời Thời ngượng ngùng xoa góc áo, bề ngoài thẹn thùng, trong lòng lại nói luyện tập bao nhiêu lần cậu cũng không ngại.
Linh Linh Bá: "..."
Tự động che chắn.jpg
Quần chúng vây xem xung quanh đều sợ ngây người.
Bọn họ vốn tưởng Phong đội dẫn người tới để tiếp tục huấn luyện bắn súng cho nên đều đổ xô lại đây, muốn hóng hớt quá trình giảng dạy của Phong đội một chút, cũng nhìn xem người được xưng là thiên tài bắn súng tuyệt thế rốt cuộc thì lợi hại đến mức nào.
Nhưng hiện tại là tình huống gì?
Sao bọn họ lại vô duyên vô cớ bị nhét đầy một miệng thức ăn cho chó?
Dị năng của Phong Bất Yếm phóng ra quá kịp thời, chỉ trong nháy mắt đã che khuất khuôn mặt của thanh niên đầu gấu trúc, phần lớn những người có mặt ở đây chỉ kịp nhìn thấy mái tóc vàng của thanh niên, sau đó mạt kim sắc đã bị lam quang thay thế.
Chỉ một bộ phận nhỏ những người có thị lực cực tốt mới mơ hồ nhìn thấy sườn mặt của thanh niên.
"Mẹ k.iếp, Phong đội tìm đối tượng ở đâu vậy, sao lại xinh đẹp như thế?!"
"Đội trưởng cũng quá nhỏ mọn đi? Nhìn cũng không cho nhìn, căn bản là không kịp thấy rõ mà!"
"Tôi đã làm sai cái gì mà bắt tôi phải xem cái này, chó độc thân thật sự muốn khóc được chưa!"
"Phong đội cố ý dẫn người đến sân huấn luyện không phải là vì muốn tỏ tình trước mặt công chúng đó chứ...?"
"Người thông minh đã bắt đầu chuẩn bị lễ vật cho đội trưởng phu nhân rồi hehe."
"Đã hiểu, mua đầu gấu trúc tặng bà xã xinh đẹp, đi đặt mua đầu gấu trúc cùng loại thôi, xông lên!!!"
Đồng thời, mấy người Long Nham trong cơ giáp trên không trung cũng ngây ngẩn cả người.
Thị lực của bốn người rất tốt, cho nên đều bắt được sườn mặt nghiêng bên dưới đầu gấu trúc trong nháy mắt vừa nãy, bọn họ và Sở Thời Thời đã rất quen thuộc, tất nhiên nhận ra người nọ chính là Sở Thời Thời.
Long Nham kinh ngạc đến mức suýt chút nữa không nói nên lời: "Sở Thời Thời? Đại sư Lâm Gian?"
Thanh Âm liên tục đồng tử động đất, mô hình súng ống đồ chơi nhỏ trong tay pa đa một tiếng rơi xuống đất.
An Tư cũng rất kinh ngạc, nhưng chỗ kinh ngạc của nàng lại không giống Long Nham và Thanh Âm.
Nàng nghe được cái gì?
Chẳng lẽ đó là tỏ tình ư?
Cho nên đội trưởng bây giờ mới tỏ tình với Sở Thời Thời?
An Tư hiện tại đang rơi vào trong sự hỗn loạn không thể diễn tả bằng lời, nàng vẫn luôn cho rằng đội trưởng đã sớm ở bên Sở Thời Thời rồi, chỉ là vẫn luôn không công khai chuyện này với bọn họ mà thôi.
Bây giờ xem ra là nàng đã sai, đội trưởng và Sở Thời Thời dường như đang chơi một thứ rất mới mẻ.
Làm trước yêu sau?
Không hổ là đội trưởng, không hổ là tộc nhân ngư.
Quá ngầu.jpg
Sau khi tỏ tình kết thúc, những người xung quanh vẫn còn đang trong trạng thái khiếp sợ, quần chúng vây xem cũng không có dấu hiệu tản đi.
Phong Bất Yếm giúp Sở Thời Thời đội lại đầu gấu trúc lên, thấy vậy liền lấy cơ giáp màu lam bạc ra, mang theo Sở Thời Thời ngồi lên cơ giáp rời đi.
