Xuyên Thành Ma Kính Toàn Trí Toàn Năng
Chương 28
Giây tiếp theo, cánh cửa phòng nghỉ khép kín bị mở ra, một thân ảnh cao lớn tuấn tú bước vào từ bên ngoài.
So với không khí ồn ào căng thẳng và hỗn loạn quá mức ở ngoài đại sảnh, hơi thở của thân ảnh này vô cùng bình tĩnh và ung dung. Thậm chí từng bước chân một khi đi vào từ cửa còn thoáng chút vẻ thanh lịch thuần túy bẩm sinh.
Hắn ta tiện tay khẽ đóng cửa lại, động tác rất nhẹ, tiếng động phát ra cũng rất nhỏ. Hành động tự nhiên lại lịch sự này như thể là một loại phẩm chất tu dưỡng được hun đúc từ tận xương tủy của đối phương.
Lúc này đã gần chín giờ, nhiệt độ không khí quanh năm ở Bretlinton luôn thấp hơn hai Vương Quốc còn lại, đêm tối sương mù nhiều hơn, gió cũng lạnh hơn.
Những đám mây mỏng trôi nổi bên ngoài, khiến màn đêm trông rất mơ hồ, ánh trăng cũng có vẻ khá nhợt nhạt. Chút ánh sáng lọt vào từ lỗ thông gió phía trên chỉ mang đến vài tia sáng mong manh mờ ảo.
Sheryl khẽ nghiêng đầu, nhìn về phía thân ảnh sau khi đóng cửa liền đứng yên ở chỗ cũ.
Trong bóng tối, Sheryl chỉ có thể nhìn rõ đại khái một chút bóng dáng của thân ảnh, nhưng điều này không cản trở cậu biết người này là ai.
Nhận thấy được tầm mắt của Sheryl, ánh mắt của thân ảnh kia cũng chính xác không có chút sai lệch dừng lại trên người cậu.
Sheryl vẫn còn giữ tư thế một tay chống cằm, tay còn lại thì nhàn nhã đặt trên bàn, một bên vuốt ve bộ lông mượt mà của quạ đen mập, một bên không chút quan tâm mở miệng nói với thân ảnh kia: “Đến thảo luận với tôi xem rượu nước nào uống ngon hơn sao?”
Nghe được những lời này của Sheryl, đối phương khẽ cười một tiếng, tiếng cười rất trầm thấp, tựa như âm thanh của đàn cello được tấu vang trong ca kịch viện: “Chỉ là muốn càng hiểu rõ cậu hơn một chút.”
Sheryl chậm rãi đáp: “Tôi nghĩ rằng bản thân không có gì đáng để Brook tiên sinh bức thiết phải tìm hiểu cả.”
Ý cười trong giọng nói của đối phương vẫn không giảm: “Chẳng phải cậu đã biết rằng tôi không phải Brook sao?”
Nói xong câu này, hắn ta thấp giọng niệm một đoạn chú ngữ của Thuật chiếu sáng. Chỉ trong thời gian khoảng ba giây, một ngọn lửa tựa như ánh nến đang cháy từ từ nổi lên trên lòng bàn tay hắn ta.
Ánh lửa nhỏ thiêu đốt xua tan bóng tối trong phòng nghỉ.
Vầng sáng màu cam nhạt cũng chiếu sáng lên khuôn mặt bình thường đến cực điểm và đôi mắt xanh ngọc bích phỉ thúy không hề dính dáng gì đến hai chữ bình thường của hắn ta.
Sheryl nhấc mí mắt lên, cũng không mấy ngạc nhiên khi nhìn thấy vị Thân Vương ngụy trang thành bộ dáng người thợ may này. Đồng tử kim sắc như hồ ly của cậu thoáng lưu chuyển chút hứng thú nhàn nhạt.
Mà Arnold, người vốn còn định nói gì đó, trong nháy mắt khi nhìn thấy Sheryl, chợt sững người.
Giữa nơi sáng tối giao thoa, một tầng ánh sáng mông lung huyền ảo rơi xuống trên người Sheryl, những sợi tóc đen nhánh của cậu lấp lánh dưới ánh nến, theo đường nét thanh tú của sườn mặt chảy dọc xuống quấn lấy băng vải trắng tinh ở cổ, uốn lượn thành từng đường cong quyến rũ.
Gương mặt quá mức nùng diễm điệt lệ của cậu, giữa khóe mắt và sống mũi, một viên lệ chí điểm xuyết trên làn da trắng ngần, hiện ra một loại mê hoặc mỹ lệ lại đa tình.
