Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế: Chương 24

Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế

Chương 24

Kết quả kiểm tra của quả trứng khiến mọi người đều có chút ngoài ý muốn.

Long Nham và Thanh Âm cũng không biết quá nhiều về thú cưng, thấy phản ứng của mọi người dường như có chút vi diệu, Long Nham nhanh chóng mở Tinh Võng ra tra cứu hình ảnh mới biết được Cô Lỗ Thú rốt cuộc trông như thế nào.

Đó là một loại dị sủng, sau khi thành niên chỉ lớn bằng một con mèo con hai ba tháng tuổi, toàn thân trụi lủi đen nhẻm không có lông, thậm chí còn có một lớp vảy xù xì sờ vào vô cùng khó chịu, đôi mắt màu đen tím trông như ngấm đầy độc tố, nhìn khá doạ người.



Trong lúc tìm kiếm hình ảnh, trên màn hình thậm chí còn hiện ra khung cảnh báo, nhắc nhở hình ảnh tiếp theo có thể sẽ gây khó chịu, xin người xem hãy cân nhắc cẩn thận.

Có thể trở thành thú cưng, hoàn toàn là nhờ vào tính cách dính người lại thân thiện của nó.

Sau khi xem xong giới thiệu của Cô Lỗ Thú, Long Nham gãi gãi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tôi đã bảo rồi, nghĩ như thế nào cũng không có khả năng là nhân ngư."

An Tư vẻ mặt kỳ quái nhìn hắn ta: "Chuyện này thì có liên quan gì đến nhân ngư?"

Long Nham liền nói với nàng suy nghĩ của mình khi Phong Bất Yếm thuận miệng nhắc đến ‘sinh vật viễn cổ’.

"Nghĩ cũng biết không có khả năng mà." An Tư lẩm nhẩm lầm nhầm với hắn ta: “Tộc nhân ngư đã tuyệt chủng cả ngàn năm, mà cho dù không tuyệt chủng, tộc đàn của họ cũng tuyệt đối không bao giờ để trứng nhà mình lưu lạc ở bên ngoài."

Long Nham gật gật đầu tỏ vẻ tán đồng.

Phong Bất Yếm lấy lại tinh thần, ôm quả trứng đang ngoan ngoãn nằm trong khoang y tế lên: "Được rồi, mọi người đều về trước đi."

Long Nham còn định nói cái gì, lại bị An Tư dùng sức nhéo mạnh vào cánh tay.

"An Tư! Sao cậu lại véo tôi nữa!" Long Nham ngao một tiếng kêu ra tiếng, ngữ khí mờ mịt lại bất mãn.

"Mau đi thôi, đừng nói nữa." An Tư túm hắn ta, dáng người nho nhỏ nhưng lại sống sờ sờ có thể kéo được cái tên Long Nham to con này đi, nàng hạ giọng nói: "Tâm trạng của đội trưởng lúc này chắc chắn không quá tốt, chúng ta để anh ấy có chút không gian thời gian riêng đi."

Long Nham vẫn còn buồn bực: “Tâm trạng-- écc!”

Lời còn chưa dứt đã bị An Tư bịt kín miệng. Nàng không biết từ đâu lấy ra một quả cam, thành công nhét vào miệng hắn ta để bịt kín.

“Câm miệng lại! Đi theo tôi là đủ rồi!”

Thanh Âm cũng nhanh chóng rời đi sau An Tư, trong phòng y tế chỉ còn lại Phong Bất Yếm và Cửu Tùng.

Cửu Tùng thu lại tươi cười híp mắt trên mặt, đồng tử xanh lục lóe lên một tia sắc bén: "Đội trưởng, hẳn anh cũng nhận ra rồi đúng không?"

Phong Bất Yếm ôm trứng hỏi lại: "Nhận ra cái gì?"

"Quả trứng này có vấn đề." Cửu Tùng không hề kiêng dè quả trứng còn đang ở tại hiện trường, không chút cố kỵ mà nói thẳng: "Tuy dữ liệu kiểm tra kết luận thành phần vỏ trứng gần như giống hệt vỏ trứng của Cô Lỗ Thú, nhưng…"

"Nhưng vỏ trứng này không phải tự nhiên hình thành, mà là nhân tạo." Phong Bất Yếm thay Cửu Tùng nói hết câu.

Cửu Tùng nao nao, sau đó biểu cảm khôi phục thành nụ cười thường ngày: "Xem ra anh đã biết, vậy thì không có chuyện gì."

Cậu ta xua xua tay với Phong Bất Yếm rồi dứt khoát lưu loát đi ra ngoài, còn tri kỉ giúp đối phương đóng lại cửa phòng.

Phong Bất Yếm sờ sờ quả trứng lăn lộc cộc* trong lồng ngực, giọng nói pha chút ý cười: "Cô Lỗ Thú?"

*Lộc cộc (Gốc 咕噜): thường được dùng để miêu tả âm thanh lăn lăn hoặc rung lắc, như tiếng "ục ục", "lộc cộc", hoặc một cái gì đó đang chuyển động, không rành tiếng Trung nên không hiểu phép miêu tả này có ý nghĩa gì, nhưng mà thêm vào trước đã hi.

