Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế
Chương 56
Môi của thanh niên mềm ấm lại hơi lạnh, khoảnh khắc dán vào đôi môi nóng bỏng của đối phương, Phong Bất Yếm đã thoải mái đến mức muốn than nhẹ.
Lực lượng trong cơ thể giống như đã tìm được nơi phát tiết, dùng tốc độ còn nhanh hơn cả khi ôm dũng mãnh xông tới.
Phong Bất Yếm cảm thấy cơ thể của mình càng ngày càng nóng, hai tay hắn dùng sức ôm lấy eo lưng của người trong lòng, đối phương chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng manh, nhiệt độ cơ thể thấp hơn hắn rất nhiều rõ ràng mà truyền đến bắp tay và trước ngực hắn cách lớp vải quần áo, cực kỳ nhanh chóng giảm bớt cảm giác nóng rực trong cơ thể.
Đại não Sở Thời Thời một mảnh trống rỗng.
Cơ thể giống như không phải là của cậu, hoàn toàn không thể động đậy, chỉ có thể bị động mà thừa nhận ôm ấp của Phong Bất Yếm.
Nhiệt độ cơ thể của đối phương cao hơn cậu rất nhiều, ngay cả cậu cũng cảm thấy cơ thể của mình đang dần dần nóng lên, hệt như bị nhiệt độ cơ thể đối phương lây nhiễm, cũng hệt như nhịp tim mạnh mẽ, tốc độ máu lưu thông tăng nhanh mà gây nên.
Tiếng tim đập thình thịch thình thịch gần như đang nhảy Disco trong màng nhĩ của cậu, Sở Thời Thời trừng lớn mắt, đồng tử lam sắc rõ ràng phản chiếu gương mặt tuấn tú phóng đại của nam nhân, cùng với đôi mắt đen kịt không khép kín kia.
Đôi môi hai người chỉ là gắt gao dán chặt vào nhau, không có động tác tiến thêm một bước, Sở Thời Thời lại đã không còn cả hô hấp.
Một lát sau, giọng nói nỉ non khàn khàn của Phong Bất Yếm vang lên: "Vẫn chưa đủ..."
Nam nhân đột nhiên đưa tay nâng sau gáy cậu lên, nhiệt độ nóng bỏng trực tiếp dán lên da thịt sau gáy Sở Thời Thời, kích thích đến mức cậu không nhịn được mà toàn thân run rẩy.
Không đủ?
Không đủ cái gì?
Sở Thời Thời cố gắng suy nghĩ ý tứ trong lời nói của Phong Bất Yếm, nhưng đại não của cậu đã bị cái nóng trộn thành một đống bùn nhão, căn bản không thể suy nghĩ gì cả, chỉ có thể mông lung mà đi theo tư duy của đối phương.
"Không đủ." Cánh môi mềm mại nóng rực của nam nhân dán vào môi cậu mở ra khép lại, lại đột nhiên lùi về sau một chút: "Hòn đá nhỏ, tôi có thể không?"
Hơi thở nóng rực hơi lùi đi, Sở Thời Thời cảm thấy đầu óc của mình đã trở nên tỉnh táo hơn một chút.
...Có thể cái gì?
Cậu chớp chớp mắt, nhìn thấy ý dò hỏi trong đồng tử đen thẳm của Phong Bất Yếm, cùng với càng nhiều hơn, là sự khát khao không chút che giấu, gần như có thể lôi kéo cậu cùng trầm luân ham muốn.
Sở Thời Thời đột nhiên hiểu ý của Phong Bất Yếm.
"...Hôn cũng đã hôn rồi." Cậu cũng khàn giọng nói nhỏ một câu: "Còn hỏi em có thể hay không."
Phong Bất Yếm khàn khàn cười một tiếng, không do dự nữa, hung hăng hôn lên.
Không giống với sự thăm dò cùng dịu dàng vừa rồi, nụ hôn lần này mãnh liệt lại nóng rực, khiến Sở Thời Thời cảm thấy giống như đang ngâm mình ở trong biển Đỏ.
Đại não một lần nữa bị quấy nhiễu đến hỗn loạn thành một mảnh, Sở Thời Thời dứt khoát từ bỏ suy nghĩ, mặc cho bản năng của cơ thể dẫn dắt mình đuổi theo tiết tấu của nam nhân.
Không biết đã qua bao lâu, Phong Bất Yếm cuối cùng cũng buông tha cho cậu.
Sở Thời Thời bị hôn đến choáng váng, tay không biết lúc nào đã nắm chặt lấy vạt áo trước ngực Phong Bất Yếm, nắm khối vải kia đến nhăn nhum nhúm, nhìn có vẻ đáng thương không chịu nổi.
