Sau Khi Chúa Tể Vực Sâu Thức Tỉnh
Chương 2
"Cậu..."
Mồ hôi lạnh của Ronald chảy ròng ròng, muốn nói lại thôi.
Tu Tư không chú ý đến phản ứng của Ronald, bởi vì cậu bị nhóc con nhỏ xíu củng củng vào lòng bàn tay nên đã cúi xuống nhìn.
Trong mắt Tu Tư, từ cổ tay áo của Ronald ló ra một chú mèo con lông đen.
Nó có vài nét giống với nhãi con lớn, khiến cậu hơi nhớ đến nhãi con nhà mình.
Tu Tư nhìn mèo con, không nhịn được nói: "Tôi cũng nuôi rất nhiều."
Cái, cái gì cơ?!
Đồng tử của Ronald run rẩy dữ dội, nhịn không được mà lùi lại vài bước.
Nuôi rất nhiều… Ác ma đến từ vực sâu ?! Rốt cuộc đối phương là ai?
Ronald nhanh chóng suy nghĩ, tóc đen, mắt đen không phải đặc điểm tự nhiên của nhân loại mà thường là dấu hiệu đã bị vực sâu xâm nhập. Nói cách khác, thanh niên này có quan hệ gì đó với vực sâu?
Không, chỉ đơn giản là có quan hệ với vực sâu cũng không thể nào giải thích nổi tình huống này!
Ronald trơ mắt nhìn Ác Ma khế ước của mình ở trước mặt thanh niên tóc đen giống như mèo con nuôi bên nhà hàng xóm, dụi đầu nâng cổ, hệt như thú cưng mà cọ cọ lấy lòng đối phương.
Chuyện này chưa bao giờ xảy ra!
Chẳng lẽ... Đối phương là một Quân Chủ Vực Sâu? Ác ma mà ông khế ước có địa vị cấp bậc Tử Tước, vậy mà ở trước mặt một Quân Chủ Vực Sâu chỉ có thể ngoan ngoãn giống như thú cưng?
Cái tên Kirin kia có liên hệ với Quân Chủ Vực Sâu từ khi nào?!
Ronald ngay lập tức mồ hôi đầm đìa.
Quân Chủ Vực Sâu chính là những tồn tại đáng sợ khủng bố có thể đối đầu với các Chư Thần, chỉ cần không vừa ý, tùy tiện cũng có thể hủy diệt cả một quốc gia nhân loại.
Nếu thanh niên này thật sự là Quân Chủ Vực Sâu, vậy thì ông không thể đối đãi như vậy với đối phương.
Cần phải tỏ ra hữu hão, tuyệt đối không được làm cho đối phương có một chút không hài lòng nào!
Nội tâm của Ronald chỉ trong vài giây đã mâu thuẫn vô cùng kịch liệt, vội vàng dẹp đi vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Khi Tu Tư lần nữa ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy một gương mặt đang cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.
Lão quân nhân đang cố gắng cong khoé miệng để nở một nụ cười thân thiện, nhưng đúng vào lúc này, tiếng cảnh báo từ bên ngoài vang lên.
"Cảnh báo dị thường cấp A, cảnh báo dị thường cấp A, xin người dân nhanh chóng tìm nơi ẩn nấp! Nữ Thần Hòa Bình sẽ bảo vệ tất cả mọi người!"
Ronald nghe thấy cảnh báo thì lập tức biết đây là một cuộc tấn công từ không gian thứ nguyên, không chần chừ thêm nữa, ông bất chấp tất cả, vội vàng túm lấy mèo đen rồi nói: "Tu Tư tiên sinh, tôi thành thật xin lỗi, bên ngoài còn có việc."
"Được."
Tu Tư chớp chớp mắt, ánh mắt dõi theo bóng dáng của Ronald, thấy được khung cảnh bên ngoài cửa.
