Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế
Chương 58
Hai người hôn nhau ở bên hồ bơi đến mức khó phân, mãi đến khi đàn cá thực tế ảo trong hồ bơi bơi đến bên cạnh Sở Thời Thời, tò mò vây xem hành vi khác thường của hai người, Sở Thời Thời mới khẽ đẩy Phong Bất Yếm một chút, ý bảo cho hắn buông tha cho mình.
Phong Bất Yếm kinh ngạc nói: "Sao vậy, bị một đám cá giả nhìn cũng sẽ thẹn thùng à?"
Sở Thời Thời mím môi đỏ, mặt nóng đến mức gần như có thể chiên trứng, cánh tay ôm Phong Bất Yếm cũng siết chặt hơn một chút.
Phong Bất Yếm cười khẽ một tiếng, cánh tay dùng sức ôm nhân ngư tóc vàng từ trong hồ bơi ra, ân cần bọc lên người đối phương một chiếc khăn tắm siêu lớn.
Sở Thời Thời động đậy đuôi cá, khăn tắm mềm mại khô ráo, rất nhanh đã hút hết nước trên đuôi.
Phong Bất Yếm không đặt người xuống mà trực tiếp ôm vào phòng ngủ.
Phòng ngủ cũng là chủ đề đại dương, chiếc giường đôi được thiết kế theo hình dáng vỏ sò, thoạt nhìn cực kỳ mộng ảo, nhưng mà ---
"Chỉ có một chiếc giường thôi ư?" Sở Thời Thời nhịn không được hỏi một tiếng.
"Đây là phòng tình nhân." Phong Bất Yếm nói: "Đương nhiên chỉ có một chiếc giường."
Sở Thời Thời không nói gì nữa, chóp đuôi nhòn nhọn ẩn trong khăn tắm không dấu vết cuộn tròn lại một chút.
Cho nên...
Phong Bất Yếm đã bắt đầu thiết kế chủ đề cho phòng tình nhân từ sớm?
Sở Thời Thời trộm liếc nhìn hắn một cái, mím môi, tim đập càng nhanh. Phong Bất Yếm tỏ tình với cậu cũng không phải là nhất thời nảy lòng tham, mà thoạt nhìn càng giống như đã sớm có mưu đồ.
Sở Thời Thời không nhịn được cười: "Hì hì hì."
Phong Bất Yếm hỏi cậu: "Cười cái gì?"
Sở Thời Thời cong mắt, ý cười trên mặt càng sâu, nhưng không có ý định trả lời.
Phong Bất Yếm cũng không truy hỏi, đặt nhân ngư đuôi xanh trong lòng lên giường lớn, tiện tay rút cái khăn tắm đã sớm thấm ướt của nhân ngư đi.
Sở Thời Thời mắt trông mong nhìn hành lý của hai người ở phía xa: "Quần áo của em."
Phong Bất Yếm đi qua lật xem: "Mặc cái nào?"
Sở Thời Thời bọc mình vào trong chăn, tùy tiện chỉ một cái. Bọn họ đi vội vàng, quần áo đều là Phong Bất Yếm mới mua, cái nào cũng giống nhau.
Ban đầu Sở Thời Thời nghĩ như vậy, mãi đến khi cậu nhìn rõ hình dáng quần áo còn chưa tháo nhãn mác mà Phong Bất Yếm xách tới bên giường, sắc mặt lập tức thay đổi: "Đây là quần áo gì?"
"Quần áo em chọn." Phong Bất Yếm nói: "Thế nào, đẹp không?"
Đẹp thì đẹp, ánh mắt của Phong Bất Yếm rất không tồi, quần áo mua đều rất có cảm giác, nhưng vấn đề chính là --
"Tại sao lại có cái đuôi?!!" Sở Thời Thời chống người ngồi dậy: "Hơn nữa còn là liền thân? Sao anh lại mua loại quần áo kỳ kỳ quái quái như vậy?!"
"Là người bán tặng." Phong Bất Yếm vô tội nói: "Cửa hàng có hoạt động, mua ba bộ tặng một bộ ngẫu nhiên, anh nói là mua cho người yêu ở nhà, người bán liền nói tặng một bộ quần áo cho đối tượng mặc."
Sở Thời Thời: "..."
