Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế: Chương 17

 Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế

Chương 17


Phong Bất Yếm nâng cục đá trứng đi vào phòng tắm.

Có lẽ vì đây là phòng cao cấp nên không gian bên trong phòng tắm vô cùng rộng rãi, bồn tắm cũng tương đối lớn.

Sở Thời Thời dùng mắt ước lượng một chút, bồn tắm này lớn như vậy, cho dù có mười người cùng ngâm mình tắm rửa ở trong cũng không cảm thấy chật chội chút nào.

Tiểu nhân ngư cuộn cuộn chóp đuôi, mặt đỏ bừng, lẩm bẩm: “Thật là ngại quó đi.”

Nếu bây giờ cậu vứt bỏ vỏ trứng đá rồi dùng hình thái mini xuống nước, một cái hồ lớn như vậy đủ cho cậu thỏa thỏa thích thích bơi lội.

Linh Linh Bá rất tự giác chui vào trong ý thức Sở Thời Thời, dường như không hề có ý định "hưởng phúc" cùng ký chủ nhà mình.

Nhưng mà sau khi tiến vào phòng tắm, Phong Bất Yếm không lập tức đi thẳng đến bồn tắm siêu lớn mà lại bẻ cua, ôm cục đá trứng đi tới bồn rửa tay ở một bên.

--- Ngay cả bồn rửa tay cũng lớn hơn bồn rửa tay bình thường!

Tiểu nhân ngư đuôi xanh chống cằm, đôi mắt cong cong, nhưng còn không đợi cậu vui vẻ bao lâu thì góc nhìn bên trong vỏ trứng lại đột ngột hạ xuống.

Phong Bất Yếm điều chỉnh nước ấm xong, đặt cục đá trứng vào trong bồn rửa tay, hỏi: “Nhiệt độ này ổn chứ?”

Sở Thời Thời: “…?”

Thấy cục đá trứng không nhúc nhích, Phong Bất Yếm hơi nhướng mày nói: “Không nhúc nhích, ta xem như mày đồng ý nhé.”

Cục đá trứng vẫn không nhúc nhích.

Nhân ngư nhỏ bên trong quả trứng ngửa đầu, đồng tử xanh lam xinh đẹp phản chiếu lại bàn tay to đang “tắm rửa” cho xác đá tràn đầy ngơ ngác và không thể tin tưởng.

Phong Bất Yếm nhanh chóng tắm rửa cho cục đá trứng một chút, bọc nó bằng một chiếc khăn lông mềm mại sạch sẽ, sau đó ôm ra khỏi phòng tắm đặt lên giường.

“Ngoan ngoãn ở chỗ này chờ ta.” Hắn vỗ vỗ cục đá trứng đang tản ra hương thơm của sữa tắm dầu gội: “Chờ ta tắm rửa xong sẽ cùng đi ngâm suối nước nóng.”

Nói xong liền quay lưng đi vào phòng tắm.

Tiểu nhân ngư cách vỏ trứng nhìn theo bóng lưng đối phương: “…”

Phong Bất Yếm, anh có phải không được hay không.

Chỉ chỉ trỏ trỏ.jpg

Cánh cửa phòng tắm “cạch” một tiếng đóng lại, cục đá đen trên giường cô đơn tịch mịch uốn éo ba cái, sau đó lăn xuống đất, lóc cóc lóc cóc đập vào cửa phòng tắm, phát ra âm thanh trong trẻo thanh thúy.

“Tiểu Thạch Đầu?” Tiếng nước bên trong phòng tắm tạm ngừng một lát. “Gấp không chờ nổi như vậy à? Chán quá thì tự mình chơi ở trong phòng một lát trước đi, chờ ta năm phút.”

… Đây là đang dỗ trẻ con sao?

Sở Thời Thời chọc chọc vào vách trong vỏ trứng, khiến cục đá trứng không ngừng lắc lư.

Quang cầu hệ thống lần nữa bay ra: “Có vẻ như các cậu xong rồi nhỉ, ký chủ.”

Âm thanh của Linh Linh Bá tương đối bình tĩnh, nhưng khi nhìn thấy vị trí hiện tại của cục đá trứng, lại mắc kẹt như thể bị nghẹn.

