Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế
Chương 25
Tất cả mọi người đang vây xem gần như đồng thời ngừng thở, trong khoảng thời gian ngắn không biết có nên tiến lên chạm vào quả trứng đã vỡ kia hay không.
An Tư đồng tử chấn động, hít vào một hơi lạnh: “Trời đất! Không xong, trứng của đội trưởng--!!!”
Khi đội trưởng phát tác bạo động huyết mạch đã dặn dò bọn họ phải chăm sóc quả trứng thật tốt, nhưng chỉ trong vòng mười mấy phút ngắn ngủi, quả trứng vốn dĩ hoàn hảo êm đẹp, hiện tại đã bị bọn họ chăm sóc vỡ!
Long Nham toàn thân cứng đờ không dám nhúc nhích, vừa nhìn quả trứng vừa nhìn về phía cánh cửa đang mở rộng của phòng Phong Bất Yếm, giọng nói nhẹ bẫng: “Nhưng mà…… Quả trứng này, hình như là bị sức mạnh của chính đầu nhi ném vỡ?”
Câu này nói không sai, nhưng quả thật là do họ đã không trông chừng quả trứng, để nó chạy ra khỏi phòng hội nghị.
Cho tới bây giờ bọn họ vẫn không thể tin nổi, tất cả mọi người trong tinh hạm đều ra sức, đến mấy chục người, hơn nữa toàn bộ đều là tinh anh trong tổ chức Liệt Dương, thậm chí là trong Hiệp Hội Thợ Săn, vậy mà ngay cả một quả trứng nhỏ cũng không đuổi kịp.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không khí như bị bao phủ bởi một bức tường vô hình, ai cũng không dám tiến lên chạm vào quả trứng.
Sau khi cửa phòng bị mở ra, sức mạnh bạo động của Phong Bất Yếm không còn bị ngăn cản, tràn ra bên ngoài hành lang một cách dữ dội.
Cỗ uy áp kia gần như đã hoá thành thực thể, khiến cho không khí trong hành lang trở nên vô cùng nặng nề.
Quả trứng bị sức mạnh ném bay va đập đến mức nứt vỏ đã lắc lư trên đất một hồi lâu, nó giống như một con thuyền nhỏ nát bị sóng biển cuốn vào bão táp mưa giông, hỗn loạn bất kham nhưng vẫn kiên cường chống đỡ, vết nứt rất nhỏ trên thân bị gió lốc xé toạc, càng lúc càng lớn, càng lúc càng rõ ràng.
Thanh Âm lẩm bẩm: “Trứng… hình như càng, càng vỡ!”
An Tư giật mình bừng tỉnh, lấy lại tinh thần, xắn tay áo lên nói: “Còn thất thần làm gì! Mau cứu trứng! Không thể để nó vỡ thêm nữa!!!”
Nhưng mà nói tới nói lui, mọi người vẫn chậm chạp không có cách nào tiến lên.
Không phải vì không dám, mà là lực lượng tràn ra từ trong phòng quá mức cuồng bạo, trước mặt mọi người như thể có một vách tường dày nặng rắn chắc, khiến họ ngay cả tiến về phía trước nửa bước cũng không được.
Trong tất cả mọi người ở đây, thân là Long tộc, sức mạnh cơ thể của Long Nham là mạnh nhất, hắn ta cắn chặt răng, mạnh mẽ chống đỡ bước lên một bước, nhưng ngay sau đó đột nhiên lảo đảo một cái, sắc mặt nhất thời trở nên tái nhợt, bị cổ lực lượng kia đẩy lùi về sau mấy bước.
Hắn ta thì thào: “Không hổ là đầu nhi, sức mạnh này... quá khủng khiếp.”
Cửu Tùng là người bình tĩnh nhất trong tiểu đội năm người ngoài Phong Bất Yếm nhưng sắc mặt lúc này cũng rất khó coi, cậu ta mở to đôi mắt màu lục, biểu cảm nghiêm túc, cảm nhận được lực lượng trong không khí áp bức mọi người đến mức không thể động đậy, chậm rãi hít một hơi thật sâu.
Có thể chống lại uy áp của lực lượng huyết mạch, chỉ có lực lượng huyết mạch.
Mặc dù sức mạnh huyết mạch Cửu Vĩ Hồ của Cửu Tùng không mạnh bằng Phong Bất Yếm, nhưng nếu chỉ cần hoá thành nguyên hình miễn cưỡng chống cự một lát để vào trong cứu quả trứng ra, cậu ta hẳn vẫn có thể làm được.