Ok, cậu chọn cậu mặc là được, một cái đuôi mà thôi, cậu cũng không phải không có đuôi.
Sở Thời Thời mở túi đóng gói quần áo liền thân ra, khóe mắt vừa nhìn thoáng qua đã đột nhiên bắt được một chỗ cực kỳ vi diệu.
Sở Thời Thời: "..."
Sắc mặt cậu đỏ bừng, vội vàng nhoi quần áo thành một cục nhét lại vào lòng Phong Bất Yếm.
Sao, sao lại là hở đáy?!
Cửa hàng gì mà không đứng đắn chút nào vậy?!!
"Đổi một bộ! Bình thường hơn một chút!!!" Sở Thời Thời vèo một cái chui vào trong chăn, chăn bị cậu kéo lên che hơn một nửa khuôn mặt, vây tai nhòn nhọn không ngừng run rẩy vẫn còn lộ ra ngoài: "Bộ này vứt đi, không cần! Em cũng không mặc đâu!"
Phong Bất Yếm cũng đồng thời nhìn thấy chỗ thiếu một miếng vải kia, biểu cảm hắn hiếm khi có chút lúng túng, nhưng chỉ trong nháy mắt đã lại khôi phục lại bình thường.
Hắn chậc một tiếng nói: "Thiện ý của chủ quán, sao có thể tùy tiện vứt được?"
Phong Bất Yếm vừa nói vừa xếp quần áo gọn lại, bỏ lại vào trong túi đóng gói.
Sở Thời Thời kháng cự nói: "Em sẽ không mặc!"
Phong Bất Yếm nhướng mày, vuốt lông nói: "Được được được, không mặc thì không mặc."
Sở Thời Thời: "..."
Cậu còn muốn nói gì đó thì Phong Bất Yếm đã đưa tới một bộ đồ ngủ khác.
Lần này là quần áo rất bình thường, Sở Thời Thời cuộn mình trong chăn, trộm liếc nhìn người bên mép giường một cái, thấy đối phương đang lưng về phía mình thu dọn hành lý, cậu liền nhanh chóng biến về hình người dưới sự che chắn của chăn.
Chờ Phong Bất Yếm đơn giản thu dọn quần áo một chút, Sở Thời Thời đã mặc xong đồ ngủ, còn vô cùng chu đáo nằm ở mép giường, chừa lại ba phần tư chỗ trống cho Phong Bất Yếm.
Trên giường chỉ có một chiếc chăn, Phong Bất Yếm lên giường, sau đó rất tự nhiên chui vào trong chăn của Sở Thời Thời ngủ cùng ở một bên.
Sở Thời Thời lại dịch về phía mép giường.
Phong Bất Yếm cười khẽ một tiếng nói: "Ngủ xa như vậy là sợ buổi tối anh làm gì với em à?"
Sở Thời Thời đỏ mặt lắc đầu.
Cậu không sợ Phong Bất Yếm buổi tối làm gì cậu, cậu sợ chính là mình sẽ khống chế không được mà làm gì hắn. Sắc đẹp trước mặt, ai có thể nhịn được chứ!
Nghĩ đến một thoáng kinh hồng mình liếc thấy trong phòng tắm trước đó, mặt Sở Thời Thời càng đỏ hơn, cậu lại kéo kéo chăn lên, ngay cả vây tai nhòn nhọn cũng sắp bị chăn che khuất.
Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ ngủ cùng nhau, nhưng lại là lần đầu tiên ngủ ở cùng một bên, hơn nữa... hơn nữa lần này bọn họ còn đã xác định quan hệ.
Trong đầu Sở Thời Thời không nhịn được bắt đầu nhảy ra rác rưởi màu vàng.
Về chuyện này, Linh Linh Bá ở trong đầu cậu đã sớm tập mãi thành quen, không biết từ đâu lấy ra một bình xịt tẩy rửa phụt phụt xịt loạn, xịt xong liền chủ động kéo đèn tự nhốt mình vào trong vòng che chắn.
Sở Thời Thời: "..."
Giây tiếp theo, một bàn tay to đột phá vòng vây của chăn, chính xác nắm lấy cổ tay Sở Thời Thời, hơi dùng sức một chút liền kéo người đến trung tâm của giường lớn.
