Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế: Chương 18

Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế

Chương 18



Đọc nội dung ở dưới rồi lướt lên xem ảnh nho ~
-----

Âm thanh từ đoạn ghi âm rõ ràng truyền vào tai Lệ Niên.

Gã ta đột nhiên giật mình, vô thức ngẩng đầu nhìn xung quanh một vòng, sau khi chắc chắn bên cạnh không có người khác mới cúi đầu, vẻ mặt vi diệu lại phức tạp.

Cùng tắm suối nước nóng với một cục đá vừa xấu vừa nát, cùng xem phim điện ảnh, hơn nữa còn là loại phim… không tiện miêu tả, viết ra sẽ bị kiểm duyệt này…

Lệ Niên: "..."

Thật biến thái!!!

Cho nên người mà gã coi là đối thủ, hóa ra, hóa ra lại lét lút chơi… phóng đãng như thế này à?!

Lệ Niên cứ đờ người nhìn chằm chằm vào màn hình, hồi lâu cũng không nhúc nhích. Thẳng cho đến khi đoạn ghi âm không biết đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, gã mới như bị ai đó dùng búa đột ngột gõ mạnh vào đầu, giật mình tỉnh lại.

Việc đầu tiên gã làm sau khi hoàn hồn, chính là tắt ngay đoạn ghi âm, sau đó chuyển nó vào thư mục mã hóa rồi xóa.

Chỉ cần bất kỳ ai phát hiện trong thiết bị đầu cuối của gã có đoạn ghi âm như vậy, cho dù nhân vật chính trong đó cũng không phải gã, hình tượng mà gã dày công xây dựng suốt nửa đời cũng sẽ tan tành mây khói.

Huống hồ, việc giám thị Phong Bất Yếm là bí mật tiến hành. Nếu bị phát hiện, gã có nhảy xuống biển cũng không rửa sạch tội.

Lệ Niên xoa xoa trán, đến tận bây giờ cảm giác không thực tế vẫn còn vô cùng rõ ràng, nặng nề quanh quẩn trong lòng gã.

Sở Thời Thời ở bên kia cũng dại ra hồi lâu.

“Tiểu Bá.” Âm thanh của người cá nhỏ có một chút chột dạ: “Có thể thu hồi được không? Mau nói cho tui biết là có thể thu hồi được đi.”

Quang cầu hệ thống lóe lóe, không trả lời.

Sở Thời Thời: “……”

Éc o éc.jpg

Linh Linh Bá an ủi đối phương: "Không sao đâu ký chủ! Phong Bất Yếm không biết đâu, không có việc gì!"

Nghe vậy, hai mắt Sở Thời Thời sáng lên, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Cậu nói đúng, Phong Bất Yếm không biết tức là chuyện này chưa từng xảy ra!"

Người cá nhỏ đuôi xanh nhanh chóng ném một chút áy náy vốn dĩ không nhiều lắm đi, ở trong nước vẫy đuôi tiếp tục chơi đùa… éc, tiếp tục "báo cáo tình hình" gần đây với Lệ Niên.

Sở Thời Thời:【Hắn rất quen thuộc với chủ khách sạn suối nước nóng, thường xuyên đến đây.】

Lệ Niên ở phía bên kia cũng không hề bất ngờ.

Từ khi biết Phong Bất Yếm đi tắm suối nước nóng, gã đã đoán được đối phương hẳn là sẽ đến khách sạn của An Tư ---

Một khách sạn suối nước nóng nằm gần Biển Đỏ, do một thợ săn tiền thưởng tộc Người Lùn mở, ở trong toàn bộ Hiệp Hội Thợ Săn cũng không phải là bí mật gì.

Tất nhiên, trước kia Lệ Niên vẫn luôn cho rằng Phong Bất Yếm thường đi khách sạn suối nước nóng là để thuận tiện bàn chuyện với An Tư. Nhưng hiện tại xem ra…

Chẳng lẽ Phong Bất Yếm thật sự chỉ vì ngâm suối nước nóng thôi sao?