Mọi người trong sân huấn luyện dành cho chiếc cơ giáp kia một nghi thức chú ý rất cao.
Cho nên hai người này thật sự chỉ đến sân huấn luyện để tỏ tình rồi rải cơm chó thôi à? Vậy bọn họ là cái gì? Tổ không khí của hiện trường tỏ tình?
Đây là tiếng lòng của tất cả mọi người có mặt.
Phong Bất Yếm điều khiển cơ giáp, trực tiếp mang theo Sở Thời Thời rời khỏi căn cứ.
Sở Thời Thời hỏi: "Chúng ta đi đâu?"
"Một chuyến du lịch nói đi là đi." Phong Bất Yếm nói.
Sở Thời Thời: "Du lịch tuần trăng mật?"
"Du lịch tuần trăng mật là chuyện sau khi kết hôn." Phong Bất Yếm khẽ cười một tiếng: "Lần này là du lịch tỏ tình."
Kết, kết, kết hôn?!
Bây giờ nói chuyện này có phải là quá sớm rồi không?
Sở Thời Thời len lén liếc nhìn Phong Bất Yếm một cái, lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt, trong lòng thầm vui vẻ.
Có thể nói ra những lời như vậy, nói rõ Phong Bất Yếm muốn lấy kết hôn làm mục tiêu mà yêu đương với cậu, thật trùng hợp, cậu cũng vậy.
Phong Bất Yếm cũng nhìn cậu một cái: "Vui vẻ như vậy? Miệng muốn cười đến mang tai rồi."
Sở Thời Thời theo bản năng sờ sờ khóe miệng của mình, giận dữ nói: "Làm gì có!"
Phong Bất Yếm cong môi hỏi: "Có nơi nào muốn đi không?"
Sở Thời Thời suy nghĩ một chút: "Không có."
Chuyến du lịch này thật sự quá đột ngột, cậu căn bản chưa cân nhắc đến phương diện này.
"Vậy thì đi biển Bỉ Ngạn đi." Phong Bất Yếm nói: "Biển Bỉ Ngạn nằm ở tinh cầu xung quanh Thợ Săn tinh, đi qua chỉ mất nửa ngày, rất nhanh."
Sở Thời Thời cũng không có ý kiến gì với việc này, cậu suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Anh đã sớm muốn đi biển Bỉ Ngạn rồi đúng không?"
"Yo, không tồi nha, lần này lại nhìn ra rồi." Phong Bất Yếm kinh ngạc nhìn cậu một cái: "Nói chính xác hơn là, đã sớm muốn đi cùng em rồi."
Từ khi biết Sở Thời Thời là tộc nhân ngư thích biển, hắn đã tranh thủ thời gian lên trước một kế hoạch, mục tiêu là dẫn Sở Thời Thời đi du lịch các danh lam thắng cảnh biển nổi tiếng trên toàn vũ trụ trong suốt cuộc đời này.
Biển Bỉ Ngạn chính là một trong số đó.
Phong Bất Yếm hỏi cậu: "Em biết ý nghĩa của biển Bỉ Ngạn là gì không?"
Sở Thời Thời kinh ngạc: "Biển còn có ý nghĩa nữa ư?"
"Đương nhiên là có, biển Bỉ Ngạn chính là thánh địa check-in du lịch của các cặp tình nhân." Phong Bất Yếm nói: "Nghe nói những cặp tình nhân từng đến biển Bỉ Ngạn đều sẽ nhận được sự chúc phúc của Hải Thần."
Mặt Sở Thời Thời hơi đỏ, chúc phúc của Hải Thần gì đó, nghe thôi đã thấy rất lãng mạn rồi...
Nhưng cậu cũng vì vậy mà đột nhiên ý thức được một chuyện: "Sao anh lại xem thánh địa check-in của các cặp tình nhân sớm như vậy?"
"Sớm sao?" Phong Bất Yếm nhướng mày: "Không sớm, anh thậm chí còn làm xong sổ tay các thánh địa check-in nhất định phải đi của các cặp tân hôn rồi."
Sở Thời Thời bị hắn trêu chọc đến đỏ mặt, vừa động lòng vừa cảm thấy có phải mình quá bị động hay không, mọi chuyện đều bị Phong Bất Yếm nắm mũi dắt đi.
