Phát Sóng Trực Tiếp Bày Quầy Bán Đồ Ăn Vặt Trong Truyện Cẩu Huyết
Chương 47
Đậu cô ve kia cũng vậy, hiện lên một màu xanh tự nhiên lại tươi mới, Lục Lăng đưa tay bóp nhẹ, quả đậu cứng chắc, đúng thời điểm mềm và ngon nhất.
Lục Lăng: "???"
Đây ít nhất gì cũng phải là nguyên liệu nấu ăn cấp độ ba sao Michelin mà??!
Chất lượng rau củ này, ngay cả Lục Lăng ăn chay nhiều năm cũng không thể tìm ra khuyết điểm.
"Quý khách, mua một phần lẩu cay không?" Thấy Lục Lăng đến gần, Giản Vân Lam hơi hơi mỉm cười, đẩy mạnh tiêu thụ: "Có vị nước lẩu nguyên bản, nguyên liệu tự chọn."
Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Giản Vân Lam, lại nghe những lời dụ hoặc mười phần của đối phương, Lục Lăng động lòng dữ dội.
Vị nước dùng nguyên bản, nguyên liệu tự chọn!
Anh không thích ăn nhiều loại lẩu cay trên thị trường cũng bởi vì những loại lẩu cay đó chủ yếu tập trung vào món mặn, rau xanh cơ bản chỉ là làm cho có, để tiết kiệm chi phí mà có khi họ còn trực tiếp nhặt nhạnh mớ rau thừa trong chợ, dù sao với mùi vị đậm đà của lẩu cay, khách hàng ăn vào cũng không phân biệt được tươi hay không tươi.
Lục Lăng cũng không thích ăn cay.
Nhưng quán lẩu cay trước mắt này, không chỉ có thể tự chọn nguyên liệu, rau xanh thoạt nhìn rất tươi mới, thậm chí còn có vị nước dùng nguyên chất không cay!
Nhìn nụ cười trên khóe môi của Giản Vân Lam, Lục Lăng gần như đã sắp nói câu 'cho tôi một phần nước lẩu nguyên bản' ra khỏi miệng.
Nhưng vào một giây cuối cùng, anh đã kìm nén được ham muốn trong lòng.
...Nguy hiểm thật, suýt nữa đã bị mị ma lẩu cay mê hoặc rồi!
Lục Lăng ho khan một tiếng, hắng hắng giọng nói: "Tôi xem thêm đã."
Là ba của Tống Thời Hạ, anh có nghĩa vụ làm gương, từ nhỏ đã dạy cô bé phải ăn rau củ tươi mới lành mạnh chứ không phải ăn quán lẩu cay vỉa hè không rõ nguồn gốc.
Tất nhiên, điều quan trọng hơn là, Lục Lăng đã tuyên bố anh tuyệt đối sẽ không ăn lẩu cay mà phải về nhà ăn salad của mình.
Bây giờ mà đổi ý thì chẳng phải mất mặt à?
Lục Lăng nhìn túi nhựa mình đang cầm trên tay, những rau dưa xanh tươi và mọng nước bên trong... Không hiểu sao, trong lòng anh không còn sự hưng phấn như trước nữa mà dâng lên một chút buồn bã.
Sự buồn bã này, khi Tống Cảnh An và Tống Thì Hạ nhận được lẩu cay, đã đạt đến đỉnh điểm.
Lẩu cay của hai ba con bọn họ xếp số bảy số tám, trước họ, sáu khách hàng phía trước đã được ăn.
Bao gồm cả Tống Lan Trân, bọn họ ngồi trên bàn ghế mà Giản Vân Lam chuẩn bị, dù hoàn cảnh rất giản dị đơn sơ nhưng họ vẫn lộ ra nụ cười từ tận đáy lòng, ăn uống cực kỳ ngon lành, còn vừa ăn vừa hô:
"Ngon quá!"
"Sách bò tuyệt vời, hít---"
"Haha, nóng quá, phù phù, tôi còn có thể ăn thêm ba chén nữa~"
Tống Cảnh An cũng đã gấp không chờ nổi rồi.
Cuối cùng, ông chủ Giản gọi đến số của hắn:
"Số bảy số tám!"
"Đến rồi đến rồi, ở đây." Tống Cảnh An ôm con gái tiến lên.
Giản Vân Lam gật gật đầu với họ, sau khi nhận thẻ số, trộn các loại nước sốt vào chén gia vị nền.
Vì Tống Cảnh An yêu cầu phần cay đặc biệt cho nên gia vị trong chén nổi một lớp dầu đỏ sáng bóng đậm đặc cùng với rất nhiều ớt khô và hạt tiêu, Giản Vân Lam cầm thìa súp, dùng nước dùng xương bò dầu ớt đỏ tưới lên một phen, chỉ riêng màu sắc của nước dùng đã cực kỳ hấp dẫn. Giản Vân Lam đổ các loại nguyên liệu mà Tống Cảnh An đã chọn từ muôi vớt ra, dùng đũa lớn trộn đều, rồi lại rưới thêm một thìa nước lẩu đặc...