Trứng lộc cộc run nhẹ, Phong Bất Yếm cảm giác một chút, thấy cảm xúc hiện tại của quả trứng dường như không tốt lắm.

"Không vui à?" Phong Bất Yếm có chút kinh ngạc: “Ừm, để ta đoán xem, có phải mày không muốn chúng ta phát hiện ra, mày có vẻ ngoài rất… đặc biệt không?"

Trứng lộc cộc rung lắc đầy phẫn nộ, Phong Bất Yếm đoán rằng quả trứng này kỳ thật là muốn đ.âm hắn một chút, nhưng đáng tiếc là không thành công.

Phong Bất Yếm ai da hai tiếng: “Chỉ có vậy liền tức giận? Không sao đâu mà Tiểu Thạch Đầu, cho dù hình dạng thật của mày có xấu hơn cả cục đá lúc trước ta cũng không ghét bỏ đâu, mày vẫn mãi là cục đá nhỏ bảo bối của ta.”

Tiểu nhân ngư bên trong vỏ trứng khẽ vẫy vẫy đuôi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Xong rồi, cả đời này không thoát được hai chữ xấu xí rồi.”

Phong Bất Yếm nhận ra quả trứng đang lắc lư rất miễn cưỡng, rốt cuộc nhịn không được mà cười rộ lên: “Được rồi, không đùa nữa. Ta biết mày không phải là Cô Lỗ Thú.”

Ngay từ lúc xác ngoài cục đá rơi vỡ thành từng mảng, một khắc vừa nhìn thấy quả trứng mượt mà bóng loáng kia, Phong Bất Yếm đã đoán được tình huống nó.

Trứng chắc chắn không phải là trứng thật, sinh vật bên trong trứng cũng tuyệt đối không phải là một ấu thú chưa nở.

Nếu phỏng đoán của hắn không sai, quả trứng này tám chín phần mười cũng là một lớp ngụy trang do Lệ Niên thiết kế, ban đầu cơ giáp gián điệp kia rất có thể từng được giấu dưới lớp vỏ trứng này.

Chỉ tiếc là, Lệ Niên có nằm mơ cũng không thể ngờ được, cơ giáp gián điệp đã sớm bị một thứ khác thay thế.

Phong Bất Yếm tắt dụng cụ kiểm tra, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt ngoài của vỏ trứng mịn màng một chút: “Tuy rằng không biết mày rốt cuộc là giống loài gì, nhưng từ đầu đến cuối ở với ta vẫn là mày, cho dù thân phận thật sự của mày là gì, điều này cũng sẽ không thay đổi.” 

Quả trứng trong lồng ngực không động đậy.

Một lát sau, Phong Bất Yếm nhận ra vỏ trứng hơi hơi nóng lên. hắn có chút kinh ngạc nhướng mày: “Mày đây là đang…… thẹn thùng?”

Tiểu nhân ngư trong vỏ trứng cuộn tròn chóp đuôi: “Ai nha nha, bị phát hiện rùi.”

Quang cầu hệ thống “biu” một tiếng chuyển thành màu đỏ.

Hôm nay cũng là một ngày không muốn nói chuyện với ký chủ.jpg

-----

Vỏ ngoài của cục đá trứng bị vỡ dường như cũng không khiến mọi người để ý quá nhiều, Sở Thời Thời thì lại nhớ kỹ chủ động báo chuyện này với Lệ Niên một chút.

Việc xác đá bị vỡ không có khả năng giấu được mạng lưới thông tin của Lệ Niên, nên thay vì để chính gã tự phát hiện, tốt hơn là chủ động báo cáo để gã yên tâm.

Nhận được tin tức, Lệ Niên thực sự có chút kinh ngạc. Gã cẩn thận tiến hành một lần kiểm tra từ xa với cơ giáp gián điệp, xác nhận hệ thống cảnh báo bên trong cơ thể nó cũng không bị kích hoạt, lúc này mới yên tâm.

Lệ Niên:【Chuyện gì đã xảy ra? Sao xác ngoài của cục đá lại bị vỡ?】

Sở Thời Thời rất thành thật:【Thuốc say xe.】

Lệ Niên gian nan tìm ra đáp án chính xác ở trong một chuỗi loạn mã:【... Phong Bất Yếm cho mày uống thuốc say xe?】

Sở Thời Thời:【Đúng vậy.】

Khung thoại chậm chạp không xuất hiện tin nhắn tiếp theo.

Lệ Niên ở phía bên kia rơi vào trầm tư, không biết lần thứ bao nhiêu bắt đầu nghi ngờ mắt nhìn của mình. Cảm thấy Phong Bất Yếm bị gã xem là ‘đối thủ cạnh tranh vô cùng nguy hiểm’ có phải có hơi quá... biến thái không?

---Có người bình thường nào sẽ cho một cục  đá uống thuốc say xe hả!