Sở Thời Thời nhỏ giọng kinh hô một tiếng, theo bản năng nhắm hai mắt lại.
Phong Bất Yếm ôm cậu vào ngực, lòng bàn tay khẽ vỗ lên lưng thanh niên nói: "Ngủ đi."
Qua một hồi lâu, Sở Thời Thời mới trộm mở to mắt.
Đầu cậu dựa vào chỗ vai của nam nhân, trước mặt đối diện với cần cổ, hormone nam tính vị bạc hà ập vào trước mặt.
Sở Thời Thời liếm liếm môi, tim đập thình thịch, nhắm mắt lại, trong lòng cảm thấy hơi tiếc nuối.
Vậy mà thật sự chỉ là ôm một cái.
Thở dài.jpg
Giấc ngủ này của Sở Thời Thời không được thật sự thoải mái lắm, cậu mơ một giấc mơ siêu siêu dài lại còn phức tạp hỗn loạn, trong mơ cậu hóa thân thành một con bạch tuộc khổng lồ, có một giọng nói kỳ lạ vẫn luôn nói với cậu, nếu buông lỏng những thứ trong móng vuốt ra thì cậu sẽ bị xâu thành xiên bạch tuộc rồi nướng ăn luôn.
Bạch tuộc Sở Thời Thời sợ hãi cực độ, cũng không biết mình đã bắt được cái gì, dù sao cũng ôm chặt không dám buông tay, móng vuốt không đủ còn dùng đến miệng, làm thế nào chắc chắn thì làm thế đó.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Sở Thời Thời ngủ đến đầu óc choáng váng, trong nháy mắt còn tưởng mình vẫn là một con bạch tuộc.
Giọng nói của người trước mặt mang theo chút khàn khàn vừa mới tỉnh ngủ: "Chào buổi sáng, hòn đá nhỏ."
Sở Thời Thời không nghe rõ, theo bản năng trả lời một câu: "Đừng ăn tôi..."
"Anh cứ nhất định muốn ăn, phải làm sao bây giờ?" Nam nhân khàn giọng cười nói: "Không chỉ muốn ăn, anh còn muốn nướng ăn, chiên ăn, xào ăn --"
Sở Thời Thời giơ tay bộp một cái bịt miệng đối phương lại, qua một hồi lâu mới phản ứng kịp, bây giờ cậu không còn ở trong mơ nữa.
Nghĩ đến mình vừa mới nói cái gì, Sở Thời Thời vội nói: "Anh không nghe thấy cái gì hết!"
Phong Bất Yếm bị cậu bịt miệng chớp chớp mắt, ánh mắt nhìn có vẻ cực kỳ vô tội.
Má Sở Thời Thời nóng ran, vây tai lại có khuynh hướng muốn nhô ra. Cậu lùi vào trong chăn để bình tĩnh, lại nghe thấy người trước mặt nói: "Hòn đá nhỏ, anh biết em rất thích anh, nhưng hiện tại... Em có thể buông anh ra trước được không?"
Tay Phong Bất Yếm luồn vào trong chăn, vỗ nhẹ lên cái chân đang đặt lên thắt lưng hắn của Sở Thời Thời một chút: "Còn không thả xuống thì sẽ xảy ra chuyện đấy."
Sở Thời Thời có chút mờ mịt nhìn hắn một cái, bắt đầu ý thức được tư thế hiện tại của hai người, hai mắt vèo một cái mà trừng lớn.
Cậu đặt một chân lên thắt lưng Phong Bất Yếm, chân còn lại ngang ngược kẹp giữa hai chân Phong Bất Yếm, cả người giống như một con bạch tuộc, gắt gao quấn chặt lấy toàn bộ người Phong Bất Yếm.
Sở - bạch tuộc - Thời Thời vội vàng buông chân, có thứ gì cứng cứng nóng hổi xẹt qua chỗ đầu gối cậu.
Đó là--
Vây tai Sở Thời Thời rốt cuộc không nhịn được mà nhô ra, cậu vội vàng lùi ra sau một chút, lắp bắp nói: "Thực, thực xin lỗi--"
Lời còn chưa nói xong đã bị Phong Bất Yếm bịt kín miệng.
"Xin lỗi cái gì, anh cũng không ghét." Phong Bất Yếm cười tủm tỉm nói: "Ngược lại còn rất thích, hoan nghênh lần sau lại tới."