Nhưng cảm giác này cũng không tệ, thậm chí còn khiến cậu có chút say mê vào đó.
Phong Bất Yếm thiết lập chương trình trong cơ giáp, kéo tay Sở Thời Thời ra đùa nghịch, Sở Thời Thời bị hắn sờ đến ngứa tay ngứa cả tim, không nhịn được ngồi gần Phong Bất Yếm hơn một chút, để cánh tay của hai người dán chặt vào nhau.
Phong Bất Yếm bây giờ là bạn trai của cậu, cậu cuối cùng cũng có thể đường đường chính chính ăn đậu hũ rồi. Hì hì hì.jpg
Nếu không phải lo lắng bị Bruno nhìn thấy, Sở Thời Thời thật ra còn muốn làm những chuyện càng thân mật hơn, ví dụ như ôm một cái, hôn một cái gì đó...
Nghĩ đến đây, Sở Thời Thời đột nhiên ý thức được chuyện gì: "Phong Bất Yếm, Bruno đâu?"
Phía trước cơ giáp trống không, chỉ có một màn hình hiển thị cảnh quan bên ngoài, Bruno thường xuyên xuất hiện trên màn hình ánh sáng hôm nay lại không thấy đâu.
"Bruno? Anh không cho nó ra." Phong Bất Yếm khẽ nhướng mày: "Sao, em muốn gặp nó?"
Sở Thời Thời điên cuồng lắc đầu: "Không, em chỉ hỏi một chút thôi."
Không cho nó ra...
Sở Thời Thời cười trộm trong lòng, xem ra Phong Bất Yếm cũng giống cậu, không muốn bị người khác quấy rầy vào lúc này, mặc dù Bruno không phải là người.
Cơ giáp màu lam bạc rất nhanh đã đưa bọn họ đến tinh cầu mục tiêu.
Phong Bất Yếm đã đặt phòng ở khách sạn Biển Bỉ Ngạn từ trước, nhân viên lễ tân dẫn bọn họ đến tầng cao nhất, đưa cho bọn họ một tấm thẻ thang máy đặc biệt.
Sở Thời Thời nhận lấy thẻ thang máy, có chút kinh ngạc: "Sao lại trực tiếp đưa thẻ thang máy cho chúng ta? Còn thẻ phòng thì sao?"
"Đây là thẻ phòng." Phong Bất Yếm nói: "Toàn bộ tầng trên cùng là một phòng suite lớn, trong ba ngày tới, nơi này chỉ thuộc về chúng ta."
Cửa thang máy huyền phù từ từ mở ra hai bên, Sở Thời Thời lập tức bị cách bài trí của phòng suite trên cùng làm cho kinh ngạc.
Căn phòng được thiết kế theo chủ đề đại dương, cảnh tượng dưới đáy biển sâu được phát trên màn hình ánh sáng thực tế ảo xung quanh.
Một đàn cá 3D bơi lội trên hành lang, Sở Thời Thời theo bản năng vươn tay ra, trong đàn cá lại có con thật sự bơi tới, quấn quanh đầu ngón tay của cậu, thân mật chơi đùa.
Hoàn toàn giống y như thật, Sở Thời Thời bước nhanh về phía trước hai bước, cảm thán trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.
"Chủ đề này là do khách sạn tự chuẩn bị à?" Sở Thời Thời kinh ngạc nói: "Thật sự quá giống với đáy biển rồi!"
Nếu không phải không có nước, Sở Thời Thời nhất định phải biến ra đuôi cá để chơi đùa với đàn cá 3D đang bơi lội trong không khí một hồi.
"Không, chủ đề là do anh thiết kế chế tạo." Phong Bất Yếm lắc đầu nói: "Khách sạn chỉ tiếp nhận dữ liệu anh truyền tới, sau đó sao chép chúng vào cơ sở dữ liệu thực tế ảo của tầng trên cùng."
Phong Bất Yếm tiến lên hai bước, nắm tay Sở Thời Thời nói: "Đi theo anh."
Sở Thời Thời theo bản năng đuổi kịp bước chân của hắn, hai người xuyên qua phòng khách và ban công lộ thiên rộng rãi, đi đến khu vực phía sau ban công.