Bên ngoài tuyết trắng phủ dày, gió lạnh gào thét, từ xa ẩn ẩn truyền đến những đợt âm thanh phá hủy.
Tố chất của quân nhân đế quốc thật cao, một khi có việc là dẫn đầu lao ngay ra hiện trường.
Tu Tư vừa mới sống lại được vài ngày, vẫn còn đang dần dần học tập những thường thức trong thế giới này.
Tiếng cảnh báo vừa rồi hẳn là ma pháp trên diện rộng của một vị ma pháp sư. Khoa học kỹ thuật của thế giới này vẫn chưa phát minh ra loa thông báo, nhưng có lẽ cũng sắp rồi.
Cảnh báo dị thường cấp A là cấp diệt thành, chỉ đứng sau cảnh báo diệt quốc cấp S. Bên ngoài có thể đang xảy ra chuyện lớn, Ronald tiên sinh là quân nhân, cho nên đã đuổi tới hiện trường ngay.
Tu Tư lo lắng nhưng cũng rất bất lực, cậu chỉ là một người bình thường vừa mới sống lại, dù là người xuyên không còn mang theo danh hiệu dũng sĩ, nhưng hiện tại cậu cũng chẳng thể làm được gì. Đừng nói quái vật cấp A, ngay cả quái vật cấp E cậu cũng chưa chắc đã đánh bại được.
Thuộc tính của <<Chúa sáng thế>> rất phức tạp, bản thân lại yếu ớt vô cùng, thật sự không thể so sánh với thuộc tính "Cuồng Chiến Sĩ" của những người khác. Dũng giả nhà người ta chỉ cần cấp 1 đã có thể bạo sát quái vật cấp 10, còn cậu cấp 1 vẫn đang loay hoay chơi bùn, đến cấp 3 mới miễn miễn cưỡng cưỡng uốn nắn tạo hình được đại nhãi con của mình.
Người ta nói rằng mỗi người đều có số phận riêng của mình, nhưng thuộc tính của cậu thật sự quá khó khăn đi. Đại ma pháp sư lúc trước ngụy trang thế giới này thành trò chơi thực sự rất sai lầm, không để cho cậu lựa chọn một nhân vật bình thường trong trò chơi.
Bên ngoài dù có xảy ra chuyện gì đi nữa thì còn có lực lượng bảo vệ chủ thành mạnh mẽ của quân đội đế quốc Oss, cho dù là dị thường cấp A, bọn họ hẳn là cũng có thể giải quyết suôn sẻ. Thực lực của nhân loại ngày nay đã không còn như xưa, không còn là chủng tộc nhỏ yếu chỉ biết run rẩy dưới sự uy hiếp của các chư thần nữa.
Tu Tư vừa cúi đầu đã nghe thấy âm thanh giải trừ cảnh báo.
"Cảnh báo dị thường cấp A đã được khống chế."
“Nhanh như vậy à.”
Tu Tư quay đầu, liếc nhìn đồng hồ quả lắc bên cạnh, vẫn chưa đến ba phút.
Nghĩ nghĩ, dù sao nơi này cũng là hoàng thành của Đế quốc Oss, nếu ngay cả hoàng thành mà còn không bảo vệ được thì làm sao có thể chống lại những chủng tộc thần tạo hủy thiên diệt địa khác đây.
Nhân loại thật sự là càng ngày càng mạnh mẽ.
Tu Tư gật gật đầu, trong lòng cảm thấy vui mừng, sau đó lại tiếp tục đọc sách lịch sử.
Đại ma pháp sư triệu hồi dũng sĩ từ dị giới để cứu thế, sự kiện lịch sử vô cùng quan trọng này đã được ghi chép lại rất chi tiết.
Về phần cậu... dũng giả "Tu Tư" chỉ được kể lại với vài câu ngắn ngủi.
"Bảy vị dũng sĩ, mỗi người một chức nghiệp, bước lên hành trình cứu thế. Trong lúc đó, có một dũng sĩ đã gặp nạn ở Vực Sâu, tung tích không rõ, lành ít dữ nhiều."
