Ma Kính: Chương 34

  Xuyên Thành Ma Kính Toàn Trí Toàn Năng

Chương 34


Tuyết nhỏ vụt bay lất phất xuyên qua các khe hở của tán cây rơi xuống, dừng trên mái tóc bạc mượt mà của hắn, dừng trên thân hình cao gầy, phủ lên người đối phương một tầng hào quang thánh khiết.

Hắn đứng dưới tàng cây, khuôn mặt bình thản như mặt nước, đôi mắt màu xanh lục thâm thúy lại sạch sẽ, có một loại ôn hòa dịu dàng vô tận, tựa như có thể dung chứa hết thảy thế gian vạn vật.

Khí chất ôn nhuận lại thanh tịnh quanh thân hắn đối lập hoàn toàn với bầu không khí lạnh lẽo đầy gió tuyết.

Chỉ cần nhìn hắn, tâm đã cảm thấy bình an.

Cảm giác gió tuyết rét buốt và hiu quạnh cô độc dường như đều tan biến.

Ngoại trừ Lisenvine, bốn người còn lại đều sững sờ.

Laura chạm tay lên vị trí trái tim của mình, không khỏi nói: "Thần Quang Minh vĩ đại và nhân từ trên cao, xin hãy tha thứ cho kẻ nhỏ bé này không thể tưởng tượng ra dung nhan thánh khiết của Ngài, chỉ có thể ảo tượng được một tia phong thái của Ngài thông qua thanh niên này."

Nick hơi hơi cau mày, không kìm được nói: "Rất kỳ lạ, chỉ cần nhìn hắn, tinh thần căng thẳng liền dần dần được xoa dịu."

Allaire gật đầu tán thành.

Raglan tuy rằng không nói gì, nhưng rõ ràng cũng đồng ý với quan điểm của ba người còn lại.

Chỉ riêng Lisenvine.

Chỉ có Lisenvine là không thay đổi cảm xúc.

Có lẽ không phải là hoàn toàn không thay đổi.

Bởi vì ánh mắt hắn trong thoáng chốc đã hiện lên một tia bài xích mơ hồ, rất nhỏ, nhưng không thể bỏ qua.

Sheryl chú ý đến phản ứng của mấy người.

Không thể không nói, hóa thân của trận doanh "Thiện" này không hổ là tồn tại gần gũi nhất với bản thể của Thần Quang Minh.

Loại khí chất thánh khiết tuyệt đối từ trên người hắn, giống như một loại hấp dẫn của tự nhiên, có thể khiến các tín đồ của Thần Quang Minh lần đầu tiên nhìn thấy đã theo bản năng phục tùng sinh ra một loại cảm giác vui mừng và thân thuộc.

Thời điểm cả nhóm đang quan sát nam nhân tóc bạc.

Ánh mắt của hắn cũng đang đảo qua từng người trong số họ, thời điểm nhìn đến Lisenvine, hắn khẽ dừng lại một chút, theo sau mới nhìn về phía Sheryl.

Khi thấy Sheryl, trong đôi mắt xanh lục dường như ẩn chứa sức sống của vạn vật kia hiện lên một tia hoang mang rất nhỏ. Hắn hơi nhấp môi, giống như đang tự hỏi cái gì, một lúc sau, chủ động tiến về phía Sheryl bọn họ.

Hắn đi đến vị trí cách Sheryl khoảng một mét, chậm rãi mở miệng: "Các cậu... đến từ đại lục Lan Âu sao?"

Âm thanh của hắn rất êm tai.

Là một chất giọng du dương, trong trẻo lại nhẹ nhàng.

Tựa như dòng nước róc rách dưới ánh mặt trời, tựa như làn gió nhẹ phất qua cành liễu, phảng phất mang theo ma lực xoa dịu cảm xúc tiêu cực trong lòng, thời điểm truyền đến màng tai khiến người khác vô thức thả lỏng cảnh giác, lộ ra một mặt mềm yếu.