Đây là một hồ bơi ngoài trời được xây dựng ở tầng cao nhất, hồ bơi mô phỏng toàn cảnh biển Bỉ Ngạn, xung quanh mặt nước xanh lam là bãi biển với cát vàng óng ánh, trên đó thậm chí còn đặt hai chiếc ghế bãi biển nhìn rất thoải mái.
Liếc mắt một cái nhìn lại, nơi này thật sự giống như phiên bản thu nhỏ của biển Bỉ Ngạn.
Đàn cá thực tế ảo vẫn luôn bơi theo phía sau Sở Thời Thời, thấy Sở Thời Thời dừng lại, tụi nó bơi quanh cậu hai vòng, nhao nhao cắm đầu vào 'nước biển'.
Sở Thời Thời có chút không kiềm chế được.
Phong Bất Yếm nhẹ nhàng ấn vai cậu rồi nói: "Đi tắm trước, nước trong hồ bơi đã sạch sẽ rồi, bơi xong có thể trực tiếp nghỉ ngơi."
Vây tai màu xanh lam của Sở Thời Thời đã sớm hưng phấn tới mức nhảy nhót ra ngoài, sau khi được Phong Bất Yếm cho phép, cậu chuồn khỏi bên người Phong Bất Yếm một cái vèo, mục tiêu nhắm thẳng về phía phòng tắm xa hoa cách đó không xa.
Hai mắt Phong Bất Yếm tối sầm lại, trong lòng hơi khó chịu mà chậc một tiếng.
Cứ như vậy đã quên mất hắn rồi?
Hắn thậm chí còn không bằng một cái hồ bơi nhỏ à?
Vừa mới lẩm bẩm được hai câu, cửa phòng tắm lại đột nhiên bị người đẩy ra, một cái đầu kim sắc thò ra từ phía sau.
Bên tai thanh niên hơi đỏ, vây tai màu xanh lam run rẩy dữ dội: "Phong Bất Yếm."
Phong Bất Yếm: "Sao vậy?"
"Anh..." Sở Thời Thời mím mím môi, không biết nghĩ đến cái gì, vệt đỏ ửng trên mặt một đường lan đến tận cổ: "Anh... có muốn vào cùng không?"
Phong Bất Yếm chậm rãi nhướng một bên mày: "Cùng nhau... tắm à?"
Sở Thời Thời ngượng ngùng thẹn thùng nói: "Bồn tắm lớn lắm, hai người cùng nhau thì... có thể tiết kiệm thời gian."
Phong Bất Yếm gằn từng chữ một mà lặp lại lời của cậu: "Tiết kiệm thời gian?"
Rõ ràng hắn không nói thêm một chữ nào, nhưng Sở Thời Thời dường như nghe thấy hắn giống như đang hỏi 'Thật sự chỉ đơn thuần là mục đích này thôi sao'.
Cậu lập tức thẹn quá hóa giận: "Không muốn thì thôi!"
Cửa phòng tắm bị đóng lại một cái rầm, trước khi cửa phòng hoàn toàn đóng sập, cậu rõ ràng nghe thấy một tiếng cười khẽ không thể đè nén được.
Sở Thời Thời đá đá chân, nhanh chóng cởi quần áo nhảy vào bồn tắm.
Bồn tắm thật sự rất lớn, gần như có thể so sánh với một hồ bơi loại nhỏ, nhiệt độ nước cũng vừa vặn, Sở Thời Thời dựa vào thành bồn tắm, không nhịn được biến ra đuôi cá, chôn toàn bộ cơ thể vào trong nước.
Tiếng nước xả ào ào trong bồn che lấp những âm thanh khác, cho nên Sở Thời Thời cũng không nghe thấy tiếng cửa phòng tắm bị người khác nhẹ nhàng mở ra.
Cậu vui vẻ bơi một vòng trong bồn tắm, đuôi cá đong đưa nổi lên trên mặt nước, cậu nhắm mắt lại thả lỏng cơ thể, để mặc cho sóng nước mang mình chậm rãi trôi dạt.
Giây tiếp theo, đầu của cậu bộp một cái đụng vào một bức tường mềm mại.
Sở Thời Thời theo bản năng vươn tay đẩy đẩy, không đẩy được, trong lòng còn đang buồn bực thắc mắc đây là cái tường gì, tại sao sờ vào lại mềm mại, nhấn nhấn vào còn có cảm giác dẻo dai đàn hồi.