Dưới ánh đèn, chén lẩu cay kia bốc hơi nóng nghi ngút, mang theo mùi cay thơm nồng, các loại nguyên liệu đều được ngâm trong nước sốt dầu ớt đỏ, những cuộn bò ba chỉ bị chần đến uốn khúc đã đổi màu, những miếng sách bò tươi lớn, bên trên được rắc thêm đậu phộng giã vụn, mè trắng và hành lá, khiến người ta thèm thuồng!
Lâu rồi không ăn lẩu cay, nói thật, lúc này cho dù mang cho Tống Cảnh An một chén lẩu cay bình thường nhất của Dương Mỗ Phúc, hắn cũng sẽ ăn rất vui vẻ.
Nhưng dù vậy, một chén lẩu cay trước mặt, vẫn vượt quá sức mong đợi của hắn ta.
Tống Cảnh An gắp một đũa gân chân bò. Gân chân bò thấm đẫm nước lẩu, trong suốt như pha lê, khi gắp lên hơi run run, mang một màu đỏ rực, bên ngoài phủ một tầng sốt ớt đỏ đậm đà và mè trắng, hơi nóng và mùi thơm cùng lúc ập vào mũi...
Tống Cảnh An đưa gân chân bò vào miệng.
Vừa mới nhai một lần, hắn ta đã hoàn toàn bị cảm giác này làm cho chấn kinh rồi!
Gân chân bò vừa mềm vừa dai, rất dễ ăn, siêu đàn hồi, khi nhai có thể nếm được cảm giác collagen tràn đầy, trơn mà không ngấy, dưới sự phụ trợ của nước lẩu dầu ớt đỏ vừa cay nồng vừa nóng hổi, trở nên vô cùng thơm ngon mềm mại, khiến người ta càng nhai càng nghiện.
Cũng không biết rốt cuộc chủ quán đã dùng phương pháp gì, có thể nấu gân chân bò như vậy, vừa đúng mức mềm mà không nhũn, béo mà không ngấy, dầu ớt đỏ xương bò nóng hổi tràn đầy miệng, giữa môi răng đều là mùi thơm đó.
Lúc này, Tống Thời Hạ bên cạnh cũng hô lên: "Trời ơi, viên thịt này sẽ chảy nước sốt, thơm quá ngon quá!"
Hai cha con chui đầu vào chén lẩu cay ăn ngon lành, đầu đầy mồ hôi.
Còn bên cạnh, Lục Lăng càng nhìn càng hụt hẫng...
Ăn xong gân chân bò, Tống Cảnh An lại gấp không chờ nổi gắp mà một miếng thịt bò béo.
Miếng thịt bò béo mỏng đến cực điểm đã thấm đầy nước lẩu cay đỏ, nhẹ nhàng nhấm nuốt, cực kỳ mịn màng mềm mại, nhưng lại mang theo một chút dai của thớ bò béo.
Trong lúc nhai, dầu trơn trong miếng thịt bò béo cũng được giải phóng, trong hương vị dầu ớt đỏ cay nồng, thịt trở nên tươi ngon đến mức khiến người ta không thể cưỡng lại!
Tống Cảnh An chọn chính là loại cay đặc biệt, lúc đầu không cảm thấy cay, nhưng càng ăn lại càng cay, là loại cay rất thơm rất đậm đà, Tống Cảnh An nhanh chóng đổ đầy mồ hôi trên đầu, liên tục há miệng thở hơi.
Cũng chính vào lúc này, Giản Vân Lam vừa vặn đẩy ra một bát tương vừng, đặt thìa lên, tuyên bố:
"Đây là tương vừng vừa mới ra mắt hôm nay, xét đến việc có khách hàng không thích vị tương vừng, mọi người có thể tự chọn thêm hoặc không thêm."
Tương vừng này là thứ cậu đã trải qua trăm cay ngàn đắng mới mua được, để mang đến cho thực khách hương vị tuyệt hảo nhất.
Tiểu Mỹ, Nhạc Nhạc, Đường Đường... các em cứ yên tâm mà đi đi.
Giản Vân Lam thương tiếc nghĩ.
--- "Tuyệt quá, người yêu thích tương vừng mừng như điên!"
Mấy khách hàng lập tức ôm chén vui vẻ tiến lên, múc một thìa lớn tương vừng, trộn vào lẩu cay.
Tống Cảnh An cũng múc một thìa lớn tương vừng, chất tương vừng mịn màng tinh tế tựa tơ lụa, chỉ ngửi đã rất thơm.
Sau khi trộn đều tương vừng vào trong lẩu cay, Tống Cảnh An lại gắp một miếng sách bò. Miếng sách bò đó phủ đầy tương vừng và dầu ớt đỏ, vẫn còn nhỏ giọt từng giọt từng giọt nước lẩu, Tống Cảnh An đưa miếng sách bò này vào miệng...
Tống Cảnh An: "!!!"
Cảm giác miếng sách bò đó vừa ngon vừa giòn, độ lửa gãi đúng chỗ ngứa, tươi đến mức khiến người ta muốn kinh hô ra tiếng.
Hương vị của tương vừng còn khiến người khác kinh ngạc hơn.