Sở Thời Thời một lần nữa vùi mình vào trong chăn.
Cái gì mà lần sau lại tới...
Dụ dỗ.jpg
Hai người chơi ở bãi biển Bỉ Ngạn trọn ba ngày, mãi cho đến khi cả hai đều cảm thấy mỹ mãn mới thu dọn hành lý chuẩn bị trở về Thợ Săn tinh.
Khi cơ giáp màu lam bạc đến căn cứ Liệt Dương đã là buổi trưa, vừa xuống cơ giáp, Sở Thời Thời liền đối diện với ánh mắt u oán của mấy người Long Nham.
Ngoại trừ Cửu Tùng, đáy mắt ba người còn lại đều treo một cái quầng thâm cực lớn, rõ ràng là mấy ngày nay với bọn họ mà nói là thực sự rất khó nhịn.
Long Nham không nhịn được tính tình nóng nảy của mình: "Đầu nhi! Các anh cũng quá không phúc hậu rồi! Vui vẻ xong rồi đi, quăng lại cho bọn tôi nhiều cục diện rối rắm như vậy ---"
Phong Bất Yếm khẽ nhướng mày: "Tôi quăng lại cục diện rối rắm cho các cậu khi nào?"
"Đương nhiên là có!" Long Nham khó thở: "Thiết bị đầu cuối của tôi sắp nổ tung rồi! Mọi người đều tới hỏi tôi, cái gì mà đầu gấu trúc kia là ai, đội trưởng của chúng ta có phải là hoa đã có chủ rồi hay không bla bla, ngay cả đêm hôm khuya khoắt 3 giờ sáng còn có người gọi điện thoại cho tôi --"
Long Tộc tóc đỏ càng nói càng tức giận, cái nút trên thiết bị đầu cuối bị hắn ta nắm trong tay, rốt cuộc không chịu nổi mà phát ra một tiếng cạch giòn tan, quang vinh bỏ mình.
An Tư nhẹ nhàng liếc hai người một cái, rõ ràng cái gì cũng chưa nói, lại dường như cái gì cũng đã nói, nhìn tới mức Sở Thời Thời trong lòng có chút chột dạ.
Cậu còn nhớ rõ lúc Phong Bất Yếm tỏ tình xong mang cậu rời đi, trong sân huấn luyện còn lại bao nhiêu người, để nhiều người như vậy cho mấy người Long Nham... Hình như thật sự có chút không được phúc hậu cho lắm.
Đầu gấu trúc: Mọi người vất vả rồi.jpg.
Đầu gấu trúc: Ba ba vui vẻ xong đã trở về rồi!.jpg.
Sở Thời Thời: "..."
Cậu tắt biểu tượng cảm xúc tự động của đầu gấu trúc một cái bép, đội meme 'ngoan ngoãn.jpg' không nói một lời.
May mà Long Nham cũng chỉ oán giận hai câu, oán giận xong liền thay đổi biểu cảm, cực kỳ hào sảng lấy ra vài tấm thẻ đưa tới trước mặt Sở Thời Thời.
"Đây là thẻ đen trị giá một tỷ tinh tệ, đây là thẻ ưu đãi tam chiết khấu tất cả sản nghiệp dưới trướng Long Tộc, đây là..." Long Nham giới thiệu từng tấm từng tấm một rồi sảng khoái cười lớn một tiếng: "Đây là quà gặp mặt tôi tặng cho chị dâu, xin chị dâu nhận lấy."
Gọi, gọi, gọi là chị dâu rồi sao?!
Bên tai Sở Thời Thời có chút đỏ, còn chưa đợi cậu nói gì, Long Nham đã nhét thẻ vào tay cậu, nhường chỗ cho người sau lưng.
Đứng sau hắn ta là An Tư, An Tư cầm một chiếc chìa khóa cơ: "Đây là xe thể thao huyền phù W1314 đời mới nhất, toàn tinh tế giới hạn 100 chiếc, Sở... Chị dâu cất kỹ."
Thế là trong tay Sở Thời Thời lại nhiều thêm một chiếc chìa khóa xe.