Giờ phút này, đồng tử kim sắc của cậu thấp thoáng chút ý cười, nhàn nhạt mà lười biếng, bóng râm của hàng mi dừng lại trên khuôn mặt cậu, trong chớp mắt, tựa như đã nhuộm đen đôi mắt thành màu mực thâm thúy tối tăm.
Môi mỏng của Arnold hơi mím lại, hắn ta đột nhiên đã hiểu rõ tại sao những học viên ở bên ngoài kia lại nhuộm tóc mình thành màu đen.
Tựa như những tín đồ thành kính trung thành của thần Quang Minh vĩ đại, vì muốn đến gần đối phương thêm một chút, bọn họ cuồng nhiệt mặc những bộ đạo bào thuần trắng tinh khiết. Mà những học viên kia, bởi vì khát khao vị giáo sư thần bí này, cho nên lấy phương thức đó để thể hiện sự yêu thích.
Thời điểm đối phương còn đeo mặt nạ, Arnold cũng đã từng nghĩ tới gương mặt dưới tầng mặt nạ kia, hiển nhiên là vô cùng ưu việt.
Hiện tại xem ra…
Tất nhiên không thể chỉ dùng hai từ vô cùng ưu việt để bình dung được.
Kết hợp tất cả những từ ngữ miêu tả sự hoàn mỹ lại với nhau, có lẽ chỉ có thể dùng hai từ “Kinh diễm” để khái quát.
Vương Hậu Syo của Vương Quốc Bretlinton, không thể nghi ngờ là người đẹp nhất hắn ta từng gặp qua, nhưng vẻ đẹp đó là một loại mị lực của nữ tính, sự quyến rũ đặc biệt và tham vọng bừng bừng, tựa như một bông hồng nở rộ đầy kiêu hãnh. Mà thiếu niên tóc đen này lại sở hữu một vẻ đẹp vượt trội, áp đảo mọi định nghĩa khác, mang nét đẹp mơ hồ giữa hai giới tính.
Vẻ đẹp này, hầu như không ai có thể cưỡng lại.
Arnold lặng lẽ nhìn chăm chú vào Sheryl: “Có chút ngoài ý muốn so với dự đoán của tôi.” Sau một hồi lâu, hắn ta mới thu lại ánh mắt, cười nhẹ nói.
Vừa dứt lời, hắn ta đã tiến lên phía trước, để ngọn lửa trong lòng bàn tay châm vào ngọn đèn bấc trên tường, sau đó bước tới bàn đối diện.
Sheryl nhìn khuôn mặt thuộc về Brook của hắn, ngữ khí không mặn không nhạt nói: “Định tiếp tục dùng khuôn mặt của người khác nói chuyện với tôi sao?”
Nghe vậy, Arnold khẽ cười: “Là tôi thất lễ.” Hắn nói, rồi duỗi tay xé lớp mặt nạ xuống, để lộ ra bộ dáng thật sự của mình.
Nhìn vào ánh mắt bình tĩnh không có gì ngoài ý muốn của Sheryl, ý cười nơi khóe môi Arnold càng sâu hơn, có chút ý vị sâu xa: “Bây giờ tôi có phải nên nói một câu, đã lâu không gặp?”
Cánh tay Sheryl khẽ vuốt ve quạ đen tạm dừng lại một chút.
Cậu liếc nhìn bộ dáng như thể nắm rõ mọi chuyện trong tay của Arnold, cười nhạo một tiếng, giọng nói mang theo vài phần ý cười sửa lại: “Có lẽ anh nên nói chính là, lần đầu gặp mặt.”
Arnold gật gật đầu: “Cũng phải, dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu trong hình dạng con người, đúng là có thể coi như lần đầu gặp mặt.”
"Vậy nên..." Hắn ta hơi hơi nghiêng người về phía trước, hai tay chống lên bàn, dùng ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Sheryl ngồi ở phía đối diện: "Cậu quả nhiên chính là Ma Kính, đúng không?" Khi nói những lời cuối cùng, giọng nói trầm thấp của hắn ta lộ ra một chút vui sướng.
Tuy rằng là một câu nghi vấn, nhưng ngữ điệu của hắn ta lại mang đầy sự chắc chắn.
Sheryl nhướng mày: “Muốn tôi thưởng cho anh vì đã đoán đúng thân phận của tôi sao?”
Đôi mắt Arnold hơi cong cong, hắn nhìn chăm chú vào đồng tử kim sắc xinh đẹp của Sheryl. Khóe mắt bởi vì ý cười mà xuất hiện những nếp nhăn nhỏ, làm tăng thêm nét thâm thúy, trưởng thành và tao nhã trên gương mặt điển trai của hắn ta.