Đang trầm ngâm, An Tư ở bên cạnh đột nhiên kinh hô một tiếng: “Vỡ, vỡ, vỡ! Vỏ trứng sắp vỡ rồi!”
Cùng lúc đó, bên trong vỏ trứng, Sở Thời Thời cảm giác cú va đập vừa rồi như muốn hất tung cả lục phủ ngũ tạng của cậu ra ngoài.
Đau thì cũng không đau lắm, nhưng lại choáng váng đến dữ dội, thuốc say xe đã uống lúc trước gần như bị lắc đến nôn ra.
Tiểu nhân ngư đuôi xanh một tay đỡ vách trong của vỏ trứng, một tay chặt chẽ bịt miệng. Gương mặt tái nhợt, ánh mắt mờ mịt, cảm thấy toàn bộ thân cá đều không ổn.
Sở Thời Thời choáng váng, đứt quãng mà lẩm bẩm, cảm thấy trước mặt có vô số sao vàng lấp lánh đang xoay quanh mình: “Sức... Sức mạnh này... Phong ca, Phong ca đúng là... Bùng nổ quá...”
Quang cầu hệ thống ở bên cạnh giống như đang nói gì đó, giọng điệu cực kỳ phấn khích, phấn khích đến nỗi âm thanh điện tử cũng bắt đầu run rẩy. Nhưng mà Sở Thời Thời hiện tại nhức đầu hoa mắt chóng mặt còn có chút ù tai, hoàn toàn không nghe rõ Linh Linh Bá nói gì.
Cậu khẽ rung rung vây tai, hỏi: “Tiểu Bá, cậu nói gì cơ?”
Quang cầu hệ thống bay tới sát bên tai cậu, siêu lớn tiếng: “Ký chủ! Vỏ trứng vỡ rồi a a a!!!”
Tiểu nhân ngư đuôi xanh xoa xoa vây tai, vẫn không nghe rõ: “Cái gì???”
Giây tiếp theo, lòng bàn tay đang bám vào vách trong vỏ trứng cảm nhận được chấn động rất nhẹ. Cơn chấn động này cũng không quá rõ ràng, rất khẽ nhưng lại có tiết tấu, khiến lòng bàn tay Sở Thời Thời ngứa ngáy.
Sở Thời Thời đưa mắt nhìn theo chỗ chấn động, liếc mắt một cái liền phát hiện trên vỏ trứng trong suốt không biết từ khi nào đã xuất hiện một vết nứt.
--- Một vết nứt ước chừng rộng ngang bàn tay cậu, chạy thành một vòng tròn khép kín. Phần vỏ trứng phía trên vết nứt cũng đang chậm rãi nghiêng dần sang một bên, trượt xuống.
Tiểu nhân ngư chớp chớp mắt, đầu óc choáng váng, nhất thời không kịp phản ứng.
Thông qua vết nứt, cậu có thể nhìn rõ ánh mắt kh.iếp sợ đến đờ đẫn của mọi người ở bên ngoài, gần như liền mạch với vỏ trứng trong suốt.
Vỡ... vỡ rồi?
Vỏ trứng... vỏ trứng vỡ rồi?!!
Sở Thời Thời: “...”
Mọi người bên ngoài vỏ trứng: “...?!!”
Rốt cuộc cũng chờ đến lúc ký chủ phá xác, Linh Linh Bá kích động đến mức biến thành quang cầu bảy sắc cầu vồng loè loẹt nhức mắt: “A a a a!!!”
Gần như ngay lập tức, tiểu nhân ngư đuôi xanh đột nhiên giật mình phản ứng lại, đưa tay dán sát vào nửa phần vỏ trứng phía trên. Trước khi toàn bộ thân cá đều lộ ra bên ngoài, cọt kẹt một tiếng nhanh chóng kéo vỏ trứng trở về, một lần nữa khép lại vết nứt.
Mọi người bên ngoài vỏ trứng chỉ kịp nhìn thấy một mảnh kim sắc chói mắt cùng đôi đồng tử xanh thẳm xinh đẹp tựa biển sâu, gần như vô cùng thận trọng mà nhìn về phía bọn họ xuyên qua khe hở.
Chưa kịp nhìn rõ cảnh tượng bên trong vỏ trứng thì vết nứt kia liền bang một tiếng khép lại.
Long Nham há hốc miệng, ngữ khí chần chừ lại khó tin: “Đó, đó là cái gì...?”
Không ai có thể trả lời câu hỏi của hắn ta, tất cả mọi người đều đứng ngây ra mà nhìn quả trứng vừa khép lại kia, biểu cảm đờ đẫn giống hệt nhau.