Cậu mở mắt nhìn qua.
Đó là một đôi chân thon dài hữu lực, đường cong cơ bắp trơn tru săn chắc, nhìn rất đẹp mắt.
Sở Thời Thời nhất thời không phản ứng kịp, tầm mắt tiếp tục hướng lên trên ---
Mèn đét ơi!
To ơi là to!
Đây là siêu to khổng lồ à?!
Đồng tử Sở Thời Thời chấn động, đuôi cá trong nước phành phạch một cái, cả người lật lại, thò đầu lên khỏi mặt nước.
Phong Bất Yếm cười tủm tỉm hỏi đối phương: "Thế nào, hòn đá nhỏ, đẹp không?"
Sở Thời Thời ngây người: "Rất lớn... Không không không phải, đẹp, cũng không phải --"
Cậu điên cuồng cứu vãn, nhưng càng cứu càng lệch càng nói càng đen, chỉ có thể dứt khoát ngậm miệng lại, tiếp tục chôn đầu vào trong bồn tắm, buồn bực mà ùng ục ùng ục phun bong bóng.
Xong đời, vừa mới ở bên nhau được một ngày, thậm chí còn chưa được một ngày, cậu đã bại lộ bản tính của mình rồi.
Cậu không sống nữa QAQ.
Phong Bất Yếm vẫn cười đến không thấy mắt đâu: "Không ngờ nha hòn đá nhỏ, không nghĩ tới em lại là một con cá vàng đấy."
Sở Thời Thời: "..."
Cậu không phải, cậu không có --- được rồi, thật ra cậu đúng là.
Sở Thời Thời bị hắn nói đến mức mặt đỏ tai hồng, không nhịn được thò đầu ra khỏi mặt nước nói: "Cá vàng thì sao! Bây giờ anh là bạn trai của em, nhìn một chút mà thôi! Không được à!"
"Đương nhiên là được, em cứ nhìn thoải mái, muốn nhìn bao lâu thì nhìn bấy lâu." Phong Bất Yếm chớp mắt với cậu, hai cánh tay chống lên thành bồn làm bộ muốn đứng lên: "Hay là anh đứng lên để em nhìn cho rõ ràng?"
Sở Thời Thời đại kinh thất sắc, đuôi cá vẫy một cái, vội vàng xoay người bơi về phía bên kia của bồn tắm.
Tiếng cười ha ha của Phong Bất Yếm truyền tới từ phía sau, Sở Thời Thời vịn vào thành bồn trước người, vây tai màu xanh lam đều sắp đỏ thành màu tím rồi.
Cậu sờ sờ thành bồn lạnh buốt, bình tĩnh lại, cả người đột nhiên cứng đờ.
Đệt, cậu trốn cái gì? Trốn cái gì vậy?!
Quá lỗ vốn rồi!!!
Sở Thời Thời hối hận vô cùng, bực mình mà dùng đuôi cá vỗ vỗ mặt nước, quẫy ra một mảng lớn bọt nước trong bồn tắm.
Sau khi tắm rửa xong, Sở Thời Thời theo bản năng vươn tay sờ thành bồn, lại đột nhiên nhớ ra, vừa rồi cậu vào vội quá, hoàn toàn quên mất chuyện lấy quần áo sạch.
Bên cạnh thành bồn chỉ có quần áo dơ mà cậu vừa cởi ra, Sở Thời Thời rối rắm hai giây: "Phong Bất Yếm, anh có mang theo nhiều áo tắm vào không?"
"Anh chỉ có một cái." Phong Bất Yếm nói: "Sao vậy, em không lấy à?"
Sở Thời Thời nghẹn giọng nói: "...Em quên."
Phong Bất Yếm ừ một tiếng: "Em đợi một chút."
Phía bên kia bồn tắm truyền đến tiếng nước ào ào, Sở Thời Thời không nhịn được nhìn lại về bên đó, xuyên qua màn hơi nước nóng hổi bốc lên, cậu mơ hồ nhìn thấy Phong Bất Yếm từ trong nước đứng dậy, thân hình cao lớn xuyên qua sương mù thoạt nhìn rất mông lung mờ ảo, lại càng thêm d.âm đ.ãng.