Đây là lần đầu tiên Tống Cảnh An được ăn tương vừng thơm ngon như vậy, loại cảm giác trơn láng này, giữa môi răng đều thơm ngào ngạt nhưng lại không đến mức giọng khách át giọng chủ, là kết hợp hoàn hảo với các loại đồ ăn.
--- Dưới lớp tương vừng đậm đà bao bọc, hương vị tươi ngon của sách bò càng được tôn lên thêm.
Nhẹ nhàng cắn một cái đã cắn đứt, cảm giác dạ dày giòn mềm đến cực điểm, nước cốt tươi mới của bản thân sách bò, vị cay của nước hầm xương dầu ớt đỏ, cùng với vị thơm ngậy của tương vừng đan xen vào nhau, quả thực là một bữa tiệc vị giác.
Quá! Ngon! Rồi!
Tống Cảnh An ăn salad suốt bao nhiêu năm như vậy, lúc này cuối cùng cũng có thể thoải thoải mái mái mà ăn thịt, đầy miệng đều là hương vị cay béo của mỡ lợn, tràn đầy thịt, cái dạ dày bị kìm nén bao nhiêu năm cuối cùng cũng được thỏa mãn.
Tống Cảnh An, cảm động rồi.
"Ông chủ Giản." Hắn cảm động tới mức một phen nước mũi một phen nước mắt, lệ nóng lưng tròng chảy vào nước lẩu cay, trông cực kỳ đáng thương: "Lẩu cay ở đây ngon quá, tôi cảm thấy mình không thể quay đầu được nữa... Bà xã à, anh xin lỗi, hu hu hu."
Sau khi ăn lẩu cay ngon như thế này, bắt hắn quay lại thời kỳ ngày ngày ăn salad toàn rau xanh, làm sao hắn ta có thể chịu đựng được!
Còn Tống Thời Hạ cũng ôm bát lẩu cay lớn quá cỡ so với thân hình nho nhỏ của cô bé, cảm động đến mức đôi mắt to đẫm nước.
Cả hàm răng của cô bé đều là răng sữa, vì vậy lẩu cay Giản Vân Lam nấu cho cô bé cũng được hầm đặc biệt mềm thơm, cay cũng thêm rất ít, là vị ngon vừa đúng cho những đứa trẻ muốn ăn một chút cay nhưng lại không thể ăn quá cay.
Viên thịt bò rất dễ cắn, hàm răng nhẹ nhàng khép lại đã có nước súp nóng hổi tươi ngon tràn ra, kèm theo một chút cay nhẹ, cảm giác dai dai của viên thịt bò khiến Tống Thì Hạ càng ăn càng muốn ăn.
Hạ Hạ vừa nhai viên thịt bò, vừa cùng khóc huhu với baba: "Ba ơi, con thích lẩu cay lắm, con muốn ăn lẩu cay mỗi ngày, hu hu hu."
Lục Lăng: "..."
So với tức giận, trong lòng Lục Lăng càng nhiều hơn là buồn bực.
Thì ra Tống Cảnh An và Tống Thời Hạ đều không thích ăn salad của anh, vì không muốn làm anh thất vọng nên bọn họ mới ép bản thân ăn salad.
Gần đây Lục Lăng rất bận công việc, văn phòng luật nhận thêm nhiều vụ cần anh theo dõi, giữa trưa thậm chí không có thời gian ăn cơm, đều là gặm một ít bánh quy tạm bợ cho qua. Anh biết mình gần đây có ít thời gian bên gia đình, cho nên hôm nay thật vất vả mới tan làm sớm một chút liền đi mua thức ăn, muốn tự tay nấu một bữa tối tình yêu cho cả nhà, không ngờ lại là hảo tâm làm việc xấu...
Sự mệt mỏi sau nhiều ngày làm việc liên tục ùa về, Lục Lăng cảm thấy dưới chân mình trở nên phù phiếm, trong lòng cũng tràn đầy khổ sở và tự trách.
Đột nhiên, trản đèn hoa sen ở cách đó không xa chợt lập loè ánh sáng.
"Vất vả cho cậu rồi." Một giọng nói dịu dàng lại linh hoạt kỳ ảo vang lên bên tai, mang theo hương thơm thanh khiết của hoa sen: "Không cần cậy mạnh, cũng đừng oan ức bản thân. Hãy mở lòng ra, đón nhận những điều mới mẻ..."
Ai, ai đang nói chuyện với anh vậy?
Lục Linh chợt hoàn hồn, dưới sự chữa lành của giọng nói tựa như làn gió nhẹ kia, thân thể mệt mỏi dường như đã biến mất, giống như vừa thức dậy sau một giấc ngủ, tinh thần tràn đầy!
Là thật sự có người đang nói chuyện với anh, hay chỉ là ảo giác?
Lục Lăng nhìn bốn phía xung quanh, rồi nhìn về hướng phát ra âm thanh ---
Quán lẩu cay.
Không, không phải trên quán lẩu cay, mà là những rau củ ở trên quầy.
Những vị thần rau dưa tươi mới ngon miệng ấy đang vẫy tay với anh. Đó là tinh linh rau củ đang nói chuyện với anh!
Cùng lúc đó, chồng và con gái vẫn đang ở bên cạnh khuyên nhủ Lục Lăng.