Cho dù vỡ vô cùng thảm thiết nhưng tốc độ của quả trứng vẫn không thể khinh thường. Thừa dịp tất cả mọi người ở đây còn đang há hốc mồm đờ đẫn không có động tác, quả trứng vỡ lại lần nữa đóng kín nắp, lóc cóc lóc cóc lăn đi, giống như hoàn toàn không cảm thấy sự đình trệ trong không khí, tốc độ cực nhanh mà lăn về phía cửa phòng đang mở rộng.
Sau đó, đụng vào một đôi giày tác chiến Martin.
Động tĩnh bên ngoài cửa và cửa phòng đột ngột mở ra hiển nhiên không thoát khỏi cảm giác của Phong Bất Yếm. Cho dù hiện tại đang phải chịu đựng cơn đau đớn dữ dội do lực lượng huyết mạch b.ạo đ.ộng, hắn vẫn có thể nhìn thấy tất cả cảnh tượng bên ngoài cửa.
Cho nên một mạt kim sắc chợt lóe lên rồi biến mất cùng đồng tử xanh thẳm tựa đại dương kia cũng đập vào mắt hắn.
Sắc mặt Phong Bất Yếm hơi hơi trắng bệch, ức chế khí hình khuyên tai trên tai trái đỏ rực đến mức chói mắt.
Hắn cong lưng nâng quả trứng không cẩn thận đâm vào bên chân mình lên, rõ ràng mà cảm giác được, quả trứng giống như đang cố trốn tránh tầm mắt của mọi người, rụt rụt sâu hơn vào trong lòng bàn tay hắn, như là muốn đem bản thân giấu đi.
Phong Bất Yếm chậm rãi hít vào một hơi, miễn cưỡng đè nén lực lượng đang cuộn trào bên trong cơ thể xuống, nhẹ nhàng nhướng mày nhìn mọi người ngoài cửa: “Đều tụ tập ở nơi này làm gì?”
Mọi người còn chưa lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, Long Nham đứng ở trước nhất nghe vậy, há miệng thở dốc: “Đầu, đầu nhi, trứng, vỡ, kim quang……”
Long tộc cao lớn đã khiếp sợ đến mức nói không thành câu, gằn từng chữ một, giống như một đứa trẻ mới bi bô tập phát âm.
Phong Bất Yếm dùng lòng bàn tay vuốt ve vỏ trứng, rõ ràng cảm nhận được một vết nứt khép kín đột ngột xuất hiện trên vỏ trứng bóng loáng.
“Ừ, tôi biết, tôi thấy được, là màu vàng rất xinh đẹp.”
Lời này vừa nói ra, trong mắt không ít người xung quanh mang theo một chút tìm tòi nghiên cứu, thậm chí là nóng rực.
Tuy rằng chỉ trong nháy mắt ngắn ngủn, nhưng một thoáng kinh hồng vừa nãy cũng đủ để bọn họ thấy được sinh vật không biết tên trong vỏ trứng có vẻ ngoài xinh đẹp đến mức nào.
Khuôn mặt tinh xảo kia thật sự quá xinh đẹp, xinh đẹp đến mức khiến mọi người căn bản không có cách nào xem đối phương như một sinh vật bình thường.
Đương nhiên, càng không thể là thú cưng Cô Lỗ Thú xấu nhất trên toàn tinh tế gì đó.
“Nhìn cái gì mà nhìn, có nhìn nữa thì hòn đá nhỏ cũng là của tôi.” Phong Bất Yếm hừ nhẹ một tiếng, bàn tay to chiếm hữu mà khép lại, che đậy toàn bộ quả trứng trong lòng bàn tay: “Đều giải tán đi, nên làm gì thì làm đi.”
Hắn nói xong liền muốn đóng cửa phòng, rồi lại giống như chợt nhớ tới cái gì, đưa ngón trỏ lên trước môi: “Nhớ kỹ, chuyện ngày hôm nay không được truyền ra bên ngoài dù chỉ một chữ.”
Cửa phòng cạch một tiếng bị đóng lại, ngăn cách tất cả ánh mắt ở bên ngoài.
Phong Bất Yếm hơi hơi thở dốc, bước chân lảo đảo một chút, nhưng rất nhanh đã ổn định lại. Hắn ngồi xuống ghế sô pha, lòng bàn tay ngón trỏ nhẹ nhàng chạm chạm vào khe nứt bên trên vỏ trứng, âm thanh có chút khàn khàn: “Xin lỗi, không khống chế được sức lực, khiến mày bị hất bay.”