Lệ Niên:【Hắn ta có nói chuyện với An Tư không?】

Sở Thời Thời: 【Có.】

Sở Thời Thời: 【Phong Bất Yếm nói, hôm nay hắn đến chơi, không muốn bàn công việc.】

Lệ Niên: "…"

Aha.

Xem lúc trước gã đã nói gì nào?

Vậy mà thật sự chỉ đến chơi.

Lệ Niên xoa xoa trán, cảm thấy cuộc nói chuyện ngày hôm nay không cần phải tiếp tục nữa.

【Được rồi, hôm nay đến đây thôi, tiếp tục theo dõi.】Gã nhanh chóng dẹp đường:【Hôm nay đừng gửi đầu gấu trúc nữa.】

Nhưng câu sau còn chưa kịp gửi đi, phía đối diện đã tay mắt nhanh nhẹn mà ném qua đây một tấm hình gấu trúc nhe răng cười toe toét đầy ngạo nghễ.

Sở Thời Thời:【Trẫm đã duyệt.jpg】

Lệ Niên cảm thấy có chút nhức đầu.

Lệ Niên:【Sau này đừng gửi đầu gấu trúc nữa.】

Tiểu nhân ngư tiếc nuối: "Haiizz, tui còn tưởng gã sẽ không nhắc đến chuyện này chứ, chẳng phải mấy lần trước đều không phản ứng sao…"

Xem ra niềm vui sau này lại giảm đi một phần rồi.

Cá cá thở dài.jpg

Sở Thời Thời:【Được rồi.】

Nói chuyện kết thúc, Sở Thời Thời ngẩng đầu, đột nhiên có chút buồn bực.

Không phải nói là xem phim sao? Phim đâu? Chiếu nhầm thì bỏ luôn à? Sao không xem tiếp? Cậu thích xem phim lắm ó.

Chỉ thấy hai mắt Phong Bất Yếm không chớp mà dán chặt vào màn hình thiết bị đầu cuối, cũng không biết là nhìn thấy cái gì, vẻ mặt thoạt nhìn tương đối kỳ lạ.

Một lát sau, hắn xoa nhẹ hai bên thái dương, cúi đầu nhìn thoáng qua cục đá trứng đang buộc trên cánh tay.

Ừm, ánh mắt cũng tương đối kỳ lạ đầy ẩn ý.

Người cá nhỏ run rẩy vây cá trên chóp tai: "Sao tự dưng hắn lại dùng ánh mắt như thế nhìn tui?"

“Không biết.” Linh Linh Bá lắc lư: "Dù sao cũng tuyệt đối không phải là vì đột nhiên có hứng thú với ký chủ."

Sở Thời Thời: "...…"

Sao cậu lại cảm thấy hệ thống của mình đột nhiên trở nên hư hỏng thế nhỉ?

"Muốn xem phim gì?" Phong Bất Yếm đột nhiên hỏi: "Tự mình chọn?"

Hắn phóng to màn hình trước mặt, lướt tới kênh phân loại phim, đang chuẩn bị đọc tên cho cục đá nhỏ nghe, trên quang bình lại đột nhiên xuất hiện một yêu cầu liên lạc.

Phong Bất Yếm nhướn mày: "Đúng lúc này à…"

Đây là yêu cầu liên lạc từ nhóm nhỏ 5 người có tên là "Tinh Tế Ngũ Tiện Khách". Thông báo hiển thị ngoài Phong Bất Yếm, bốn thành viên còn lại trong nhóm đều đã chấp nhận yêu cầu.

*Tinh Tế Ngũ Tiện Khách (星际五贱客): Tiện ở đây là không đàng hoàng, không đứng đắn ý, đáng khinh.

"Chờ ta một lát." Hắn vỗ vỗ vỏ ngoài của cục đá trứng, nhanh chóng tham gia vào kênh thông tin: "Đang bận, có chuyện gì?”

Phía trên quang bình khổng lồ ngay lập tức xuất hiện bốn video.

Video ở góc trái trên cùng là hình chiếu của tráng hán Long tộc mà Sở Thời Thời đã từng gặp qua, đồng thời có ấn tượng vô cùng sâu sắc --- Long Nham.