Cậu mím mím đôi môi đã bị hôn đến đỏ bừng, tựa hồ vẫn còn hơi chưa phản ứng kịp.
Cứ như vậy mà không hôn nữa sao?
Sở Thời Thời liếm liếm môi, nhiệt độ nóng rực trên người trong chốc lát vẫn chưa lui xuống, đầu óc loạn xì ngầu đã dần dần tỉnh táo lại.
Cậu rõ ràng mà ý thức được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, gò má vốn đã đỏ bừng lại đỏ hơn, vây tai càng là run rẩy đến mức gần như muốn xuất hiện tàn ảnh mơ hồ.
"Anh, em, anh..." Thanh niên tóc vàng lắp bắp mở miệng, hơn nửa ngày mới tìm lại giọng nói của mình: "Anh, anh cảm thấy tốt hơn chút nào chưa?"
"Không tốt lắm." Phong Bất Yếm vô cùng thành thật nói, hắn cười cười, trong âm thanh còn mang theo chút khàn khàn ghẹo người: "Nhưng mà hôm nay như vậy là đủ rồi."
Đây chỉ là mới bắt đầu, không thể quá nóng vội, hắn thầm nghĩ. Lực lượng b.ạo đ.ộng đã bị áp chế, cảm giác khó chịu còn lại hắn có thể chịu đựng được.
Phong Bất Yếm lần nữa siết chặt hai cánh tay, ôm chặt thanh niên: "Để anh ôm thêm một lát."
Sở Thời Thời ừm một tiếng, do dự không đến một giây đã giơ tay ôm lấy người trước mặt.
Từ lúc cậu chạy đến thư phòng của Phong Bất Yếm đến bây giờ, thật ra chỉ mới ngắn ngủi trôi qua chưa đến mười phút đồng hồ, nhưng chuyện đã xảy ra trong mấy phút này lại giống như được tua chậm thành tốc độ 0.5 lần. (x0.5 =>20 phút)
Sở Thời Thời mím mím môi, nhiệt độ nóng rực còn sót lại trên môi nói cho cậu biết, chuyện vừa rồi không phải là ảo tưởng của cậu, mà thật sự đã xảy ra.
Phong Bất Yếm không phải đã có đối tượng, là cậu hiểu lầm, Phong Bất Yếm còn hôn cậu.
Cho nên bọn họ bây giờ có tính là... là đang ở bên nhau không?
Sở Thời Thời cảm thấy hẳn là như vậy, nhưng mà cậu cũng không có bày tỏ với Phong Bất Yếm là thích, Phong Bất Yếm cũng không có nói lời tỏ tình rõ ràng với cậu, chỉ là một nụ hôn mà thôi...
Nhưng đó là một nụ hôn mà! Thật sự là một nụ hôn chân chính! Nếu không phải là bởi vì thích, giữa bạn bè bình thường, cho dù có vì trị liệu lực lượng b.ạo đ.ộng, Phong Bất Yếm cũng không thể làm đến mức này với cậu chứ?
Nhưng Phong Bất Yếm không có tỏ tình ---
Phong Bất Yếm vẫn ôm Sở Thời Thời không nhúc nhích, chỉ có hô hấp hơi nóng phả lên vành tai cậu, chọc đến vây tai cậu vẫn luôn run rẩy, đã run được gần mười phút đồng hồ cũng chưa dừng lại.
Nói thật, Sở Thời Thời cảm thấy vây tai có hơi nhưng nhức.
Nhưng tâm trạng hiện tại của cậu vô cùng phức tạp hỗn loạn, căn bản phân không ra tinh lực mà đi quản cái vây tai không chịu khống chế kia.
Phong Bất Yếm không có tỏ tình, Sở Thời Thời ở trong lòng lặp lại một tiếng, không có tỏ tình rõ ràng, chuyện này khiến cậu có chút bồn chồn dao động. Một bên thì cảm thấy nụ hôn thẳng thắn như vậy đã nói rõ tất cả, một bên lại nghĩ không bày tỏ rõ ràng để ở bên nhau thì tất cả đều có biến số.
Đây chính là lo được lo mất của tình yêu ư?
Sở Thời Thời thầm cảm khái trong lòng, đúng là một phiền não nhỏ khiến người ngọt ngào.
Linh Linh Bá vừa được thả ra từ trong đống tự động che chắn: "..." Nó sờ sờ một thanh năng lượng, lại chủ động tắt đèn mở ra chế độ che chắn.