Quả trứng vỡ trong lòng bàn tay hắn vẫn không nhúc nhích, giống như đã quay lại trạng thái ‘say tàu’ tĩnh mịch lúc trước.
Phong Bất Yếm nhíu nhíu mày: “Hòn đá nhỏ? Mày có ổn không?”
Quả trứng vẫn không có bất kỳ phản ứng nào như cũ.
Mà ở bên trong vỏ trứng nơi Phong Bất Yếm không nhìn thấy, tiểu nhân ngư đuôi xanh tê liệt nằm bẹp xuống dưới đáy nước, toàn bộ cá đều tràn ra hơi thở sống không còn gì luyến tiếc.
Linh Linh Bá thậm chí còn cảm thấy nó hình như nhìn thấy một hư ảnh trong suốt bay ra từ trong miệng ký chủ, cực kỳ giống bóng mờ của linh hồn trong truyện tranh.
Linh Linh Bá: “!!!”
Linh Linh Bá đại kinh thất sắc, quang đoàn màu đỏ kinh hãi bì bõm một tiếng lao thẳng xuống nước, cố gắng lay lay bả vai ký chủ.
“Ký chủ! Cậu làm sao vậy ký chủ! Cậu cố lên một chút đi mà ký chủ a a a!!!”
Tiểu nhân ngư đuôi xanh mấp máy môi, trong miệng phun ra một chuỗi bong bóng nước lăn tăn: “Tiểu Bá, cậu biết chuyện tàn nhẫn nhất đối với một xã khủng là gì không?”
Âm thanh máy móc của hệ thống thật cẩn thận hỏi: “Là, là cái gì?”
“Là bắt xã khủng múa thoát y trước mặt công chúng.” Ngữ khí Sở Thời Thời mơ màng, toàn bộ cá có vẻ suy yếu: “Mà lúc nãy, tui đã phá xác ngay trước mặt mọi người.”
Khi ở bên trong vỏ trứng, trạng thái của cậu là nhân ngư, ngoại trừ lớp vảy lấp lánh trên đuôi cá thì trên người không có bất kỳ một thứ gì để che chắn, đặc biệt là nửa thân trên rất có thể đã bị mọi người nhìn thấy.
--- Có khác gì múa thoát y trước mặt công chúng không?
--- Có, đương nhiên là khác nhau. Ít nhất múa thoát y còn có thể đeo mặt nạ, còn cậu thì ngay cả một cái mặt nạ giấy cũng không có.
Sở Thời Thời yếu ớt cong cong khóe môi, toàn bộ cá càng thêm thê lương: “Tiểu Bá, Thương Thành hệ thống có thẻ an tử không đau không?”
Quang cầu hệ thống hoảng sợ đến mức đỏ rực như sắp cháy: “Ký chủ! Cậu đang nghĩ cái gì vậy!! Mau dừng lại đi!!!”
“Để tui ch.ết đi, ngay bây giờ.” Tiểu nhân ngư đuôi xanh nghẹn ngào thút thít: “Có vài người nhìn như còn sống, trên thực tế đã chớt đi chớt lại không biết bao nhiêu lần. Thế giới này đã không còn chỗ cho tui dung thân nữa rồi, tui không sống nổi nữa, thật sự không thể mà huhuhuhu!!!”
Linh Linh Bá cũng bắt đầu nức nở theo: “Ký chủ! Cậu đã quên nhiệm vụ bên hồ Đại Minh rồi ư! Nếu cậu đi rồi tui phải làm sao bây giờ! Phong Bất Yếm phải làm sao bây giờ! Các mỹ nhân yêu quý của cậu phải làm sao bây giờ! Huhuhu!!!”
*"Hoàng thượng, ngài có còn nhớ Hạ Vũ Hà bên hồ Đại Minh năm xưa không"? Câu nói trích trong phim “Hoàn Châu Cách Cách”. Càn Long lúc trẻ trong một lần tuần hành đến Giang Nam đã gặp và yêu một tài nữ tên Hạ Vũ Hà ở bên bờ hồ Đại Minh, sau này thì Càn Long vì đủ nguyên nhân mà rời bỏ nàng. Câu nói được dân mạng joke như kiểu một điều gì đó khắc cốt ghi tâm.
Sở Thời Thời giống như hồi quang phản chiếu mà quẫy quẫy đuôi: “Nhiệm vụ…… Đúng rồi, nhiệm vụ! Tiểu Bá! Hiện tại khoảng cách giữa chúng ta và Phong ca đủ gần rồi đúng không? Mau! Mau dùng thẻ trị liệu cho anh ấy!”