Không rõ hiện tại Long Nham đang ở đâu, toàn bộ bối cảnh đằng sau là một mảnh tối om, khuôn mặt lớn của hắn ta chen chúc ghé sát vào màn ảnh đến mức gần như có thể đếm được từng sợi lông mi.

Video ở góc phải trên cùng là một nhân vật quen mặt vừa mới gặp không lâu, chú mèo đội mũ lông nhung mềm mại --- An Tư thuộc tộc Người Lùn.

Nhìn bối cảnh trong video, có vẻ như An Tư không còn ở quầy lễ tân của khách sạn nữa mà đã trở lại phòng riêng. Cách bài trí của căn phòng rất giống với gian mà Phong Bất Yếm đang ở, có lẽ cũng là một trong những căn phòng của khách sạn này.

Video ở góc trái bên dưới dường như là một khu rừng rậm rạp, cây cối cao lớn lay động khiến người hoa mắt. Trước màn ảnh là một thanh niên mà Sở Thời Thời chưa từng gặp qua.

Thanh niên có mái tóc dài màu bạc, đuôi mắt có một vệt đỏ nhọn nhướn lên, đồng tử xanh biếc dường như mang theo vẻ mê người bất cần đời trời sinh.

Mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng Sở Thời Thời vẫn có thể đoán được thân phận của thanh niên mắt xanh tóc bạc này ---

Một trong những thành viên thuộc “tiểu đội ngự dụng” của Phong Bất Yếm, đến từ Cửu Vĩ Bạch Hồ tộc, tên là Cửu Tung.

“Đẹp quá đi mất.” Người cá nhỏ run rẩy vây tai: “Đã sớm nghe nói Hồ tộc trời sinh tư sắc hơn người, hiện tại vừa thấy, quả nhiên không khiến người khác thất vọng.”

Linh Linh Bá quơ quơ một chút, đã quá chai lì với hành vi gặp một người mê một người của ký chủ nhà mình.

Tiểu nhân ngư trong vỏ trứng vẫn đang chăm chú ngắm nghía mỹ mạo của Cửu Vĩ Hồ tộc, một lúc sau mới chuyển mắt về phía video cuối cùng trên màn ảnh.

Giây tiếp theo ---

“Mèn đét ơi.” Tiểu nhân ngư ôm chặt chóp đuôi của mình, đôi mắt xanh lam trong thoáng chốc đã chứa đầy tinh quang: “Tỷ tỷ đẹp trai quáa!”

Tốt thôi.

Lại lại lại di tình biệt luyến.

Linh Linh Bá thật sự nhịn không được phun tào: “Ký chủ, tốc độ thay lòng đổi dạ lần này của cậu cũng nhanh quá rồi đấy!”

Đáng tiếc người cá nhỏ đã bị sắc đẹp làm cho mê muội, hoàn toàn không nghe thấy câu hỏi của nó, vẫn ngơ ngác ôm đuôi to của mình, ở trong nước hưng phấn lại mơ hồ mà quẫy quẫy mấy lần.

Bối cảnh của video thứ tư dường như là một gian phòng huấn luyện, có thể mơ hồ nghe thấy một chút âm thanh vũ khí va chạm vang lên đinh đinh leng keng.

Mà ở phía trước màn ảnh là một nữ tử tóc đen mắt bạc đang ngồi trên ghế cao, thân mặc áo giáp tác chiến bó sát màu đen và quần tác chiến dài ba phần, trong tay cầm một khẩu súng năng lượng kim loại sáng bóng cao chừng nửa người, biểu cảm lãnh đạm nhưng động tác lau chùi lại vô cùng dịu dàng.

Càng khiến người khác ngoài ý muốn chính là, cánh tay trái, thậm chí là chân trái lộ ra bên ngoài của đối phương đều phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo của kim loại. Trên tứ chi cơ giới có khuynh hướng xúc cảm của kim loại sẽ theo góc độ ngẫu nhiên mà phiếm một chút đường sáng khác nhau, thoạt nhìn lạnh như băng, cực kỳ khó tiếp cận.