Tiếp theo là Thanh Âm, nàng cầm một khẩu trường súng bắn tỉa màu trắng bạc dài cỡ nửa người, đường nét trường súng lưu sướng, vỏ ngoài trắng bạc bằng chất liệu kim loại lộ ra xúc cảm nhám mờ, nhìn cực kỳ cao cấp xinh đẹp.
Sở Thời Thời nhận súng rồi nói tiếng cảm ơn, mắt gần như dính vào khẩu súng trong tay.
Bệnh nghề nghiệp tái phát, cậu hiện tại cực kỳ muốn tháo dỡ khẩu súng bắn tỉa chưa từng thấy bao giờ này ra, xem xem cấu tạo bên trong như thế nào.
Sở Thời Thời đội đầu gấu trúc, Phong Bất Yếm không nhìn thấy biểu cảm của cậu, nhưng liếc mắt một cái đã có thể đoán được Sở Thời Thời hiện tại đang nghĩ gì.
Người cuối cùng tiến lên là Cửu Tùng, cậu ấy cười tủm tỉm gọi Sở Thời Thời một tiếng chị dâu rồi giao hai cái trung khu phòng ngự nhỏ nhắn trong tay cho Phong Bất Yếm.
Trung khu phòng ngự không thể trực tiếp sử dụng, thường sẽ được giấu vào nhẫn, dây chuyền hoặc các loại trang sức khác.
Trận pháp của Cửu Vĩ Hồ tộc đứng số một số hai trên toàn Tinh Tế, trung khu phòng ngự lấy ra từ trong tộc bọn họ, không nghi ngờ gì là đỉnh cao trong đỉnh cao.
Phong Bất Yếm gật đầu, nhẹ giọng thì thầm với Sở Thời Thời: "Em muốn bỏ trung khu phòng ngự vào đâu? Nhẫn? Dây chuyền? Hay là thứ khác?"
Sở Thời Thời choáng váng nói: "Anh quyết định là được."
Cậu đã bị niềm vui bất ngờ ập đến làm cho hôn mê rồi, đây chính là cảm giác một đêm phất nhanh sao? Từ nay về sau cậu không còn là quỷ nghèo kiết xác muốn mua một túi cá khô nhỏ cũng phải do dự rất lâu mà vẫn không nỡ mua nữa!
"Mới như vậy đã vui vẻ rồi sao?" Phong Bất Yếm cười cậu: "Đây chỉ là lễ vật mà bọn họ tặng cho chị dâu mà thôi, chờ chúng ta kết hôn còn có quà cưới, em đừng có kích động đến mức cả đêm không ngủ."
Sở Thời Thời theo bản năng nói: "Đêm kết hôn vốn dĩ không cần ngủ mà, chẳng phải còn động ---"
Lời còn chưa dứt thì cậu đã giật mình tỉnh táo lại. Ý thức được mình vừa nói cái gì, cậu vội vàng ngậm miệng nhìn về phía khác, trong lòng thầm nghĩ may mà cậu có mang theo đầu gấu trúc.
"Thì ra em đã chuẩn bị sẵn tâm lý không ngủ cả đêm rồi." Phong Bất Yếm cười khẽ một tiếng, trong đôi mắt đen thâm trầm mang theo một cỗ ý vị nguy hiểm: "Xem ra anh cũng phải cố gắng lên, không thể để em thất vọng được."
Sở Thời Thời: "..."
Vệt ửng hồng trên mặt Sở Thời Thời đã lan đến tận cổ, ngay cả đầu gấu trúc cũng gần như không che được màu đỏ ửng trên cổ cậu.
Cậu lấy ngón tay dùng sức chọc chọc vào eo Phong Bất Yếm, nhỏ giọng hoảng loạn nói: "Anh đừng nói nữa, còn có người khác ở đây..."
"Người khác ở đây?" Phong Bất Yếm nhướng mày: "Chỗ này không phải chỉ có chúng ta sao?"
Sở Thời Thời ngẩn ra: "Không phải còn có Long Nham --"
Cậu nhìn một vòng ra bốn phía, giọng nói đột nhiên im bặt. Bốn người Long Nham không biết đã rời đi từ lúc nào, chung quanh đã không còn thấy bóng dáng của bọn họ.
Phong Bất Yếm cười nói: "Ý của em là, không có ai thì anh có thể nói những lời này đúng không?"
Sở Thời Thời giận dữ nói: "Anh biết em không có ý này!"