Bây giờ vẫn chưa phải lúc nó nên lên sân khấu.
Sở Thời Thời ở trong lòng lung tung rối loạn mà suy nghĩ rất nhiều, lại qua thật lâu thật lâu, lâu đến mức Sở Thời Thời gần như sắp bị những suy nghĩ rườm rà hỗn tạp của mình tra tấn đến phát điên, Phong Bất Yếm cuối cùng cũng buông cậu ra.
Không đợi Phong Bất Yếm mở miệng, Sở Thời Thời đột nhiên thống khổ kêu lên một tiếng: "Hít, đau quá..."
Phong Bất Yếm sửng sốt: "Đau ở đâu?"
Tầm mắt của hắn theo bản năng rơi xuống đôi môi sưng đỏ của thanh niên, trong lòng nghĩ thầm chẳng lẽ là vừa rồi hôn quá mạnh, đã hôn nứt môi của hòn đá nhỏ rồi?
Sở Thời Thời lại giơ tay ôm lấy eo, đau đến mức vành mắt ướt nhẹp: "Eo đau."
Phong Bất Yếm lại sửng sốt, chẳng lẽ không phải là hôn quá mạnh mà là ôm quá mạnh?
Thấy sắc mặt thanh niên không được tốt lắm, Phong Bất Yếm dứt khoát lấy hai tay dùng sức ôm lấy cậu đứng lên, sau đó xoay người đặt thanh niên trên nắp bồn cầu.
Cảm giác mất trọng lực đột nhiên dọa Sở Thời Thời nhảy dựng, chưa kịp phản ứng lại, cậu đã được đặt ngồi xuống, ngay sau đó, vạt áo trên vùng eo bị người nhẹ nhàng vén lên.
Sở Thời Thời muốn ngăn cản lại không thành công: "Anh, anh làm gì!"
"Để anh xem." Động tác vén áo của Phong Bất Yếm không dừng lại, nhưng rất chu đáo chỉ vén vạt áo lên một chút, cũng không vén quá nhiều.
Eo của thanh niên rất nhỏ, điểm này Phong Bất Yếm trong lúc ôm đã biết rồi, nhưng cũng không cản trở hắn lại lần nữa kinh diễm khi tận mắt nhìn thấy.
Nhưng hắn cũng không kinh ngạc quá lâu, bởi vì một mảng bầm tím lớn trên da thịt trắng nõn tinh tế kia đã khiến hắn hung hăng nhíu mày lại.
Bản thân Phong Bất Yếm là thợ săn tiền thưởng, trong lúc thực hiện nhiệm vụ không phải là không bị thương, nhưng mà lúc nhìn thấy mảng bầm tím này, hắn vẫn là không nhịn được mà cảm thấy chói mắt.
Vết bầm tím như vậy xuất hiện trên da thịt trắng như ngọc của thanh niên, lại càng thêm chói mắt khiến người phát sợ.
"Bầm rồi, tại sao lại bầm?" Phong Bất Yếm hỏi, vết thương như vậy hiển nhiên không thể nào là do hắn ôm ra được.
Sở Thời Thời cuối cùng cũng nhớ ra, vừa rồi trên đường đi không cẩn thận đụng vào tay vịn cầu thang. Cậu không hiểu sao lại có chút chột dạ, thế là hàm hồ nói: "Không cẩn thận đụng trúng."
"Đụng trúng? Đụng trúng đâu?"
Sở Thời Thời nhìn đối phương một cái, không hiểu sao lại hèn hèn mà không dám nói chuyện.
"Để anh đoán xem, đụng mạnh như vậy, nhất định là chạy rất gấp đúng không?" Phong Bất Yếm hơi nheo mắt: "Không đợi được thang máy huyền phù nên chạy cầu thang xuống? Chạy quá nhanh không nhìn rõ đường, vì thế đụng vào tay vịn cầu thang?"
Đôi mắt Sở Thời Thời theo lời nói của hắn mà càng trừng càng lớn, không nhịn được hô lên: "Sao anh đoán ra được?"
"Việc này khó lắm sao?" Phong Bất Yếm thở dài: "Hòn đá nhỏ, em quá dễ hiểu."
Sở Thời Thời không nói gì, nhưng trái tim lại đập thình thịch không ngừng.
"Anh ôm lâu như vậy, vừa rồi sao lại không kêu đau?" Phong Bất Yếm vừa hỏi vừa lật cổ tay lấy một lọ thuốc trị thương từ trong nút không gian ra, động tác tỉ mỉ bắt đầu giúp đối phương bôi thuốc.
Sở Thời Thời nhỏ giọng lẩm bẩm: "Quên mất..."