Nương theo lời của Sheryl, hắn ta chậm rãi nói: “Vậy một chiếc bánh quy có được không?” Giọng nói của hắn ta lộ ra một chút hứng thú, giữa nụ cười càng là như ẩn giấu một sự dịu dàng tựa như vô cùng thâm tình.
Phần lớn thời gian, vị Thân Vương của vương quốc Aireland này giống như một con sư tử văn nhã, đầy uy nghi.
Hắn ta ở trên địa vị cao, vì thế khi đối mặt với kẻ nhỏ yếu thường có thói quen tỏ ra dung túng ở một mức độ nhất định.
Nhưng sự dung túng đó chỉ là vẻ bề ngoài mờ nhạt, bất kỳ lúc nào cũng có thể trở mặt nghiền nát đối phương thành tro tàn. Một khi đã trở nên tàn nhẫn, hắn ta sẽ hành động như thể chỉ là tùy ý phẩy tay xóa bỏ một hạt bụi mà thôi.
Sheryl đẩy chiếc đĩa sứ trắng đựng bánh quy về phía Arnold vài tấc: “Anh cứ tự nhiên.”
Arnold nhìn thoáng qua đĩa tròn đựng bánh quy mà Sheryl vừa đẩy sang bên này, nhẹ nhàng lắc đầu: “Ở đây không có hương vị mà tôi thích.” Hắn ngước mắt lên, hàng mi dày trút xuống che phủ vô số suy nghĩ: “Xem ra, cậu cũng không quá hoan nghênh tôi tiến vào.”
Sheryl: “Có hoan nghênh hay không anh vẫn sẽ vào đây, không phải sao?”
Arnold yên lặng nhìn Sheryl trong vài giây, sau đó đứng thẳng người trở lại, khẽ thở dài: “Syo Vương Hậu quả thực đã đi một nước cờ vô cùng tinh vi.”
Hắn ta gần như thở dài mà cảm thán, trong giọng nói còn pha lẫn chút tiếc nuối.
Arnold đã tiếp xúc với Ma Kính còn sớm hơn Vương Hậu, thời gian họ quen biết cũng càng dài hơn rất nhiều. Nhưng nếu không phải vì Đại dạ hội Garcia lần này, hắn ta có lẽ sẽ không bao giờ biết được rằng, Ma Kính biết được tất cả mọi thứ trên thế giới này, không chỉ tồn tại mà còn có thể hóa thành hình dạng nhân loại, thậm chí còn giao lưu tự nhiên với người khác mà không có rào cản nào.
Kế hoạch ban đầu của hắn ta vốn là nhân cơ hội hỗn loạn trong vũ hội để cướp lại Ma Kính từ tay Lisenvine. Các kiếm sĩ hắn ta bố trí lúc này cũng đã bắt đầu hành động.
Từ trước tới nay mục tiêu của Arnold luôn rất rõ ràng.
Hắn muốn có được năng lực toàn tri của Ma Kính để giải đáp những nghi hoặc của mình, đồng thời sử dụng sức mạnh đó để mở rộng quyền thế và sự khống chế của bản thân lên Vương quốc Aireland. Hắn ta từng cho rằng những tồn tại dựa vào lực lượng của hắc ám như Ma Kính sẽ không có cảm xúc hay nhận thức giống con người.
Nhưng mà giờ phút này, khi đối diện với thiếu niên tóc đen ngồi trước mặt, những định kiến cố hữu của hắn ta về Ma Kính đã hoàn toàn bị phá vỡ.
Arnold không muốn nghĩ về lý do tại sao thời điểm Ma Kính rơi vào trong tay hắn ta lại không lấy loại hình thái nhân loại hiện thân. Bởi vì bất kỳ cảm xúc ghen ghét hay bất mãn nào cũng chỉ khiến suy nghĩ của hắn trở nên rối loạn, ảnh hưởng đến khả năng phán đoán và xáo trộn tư duy bình tĩnh vốn có của hắn ta.
Trên thực tế, trước khi tiến vào gian phòng nghỉ này, Arnold vẫn chưa hoàn toàn xác định thân phận của đối phương có phải là bản thể nhân loại của Ma Kính hay không.
Việc một ma vật phụ thuộc vào lực lượng hắc ám có thể hóa thành hình người, suy đoán này thật sự quá lớn mật và khó tin. Rốt cuộc, trước đây cũng chưa từng có bất kỳ tiền lệ tương tự nào xuất hiện.