"Bà xã, đừng oan ức bản thân nữa, em cũng ăn một chén đi." Tống Cảnh An vừa hít mũi vừa nói.
"Đúng vậy đúng vậy, ba, ba có thể chọn những món rau mình thích." Tống Thời Hạ cũng khuyên nhủ: "Thật sự rất ngon đó!"
Trên quầy ăn vặt ấy, từng bó rau củ tươi ngon dường như cũng đang kêu gọi anh.
"Em, em sẽ đi thẩm phán hương vị này một chút thử xem." Lục Lăng miễn cưỡng gật đầu, nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Xem thử ông chủ có dùng dầu mỡ bẩn hay những nguyên liệu không tốt gì đó không."
Nếu kỹ thuật nấu nướng của ông chủ quán lẩu cay không đủ tốt, làm phí phạm những rau dưa kia thì anh nhất định sẽ dùng hết sức lực để cứu vớt chúng ra ngoài!
Lục Linh xoay người, bước về phía đội ngũ đang xếp hàng trước quán lẩu cay.
--- Khoan đã.
Sao mới nãy trước quán lẩu cay vẫn còn trống không mà bây giờ đã có người xếp hàng rồi?!
Những người trong hàng đều là những gương mặt quen thuộc, chính là những người "tốt bụng" vừa khuyên một nhà ba người bọn họ phải hòa hoà thuận thuận ở bên đường bên kia. Bây giờ từng người bọn họ đều giả vờ bình tĩnh, hai tay đút túi nhìn trời, giả bộ như mình không phải đến xếp hàng mua lẩu cay mà là đến ngắm cảnh.
Nhưng bước chân từng người đều đứng rất vững vàng, không chịu nhúc nhích dù chỉ một bước.
Trong số họ có không ít người là khách quen của phòng tập thể hình trong tiểu khu, đồng cảm sâu sắc với câu "muốn ăn lẩu cay không muốn ăn salad" mà Hạ Hạ khóc lóc lúc nãy, lại bị mùi thơm của lẩu cay dụ dỗ đến xếp hàng.
Bởi vậy, rất nhiều khách hàng đang đứng trong đội ngũ đều có cơ bắp cuồn cuộn, có người còn vừa xếp hàng vừa tập tạ tay, an ủi lẫn nhau:
"Lão Vương, anh cũng ăn lẩu cay à? Hôm nay tập xong lại uổng công rồi nhỉ!"
"Không sao, tôi đang trong giai đoạn tăng cơ, ăn chút lẩu cay cũng không sao đâu, hahaha. Lát nữa tôi trộn thêm chút bột protein vào nước lẩu."
"Đây là bữa cơm phóng túng hiểu không, một tuần có thể phóng túng một lần, hôm nay ăn lẩu cay, ngày mai ăn bánh bao chấm nước lèo..."
*Cho những ai chưa rõ lắm, những người giảm cân hay tập gym sẽ có một buổi gọi là cheat meal hay cheat day tùy thuộc, trong buổi này họ có thể ăn thoải mái bao nhiêu đồ béo đồ dầu mỡ họ thích.
*Bột protein là thực phẩm bổ sung chứa protein cô đặc từ sữa, đậu nành hoặc thực vật,... Người tập gym dùng bột protein để hỗ trợ tăng cơ, phục hồi nhanh sau tập luyện và kiểm soát cân nặng. Nó cũng khá tiện lợi, giúp bổ sung đủ lượng đạm mỗi ngày một cách dễ dàng.
"Đúng đấy đúng đấy, trong vài tháng giảm từ 50kg xuống 100kg, cái mùi vị chua cay mặn ngọt đó chỉ có mình tự biết thôi."
"..."
Lục Lăng: "..."
Lục Lăng lặng lẽ tới xếp hàng ở vị trí cuối cùng của đội ngũ.
Không biết tại sao, cảm giác có hơi mất mặt.
Bởi vì người tăng lên, cho nên đội ngũ cũng di chuyển chậm hơn. Thao Thiết bận rộn phát thẻ số cho các khách hàng, thỉnh thoảng còn phải duy trì trật tự một chút, tựa như một tia chớp màu bạc xinh đẹp giữa đám đông.
Có người tò mò hỏi Giản Vân Lam: "Ông chủ, đây là chó của cậu à? Nuôi tốt thật."
Nghe vậy, Thao Thiết kiêu ngạo ngẩng đầu, bước đi ưu nhã, khoe khoang đường nét cơ bắp của mình.
Là hung thú thượng cổ, tuy rằng là hung thú thượng cổ vì ăn uống mà nổi tiếng, nhưng trong vạn năm qua Thao Thiết chưa bao giờ lơ là luyện tập, vì vậy mới rèn luyện được thân hình mạnh mẽ đầy tính công kích này!
Đám đông vang lên từng tràng thán phục.
"Ôi, cơ bắp này!"
"Cảm giác nó có thể đấm chớt ba người như tôi chỉ với một cú."
"Nhìn một thân cơ bắp này đi, ông chủ, chó này cũng ăn lẩu cay nhà các cậu à?"
"Mao Mao là nhân viên của tôi." Giản Vân Lam lại giải thích lần nữa: "Phúc lợi nhân viên là ăn lẩu cay miễn phí."