Vừa lên đã là nụ hôn đột ngột như vậy, đại não của cậu sớm đã kháng nghị đình công, cái gì mà eo đau hay không đau, cậu chỉ nhớ mỗi hôn hít thôi.
Ngón tay dính thuốc vừa chạm vào chỗ bầm tím, Sở Thời Thời liền rùng mình một cái: "Lạnh quá."
Tay Phong Bất Yếm dừng lại một chút, một mạt lam quang lóe lên trên đầu ngón tay rồi biến mất, lần này ngón tay lại chạm vào chỗ bầm tím, Sở Thời Thời không còn cảm thấy chút lạnh lẽo nào nữa, ngược lại là ấm áp rất thoải mái.
Hoá ra dị năng còn có thể dùng như vậy...
Sở Thời Thời thầm nghĩ trong lòng, cố gắng để giác quan của mình không tập trung ở chỗ eo bụng, nhưng càng là cố ý không muốn, lực chú ý của cậu lại càng tập trung trên khối da thịt kia.
Đầu ngón tay của Phong Bất Yếm mang theo lớp chai mỏng do thường xuyên cầm vũ khí, có chút thô ráp, động tác lại cực kỳ nhẹ nhàng, cọ đến mức cậu phải căng chặt eo bụng mới miễn cưỡng khống chế được cơ thể đừng run rẩy quá dữ dội.
Thuốc mỡ phát huy tác dụng rất nhanh, Phong Bất Yếm hơi dùng sức xoa đều thuốc ra bề mặt, để thuốc ngấm vào chỗ bầm tím.
Không biết là tác dụng của thuốc mỡ hay là bởi vì Phong Bất Yếm xoa xoa, Sở Thời Thời chỉ cảm thấy chỗ bầm tím đã bắt đầu nóng lên, độ nóng từ eo bụng lan đến tứ chi, khiến cậu có chút nhũn ra.
"Đã, đã ổn chưa?" Cậu không nhịn được mà nhỏ giọng thúc giục.
Phong Bất Yếm lấy một tờ giấy ướt ra, lau sạch thuốc mỡ dư, ngẩng đầu nhìn cậu một cái, trong mắt mang theo vài phần ý cười: "Mới thế này đã không được rồi?"
Sở Thời Thời: "?"
Đàn ông không thể nói không được.jpg
Sở Thời Thời giơ chân nhẹ nhàng đá Phong Bất Yếm một cái, giận dữ trừng đối phương: "Nói ai không được đó?"
Lại bị Phong Bất Yếm chính xác nắm lấy cổ chân, hắn ha ha cười một tiếng: "Ừ ừ ừ, hòn đá nhỏ là giỏi nhất, hòn đá nhỏ đệ nhất toàn Tinh Tế, năng lực hành động không ai sánh bằng"
Quá qua loa.
Hoàn toàn không thể càng qua loa hơn được nữa.
Sở Thời Thời tức giận, cướp lại vạt áo trong tay đối phương rồi đặt xuống, lại hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái.
Hôn cậu rồi không tỏ tình thì thôi đi, còn nói cậu không được... sao cậu lại thích một tên phiền phức như vậy chứ?!
Sở Thời Thời lẩm nhẩm lầm nhầm trong lòng một lát, phát hiện người trước mặt lại đột nhiên không lên tiếng nữa, không nhịn được mà ngẩng đầu lén nhìn sang.
Phong Bất Yếm đang nửa rũ mi xuống, không biết đang nghĩ gì, lông mày nhẹ nhàng nhíu lại, đáy mắt mơ hồ lộ ra vẻ mệt mỏi, sắc mặt cũng không tính là quá đẹp.
Sở Thời Thời nhất thời lại mềm lòng, dù sao cũng vừa chống đỡ qua một lần b.ạo đ.ộng lực lượng, lúc này Phong Bất Yếm nhất định vẫn còn khó chịu, còn nhường chỗ ngồi duy nhất có thể ngồi trong nhà vệ sinh cho cậu...
Chờ một chút?
Nhà vệ sinh?!
Sở Thời Thời đột nhiên chấn động, cuối cùng cũng hậu tri hậu giác mà ý thức được, bọn họ hiện tại vẫn còn đang ở trong nhà vệ sinh của thư phòng.
Nói cách khác...
Nụ hôn đầu của cậu và Phong Bất Yếm, là, ở trong nhà vệ sinh?!
Đồng tử động đất.jpg
Phong Bất Yếm nắm tay cậu đứng dậy, ngón tay ái muội cọ nhẹ lòng bàn tay Sở Thời Thời: "Đang nghĩ gì vậy?"