“Cũng cực kỳ ngầu!” Tiểu nhân ngư đuôi xanh hâm mộ mà chống cằm nhìn: “Quá là ngầu luôn!”

Tuy rằng đã sớm biết Thanh Âm là một nửa người máy đã trải qua cải tạo, nhưng trước đó Sở Thời Thời cũng không ngờ, hoá ra một người máy có thể đồng thời sở hữu vẻ đẹp kết hợp giữa máy móc và con người hoàn hảo đến chấn động như vậy.

Đối với Sở Thời Thời vừa mê thịnh thế mỹ nhan của nhân loại, lại hoàn toàn không cưỡng nổi sự quyến rũ của cơ giáp mà nói, chính là song trọng công kích!

Phong Bất Yếm mới vừa trò chuyện hai câu với đồng đội đã cúi đầu.

“Sao đột nhiên lại phấn khích như vậy?” Hắn có chút tò mò: “Không được xem phim nên không vui?”

Tiểu nhân ngư ôm cái đuôi, xung quanh toàn là bong bóng nhỏ màu hồng phấn.

Một lát sau, đầu cuối của Phong Bất Yếm nhận được tin nhắn từ một kênh liên lạc được ghi chú là “Cục đá bảo bối”:【Đừng có quan tâm chuyện của mỹ nữ cục đá xinh đẹp.jpg】

Phong Bất Yếm không nhịn được, phụt một cái cười ra tiếng: “Nhóc con này, đúng là đáng yêu ch.ết đi được.”

Kênh liên lạc vốn dĩ ồn ào nhốn nháo bỗng chốc im phăng phắc.

Long Nham hắng giọng ho khan một tiếng: “Đầu nhi, sao hôm nay anh, anh không mở video vậy!”

*Đầu nhi (头儿): đây là xưng hô trong bản gốc của Long Nham, từ này cũng có thể dịch là đội trưởng, sếp (mấy chương trước mình cũng dịch như vậy), nhưng ở đoạn sau mới phát hiện là mỗi thành viên trong đội có một cách xưng hô khác nhau với PBY, trong đó có đội trưởng rồi, tạm thời mình không tìm được từ nào khác để thay thế, tại nghe nó cũng dễ thương nên xin phép để từ dịch thô này vào luôn, hí.

Phong Bất Yếm đổi tư thế, dựa phần lớn trọng lượng cơ thể vào thành bể phía sau suối nước nóng, dùng hai tay túm lấy cục đá trứng còn đang không ngừng uốn éo, lười biếng đáp: “Không tiện, đương nhiên không mở.”

Long Nham lắp bắp: “Không… không tiện?”

An Tư vẫy vẫy tai mèo trên mũ lông nhung: “Đội trưởng đang ngâm suối nước nóng à?”

Giọng nói Phong Bất Yếm vẫn lười biếng như cũ: “Ừ, đúng vậy.”

…Cho nên, đội trưởng/ lão đại/ đầu nhi đang ngâm suối nước nóng một mình, vừa rồi đã nói chuyện với ai? Lại còn cưng chiều gọi là “nhóc con” như vậy?!

Mạch não bốn người khó được mà đồng loạt suy nghĩ về cùng một vấn đề.

Cửu Tung, Thanh Âm và Long Nham vô thức chuyển mắt, gần như là cùng lúc nhìn về phía An Tư.

An Tư lắc lắc đầu, mấp máy môi không tiếng động trả lời: Đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết.

Long Nham vẻ mặt sợ hãi nuốt khan một chút, nâng tay giơ ngón út lên l, khẽ lắc lắc, không tiếng động hỏi: Đầu nhi có phải là có ấy ấy rồi không?

An Tư liếc mắt lườm đối phương một cái: Nếu thật sự có, tôi có thể không biết à? Đây chính là khách sạn của tôi đấy! Có bao nhiêu người ra vào lúc nào tôi nắm rõ rành mạch từng chi tiết một!