"Ồ!"
Trong đội ngũ, nhóm mấy người tập thể hình liếc nhau, nhìn thấy sự tự tin trong mắt đối phương.
Con chó này ăn lẩu cay hàng ngày mà vẫn phát triển cơ bắp đẹp như vậy thì chẳng phải bọn họ cũng càng dễ dàng hơn sao, ba ngày luyện ra thân hình săn chắc, năm ngày luyện ra tám múi bụng?
Lẩu cay mà, vừa cay vừa nóng, ăn đến đổ mồ hôi, tức là vừa ăn vừa đốt mỡ, gần bằng 0 calo!
Quá ổn đi.
Khi các thực khách đến gần quán ăn vặt lẩu cay, trản đèn hoa sen kia lập tức tỏa ra ánh sáng ấm áp, bao phủ trên người họ.
Mấy người vừa mới từ phòng tập thể hình ra ngoài, chỉ cảm thấy sự mệt mỏi trên toàn thân biến mất một cách kỳ lạ, đầu gối đau nhức cũng không còn đau nữa, cảm giác như có thể quay lại phòng tập để nâng tạ thêm mấy tiếng nữa.
Bọn họ cảm thấy trời trong trăng sáng, gió ngày thu mang theo mùi thơm của cỏ cây, vạn vật đều đáng yêu, lẩu cay trước mặt càng tỏa ra sức hấp dẫn ấm áp.
"Tôi đã nói lẩu cay này có tác dụng mà, còn chưa ăn mà tôi đã cảm thấy rất thư giãn rồi!"
"Đúng vậy, lúc đầu tập đến mức không còn gì luyến tiếc, đột nhiên lại cảm thấy thế giới thật đẹp đẽ..."
Chẳng mấy chốc, lẩu cay nóng hôi hổi mới ra lò đã được bưng lên bàn.
Mọi người tụ tập ba người hai người lại với nhau, gắp lẩu cay ăn ngon lành, mồ hôi nhễ nhại, vừa ăn vừa hô:
"Trời ơi, sách bò này tuyệt quá, to quá trời to, còn giòn quá trời giòn."
"Gân chân bò này tôi có thể ăn thêm mười xiên nữa"
"Ăn xong lẩu cay, ngày mai thức dậy có phải sẽ có mấy múi cơ bụng không?"
Giản Vân Lam: "..."
"Lẩu cay nhà chúng tôi chỉ là lẩu cay bình thường, không có tác dụng đặc biệt, không có thêm bột protein nhé." Giản Vân Lam không thể không giải thích.
Đám đông cười rộ lên.
Càng ngày càng nhiều người bị thu hút tham gia vào đội ngũ xếp hàng, có cư dân của tiểu khu, có xã súc tan làm, còn có học sinh cấp ba kết thúc tiết học tự học buổi tối.
Lúc này đã gần tám giờ, quán lẩu cay vô cùng nhộn nhịp đã trở thành quán vỉa hè đông đúc nhất trước cửa tiểu khu Hà Đường.
"Ông chủ Giản, tôi muốn một phần cay đặc biệt, càng cay càng tốt! Làm bài kiểm tra toán cả ngày mệt quá..."
"Bên này hai phần cay vừa, tôi ăn một phần, mang một phần cho về người yêu."
"Ông chủ, tôi muốn một phần không cay, nước dùng nguyên bản."
Có người ném cho Lục Lăng ánh mắt kỳ lạ.
Mặc dù Giản Vân Lam đã chuẩn bị hai nồi nước lẩu vị nguyên bản và cay nồng, nhưng mọi người đều đến ăn lẩu cay mà, mục đích chính là để thưởng thức vị cay rát, nước dùng nguyên bản thực sự có hơi ế hàng.
Lục Lăng không để ý đến ánh mắt của người khác, cầm lấy giỏ đựng thức ăn, đi đến khu vực chọn đồ ăn. Anh dùng ánh mắt kiểm tra mà nhìn từng xiên rau củ, muốn tìm ra chỗ lỗi gì đó --- nhưng thực sự không có!
Quả nhiên, đây chính là ý chỉ của tinh linh rau củ.
Rau dưa này càng nhìn càng thấy tươi mới ngon miệng, chỉ nhìn thôi mà hai mắt Lục Lăng đã không nhịn trở nên sáng rực, thêm rất nhiều vào rổ đựng thức ăn.
Năm sáu xiên rau xà lách, bắp cải thảo và rau muống cứ thế chất đầy, nấm cũng lấy một ít, khoai tây và củ mài ăn vào mịn màng, cũng lấy một ít, củ sen giòn không thể thiếu...
Bởi vì có rất ít người gọi nước dùng nguyên bản không cay cho nên một chén lẩu cay thuần chay của Lục Linh rất nhanh đã được bưng lên.
"Cẩn thận nóng." Giản Vân Lam mỉm cười nói: "Nếu anh cần tương vừng hoặc thêm cay thì có thể thêm trực tiếp ở đĩa gia vị bên này."
"Ừm." Lục Linh lạnh nhạt gật đầu.
Là một tín đồ trung thành của salad, Lục Linh dùng ánh mắt kiểm tra nhìn chằm chằm chén lẩu cay này.