Nếu là người bình thường, giờ phút này chắc hẳn đã mở miệng trả lời hắn.

Nhưng với tiểu đội sáu người này, không kể đến Sheryl và Lisenvine, bốn người còn lại cũng không thể xem là tồn tại bình thường. Sau phút kinh ngạc ban đầu, lúc này bọn họ đã dần điều chỉnh lại trạng thái của mình.

Lisenvine im lặng không nói.

Dáng người của hắn mạnh mẽ, không chịu chút ảnh hưởng, tựa như một thanh kiếm sắc lạnh vừa ra khỏi vỏ.

Bốn người còn lại thì phải khắc chế bản năng muốn trả lời, đồng loạt chuyển tầm mắt về phía Sheryl.

Bọn họ đến đây để làm nhiệm vụ do Vương Hậu Syo thuê, khi cần thiết sẽ hỗ trợ Lisenvine lấy được Quang Chi Thần Trượng trong truyền thuyết. Nhưng chuyện này yêu cầu phải được bảo mật tuyệt đối, không thể để lộ cho bất kỳ ai.

Họ vẫn chưa xác định được thân phận của nam nhân tóc bạc này.

Mà ở trong rừng rậm Vô Vọng Hư có vô vàn thứ bí ẩn, khi đối mặt với một thực thể chưa rõ thân phận, tốt nhất là phải cẩn trọng trong từng lời nói.

Mặc dù câu hỏi này của đối phương nghe qua có vẻ chỉ là dò hỏi đơn giản, nội dung cũng không có chút đề cập nào liên quan đến cơ mật.

Tuy nhiên, cả bốn người vẫn chọn cách chờ Sheryl có năng lực toàn trí lên tiếng.

Sheryl nâng nâng mi mắt, đối diện với ánh mắt của đối phương: “Đúng vậy.”

Nam nhân tóc bạc nghe vậy hơi hơi gật đầu, rồi như nghĩ ra điều gì đó, đôi mắt xanh lục yên lặng nhìn Sheryl, dùng giọng điệu thoáng chút tò mò nói: “Cậu có vẻ không quá giống với bọn họ.”

Lời vừa dứt, hô hấp của bốn người còn lại trong nháy mắt trở nên căng thẳng.

Ánh mắt của họ nhìn về phía hắn lập tức trở nên cảnh giác, cơ thể cũng nhanh chóng điều chỉnh sang trạng thái tốt nhất sẵn sàng đối phó với kẻ địch.

Bọn họ không cảm thấy nam nhân tóc bạc này chỉ là thuận miệng hỏi ra câu này.

Mặc dù giọng điệu của đối phương rất chậm rãi và ôn hoà, song hắn rõ ràng đã nhận ra sự khác biệt giữa Sheryl và mấy người bọn họ.

Bốn người rất rõ ràng bí mật Sheryl là Ma Kính phải vĩnh viễn được chôn giấu dưới đáy lòng. Giữa chốn rừng rậm nguy cơ tứ phía, không hề khoa trương khi nói, Sheryl chính là át chủ bài cuối cùng của họ, tuyệt đối không thể xảy ra bất kỳ một sai lầm nhỏ nào.

Trái ngược với phản ứng đề phòng trong nháy mắt của những người khác, Sheryl thân là đương sự lại hoàn toàn không có chút nào khẩn trương nào. Cậu dù bận vẫn ung dung hỏi: “Chỗ nào không quá giống nhau?”

Thật ra cậu rất muốn nghe thử một chút, vị hóa thân của trận doanh “Thiện” này sẽ đưa ra câu trả lời như thế nào.

Hoá thân của phe “Thiện”, tuy là tồn tại gần gũi nhất với bản thể của Thần Quang Minh trong số ba hiện thân khác, nhưng điểm “gần gũi nhất” này cũng chỉ là tương đối khi so với hai hiện thân còn lại.

Mặc dù hắn được Thánh Quang phù hộ, nhưng chung quy vẫn chỉ là một hóa thân.

Sẽ không thể giống như bản thể, cái gì cũng biết, điều gì cũng hiểu.