Miệng Sở Thời Thời khép khép mở mở, hồi lâu sau mới phát ra âm thanh: "Nhà vệ sinh..."
"Em vẫn muốn tiếp tục ở trong nhà vệ sinh à, tôi cũng không ngại đâu." Phong Bất Yếm nhướng mày: "Khẩu vị rất đặc biệt nha hòn đá nhỏ."
Sở Thời Thời: "..."
Cậu thật sự chịu thua cái miệng lung tung rối loạn của Phong Bất Yếm rồi.
Một tia thương tiếc vừa nãy tan thành mây khói trong nháy mắt, cậu không nhịn được mà dùng mũi chân đá nhẹ vào bắp chân Phong Bất Yếm một cái, cũng không dùng sức quá lớn, coi như là giải hận vì không nói lạu được.
Phong Bất Yếm khẽ cười một tiếng, ánh mắt dung túng.
Hai người cuối cùng cũng rời khỏi không gian chật hẹp này, trở lại thư phòng rộng rãi.
"Phong Bất Yếm." Sở Thời Thời đột nhiên mở miệng hỏi: "Lần b.ạo đ.ộng huyết mạch này sao lại sớm hơn nhiều ngày như vậy? Trị liệu trước kia chẳng lẽ đều không có hiệu quả sao?"
"Không phải là vấn đề trị liệu." Phong Bất Yếm lắc đầu: "Là vấn đề của anh, trị liệu vừa có chuyển biến tốt thì anh đã bắt đầu sử dụng lực lượng huyết tộc, bị phản phệ rồi."
Sở Thời Thời: "..."
Đây không phải là chơi quá trớn rồi ư?
Uổng công cậu còn sốt ruột như vậy, lo lắng không biết có phải trị liệu không có hiệu quả không, kết quả là do Phong Bất Yếm tự chuốc lấy.
Sở Thời Thời nhướng mày nhìn đối phương, học theo ngữ khí vừa rồi của Phong Bất Yếm mà nói: "Phong Bất Yếm, anh như vậy là không được nha."
Phong Bất Yếm cũng nhướng mày, dùng sức xoa nhẹ mái tóc vàng mềm mại của thanh niên một phen, giọng nói đè thấp còn mang theo chút khàn khàn, nghe có vài phần mập mờ khó phân biệt, cực kỳ gợi cảm: "Anh có được hay không, sau này em sẽ biết."
Cái gì, cái gì?!
Phong Bất Yếm có ý gì?
Là ý mà cậu nghĩ tới phải không? Hay là trong đầu cậu có quá nhiều phế liệu màu vàng nên đã bị tẩy não rồi... ?
Sở Thời Thời phản kích không thành lại bị Phong Bất Yếm bạo kích đánh trúng, vây tai khó khăn lắm mới ngừng run rẩy, trong nháy mắt lại run thành cái sàng.
"Xem ra kiểm tra thể chất buổi chiều hôm nay phải tạm thời hủy bỏ." Phong Bất Yếm vỗ vỗ đầu thanh niên: "Đi theo anh."
Hắn nắm tay Sở Thời Thời đi ra ngoài thư phòng, Sở Thời Thời đuổi kịp bước chân của đối phương, mờ mịt hỏi: "Đi đâu?"
"Đi đến nơi có nhiều người nhất." Phong Bất Yếm nói.
Nơi có nhiều người nhất... Sân huấn luyện? Sở Thời Thời thầm nghĩ, không phải nói kiểm tra thể chất bị hủy bỏ rồi sao? Đi tới đó làm gì?
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Sở Thời Thời vẫn lấy đầu gấu trúc từ nút không gian ra, bộp một tiếng đội lên đầu.
Phong Bất Yếm cười như không cười nhìn cậu một cái, bước chân không dừng lại.
Sở Thời Thời rũ mắt nhìn thoáng qua mười ngón tay đan vào nhau của hai người, ánh mắt vô cùng phức tạp, Phong Bất Yếm đến bây giờ vẫn chưa tỏ tình.
Không chỉ không tỏ tình, ngay cả nụ hôn vừa rồi trong nhà vệ sinh, Phong Bất Yếm cũng không nhắc lại, giống như là... giống như hắn căn bản không để nụ hôn kia trong lòng vậy.
Sở Thời Thời: "...."
Cho nên nụ hôn kia rốt cuộc là có ý gì?
Chẳng lẽ thật sự chỉ là bởi vì làm như vậy có thể nhanh chóng khiến cho sức mạnh trong cơ thể bình ổn lại nhanh hơn, thoải mái hơn thôi sao?