Biến thái đến mức này, đúng là vô cùng hiếm thấy, cũng không thể trách lúc trước gã kiểm tra độ chịu đựng của cục đá không nghĩ tới việc đưa thuốc say xe vào trong danh sách thí nghiệm được.

Lệ Niên day day giữa trán:【Tình huống hiện tại thế nào?】

Sở Thời Thời:【Hắn đã phát hiện thành phần vỏ trứng là của Cô Lỗ Thú.】

Trong dự kiến, Lệ Niên nghĩ thầm:【Hắn phản ứng thế nào?】

Sở Thời Thời: 【Hắn nói, mặc kệ tôi là cái gì, tôi vĩnh viễn là bảo bối nhỏ của hắn.】

Từ trong một chuỗi loạn mã miễn cưỡng đọc được ra một câu như vậy, Lệ Niên gần như muốn tự chọc mù hai mắt của mình.

Thôi vậy, gã ta hiếm khi có chút bất lực trả lời, ít ra quân cờ vẫn chưa bại lộ, gã không nên yêu cầu quá cao.

Lệ Niên:【Tiếp tục ẩn nấp, đừng để cho hắn cảm thấy có chỗ khác thường.】

Sở Thời Thời:【Được】

Lệ Niên ở phía đối diện nhẹ nhàng thở phào, cũng may lần này tiểu cơ giáp bị bại não không gửi mấy gói biểu cảm kỳ kỳ quái quái gì đó qua đây.

Nhưng mà ngay giây tiếp theo, trên màn hình lại hiện lên một cái đầu đậu nành màu vàng đeo kính râm, biểu cảm nhìn đời vô cùng khinh thường.

Lệ Niên: “……”

Đáng giận.

Vui mừng quá sớm.

Nhưng mà...

Gã ta đột nhiên nghĩ đến, cũng có một đoạn thời gian gã đã từng cố gắng vươn cành ôliu với Phong Bất Yếm, cố gắng kéo đối phương vào trận doanh của mình.

Chẳng qua khi đó Phong Bất Yếm dầu muối không ăn, đối với thiện chí của gã thì làm như không thấy, hơn nữa không bao lâu sau địa vị của đối phương ở trong Tổng Bộ Thợ Săn cũng nhanh chóng thăng tiến, thậm chí đạt đến loại trình độ có thể đe dọa địa vị của gã, cho nên Lệ Niên đã không tiếp tục suy xét chuyện này.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ Phong Bất Yếm dầu muối không ăn không có cách nào mượn sức, nói không chừng chỉ là lúc đó gã chưa chọc trúng sở thích của đối phương mà thôi.

Gã đã từng tặng Phong Bất Yếm rượu ngon trân quý, tặng danh hoạ giá trị xa xỉ, cũng đưa tặng vô số vật phẩm quý hiếm...

Nhưng lại chưa từng thử đưa qua một ít, ừm, đồ vật xấu đến mức có phong cách riêng giống như cục đá trứng.

Có lẽ phẩm vị của Phong Bất Yếm thật sự không giống với người khác, những đồ vật bình thường không có cách nào đả động hắn mà phải dùng đến những thứ nhân loại khó lòng thưởng thức mới được?

Lệ Niên trầm tư sờ sờ cằm, cảm thấy có lẽ có thể thử một lần.

------

Khoảng cách kết thúc thời gian quy định của nhiệm vụ Tiểu Bạch Kình, chỉ còn một ngày cuối cùng.

Trong mấy ngày gần đây, đại sư đầu gấu trúc mỗi ngày đều sẽ tiến hành một lần sửa chữa từ xa bằng tinh thần lực cho Tiểu Bạch Kình, năm người Cửu Tùng thay phiên nhau chú ý băng ghi hình theo dõi cho nên gần như mỗi một lần "phát sóng trực tiếp" đều đuổi kịp.

Cùng lúc đó, đối với việc truy tìm thân phận của đại sư đầu gấu trúc, mọi người cũng không có thêm bất kỳ manh mối nào.

Vài vị đội viên trước đây lọt vào diện nghi ngờ, trong mỗi một buổi "phát sóng trực tiếp" sau đó, đều đã tiếp xúc thời gian dài với những người khác, thành công có được “chứng cứ ngoại phạm” hoàn hảo.

Nhưng một lần lại một lần "trùng hợp" liên quan đến bước nhảy không gian, Phong Bất Yếm vẫn cảm thấy, thậm chí càng thêm chắc chắn vị đại sư đầu gấu trúc kia ẩn giấu bên trong bọn họ.

"Những đội viên trên tinh hạm đã hoàn toàn loại khỏi hiềm nghi." Cửu Tùng khẽ nhíu mày: "Anh vẫn cho rằng vị đại sư kia đang ở trên tinh hạm này ư?"

Phong Bất Yếm gật gật đầu, hiếm khi cảm thấy có chút khó hiểu.

Hắn có thể chắc chắn đại sư Lâm Gian đang ở trên tinh hạm, cũng có thể xác định trên tinh hạm không còn bất kỳ kẻ "xâm nhập trái phép" nào khác, nhưng các đội viên trên tinh hạm thật sự đã bị chính bọn họ loại khỏi danh sách hiềm nghi.