Long Nham nghĩ lại thấy cũng đúng, vì thế im lặng mà “ò” một tiếng, tiếp tục nhíu chặt mày, cố gắng suy nghĩ tình huống hiện tại là như thế nào.

Cửu Tung nheo đôi mắt hồ ly xinh đẹp lại, nâng tay sờ sờ cằm, trên mặt viết ba chữ “thú vị thật” rất to.

Thanh Âm là người cảm xúc lãnh đạm nhất trong đám. Sau chút tò mò lúc đầu qua đi, nàng không tham gia đề tài của ba người mà tiếp tục cúi đầu lau khẩu súng năng lượng xinh đẹp lại soái khí của mình.

Ba người còn lại đã quá quen với phản ứng của Thanh Âm, Long Nham và An Tư vẫn tiếp tục dùng khẩu hình miệng không tiếng động nói chuyện, hai người tương đối quen thuộc với kiểu giao tiếp này, hiển nhiên là ngày thường làm không ít lần.

Mà trước nửa giây ngay khi Phong Bất Yếm ngẩng đầu lên, ba người đã lập tức thu lại biểu cảm khác nhau trên mặt. Thanh Âm đang rũ mắt lau súng năng lượng cũng ngẩng đầu lên theo.

Trạng thái của bốn người nhìn qua không hề khác gì so với lúc trước, khiến người ta không nhìn ra bất kì dị thường nào.

Lại không hề biết, tiểu nhân ngư trong vỏ trứng đã nhìn thấy toàn bộ màn thay đổi sắc mặt của họ.

“Quaoo.” Sở Thời Thời không nhịn được kinh ngạc mà cảm thán ra tiếng: “Màn biểu diễn đổi mặt này cũng quá xuất sắc quá đi.”

Quang cầu hệ thống lắc lắc, giống như đang tán thành câu cảm thán của cậu.

Phong Bất Yếm cũng không trò chuyện lâu với bốn người Cửu Tung. Tối nay là thời gian giải trí, đã nói không nhắc đến công việc thì một câu cũng không đề cập đến công việc.

Sau khi tán gẫu một vài câu ngắn gọn, Phong Bất Yếm liền cắt đứt cuộc gọi, một lần nữa quay lại giao diện kênh phân loại phim.

"Đến đây, Tiểu Thạch Đầu muốn xem cái gì?" Phong Bất Yếm lướt qua màn hình trước mặt: "Hoạt hình hay người thật?"

Sở Thời Thời vẫn còn đang đắm chìm bên trong mỹ mạo của Thanh Âm tỷ tỷ, hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần, lúc này mới nhận ra Phong Bất Yếm đang hỏi mình.

Tiểu nhân ngư đẩy vỏ trứng nhìn chằm chằm một lúc lâu, thẳng cho đến khi ngón tay Phong Bất Yếm lướt qua một ảnh bìa phim màu xanh nước biển, cậu mới vẫy vẫy chóp đuôi.

Biểu cảm của Phong Bất Yếm đột nhiên trở nên có chút vi diệu: "Mày chắc chắn muốn xem cái này?"

Sở Thời Thời: "……?"

Cậu lại nhìn thoáng qua ảnh bìa phim nhựa một lần nữa.

Bìa phim là màu xanh biển xinh đẹp, bối cảnh phía sau còn có ảnh động bong bóng 6D vô cùng mơ mộng. Giá trị nhan sắc của nam nữ chính trên bìa cũng online, nam thanh nữ tú tương tác ngọt ngào, vừa nhìn liền biết đây là một bộ phim rất thích hợp để xem khi ngâm suối nước nóng.

Cho nên thì bộ phim này có vấn đề gì sao?

Sở Thời Thời không thể nghĩ ra được nó có thể có vấn đề gì, vì vậy lại vẫy vẫy cái đuôi, tỏ vẻ không đổi phim nữa.

Phong Bất Yếm khẽ cười một tiếng, biểu cảm càng trở nên kỳ lạ: "Được, mày muốn xem cái này thì cứ xem đi."

Nói rồi hắn liền bấm phát.