Những rau dưa tươi mới ngon miệng như vậy thì chỉ có cách nấu đơn giản chất phác nhất mới có thể thể hiện được hương vị thuần khiết nhất của rau củ đúng không?
Lấy rau dưa tốt như vậy để nấu lẩu cay gì đó, thật là lãng phí!
— Đây là suy nghĩ ban đầu của Lục Lăng.
Nhưng mà, chén lẩu cay nguyên bản trước mặt, nước hầm từ xương bò có màu trắng sữa cực kỳ mịn màng, vừa mới sôi lên đã ra nồi, vẫn còn đang sủi bọt lục bục lục bục, tỏa ra hơi nóng ấm áp, trên bề mặt nổi lên một tầng váng dầu vàng óng.
Trong chén canh ngập đầy các loại nguyên liệu, nấm hương được cắt hoa văn dấu cộng phủ một lớp dầu óng ánh, cải thảo và rau xà lách vẫn giữ được màu sắc nguyên bản, còn có đậu hủ chiên vàng giòn, củ sen trắng nõn mềm giòn, các loại nguyên liệu ngâm trong nước dùng xương bò, tỏa ra hơi ấm, quấn quýt với hương vị tươi ngon của nước súp.
Lục Lăng gắp một đũa cải thảo đưa vào miệng.
Cải thảo tươi ngon và mọng nước làm sao!
Hương vị tươi ngon của nước dùng xương bò đã hoàn toàn thấm vào lá bắp cải, trong lúc nhấm nháp, nước cốt nóng hổi và vị ngọt thanh của bắp cải dần dần trào ra.
Nấu lẩu cay không chỉ không lấy đi vị ngọt của cải thảo, ngược lại còn làm nổi bật vị ngọt thanh nguyên bản, vị thơm ngon đặc trưng của bắp cải, là một loại hương vị mới mẻ hoàn toàn khác trước!
Anh lại gấp không chờ nổi mà gắp một đũa nấm kim châm, chấm đầy tương vừng, nấm kim châm thấm đẫm nước lẩu và tương vừng, vừa thơm vừa mềm, hơi dai dai khi nhai.
Hương vị tinh tế mà đậm đà đến cực hạn của tương vừng hòa quyện cùng nước sốt của chính nấm kim châm, tầng tầng lớp lớp, khi nhai vô cùng vui vẻ.
Càng miễn bàn miếng khoai tây vào miệng là tan, đậu hủ bung đầy nước khi cắn, củ sen giòn mềm sảng khoái.
Ngay cả chính nước lẩu xương bò cũng ngon ch.ết đi được...
Đói khát mà làm việc cả ngày, lúc này dạ dày đã gào thét đòi thức ăn để lấp đầy. Bởi vậy, khi chén lẩu cay này đặt ngay trước mặt, Lục Lăng rốt cuộc không thể kiềm chế được bản thân nữa.
Bất tri bất giác, Lục Lăng ăn với tốc độ càng ngày càng nhanh, vừa ăn vừa uống canh, chỉ trong vỏn vẹn mười phút đã hoàn toàn càn quét hết cả chén lẩu cay đầy.
Toàn bộ chén trống rỗng, ngay cả một giọt nước dùng cũng không còn.
Ăn xong, Lục Lăng vẫn còn chưa đã thèm.
... Anh xem như đã hiểu được, tại sao Tống Cảnh An và Tống Thời Hạ lại có thể ăn vui vẻ như vậy.
Lẩu cay này, thực sự ngon quá à à à!
Ánh mắt Lục Lăng nhìn về phía Giản Vân Lam cũng lập tức khác hẳn.
Mang theo chút kính sợ.
Trước quán lẩu cay, Giản Vân Lam được thực khách bao quanh ở giữa, đeo tạp dề đơn giản, đang thành thạo dùng muôi vớt múc nguyên liệu nấu ăn cho vào nồi. Mấy nồi lẩu nóng giăng toả sương mù, giữa tầng hơi nước mờ ảo, sườn mặt nghiêng của Giản Vân Lam hiện lên, đẹp tuyệt mỹ, ngay cả nụ cười cũng có vẻ vô cùng thần bí, hệt như được bao phủ bởi hào quang thánh thiện.
--- Làm gì có lẩu cay mị ma nào.
Đây rõ ràng là lẩu cay thần tiên!
Lục Lăng nghĩ, âm thanh vừa nãy nói chuyện trong đầu anh, chắc chắn là đồng tử dưới trướng thần tiên...
Hồ Đương Quy không hiểu sao bị biến thành đồng tử dưới trướng thần tiên: ???
Tống Cảnh An ôm Hạ Hạ, dùng ánh mắt mong đợi nhìn Lục Lăng, hỏi: "Bà xã, em thấy lẩu cay của ông chủ Giản này thế nào? Cũng được nhỉ?"
Lục Lăng lại là vẻ mặt nghiêm túc.
Tống Cảnh An trong lòng chùng xuống, còn tưởng rằng đối phương không thích.