Phong Bất Yếm mặt vô tội: "Anh không biết."
Sở Thời Thời: "..."
A a a!!!
Sao hắn lại không biết xấu hổ như vậy!
Đáng ghét, cậu cũng khá là thích.jpg.
Sau chuyến du lịch tỏ tình, cuộc sống của hai người lại trở về quỹ đạo.
Bài kiểm tra thể chất bị gián đoạn lúc trước cũng được nhắc lại, sau khi kiểm tra thể chất kết thúc, Phong Bất Yếm cầm bảng điểm kiểm tra thể chất của Sở Thời Thời, cau mày không nói gì.
Sở Thời Thời lập tức thấp thỏm bất an: "... Rất kém sao?"
Phong Bất Yếm: "Muốn nghe tin tốt hay tin xấu?"
"Nghe tin xấu trước, sau đó tới tin tốt." Sở Thời Thời nói. Quất một gậy rồi cho một viên kẹo, có lẽ sẽ không làm cậu quá khó chịu.
Phong Bất Yếm ăn ngay nói thật: "Tin xấu, thành tích tổng hợp của em còn không bằng thợ săn học viên vừa mới vào học."
Sở Thời Thời: "..."
Nằm trong dự kiến.jpg.
Nhưng giọng nói của Sở Thời Thời vẫn có chút yếu ớt: "Tin tốt thì sao?"
"Mặc dù sức mạnh của em không đủ, nhưng độ nhanh nhẹn, năng lực phản ứng và độ mềm dẻo của cơ thể đều không tồi, tính thực chiến rất cao." Trong đáy mắt Phong Bất Yếm lộ ra một tia ý cười: "Cũng không phải là hoàn toàn vô dụng."
Đầu gấu trúc: Anh bạn tốt, cảm ơn vì đã an ủi tui.jpg.
Phong Bất Yếm vỗ vỗ vai cậu nói: "Ăn ngay nói thật mà thôi, mỗi người đều có sở trường và sở đoản, có người thích đối đầu chính diện với dị thú, cũng có người không thích hợp đi theo con đường này."
Sở Thời Thời rơi vào trầm tư, một bên cảm thấy Phong Bất Yếm nói có lý, một bên lại cảm thấy hắn đang an ủi mình.
"Không phải an ủi đâu, hòn đá nhỏ." Phong Bất Yếm nhìn ra suy nghĩ trong lòng đối phương: "Về phương diện này anh sẽ không vì an ủi người mà nói mấy lời dễ nghe, có thể chính là có thể, không được anh cũng sẽ không trái với lương tâm mà nói được."
Hắn sờ sờ đầu gấu trúc của Sở Thời Thời nói: "Phải tự tin, biết không? Em thật sự lợi hại hơn rất nhiều người."
Sở Thời Thời trong lòng khẽ động, đối diện với Phong Bất Yếm xuyên qua đầu gấu trúc.
Trên mặt Phong Bất Yếm treo ý cười như thường lệ, trong đáy mắt lại lộ ra vài phần đứng đắn, hiển nhiên lời vừa rồi thật sự không phải đang an ủi cậu mà là thật lòng.
Sở Thời Thời mím môi trầm mặc chốc lát, mối khóa đã xoắn thành một cục trong lòng dường như bị một bàn tay khẽ khàng đùa nghịch, cuối cùng cạch một tiếng được cởi bỏ.
Cậu khẽ ừ một tiếng, chóp mũi có chút chua xót.
Phong Bất Yếm vẫn còn tiếp tục nói: "Kiểm tra thể chất chỉ là bắt đầu, anh sẽ dựa theo bài kiểm tra thể chất của em mà lập ra kế hoạch huấn luyện, tiếp theo --"
Lời còn lại đã bị cái ôm đột ngột của Sở Thời Thời đánh gãy.
Thanh niên vẫn còn đội đầu gấu trúc, đầu gấu trúc to lớn lại mềm mại đặt trên vai hắn, đẩy đầu của hắn lệch sang một bên.
"... Hòn đá nhỏ?"
Giọng nói ôn nhuận của thanh niên từ dưới đầu gấu trúc truyền ra, nghe có vẻ rầu rĩ: "Em không sao, chỉ là muốn ôm ôm anh một cái."