Cảnh quay của bộ phim quả thật không có gì lời nào để nói, rất đẹp mắt và mơ mộng, chỉ là… ừm, kỹ thuật diễn xuất của nam nữ chính có vẻ có hơi khoa trương một chút.

Tiểu nhân ngư trong vỏ trứng ôm chặt đuôi cá của mình.

Ừm, khoa trương cũng không sao, chỉ cần cốt truyện hay là được, phim do chính mình chọn, dù thế nào cũng phải xem cho xong.

Nhưng mà nhìn nhìn một lúc, Sở Thời Thời đột nhiên cảm thấy giọng nói của nam nữ chính… hình như có hơi quen tai một chút xíu?

Trong lòng Sở Thời Thời đột nhiên có một cảm giác không ổn.

Quả nhiên, chưa đầy hai phút sau, cảnh quay trong phim vừa chuyển, nam nữ chính vừa xác nhận quan hệ đang ngồi cùng bàn ăn, nữ chính dán chặt vào người nam chính, một bên hưởng thụ nam chính đút ăn, một bên nũng nũng nịu nịu mà nói: “Đáng ghét, người ta không muốn đâu! Thật sự ăn không nổi nữa mà!”

Sở Thời Thời: "……"

A, cái này…

Ai mà có dè đâu.jpg

Tuy là như vậy, Sở Thời Thời vẫn căng da đầu cố gắng chống đỡ xem hết phim.

Phim kết thúc, Phong Bất Yếm thu dọn đồ vật đã sử dụng, cuối cùng đứng dậy từ trong suối nước nóng.

Tố chất thân thể của hắn tốt hơn người bình thường rất nhiều, người bình thường ngâm suối nước nóng ba mươi phút có khả năng sẽ cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng hắn có thể ngâm trong đó vài tiếng cũng không có vấn đề gì.

Hoạt động giải trí tối nay cũng đã đủ phong phú, tuy là Sở Thời Thời sau khi chịu đựng sự "tr.a t.ấn tinh thần" kia đã nhanh chóng ngủ gật rồi.

Lúc tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau.

Phong Bất Yếm đã sớm trả phòng ở khách sạn suối nước nóng, lúc này đang trên đường trở về căn cứ Liệt Dương.

Phát hiện ra động tĩnh của cục đá trứng, Phong Bất Yếm đang điều khiển cơ giáp nghiêng đầu sang: "Ồ, tỉnh ngủ rồi?"

Cục đá trứng đá lắc lắc.

"Thế nào, ngủ có thoải mái không?" Hắn cười tủm tỉm trêu chọc: "Bộ phim tối qua ru ngủ tốt lắm đúng không?"

Sở Thời Thời: "……"

Quả thật là ru ngủ rất tốt.

Ru đến mức cậu ở trong mơ vẫn luôn nghe thấy âm thanh nũng nịu ‘Đáng ghét~’ kia.

Thấy cục đá trứng không động đậy, Phong Bất Yếm cong cong hai mắt, không nói nữa.

Ngân lang đang nằm bò trên quang bình ngồi dậy, nâng chân trước vẫy vẫy về phía cục đá trứng: "Chào buổi sáng, Thạch Đầu tiên sinh."

Kênh liên lạc có thông báo mới sáng lên, đến từ bạn tốt trong danh sách tên là "Cục đá bảo bối của Phong ca."

【Buổi sáng tốt lành nho, nhóm choá độc thân.jpg】

Nhìn thấy tin nhắn, Bruno và Phong Bất Yếm đều ngẩn người. Giây tiếp theo, tin nhắn vừa mới phát ra đã nhanh chóng bị thu hồi, đối phương lại gửi tới một tin nhắn mới:

【Buổi sáng tốt lành nho, các soái ca số một số hai của toàn Tinh Tế.jpg】

Tác giả có lời muốn nói:

Sở Thời Thời: Thu hồi thì coi như chưa từng gửi đi [Đang đứng trên bờ vực sụp đổ.jpg]

-----

Chương Trước

Mục Lục

Chương Sau

Đăng nhận xét

0 Nhận xét