Giây tiếp theo, liền nghe Lục Lăng nói: "Nghe anh gọi thẳng ông chủ Giản là ông chủ Giản, tim em lộp bộp một cái, anh, đang nghĩ cái gì vậy? Ông chủ Giản mà anh cũng dám gọi thẳng tên à? Cái tên này quá nặng rồi. Phiền anh tôn xưng ngài ấy một tiếng là Lẩu Cay Chi Thần!"
Tống Cảnh An: "..."
Bà xã hình như bị thứ gì đó nhập vào rồi phải làm sao đây???!
Trước quán lẩu cay người đông nghịt.
Càng ngày càng nhiều người tham gia vào đội ngũ xếp hàng, bàn ghế Giản Vân Lam chuẩn bị cũng không đủ dùng nữa.
Nhưng các thực khách đều rất tốt bụng, sau khi mình ăn xong đều tự giác đứng dậy nhường chỗ cho người khác.
Trước quán lẩu cay lan tỏa một loại hơi thở nhộn nhịp đặc trưng của khói lửa nhân gian, cộng thêm mùi thơm cay nồng khiến người ta ngứa ngáy trong lòng, hấp dẫn nhiều người liên tục ghé mắt nhìn sang.
Trong toàn bộ cổng tiểu khu, thực sự không có quán ăn vặt nào có thể lấn át được mùi thơm đậm đà này.
Trên quảng trường cách đó không xa, nhóm các bác gái đang nhảy quảng trường, ánh mắt đã bắt đầu dao động.
Đáng giận, thơm quá đi!
Nhóm các bác gái nhảy quảng trường đều không nhịn được mà bàn tán.
"Từ Lệ Quân và Tống Lan Trân cả hai ngày nay đều không đến, không phải là lén chạy đi ăn lẩu cay rồi chứ?"
"Tôi cũng muốn đi ăn..."
"Không được! Các bà quên rồi sao, chúng ta phải giảm cân, phải làm gương tốt cho mấy đứa nhỏ!"
Nhóm các bác gái cổ vũ khích lệ nhau, trong đó, dì Hàn dẫn đầu nhảy quảng trường vẫn nhảy rất hăng say, vô cùng có sức truyền cảm. Tinh thần của bà cũng lan toả cho mọi người.
Tinh thần nhóm của các bác gái rung lên. Đúng vậy, giống như chị Hàn, bọn họ không thể thua cuộc trước những cám dỗ này được, phải phấn chấn lên!
Một điệu nhảy kết thúc, dì Hàn ôm bụng nói: "Xin lỗi các chị, bụng tôi khó chịu quá, đi nhà vệ sinh một lát, mọi người cứ nhảy trước đi."
Mọi người không nghi ngờ gì, đều thiện nhân giải ý: "Đi nhanh đi nhanh đi, chị Hàn, cái dạ dày này của chị vẫn luôn không tốt, hôm nào tôi đi bốc cho chị một ít thuốc Đông y nhé."
Dì Hàn gật đầu, sắc mặt tái nhợt, cong lưng chạy chậm về phía nhà vệ sinh...
Chạy qua khu rừng, bà đột nhiên phanh lại.
Dì Hàn thở phào một hơi, sắc mặt không còn trắng bệch nữa, sống lưng cũng thẳng lên. Bà vui vẻ chạy về phía quán lẩu cay kia, trong mắt tràn đầy sự hào hứng.
Hôm qua ngửi thấy mùi thơm đó từ hộp đựng đóng gói của chị Tống, bà ấy đã suy nghĩ suốt cả một đêm. Hôm nay, bà ấy nhất định phải tự mình ăn thử mới được.
Lẩu cay, bà đến đây!
Tuy nhiên, ngay khi dì Hàn đã xếp qua một đội ngũ thật dài, thật vất vả mới đến lượt bà thì ông chủ quán ăn vặt trẻ tuổi đẹp trai trước mặt đã tiếc nuối tuyên bố: "Lẩu cay hôm nay đã bán hết, cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, ngày mai 7 giờ tôi sẽ mở quán đúng giờ."
"Không, đây không thể là sự thật."
Dì Hàn chỉ cảm thấy dưới chân mềm nhũn, trong lòng thê lương.
Xung quanh, vài thực khách không xếp hàng đến lượt cũng lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng:
"Không phải chứ, tôi đã xếp hàng nửa tiếng rồi mà."
"Hu hu hu, ông chủ ngày mai cậu chuẩn bị nhiều nguyên liệu hơn nhé, chắc chắn sẽ bán hết mà!"
"Đúng đấy đúng đấy, nếu không bán hết thì một mình tôi có thể mua mười phần..."
Lẩu cay, lẩu cay của bọn họ!!!
Nhìn chiếc xe ba bánh của ông chủ quán lẩu cay xa dần, dì Hàn oán hận ôm ngực.
Cũng chính vào lúc này, bên cạnh bà vang lên một giọng nói: "Chị Hàn, chị đang làm gì ở đây?"
Dì Hàn đột nhiên quay đầu lại.
Phía sau, đang đứng những chị em nhảy quảng trường của bà.
Vì dì Hàn đi nhà vệ sinh quá lâu, mọi người cảm thấy rất lo lắng, vì vậy đã đi tìm suốt một đường, bây giờ lại phát hiện dì Hàn không ở trong nhà vệ sinh mà đang đứng trước quán lẩu cay.