Sở Thời Thời không nhịn được, tầm mắt trượt xuống dưới, cảm thấy mình đã bắt đầu ẩn ẩn nhói đau rồi.
Không hổ là Phong Bất Yếm, một thợ săn cấp S đứng ở đỉnh cao của Tinh Tế, quả thực quá mức thiên phú dị bẩm, cậu không nhịn được mà nói thầm trong lòng.
Sở Thời Thời cho rằng Phong Bất Yếm định ra ngoài phòng giúp cậu lấy một bộ áo tắm sạch sẽ, chờ sau khi thân hình đối phương bị sương mù che khuất, cậu liền thu hồi tầm mắt, hai tay chống lên thành bồn tắm, ánh sáng vàng hỗn loạn lóe lên trong đầu.
Nhưng ngay giây tiếp theo, trước mắt đột nhiên xuất hiện một đôi chân thon dài với đường nét hoàn mỹ.
Chờ Sở Thời Thời phản ứng lại, người trước mặt đã khom lưng, hai tay xuyên qua dưới nách cậu, nhẹ nhàng thong thả xách toàn bộ con cá cậu đây từ trong bồn tắm lên.
Sở Thời Thời: "!!!"
Cậu theo bản năng giãy giụa vẫy đuôi một cái, phần vây ở cuối chóp đuôi bộp một tiếng, chuẩn xác đập trúng mặt Phong Bất Yếm, để lại một vệt nước ướt nhẹp trên gương mặt tuấn tú của đối phương.
Động tác của Phong Bất Yếm khựng lại, Sở Thời Thời trầm mặc hai giây, sau đó cố gắng cứu vãn: "Đây là một loại phương thức thể hiện sự yêu thích của tộc nhân ngư."
Phong Bất Yếm khẽ nhướng mày, đôi mắt đen cười như không cười nhìn về phía nhân ngư trong lòng một cái: "Là như vậy à?"
Sở Thời Thời căng da đầu nói: "Đúng vậy, chính là như vậy."
Cậu vừa nói vừa động đậy chóp đuôi nhòn nhọn, đuôi cá mềm mại một lần nữa quét qua bên sườn mặt Phong Bất Yếm, giống như muốn lau vết nước kia cho đều vậy.
Giây tiếp theo, Phong Bất Yếm đột nhiên mở miệng, ngậm lấy đuôi cá nhân ngư lướt qua môi mình.
Sở Thời Thời: "!!!"
Cảm giác ấm áp từ đầu chóp đuôi nhạy cảm truyền đến, kích thích toàn bộ người cậu không thể khống chế được mà run rẩy.
"Phong Bất Yếm!" Sở Thời Thời nhỏ giọng cả kinh kêu lên, gần như rút đuôi cá của mình về ngay lập tức, nhưng cảm giác ẩm ướt nóng rực kia vẫn còn vương lại trên đầu chóp đuôi, chậm chạp không chịu tan đi.
Cậu đè bả vai Phong Bất Yếm lại, vừa kinh vừa thẹn nói: "Anh sao, sao có thể ---"
"Vì sao không thể?" Giọng điệu của Phong Bất Yếm tương đối vô tội: "Đây là phương thức thể hiện sự yêu thích của anh, một trong số đó."
Tầm mắt hắn dừng lại trên vây tai không ngừng run rẩy của Sở Thời Thời, đột nhiên liếm liếm môi, dường như có xu thế muốn hôn lên đôi vây tai yếu ớt kia.
Phong Bất Yếm từ rất lâu trước đó đã chú ý đến đôi vây tai này, không chỉ bởi vì đôi vây tai đó đặc biệt xinh đẹp, còn bởi vì chúng thoạt nhìn có vẻ cực kỳ nhạy cảm.
Chỉ là hôn đầu chóp đuôi đã có phản ứng lớn như vậy, nếu vừa rồi hắn ngậm lấy là vây tai, vẻ mặt của hòn đá nhỏ e là sẽ càng đáng yêu hơn nhỉ?
Cảm nhận được ánh mắt của hắn có chút không đúng, Sở Thời Thời vội vàng giơ tay che vây tai của mình lại: "Không được!"