Đôi mày Phong Bất Yếm nhu hoà, không nói thêm gì, yên lặng làm một con ‘thú bông’ cỡ lớn để Sở Thời Thời ôm cho thoả.
*
Kế hoạch huấn luyện đặc biệt của Sở Thời Thời đúng hẹn mà đến, Phong Bất Yếm cũng không bởi vì cậu là cục cưng của mình mà nhân cơ hội này thủ hạ lưu tình.
Kế hoạch huấn luyện định chế cực kỳ tỉ mỉ và nghiêm khắc, Phong Bất Yếm đồng hành huấn luyện hóa thân thành giáo quan ma quỷ, mặc kệ Sở Thời Thời khóc chít chít kêu mệt thế nào, hắn cũng không hề buông lỏng một lần.
Phong Bất Yếm cười nói ‘không được’ thực sự quá đáng sợ, Sở Thời Thời tê liệt ngã xuống đất không bò dậy nổi nghĩ thầm.
Hôm nay là ngày thứ bảy bọn họ bắt đầu huấn luyện, Phong Bất Yếm mỗi ngày đều sẽ dựa theo tình huống huấn luyện hôm trước của Sở Thời Thời mà điều chỉnh chi tiết huấn luyện của ngày thứ hai, để đảm bảo huấn luyện mỗi ngày đều vừa vặn ở mức Sở Thời Thời tinh bì lực tẫn nhưng lại không hại thân.
Quần áo huấn luyện trên người Sở Thời Thời đã sớm bị mồ hôi thấm ướt, cậu vừa chạy xong một vòng năm cây số có tải trọng, hiện tại chân đã mềm nhũn giống như không phải của mình.
Khoảnh khắc xông đến đích, hai chân mềm nhũn ngã xuống đất. Sở Thời Thời thuận thế lật người một cái, ngửa mặt lên trời há miệng thở dốc từng ngụm từng ngụm, đầu gấu trúc thì vẫn bị cậu đội chặt trên đầu.
Đầu gấu trúc này là đặc chế bằng chất liệu đặc biệt, vừa không ảnh hưởng đến hô hấp vừa không quá nặng.
Trước mắt đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt tuấn tú quen thuộc, Phong Bất Yếm duỗi tay kéo người từ dưới đất lên: "Vừa chạy xong thì đừng có nằm, đứng lên đi lại một chút."
Sở Thời Thời chân mềm nhũn như sợi mì, làm sao đi nổi, cả người gần như hoàn toàn đè lên cánh tay Phong Bất Yếm, bị hắn xách lên phía trước.
Cậu vừa thở hồng hộc vừa lẩm bẩm nói: "Ma quỷ--"
Phong Bất Yếm thu hết vào trong lòng, không hề để ý, thậm chí còn rất tự hào: "Anh còn có thể ma quỷ hơn."
Hắn cười nhẹ liếc mắt ngó Sở Thời Thời một cái, Sở Thời Thời trợn trắng mắt với hắn, nhưng cũng không than phiền thêm.
Hai người đi quanh sân huấn luyện hai vòng, Phong Bất Yếm đột nhiên mở miệng: "Lúc anh vừa mới gia nhập Hiệp Hội Thợ Săn, khi trở thành thợ săn chính thức thì nhiệm vụ gì cũng nhận, còn từng đến học viện thợ săn làm giáo quan cho thợ săn học viên mới nhập học."
Hô hấp của Sở Thời Thời đã bình phục lại, chỉ là chân vẫn còn bủn rủn đau nhức rất lợi hại, lúc đi đường đều cảm thấy bắp chân của mình đang không ngừng run rẩy.
Cậu không lên tiếng, yên tĩnh nghe Phong Bất Yếm nói chuyện.
"Trong số những học sinh mới nhập học, thành tích kiểm tra thể chất tổng hợp của rất nhiều người chỉ tốt hơn em một chút." Phong Bất Yếm nói: "Anh dẫn dắt bọn họ nửa tháng, em đoán người có tiến bộ nhanh nhất trong số họ, nửa tháng có thể chạy bao nhiêu km có tải trọng?"
Sở Thời Thời tính toán tốc độ huấn luyện của mình trong lòng: "Mười km?"