Xem kìa, thậm chí còn không ghi cả tên.
Tu Tư nhớ lại năm xưa, lẩm bẩm: "Mình quả thật chẳng có gì đáng để kể lại. Nhưng tại sao ngay cả người kia cũng không được ghi chép?"
Năm xưa, chức nghiệp "Cuồng chiến sĩ" của người đó chính là mạnh nhất trong số những người chơi bọn họ. Kiểu người không có cảm giác tồn tại như cậu không được ghi chép lại thì còn tạm chấp nhận được, nhưng sao người kia lại có ít thông tin như vậy?
Chỉ có một câu ngắn gọn: "Mất tích ở không gian thứ nguyên."
Tu Tư có hơi khó hiểu, cuộc phiêu lưu mạo hiểm hoành tráng và mạnh mẽ của bọn họ đâu rồi? Có lẽ cuốn sách này không ghi chép đầy đủ.
Dù sao cuốn sách này cũng chỉ là một quyển phổ cập khoa học lịch sử rất bình thường, không thể nào bao quát được mọi khía cạnh, cũng không thể giống như truyện ký mà kể lại chi tiết về từng người được.
Chỉ là, việc chứng kiến những trải nghiệm quá khứ của mình thật sự trở thành một phần của lịch sử thế giới... Loại cảm giác này thật khó diễn tả.
Sau khi cậu c,h,ế,t, nhân loại cũng đã từ từ quật khởi, thậm chí còn trở nên cường đại hơn sau khi liên minh với Ác Ma Vực Sâu. Mà cậu lại gặp nạn dưới vực sâu đen tối, cũng đã giãy giụa đấu tranh cố gắng sinh tồn, nhưng cuối cùng vẫn là người quy tiên trước nhất.
“Mình đã góp phần cống hiến vào sự quật khởi của nhân loại chưa nhỉ?”
Tu Tư nhớ lại những năm đó, cảm thấy hình như bản thân còn chưa có bắt đầu tạo ra chút thành tựu gì đã ngỏm mất, nào có cái gì có thể xem như là cống hiến? Trong lòng cậu cảm khái, tiếp tục xem nội dung phần sau.
Sau khi kỷ nguyên của các Chư thần kết thúc, mỗi người trong nhóm dũng sĩ đã lựa chọn một quốc gia để toạ trấn, trở thành người thủ hộ cho các quốc gia nhân loại chống lại quái vật không gian thứ nguyên.
Cho đến hiện tại, trong số các dũng giả chỉ còn một người vẫn đang tồn tại ở hiện thế, những người khác không rõ tung tích.
Mà vị dũng giả đến nay vẫn còn sống ở hiện thế đó tên là 'Lạc Kiệt'.
"Tại sao lại là Lạc Kiệt?"
Tu Tư dừng lại một chút, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin được.
Trong trí nhớ, thằng nhóc này nhỏ hơn cậu vài tuổi, gọi cậu là Tu ca, chỉ là một người chơi tay mơ mới bắt đầu sau cậu. Nếu nói chiến lực lúc mới bắt đầu của cậu là 1, vậy Lạc Kiệt chỉ có chiến lực là 2.
Tại sao hai anh em thuộc gia tộc bất tài như bọn họ lại là những người sống sót đến cuối cùng?
Hiện giờ, Lạc Kiệt đang giữ một địa vị không ai sánh nổi trong nhân loại, các quốc vương của đế quốc nhân loại khi đối mặt với cậu ấy cũng phải khách khách khí khí. Trong thời kỳ toàn thịnh nhất của Lạc Kiệt, chỉ cần một câu nói của cậu ấy, ngay cả quốc vương đế vương gì đó cũng phải di dời cả toà thành. Không biết lời này có quá khoa trương hay không, nhưng hình như đã xảy ra chuyện tương tự.