Cho nên vị đại sư Lâm Gian đó rốt cuộc là ai? Trên tinh hạm này chẳng lẽ còn có chỗ nào mà hắn đã bỏ sót hay sao?

Phong Bất Yếm đột nhiên sửng sốt.

Chờ chút...

Mỗi lần đại sư Lâm Gian xuất hiện sai lầm, đều là trong nháy mắt lúc tinh hạm thực hiện nhảy không gian. Nhưng mà trừ khi người đó vốn dĩ rất không thích ứng với bước nhảy không gian, nếu không trong tình huống bình thường, nhảy không gian cũng sẽ không sinh ra ảnh hưởng đến tinh thần lực bên trong Tinh Võng thực tế ảo.

Say tàu...

Trên con tinh hạm này, những người bị say tàu...

Ánh mắt Phong Bất Yếm đột nhiên dừng lại trên bàn hội nghị. Trên mặt bàn trống trải chỉ có một quả trứng mượt mà bóng loáng vẫn luôn không nhúc nhích an an tĩnh tĩnh nằm trong khoang dinh dưỡng trong suốt.

Đồng tử Phong Bất Yếm hơi co lại.

Nếu hắn nhớ không lầm, thời gian đại sư đầu gấu trúc xuất hiện cùng thời gian quả trứng này xuất hiện bên người hắn, dường như vô cùng vô cùng gần nhau.

Cũng đồng dạng đột ngột xuất hiện, cũng đồng dạng say tàu, đồng dạng yêu sâu sắc đầu gấu trúc như vậy...

Đây chỉ là trùng hợp?

Thật sự sẽ có chuyện trùng hợp như vậy sao?

Phong Bất Yếm suy nghĩ một lát, đồng tử đen nhánh đột nhiên xuất hiện một chút ý cười.

Hắn duỗi tay nhấc quả trứng trên bàn lên, dùng âm thanh thấp đến mức chỉ có chính hắn nghe thấy: “Nhóc con, không ngờ lại giấu kỹ như vậy, đúng là ta đã đánh giá thấp mày rồi.”

Trứng lộc cộc trong tay hắn không có bất kỳ phản ứng nào, Phong Bất Yếm lại không cảm thấy ngoài ý muốn.

Lúc trước hắn vẫn luôn cho rằng trạng thái bất động này của hòn đá nhỏ này là do đang say tàu, cảm thấy khó chịu cho nên mới không có phản ứng. Hiện tại xem ra, đối phương kỳ thực là đã đăng nhập vào Tinh Võng thực tế ảo nên mới hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng gì với ngoại giới.

Phong Bất Yếm chậc một tiếng, nhỏ giọng nói thầm: “Cố ý sao?”

Nhưng hắn nhanh chóng phủ định suy đoán này.

Khi bọn họ đang xem “phát sóng trực tiếp” của đại sư đầu gấu trúc, ý thức của hòn đá nhỏ vẫn còn ở trong Tinh Võng thực tế ảo, cũng hoàn toàn không biết bọn họ đang theo dõi hiện trường sửa chữa của đại sư Lâm Gian.

Mà chuyện Cửu Tung bọn họ tìm người cũng chưa bao giờ làm trò tiến hành trước mặt hòn đá nhỏ, cho nên hòn đá nhỏ càng không thể biết được.

Vậy thì...

Hòn đá nhỏ kỳ thật cũng không biết cửa hàng sửa chữa Sơn Thạch là cửa hàng của Long Nham? Đại sư Lâm Gian trở thành cơ giáp sư của cửa hàng Sơn Thạch có lẽ đơn giản chỉ là... duyên phận?

Phong Bất Yếm không tiếng động mà cong cong khóe môi, lần đầu tiên cảm thấy từ duyên phận này cũng không tệ lắm.

Tiếng chuông từ thiết bị đầu cuối cắt ngang suy nghĩ của Phong Bất Yếm. Người liên lạc là Thác Đạc Đặt mấy ngày trước vừa mới nói chuyện xong.

Giọng nói to lớn quen thuộc lập tức vang vọng trong phòng hội nghị: “Phong đội, Tiểu Bạch Kình xử lý thế nào rồi?”

Phong Bất Yếm nhìn thoáng qua màn hình ánh sáng trước mặt. Tiểu Bạch Kình ban đầu bị tháo rời tứ tung đã được ghép lại hoàn chỉnh, chỉ còn phần năng lượng ở trung tâm vẫn còn lộ ra bên ngoài, có thể nhìn thấy các linh kiện bên trong còn đang thong thả thử điều chỉnh vị trí.

“Cũng sắp xong rồi.” Hắn lười biếng nói.

Thác Đạt Đặc lập tức ây da một tiếng: “Phong đội, sắp xong là không được đâu!” Ông hạ thấp giọng: “Tôi tiết lộ cho cậu một chút, nghe nói đã có người mang Tiểu Bạch Kình của họ giao lại cho phân bộ chúng tôi rồi!”