Các chị em ném ánh mắt nghi ngờ tới.
Dì Hàn: "..."
Dì Hàn, đạo tâm rách nát.
...
Phòng phát sóng trực tiếp Vạn Giới.
Vì hôm qua phòng phát sóng trực tiếp của Giản Vân Lam đã xông lên đứng đầu bảng tiến độ phá giải cốt truyện cho nên không ít khán giả có tâm sự nghiệp mạnh đã bị thu hút tiến vào.
Lúc này, những khán giả này chậm rãi đánh ra dấu hỏi.
【?】
【...Chuyện gì vậy, chủ bá này đi lộn đường rồi, không phải đã nói sẽ thay đổi cốt truyện cẩu huyết sao?!】
【Đi lộn đường gì đâu, quán ăn vặt mới là chính đạo của cậu ấy mà (châm thuốc)】
【Đúng vậy】
【Nhưng mà lẩu cay nhìn thật sự rất ngon áaâ miếng gân chân bò to như vậy, nhìn nó thơm nó cay nó dai, tôi rất muốn ăn hít hà hít hà hít hà】
【Ông chủ Giản vẫn đứng đầu bảng tiến độ phá giải cốt truyện, giá trị con người thật sự rất nặng!】
【Thông quan không phải chỉ trong tầm tay sao? Anh trồng cây chuối uống lẩu sợ là phải thật sự uống cạn cả nồi lẩu trong một ngụm rồi】
...
Nhưng đại đa số khán giả lại không lạc quan như vậy.
Mặc dù tiến độ phá giải cốt truyện của Giản Vân Lam rất cao, nhưng cho đến nay cậu vẫn chưa gặp mặt một trong hai vai chính công thụ của <Ám Hà Minh Đăng> đâu, không gặp mặt thì làm sao cày độ hảo cảm, làm sao chữa lành?
Ngay cả những chủ bá bắt đầu cày độ hảo cảm của Úc Minh ngay từ khi mới đặt chân xuống đất, bây giờ cũng chưa cày được 10% độ hảo cảm của cậu ấy nữa, và những người đi đường vòng giống như Giản Vân Lam, độ hảo cảm của cả Úc Minh và Phó Trường Phong đều song song dừng lại ở con số 0%.
Hơi thảm.
Đường đua xuyên thư trong văn cẩu huyết, suy cho cùng vẫn là phải công lược công thụ chính. Dù sao thì toàn bộ thế giới của cẩu huyết văn đều xoay quanh công thụ chính.
Trước đây cũng có không ít chủ bá giống như Giản Vân Lam lần này, thông qua các cách đi đường vòng để đẩy tiến độ phá giải cốt truyện, nhưng bởi vì không thể cày thành công độ hảo cảm của công thụ chính nên đã nhanh chóng bị loại.
【Úc Minh quật cường lại quái gở như vậy, rất nhiều chủ bá tiếp xúc với Úc Minh từ khi vừa tiến vào vị diện đều không thể có được sự tin tưởng của Úc Minh, huống chi là kiểu như ông chủ Giản, đến bây giờ thậm chí chưa còn gặp mặt Úc Minh :(】
【:)) Các bạn còn nhớ Ninh Sanh đã từng cao lãnh và Cố Hành Chu trước đây không... Cho Úc Minh nếm thử lẩu cay của ông chủ Giản, chắc chắn sẽ bị công lược ngay lập tức, độ hảo cảm tăng max ngay tại chỗ cũng không phải là mơ!】
【Nghĩ nhiều rồi, Úc Minh có bóng ma tâm lý với lẩu cay, cho dù là lẩu cay có ngon đến mấy cũng không thể làm thay đổi quan điểm của cậu ấy, tốt hơn vẫn là khuyên ông chủ Giản của mọi người nhanh chóng đổi đường đua đi】
【...Nhân tiện, nhiệm vụ cưỡng chế của <Ám Hà Minh Đăng> sắp bắt đầu rồi phải không?】
Nhiệm vụ cưỡng chế là một trong những phân đoạn kích thích nhất hàng năm của cẩu huyết văn có độ khó cao như <Ám Hà Minh Đăng>, tất cả chủ bá đều phải thực hiện thử thách cùng một lúc, không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị loại bỏ ngay tại chỗ.
Trụ sở chính công ty phát sóng trực tiếp Vạn Giới.
Cung Tư Xa nhìn tờ giấy trong tay, trên đó viết đề nhiệm vụ cưỡng chế của năm nay:
--- 'Người khiêu chiến cần đóng vai đại thiếu gia nhà giàu số một ăn chơi trác táng tùy hứng, bá đạo cường thế, khiến Úc Minh đang làm nhân viên phục vụ tại KTV Lưu Kim chủ động đút nho cho mình ăn.'
Cung Tư Xa lộ ra một nụ cười thần bí:
"Ông chủ Giản..."
"Tôi không tin, với nhiệm vụ cưỡng chế như thế này mà cậu vẫn có thể giữ vững bản tâm, tiếp tục điên cuồng bày quán!"
Chương này siêu dài, toi sắp xĩu, không sao không sao, thở oxi huhuu
0 Nhận xét