“Ký chủ, cậu bị nhốt ngoài cửa rồi hã?” Âm thanh máy móc vô tình cười cợt: “Hahahaha.”

Sở Thời Thời: “...…”

Tốc độ tắm rửa của Phong Bất Yếm rất nhanh, nói năm phút chính là năm phút, không thừa không thiếu dù chỉ một giây.

Cánh cửa phòng tắm “cạch” một tiếng bị người mở ra từ bên trong, Sở Thời Thời theo bản năng muốn ngẩng đầu nhìn lên, nhưng nghĩ đến lần trước suýt chút nữa đã mọc lẹo mắt, lại gắng gượng mà nhịn xuống.

Linh Linh Bá thì có chút ngạc nhiên: “Ký chủ, cậu vậy mà không nghĩ đến chuyện ‘hư hỏng’ à?”

Người cá nhỏ khẽ đập đuôi: “Không giống nhau mà.”

Linh Linh Bá: “…?”

Sao lại không giống nhau?

“Muốn hư hỏng thì phải quang minh chính đại mà hư hỏng, rình trộm không phải chuyện mà cá tốt nên làm.” Tiểu nhân ngư nghiêm túc nói, vây cá trên chóp tai hơi hơi ửng đỏ: “Hơn nữa… Phong ca của tui đã đủ hư hòng rồi.”

Có một số người, cho dù đã bọc quần áo đến kín mít, vẫn như cũ khiến người khác cảm thấy hư hỏng.

Thị giác của quả trứng được nâng cao, Phong Bất Yếm nâng cục đá trứng lên: “Vẫn luôn chờ ta ở cửa à?”

Thấy cục đá trứng nhẹ nhàng lắc lư, hắn khẽ cười một tiếng.

Phong Bất Yếm khoác áo tắm dài sạch sẽ do khách sạn cung cấp, dây buộc ở thắt lưng buông lỏng một cách tùy ý, mái tóc hiển nhiên là chưa kịp sấy, bọt nước nhỏ li ti từ ngọn tóc chảy xuống.

Trong đó có một giọt vừa vặn rơi xuống phía trên bề mặt cục đá trứng, để lại một vệt nước mờ trên vỏ ngoài trong suốt.

“Giọt nước kia căn bản không phải là rơi trên vỏ trứng.” Tiểu nhân ngư ngượng ngùng cuộn cuộn chóp đuôi: “Mà là rơi thẳng vào lòng tui.”

Linh Linh Bá trộm click mở Thương Thành hệ thống, cân nhắc xem có nên dùng một ít tiền riêng ít ỏi vừa mới tích cóp được của mình để mua một cặp nút bịt tai chuyên dụng cho hệ thống hay không.

Phong Bất Yếm duỗi cánh tay dài tùy tiện kéo một chiếc khăn lông sạch quấn quanh người, nâng cục đá trứng trong tay đi về phía sau phòng: “Nếu đã gấp không chờ được nữa thì đi thôi, đi ngâm suối nước nóng.”

Không giống các phòng thông thường muốn ngâm suối nước nóng thì phải dùng suối chung của khách sạn, mỗi một phòng cao cấp đều có suối nước nóng nhỏ riêng biệt ngay phía sau phòng.

Bên cạnh suối nước nóng có một hàng bàn thấp, ở trên bày một ít nước uống và đồ ăn nhẹ, điều khiển của rô-bốt phục vụ và vài món đồ chơi có thể dùng giải trí khi đang ngâm mình.

Nước trong suối nước nóng có màu đỏ nhạt, thoạt nhìn rất xinh đẹp.

“Đây là suối nước nóng của nước biển, nước ở đây được lấy từ biển Đỏ.”

Phong Bất Yếm cúi người đặt cục đá trứng lên trên bàn thấp, sau đó đứng dậy vươn tay kéo lỏng dây áo choàng buộc ở thắt lưng ra.

Sở Thời Thời trong vỏ trứng: “Ý da!”

Tiểu nhân ngư theo bản năng che mắt lại, nhưng trung gian ngón giữa và ngón áp út vẫn để lại một khe hở không hề nhỏ.