Cũng không thể để cậu xã chớt* uổng phí được! Đây là sự giãy giụa cuối cùng của một xã khủng!
*Nói chung là xã ch.ết đó, mọi người cũng hiểu rồi, mà toi thì không tìm ra từ nào thay thế nên để dị luôn ha, ai có từ gì hay hay thay thế thì gợi í tui dới.
“Được! Xin hỏi ký chủ có xác nhận mua thẻ trị liệu một lần giá một vạn tích phân không?” Âm thanh của Linh Linh Bá có chút kích động, giống như vui mừng vì cuối cùng cũng kéo được lực chú ý của ký chủ về đúng hướng.
Sở Thời Thời: “Mua!”
“Được! Ngay lập tức--- Ủa?” Giọng nói máy móc đầy hưng phấn của hệ thống đột nhiên im bặt.
Sở Thời Thời thúc giục: “Mau đổi đi, đừng lãng phí thời gian!”
Linh Linh Bá ngập ngập ngừng ngừng lại không thể tin tưởng: “Ký chủ, chúng ta hình như không cần phải mua thẻ trị liệu nữa rồi.”
Tiểu nhân ngư mờ mịt mà rung rung vây tai: “Cái gì?”
Màn hình hệ thống biu một cái xuất hiện trước mặt Sở Thời Thời, đường cong biểu thị giá trị sinh mệnh của Phong Bất Yếm đã chuyển từ màu đỏ chói mắt nguy hiểm thành màu vàng, hơn nữa còn đang lấy tốc độ ổn định chậm rãi mà trở về vùng an toàn.
Phong Bất Nghiêm đã thoát khỏi trạng thái nguy hiểm tính mạng.
Sở Thời Thời hơi hơi sửng sờ: “…Hắn khỏe lại rồi?”
Giọng máy móc không rõ là vui mừng hay vẫn là sợ hãi: “Đúng, đúng vậy.”
Âm thanh Sở Thời Thời run run: “Vậy tức là tui xã chớt oan một lần?”
Linh Linh Bá nhỏ giọng phản bác: “Đừng nói bừa, ký chủ, cậu vẫn chưa ch.ết mà.”
Cá cá Sở Thời Thời bi phẫn: “Xã chớt cũng là chớt mà!!!”
Lời này Linh Linh Bá có chút không biết phải đáp thế nào: “……QAQ.”
Tiểu nhân ngư đuôi xanh lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mà một lần nữa trở nên uể oải, một lát sau, giống như là chợt nhớ tới cái gì, vội vàng hỏi: “Tiểu Bá, lúc nãy tui lăn vào phòng, nước bên trong vỏ trứng… Không có chảy ra ngoài đúng không?”
Linh Linh Bá thật cẩn thận đáp: “Không, không chảy, nước trong vỏ trứng là xuất phẩm của hệ thống, chỉ có thể xuất hiện bên trong vỏ trứng, cho dù vỏ trứng hoàn toàn nát thì nước cũng chỉ biến mất chứ không chảy ra ngoài.”
Sở Thời Thời lập tức nhẹ nhàng thở ra, như được giải thoát mà rơi phịch trở lại trong nước.
May quá, may quá, may mà nước không bị chảy ra.
Nếu nước chảy ra… thì cậu có khác gì vừa tè bậy trước mặt công chúng đâu.
Xã chớt một lần là đủ rồi, nếu thật sự thêm một lần, không, gấp đôi gấp đôi một lần xã chớt, cậu thật sự không còn dũng khí tiếp tục sống ở thế giới này nữa.
Đối với một xã khủng mà nói, ở trước mặt bao người múa thoát y còn ‘tè bậy lung tung’, đó quả thực chính là hình phạt còn tàn nhẫn hơn so với mười đại khổ hình ở địa ngục.
Tiểu nhân ngư úp mặt xuống nước, ùng ục ùng ục phun bong bóng, cố gắng bình tĩnh lại.
Bên ngoài vỏ trứng, Phong Bất Yếm chau mày, ngón tay vuốt ve vết nứt trên vỏ trứng càng thêm cẩn thận.
“Tiểu Thạch Đầu?” Phong Bất Yếm lại gọi một tiếng.
Một thoáng kinh hồng mới vừa nãy, hắn cũng không kịp nhìn rõ bên trong vỏ trứng rốt cuộc là sinh vật gì, nhưng nhìn màu tóc xinh đẹp và đồng tử xanh lam của đối phương, cùng với vẻ ngoài gần như không có gì khác so với nhân loại liền biết, đối phương là một tồn tại có trí tuệ.