Tu Tư không có cách nào tưởng tượng bộ dáng đứa em trai hi hi ha ha mà cậu từng biết năm đó nắm trong tay quyền lực vô thượng.
Nhưng có lẽ… sau thời gian hàng ngàn năm trôi qua, Lạc Kiệt mà cậu từng quen biết cũng đã trở thành một người khác.
Sau một hồi trầm mặc, biểu cảm của Tu Tư có chút thương cảm, trong đầu cậu hiện lên cảnh tượng mạo hiểm cùng nhau năm xưa.
Ngoài Lạc Kiệt, cậu còn nhớ đến những đứa nhỏ của mình. Mấy ngàn năm trôi qua, đám nhãi con đó cho dù còn sống, liệu có phải cũng đã quên mất cậu rồi hay không.
“Baal, Agares, Vassago…”
Tu Tư không tiếng động lẩm bẩm, khóe mắt hơi ươn ướt.
Năm đó, cậu vừa nặn hình dáng của nhóc con đầu tiên vừa đau đầu suy nghĩ nên lấy cái tên gì cho thật oách, nghĩ tới nghĩ lui một hồi, linh cơ chợt loé, đột nhiên nhớ tới cuốn sách <<Chìa Khóa Của Solomon>>.
72 Ma Thần, mỗi vị có một tên gọi riêng, cũng có những đặc trưng riêng. Cậu nghĩ mãi không ra nên tham khảo luôn mấy đoạn miêu tả trong <<Chìa Khóa Của Solomon>> rồi nặn hình từng nhãi con.
Bé lớn nhất đặt tên là Baal, bé thứ hai gọi là Agares…
Lúc Baal vừa chào đời thì cậu còn chưa lạc vào Vực Sâu, để nuôi dưỡng tốt đứa nhỏ, cậu đã chạy vạy khắp nơi để kiếm tài nguyên.
Tu Tư suy nghĩ một hồi, đầy đầu óc vẫn là tiếp tục lo lắng cho nhóm nhãi con của mình.
Baal, Agares… cậu thật ra không lo lắng quá nhiều về những đứa lớn, khả năng sinh tồn của chúng hẳn là không thành vấn đề.
Cậu lo lắng nhất chính là mấy nhóc con yếu ớt lại dễ khóc, chẳng hạn như đứa nhỏ luôn thích bám dính theo đuôi cậu - Eligos.
Rõ ràng được giả thuyết thiết lập sẽ có quyền năng thống trị chi,ế,n tr,a,nh, cường đại uy mãnh, bình tĩnh đến cực điểm, nhưng khi tạo ra lại là một sinh linh ngây thơ nhu nhược, tay chân ngắn ngủn, lạc đường một chút cũng sợ bị quái vật ăn mất.
“Chắc chắn là do kỹ năng tạo vật của mình không đủ.”
Cậu mở giao diện trò chơi ra, sách tranh tạo vật vẫn là một mảnh xám xịt.
“Phải tìm cách khởi động giao diện trò chơi mới được.”
Tu Tư cau mày, ánh mắt đầy nghiêm túc.
Nghĩ đến việc sau khi cậu ch,ế,t, nhóm nhãi con nho nhỏ của cậu ở trong Vực Sâu không có nơi nương tựa, run bần bật đầy sợ hãi, tim cậu liền đau đớn như bị bóp nghẹt!
---
Cùng lúc đó, ở vùng ngoại thành phế tích có tiếng nói chuyện vang lên.
“Đại ma pháp bảo vệ hoàng thành sao có thể bị phá vỡ một cách dễ dàng như vậy?”
“Có lẽ là do quái vật của không gian thứ nguyên kia quá giảo hoạt, cũng may là tướng quân Ronald ở gần đó, nếu không thì không bắt được nó nhanh như vậy.”
“Đúng vậy.” Người đang nói chuyện quay đầu lại, kỳ quái hỏi: “Tướng quân Ronald, ngài làm sao vậy?”