Nhưng có lẽ vì xuất phát từ cảm giác quen thuộc giống như đã từng quen biết, hoặc có lẽ nhờ vào một loại trực giác nào đó, hắn ta đã lựa chọn tin tưởng vào suy đoán này. Hơn nữa lấy loại suy đoán này là sự thật làm cơ sở phán định, bắt đầu suy luận ngược lại, liên kết những thông tin và một ít dấu vết rời rạc lại với nhau.
Cuối cùng, hắn ta đi đến kết luận: khả năng thiếu niên Chiêm tinh Thuật sĩ tóc đen này là bản thể hình người của Ma Kính chiếm tới tám phần.
Mà thời điểm hắn ta tiến vào, ngay khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của đối phương, chút chần chừ còn sót lại trong lòng cũng lập tức hoàn toàn biến mất.
Vẻ đẹp đầy mê hoặc nhân tâm này, kết hợp hoàn mỹ với sự dụ hoặc của Ma Kính, Ma kính có khả năng khơi dậy dục vọng và dã tâm của con người, bản thể nhân loại của đối phương cũng không ngoại lệ.
Sự mê hoặc mãnh liệt này có thể khiến tâm trí người khác run rẩy, thậm chí lạc vào trạng thái phấn khích tột độ. Ngoài Ma Kính, Arnold không thể nghĩ ra còn ai khác có thể làm được điều này.
Hắn ta khẽ mấp máy môi, giọng nói lại lần nữa toát lên vài phần tiếc nuối: “Xem ra đêm nay tôi không thể nào đưa cậu trở về Vương quốc Aireland rồi.”
Nếu Ma Kính chỉ đơn thuần là Ma Kính, không có bản thể nhân loại, không có cảm xúc và suy nghĩ như con người, mọi chuyện có lẽ vẫn còn có cơ hội.
Nhưng giờ đây, Ma Kính không chỉ là Ma Kính.
Những nhân tố không thể ngờ được thật sự quá nhiều.
Tại tràng mở màn của buổi Đại dạ hội, Vương Hậu Syo đã long trọng giới thiệu thiếu niên trước mắt mọi người, lấy phương thức này ngầm tạo ra sự ràng buộc chặt chẽ với Ma Kính.
Mà Ma Kính…
Đôi mắt Arnold hơi loé lên, nhìn vào bên trong đồng tử của thiếu niên tóc đen trước mặt, dần dần trở nên u ám.
Mà Ma kính đã ngầm chấp nhận sự ràng buộc này…
Đối với Arnold, việc phát hiện ra thân phận thật sự của Ma Kính sau khi Đại vũ hội bắt đầu thật sự là một tin tức không mấy tốt lành.
Điều này có nghĩa là hắn ta phải lập lại kế hoạch từ đầu, mà những quân cờ mà hắn ta đã sắp xếp để có thể đoạt lấy Ma Kính vào tối nay, tất cả gần như đã trở nên vô dụng.
Arnold lại lần nữa phát ra một tiếng thở dài thật khẽ.
Hắn ta nhìn về phía trung tâm của biến cố này, tròng mắt xanh biếc nhìn chằm chằm vào Sheryl, sâu trong đáy mắt lóe lên ánh sáng nhỏ vụn đầy phức tạp: “Thật đúng là khiến tôi có chút ghen tị với Vương Hậu Syo.” Hắn ta chậm rãi nói.
Nếu như lúc trước Ma Kính không đột nhiên rời khỏi tay hắn, thì mọi chuyện sẽ không trở thành như thế này.
Có lẽ, bắt đầu từ ngày mai, khi nhắc đến Sheryl, liền sẽ có người sẽ nhắc đến Vương Hậu Syo. Cho dù bọn họ cũng không biết được thân phận thật sự của thiếu niên tóc đen này.
Sheryl khẽ nhướng mày, không đưa ra ý kiến gì trước lời nói của Arnold.
Arnold lại tiếp tục: “Ta hiện tại vẫn còn nhớ rất rõ cảnh tượng lần đầu tiên đến tìm cậu để giải đáp nghi hoặc.”
Lần đó, khi hắn ta tìm đến Ma Kính cũng là ở trong một căn phòng nhỏ hẹp như thế này, cũng là ở dưới ánh trăng mờ ảo của bóng đêm, hỏi về tính khả thi của ám sát huynh trưởng của mình và thay thế ngôi vị của đối phương là bao nhiêu.
Mà bởi vì câu trả lời của đối phương, để có thể đạt tới trăm phần trăm khả năng đoạt vị, hắn ta đã quyết định từ bỏ kế hoạch định ra từ sớm, tạm hoãn lại tâm tư phản nghịch đoạt quyền, tiếp tục ẩn mình ngủ đông.