Kỳ thật ngay từ một khắc mà hòn đá nhỏ chủ động liên lạc với hắn, Phong Bất Yếm cũng đã xác định điều này.
--- Cho nên, có phải cú va chạm vừa rồi đã làm cục đá nhỏ của hắn bị thương rồi không?
Nghĩ đến đây, mày của Phong Bất Yếm càng nhíu chặt hơn. Hắn nhanh chóng lấy dược tề trị liệu tốt nhất từ trong nút không gian ra, lại lấy vải bông sạch sẽ, dường như định bôi dược lên trên vỏ trứng để sinh vật bên trong có thể hấp thụ.
Đúng lúc này, bên trong vỏ trứng vang lên một tiếng động rất khẽ.
Động tác Phong Bất Yếm hơi hơi khựng lại: “Tiểu Thạch Đầu? Mày có ổn không?”
Một lát sau, ngay khi Phong Bất Yếm gần như cho rằng động tĩnh vừa nãy chỉ là ảo giác của mình, thì trong vỏ trứng truyền ra một giọng nói yếu ớt: “…Tui không sao.”
Qua lớp vỏ trứng, giọng nói kia nghe có chút rầu rĩ, nhưng vẫn khó giấu được âm sắc trong trẻo vô cùng êm tai, là sự trong trẻo xen lẫn nét thanh xuân của thiếu niên và vẻ trầm ổn của nam nhân trưởng thành.
Nếu dùng âm sắc như vậy để ca hát, có lẽ sẽ rất dễ nghe?
Đầu Phong Bất Yếm nhanh chóng lướt qua suy nghĩ như vậy, trong lòng lại hơi hơi thả lỏng, khóe miệng lập tức nhếch lên: “Hoá ra mày có thể nói à, vẫn luôn không nghe thấy mày mở miệng, ta còn cho rằng mày là trứng câm nhỏ .”
Sở Thời Thời: “……”
Anh tự nghe một chút xem lời này của anh có phải là đang nói tiếng người không?!
Quả trứng có hơi bất mãn mà uốn éo một chút, Phong Bất Yếm khẽ cười một tiếng hỏi: “Có cảm thấy có chỗ nào không thoải mái hay không?”
Vừa rồi cánh cửa mở quá bất ngờ, hắn chưa kịp thu liễm sức mạnh, lực lượng bạo động gần như toàn toàn đập lên trên vỏ trứng.
Cho dù chính bản thân hắn, nếu bị lực lượng mạnh mẽ như vậy đánh bay, e rằng cũng phải mất một lúc mới có thể hồi phục.
Giọng nói từ trong vỏ trứng trả lời: “Không có chỗ nào không thoải mái cả.”
Phong Bất Yếm khẽ ừ một tiếng, thu lại tươi cười trên mặt, ngữ khí nghiêm túc hỏi: “Cửa phòng là do mày mở ra sao?”
Quả trứng không đáp lại, nhưng Phong Bất Yếm nhạy bén bắt được chấn động rất nhỏ của đối phương, giống như là đang chột dạ.
Phòng của hắn không có chìa khóa dự phòng, ngoại trừ hắn thì không ai có thể tiến vào, ngay cả Cửu Tùng bọn họ cũng không được
Xem ra như hòn đá nhỏ của hắn còn có rất nhiều bí mật mà hắn không biết.
Phong Bất Yếm khẽ thở dài trong lòng một tiếng, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn: “Lần sau đừng làm như vậy nữa, rất nguy hiểm.”
Trong lúc huyết mạch bạo động, hắn gần như hoàn toàn không thể kiểm soát được sức mạnh của mình. Lần này không biết có phải hòn đá nhỏ may mắn nên không bị tổn thương gì hay không, nhưng hắn không thể đảm bảo lần sau vẫn sẽ có kết quả giống như vậy.
Quả trứng nứt vỏ khẽ lắc lư, như đang đáp lại hắn.
Phong Bất Yếm vẫn là không yên tâm, lắc lắc bình thuốc trong tay: “Hay là bôi chút thuốc nhé? Hoặc là…” Hắn ngừng một lát, tầm mắt rơi xuống cái khe trên vỏ trứng: “Mày hiện tại đã phá xác, hẳn là có thể tự uống thuốc được đúng không?”
Giọng nói bên trong vỏ trứng rõ ràng trở nên có chút căng thẳng: “Không… không cần.”
Tiểu nhân ngư đuôi xanh ôm chặt chóp đuôi nhòn nhọn.