Trong đầu Sở Thời Thời hỗn loạn, suy nghĩ rất nhiều thứ thượng vàng hạ cám. Cậu muốn trực tiếp mở miệng hỏi ý của Phong Bất Yếm, nhưng lại sợ sau khi hỏi xong, đáp án Phong Bất Yếm đưa ra lại không phải là cái cậu muốn, hoặc có thể nói là cái cậu không muốn chấp nhận nhất.
Lại một lần nữa được thả ra khỏi vòng che chắn, Linh Linh Bá: "..."
Não yêu đường, đi đời rồi.
Phong Bất Yếm và Sở Thời Thời rất nhanh đã đến sân huấn luyện, không biết có phải bởi vì buổi sáng bọn họ vừa dùng sân huấn luyện hay không, người ở sân huấn luyện không giảm mà còn tăng thêm, ngay cả chỗ trống không có thiết bị huấn luyện cũng có thể nhìn thấy không ít đội viên đang tự tập luyện.
Sở Thời Thời giơ tay đỡ đầu gấu trúc của mình, đảm bảo bản thân bây giờ vẫn là một xã ngưu.
Hai người lần nữa quay trở lại phòng huấn luyện mà bọn họ vừa ở buổi sáng, không ngoài dự đoán, nhóm quần chúng vây xem buổi sáng lại lần nữa tụ tập ở bên ngoài bức tường trong suốt, bắt đầu một vòng vây xem mới.
Đồng thời, Long Nham, Cửu Tùng, Thanh Âm và An Tư cũng vội vàng trở lại căn cứ.
Mấy ngày nay bọn họ đều ra ngoài nghỉ ngơi giải trí, nghe được tin tức 'đảm bảo' do Long Nham gửi tới, bốn người đều có chút đứng ngồi không yên, không hẹn mà cùng quyết định trở lại căn cứ xem rốt cuộc bây giờ là tình huống gì.
Đương nhiên, chỉ có Long Nham và Thanh Âm là vì muốn tận mắt chứng kiến sự thật, còn An Tư tự cho là mình đã biết toàn bộ 'chân tướng' và Cửu Tùng sớm đã nhìn thấu tất cả là để tiếp tục vui vẻ xem kịch.
Bốn người trùng hợp gặp nhau ở cửa căn cứ.
Long Nham chào hỏi ba người: "Mấy cậu cũng về xem chị dâu à?"
Thanh Âm gật đầu: "Đúng vậy, tôi còn chuẩn bị quà cho chị dâu nữa."
Cô lấy ra một khẩu súng bắn tỉa màu ngân bạch từ từ trong không gian, lần trước bọn họ tưởng rằng Phong Bất Yếm đã tìm được đối tượng, cô cũng đã chuẩn bị sẵn quà gặp mặt cho vị 'chị dâu' này, ai ngờ lần trước chỉ là một hồi hiểu lầm, khẩu súng bắn tỉa này liền bị bỏ lại đến tận bây giờ.
An Tư lấy ra một cái chìa khóa xe: "Chiếc xe thể thao huyền phù đời mới nhất của tôi cũng đã chuẩn bị xong."
"Tôi cũng chuẩn bị xong rồi." Cửu Tùng lấy ra hai viên trung khu phòng ngự nhỏ nhắn: "Trung khu phòng ngự do bí pháp của Cửu Vĩ tộc đặc biệt chế tạo, có thể đặt vào bất kỳ phương tiện nào để làm thành thiết bị phòng ngự, tôi đoán đội trưởng sẽ thích tự mình đi mua trang sức làm quà hơn."
Long Nham: "..."
Cho nên là chỉ có mình hắn ta quên mang quà gặp mặt thôi đúng không!
Lần trước quà gặp mặt mà hắn ta chuẩn bị cho 'chị dâu' là một đống đá đã tỉ mỉ lựa chọn, nhưng lần này hắn ta đi quá vội, nhóm những đứa nhóc xinh đẹp đáng yêu kia đều ở trong kho chứa của hắn, một cái cũng không mang theo.
Long Nham nhíu mày khổ sở suy nghĩ hồi lâu, lấy một xấp thẻ đen ra rồi nói: "Trên người tôi không có gì cả, chỉ có tiền... Hy vọng chị dâu không ghét bỏ."
"Đội trưởng còn giàu hơn cậu nữa đấy." An Tư cười nhạo, thấy Long Nham ỉu xìu như vậy, đến cả một đầu tóc đỏ cũng không có tinh thần, cô lại nói: "Nhưng không có ai chê tiền nhiều cả, cậu ấy sẽ thích thôi."