Mà những sự việc xảy ra sau đó, cũng thật sự chứng tỏ được khả năng toàn tri của Ma Kính như lời đồn đãi, đồng thời cũng thuyết minh quyết định hoãn đoạt quyền của hắn là chính xác.
Đáng tiếc chính là, hắn ta còn chưa kịp hỏi câu hỏi tiếp theo thì Ma Kính đã ngoài ý muốn thất lạc.
Trong cơn tức giận, hắn ta đã xử tử toàn bộ những kiếm sĩ cải tạo trông giữ Ma Kính, hắn ta vẫn luôn nghĩ rằng những kiếm sĩ này trông chừng không nghiêm, mới có thể để Ma Kính bị mất đi.
Nhưng hiện tại xem ra...
Arnold nhìn về phía thiếu niên tóc đen ở đối diện.
Có lẽ, ngay từ đầu, chính Ma Kính đã cố ý để mọi chuyện xảy ra như vậy.
Sự đối lập như vậy, khiến hắn ta cảm thấy ghen tị với Vương Hậu được Ma Kính ngầm đồng ý tạo ra sự ràng buộc cũng là điều dễ hiểu.
Nghĩ đến đây, Arnold lại lần nữa đi về phía trước, cúi người, một tay chống lên mặt bàn trơn nhẵn, gương mặt tiến lại gần Sheryl, thẳng cho đến khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn khoảng một bàn tay, mới dừng lại.
Nhìn vào khuôn mặt gần trong gang tấc của Sheryl, đôi mắt Arnold ánh lên một tia nhu tình khó giấu. Hắn ta dùng giọng nói nhẹ nhàng như đang ca tụng gió, ca tụng mưa, ca tụng Thần Quang Minh của ngày thường, thì thầm với Sheryl…
“Ánh mặt trời, sương mù, mây khói, trên mảnh đất tự do rộng lớn này, ta là một chính khách dối trá đầy mưu mô. Ta muốn leo lên Vương tọa đỉnh cao của quyền lực. Ma Kính thân ái, nói cho ta, làm thế nào mới có thể giành được sự thiên vị của cậu?”
Khi một chữ cuối cùng rơi xuống, Arnold đưa tay ra về phía Sheryl, khớp xương ngón tay tinh tế thon dài, một khối nhẫn ban chỉ có màu xanh biếc của phỉ thúy giống hệt đôi mắt của hắn ta, dưới ánh nến chiếu rọi phiếm ra chút tia sáng nhàn nhạt.
Hắn ta muốn dùng ngón tay chạm vào vài sợi tóc rơi xuống ở bên gáy Sheryl. Chỉ là trước khi kịp chạm vào, đối phương đã đứng dậy.
Mà theo động tác đứng lên của Sheryl, vị trí thị giác của họ cũng thay đổi, thời điểm Arnold phải ngẩng đầu nhìn cậu, đã trở thành một loại ngước nhìn lên cao.
Đối với một kẻ thường đứng ở địa vị cao, một kẻ cầm quyền như Arnold mà nói, không hề nghi ngờ, đây là một sự khiêu khích vô hình, điều mà bình thường hắn ta tuyệt đối không bao giờ chấp nhận.
Nhưng vào giờ phút này, có lẽ bởi vì thân phận Ma Kính đặc thù của đối phương, hoặc có lẽ vì gương mặt này thực sự xứng đáng để được ngước nhìn, Arnold không hề cảm thấy có chút nào khó chịu.
Hắn ta nguyện ý dung túng cho đối phương.
Hắn ta nhìn thiếu niên tóc đen hoá hình từ Ma Kính ở trước mặt, chờ đợi câu trả lời.
Phải làm như thế nào mới có được sự thiên vị của Ma Kính?
Hắn thực sự rất tò mò.
Sheryl rũ mắt, nhìn vào Arnold, cậu có thể xuyên thấu qua vẻ ngoài thanh lịch nho nhã của đối phương, thấy rõ sự điên cuồng ẩn sâu bên trong con người hắn ta.
Nhìn vào ánh mắt trông đợi của Arnold, đối với loại người theo chủ nghĩa cực kỳ tự cao, từ trong xương cốt cảm thấy sự dung túng của mình đối với người khác là một loại bố thí nhân từ, Sheryl chỉ mỉm cười.
Giây tiếp theo, cậu duỗi tay bắt lấy đỉnh đầu Arnold, đưa mặt lại gần, dùng một loại giọng điệu cực kỳ khinh miệt, lại mang theo vài phần thương hại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của hắn ta rồi chậm rãi nói:
“Làm chó của tôi.”
------
0 Nhận xét