Linh Linh Bá: “…”

Che, nhưng không hoàn toàn che.jpg

Bên dưới áo choàng còn có một mảnh bóng mờ màu đen, rõ ràng là quần bơi Phong Bất Yếm đã mặc sẵn từ trước. Áo tắm bị hắn để lên một bàn thấp trống bên cạnh.

Hắn ngồi xổm xuống, chống tay lên thành suối nước nóng, thậm chí còn không thử nước, “bùm” một cái đã nhảy vào hồ.

“Nhiệt độ nước vừa vặn.” Phong Bất Yếm lười biếng dựa vào vách đá, hai cánh tay dang rộng gác lên trên thành hồ: “Mày có muốn xuống dưới không? Hồ này đối với mày mà nói thì có hơi sâu, hiện tại mày…”

Hắn dừng một chút, như đang lẩm bẩm: “Thoạt nhìn không giống sẽ biết bơi đâu.”

Cục đá trứng đá vẫn không có động tĩnh.

“Dưới tình huống bình thường, đá sẽ chìm trong nước.” Sở Thời Thời vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nhưng đây không phải là một cục đá bình thường, mà là một cục đá trứng nhân ngư.”

Quang cầu hệ thống khó hiểu mà lóe lóe ánh sáng.

“Cho nên, Tiểu Bá.” Người cá đuôi xanh nhỏ vẻ mặt đầy hy vọng: “Trong Thương Thành hệ thống có kỹ năng nào giúp cục đá trứng có thể nổi lên không?”

Một lát sau, Linh Linh Bá trả lời: “Có thì cũng có, nhưng mà…”

Nó ngập ngừng một chút liền không nói nữa, dứt khoát kéo quang bình đến trước mặt tiểu nhân ngư.

---- “Vạn vật đều có thể nổi” -- Thẻ kỹ năng đang chiết khấu, giá ưu đãi: 999 tích phân.

Sở Thời Thời nhìn thoáng qua bảng giá, lẳng lặng tắt quang bình đi: “Nhân ngư không biết bơi đúng là không thường thấy, nhưng vấn đề không lớn, hiện tại tui là một quả trứng, một quả trứng không biết bơi là hoàn toàn hợp lý.”

Linh Linh Bá vô cùng đồng cảm mà lập loè đèn led xanh.

Thấy cục đá trứng không có động tĩnh, Phong Bất Yếm nghĩ nghĩ một chút, dùng khăn tắm quấn quanh cánh tay, ở giữa chừa ra một cái hố vừa vặn với cục đá trứng.

Cục đá đen lớn bị hắn bỏ vào trong cái hố kia.

Xúc giác của vỏ ngoài cục đá trứng sẽ không truyền vào bên trong, nhưng góc nhìn toàn cảnh từ vỏ trứng trong suốt khiến Sở Thời Thời cảm thấy cậu thật sự đang ngâm mình trong suối nước nóng ấm áp.

Là một nhân ngư, Sở Thời Thời trời sinh vô cùng yêu nước, đặc biệt là khi Phong Bất Yếm đã nói, suối nước có màu đỏ kỳ lạ này được lấy từ Biển Đỏ.

Tiểu nhân ngư đuôi xanh bắt chước dáng vẻ của Phong Bất Yếm, lười nhác dựa vào vách trong vỏ trứng, duỗi tay múc một vốc nước bên trong vỏ, đôi mắt xanh lam xinh đẹp dưới màu đỏ nhạt của suối nước nóng, ánh lên tia sáng rực rỡ lấp lánh.

Nếu không phải đã biết rõ tính cách thật sự của tiểu nhân ngư xinh đẹp này, Linh Linh Bá cảm thấy bộ dáng không nói lời nào của đối phương lúc này, vô cùng vô cùng có tính lừa gạt.

Ngay cả một thống là nó đây cũng sắp bị lừa mất.

Quang cầu hệ thống quơ quơ, cưỡng ép đè xuống một tia trìu mến không nên xuất hiện trong trái tim máy móc của mình.

“Cố thêm một chút nữa, ký chủ.” Nó không nhịn được mà nói: “Lại hấp thụ thêm một ít năng lượng nữa, cậu liền có thể phá xác rồi! Đến lúc đó muốn đi biển nào chơi cũng được!”