Bảo cậu vừa mới chịu cảnh “xã chớt” lại phải ra gặp người, nghĩ cũng đừng nghĩ!
Phong Bất Yếm nhướn mày, giống như phát hiện cái gì, giọng điệu có chút ngạc nhiên: “Mày không muốn gặp người? Mày chẳng lẽ…” Hắn dừng lại, ý vị thâm sâu nói: “Là một xã khủng?”
Sở Thời Thời: “……!!!”
Bị, bị phát hiện rồi QAQ!
Tiếng cười khẽ trầm thấp của nam nhân vang lên trong phòng, thanh âm hơi khàn đầy từ tính, khiến vành tai người nghe bất giác đỏ ửng.
Vây tai của người cá nhỏ cũng thật sự đỏ lên, nhưng không phải vì bị giọng nói này quyến rũ. Cậu cắn chặt chóp đuôi nhòn nhọn của mình, vừa bi phẫn lại vừa hàm hồ lầm bầm: “Thật quá đáng, sao lại đi bóc mẽ người ta chứ…”
Giây tiếp theo, xuyên qua vỏ trứng trong suốt, Sở Thời Thời nhìn thấy nam nhân đặt vài bình thuốc xuống bên cạnh vỏ trứng, sau đó đứng dậy đi về phía đầu bên kia của căn phòng.
“Được, vậy ta không nhìn mày nữa.” Phong Bất Yếm tri kỷ nói, nhưng âm thanh vẫn mang theo chút ý cười: “Đây là thuốc trị liệu, thuốc chống say và một vài loại dịch dinh dưỡng hương vị khác nhau, uống trực tiếp chắc chắn càng hiệu quả hơn so với hấp thụ qua vỏ trứng. Mày cứ lấy vào đi.”
Tiểu nhân ngư trong vỏ trứng buông tha chóp đuôi nhọn nhọn của mình, ngồi thẳng người dậy nhìn về phía nam nhân đang đứng trong góc phòng cách cậu rất xa kia.
Một lát sau, Sở Thời Thời khẽ lên tiếng, giọng nói tựa như có chút oán giận lẫn cảm thán: “Sao lại chu đáo như vậy chứ…”
Trong phòng vang lên tiếng “lạch cạch” rất nhỏ.
Phong Bất Yếm đang đứng yên trong góc phòng nhìn thấy vỏ trứng trên bàn bị nhẹ nhàng đẩy ra một khe hở nhỏ. Khe hở không lớn, vừa đủ để kéo một bình dược tề thon dài nằm ngang vào.
Một cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn từ khe hở dò xét thò ra, bắt lấy một bình thuốc, lại nhanh chóng rụt về.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại nhiều lần, thẳng cho đến khi thuốc và dịch dinh dưỡng trên bàn đều được lấy hết vào trong, vỏ trứng lại “lạch cạch” một tiếng đóng chặt lại, như thể sợ bị người khác nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Thật đáng yêu.
Đáng yêu đến mức quá đáng.
Phong Bất Yếm có chút không kìm được tươi cười trên mặt, độ cong khóe miệng càng ngày càng tăng lên.
Hắn lần nữa quay lại ngồi trên ghế sô pha, duỗi tay sờ sờ vỏ trứng, thành công nhận được cái cọ cọ thân mật của đối phương.
“Có muốn ăn gì đó không?” Phong Bất Yếm hỏi: “Hay là trạng thái hiện giờ của mày uống dịch dinh dưỡng là đủ rồi?”
Quả trứng không đáp lại, cho đến khi Phong Bất Yếm nghĩ rằng đối phương sẽ không mở miệng nữa, trong vỏ trứng lại truyền ra một giọng nói nhỏ xíu: “Muốn ăn cá khô nhỏ.”
“Cá khô nhỏ?” Phong Bất Yếm có chút kinh ngạc, hắn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Trên tinh hạm không có cá khô, nhưng mà có chuẩn bị một ít cá tươi, ta sẽ để bọn họ làm, có thể sẽ phải đợi lâu một chút.”
Quả trứng khẽ quơ quơ: “Cảm ơn.”
Phong Bất Yếm khẽ cười một tiếng: “Cần gì phải khách khí với ta.”
Lúc trước khi trò chuyện thông qua Tinh Võng, hắn đúng là không nhìn ra hòn đá nhỏ của hắn thẹn thùng như vậy.
Tay Phong Bất Yếm nhẹ nhàng bao trùm vỏ trứng, chút có chút không mà nhẹ nhàng vỗ về lên vách ngoài vỏ, suy nghĩ lại dần dần trôi xa.