Cho nên hiện tại, khi nghe thấy hóa thân này nói ra câu nói kia.

Sheryl vẫn có hơi muốn biết, hóa thân lần đầu gặp mặt này nói cậu và những người khác không giống nhau, là xuất phát từ một loại trực giác mà phán đoán, hay là do ảnh hưởng của buff may mắn từ tầng Thánh Quang kia.

Đối mặt với câu hỏi đầy hứng thú của Sherrill.

Nam nhân tóc bạc trầm ngâm trong chốc lát, rồi nhẹ nhàng lắc đầu, rất nghiêm túc trả lời một câu: “Tôi cũng không thể nói rõ.” Dứt lời, có vẻ như cảm thấy nói như vậy cũng không thể xem như là một câu trả lời, hắn lại bổ sung thêm: “Hơi thở của cậu khác biệt.”

Hơi thở khác biệt?

Sheryl hoàn toàn bị cách nói này chọc cười.

Quả thật, trong một giới hạn không rõ, có thể dùng biến hoá của hơi thở làm căn cứ phán đoán, cũng chỉ có hóa thân Quang Minh Thần được Thánh Quang ban phước mới có thể có thể nói ra những lời như vậy.

Nếu câu trả lời này phun ra từ trong miệng người khác, có lẽ Sheryl đã trực tiếp trả lại một câu vô nghĩa.

Nghĩ như vậy, Sheryl càng cảm thấy có một chút buồn cười.

Cậu cũng không tính toán cố tình kiềm chế cảm xúc, cho nên ý cười trên khóe môi liền có vẻ càng thêm rạng rỡ.

Khuôn mặt cậu vốn đã vô cùng nùng diễm, bất kể là áo bào cùng mái tóc đen tuyền, đồng tử kim sắc, hay nốt ruồi đỏ nhỏ xinh thanh tú ngay trên sống mũi kia, tất cả toát lên vẻ tươi sáng đến kỳ diệu.

Giữa bạt ngàn tuyết trắng, làn gió se lạnh luồn lách qua giữa cánh rừng thông rậm rạp, cậu đứng đó, nhàn nhạt tùy tiện cười, là một màu sắc hoàn toàn đối lập với khung cảnh tĩnh lặng trong trẻo của mùa đông.

Nồng đậm lại sâu lắng.

Hóa thân của Quang Minh Thần liền cứ như vậy lẳng lặng nhìn chằm chằm Sheryl một lúc, vẻ hoang mang trong đáy mắt lại nhiều thêm vài phần.

Có vẻ như hắn cũng không quá rõ, tại sao một câu nói này của mình lại khiến thiếu niên xinh đẹp với hơi thở khác biệt này mỉm cười vui vẻ như vậy, nhưng hắn nhìn đối phương, khẽ chớp hàng mi mảnh dài một chút, chậm rãi nói: “Cậu cười, rất đẹp.”

Sự khen ngợi đơn giản này cũng không mang theo ý đồ nào khác. Chỉ là một sự trần thuật khách quan cảm nhận chân thật của bản thân, giọng điệu bình tĩnh lại nhẹ nhàng.

Sheryl nhìn vào đôi mắt xanh biếc lấp lánh tựa như mặt nước của hắn, bên trong khẽ gợn sóng.

Nhẹ nhàng nhàn nhạt, gợn sóng trong vắt.

Mang theo thiện ý và sự bao dung không bị vấy bẩn bởi bất kỳ thứ gì khác.

Nếu nói Lisenvine lệ thuộc trận doanh “Ác”, là băng tuyết lạnh thấu xương, thì hóa thân của phe “Thiện” này, chính là sự bao dung ôn nhuận lại thánh khiết.

Hai người là hai thái cực hoàn toàn tương phản.

Một bên là sức mạnh, một bên là nhân hoà.

Sức mạnh có thể hủy diệt mọi thứ, nhân hoà cũng có thể phá hủy hết thảy.