Sở Thời Thời mở to mắt: “Năng lượng… đã hấp thu được bao nhiêu?”

Linh Linh Bá kéo thanh tiến độ ra: “Sắp được một phần ba rồi!”

Tiểu nhân ngư đuôi xanh lập tức ỉu xìu. Đáng ghét, xem ra ngày tháng cậu có thể tự do sung sướng đã không còn bao lâu.

Cá cá khổ sở.jpg

Bên ngoài vỏ trứng có âm thanh túi bọc bị xé ra.

Sở Thời Thời nghe tiếng liền quay đầu nhìn, chỉ thấy Phong Bất Yếm lấy ra một gói bánh quy que nhân chocolate trên chiếc bàn thấp bên cạnh.

Một tay hắn cột chặt khăn tắm và quả trứng đá, một tay khác cầm túi bánh quy. Bánh quy thon dài bị hắn cắn một ngụm đã mất luôn nửa đoạn, hắn ăn nửa đoạn đầu tiên, nửa đoạn còn lại thì vẫn kẹp giữa môi, khẽ đung đưa theo động tác nhai nuốt.

Nhân ngư nhỏ trong vỏ trứng hơi hơi ngẩn người, vây cá trên chóp tai không ngừng run rẩy.

Đáng ghét.jpg

Tại sao lại có người chỉ ăn bánh quy thôi mà cũng trông hư hỏng như thế chứ!

Quả thật quá mức phạm quy rồi!

Phong Bất Yếm ăn xong bánh quy, đột nhiên mở miệng: “Muốn xem phim không?”

Cục trứng đá quơ quơ một chút, xem như đáp lời.

Phong Bất Yếm thuận tay vứt túi bánh đã trống không vào thùng rác, hơi nghiêng người cầm lấy điều khiển nhỏ đặt trên bàn thấp.

Đúng vào lúc này, Lệ Niên mấy ngày không thấy bóng dáng lại gửi một tin nhắn đến.

Lệ Niên:【Mấy ngày gần đây có phát hiện gì bất thường không?】

Sở Thời Thời:【Tất cả đều mạnh khoẻ, đang ngâm suối nước nóng.】

Lệ Niên:【...Ngâm suối nước nóng?】

Sở Thời Thời nghĩ nghĩ một chút, sau đó click mở hệ thống ghi âm của cơ giáp gián điệp mini, cố gắng thu lại tiếng gợn nước lăn tăn rất nhỏ xung quanh suối nước nóng.

Mà bên ngoài, Phong Bất Yếm vừa lúc ấn nút điều khiển mở phim điện ảnh, phía trên suối nước nóng lập tức xuất hiện một màn hình ánh sáng khổng lồ, âm thanh từ màn hình đột ngột vang lên ---

“Đáng ghét, người ta không muốn đâu! Thật sự ăn không nổi nữa mà!”

“Miệng thì bảo không, nhưng lại ăn vui sướng như vậy! Lại ăn thêm chút nữa đi!"

Đây dường như là một đoạn phim mà vị khách trước đó vẫn chưa xem xong, trình quản lý phim tự động lưu lại tiến độ.

Nhân ngư nhỏ hơi hơi ngây người, đoạn ghi âm kéo dài mười lăm giây liền dừng lại, tự động gửi thẳng vào khung hội thoại.

Cùng lúc đó, thiết bị đầu cuối dự phòng của Phong Bất Yếm cũng vang lên.

Hắn nhướn mày, tiện tay cầm đầu cuối lên, liếc mắt một cái đã nhìn thấy đoạn ghi âm xen lẫn giữa mớ ký tự loạn xạ.

Sau khi click mở nghe xong, Phong Bất Yếm: “…”

Hắn yên lặng nhìn thoáng qua quang bình đang chiếu phim trước mặt.

Rõ ràng chỉ là cảnh ăn uống bình thường của một cặp đôi, tại sao chỉ nghe âm thanh lại… có chút vi diệu thế này?

Tác giả có lời muốn nói:

Phong Bất Yếm: Thanh danh khó giữ [Khốc ca phiền muộn.jpg]

------

Chương Trước

Mục Lục

Chương Sau

Đăng nhận xét

0 Nhận xét