Hắn không phải không nhận ra, lần huyết mạch bạo động này dường như kết thúc có chút nhanh hơn bình thường.
Thường thì, mỗi một lần lực lượng huyết mạch bạo động, hắn ít nhất cũng phải hoàn toàn mất kiểm soát suốt một đêm. Cả đêm đó hắn buộc phải nhốt chính mình trong phòng để tránh sức mạnh bạo động thương tổn đến những người bên cạnh.
Mà sau khi chịu đựng qua một đêm kia, hắn sẽ rơi vào trạng thái suy yếu khoảng hai đến ba ngày, toàn thân kiệt quệ, tinh thần thì mệt mỏi dữ dội đến mức dược vật bình thường cũng không thể hồi phục.
Nhưng lần này lại hoàn toàn khác.
Cơn huyết mạch bạo động lần này tuy rằng phát tác sớm hơn lúc trước, nhưng cảm giác khó chịu dữ dội thường kéo dài suốt một đêm lần này chỉ giằng co thậm chí còn chưa đến nửa giờ đã ngừng chuyển xấu.
Tuy hiện tại trong cơ thể vẫn còn những cơn đau đớn âm ỉ như xé toạc cả da thịt, nhưng chúng cũng đã từ từ giảm xuống đến mức hắn có thể chịu đựng được.
Tình huống như vậy vẫn là lần đầu tiên xảy qua. Kể cả thời điểm khi hắn còn nhỏ, lực lượng huyết mạch vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh, những cơn bạo động huyết mạch không quá dữ dội, cũng chưa bao giờ xuất hiện tình trạng chỉ nửa giờ đã ngừng chuyển biến xấu như lần này.
…Cho nên ngoại lệ lần này, rốt cuộc là bởi vì nguyên nhân gì?
Phong Bất Yếm hơi hơi trầm tư.
Trước khi cửa phòng bị mở ra, tình trạng cơ thể hắn vẫn giống như trước đây. Dường như từ sau khi cửa phòng mở ra… Không, không đúng, không phải sau khi cửa phòng mở ra.
Phong Bất Yếm hơi chau mày, bàn tay đang vuốt ve vỏ trứng đột nhiên khựng lại, tầm mắt cũng theo sát mà dừng trên người vỏ trứng đang an an tĩnh tĩnh.
Dường như, lực lượng bạo động huyết mạch bên trong cơ thể, chính là ngay trong khoảnh khắc hắn ôm quả trứng từ dưới đất lên đã ngừng chuyển xấu, cũng bắt đầu dần dần trở nên ổn định.
Nhưng mà, sao có thể?
Dằn vặt hắn suốt hai mươi bảy năm, thậm chí không đến vài năm nữa sẽ cướp lấy tính mạng của hắn. Căn bệnh nan y mà toàn bộ Tinh Tế cũng không có cách nào chữa khỏi, thật sự sẽ bị kiềm chế chỉ bởi vì một cái chạm vào đơn giản ư?
Lý trí nói cho Phong Bất Yếm, chuyện này là không thể xảy ra. Nhưng sự thật lại bày ra trước mắt, cho dù hắn có bao nhiêu không muốn, hay thậm chí là không thể tin được, chuyện này cũng đã xảy ra.
Phong Bất Yếm hơi hơi cụp mắt, đưa tay chạm vào khuyên tai trên tai trái.
Khuyên tai vẫn còn nóng lên, nói rõ sức mạnh bên trong cơ thể hắn vẫn đang bạo động, nhưng nhiệt độ kia lại không còn dữ dội như lúc trước --- chứng minh lực lượng bạo động quả thật đã dịu ngoan hơn một chút.
Đồng tử đen nhánh lóe lên vẻ khó tin, kích động cùng một chút tò mò nghiên cứu. Hắn ôm quả trứng từ trên bàn lên, âm thanh cực nhẹ hỏi: “Là mày sao, hòn đá nhỏ?
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Thời Thời: “Tui xã chớt rồi… sao tui vẫn còn sống thế này… [Đầu cá cá tuyệt vọng.jpg]”
---
Edit xong mấy chương gần đây như sắp tụt huyết áp dị í, dài mà dài ẻ luôn, hèn chi truyện có 85 chương, mô phật. Xin quý vị đừng thắc mắc sao chương này edit không mượt hay ra chậm nhen, tui không kiểm soát bản thân được 🥹
À đúng rồi, để ngăn bé cá chớt, tui sẽ gắn thêm mấy cái hình mặc áo cho ẻm kkkk
0 Nhận xét