Nhiệm vụ của Lisenvine là chiếm được Quang Chi Thần Trượng.

Mà Quang Chi Thần Trượng lại là vũ khí của một hoá thân còn lại, hiện đang được đối phương cất giấu ở một nơi khác.

Đôi mắt của Sheryl hơi loé, đáy mắt thoáng hiện sự hứng thú đầy ẩn ý.

Hiện tại cậu đã bắt đầu chờ mong trận giao tranh chân chính giữa hai hoá thân này.

Chú ý tới biến hoá trong ánh mắt Sheryl, hóa thân tóc bạc mắt xanh hơi mím môi, như đắm chìm trong dòng suy nghĩ.

Đúng lúc này, một tràng tiếng chim kêu chói tai cùng với với bóng đen khổng lồ từ trên cao phủ xuống, trong chốc lát che khuất ánh sáng rồi sau đó nhanh chóng lướt qua.

Ngước nhìn lên trên xuyên qua khe hở của tán lá, ẩn ẩn có thể thấy được thân ảnh lúc này đã bay xa, là một Dực Long màu xanh đen với hai cánh sắc nhọn.

Alaire có chút hưng phấn oa một tiếng: “Con rồng thật lớn!”

Dực Long lớn như vậy, long giác nhất định cũng không hề nhỏ.

Chắc chắn còn trân quý hơn cả một đoạn sừng rồng nhỏ nhọn nhọn kia!

Đôi mắt Alaire sáng lên, trong lòng bắt đầu tính toán.

Sheryl liếc cậu ta một cái: “Có giá trị hay không cũng không phải do độ lớn quyết định.”

Sau khi Sheryl nói xong lời này.

Nam nhân tóc bạc nhìn thoáng qua Dực Long vừa bay đi, rồi quay sang nhìn Sheryl bọn họ: “Trời sắp tối rồi, các cậu đi theo tôi đi.”

Nói xong, hắn liền xoay người, đi về phía dưới gốc bạch tùng khổng lồ kia.

Hiển nhiên là đối phương đang đi lấy chiếc giỏ tre bị mình đặt trên mặt đất.

Những người khác vẫn đứng yên tại chỗ, không ai động đậy.

Lisenvine nhìn về phía Sheryl: "Muốn đi theo hắn sao?"

Sheryl khẽ gật đầu: "Đi cùng hắn đi."

Nghe được câu trả lời của Sheryl, ánh mắt của Allaire hơi lập loè một chút. Cậu ta liếc nhìn nam nhân tóc bạc đang đi nhặt giỏ tre lên, bởi vì ở trên người đối phương có một loại cảm giác dễ chịu khiến cậu ta thả lỏng, nên đến giờ cậu ta vẫn thấy rất khó hiểu.

Cậu ta cố gắng nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng vẫn là không thể nhịn được, quyết đoán sử dụng một loại Thần Thuật cao giai để che chắn, sau đó đi đến một bên khác của Sheryl, cực kỳ nhỏ giọng hỏi một câu: "Rốt cuộc hắn là ai vậy?"

Theo như những gì Allaire biết, trong rừng rậm Vô Vọng Hư được xưng là vùng tử địa này có Dực Long, Thú Nhân và Tinh Linh.

Nhưng Allaire đã thử so sánh nam nhân tóc bạc này cùng với ba chủng tộc đó, kết quả cuối cùng đều là không giống nhau.

Dực Long chắc chắn là không có khả năng, còn thú nhân, vào thời điểm hẳn là đang ngủ đông, mà Tinh Linh có khả năng nhất thì…

Tinh Linh thì phải có chóp tai nhòn nhọn và đôi cánh trong suốt như lưu ly.

Thế nhưng nam nhân tóc dài màu bạc trước mặt thoạt nhìn rất giống với bọn họ, sau lưng không có đôi cánh, chóp tai cũng không nhọn.

Tổng kết lại tất cả.

Nam nhân tóc bạc này rõ ràng không thuộc ba chủng tộc trên.