Phong Bất Yếm nâng mắt: “Đối phương đã sửa xong rồi?”

Thác Đạt Đặc hơi hơi nghẹn lại: “Vậy thì không có, mặc dù đối phương chưa sửa được Tiểu Bạch Kình nhưng đã đưa ra phương án có thể giảm thiểu thương tổn của Tiểu Bạch Kình khi gặp lại tình huống tương tự. Theo ý của bên trên là, lại cho mọi người thêm ba ngày nữa, nếu không có ai thành công hoặc đưa ra phương án càng xuất sắc hơn, quyền ưu tiên sẽ thuộc về vị kia.”

Ngữ khí Phong Bất Yếm vẫn lười nhác như cũ: “Ừm, tôi biết rồi, cảm ơn đã nhắc nhở.”

Thác Đạt Đặc nghe giọng điệu này của hắn mà bực bội, đối phương giống như không hề nhận thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Ông giận sôi máu, đang định nói thêm gì đó thì nghe thấy Phong Bất Yếm cười nhẹ: “Đừng lo, trong lòng tôi hiểu rõ.”

……Trong lòng hiểu rõ?

Chẳng lẽ đã sắp thành công rồi?

Thác Đạt Đặc hai mắt sáng lên, đang chuẩn bị hỏi thêm cái gì thì đối phương đã nói: “Tôi cúp trước, hiện tại còn bận việc, cảm ơn ông đã cố ý nhắc nhở.”

Thiết bị đầu cuối vang lên âm thanh nhắc nhở sau khi cắt đứt cuộc gọi, ngực Thác Đạt Đặc hơi hơi nghẹn lại.

Cho nên rốt cuộc là thành hay không thành hảa!!!

------

Mọi người trong phòng họp đều nghe thấy lời của Thác Đạt Đặc.

Cửu Tùng cười tủm tỉm nói: “Có vẻ như, lần này chúng ta sẽ đi trước một bước rồi.”

Trên màn hình ánh sáng, quá trình sửa chữa Tiểu Bạch Kình chỉ còn vài bước cuối cùng là kết thúc. Mọi người trong phòng tuy rằng không quá lành nghề sửa chữa cơ giáp nhưng ít nhiều gì cũng biết một chút kiến thức cơ bản, động tác hoàn thiện sửa chữa mọi người đều có thể nhìn ra.

Long Nham vỗ vỗ ngực: “Lần này ít nhiều cũng nhờ có đại sư đầu gấu trúc.”

Đôi mắt bạc của Thanh Âm hơi hơi sáng lên: “Đại sư Lâm Gian thật lợi hại.”

Nàng không nhịn được mà sờ sờ cánh tay máy móc của mình.

Nếu nàng có thể may mắn có cơ hội được đại sư Lâm Gian cải tạo, cho dù chỉ là một ít kiến nghị cải tạo thôi, có lẽ sẽ trở nên mạnh mẽ hơn nhiều nhỉ?

Đáng tiếc là đại sư Lâm Gian quá mức thần bí, đến giờ bọn họ vẫn chưa biết thân phận thật sự của đối phương.

Quá trình sửa chữa Tiểu Bạch Kình rất nhanh đã hoàn tất. Chờ sau khi đại sư Lâm Gian dừng động tác cuối cùng lại, Phong Bất Yếm đứng dậy: “Vậy hôm nay đến đây---”

Lời còn chưa dứt, âm thanh của hắn đột nhiên dừng lại, suýt chút nữa đã buột miệng bật ra một tiếng rên.

Phong Bất Yếm nhăn mày, theo bản năng đưa tay chạm vào khuyên tai trên tai trái. Khuyên tai màu đen không biết từ khi nào đã nhuộm một vệt đỏ, dưới ánh đèn chiếu xuống có vẻ cực kỳ chói mắt.

Vệt màu đỏ kia rất bắt mắt, khiến sắc mặt mọi người ở đây đồng loạt thay đổi.

Cửu Tùng đứng dậy, đồng tử xanh lục mở lớn: “Đội trưởng?”

Phong Bất Yếm nhắm hờ mắt: “Không sao.”

Hắn điều chỉnh hô hấp, một lúc sau mới mở mắt ra, ngón tay đang chạm vào khuyên tai cũng thả xuống, đầu ngón tay vẫn còn lưu lại cảm giác ấm nóng.

Mấy người ở đây đều biết, khuyên tai của Phong Bất Yếm căn bản không phải chỉ đơn giản là một món trang sức gì đó, mà là thiết bị ức chế lực lượng huyết mạch trong cơ thể của hắn.

Chuyện Phong Bất Yếm là một hỗn huyết huyết tộc cũng không phải là bí mật với họ. Cửu Tùng và những người khác đều biết lực lượng huyết mạch trong cơ thể Phong Bất Yếm không ổn định.

Lực lượng huyết mạch của Phong Bất Yếm cực kỳ mạnh, đối với một huyết tộc thuần huyết mà nói, đó là sức mạnh cường đại khả ngộ bất khả cầu. Nhưng đối với hắn, sức mạnh này là gánh nặng nhiều hơn là lợi ích.