Long Nham rất dễ dỗ, nghe cô nói như vậy thì lại lập tức có tinh thần.
"Để tôi xem đội trưởng và chị dâu bây giờ ở đâu."
Long Nham vừa nói vừa lấy thiết bị đầu cuối ra, sau đó chọn vài người may mắn hỏi: [Đầu nhi bây giờ đang ở đâu?]
Một phút trôi qua, hai phút, ba phút... Không có một người nào trả lời tin nhắn của hắn ta.
Long Nham cảm thấy khó hiểu: "Đều đi làm gì rồi? Sao không một ai xem tin nhắn trên thiết bị đầu cuối vậy?"
"Không cần hỏi, có lẽ tôi biết bọn họ ở đâu rồi." An Tư nói, cô chỉ chỉ vào sân huấn luyện của căn cứ đông nghẹt người cách đó không xa: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là ở đó."
Trần nhà của sân huấn luyện đã bị dỡ bỏ, bên ngoài sân lộ thiên bị bao vây ba tầng trong ba tầng ngoài, dường như tất cả mọi người trong căn cứ đều tụ tập ở nơi này.
Bốn người Long Nham đi loanh quanh bên ngoài đám đông một vòng, không tìm thấy chỗ nào có thể chen vào.
Long Nham nhíu mày, thô thanh thô khí nói: "Được rồi, vẫn phải xem bản lĩnh của tôi."
Hắn ta vừa nói vừa đột nhiên móc cơ giáp ra, mời ba người khác vào trong khoang cơ giáp.
An Tư, Thanh Âm và Cửu Tùng: "..."
Mở cơ giáp đi ăn dưa, quả là độc nhất vô nhị.
Những người đứng ở ngoài vây xem không nhìn thấy tình hình bên trong thấy vậy, cũng sôi nổi bừng tỉnh đại ngộ mà noi theo, không lâu sau, bầu trời trống rỗng liền bị cơ giáp dày đặc bao phủ, người không biết có lẽ còn tưởng rằng nơi này đã xảy ra b.ạo l.oạn lớn cũng nên.
Long Nham từ xa đã nhìn thấy Phong Bất Yếm ở trung tâm đám người, bên cạnh hắn quả nhiên có một cái đầu gấu trúc quen mắt.
"Đầu nhi ở kia!" Long Nham vừa nói vừa muốn lái đến đó, lại bị An Tư nhanh tay lẹ mắt ngăn lại.
"Không muốn ch.ết thì đừng đi." An Tư vỗ bay tay hắn ta ra rồi giành quyền điều khiển cơ giáp, để cơ giáp ổn định mà lơ lửng trên không trung, không tiếp tục tiến lên nữa.
Mà lúc này, Phong Bất Yếm và Sở Thời Thời ở phía dưới lại đang thì thà thì thầm.
"Chúng ta chơi một trò chơi, thế nào?" Phong Bất Yếm nói.
Một đống cơ giáp đột nhiên bay lên xung quanh khiến Sở Thời Thời trong lòng run lên, vừa thầm nghĩ những người này đang làm gì vậy, vừa không nhịn được sờ soạng đầu gấu trúc của mình, đảm bảo buff xã ngưu của mình không bị rớt. Cậu hỏi lại: "Trò chơi gì?"
Phong Bất Yếm đến gần đầu gấu trúc, nhỏ giọng nói: "Ai thua thì người đó sẽ tỏ tình trước."
Tay Sở Thời Thời run lên, suýt chút nữa đã làm rơi đầu gấu trúc trên đầu mình: "Tỏ tỏ tỏ, tỏ tình?!"
Phong Bất Yếm nói tỏ tình? Hắn hắn hắn, hắn đã nhận ra từ khi nào --
Đầu gấu trúc: Má, lão tử lộ rồi?.jpg
Sở Thời Thời không nhịn được hỏi: "Anh, anh biết từ khi nào?"
Phong Bất Yếm cười khẽ một tiếng, lại không có ý định giải thích, chỉ tiếp tục hỏi, âm thanh trầm thấp mê người: "Chơi không?"
Trái tim Sở Thời Thời đập thình thịch, tỏ tình trước mặt nhiều người như vậy, không không không, bị tỏ tình trước mặt nhiều người như vậy... Cậu xã ngưu, cậu có thể!
Sở Thời Thời: "Chơi!"
Phong Bất Yếm cười, lấy hai khẩu súng bắn tỉa đã chuẩn bị từ trước ra, đưa một khẩu cho Sở Thời Thời.