Nhìn thấy bộ dáng vừa nghi hoặc vừa tò mò của Allaire, khoé môi Sheryl hơi câu, đầy ẩn ý nói: "Về vấn đề này, có lẽ nên để chính hắn trả lời là thích hợp nhất."

Nói rồi, cậu ra hiệu cho Allaire nhìn về phía dưới cây tùng.

Allaire nghiêng người, thuận thế nhìn theo, lúc này mới phát hiện đương sự bị cậu ta nhắc đến, giờ phút này đang nhìn bọn họ, dùng giọng nói dịu dàng trong trẻo trả lời câu hỏi của cậu ta...

"Ta tên là Hicks."

Cậu ta nghe thấy đối phương nói như vậy.

Đồng tử Allaire đột nhiên co lại.

Cậu ta vừa rồi không chỉ sử dụng Thần Thuật che chắn âm thanh, thậm chí để an toàn còn cố tình hạ giọng xuống rất thấp.

Theo lý thuyết, dưới tình huống như vậy, cho dù là Thần Thuật Sư cao giai xuất sắc nhất cũng không thể nào nghe thấy rõ ràng cậu ta nói gì, Càng đừng nói đến việc khoảng cách của đối phương so với bọn họ ở bên này cũng không hề gần.

Nhưng thực tế là, đối phương không chỉ nghe thấy, thậm chí còn nghe rõ ràng từng chữ một mà cậu ta nói.

Ánh mắt Allaire tối lại, có chút kinh hãi.

Nick, Laura cùng với Raglan ở một bên cũng như thế.

Bởi vì Allaire đã sử dụng Thần Thuật cao giai để che chắn âm thanh, cho nên vừa rồi dù bọn họ đứng cách rất gần cũng không thể nghe được đối phương nói gì.

Mà nhìn vào ánh mắt đầy khiếp sợ của Allaire, hiển nhiên nam nhân có mái tóc dài màu bạc này đã nghe rõ từng câu từng chữ mà cậu ta nói.

Giờ phút này.

Trong lòng cả bốn người đều kiên định, sau này nhất định phải cẩn trọng trong từng lời nói, không thể tiết lộ bất cứ thông tin nào không nên tiết lộ.

So với bốn người kia, Lisenvine với khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng lại không thay đổi biểu cảm quá nhiều. Chỉ là đồng tử màu hổ phách của hắn nhiều thêm vài phần sắc bén đầy suy tư.

Hắn không cảm nhận được dao động Thần Thuật của Thần Quyến Giả từ trên người đối phương, cử động thân thể của đối phương cũng toàn là sơ hở. Nhưng Lisenvine lại không thể xem đó là một kẻ yếu không hề có uy hiếp được.

Cảm nhận được ánh nhìn chằm chằm của nhóm người, cho dù chú ý tới sự kiêng kỵ trong mắt của Allaire, thần sắc trong mắt Hicks vẫn giữ vẻ điềm đạm thản nhiên. Ánh mắt của hắn dừng lại trên người Lisenvine một chút, cuối cùng quay sang phía Sheryl.

Hắn đang đợi Sheryl đáp lại.

Vì hắn nhận ra được người quyết định trong tiểu đội là ai.

Sheryl không nói gì, chỉ bước chân đi đến chỗ của hắn.

Lisenvine không chút do dự đuổi kịp Sheryl.

Bốn người còn lại thấy Sheryl và Lisenvine đều đã di chuyển, cũng không chần chừ, lục tục bước chân theo sau.

Sau khi Sheryl đến gần, đôi mắt Hicks cong cong, đồng tử xanh biếc nhàn nhạt như nước dừng lại trên người Sheryl, mỉm cười dịu dàng: "Rất vinh hạnh, cậu có thể tin tưởng ta."

Tâm trạng Sheryl tức khắc có chút vi diệu.

Hóa thân thuộc về trận doanh “Thiện” của Thần Quang Minh, bởi vì biết mấy người bọn họ từ bên ngoài đến sẽ không tìm được chỗ trú chân vào ban đêm, có khả năng sẽ gặp nguy hiểm.