Sức mạnh quá mức cường đại bị áp bên trong cơ thể nhân loại khiến Phong Bất Yếm lúc nào cũng phải chịu đựng đau đớn.

Ức chế khí kia tuy nói có thể áp chế một phần sức mạnh, nhưng không có cách nào hoàn toàn xóa bỏ thống khổ mà sức mạnh huyết mạch mang lại.

Cứ cách một khoảng thời gian, lực lượng huyết mạch sẽ bộc phát một lần. Từ lúc bắt đầu là mấy năm phát tác một lần, nhưng theo sức mạnh trong cơ thể Phong Bất Yếm ngày càng tăng, hiện tại đã rút ngắn còn một tháng một lần.

Không, thời gian phát tác lần này thậm chí còn chưa đến một tháng.

An Tư lướt lướt thiết bị đầu cuối của mình, giọng nói đầy lo lắng: "Lại sớm hơn nữa rồi..."

Sắc mặt Phong Bất Yếm không quá tốt. Hắn hít sâu một hơi, miễn cưỡng kìm nén lực lượng huyết mạch đang cuộn trào b.ạo đ.ộng trong cơ thể, nở một nụ cười trấn an với mấy người xung quanh.

"Được rồi, đều đừng nhìn tôi như vậy. Nên làm gì thì làm đi." Phong Bất Yếm phất phất tay với bọn họ, chỉ vào quả trứng trắng lớn ở trên bàn: "Phiền các cậu chăm sóc Tiểu Thạch Đầu một chút giúp tôi, buổi tối nhớ thay tôi cho nó thêm một chút dịch dinh dưỡng và thuốc chống say."

Cửu Tùng tiến lên hai bước, vươn tay giống như muốn đỡ đối phương, lại bị Phong Bất Yếm nhẹ nhàng đẩy ra: "Tôi vẫn chưa suy yếu đến mức đi đường cũng cần người đỡ mà?" Phong Bất Yếm khẽ chậc một tiếng. "Nói với bọn họ một tiếng, cơm tối nay không cần chuẩn bị phần tôi."

Nói xong hắn liền rời khỏi phòng họp, bước chân vội vàng nhưng thân hình đi đường vẫn rất vững vàng, một chút cũng không nhìn ra hiện tại hắn đang phải chịu sự đau đớn kinh người.

Những người còn lại tuy nghĩ thầm muốn theo sau hỗ trợ, nhưng cũng biết lúc này họ có gấp đến mấy cũng chẳng giúp được gì m, theo sau sẽ chỉ khiến đội trưởng bọn họ càng thêm khó chịu.

Long Nham đập mạnh một quyền xuống mặt bàn, gần như là nghiến răng nghiến lợi nói: "Đáng ch.ết!"

Thanh Âm siết chặt hai tay đang đặt trên mặt bàn, giọng nói của nàng rất nhẹ, nhưng lại vang lên rõ ràng bên tai mọi người: "Thật sự không còn cách nào khác sao..."

An Tư nhắm mắt lại, đề tài này mỗi năm bọn họ thảo luận không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi một lần đều lấy kết cục giống hệt mà kết thúc.

Bầu không khí trầm trọng bao trùm cả phòng hội nghị.

-----

Sở Thời Thời vừa mới hoàn thành công tác sửa chữa Tiểu Bạch Kình. Cậu không vội vàng rút lại tinh thần lực của mình về mà để nó hơi lùi lại một chút, bắt đầu đánh giá tác phẩm của mình.

Đây là nhiệm vụ cấp A đầu tiên cậu hoàn thành kể từ khi đến thế giới này, tuy rằng không phải là nhiệm vụ cấp S nhưng vẫn có ý nghĩa rất lớn.

"Không hổ là mô hình cơ giáp cấp S” Sở Thời Thời cảm khái một tiếng: “Thật là đẹp.”

Tiếc là có đẹp nữa thì cũng không phải là cơ giáp của cậu, chờ sau khi cậu đệ trình nhiệm vụ cho cửa hàng sửa chữa Sơn Thạch, ngay cả mô hình cơ giáp cậu cũng sẽ không còn cơ hội nhìn thấy nữa.

Nghĩ đến đây, Sở Thời Thời có chút luyến tiếc mà chụp vài bức ảnh của Tiểu Bạch Kình lấy làm chút kỷ niệm trước khi chia tay.

Sau khi chụp xong, cậu lại kiểm tra tình trạng của Tiểu Bạch Kình một lần cuối cùng, đảm bảo sửa chữa không có bất kỳ sai sót nào liền chuẩn bị đi cửa hàng sửa chữa cơ giáp Sơn Thạch để đệ trình nhiệm vụ.

Nhưng còn không đợi cậu thoát khỏi hình thức sửa chữa bằng tinh thần lực, âm thanh của Linh Linh Bá đã đột nhiên nổ tung trong đầu.