Vây tai thật sự không thể tùy tiện chạm vào! Nhân ngư tóc vàng cuộn cuộn chóp đuôi, biểu cảm cự tuyệt, trong trong lòng lại mơ hồ lộ ra một tia chờ mong khẩn trương.
Không thể tùy tiện chạm vào, nhưng cũng không phải là không thể chạm. Trong một vài tình huống tương đối đặc biệt nào đó, chạm vào vây tai ngược lại có thể tăng tiến tình cảm của bọn họ.
Sở Thời Thời mím môi, vệt ửng hồng trên vành tai càng sâu thêm vài phần.
Phong Bất Yếm bế ngang nhân ngư tóc vàng lên, thậm chí còn không định bọc cho cậu một tấm khăn tắm mà trực tiếp mang theo nhân ngư đi đến bên cạnh hồ bơi lộ thiên vừa nãy.
Sở Thời Thời lấy lại tinh thần, đột nhiên hậu tri hậu giác ý thức được bây giờ cậu đang không mặc gì cả.
Cậu vừa giơ tay lên muốn che chắn một chút, lồng ngực kề sát liền truyền đến chấn động nhỏ vụn. Phong Bất Yếm khẽ cười một tiếng nói: "Đến lúc này rồi mới nhớ nên ngượng ngùng?"
Cánh tay của Sở Thời Thời trong nháy mắt đã dừng lại giữa không trung, tiếp tục che cũng không được mà buông xuống cũng không xong.
"Cũng không phải chưa từng thấy qua, có gì đâu mà ngượng ngùng." Phong Bất Yếm cười nói: "Từ lúc ở trong cung điện nhân ngư, những thứ nên xem không nên xem anh đều đã--"
Sở Thời Thời đột nhiên hung hăng giơ tay bịt miệng Phong Bất Yếm, thẹn quá hóa giận nói: "Câm miệng!"
Phong Bất Yếm chớp chớp mắt một chút, cái miệng bị bịt vẫn còn mở ra khép lại: "Được được, anh không nói."
Hơi thở nóng bỏng phả vào lòng bàn tay mang theo một luồng hơi nóng ẩm, Sở Thời Thời run rẩy, vội vàng thu tay về.
Từ trong phòng tắm đến hồ bơi, một đoạn đường ngắn ngủi lại khiến Sở Thời Thời cảm thấy vô cùng gian nan.
Cho đến khi Phong Bất Yếm thả cậu vào trong hồ bơi, nước lạnh bao bọc lấy toàn thân, lúc này Sở Thời Thời mới cảm thấy dòng m.áu sôi trào trong cơ thể dần dần hạ nhiệt.
Cậu thở dài một hơi, cắm đầu xuống nước, bơi đến giữa đàn cá 3D.
Phong Bất Yếm cũng không xuống nước mà tựa vào ghế bãi biển ở một bên, đôi mắt đen gắt gao đuổi theo bóng dáng lam kim trong hồ bơi.
Lúc bọn họ đến khách sạn thì trời đã tối, giờ này lại càng không còn sớm, Sở Thời Thời nhớ ngày mai còn phải đi biển chơi nên không chơi trong hồ bơi quá lâu.
Cậu đong đưa đuôi cá bơi đến bên cạnh hồ, nhìn về phía bóng dáng trên ghế bãi biển, trong đôi mắt xanh lam còn mang theo một tia mỹ mãn: "Phong Bất Yếm!"
Phong Bất Yếm đứng dậy: "Không bơi nữa à?"
"Ngày mai còn phải đi biển, hôm nay chỉ là chơi trước một chút cho đỡ ghiền." Nhân ngư tóc vàng vừa nói vừa đột nhiên vươn tay về phía Phong Bất Yếm.
Phong Bất Yếm thuận theo mà khom lưng, vươn tay chuẩn bị bế nhân ngư đuôi xanh từ trong hồ bơi ra.
Ai ngờ Sở Thời Thời lại đột nhiên câu lấy cổ hắn, hôn lên một cái bẹp.
Nhân ngư tóc vàng cười khanh khách nói: "Phần thưởng cho anh."
Tác giả có lời muốn nói:
Phong Bất Yếm: Phần thưởng? Chỉ có vậy? [Dục cầu bất mãn.jpg]
0 Nhận xét