Ronald lập tức ngẩng đầu lên, khuôn mặt cương nghị hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Làm sao ư? Ông vẫn còn đang suy nghĩ về thanh niên lai lịch không rõ kia có phải là một Quân Chủ Vực Sâu hay không!
Ác ma khế ước của ông hung ác lại cường đại, tuyệt đối không thể có thái độ thân mật với một người bình thường như vậy được!
Loại thái độ này chỉ có thể xuất hiện khi đối mặt với một tồn tại cao cấp, nói cách khác, thanh niên kia tám chín phần mười chính là một Quân Chủ Vực Sâu!
Nhưng ông chính là không hiểu nổi, Thần Quan Kirin rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?
Là Thần Quan Kirin chủ động mời Quân Chủ Vực Sâu đến hoàng thành, hay là ông ấy đã bị vị Quân Chủ đó khống chế?
Không, không đúng. Mồ hôi lạnh của Ronald chảy ròng ròng, nghĩ thầm, mấu chốt của vấn đề nằm ở chỗ, tại sao đối phương lại muốn đến hoàng thành?
Nghĩ đến đây, ông đột nhiên ngẩng đầu, vội vàng hỏi người khác: “Quân đoàn đệ tam đã trở về thành chưa?”
“Quân đoàn đệ tam?”
Thanh niên mặc quân trang đang tự hỏi trong lòng thì đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía một chiếc tàu bay ma pháp ở phía xa xa, vui mừng nói: “Nhanh, Ronald tướng quân, quân đoàn đệ tam đã chiến thắng quái vật ở không gian thứ nguyên và trở về!”
Sắc mặt Ronald lập tức tái nhợt, quay đầu nhìn về phía tàu bay sắt thép đang tiến lại gần hoàng thành, gần như không tiếng động lẩm bẩm: “Không ổn, các Quân Chủ Vực Sâu vẫn luôn nhìn nhau không thuận mắt, mà quân đoàn trưởng của quân đoàn đệ tam vừa lúc có khế ước với một Quân Chủ Vực Sâu.”
Chỉ sợ sắp lớn chuyện rồi!
---
Cùng lúc đó, sâu trong một gian phòng tối tăm ở trên cao.
Một “người” đột nhiên mở mắt ra, để lộ đôi đồng tử xanh biếc.
“Người đó” dường như nghe thấy một âm thanh vô cùng quen thuộc gọi tên mình.
--- “Eligos.”
Eligos ngẩn ra.
Thanh âm đó khiến Thần đó nhớ đến khoảnh khắc bản thân vừa được sinh ra.
Bên trong vực sâu thăm thẳm không có ánh mặt trời, sau khi có được hình hài và trí tuệ, ánh mắt đầu tiên Thần nhìn thấy, chính là gương mặt của một thanh niên.
Chỉ cần liếc mắt một lần thôi, Thần đã biết đối phương chính là Chúa Sáng Thế của mình, là khởi đầu và kết thúc, là Thần Phụ của Thần.
Nhưng rồi có một ngày, người đó đột nhiên biến mất không để lại một dấu vết, bỏ rơi Thần và những tạo vật khác.
“...Tại sao ta lại cảm giác như vừa nghe thấy âm thanh của phụ thân?”
Eligos nhíu mày, đôi mắt xanh biếc chậm rãi chuyển động, cuối cùng dừng lại ở hoàng thành.
-----
Lời🍍: Lại là tui và chương trình năn nỉ ủng hộ của tui đâyyy, mọi người nhấn vào link sộp pe để ủng hộ tinh thần và kinh phí cho🍍tiếp tục edit truyện dí nhaaa, năn nỉ năn nỉ toàn là sản phẩm🍍mua dùng thấy oke mới rì viu é, nên nếu mọi người có thấy hợp gu thì tham khảo mua nhee, siu xinh luôn.
0 Nhận xét