Cái hình dung nổ tung này một chút cũng không nói quá, Sở Thời Thời bị ồn ào tới mức vây tai cũng sắp nổ theo.

"Không xong, ký chủ! Phát hiện dấu hiệu sinh mệnh của Phong Bất Yếm không ổn định, có xu thế giảm mạnh!"

Sở Thời Thời sửng sốt: “Sao lại thế này? Không phải vừa nãy vẫn còn tốt sao?!”

Trong âm thanh của Linh Linh Bá mang theo sự điện lưu nhiễu loạn rõ ràng: "Là lực lượng huyết mạch bạo động!"

Nghe vậy, trong lòng Sở Thời Thời lộp bộp một chút.

“Lực lượng huyết mạch bạo động sẽ khiến dấu hiệu sinh mệnh giảm xuống sao?” Cậu hỏi: “Đây là hiện tượng bình thường, hay là…”

Hay là, giống như việc Phong Bất Yếm phát hiện cơ giáp gián điệp, là một "ngoài ý muốn" không nằm trong phạm vi nhận thức của hệ thống?

Linh Linh Bá lã chã chực khóc: “Tui cũng muốn biết oa!”

Sở Thời Thời: “……”

Cũng đúng, đây là nhiệm vụ chính thức đầu tiên của Linh Linh Bá, cậu không thể yêu cầu quá cao với một hệ thống tay mới.

--- Mới là lạ!

Không kịp nghe Linh Linh Bá líu ra líu ríu, Sở Thời Thời lập tức thoát khỏi Tinh Võng thực tế ảo, lại chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng rời đi một mình của Phong Bất Yếm.

Rõ ràng đang chịu đựng sự đau đớn người bình thường không thể tưởng tượng nổi, nhưng bóng lưng của nam nhân vẫn đĩnh bạt hữu lực như cũ, vững vàng như thể mọi chuyện đều nằm trong sự kiểm soát, mà hắn chỉ là đi giải quyết một phiền toái nhỏ.

Tiểu nhân ngư nhìn bóng lưng kia mà ngây người một giây đồng hồ, cảm thấy chỗ sâu trong trái tim của mình giống như bị ai đó nhẹ nhàng đ.âm chọc một chút.

Cậu nhanh chóng lấy lại tinh thần, theo bản năng muốn điều khiển vỏ trứng lăn lộn đuổi theo Phong Bất Yếm.

Cạch một tiếng, quả trứng đập mạnh vào thành trong của khoang dinh dưỡng trong suốt.

Nghe thấy động tĩnh, đám người Cửu Tùng kịp thời hoàn hồn, nhưng biểu cảm vô cùng thống khổ trên mặt lại không kịp thu hồi, bị tiểu nhân ngư trong vỏ trứng vừa vặn nhìn thấy.

Sở Thời Thời trong lòng chùng xuống.

Chẳng lẽ lần bạo động huyết mạch lần này thực sự không giống với những lần trước ư?

"Tiểu Bá, trong Thương Thành hệ thống có loại thuốc nào có thể tạm thời áp chế được sức mạnh huyết mạch không?" Cậu hỏi: "Chỉ cần có thể tạm thời ngăn chặn đợt bạo động huyết mạch lần này là được."

"Để tui xem..." Linh Linh Bá nhanh chóng trả lời: “Có, thẻ trị liệu giá một vạn tích phân, có thể xóa bỏ một lần tổn thương không chí mạng, nhưng chỉ có thể sử dụng một lần."

Một vạn tích phân...

Tích phân trên tay bọn họ hiển nhiên không đủ, ngay cả khi nhận được thù lao của Tiểu Bạch Kình cũng còn thiếu rất nhiều.

Sở Thời Thời hỏi: “Thương Thành hệ thống có cho nợ không?”

"Có thể, nhưng phải trả nợ trong một tuần, nếu không ký chủ sẽ phải chịu trừng phạt." Linh Linh Bá nói rất nhanh, cuối cùng có chút lo lắng mà mở miệng: “Ký chủ……”

Tiểu nhân ngư không chút do dự: “Đổi, tui sẽ nghĩ cách kiếm tích phân.”

“Nhưng mà ký chủ…” Linh Linh Bá chần chờ mở miệng: “Thẻ trị liệu này cần phải sử dụng trong phạm vi 1 mét xung quanh đối tượng cần trị liệu, nếu không sẽ không có hiệu lực……”

Mà bọn họ hiện tại đang bị nhốt bên trong khoang dinh dưỡng, cũng không thể đến gần Phong Bất Yếm.

Tiểu nhân ngư đuôi xanh: “……”

Chuyện quái quỷ gì thế này hã!

Càng là tình huống nguy cấp, Sở Thời Thời ngược lại càng bình tĩnh: “Tiểu Bá, đổi một tấm thẻ bạo liệt, đối tượng sử dụng là khoang dinh dưỡng.”

Linh Linh Bá tức khắc hiểu rõ ý định của đối phương.

Ngoài vỏ trứng, đám người Cửu Tùng vẫn còn đang chìm trong bầu không khí nặng nề. Đột nhiên, một tiếng “răng rắc” trong trẻo vang lên, ở trong phòng họp yên tĩnh có chút đột ngột.