Cho nên dù không rõ lắm thân phận của họ, thậm chí cảm thấy động cơ bọn họ vào rừng Vô Vọng Hư cũng không đơn giản, hắn vẫn như cũ lựa chọn dẫn bọn họ cùng về nhà.

Thậm chí bởi vì họ nguyện ý theo hắn về nhà, còn cảm thấy vinh hạnh với sự tín nhiệm này.

Phóng mắt nhìn khắp ba đại lục, cũng chỉ có đối phương mới có thể hành động như vậy.

Thánh Quang phù hộ, khiến hắn có thể tránh khỏi tất cả hiểm nguy và hung ác, sự hấp dẫn tự nhiên cũng khiến xung quanh hắn luôn tràn ngập thiện ý và hoan ngôn.

Một người được lớn lên trong một môi trường ngập tràn thiện ý, sự đáp lại của hắn cũng trở thành sự bao dung thuần túy sạch sẽ nhất.

Nếu chiếu theo cách này, thì đây chính là hoá thân chí thuần chí thiện mà thần Quang Minh đã tạo ra.

Nhưng mà…

Hoá thân này thuộc về trận doanh “Thiện”.

Tức là, theo giả thuyết của cậu, từ một khắc Quang Minh Thần lấy phương thức phân tách linh hồn và tạo ra thân xác này, đã đại biểu cho đây chính là hiện thân của sự thiện lương tốt đẹp nhất trên thế gian.

Với tiền đề tiên quyết như vậy ở trước, rất khó để Sheryl không suy nghĩ.

Mỗi một việc thiện mà hoá thân này làm, rốt cuộc là xuất phát từ chính mong muốn của bản thân hắn.

Hay vẫn là vì…

Nó là những hành động thể hiện sự thiện lương, cho nên hắn mới có thể vì một phần thiện này mà chọn thực hiện?

Có Lisenvine làm đối lập, kỳ thật Sheryl càng nghiêng về suy nghĩ đầu tiên.

Tức là mỗi hoá thân cũng chỉ đại diện cho một trận doanh, không có nhiều phức tạp quanh co lòng vòng như vậy.

Chẳng hạn như Lisenvine tuy rằng thuộc về trận doanh “Ác” nhưng hắn cũng không vì để thể hiện bản chất “Ác” của mình mới cố ý làm chuyện “Ác”.

Tuy nhiên, mỗi một hoá thân đều xem như là một tồn tại độc lập.

Cho nên suy đoán thứ hai, Sheryl cũng không hoàn toàn loại bỏ.

Trong đầu Sheryl suy nghĩ rất nhiều, nhưng trong hiện thực cũng chỉ mới một giây trôi qua.

Lúc này, Allaire đi tới nhìn nhìn Sheryl, lại nhìn nhìn Hicks. Để tránh cho việc mình hỏi chuyện có thể tiết lộ khả năng toàn tri của Sheryl, sau khi tự hỏi trong nửa giây, cậu ta quyết định trực tiếp hỏi Hicks: “Ngươi định dẫn chúng ta đi đâu?”

“Đúng rồi, ta tên là Allaire.” Cậu ta nhớ lại việc nam nhân tóc bạc này vừa mới chủ động nói tên mình, vì vậy lúc này cũng giới thiệu bản thân.

Hicks nghe vậy, nghiêng đầu nhìn cậu ta: “Allaire, ta sẽ đưa các cậu đến nhà gỗ của mình.”

Nói xong, tầm mắt hắn lại chuyển sang Sheryl, nói: “Nhà gỗ của ta rất an toàn, các cậu có thể vượt qua đêm đầu tiên trong rừng rậm Vô Vọng Hư ở đó.”

 —

Tác giả thích người lịch sự hay sao mà lúc nào cũng phải để người này liếc nhìn người kia, người kìa liếc nhìn người nọ mới chịu nói chuyện vị ☺️

Chương Trước

Chương Sau

Đăng nhận xét

0 Nhận xét