"Mỗi khẩu súng chỉ có ba viên đạn." Phong Bất Yếm vừa nói vừa điều chỉnh khoảng cách bắn là chế độ hai trăm mét: "Hai trăm mét, khoảng cách này em có thể chấp nhận được không?"
Hai trăm mét... Sở Thời Thời khẽ cắn môi: "Chơi!"
Kỹ thuật xạ kích của cậu đương nhiên không bằng Phong Bất Yếm, nhưng chỉ có hai trăm mét thôi... Lỡ như cậu có thể nhặt được của hời thì sao?
Phong Bất Yếm cong cong môi: "Em lên trước đi."
Sở Thời Thời hít một hơi thật sâu, đặt súng lên nhắm chuẩn rồi bắn... vòng mười, Phong Bất Yếm theo sát phía sau, cũng vòng mười.
Ngay sau đó là phát súng thứ hai, Sở Thời Thời và Phong Bất Yếm đều phát huy ổn định, hai người đều vòng mười.
Rất nhanh đã tới phát súng cuối cùng, trước khi bắt đầu, Sở Thời Thời hỏi: "Nếu chúng ta hòa nhau thì sao?"
"Vậy thì đấu thêm." Giọng điệu Phong Bất Yếm lười biếng: "Cho đến khi chúng ta phân ra thắng bại mới thôi."
"...Anh cố ý?" Sở Thời Thời giận dỗi liếc mắt nhìn đối phương một cái: "Anh biết rõ kỹ thuật bắn súng của em không giỏi bằng anh."
Phong Bất Yếm cũng không định giấu giếm, hơn nữa còn rất thành khẩn, thậm chí mang theo một chút tán thưởng, giống như như đang khen Sở Thời Thời vậy mà lại nhìn ra: "Đúng, chính là cố ý."
Sở Thời Thời lập tức bướng bỉnh lên, trong lòng thầm nghĩ không phải chỉ có hai trăm mét thôi sao, cậu có thể!
Phát súng thứ ba của cậu vẫn là vòng mười.
Đến lượt Phong Bất Yếm, Sở Thời Thời buông trường súng trong tay xuống, nhìn người bên cạnh, tư thế tùy tiện lại tiêu chuẩn đặt súng lên bắn.
Một tiếng "bùm" vang lên, viên đạn xé rách không khí bay xa hai trăm mét, bắn trúng vào hồng tâm một cách chuẩn xác.
Vòng mười.
Nhưng không phải là vòng mười của Phong Bất Yếm.
Sở Thời Thời có chút ngây người: "Sao anh lại bắn vào bia của em?"
"Kỹ thuật súng quá tốt, không bắn trúng hồng tâm thì không muốn bắn vào chỗ khác." Phong Bất Yếm buông súng xuống, giọng điệu lười biếng mang theo ý cười: "Nhưng anh lại muốn tỏ tình với em, cho nên không còn cách nào, chỉ có thể nhắm vào bia của em thôi."
Sở Thời Thời hơi hơi trừng lớn mắt, bên tai ngoại trừ âm thanh của Phong Bất Yếm ra thì chỉ còn lại tiếng tim đập cực kỳ kịch liệt của chính cậu.
"Hòn đá nhỏ, ba chữ thích em, kiếp này của anh không thể chỉ nói với em một lần, cho nên..."
"Yêu đương đi, Sở Thời Thời." Phong Bất Yếm rũ mắt nhìn cậu, trong hắc đồng là lưu luyến nhu tình không chút nào che giấu: "Chính là kiểu yêu đương cả đời chỉ yêu một lần."
Tác giả có lời muốn nói:
[Chỉ là ôm ôm với hôn hôn, hai đứa trẻ trong sáng lần đầu tiên hun hít, không làm chuyện gì khác, cúi đầu với các đại đại kiểm duyệt]
Sở Thời Thời: Ngượng ngùng.jpg
Đầu gấu trúc thời: Vào? Kết hôn? Hiểu?.jpg
----
Ngoại trừ câu cảnh báo ở chỗ "Tác giả có lời muốn nói", thì thật ra trong lúc đang miêu tả cảnh hôn thì tác giả cũng chèn câu này dô nữa hahaha, mà Dứa thấy tụt mod nên cắt xuống cuối chương luôn, giờ bổ sung nè. P/S: chương này cấu trúc câu cú khó làm cho mượt qué, nên văn phong hơi cứng cứng xíu, các tình iu thông cảm cho sốp nho, hoho:
【Chỉ là ôm ôm hôn hôn, không làm những chuyện khác, cúi đầu với các đại đại kiểm duyệt】
Chương Sau
0 Nhận xét