Bốn người gần như đồng thời quay đầu, nhìn về phía phát ra âm thanh. Không lẽ là quả trứng này tự đập mình tới vỡ rồi?

Bọn họ nhanh chóng phát hiện, bị vỡ không phải là vỏ trứng, mà là khoang dinh dưỡng cứng rắn vững chãi.

Dịch dinh dưỡng chưa được hấp thụ xong trong khoang chảy tràn ra bàn, Cửu Tùng vô thức đưa tay ra định tiếp lấy quả trứng đang lắc lư, nhưng viên đại bạch đản kia như thể đang đối nghịch với cậu ta, lộc cộc một cái liền trượt khỏi tay cậu ta, sau đó lăn đi rồi.

Động tác của trứng rất linh hoạt, từ trên bàn hội nghị lăn xuống thảm trải dưới mặt đất, không đợi Cửu Tùng xoay người lại nhặt, trứng đã đã dùng tốc độ khiến người ta khó tin được lăn về phía xa.

Tai nạn ngoài ý muốn đột ngột xảy ra đã phá vỡ không khí nặng nề trong phòng, Long Nham trừng lớn mắt, không thể tin nói: “Lăn, lăn đi rồi……?”

“Còn đứng ngây ra đó làm gì?! Mau đuổi theo đi!” An Tư phản ứng cực nhanh mà đuổi theo: “Đó chính là quả trứng đội trưởng đặt ở đầu quả tim! Nếu như chờ anh ấy kết thúc đợt huyết mạch bạo động lần này, phát hiện trứng không còn---”

Câu nói kế tiếp đã bị tiếng gió nuốt mất, mũ mao nhung đầu mèo đã nhanh chóng chạy xa.

Rất nhanh, các thành viên trong tổ chức Liệt Dương ở trên tinh hạm phát hiện một màn vô cùng thần kỳ.

Bốn người Long Nham mà bọn họ tôn kính sùng bái đang lấy tốc độ như bay mà chạy xuyên qua hành lang trên tinh hạm, giống như đang đuổi theo thứ gì đó, một bên chạy một bên hét: “Mau! Bắt lấy nó! Đừng để nó chạy mất!!!”

Mọi người mờ mịt nhìn theo, mãi một lúc lâu mới nhận ra, bốn người An Tư đang đuổi theo một quả trứng.

... Đợi đã, một quả trứng?!!

Các đội viên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn vô thức nghe theo lời Long Nham, gia nhập hàng ngũ truy đuổi đại bạch đản.

Sở Thời Thời dùng thẻ gia tốc cho quả trứng, dựa vào trí nhớ mà lăn như bay về phía phòng của Phong Bất Yếm.

“Tiểu Bá, đổi một tấm thẻ mở khóa.” Tiểu nhân ngư một bên nhét thuốc say xe vào trong miệng, một bên bình tĩnh nói: “Chờ tui lăn đến cửa phòng của Phong Bất Yếm, không cần do dự, lập tức dùng thẻ mở khóa mở cửa.”

Âm thanh điện tử của hệ thống cực kỳ nghiêm túc: “Hiểu rồi!”

Đại bạch đản rất nhanh đã lăn đến chỗ mục tiêu, phía trước là cánh cửa phòng mà Phong Bất Yếm đã mang theo cậu ra vào nhiều lần: “Chuẩn bị sẵn sàng! Ba, hai, một!”

Cửa phòng của Phong Bất Yếm cạch một tiếng bị đẩy mạnh ra, Sở Thời Thời lăn vào phòng, còn chưa kịp nhìn rõ tình huống trong phòng ra sao đã bị một cỗ lực lượng đột ngột xuất hiện ném văng ra ngoài.

Quả trứng bóng loáng bay trong không trung tạo thành một đường cong trắng như tuyết, bộp một tiếng nện vào bức tường đối diện cửa phòng.

Mọi người thở hồng hộc đuổi theo quả trứng chạy đến trước cửa phòng Phong Bất Yếm, ngay khi nghe tiếng "bộp" còn mơ hồ nghe được âm thanh “răng rắc” trong trẻo.

Mọi người nghe tiếng nhìn lại, tất cả đều nhìn thấy quả trứng đang lắc lư không ngừng trên mặt đất.

--- Quả trứng bóng loáng mịn màng xinh đẹp đến cực điểm bị ném bay đụng vào trong vách tường, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy nhìn được, chậm rãi lại rõ ràng, dần dần nứt ra một khe hở rất nhỏ.

Tác giả có lời muốn nói:

【Lần này là thật sự phá xác rồi!!!】

--- Xin hỏi xã khủng phải trần truồng trước mặt công chúng là  cảm giác gì?

Sở Thời Thời: Làm ơn để tui đi chớt đi, ngay bây giờ, cảm ơn [sống không còn gì luyến tiếc.jpg]

-----

Chương Trước

Mục Lục

Chương Sau

Đăng nhận xét

0 Nhận xét