Phong Bất Yếm lắc đầu: "Không, học viên tiến bộ nhất sau khi huấn luyện nửa tháng, chạy 5km với tải trọng giống em còn không ngắn bằng thời gian hôm nay của em."
Sở Thời Thời trừng lớn hai mắt lên án: "Quả nhiên anh đã tăng cường huấn luyện cho em!"
"Đây không phải là tăng cường huấn luyện." Phong Bất Yếm híp mắt cười: "Anh là căn cứ theo cực hạn của em mà chế định kế hoạch."
Nói cách khác... là bởi vì bản thân cậu đã lợi hại như vậy, cho nên Phong Bất Yếm mới chế định kế hoạch ma quỷ như vậy?
Sở Thời Thời bĩu môi trong lòng, nhưng không thể không thừa nhận, nghe Phong Bất Yếm nói như vậy, kỳ thật cậu rất là vui vẻ.
Phong Bất Yếm đột nhiên buông tay Sở Thời Thời ra, đứng trước mặt cậu hơi hơi cong đầu gối nói: "Đi thôi, huấn luyện hôm nay đến đây thôi, có thể về nghỉ ngơi rồi."
Sở Thời Thời thuận thế nhào về phía trước một cái, hai chân vừa mới nâng lên một chút đã bị một đôi bàn tay lớn câu lấy.
Phong Bất Yếm vững vàng cõng hòn đá nhỏ của mình lên, vẻ mặt tự nhiên đi xuyên qua dòng người vây xem bên ngoài sân huấn luyện.
Sau khi về đến phòng ngủ, Sở Thời Thời lấy quần áo sạch sẽ chui vào phòng tắm.
Bồn tắm đã sớm xả đầy nước, Sở Thời Thời duỗi tay chạm chạm, nhiệt độ thích hợp bao bọc lấy lòng bàn tay, khiến cậu thoải mái mà khẽ thở dài một hơi.
Cậu nhanh chóng cởi bỏ quần áo huấn luyện đã thấm ướt, nhấc chân bước vào trong bồn tắm.
Nhưng không biết có phải huấn luyện hôm nay quá tàn khốc không, một chân Sở Thời Thời lảo đảo, thân thể nghiêng một cái, cả người nhất thời đâm đầu vào trong bồn tắm.
Phong Bất Yếm ở ngoài phòng tắm nghe được một tiếng rầm thật lớn: "Hòn đá nhỏ?"
Người trong phòng tắm cũng không đáp lại, trong lòng Phong Bất Yếm căng thẳng, đẩy cửa phòng tắm nhìn vào trong bồn.
Lần này thanh niên tóc vàng lần này ngã rất mạnh, tứ chi giang thành hình chữ X nằm trong bồn, nước trong bồn tắm văng ra ngoài hơn một nửa, toàn bộ phòng tắm như bị nước nhấn chìm, không có chỗ nào có thể đặt chân.
Sở Thời Thời ngã tới mức có chút ngây ngốc, nghe được âm thanh mở cửa mới ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn về phía Phong Bất Yếm, sau đó thuận theo tầm mắt của đối phương chậm rãi nhìn về phía hai chân của mình.
Sở Thời Thời: "..."
Dưới ánh mắt chăm chú của Phong Bất Yếm, cậu chậm rãi khép chân của mình lại, trượt xuống dưới phần nước còn sót lại không nhiều lắm, sau đó piu một tiếng biến ra đuôi cá của mình.
Tác giả có lời muốn nói:
Phong Bất Yếm: Ố ồ.jpg
Bắt đầu giai đoạn kết thúc rồi, tiếp theo chính là giải quyết Lệ chó, sau đó chữa trị hoàn toàn lực lượng b.ạo đ.ộng của Phong Bất Yếm, lại ngọt ngào thêm mấy chương thì chính văn kết thúc rồi.
Phiên ngoại hiện tại có một cái ý tưởng về chương trình tạp kỹ phát sóng trực tiếp (đúng vậy chính là phải cho toàn bộ nhân dân Tinh Tế ăn cẩu lương!), có một ý tưởng về tuyến tình tiết nếu như ở trường học, nhưng còn chưa hoàn toàn thành hình, không xác định có viết hay không, mọi người có thể đề cử phiên ngoại muốn xem, tôi xem xem có hứng thú không (bắn tim~
Chương Trước
0 Nhận xét